Góc sưu tầm Văn, Thơ : Văn học nghệ thuật « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Cao xanh bỡn cợt - st  [Xem 1269 lần]
EastWind





View Profile E-Mail
Cao xanh bỡn cợt - st
March 15, 2009, 11:37 AM

[b]CAO XANH BỠN CỢT [/b]
 
Tôi và chị chÆ°a hề má»™t lần gây thù chuốc oán vá»›i nhau. Vậy mà không hiểu sao ngay từ ngày chạm mặt đầu tiên ở trụ sở Há»™i Văn Học Nghệ Thuật Tỉnh, bá»—ng dÆ°ng tôi thấy ghét chị  thậm tệ. Và nhìn ánh mắt, vầng trán nhăn nhíu, Ä‘iệu bá»™ của chị  khi  đứng gần tôi vào lúc cuá»™c họp chuẩn bị  khai mạc, tôi  cảm nhận, thấy biết  được chắc chắn rằng chị  cÅ©ng chẳng Æ°a gì tôi, có thể là ghét cay ghét đắng tôi, còn hÆ¡n  cái mức mà tôi  ghét chị. Sao kỳ vậy ?. Đố kỵ tài năng sao?. Không phải. 

Kiểm soát được trái tim mình, tôi xin thề bán mạng là tôi không những không hề đố kỵ cái tài nhả thÆ¡ trữ tình của chị, mà còn nghiêng mình khâm phục sát đất. Tôi đâu  biết làm thÆ¡, nên tôi không thể ganh ghét, mặc cảm tá»± ti gì vá»›i má»™t thi nhân nào. Nếu có đố kỵ thì tôi đã nhằm vào những văn nhân kìa, bởi tôi chỉ chuyên viết văn, viết báo chá»› đâu đụng chạm gì đến lÄ©nh vá»±c thi ca ?.  NhÆ°ng bản tính tôi từ bé đến lá»›n chÆ°a hề biết  ganh ghét ai, chÆ°a hề có ác cảm vá»›i bất cứ ai chỉ vì tài năng của mình thua kém họ. Vậy thì lý do gì khiến cho tôi và chị, hai cây bút nữ triển vọng của tỉnh nhà, lại căm ghét nhau ngay từ ngày “nghe danh đã lâu nay má»›i biết mặt” ?. Tôi không hiểu. Chính tôi còn chÆ°a hiểu nổi thì đừng hỏi có ai hiểu hay không. Còn chị có hiểu hay không thì tôi không tài biết được. Càng cố nghÄ© tìm cho ra nguyên nhân tôi càng Ä‘i lạc vào khu rừng âm u mịt mờ. Tôi chỉ còn má»—i má»™t cách là cho rằng: Vì tôi và chị có duyên nợ oán thù vá»›i nhau từ muôn kiếp trÆ°á»›c, nên kiếp này phải oán ghét nhau thôi!.

Khổ má»™t Ä‘iều, khi đã ghét nhau rồi lại cứ gặp nhau hoài. Càng ghét nhau càng phải thấy mặt nhau nhiều hÆ¡n trÆ°á»›c. Kể từ khi biết mặt nhau qua lần ông Tổng ThÆ° Ký Há»™i giá»›i thiệu từng há»™i viên trong cuá»™c họp, tôi và chị ta cứ đụng đầu nhau liên hồi kỳ trận, không ai buồn mỉm cười vá»›i nhau má»™t nụ, không hề có má»™t câu chào hỏi xã giao thốt lên dẫu là mấy câu đãi bôi khách sáo, cÅ©ng không hề nguýt háy nhau má»™t chút cho ra ghét, chỉ là liếc trá»™m nhau thôi; khi thì ở bÆ°u Ä‘iện, khi  thì vào chợ, khi thì vào hiệu sách, khi ghé sạp báo, thậm chí khi chui vào rạp chiếu bóng tối Ä‘en nhÆ° đêm ba mÆ°Æ¡i cÅ©ng thấy rõ mặt nhau má»›i thật là… siêu quái lạ!.

Thời gian trôi Ä‘i, ná»—i căm ghét vẫn cứ âm ỉ lục đục trong lòng, vẫn sống khoẻ mạnh, không teo tóp mà cÅ©ng không tăng trưởng thêm, chỉ ở má»™t chừng má»±c nhất định, cÅ©ng đủ làm cho tôi khó chịu nhÆ° phải cÆ°u mang má»™t món nợ vô duyên lãng nhách. Đôi lần, tôi muốn tá»± tìm lại trÆ°á»›c chị để Ä‘Æ°a ra lời đề nghị cả hai cùng xả hết những gì chất chứa bên trong ra má»™t trận thật hả hê, để rồi mạnh ai nấy trở về vá»›i lòng nhẹ tênh thanh thản. NhÆ°ng tôi không đủ can đảm, và cứ vái trời cho chị có được sá»± can đảm ấy. Vậy mà chị cÅ©ng không tìm đến vá»›i tôi để làm cái Ä‘iều mà tôi mong đợi. Ghét nhau cứ phải ghét. Liếc nhau cứ phải tiếp tục liếc. Tôi thấy chẳng ích lợi gì cho cả hai, trừ má»™t Ä‘iều: kể từ khi biết mặt nhau để căm ghét nhau, cả tôi lẫn chị đều sáng tác dữ dá»™i hÆ¡n, hăng say hÆ¡n, và nói theo kiểu tiêu chuẩn Ä‘o lường thì những sáng tác của cả hai ngày càng chất lượng hÆ¡n. Nếu tôi được giải nhì trong cuá»™c thi viết truyện ngắn trên  má»™t tờ báo có uy tín khắp nÆ°á»›c, thì chị được giải nhất cuá»™c thi thÆ¡ cho thiếu nhi  mang tầm cỡ quốc gia. Tôi Ä‘á»— đầu danh sách những truyện ngắn hay viết về “Phật giáo và cuá»™c sống”, thì tên chị cÅ©ng leo lên ngồi vị trí chót vót trên kim bảng má»™t cuá»™c thi  thÆ¡ tứ tuyệt do má»™t tạp chí Há»™i Văn Nghệ tỉnh bạn tổ chức vá»›i  má»™t chùm thÆ¡ bốn bài thật … quá tuyệt !. Tôi khâm phục và mê thÆ¡ của chị lắm chứ !. NhÆ°ng phục thì cứ phục, mê thì cứ mê, mà ghét thì vẫn cứ ghét. Tôi Ä‘oán rằng chị cÅ©ng ghét tôi, mà không Ä‘oán được chị có thích đọc những sáng tác của tôi hay không? Tôi mong có ngày cả hai sẽ ngồi lại vá»›i nhau, nhÆ°ng ngày ấy cứ vẫn còn là trong giấc mÆ¡, trong ác má»™ng sau trận ngủ vùi vì thức khuya cắn bút trÆ°á»›c những trang giấy chi chít chữ.

Ngày ấy rồi cũng đến, tôi bị tai nạn giao thông trên đường từ nhà đến trụ sở Hội, bất tỉnh mê man không biết trời đất trăng sao gì nữa. Sau này, khi qua cơn hiểm nghèo, hồi tỉnh lại, tôi mới được nhiều người kể cho hay chuyện tôi được chính chị bồng lên xe tắc-xi chở đến bệnh viện cấp cứu. Chị không chở tôi đi thì cũng sẽ có người khác chở, nhưng chị đã cứu giúp tôi nhiều hơn thế gấp nghìn lần. Bệnh viện không còn nhóm máu quý hiếm mà tôi mang trong nhục thể để truyền cấp cứu sau tai nạn mất quá nhiều máu. Máu của tôi là nhóm máu hiếm. Những người thân ruột rà của tôi cũng không một ai có cùng nhóm máu này.

Thật trớ trêu, trên cao xanh hun hút kia, ông Trời đang nổi hứng muốn bỡn cợt thư giãn với người dưới cõi bụi bặm, hoặc cũng có khi là chư Long Thần Hộ Pháp hay Bồ Tát Thánh Chúng ngẫu hứng muốn thử cái Tâm của chúng sinh ở cuộc đời ô trọc, khi lại đưa đẩy đến bên tôi một người dưng xa lạ nhưng mang cùng nhóm máu hiếm với tôi. Chính là chị. Chị và tôi mang cùng một nhóm máu. Người mang nhóm máu này hiến cho người khác nhóm máu thì được, nhưng nếu nhận thì chỉ nhận đúng nhóm máu mình mang… Và chị đã không ngần ngại cho tôi những giọt máu quý hiếm để giành giật sinh mệnh của tôi lại từ trên tay tử thần… Khi tôi xuất viện, quanh tôi có đông đủ cha mẹ anh em, bà con quyến thuộc, bạn bè đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng… ai nấy đều hớn hở vui mừng cho ngày tôi được hồi sinh. Chỉ thiếu mỗi mình chị. Chưa bao giờ tôi thèm khát được nhìn ngắm dung nhan của chị đến thế, đến độ cháy khô cả cổ và rát đỏ đôi mắt mình, nhưng chị mất hút ở đâu rồi.

Từ bệnh viện, tôi không chịu về ngay nhà, mà yêu cầu mọi người đưa thẳng đến nhà của ân nhân cứu mạng. Ở đó, tôi được khóc một trận tầm tã đầm đìa trong vòng tay sưởi ấm của chị, của người mà tôi căm ghét bao tháng ngày qua.
 
« Bổ sung: Mar 15, 2009, 11:15 pm - khanh »
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »