Văn (tự sáng tác) : Truyện Ngắn « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Đoá Hồng Trong Ngày Valentine  [Xem 1457 lần]
th
E-Mail
Đoá Hồng Trong Ngày Valentine
February 02, 2004, 07:12 AM

[b][size=5]Một Đóa Hồng Cho Ngày Valentine [/size]


Ở đây hầu như cứ vài tháng lại có một ngày đặc biệt, nó không là ngày lễ nên các công, tư sở, trường học vẫn sinh hoạt như thường lệ. Sau Noel, New Year, người ta lại thấy các shopping, các cửa tiệm bắt đầu chưng bày những hàng hóa cũng như quảng cáo cho ngày Valentine. Cái ngày mà người ta nghĩ về nhau, nhớ về nhau để trao cho nhau những cánh thiệp đầy ý nghĩa, với những bó hoa hồng màu đỏ, màu đỏ của trái tim để nói lên tình cảm của chính mình.

Những con gấu nhồi bông kháu khỉnh trắng tươi ôm trái tim màu đỏ vào lòng với hàng chữ "I Love U" xếp đầy trên kệ, trên những nơi có thể đập vào mắt khách hàng. Những đóa hoa hồng đỏ tươi, những quả bong bóng cũng màu hồng, màu đỏ treo lơ lửng trên cao, những quà tặng, những hộp bánh, kẹo..v.v. tất cả đều mang hình trái tim và trên TV cũng đang có những chương trình đặc biệt dành cho ngày Valentine như đang chiếu một phim hoạt họa về 2 con chó đang ăn chung một đĩa spagetti mà khi hết đĩa là một sợi spagetti dài được nối từ miệng con chó này đến miệng con chó kia với những cái chớp mắt e thẹn, ngượng-ngùng trông thật là dễ thương, thật xao xuyến.

Tiếng điện thoại reo vang, chưa kịp cầm lên, đã nghe tiếng hét từ trong phòng:

- Con bắt

Thế là tôi lại bỏ tay ra, phim hoạt họa trên TV đang lôi cuốn, thế nhưng vài phút sau điện thoại lai reo lên inh-ỏi, nhanh tay cầm điện thoại trước khi thằng con kêu lên để bắt chợt nghe được sự đàm thoại của con và bạn:

- Vũ, mày mua bông chưa? Ngày mai Valentine rồi đó

- Chưa, mày mua chưa?

- Rồi, ba tao mới chở đi mua hồi chiều

Thằng con im lặng một lúc rồi lên tiếng:

- Saer! mày có thể nói mom của mày mua giùm tao một cái bông rồi tao sẽ gởi tiền sau được không?

Saer, thằng bạn thân vội nói:

- Không được, mom tao đang giận cả nhà, cả ngày hôm nay không thèm nói chuyện với ai hết, ba với tụi tao không dám đến gần chứ đừng nói là hỏi... hay là mày chạy ra Circle K gần nhà mua được không?

- Không được, tao đang học... vả lại nếu tao đi lúc này, mom tao sẽ hỏi tối rồi còn đi đâu thì làm sao tao trả lời? Nhưng... ở Circle K bán mấy đồng một cái?

- $3.95 một cái, nhưng sáng mai mấy giờ mom mày đi làm?

- Thường thường mom tao đi làm lúc 7g, có khi 7g30... nhưng mà từ nhà tao ra Circle K khoảng bao nhiêu phút mày biết không?

Nghe 2 thằng bé nói chuyện, tôi bắt đầu run trong lòng, con tôi mới có 14t mà đã bày đặt chuyện tặng bông, tặng hoa làm tôi chóng cả mặt, tim tôi đập nhanh, tôi cố giữ hơi thở để im lặng theo dõi câu chuyện của 2 thằng bé xem như thế nào. Nghe con hỏi bạn từ nhà mình đến cây xăng Circle K ngoài đầu đường là bao xa làm tôi tức cười. Thật ra tôi chẳng dám cho các con tôi đi bộ hay lái xe đạp ra ngoài đường lớn bao giờ, đến nhà bạn chơi còn phải gọi ĐT cho mẹ biết là đã đến nơi chưa chứ đừng nói là đi lang thang ngoài đường để đến những nơi như thế. Saer ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

- Tao nghĩ nếu mày chạy nhanh thì vừa đi vừa về khoảng 20 phút, mày dậy sớm chạy đi mua rồi về đón xe bus đi học là kịp.

Thằng bé ngần ngừ:

- Không được, lúc đó Mom tao còn đang ở nhà, Mom tao sẽ hỏi sáng sớm đi đâu thì làm sao?

- Vậy làm sao mày có bông được? Ngày mai Valentine rồi.

