Trang: 1
|
|
|
|
Những con Ä‘Æ°á»ng không lót đá (st) [Xem 741 lần]
|
|
|
Những con Ä‘Æ°á»ng không lót đá (st)
April 16, 2008, 11:10 AM
|
|
Những con Ä‘Æ°á»ng không lót đá
Chúng ta còn yêu thì chúng ta còn tha thứ. (Francois Rochefoucauld)
TTO - Bố là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đồ sá»™, cao má»™t mét tám và nặng má»™t trăm năm mÆ°Æ¡i ký. Giá»ng bố to, trầm và luôn luôn gây ấn tượng rằng tốt hÆ¡n là bạn đừng ngồi chung bà n ăn vá»›i bố.
Khi bố đứng đó vá»›i đôi mắt nảy lá»a rừng rá»±c và phóng há»a đốt bạn vá»›i tÃnh khà nóng nảy của ông, thì bạn sẽ hiểu thế nà o là sợ… ông Trá»i - má»™t ná»—i sợ tôi đã biết từ hồi còn rất bé.
Bất cứ khi nà o tôi là m gì sai, không có chuyện bà n vá» những gì tôi đã là m hay không có bất cứ lý lẽ nà o được Ä‘Æ°a ra để giúp tôi thay đổi hà nh vi của mình – chỉ là chiếc dây thắt lÆ°ng, má»™t dây lÆ°ng bằng da cứng. Từ lần đầu tiên bố quất tôi, tôi hiểu rằng ông Trá»i luôn mang theo má»™t dây thắt lÆ°ng trên ngÆ°á»i.
Khi bố và bạn bè ông tụ há»p ở nhà chúng tôi, há» bắt đầu náo loạn nhà cá»a trong lúc bố hồi tưởng vá» những ngà y khi ông là Chiếc Găng Và ng vô địch quyá»n Anh. Bất cứ khi nà o bố và o tráºn vá»›i má»™t gã nà o, há» Ä‘á»u lùi bÆ°á»›c. Há» biết há» không phải đối thủ của ông, bởi không ai thô bạo và dai sức hÆ¡n bố tôi.
Tôi cảm thấy rất may khi bố vắng nhà hầu hết thá»i gian. Bố là m việc váºn hà nh các thiết bị nặng nhá»c cho Ä‘á»™i xây dá»±ng cầu Ä‘Æ°á»ng, và công việc của bố khiến ông phải có mặt trên Ä‘Æ°á»ng cả tuần lá»… má»™t lần. NhÆ°ng cứ tối thứ Sáu đến, khi nhìn thấy xe của bố hiện ra trên lối và o nhà , là tôi chạy tìm chá»— trốn. Rồi mẹ sẽ cho ông má»™t trà ng báo cáo vá» việc suốt tuần qua tôi đã hÆ° đốn thế nà o. Chẳng bao lâu ông sẽ réo tên tôi và triệu tôi đến nhà bếp. Khi bố hét và o mặt tôi, mùi hôi của rượu và thuốc lá xá»™c và o mÅ©i tôi và o táºn cổ há»ng, khiến cho tôi muốn nôn á»e.
“Tao không có tâm trạng cho việc nà y đâu!â€, ông hét lên. “Tao là m việc cá»±c khổ cả tuần trá»i, và bây giá» tao trở vá» nhà vá»›i chuyện nhÆ° vầy đây hả!†Rồi thắt lÆ°ng được tháo ra.
Äiá»u bố không nháºn ra là phÆ°Æ¡ng pháp trừng phạt nà y cà ng khuyến khÃch cho loại hà nh vi mà ông Ä‘ang cố ngăn chặn. Và bất cứ lúc nà o tôi nói vá»›i ông vá» việc đó, ông cà ng Ä‘iên tiết hÆ¡n và hét lá»›n, “Äừng là m nhÆ° tao là m. Là m nhÆ° tao nói ấy!â€
Hình thức trừng phạt sai lầm nà y dẫn đến nhiá»u vấn Ä‘á» hÆ¡n khi tôi lá»›n lên. Và điá»u khiến nó tồi tệ hÆ¡n là tôi không có má»™t con Ä‘Æ°á»ng để quay lại. Tôi khiếp sợ bố và không biết phải trông đợi những gì từ những cÆ¡n thịnh ná»™ của ông. Tôi nguyện rằng khi đủ lá»›n, tôi sẽ bá» nhà ra Ä‘i và ở cà ng xa bố cà ng tốt.
