Trang Chính


Tăng phong chữ
Chỉ Còn Trong Kỷ Niệm

Cuối cùng rồi tôi cũng trở về đối diện với những mất mát, hiu quạnh và nỗi buồn vương vất trên từng bụi cỏ dại dưới chân.

Tôi thẫn thờ, loanh quanh trong khu vườn ngày xưa đầy cây trái, hoa cỏ mà giờ đây chỉ còn là khoảng đất hoang vu, điêu tàn. Lưa thưa hàng hoa hồng và hoa tulips vừa được trồng tuần trước đang buồn bã chao nghiêng trong gió.

Tôi lang thang đi dọc theo lạch nước, ngậm ngùi nhìn phiến đá lúc trước được che mát dưới gốc liễu, nơi tôi thường ngồi ngắm mặt trời lặng bên khu rừng, nay nằm lẻ loi ven bờ, nóng sốt giữa trưa nắng hạ. Dòng nước phẳng lặng lờ đờ như cũng u buồn khi vắng dáng liễu soi bóng, và vắng những chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên mặt nước làm những chiếc thuyền con xuôi dòng lặng lẽ.

Chập chờn vạt nắng nào rơi trên mặt nước loang loáng ráng hồng của kỷ niệm xưa. Mới đó mà đã là ngày xưa rồi sao? Tôi bâng quơ nhặt một hòn đá nhỏ thả xuống lạch nước, hòn đá chìm khuất dạng để lại những gợn sóng dần tan, chợt nghe như có mấy con sóng đang xao xác trong tâm hồn mình.

Bâng khuâng tôi dõi mắt qua khu rừng hoang vắng, tiêu điều. Mấy nhánh cây đong đưa như vẫy tay đón chào tôi trở về, cho tôi mỉm cười vu vơ. Nhiều cây gãy ngang và trốc gốc, dấu tích của trận bão để lại. Những thân cây ngả nghiêng chỉ còn bám víu một phần gốc dưới đất mà mầm xanh vẫn nẩy nở, lá xanh biếc bên cạnh những cành khô khẳng khiu. Đám dây trổ hoa tím leo chằng chịt, giăng mắc nỗi buồn tôi man mác trên từng cánh hoa tan tác bay theo cơn gió lộng ...

Một thoáng ngậm ngùi, tôi như người xa lạ ngại ngùng trong khu vườn trống, đếm từng dấu chân in trên nền đất ẩm, bồi hồi nghe gió lướt qua vai, mơn man trên tóc ... Bóng chiều hiu hắt đang xuống dần trên hàng cây ngả nghiêng bên kia rừng cùng chiếc bóng tôi buồn tênh giữa hoàng hôn giăng tím...

Tôi thương sự tĩnh lặng êm đềm của khu vườn được ngăn cách hẳn với thế giới ồn ào nhộn nhịp bên ngoài, như một nơi chốn riêng biệt. Thương từng bụi cây ngọn cỏ trong vườn, thương từng đoá hoa dại mọc ven chân rào, thương từng chiếc lá bên kia rừng cùng những dây leo đan kín. Để rồi xót xa theo từng chiếc lá rơi, từng đóa hoa tàn, để ngậm ngùi khi gió thu bàng bạc thổi về bên khu rừng lá ngã vàng, báo hiệu một mùa tàn phai...

Tôi vui buồn theo sự chuyển biến của cây cỏ, ươm mơ dệt mộng trên từng chồi nụ, từng đóa hoa. Tôi gắn bó và thân thiết với vườn mộng của tôi như không thể nào rời xa được. Khu vườn là người bạn kiên nhẫn, trung thành nhất. Nó đã chia sẻ với tôi trong những ngày tháng hụt hẫng, và lắng nghe những nỗi niềm thầm kín của tôi, nó đã cho tôi biết bao kỷ niệm êm đềm.

Bây giờ thì không còn gì để tôi mơ mộng, nâng niu, thương tiếc nữa. Tôi bàng hoàng ngẩn ngơ suốt ngày. Tối lại tôi mang theo nỗi buồn tiếc nhớ vào trong giấc ngủ chập chờn. Cứ thế hết ngày này sang ngày khác. Hình ảnh khu vườn vẫn còn in đậm nét trong mắt tôi mà nay sao đã trôi theo dòng nước, mang bao kỷ niệm vào thăm thẳm, mù khơi thật xa xăm.

Không bao giờ tôi nghĩ có ngày vườn mộng của tôi biến mất, đến bây giờ cũng vậy. Như nàng công chúa mất lâu đài, tôi cứ loanh quanh hết ngày này qua ngày khác, kiếm tìm trong vô vọng chút vết tích ngày xưa trên mảnh đất trống, giữa nỗi mênh mông sầu muộn.

Vườn xưa giờ đây chỉ còn trong kỷ niệm. Buổi tối tôi nghe tiếng mưa rả rích u buồn rơi trên nền đất hoang vắng thênh thang với tiếng côn trùng nỉ non trong đêm đen. Không còn bóng liễu thướt tha buông mành bên hàng đèn vàng nhạt soi những đoá hoa tắm sương đêm lấp lánh. Không còn nghe tiếng xào xạc truyện trò của lá, không còn nghe tiếng chíu chít của những con sóc trên cây ngọc lan già gần bờ tường rào rợp bóng mát, mùa hoa đưa hương thơm ngát vào phòng.

Buổi sáng thức dậy mở cửa sổ không còn nghe tiếng chim líu lo trên cây lá, và thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ dịu dàng trong gió sớm mai. Tôi tìm kiếm chỉ bắt gặp trong không khí mùi đất ẩm pha với mùi sơn mới ngây ngây, ngột ngạt khó chịu...

Mặt đất chợt tím sẫm với đám mây nghiêng thấp, dõi mắt theo cụm mây xám vắt ngang bầu trời che khuất dần ánh hoàng hôn ửng hồng cúi chân mây, tôi cảm thấy nao nao với bao kỷ niệm dâng lên trong lòng. Những gì tưởng là của riêng mình rồi cũng không còn, tất cả đều biến mất như khói sương, chỉ còn lại đây khoảng đất bao la ẩm ướt rưng buồn, chập chờn từng khung kỷ niệm với những tháng ngày tiếc nhớ khôn nguôi.

Ôi! thương làm sao buổi chiều vừa xuống, ánh nắng dịu dàng ửng hồng chưa kịp trải đều trên ngọn cây đã vội tắt sau đám mây xám kéo qua. Tôi đưa tay ngậm ngùi nắm giữ những sợi nắng vàng mong manh vướng vít trên tóc, trên áo như để níu kéo lại một chút rực rỡ, êm đềm của một ngày sắp tàn.

Cơn lốc nào đi qua thổi tung những hạt bụi làm mờ mắt, trong phút chốc trời đất trở nên u ám, tối sầm. Tôi thở dài xót xa khi nhìn thấy tất cả đổi thay thật nhanh chóng... Tình yêu và cuộc sống cũng đổi thay mang theo số phận phiêu dạt trong cụm mây đen nặng trỉu u hoài... Tôi thẫn thờ quay vào nhà khi những giọt mưa nho nhỏ nối dài thành dòng chảy xuống tóc, thấm ướt bờ vai.

Đứng bên cửa sổ nhìn ra hiu hắt một góc vườn đọng nước. Mưa giăng mờ mịt trên những ngọn cây bên khu rừng. Kỷ niệm như cơn mưa chợt ào về, vỡ tràn cho lòng chìm ngập trong ngút ngàn thương nhớ.

Tình yêu rồi cũng tan mất như những chiếc bong bóng mưa dưới kia, để rồi bốc hơi làm cay mắt nhớ thương. Ngày tháng không bào mòn tình yêu trong tim tôi như nước chảy qua những hòn đá dưới con lạch, mà như rong rêu chập chờn níu giữ, nên đôi mắt buồn ngập mây tím hoàng hôn, đong đầy phiền não để không còn chỗ in bóng người đang gần bên, cho tôi luôn lạc lỏng giữa mênh mông sầu muộn, cho tôi mãi lao đao trong kỷ niệm cũ, cho tôi ôm ấp hoài một bóng hình với nỗi day dứt nhớ thương không thôi.

Những tưởng lòng đã nhạt và tình yêu đã phai như màu lá thu để rồi cũng rơi theo buổi chiều tàn, vùi mục dưới đất mấy mùa mưa qua theo bước chân hờ hững bạc bẽo của người. Nhưng kỷ niệm cứ bám víu để nỗi buồn còn đó rưng rưng đau xót.

Hỏi sao cúi mặt ngậm ngùi?
Soi dòng suối cũ đầy vơi tháng ngày
Về tìm một thoáng hương phai
Nắng khuya vàng vọt bên ngoài mái sương

Hỏi sao lòng nhuốm thê lương?
Đêm trắng mắt đếm vô thường bờ mi
Phận người lệ mỏng có khi
Bạc lòng phiến đá vô tri bên lề

Hỏi sao quên vội lời thề?
Trăm năm tạc chữ phu thê rã--rời!
Chìm trong mộng ảo mù khơi
Khói sương còn đọng, đường đời cách xa

Hỏi sao vườn vắng bóng hoa?
Chút tàn hương cũ nhạt nhòa gió đưa
Về đây hồn đã sang mùa
Ngàn cơn mưa bão chưa vừa bể dâu

Hỏi ai ru giấc nghìn sau?
Sóng reo cuối bãi tìm nhau mỏi mòn
Trở về... hoa, cỏ chết non
Vườn xưa còn lại mấy hòn đá phai



Ngậm Ngùi
05/08/2007