Thằng con giọng yếu sìu:

- Tao cũng không biết nữa...

Im lặng, một lúc sau cuộc đàm thoại về cái bông bị bế tắc vì con tôi vẫn chưa tìm ra giải pháp nào để đi mua bông mà mẹ không hay biết, vì thế cuộc điện đàm đã chấm dứt. Thở ra nhè nhẹ, khẽ bỏ điện thoại xuống mà lòng băn khoăn, lo lắng. Tôi không muốn con trai tôi nói dối, tôi không muốn con trai tôi lén lút... nhưng bằng cách nào?... ngồi thu người trước TV một lúc, đầu óc mông lung, bối rối. Tôi đứng lên đến trước cửa phòng thằng bé gõ cửa :

- Vũ! Vũ đang làm gì đó

- Dạ con đang làm bài

Tôi nhỏ nhẹ:

- Vũ ra ăn mì với mẹ không? Mẹ nấu luôn cho Vũ nhé!

- Dạ không, mẹ ăn một mình đi, con không đói, con chưa làm bài xong.

Tôi giả bộ:

- Thôi, mẹ ăn một mình buồn lắm, vậy mẹ chờ Vũ làm bài xong ra ăn với mẹ cho vui nhé!

- Dạ cũng được

Một lúc thằng bé đi ra, không nhìn con, vừa đổ mì vào tô, vừa hỏi chuyện:

- Sao, ngày mai Valentine, Vũ có gì đặc biệt không? Vũ đã có Sweet-Heart chưa?

- Dạ không có gì đặc biệt hết, con cũng không có Sweetheart nữa, nhưng trong lớp con, có con nhỏ này dễ thương lắm, con muốn cho nó bông nhưng không có, con có nhờ Saer hái giùm con cái bông ở vườn nhà nó, nhưng nó bảo mùa đông cây chết hết nên không có cái hoa nào cả.

Nghe thằng bé nói dối tôi cười thầm, vờ không để ý những lời nói dối của con, tôi bảo:

- Nếu Vũ muốn có bông mẹ cũng có thể giúp Vũ vậy

Thằng bé sửng sốt nhìn mẹ giây lát rồi hỏi:

- Thật không mẹ? Nhưng mẹ giúp con bằng cách nào?

- Thì sáng mai mẹ chở Vũ đi mua bông trước khi đi học được không? Vũ muốn mua ở đâu? Ở Circle K hay ở Foods Lion?

Thằng bé mở cờ trong lòng, không thèm mua bông ở Circle K nữa, vội bảo mẹ:

- Mẹ, sáng mai mình đi Foods Lion mua được không mẹ?

Tôi gật đầu, thế là 2 mẹ con vừa ăn mì, vừa nói chuyện về bạn bè của nó thật vui vẻ, và tô mì tối hôm đó cũng thật là ngon.

Sáng hôm sau vội vàng chở thằng con đi Foods Lion. Những bông hồng, cánh thiệp, bong bóng đã vơi đi hẳn. Hoa chỉ còn một vài bó trong tủ kiếng, ở đây không bán từng cái mà lại bán nguyên cả dozen, thế là tôi đành phải mua một bó bông cho con tôi lựa một cái bông đẹp nhất để tặng bạn. Nhìn con hý hửng bước xuống xe, vai đeo kèn, vai đeo cặp, tay cầm bó hoa hồng đỏ được gói bằng giấy bóng với những cành lá dương sỉ mà tôi đã cẩn thận cột nơ màu đỏ khuất sau cánh cửa. Quay sang nhìn những bông hồng còn lại nằm ngả nghiêng trên ghế, tôi chợt mỉm cười, lòng bỗng thấy thanh thản, lâng-lâng với phong cảnh dịu mát bên ngoài, vội phóng nhanh trên đường đi làm cho kịp giờ. Tiếng hát khàn khàn của người ca-sĩ da đen đang phát ra từ radio " You're... so beautiful to me..."

Đang làm, chợt nhớ đến giờ thằng bé đã đi học về, tôi vội gọi ĐT hỏi:

- Sao Vũ, Valentine của con thế nào?

Thằng con giọng hớn hở:

- Ồ cool lắm mẹ, mẹ biết không? đến giờ tan học, thằng Ranju thấy con vẫn chưa đưa, nó giật lấy chạy đến đưa cho con nhỏ bảo:

- Happy Valentine, cái này của Vũ...

Con nhỏ đó ngạc nhiên nhìn con cười... mẹ thấy cool không?

Tôi bật cười khi nghe con nói "Cool", chỉ có "cool" thôi mà tôi đã mất ăn, mất ngủ, đã phải bối rối lo lắng để rồi tốn thì giờ, tốn tiền cho con tôi toại nguyện, nhưng chẳng thà như thế còn hơn để thằng bé nghe lời bạn bè lén lút, nói dối thì chết tôi mất. Thế mới biết cái tuổi teenager là cái tuổi làm cho bố mẹ điên đảo, mất ăn, mất ngủ. Cái tuổi muốn làm người lớn nên buồn vui lẫn lộn, tính tình bất nhất, bởi thế lúc nào tôi cũng phải theo sát bên cạnh, lúc nào cũng len lén nhìn vào phòng để xem đời sống của con trai tôi như thế nào. Một hôm bẵng thấy thằng bạn thân của con đến nhà, thằng bạn thân từ khi 2 đứa còn học lớp 2 đến giờ, tôi hỏi:

- Sao lâu quá mẹ không thấy Saer đến nhà mình chơi? bộ con với nó giận nhau hả?

Thằng bé nghe mẹ hỏi, vội nói:

- Dạ đâu có, tại con không thích nó nữa, nó kỳ lắm:

Tôi chợt nghĩ ra điều gì nên lửng lơ bảo:

- Mẹ thấy thằng Saer cũng dễ thương đó chứ, nhưng để mẹ nói Vũ nghe... tình cảm giữa bạn trai với nhau rất bền bỉ, lâu dài suốt cả đời, cho dù khi các con lập gia đình đi chăng nữa vẫn có thể chạy qua, chạy lại giúp đỡ nhau khi cần thiết. Còn con gái trong lúc này chỉ là giai đoạn thôi, vả lại tụi con còn nhỏ, chưa chín chắn, dễ thay đổi nên mẹ chỉ muốn con xem bạn trai, bạn gái giống như nhau để đùa giỡn, chọc ghẹo nhau cho vui... khi nào con ra đại học, con tìm cho con một cô bạn gái thật đặc biệt, lúc đó mới lâu dài được, con biết không?

Thằng bé im lặng không nói, 1 tuần sau trên đường chở con đi học piano, thằng bé bảo mẹ:

- Mẹ nói đúng đó, cái con nhỏ con quen bây giờ nó quen đứa khác.

Tôi mỉm cười:

- Đó con thấy chưa? tại nó cũng còn nhỏ như con vậy, vì thế mình không nên trách, con đồng ý không?

Thằng bé gợi chuyện:

- Mẹ xem, con gái nó kỳ thì thôi, có con nhỏ trong lớp con, nó cứ đi theo hỏi con xem thằng bạn con nói gì về nó? con đã nhất định không nói, nhưng nó cứ bảo là nó muốn nghe, nếu con không nói thì nó sẽ giận... con bắt nó hứa là khi nghe xong không được giận... mẹ biết không? vậy mà khi nghe xong nó giận luôn cả con...

Tôi bật cười trước sự thắc mắc ngây thơ của con:

- Ừ, thì con gái như vậy đó, hồi xưa mẹ cũng vậy... bởi thế con đừng có tin, dù là lời hứa cũng vậy, con không nhớ người ta thường bảo con gái nói không là có, nói có là không sao?

Thằng bé thắc mắc :

- Nhưng em mình nó cũng con gái nhưng đâu có vậy?

- Ừ, thì tại em mình còn nhỏ, em mình mà lớn một tý thì cũng thế thôi

Thằng bé im lặng một lúc rồi lại hỏi tiếp:

- Mẹ! sao con gái Việt Nam ở lớp con dzữ quá, hỏi gì tụi nó cũng nạt hết, con thấy con có làm gì đâu?

Nghe thằng bé than, thấy tội nghiệp thằng con nhưng cũng tức cười:

- Mẹ nghĩ có thể con vô tình làm điều gì đó nên mấy cô ấy tự ái, giận con, nhưng sao con không hỏi thẳng là con đã làm điều gì để mấy cô ấy phải giận?

Thời gian trôi qua nhanh, thấm thoát con trai tôi đã lên lớp 10, đã rành rẽ hơn, tế nhị trong cách giao thiệp hàng ngày, đã chững chạc hơn và cũng làm tôi điên đầu vì những cái bất chợt, những cái kỳ quặc của nó.

- Hôm nay Vũ đi học, có gì lạ không con?

- Dạ không, vẫn bình thường

- Thế trưa nay có ăn không?

- Dạ không, tại con mắc bận

Tôi ngạc nhiên:

- Vũ làm cái gì mà bận đến không ăn trưa? bộ mắc học hả?

Thằng bé ngây thơ vui vẻ trả lời mẹ:

- Dạ không? con mắc làm cái việc galant đó, mẹ biết galant là gì không?