Sau cùng bố mẹ tôi ly hôn, và tôi đã không gặp bố những năm sau đó. Mẹ vẫn giữ liên lạc vá»›i tôi, và má»™t ngà y mẹ gá»i cho tôi để báo rằng bố đã Ä‘i khám bác sÄ©, ông rất yếu. Tôi tá»± há»i mình nên là m gì bây giá» hay mình có nên là m bất cứ Ä‘iá»u gì hay không. Chúng tôi không thân thiết nhau. Là m thế nà o chúng tôi có thể gần gÅ©i sau tất cả những việc bố đã nói và là m khi tôi còn nhá»? Tôi tháºm chà đã không thấy thÃch Ä‘Ã n ông nữa! NhÆ°ng tháºt kỳ quặc, tôi cảm thấy trong tim mình luôn có má»™t sá»± lôi kéo kỳ lạ, và tôi quyết định gá»i cho bố.
“Bố, con, Lindy đây.â€
“Lindy Æ°?â€, ông nói, nghe nhÆ° thể ông Ä‘ang lÆ°á»›t qua trà nhá»› của mình vá» tất cả những gì dÃnh dáng đến cái tên Lindy mà ông từng biết.
Má»™t khoảng yên lặng. Tôi ngáºp ngừng, cố gắng cẩn tháºn chá»n lá»c từng từ. “Con nghe nói bố không được khá»e và quyết định gá»i Ä‘iện thăm bố.â€
“Bác sÄ© nói bố không sống được bao lâu nữa.â€
“Bố bị gì ạ?â€
Ông bắt đầu khóc và lầm bầm một và i từ tôi không thể hiểu được, và rồi ông gác máy.
Má»™t và i tuần trôi qua, tôi suy nghÄ© vá» tình trạng của bố và vá» việc tôi nên gánh lấy vai trò gì đây. Trong khi cứ loay hoay suy nghÄ©, tôi nháºn được cú Ä‘iện thoại khác từ mẹ báo rằng bố đã được Ä‘Æ°a và o nhà tế bần. Sá»± do dá»± chuyển thà nh ná»—i tuyệt vá»ng. Tôi hiểu nhà tế bần nghÄ©a là gì. Tôi không muốn tin rằng bệnh của bố đã và o giai Ä‘oạn cuối. Bố còn bao nhiêu thá»i gian nữa? Tôi phải biết Ä‘iá»u đó.
Tôi nhảy và o xe và hối hả lái đến khu Ä‘iá»u trị của nhà tế bần. Khi tôi đến nÆ¡i, hai y tá và má»™t bác sỹ có mặt ở đó liá»n an ủi tôi. Sau khi xem hồ sÆ¡ của bố, tôi đã có má»i thông tin mình cần. Tất cả những năm tháng rượu chè be bét cuối cùng đã lãnh háºu quả của nó. Bố bị xÆ¡ gan mãn tÃnh, Ä‘iá»u đó dẫn đến căn bệnh ung thÆ° Ä‘ang lan ra toà n bá»™ cÆ¡ thể ông.
Tôi khiếp sợ những gì sẽ đến. Tôi cảm thấy nhÆ° mình không thuá»™c vá» nÆ¡i đó. Tôi sẽ nói gì vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông mà tôi không gặp bao nhiêu năm qua? Tôi cảm thấy nhÆ° đây là cảnh tượng cuá»™c Ä‘á»i của ngÆ°á»i nà o đó chứ không phải của tôi. MÆ¡ hồ vá» việc mình Ä‘ang là m, tôi bÆ°á»›c vá» hÆ°á»›ng phòng của bố, đẩy cá»a bằng má»™t sức mạnh mà tôi không hiểu ở đâu ra. Và mặc dù bÆ°á»›c rất cháºm, nhÆ°ng tôi lại đến phòng bố quá nhanh. Khi tôi nhìn quanh quất ở cá»a ra và o, bố đã thấy tôi và bảo tôi và o trong.
“Hãy nhìn bố Ä‘i, Lindy,†ông nói và khóc. Rồi ông giÆ¡ cánh tay lên và chỉ cho tôi xem là n da bủng beo của ông. “Bố Ä‘ang kiệt dần, và bố không thể là m gì được.â€
“Con biết, bố à ,†tôi nói, cố gắng không cảm nháºn ná»—i Ä‘au của ông.
Rồi tôi lắng nghe ông nói. Ông nói vá» mẹ tôi và là m thế nà o mà má»i việc đã không suôn sẻ. Ông bảo tôi là ông đã cố gắng là m Ä‘iá»u tốt nhất mà ông có thể là m cho tôi, nhÆ°ng má»i thứ hoá ra lúc nà o cÅ©ng sai cả.
“Bố yêu con, Lindy,†ông nức nở. “Bố có lá»—i vá»›i con, bố xin lá»—i con.â€
Tôi ôm ông trong tay khi ông thú nháºn những hối tiếc của mình. Và dù cho tôi không nói gì cả, nhÆ°ng cá» chỉ an ủi của tôi cho thấy tôi đã tha thứ cho ông.
Rá»i khá»i nhà tá» bần, đầu tôi quay nhÆ° chong chóng. Tất cả diá»…n ra chỉ trong má»™t đêm. Chỉ trong má»™t đêm mà tôi cảm thấy choáng váng, sợ hãi, tha thứ và đau khổ. Bố tôi là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông suy kiệt, không phải là ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tôi biết khi tôi Ä‘ang ở tuổi trưởng thà nh. Không gì chạm được và o ông khi đó. Ông là nhà vô địch Găng Tay Và ng.
Chá»— yếu của tôi lá»ng ra, và tôi bắt đầu khóc thét nhÆ° má»™t đứa trẻ. Tôi không chỉ khóc cho những gì bố và tôi đã không có được trong mối quan hệ cha con của mình, mà tôi khóc cho những gì chúng tôi có thể vẫn có được nếu bố không sắp chết. GiỠđây, bố dÆ°á»ng nhÆ° đã thay đổi và nhÆ° má»™t ngÆ°á»i cha tôi có thể cùng chung sống. NhÆ°ng ông lại sắp ra Ä‘i, và cả ông lẫn tôi Ä‘á»u không thể là m bất cứ Ä‘iá»u gì nữa.
NhÆ°ng thá»i gian thì vẫn còn.
Trong và i tuần kế đó, tôi ghé thăm bố má»—i tối sau giá» là m việc. Chúng tôi ngồi trò chuyện. Tháºm chà tôi còn chạy việc lặt vặt cho ông và mua cho ông má»™t và i thứ ông cần. Tôi bắt đầu nhìn thấy những Ä‘iá»u vá» bố mà tôi chÆ°a từng biết trÆ°á»›c đây. Tôi đã chỉ biết vá» những mặt xấu của bố, giá» thì tôi bắt đầu nhìn thấy các mặt tốt, và chúng tôi Ä‘ang trở thà nh bạn của nhau. NhÆ°ng ngay khi tình bạn của chúng tôi chá»›m nở, thì đến lượt ông rÆ¡i và o tình trạng tồi tệ nhất.
Má»™t tối, khi tôi đến thăm ông, y tá nói rằng há» không nghÄ© ông có thể qua khá»i đêm nay. Bác sỹ đã tăng liá»u thuốc móc phin, nhÆ°ng nó vẫn chÆ°a Ä‘iá»u hòa, và bố Ä‘ang rất Ä‘au. NgÆ°á»i ta bảo vá»›i tôi là cứ má»—i mÆ°á»i lăm phút máy nhắn sẽ kêu lên, và tại thá»i Ä‘iểm đó tôi có thể nhấn má»™t nút để gá»i liá»u móc phin không liên tục và o cÆ¡ thể bố. Tôi quyết định ở lại vá»›i ông suốt đêm. Bố nói chuyện rất nhá». Và má»—i lần máy nhắn kêu lên, tôi lại nhấn nút, nháºn ra rằng má»—i lần tôi là m nhÆ° thế, hai cha con lại khó có thể nói chuyện dà i hÆ¡n.
Bố cầm cá»± thêm được hai ngà y, tôi đã ở bên bố khi ông qua Ä‘á»i. Tôi nắm tay ông, hôn lên trán ông và nói, “Không sao đâu bố. Bây giá» bố có thể Ä‘i rồi. Ông bà Ná»™i Ä‘ang chá» bố, và giá» thì bố có thể là m những con Ä‘Æ°á»ng trên thiên Ä‘Ã ng rồi.â€
Bố đã là má»™t ngÆ°á»i là m Ä‘Æ°á»ng rất giá»i. Bố đã lát con Ä‘Æ°á»ng lấp Ä‘i hố ngăn cách giữa bố và tôi.
LINDA POEHNELT
|
|
|
|
Trang: 1
|
|
|
|
|