Văn (tự sáng tác) : Ðoản viết lách « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Hồng V  [Xem 1042 lần]
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Hồng V
February 12, 2005, 10:32 PM

Hồng V

Những tưởng chí cao xây nghiệp cả
Ai ngờ nghiệp ngã cứ lao đao
Nên bao mộng ước trôi theo nước
Đành mượn men cay trả thù đời
Tao chả rõ tao trả thù đời hay đời đang trả thù tao, mà tao cứ xỉn hoài hết đế rồi tới bia hơi có bấy nhiêu đó cứ xoay vần
cho thoả chí với cậu Ba nhắc lại, sau khi mày đi, cậu Ba cho biết mày sẽ làm "giặc lái" chuyến đó . Quả nhiên vài ngày sau mày trở về với cái tin chiến thắng . Lần này tao không còn phải lang thang như đêm nào ở nhà cô Ba Bida nữa, tao được nhậu thả dàn . Vấn đề vui nhất là gặp lại mày chứ tao sợ phải khăn gói đi thăm mày thì phiền quá . Ê ! Hỏng phải tao cắc cớ gì đâu nhe năm may cũng có giờ rủi mà nếu không thì 2 đứa đã gặp thằng Quân và uống bia Hoà Lan lâu rồi .
Và dì Hai, mợ Ba cùng mấy đứa em lên Sài Gòn mọi người hỉ hả đi sắm đồ, hai thằng cũng lượm vài bộ cho có với người ta chứ nhất y nhất qưởn thì giống ai mày nhỉ ! Sau đó tới màn đi coi cải lương thằng mày láu cá lắm đi ăn nhậu cho đã tật còn tao phải làm người hướng dẫn viên mà trong lòng cứ ấm ức, đùa tí cho đỡ tức thật ra tao mong muốn có được nhiều ngày như vậy để đền đáp lại công ơn của những người thân yêu nhưng biết tìm đâu nữa đây ...
Ngày tháng từ từ trôi qua thì cái tội của mày cũng từ từ cạn . 2 thằng lại sống với cái nghề "kẻ vẽ" bạo hơn trước . Dĩ nhiên những ngày đó số tiền sau trận mày thắng nó cũng bay theo cơn gió tụi mình hơi thiếu thốn chút đỉnh nhưng rất được cảm tình của nhiều người . Từ mấy quán cơm , quán nhậu tiêm hớt tóc lũ nhóc bán thuốc lá v...v... ai ai cũng sẵn lòng cho mấy cậu cháu mình vẽ bởi mình rất sòng phẳng cơ mà . À! chắc mày còn nhớ bà bán gánh cơm bên kia đường Hàm Nghi chứ 2 thằng đã mấy lần vẽ có lẽ mày đã biết là ai rồi, xin lỗi mày nhé ! Mà này thằng kia một lần nữa tao hỏi mày tụi mình có cái gì đặc biệt hay không sao lại có người nhó tới, đến cậu Ba cũng ngạc nhiên về tao "thằng này vậy mà hay thiệt" buồn cưới há mày tụi mình có chọc ghẹo gì ai đâu vậy mà vẫn bị chiếu cố đúng là mình bị "cái sao bôn ba" rọi trúng mày hỉ nếu không tại sao lại có người chịu lo cho tụi mình phải nói có cái gì đặc biệt đấy . Mày thì còn nhẹ tội dù sao cô đó đối với mày như một người bạn hay là người anh và ngược lại mày cũng thế (nhưng tao biết cô ta tình trong như đã nhưng ngoài còn e) bằng chứng là lúc nào tụi mình cũng nghĩ tới Hoà Lan cho nên ...
Riêng tao ! thì hết chạy chỉ một ngày không gặp là N. đã hỏi tới tấp về thằng tao rồi tới khi thấy tao đang đứng ở bất cứ nơi đâu cô ta cũng chạy lại ôm và hun cái chụt làm thằng chai mặt như tao cũng phải ngượng chín người . Tao biết trong thời gian 2 đứa ở Phó Đức Chính đã có vài tên rất cay cú với mình hay nói đúng hơn là tao ở điểm này nhưng đâu ai biết "tội tình" bên trong cũng như đối với cô Ba Bida 2 đứa đâu có vay thì lấy gì để trả . Tất cả tình cảm đó nó chỉ nằm trong phạm vi hạn hẹp của một sự gặp gỡ ngẫu nhiên . Như dòng sông tình cờ có con đò đi qua mà không buồn bỏ neo, nó
không bị lệ thuộc vào tiếng đập của con tim thì lấy đâu những rng động của tâm hồn . Khi biết không thể là của nhau thì đừng gieo cho nhau những ngờ ngàng khi xa nhau phải không mày và tụi mình đã ra đi không kịp từ giã Phó Đức Chính nhưng tình người ở đó khó quên được mày nhỉ .
Ê thằng mày nói như vậy thiên hạ tưởng tụi mình giỏi lắm chứ thiệt ra 2 đứa cũng đã một lần "lên ruột" mày còn nhớ buổi sáng Chúa nhật trên chuyến xe tụi mình đi bến Đình chơi, sau khi an toạ trên chiếc xe than thì tao thấy có 1 cô khá xinh ngồi bên cạnh mày . Tao liền may mắn như hiểu í mày cũng gật đầu 2 thằng "trổ nghề" bán thế nào mà gần qua cầu Cỏ May cô ta mới chịu lên tiếng, tụi mình tưởng cá đã cắn câu 2 đứa liền nói tới tấp nào là tên cô là gì ...ở đâu ? Về Vũng Tầu chơi hay là nhà ở đó v...v... 2 thằng tán loạn cả lên từ chuyện trên trời tới chuyện dưới đất . "Em" nhoẻn miệng cười ô hay nụ cười mần răng mà dễ thương chi lạ vừa khoe hàm răng trắng đều lại có cái núm đồng tiền giữa đôi má đào tươi rói làm chết 2 thằng đó chứ tao nhớ lại thấy tiếc sáng Chúa nhật đó, còn mày ? ? ? Từ tốn trả lời từng câu hỏi thì ra cô ấy cũng cùng con đường mình đi nên nhân cơ hội bằng vàng này mày hỏi tứ tung về bến Đình (tao thì ngồi nghe) rồi muốn được về cùng chuyến xe lam nữa chứ, rất may cô ta chỉ cho địa chỉ vì bận đi đâu đó . Có được cái địa chỉ 2 thằng hớn hở đi trên con đường từ từ mà đến số nhà cho tới khi tìm được thì chẳng cần đợi lịnh thì 2 đứa chạy một mạch qua bên kia đường mà chẳng dám quay đầu lại vì đó là Công An Phường Bến Đình . Cô bé lém lỉnh hay tại tụi mình nhát gan thử thời lúc ấy 2 thằng làm liều nhẩy vô hỏi biết đâu ...Ôi một bông hồng .
Tao cứ ngỡ cuộc sống của tao sẽ được yên phận của một thằng con trai mà Thượng Đế đã dành sẵn ngôi sao cô độc để bình thản mà đi tìm bia Hoà Lan cho đời bớt khổ .
Oái oăm thay tao không thoát khỏi cái lưới tình tao đã vay mà suốt đời này cũng không thể nào trả hết nợ . "Nợ tình" nó oan khiên lắm mày ạ ! Mà đau lòng nhất tao lại vướng ngay trên cái đất Hội Bài của mày . Có lẽ định mệnh đã an bài cho tao và U. gặp nhau, yêu nhau rồi xa nhau . Tao nhớ rất rõ cái buổi chiều nghiệt ngã đó trong tâm khảm mày ạ ! Và mày cũng khó quên trong lúc "nhà tao" đang sửa soạn bữa ăn chiều thì mày lù lù đi vào tao hỏi "ai vậy em" mắt thì đang nhìn mày, mày tỉnh bơ nói "không ai biết mình thì đỡ" và móc gói thuốc ra rõ đúng là thằng khỉ lúc tao đang thèm thuốc . Rồi 2 thằng cùng đi xuống bến tao bỏ buổi cơm chiều hôm đó
bỏ mà không còn dịp nào để có được buổi cơm chiều khác ...Tao đã cố gắng làm những gì mà tao có thể cho vơi đi phần nào nỗi lầm với cô ấy . Con người hơn con thú là có lí trí, óc phán đoán và toà án lương tâm phải không mày ? ? ?
"Chuyến tầu đêm" đã đưa bọn mình vào khúc rẽ của cuộc đờ (như hiện nay) sau khi không còn nhìn thấy ngọn hải đăng, dẫy núi Vũng Tàu là tao biết từ nay sẽ xa hẳn cô Ba Bida, những đêm ngủ, chạy ở bùng binh Sài Gòn, những người tình không, cuộc tình không đoạn kết những tối lang thang dưới bến, những tay nhậu già tuổi, nồi cơm nguội của 2 thằng , và U. với những buổi cơm chiều ...
Mã Lai ! mọi người trên tầu sung sướng reo lên ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi đặt chân lên đất liền sau 3 ngày 4 đêm lênh đênh trên mặt biển và 2 lần bị cướp hụt ê mày có ai còn nhớ tới ông đã nhẩy xuống sông nhờ ông ta mà mọi người đã được bình yên .