Nghe thằng bé cắt nghĩa bằng tiếng Việt làm tôi tức cười nhưng cũng thắc mắc vì cái việc bận làm galant của con:

- Galant! con làm gì mà phải làm "cái việc galant"?

- Dạ con đưa ban con đến lớp học?

Tôi không bằng lòng:

- Bộ nó là bạn gái của con hả?

- Dạ đâu có, đứa nào con cũng làm như vậy cả... mẹ biết không? mấy đứa con gái trong lớp gọi con là Romeo đó mẹ.

Tôi sững sờ trước cái "galant" của con, tôi nhăn mặt:

- Vũ, mẹ nói Vũ nghe... Ở trường học hay chỗ làm việc, nam nữ bình quyền, ai cũng giống ai, không có vấn đề galant như vậy. Như mẹ đi làm, đâu có ai mở cửa hay kéo ghế cho mẹ ngồi? ở trường học cũng thế, con chỉ galant khi nào con đi ra ngoài hay vào tiệm ăn thì con mới nên mở cửa hoặc kéo ghế cho người ta ngồi... chứ còn đi học, hay đi làm đều giống nhau cả, mẹ thấy con galant như vậy không được.

Nói thế vẫn chưa đủ, đêm vẫn tức anh ách đến không ngủ được vì cái học làm người lớn không đúng chỗ của con. Sáng sớm tôi lại phán một câu cuối cùng trước khi ra khỏi nhà:

- Vũ, từ nay về sau mẹ không muốn con làm cái chuyện galant đó nữa nghe không? buổi trưa là phải ăn chứ không được nhịn... Mẹ nói là mẹ không bằng lòng nghe rõ chưa?


Thấm thoát lại đến ngày Valentine, ngày đẹp nhất trong năm. Tất cả các nơi lại bày bán những quà tặng mang ý nghĩa của ngày Valentine. Lại những con gấu trắng tinh ôm những trái tim vào lòng, những chiếc áo, những chiếc quần, kể cả quần jean, đến những hộp kẹo chocolate, hộp bánh cũng vẫn muôn đời mang hình trái tim. Những bó hoa hồng màu đỏ thẫm, đã chiếm một chỗ lớn trong các cửa tiệm. Những tấm thiệp gởi cho nhau được lồng bên trong những lời lẽ thương yêu đầy ý nghĩa, thật xúc động người đọc, và điện thoại nhà tôi cũng reo nhiều hơn, bận nhiều hơn chung quanh cũng lại những đóa hoa hồng và những người đẹp bé con nhận hoa trong ngày Valentine. Chỗ tôi làm cũng vậy, những chiếc xe đi giao hàng cũng ra vào tấp nập hơn với những bình hoa hồng đỏ hay những chùm bong bóng trắng đỏ bay dập dềnh bên nhau mang hình những trái tim lơ lửng. Bạn bè tôi cũng cũng rộn rã tíu tít hơn mọi ngày với những chương trình đặc biệt buổi tối. Cá tiệm ăn cũng đông khách hơn, đặc biệt hơn mọi ngày. Giờ này, tôi biết con gái bé nhỏ của tôi cũng đang hớn hở miệng nhai đầy kẹo, tay đếm những tấm thiệp Valentine vừa trao cho nhau trong lớp học, bên cạnh những bánh kẹo vung vãi trên bàn, và con trai tôi giờ này chắc cũng đang vui cười đùa giỡn với bạn bè trong ngày đặc biệt.

Vừa ngừng xe trước cổng trường, con trai tôi một vai đeo kèn, một vai đeo cặp, một tay cầm bó hoa đến bên mẹ mở cửa. Nhìn đóa hoa hồng đỏ xen lẫn những cành hoa trắng nhỏ li ti được nằm gọn gàng giữa 2 cánh lá to dương sỉ, được gói tất cả bằng một loại giấy bóng gương với những hình trái tim màu hồng lạt trông thật đẹp mắt, nhìn bó hoa tôi ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, sao con chưa đưa cho bạn?

Thằng bé nhoẻn miệng cười tươi, trao bó hoa cho mẹ và bảo:

- Không, cái này con mua tặng mẹ... có phải mẹ nói là mình chỉ tặng hoa cho người nào thật đặc biệt phải không?

Tôi tròn mặt nhìn con ngạc nhiên, buột miêng kêu lên:

- Oh!... thank you!

Cầm bó hoa trên tay, lòng tôi nghẹn ngào xúc động... một nỗi vui ùa đến, một hạnh phúc, một ấm áp trong lòng... bầu trời như cao thêm, đường về như thênh thang hơn... tôi nhủ thầm..."không ngờ mình cũng có một đóa hoa trong ngày Valentine!..."


Nguyenthitehat [/b]
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »