Chinh phục & khám phá : Đời sống & Xã hội « previous next »
Trang:  1   2  Send the topic Print
Bên lề Sắn, Khoai  [Xem 2908 lần]
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 16, 2008, 01:01 PM

Nhỏ này kỳ ghê, phải thÆ°Æ¡ng em bé chứ đúng là chÆ°a có con nên hỏng biết gì hết trÆ¡n hà  . Nhỏ Ä‘i vá»›i bé RT là hợp tình, em dẫn bé Ä‘i vườn chÆ¡i chạy nhảy cho thoả thích  chứ chị Ä‘uối sức rồi theo khg kịp Ä‘i bá»™ lâu Ä‘au cái lÆ°ng phải kím chổ nằm liền hong thì tê chân váng đầu lắm , thôi nghe lời chị dắt RT Ä‘i Ä‘i cÆ°ng, ngoan chị thÆ°Æ¡ng  , chị Ä‘i xem cái nồi khoai để nó khét ngày mai khg có cái để ăn sáng thì chết mất
Rồng Tà




khỉ nhất làng
View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 18, 2008, 06:51 PM

bé NN nì hÆ° wé 

chắc bo bo xì 2 chị em nhà này sá»›m 

EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 19, 2008, 09:21 AM

RT à, k già xấu bo bo xì mình k được rùi nha RT   , còn NN xinh đẹp thì biết phải làm sao Ä‘i há  "lừng khừng" (cái này anh Tài nói chá»› hỏng phải k  ) cứ ngồi ôm đầu gối trách số phận hẩm hiu hoài thì cả trăm k cÅ©ng bó tay thôi, good luck nha RT 
Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 19, 2008, 07:09 PM

[color=Purple]Bé RT nì hÆ° quá     
Mà bo bo xì là gì NN khg hiểu  anyway, kệ con nít khg chấp nhất làm gì chị K há. 

Chị K à, hai chị em mình chỉ "già" hÆ¡n RT thôi hà chị  Cho em ăn khoai vá»›i chị nha, em cÅ©ng thích khoai, nhất là khoai lang dÆ°Æ¡ng ngọc (chắc tại có tên....)  [/color]


Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 19, 2008, 09:57 PM

RT, NN đánh nhau hoài chừng u đầu khóc đừng đòi chị dá»— nhe   

Bo bo xì là giận rùi nghỉ chÆ¡i đó cÆ°ng, hỏng ngừa RT nhỏng nhẽo ghê hé bé  

Thiệt sao ?, vậy RT fải mang cái guốc cao cỡ mấy phân thì má»›i "nhỉnh" bằng chị em mình nà , đúng là con nít wỉ iu 

RT Æ¡i ra đây Ä‘i bé, bé ra đây nào .... đừng mắc cỡ lấp ló mà .... ra đây có cái này cho nè .... Nhỏ .... cây kẹo dừa anh TĐ cho bé khg ăn cất tủ còn khg ? .... ra đây khoanh tay ạ 2 chị Ä‘i .... ngoan thÆ°Æ¡ng Ä‘i nào 

Nhỏ có ở đây chị mang qua cho 1 bát  , cuối tuần chị chuẩn bị 1 vài món trÆ°á»›c sợ học ra về khg kịp nấu. Chị luá»™c khoai tây, khoai lang bên chị có bán nhÆ°ng đôi lúc cái vị khg còn giống thời nghèo hồi xÆ°a, ăn cái gì cÅ©ng ngọt và ngon khg hiểu được em ạ hay người ta chỉ chú tá»›i số lượng. Uhm mà khoai ldÆ°Æ¡ng ngọc là khoai gì chị chÆ°a nghe bao giờ, chị hỏi ngố thiệt nhỏ đừng cười chị già này ha 

Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 21, 2008, 06:58 PM

  [color=Purple]Đúng là con nít chị K nhỉ  , nhỏng nhẽo quá chừng  . Thôi khg chọc RT nữa, để RT giận bo bo xì chị em mình thì khổ 

Khoai lang dÆ°Æ¡ng ngọc là khoai trắng ở giữa màu tím đó chị, khoai dÆ°Æ¡ng ngọc ngon lắm chị, vừa khô có bá»™t lại vừa ngọt, thÆ¡m, em nhá»› tá»›i thèm quá chừng  . Bên em chỉ có loại khoai tím của Hawaii tuy cÅ©ng ngon nhÆ°ng em thích khoai dÆ°Æ¡ng ngọc hÆ¡n. Không biết bây giờ ở VN còn loại khoai dÆ°Æ¡ng ngọc không nữa. Cuối tuần nhÆ° ý nha chị  [/color]

Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
December 04, 2008, 10:19 AM

[color=Brown]
[font=Tahoma]
[b]Đi sướng hay Ở lại sướng hơn ?[/b]

Tháng này nhìn tờ giấy của ngân hàng báo về trong băng chỉ còn vỏn vẹn có hai trăm mà thôi, so với tháng trước coi như bị hụt đi mất hai trăm. Tựa lưng ngã người trên chiếc ghế buro, anh cảm thấy đầu óc của mình bắt đầu làm việc dữ dội, hai bên thái dương sợi dây thần kinh căng giựt liên hồi theo âm thanh phát của tiếng chuông nhấn "Ting" từ chiếc máy cassette khó chịu của người dạy phát âm cho người học vỡ lòng ngôn ngữ thứ hai. Bỗng dưng anh ngồi phực thẳng người dậy, xỏ chân vào dép rồi quát lớn:

-  Ngu quá !, có má»—i má»™t chữ đọc hoài vẫn sai !

Chị Thương đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt chị là quyển vở, miệng chị đang lẩm nhẩm đọc theo và tay cũng vừa viết xuống tờ giấy chữ "làm sạch" (schoonmaken). Giật nẩy mình vì tiếng của chồng, chị trố to mắt nhìn anh Thành rồi chực muốn khóc òa cho vơi bớt đi sự tủi nhục. Thấm thoát ở cái xứ đất thấp này đã được gần tròn hai năm rưỡi mà đi chợ chị chỉ hiểu được lỏm bỏm một, hai chữ của một câu dài.

Ngày trước, gia đình chị Cha và Mẹ đều đã mất sớm, ba chị em được Ngoại mang về nuôi. Ba đứa cháu sức mỗi lúc một lớn mà tuổi của người già mỗi ngày một gần đất xa trời nên cho dù có Ông Ngoại gánh nước tương mang ra chợ bán và có thêm chị học xong lớp 8 ngưng ngang xin đi phụ làm cho quán cơm cũng không đủ chi tiêu cho năm người. Khi đến tuổi 16 thì có người chú họ làm ở nhà máy dệt mới giới thiệu chị vào xưởng may, cứ như vậy với tính chịu cực, chịu khổ, chị chăm chỉ như gà mổ thóc kiếm chắt chiu từng đồng một khi mà lương công nhân gom lại chưa được 50 đô la. Cuộc sống cứ thế trôi dần qua và tuổi dậy thì của một người con gái cũng bị lui theo dần vào tháng ngày của quá khứ. Bởi nhà nghèo nên chị chẳng dám mơ ước được chổ cao sang như lấy được người chồng có nhiều tiền chẳng hạn và sắc đẹp cũng không có để chị tự tin rằng một ngày sau sẽ đổi đời. Ở tuổi bốn mươi, chị vẫn ra vào một thân một hình. Thế rồi một năm sau khi ông Bà Ngoại cùng quyết định bỏ lại ba đứa cháu đã thành niên buông xuôi hai tay ra đi mãi mãi, chị được người bà con giới thiệu với anh mà chị thầm tin là ông bà đã phù hộ cho chị có cơ may gặp được anh. Anh cư ngụ ở HL hai mươi sáu năm nhưng vẫn còn độc thân, tính tình hiền lành, trầm lắng, ít nói và tốt bụng đang nhắn nhờ người mai mối kiếm vợ. Rồi một ngày không mơ, qua thư từ và hình ảnh với anh không lâu chị nhận được giấp phép cho nhập cảnh và cuộc sống của chị từ nay không còn những nếp nhăn trên trán lo âu vì thu nhập hàng ngày mà nó sẽ êm đềm như một loài hoa của miền đất thấp, bà con ở xóm tiễn chị ra sân bay và không ngớt lời ngợi khen chị thật là có số đi nước ngoài vì có bao nhiêu người muốn dễ gì được.

Mùa hè chỉ mới bắt đầu với sự xuất hiện của buổi bình minh hé sớm nhưng cái lạnh của Xuân thì nó vẫn còn chạm lên lớp da trần chổ không có vải phủ che, mười một giờ đêm dọn rửa hết thảy mọi thứ trong bếp xong xuôi đâu đấy, ngày nào cũng vậy, chị nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi tất tả bước vội ra phía cửa sau của nhà hàng, chị mở cửa nhìn ra con ngõ. Anh ngồi trên chiếc xe máy cách chổ chị đứng không xa, điếu thuốc trên môi đang cháy đỏ trong đêm tối, thấy rõ là anh Thành đã đến rồi, chị an lòng mới xập cánh cửa lại quay vào trong, đi lên quầy khách chào Dì Dượng và lấy chiếc giỏ trong tủ giành cho nhân viên cùng chiếc mũ an toàn. Tiếng chiếc xe nổ máy rồi lướt đi, ngồi sau lưng anh núp gió, chị thọt hai tay vào túi chiếc áo jacket lơ đểnh để mắt nhìn ánh đèn đường, con đường anh chạy qua có biết bao cửa sổ nhà người màn cửa im lìm khuya khoắt rũ say theo nhịp thở chậm. Tới đây không có bằng cấp hay nghề ngỗng trong tay cùng ngôn ngữ và cộng thêm tuổi ngoài ba mươi vào nữa thì chị nghe người làm cùng trong bếp nói rất khó mà kiếm được một chổ làm nhàn nhã, lương bổng cao. Cái chị và như họ có được duy nhất là sức khỏe làm quần quật cùng mớ kiến thức học nấu ăn cấp tốc do Dì khắt khe chỉ chú lấy "một đồng to hơn bánh xe bò" dạy cho mà mang ra đánh đổi lấy để có được thu nhập hàng tháng không ký kết chắc chắn như ở hãng xưởng nhưng cũng kha khá dằn túi còn hơn là không, phụ thêm với chồng và gửi về một tí gọi là cho các em, cháu sắm sửa nhân dịp Tết nhất lo cúng giỗ Ông Bà, thở dài. Một đồng nhận được bằng sức người đổ ra thật khó lắm ai ơi !. Thành nghe tiếng vợ thở dài thườn thượt, anh quay nghiêng đầu hỏi:

- Em lại thở dài nữa rồi, lại có chuyện gì nữa phải không ?.

Mà cũng phải thôi, mỗi ngày chị chịu đựng tiếng xầm xì nhỏ to về tình trạng của chị lơ lửng đầu không đụng trời mây, chân không dây ràng đất, cái la mắng ầm ầm, cái rủa xa xả như nước không van khóa chảy liên tu để trước khi nhắm mắt ngủ vẫn còn ấm ách, tức khí, chị trút hết ra cho anh nghe.

- Con Thu nó mới cùng chồng ký giấy hôn thú, khi nào đến mình hả anh ?.

- Em có để yên cho anh ngủ mai còn đi làm không ?.

- Nhưng dù gì mình cũng phải về ra mắt họ hàng ở VN chứ !.

- Mình chưa có đủ tiền, em biết rõ hơn anh mà.

- Thì đã đành là vậy nhưng tháng sau lãnh lương, em tính gom hết mình làm đám cưới nhỏ, cho là có thêm thì em sẽ mượn của bà Chín năm trăm cho anh an tâm vậy đi ha.

- Ừ thôi thôi ... em muốn bày vẽ gì thì tùy em, anh không biết.

Anh kéo một góc chiếc mền cao phủ một bên tai, xoay người quay mặt nhìn cái tủ quần áo, chép miệng nho nhỏ than: "Rắc rối quá !". Không có thì chừng này tuổi đầu mà vẫn chưa vợ, ngày nào đi làm về chui trong cái căn nhà độc thân một phòng nhìn bốn bức tường buồn chán ngắt, anh chỉ biết lui tới một chổ vui nhộn đó là vào casino bỏ vài đồng đánh chơi cho khuây khỏa, thua cũng được mà thắng thì lại càng vui nhiều, có nhằm nhò gì đâu. Còn có người như Thương ra vào nấu ăn chăm lo thì Trời lại bày ra lắm nhiêu khê.

Thế rồi một ngày kia cũng tới gần, hai năm của chị và cũng mười năm sau lần về thăm Mẹ anh khi ấy đang bệnh nằm trong nhà thương lần đầu tiên anh mới về lại quê hương mình, Mẹ anh đã mất, anh còn có gì để luyến tiếc nơi mà sự ô nhiễm không khí, ràng buộc với anh chị mình của anh ....

 


[/font]
[/color]
« Bổ sung: Dec 14, 2008, 1:31 am - khanh »
Trang:  1   2  Send the topic Print 
« previous next »