Lẽ tất nhiên tao cũng mừng rỡ như mọi người lăng xăng đi kiếm tí đồ ăn vào bụng, nghĩ lại tao còn thấy vui vui cho ngày đầu cặp bến . Sau đó là màn "kiểm quân số" tao mới hết hồn
con tầu có tí tẹo mà dám chở 128 mạng ớn da gà thiệt hả mày . Rồi mọi việc cũng xong xuôi cơ quan Hồng Thập Tự đến để chuyển mọi người tới trại Bidong . Trước khi nhập đảo phải
ghé Marang, tao biết mày chắc chắn khó quên buổi sáng đầu tiên ở Mã Lai cũng tại cái tật ghiền thuốc mà tao được mọi người cử đi mua thuốc không may đang rảo vòng vòng thì gặp
lính Mã Lai gọi tao về đồn cho một cái tát tai làm kỉ niệm .
Bidong ! vừa ghé vào đồn cảnh sát là lũ bạn của mày liệng
thuốc vô tới tấp .Tại vậy mà 2 thằng phải làm tờ kiểm điểm bởi
cái tội chia thuốc cho mấy tên du kích bạn của mày "Cái thuở ban đầu lưu luyến, nghìn năm hồ dễ mấy ai quên" (thơ của ai ?) và tụi mình bắt đầu gia nhập cuộc sống mới , học Anh Văn, làm trong ban tiếp đón người mới v...v.... Gần một tháng
tiêu hết 2 chỉ mang theo mày trở lại nghề câu còn tao ...ngồi
phè rồi mình ở chung nhà với chị Phúc và mấy đứa nhỏ, đón thằng Quang (rất tiếc không có ai khác) mỗi ngày đều đều trôi qua và 3 thằng lại chờ bia Hoà Lan
"Ngẫm nghĩ sự đời thua giấc mộng
Tiếc mộng bao nhiêu lại chán đời"
"Tháng tư đen" bọn mình có 2 lần tháng tư đen tiễn mày đi mà tao nghe chết nửa thân người tao không tin là sự thật dù đó chính là sự thật không thể sửa đổi . Cầu Jetty 6 tháng trước đón 2 thằng bây giờ thằng đi thằng ở sao tránh khỏi bùi ngùi tao đứng lặng nhìn con tầu chở mày xa dần ...xa dần ...
Từ đó tao bỏ học lao vào những cuộc tình không đoạn kết, không bắt đầu tao muốn quên đi những hy vọng mà tao đã ấp ủ khi còn mày bên cạnh, thật sự mà nói lúc bấy giờ tao chán nản vô cùng lại nghe mày còn ở Sunge B tao vội đưa thằng Quang lên phái đoàn nhưng chẳng ma nào chịu nhận, lý do nó có mày và dưới tuổi vị thành niên, cái ước được qua gặp mày cũng không xong mãi cho tới ngày được Mỹ nhận còn thằng Quang phải chờ .
Rất may ngày tao qua Mỹ vẫn còn gặp mày ở Sunge B thiệt chán cái thằng tao vừa nhập trại tối thứ bẩy thì sáng Chúa nhật đã leo rào qua gặp mày, Gần 6 tháng mới gặp nếu có gì cũng chẳng sao mày nhỉ . Thời gian ở đó chưa được một tháng, tuy nó ngắn ngủi nhưng tao nghĩ đã đầy đủ lắm rồi, còn hơn không gặp đúng chứ mày .
Một lần nữa tao tiễn mày tuy có phần se thắt nhưng tao tin sẽ gặp lại mày, tao đứng nhìn chiếc xe dần xa ...dần xa rồi mất hút .
Viết cho riêng mày những ngày cuối tháng 10 .

Đỗ Hữu Tài
10-1989

Hồng ! Tao đã khơi lại chút gì về mày và tao . Mày có hỏi tại sao đã 8 năm không gặp mà tao chỉ viết có bấy nhiêu đây thì làm sao đầy đủ cho được mày nhỉ tao muốn viết nhiều hơn nữa, nhưng tao nghĩ bao nhiêu đây cũng đủ gói ghém cho những gì mà tụi mình đã có một thời . Thôi thì mày cũng thông cảm cho tao với nhé hơn 9 tháng quen nhau tao chỉ có thể gửi tình tao trong bấy nhiêu trang giấy này và những dòng chữ ngoằn nghoèo . Mày hãy cố giương đôi mắt "mí một" mà đọc tao luôn nhớ và nhắc tới mày hỡi thằng 3 xị .
Một ngày nào đó có nhớ về tao mày hãy gởi cho tao một lon bia Hoà Lan .
Tao

Đỗ hữu Tài

Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »