Trang: 1
|
|
|
|
Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ [Xem 1807 lần]
|
|
|
Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
September 15, 2008, 11:12 AM
|
|
TỔ SƯ THIỀN
Thiá»n Viện Chân Không . 1998
Nói đến thiá»n sẽ có má»™t số Pháºt tá» cÅ© nghe dá»… hiểu, nhÆ°ng ngÆ°á»i má»›i nghe hÆ¡i khó má»™t chút, tuy nhiên từ từ nghe quen, quà vị cÅ©ng sẽ hiểu. Hôm nay tôi nói thẳng vá» Thiá»n Tổ sÆ°, gá»i theo tiếng Hán là Tổ sÆ° thiá»n.
Thiá»n Tổ sÆ° được truyá»n từ Ấn Äá»™ sang Trung Hoa, qua Việt Nam. Thiá»n nà y rất thẳng tắt, không nói quanh co. Vì váºy khi nghe quà vị chịu khó nghiá»n ngẫm má»›i thấy lý thú. TrÆ°á»›c tiên tôi kể câu chuyện của Thiá»n sÆ°.
Má»™t hôm có thầy Tri sá»± đến há»i Thiá»n sÆ° Thạch Cá»±u:
- Bạch Hòa thượng, tại sao trong tay Bồ-tát Äịa Tạng có cầm má»™t hạt châu?
Ngà i Thạch Cá»±u không trả lá»i mà há»i lại:
- Trong tay ông có không?
Thầy Tri sự bà quá thưa:
- Không biết, không biết.
Ngà i Thạch Cựu bảo rằng:
- Äừng nói dối đại chúng.
Sau đó Ngà i nói tiếp bốn câu kệ:
Bất thức tự gia bảo,
Tùy tha nháºn ngoại trần.
Nháºt trung Ä‘Ã o ảnh chất,
Cảnh lý thất đầu nhân.
Dịch:
Báu nhà mình chẳng biết,
Theo ngÆ°á»i nháºn ngoại trần.
Giữa trưa chạy trốn bóng,
Kẻ nhìn gương mất đầu.
Chúng ta Ä‘i chùa thấy tượng Bồ-tát Äịa Tạng tay phải cầm cây tÃch trượng có mÆ°á»i hai khoen, tay trái cầm hạt châu. Do đó thầy Tri sá»± má»›i há»i “tại sao trong tay Bồ-tát Äịa Tạng lại cầm hạt châu?†Thiá»n sÆ° không trả lá»i thẳng mà há»i lại “trong tay ông có không?†Äây là điểm đặc biệt của nhà thiá»n. Tôi sẽ giải thÃch từng phần cho quà vị hiểu được ý nghÄ©a thâm trầm ấy.
Khi thấy hình tượng Pháºt, Bồ-tát thỠở chùa, chúng ta cứ nghÄ© đó là hình tượng tháºt đúng nhÆ° lịch sá», nhÆ°ng không phải. Các tượng thỠấy chỉ là hình tượng biểu trÆ°ng, nghÄ©a là mượn hình tượng để nói lên Ä‘iá»u thâm sâu hÆ¡n bên trong. Äịa Tạng giải thÃch theo chữ Hán, địa là đất, tạng là tà ng ẩn. Bồ-tát Äịa Tạng cầm hạt châu tượng trÆ°ng cho hạt châu ẩn trong đất. Hình ảnh đó nói lên chÆ° Pháºt, Bồ-tát và tất cả chúng sanh ai cÅ©ng có hạt châu ẩn trong thân tứ đại nà y. Hạt châu biểu trÆ°ng nÆ¡i chúng ta có tâm hằng giác bất sanh bất diệt gá»i là chân tâm. Tuy nhiên, bên cạnh tâm chân tháºt nà y, chúng ta cÅ©ng có tâm sanh diệt tÆ°Æ¡ng tục, nhà thiá»n gá»i là vá»ng tưởng. NhÆ° váºy tâm bất sanh bất diệt có ngay nÆ¡i thân sanh diệt vô thÆ°á»ng, tâm nà y được và nhÆ° hạt châu quÃ.
Trên thế gian nà y, và ng bạc châu báu, già u sang, danh vá»ng v.v... Tất cả những thứ đó có được cÅ©ng được trong vô thÆ°á»ng sanh diệt thôi, được rồi mất chá»› không tháºt. Dà i thì năm ba mÆ°Æ¡i năm, ngắn thì đôi ba năm. NhÆ°ng ngay nÆ¡i thân vô thÆ°á»ng có má»™t cái chân thÆ°á»ng bất sanh bất diệt, nên cái chân thÆ°á»ng đó quà nhÆ° hạt minh châu váºy. Hạt châu tuy quÃ, tuy có sẵn nhÆ°ng ta bá» quên. Vì quên nên nó bị chôn vùi. Äịa Tạng là chôn vùi trong đất.
Trong đất ngÅ© uẩn hay thân tứ đại có hạt châu, mà mình không biết. Bởi không biết nên nghèo cùng khốn khổ. GiỠđây, qua hình ảnh nÆ¡i tay đức Äịa Tạng cầm hạt châu, để nói rằng má»—i ngÆ°á»i chúng ta Ä‘á»u có hạt châu quà đang tà ng ẩn. Do đó ta phải là m sao phăng tìm, Ä‘Ã o xá»›i cho nó hiện ra. Äó là ý nghÄ©a rất thâm trầm. Bởi váºy ngà i Thạch Cá»±u không trả lá»i câu há»i của thầy Tri sá»± mà há»i lại “Trong tay ông có chăng?†Nếu thầy Tri sá»± hiểu ý sẽ đáp “Dạ cóâ€. Do không biết nên thầy nói “Không biết, không biếtâ€. Có mà không biết nên tưởng là không, vì thế Thiá»n sÆ° bảo “đừng dối gạt đại chúngâ€. Có mà nói không là nói dối rồi. Không ai dám nháºn mình có hạt châu hết, nhÆ° váºy là chúng ta nói gạt nhau.
Bấy giá» Thiá»n sÆ° má»›i nói bốn câu kệ. “Bất thức tá»± gia bảo†tức là không biết của báu nhà mình. “Tùy tha nháºn ngoại trầnâ€, tức là chạy theo váºt bên ngoà i, nháºn lấy sáu trần là m của mình. Có của báu trong nhà không biết, lại chạy ra ngoà i tìm kiếm sáu trần. Cả ngà y mắt chúng ta Ä‘uổi theo sắc đẹp, xấu. Tai Ä‘uổi theo tiếng hay dở, khen chê. MÅ©i Ä‘uổi theo mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m hôi. Lưỡi Ä‘uổi theo vị ngon dở. Thân Ä‘uổi theo cảm xúc trÆ¡n mịn thô nhám. à đuổi theo pháp trần. Cứ thế suốt ngà y chạy theo sáu trần, không bao giá» thức tỉnh biết mình có của báu trong nhà .
Chúng ta có phải Ä‘ang Ä‘uổi theo sáu trần không? Hẳn nhiên là đang Ä‘uổi theo sáu trần, không biết mình có của báu nên luôn chạy tìm kiếm bên ngoà i, không biết quay lại mình. NgÆ°á»i có của báu mà không nháºn, chạy tìm sáu trần tạm bợ sanh diệt bên ngoà i có rồi mất, ngÆ°á»i đó có đáng thÆ°Æ¡ng không? Rất đáng thÆ°Æ¡ng. Tất cả chúng ta ở đây Ä‘á»u nhÆ° váºy hết, Ä‘á»u là những ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng.
Nếu có của báu mà không biết, cứ tìm kiếm bên ngoà i thì giống nhÆ° gì? “Nháºt trung Ä‘Ã o ảnh chấtâ€, nhÆ° ngÆ°á»i khá» giữa trÆ°a chạy ra ngoà i trá»i trốn bóng. Chúng ta thấy có ai Ä‘ang trÆ°a nắng mà chạy ra ngoà i trá»i để trốn bóng mình chÆ°a? Ngu vừa thôi chá»›, muốn trốn bóng cứ vô nhà thì hết ngay, chá»› chạy ra trá»i trốn bóng thì quá ngu rồi. CÅ©ng thế, chúng ta có của quà mà không dám nháºn, cứ Ä‘i tìm cái hÆ° giả bên ngoà i, khác nà o ngÆ°á»i chạy ra trá»i nắng để trốn bóng của mình. Äó là má»™t hiện tượng khá» dại.
“Cảnh lý thất đầu nhânâ€. Cảnh là gÆ°Æ¡ng, lý là trong. NgÆ°á»i soi và o gÆ°Æ¡ng thấy đầu, đến khi bá» gÆ°Æ¡ng xuống thấy mất cái đầu. Äây là dẫn tÃch trong kinh Lăng Nghiêm. Äức Pháºt dạy chúng sanh mê lầm bá» cái tháºt chạy theo cái bóng hÆ° ảo. Ngà i dùng và dụ chà ng Diá»…n-nhã-đạt-Ä‘a, má»™t buổi sáng anh cầm gÆ°Æ¡ng soi mặt. Nhìn trong gÆ°Æ¡ng thấy đầu mặt đẹp đẽ quá, nhÆ°ng khi úp gÆ°Æ¡ng lại đầu mặt mất tiêu. Lúc đó anh ôm đầu chạy la “tôi mất đầu rồi, tôi mất đầu rồiâ€.
Quà vị thấy khá» không? Có ai khá» bằng chà ng Diá»…n-nhã-đạt-Ä‘a, đầu mặt trong gÆ°Æ¡ng là tháºt hay giả? Là bóng hÆ° giả. Váºy mà khi úp gÆ°Æ¡ng lại, mất đầu mặt giả lại ôm đầu mặt tháºt chạy la “tôi mất đầu rồiâ€. Bởi vì đầu tháºt có thấy đâu, chỉ thấy đầu mặt trong gÆ°Æ¡ng nên lầm cho bóng giả là tháºt. Có đáng thÆ°Æ¡ng không? Tháºt là mê lầm đáng thÆ°Æ¡ng.
Hòa thượng Thạch Cá»±u nói chúng ta cÅ©ng váºy, cứ Ä‘uổi theo bóng mà quên cái chân tháºt. Chúng ta Ä‘ang Ä‘uổi theo bóng nhÆ° thế nà o? ThÆ°á»ng thÆ°á»ng mình suy nghÄ©, phân biệt và cho đó là tâm mình. Tâm tôi Ä‘ang nghÄ©, tâm tôi Ä‘ang tÃnh toán v.v… Song cái suy nghÄ©, tÃnh toán đó có tháºt không? Ai cÅ©ng nói tháºt, nhÆ°ng nhà Pháºt nói nó không tháºt. Gần nhất, nhÆ° quà vị Ä‘ang giáºn ai đùng đùng, sau đó có ngÆ°á»i lá»›n đủ tÆ° cách, sáng suốt đến khuyên “Thôi, đừng giáºn. Giáºn là khá»â€. Nghe thế quà vị liá»n tỉnh, bấy giá» cái giáºn đó trốn ở đâu? Hồi nãy giáºn, bây giá» hết giáºn thì cái giáºn nó chạy Ä‘i đâu. Nếu nó tháºt thì từ bên trong ra, khi hết giáºn ta phải thấy nó chui và o trong lại chứ. NhÆ°ng tháºt tình chúng ta có thấy nó chạy ra, chạy và o gì đâu? NhÆ° váºy hữu duyên nó hiện, thiếu duyên nó mất, thế thì nói nó tháºt được không? Không được.
Nếu giáºn là tôi thì khi giáºn mất, cái tôi nà y cÅ©ng phải mất. NhÆ°ng tháºt ra giáºn mất, chá»› tôi đâu có mất, thế thì rõ rà ng nó không phải là mình. Nên đức Pháºt nói chúng sanh nháºn bóng cho là mình, tháºt khá» dại rất đáng thÆ°Æ¡ng. Giống nhÆ° chà ng Diá»…n-nhã-đạt-Ä‘a khi mất đầu giả, lại ôm đầu tháºt chạy la “mất đầuâ€. Chúng ta cÅ©ng thế, cứ ôm cái tôi giáºn, tôi buồn cho là mình tháºt mà không biết cái tôi tháºt Ä‘ang hiện hữu luôn bên mình, nên cả ngà y khổ hoà i. Hết giáºn tá»›i buồn, hết buồn tá»›i thÆ°Æ¡ng, hết thÆ°Æ¡ng tá»›i ghét… Buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét, đổi thay liên miên.
Ai thÆ°Æ¡ng mà đi vắng thì khổ, ai ghét mà gặp hoà i cÅ©ng khổ, cho nên cả Ä‘á»i khổ. Bây giá» biết buồn, thÆ°Æ¡ng, giáºn, ghét là cái tạm bợ, không phải mình, nó dấy lên rồi mất, không thèm để ý nó nữa. Äược váºy bá»›t khổ chÆ°a? Sống thản nhiên tá»± tại. Khởi thÆ°Æ¡ng khởi ghét là giả dối không thèm theo, tá»± nhiên ta hết khổ. Ngược lại chúng ta theo nó, nháºn nó là mình thì khổ hoà i, vì bị nó dà y vò, hà nh hạ, không phút nà o yên. Äó là má»™t mê lầm đáng thÆ°Æ¡ng.
Khi không buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét, lúc đó mình sáng suốt, tỉnh táo rõ rà ng. Còn khi buồn, thÆ°Æ¡ng, giáºn, ghét hay nghÄ© báºy nghÄ© bạ, đủ thứ chuyện. Thế mà chúng ta cứ kết nối má»™t chuá»—i dà i lăng xăng bởi bao nhiêu là buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét, tá»± là m khổ mình khổ ngÆ°á»i, rồi than “sao Ä‘á»i tôi khổ quá!†Có vô lý chÆ°a? Trong cuá»™c sống nà y, chúng ta thÆ°á»ng Ä‘uổi theo sá»± mê lầm ấy, không sống vá»›i cái tháºt.
Tôi thÆ°á»ng và dụ, nhÆ° đêm rằm trăng sáng, nhÆ°ng mây Ä‘en cứ kéo tá»›i liên tục thà nh ra mặt trăng bị che khuất, ta không thấy trăng. NhÆ° váºy trong hÆ° không có trăng hay không có trăng? Có trăng nhÆ°ng vì mây mù phủ lấp nên có cÅ©ng nhÆ° không. CÅ©ng thế, chúng ta có tâm chân tháºt nhÆ°ng vì buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét phủ lấp hết. Hết nghÄ© cái nà y tá»›i nghÄ© cái kia, trong tâm phiá»n não lăng xăng liên tục, là m sao tâm chân tháºt ngoi đầu lên được.
Do đó đức Pháºt má»›i dạy chúng ta ngồi thiá»n để định tâm, dừng hết những lăng xăng lá»™n xá»™n ấy. NgÆ°á»i nà o ngồi thiá»n không có kết quả, hay niệm Pháºt không có kết quả là tại vì không dừng tâm lăng xăng, mà còn theo nó nữa. NhÆ° váºy là m sao có kết quả được. Muốn cái tháºt hiện thì cái giả phải lắng xuống. Cái giả nó cứ trồi lên hoà i thì cái tháºt là m sao mà hiện được? Hiểu thế rồi, qua câu chuyện đối đáp rất Ä‘Æ¡n giản của Thiá»n sÆ°, chúng ta thấy cả má»™t bà i há»c thâm thúy, chá»› không phải thÆ°á»ng.
Bây giá» tôi kể thêm câu chuyện nữa. Má»™t hôm có thầy Tri sá»± tá»›i Thiá»n sÆ° Duyên Quán, tông Tà o Äá»™ng há»i:
- Bạch Hòa thượng, giặc nhà khó giữ phải là m sao?
Ngà i bảo:
- Biết nó tức không phải oan gia.
- Biết nó rồi là m gì nữa?
- Biết nó rồi, đà y đến đất vô sanh đi.
- Äất vô sanh đâu không phải là nÆ¡i an thân láºp mạng của nó?
- Nước chết không chứa được rồng.
- Thế nà o là nước sống chứa rồng?
- Dáºy mòi mà không thà nh sóng.
- Khi đồng nghiêng núi đổ thì thế nà o?
Bấy giá» Thiá»n sÆ° đứng dáºy chụp vai thầy Tri sá»± nói:
- Không ướt góc cà sa của lão tăng.
Äó, Thiá»n sÆ° đối đáp nhÆ° váºy, nghe nhÆ° chuyện trên trá»i trên mây, rất khó hiểu. Tôi tạm giải thÃch từng câu cho quà vị hiểu được ý nghÄ©a thâm trầm trong nhà thiá»n. Thầy Tri sá»± há»i “Giặc nhà khó giữ phải là m sao?†Giặc nhà là những phiá»n não, nghÄ© tưởng lăng xăng lá»™n xá»™n của chúng ta. Ngồi niệm Pháºt cÅ©ng nhÆ° ngồi thiá»n, muốn yên mà nó không chịu yên, cứ lăng xăng lá»™n xá»™n hoà i ká»m không được, đó gá»i là giặc nhà .
Giặc nhà khó giữ, bây giá» phải là m sao? Ngà i trả lá»i má»™t câu hết sức Ä‘Æ¡n giản “Biết nó thì không phải oan giaâ€. Oan gia tức kẻ thù trong nhà . NgÆ°á»i tu thiá»n khi niệm dấy lên, biết là vá»ng tưởng đừng theo. Vì niệm dấy lên là hÆ° ảo, không tháºt nên mình phải tá»± cảnh tỉnh nó là vá»ng tưởng, không theo. Biết là vá»ng tưởng, tá»± nhiên nó tan. Vì thế Thiá»n sÆ° nói “biết nó thì không phải oan giaâ€, tức không phải kẻ thù trong nhà . Ngược lại nó dấy lên mình chạy theo hoà i, thà nh ra cứ rối tung. Ngồi thiá»n má»™t giá» hoặc ná»a giá» mà không yên được phút giây nà o cả. Hết nghÄ© cái nà y tá»›i nghÄ© cái kia, rối loạn tÆ¡i bá»i.
Tá»›i câu thứ hai, thầy Tri sá»± há»i “Biết nó rồi là m gì nữa?â€, Ngà i bảo “Äà y đến đất vô sanh Ä‘iâ€. Ai có tu thiá»n má»›i biết được chá»— nà y. Khi niệm khởi ta không theo thì nó lặng. Niệm lặng là tâm không dấy niệm, tức không sanh diệt. Không sanh diệt tức vô sanh, vô sanh là Niết-bà n. Niệm khởi là động, là sanh diệt, niệm lặng xuống thì không Ä‘á»™ng không sanh diệt. Nên nói “đà y đến đất vô sanh Ä‘iâ€, là đưa nó tá»›i chá»— không còn dấy Ä‘á»™ng sanh diệt nữa.
Thầy Tri sá»± hiểu đạo khá nên há»i tiếp “Äất vô sanh đâu không phải là nÆ¡i an thân láºp mạng của nó?†à há»i đất vô sanh là chá»— cuối cùng để chúng ta được an ổn tuyệt vá»i phải không? Ngà i trả lá»i “nÆ°á»›c chết không chứa được rồngâ€. Chá»— vô sanh ấy là nÆ°á»›c chết không chứa được rồng. Tại sao? Vì tâm lăng xăng lặng xuống rồi, đó chÆ°a phải là chá»— cứu kÃnh của ngÆ°á»i tu thiá»n. ThÆ°á»ng thÆ°á»ng chúng ta nghe nói thiá»n định. Äịnh là lặng lẽ không còn dấy Ä‘á»™ng. Chá»— không dấy Ä‘á»™ng ấy chỉ là vá»ng tưởng không dấy Ä‘á»™ng thôi, chá»› không phải cái chân tháºt, nên Thiá»n sÆ° má»›i nói “nÆ°á»›c chết không chứa được rồngâ€.
Há»i: “Thế nà o là nÆ°á»›c sống chứa rồng?†Ngà i đáp “dáºy mòi mà không thà nh sóngâ€, nghÄ©a là gá»n gợn nhÆ°ng không phải những lượn sóng. Khi nà o chúng ta nháºn ra nÆ¡i mình có tánh hằng tri hằng giác, không dấy niệm, không xao Ä‘á»™ng, đó má»›i là chá»— chân tháºt. Còn nháºn cái yên lặng là mình thì đã quên tánh giác rồi. Chá»— luôn luôn giác, luôn luôn tri mà không thà nh niệm, không dấy khởi, đó má»›i là chá»— tháºt. Lặng mà hằng tri hằng giác, biết hết nhÆ°ng không Ä‘á»™ng, đó má»›i là nÆ°á»›c sống chứa rồng.
Há»i: “Khi đồng nghiêng núi đổ thì thế nà o?†Ngà i đứng dáºy chụp thầy Tri sá»± rồi nói “không Æ°á»›t góc cà sa của lão tăngâ€. Äồng nghiêng núi đổ tức là má»i việc xáo trá»™n, lay trá»i Ä‘á»™ng đất, khi đó thế nà o? Hòa thượng nói “không Æ°á»›t áo cà sa của lão tăngâ€, tức ta luôn tá»± tại. Sống được vá»›i cái chân tháºt rồi thì tá»± tại trÆ°á»›c tất cả cảnh. Dù ngoại cảnh đổi dá»i, dù đất trá»i rung Ä‘á»™ng, ta cÅ©ng vẫn tá»± tại nhÆ° thÆ°á»ng. Không có gì phiá»n báºn, không có gì run sợ.
Chúng ta thấy Ä‘Æ°á»ng lối tu từ trên xuống dÆ°á»›i có hệ thống rõ rà ng. Song ngÆ°á»i má»›i Ä‘á»c sách thiá»n, nghe mấy câu đó không hiểu nổi. Qua những câu đối đáp ấy, Thiá»n sÆ° muốn chỉ cho chúng ta biết, nÆ¡i mình có cái chân tháºt sẵn bên trong mà ta quên. Cái chân tháºt đó nhà thiá»n gá»i là chân tâm. ThÆ°á»ng ngà y ta sống vá»›i vá»ng tưởng Ä‘iên đảo, suy tÃnh buồn vui v.v... nên không nháºn được chân tâm, vì váºy phải chịu Ä‘au khổ. Hết khổ nà y tá»›i khổ ná», hết khổ vì thÆ°Æ¡ng tá»›i khổ vì ghét, vì giáºn há»n v.v... Cứ nhÆ° váºy mà khổ hoà i.
Trên Ä‘á»i nà y, có ai dám nói tôi sống hoà n toà n vui không? Cứ thÆ°Æ¡ng, giáºn, ghét, há»n, buồn phiá»n liên miên. Chúng sanh si mê nháºn cái giả tạm là m mình, không biết cái chân tháºt sẵn bên trong. Tá»›i khi muốn tu lại không biết tu thế nà o? Bây giá» muốn tu thì phải bá», đừng chạy theo những buồn, thÆ°Æ¡ng, giáºn, ghét nữa. Biết nó hÆ° giả, là vá»ng tưởng từ từ nó tá»± lặng hết. Khi nó lặng hết rồi, ta má»›i thấy còn cái chân tháºt hằng giác hằng tri, không vắng thiếu lúc nà o. Äó má»›i là cái chân tháºt không sanh diệt, nên thân nà y hoại mà nó vẫn không mất. Vì nó không có sanh diệt nên không tạo nghiệp, không tạo nghiệp thì không bị luân hồi sanh tá» nữa, nên nói giải thoát sanh tá».
ChÃnh cái buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét má»›i tạo nghiệp. Äến được cái chân tháºt ta má»›i tháºt tá»± tại, tháºt an vui. Tu nhÆ° váºy má»›i tháºt là tu. Chúng ta bây giá» tu toà n là tu vá»ng tưởng không, là m sao giải thoát được. Sau nà y tôi Ä‘á»c sách vá» tâm lý trị liệu, thấy những từ ngữ triết há»c rất thÃch hợp vá»›i tinh thần thiá»n. Há» nói ngay nÆ¡i thân chúng ta có hai cái tôi. Cái tôi đối tượng và cái tôi chủ thể. Thế nà o là tôi chủ thể, thế nà o là tôi đối tượng? NhÆ° con mắt của tôi nhìn hoa cúc, thì con mắt là chủ thể, hoa cúc là đối tượng. Äối tượng là mình hay không phải mình? Äối tượng là cái ngoà i mình, bị mình biết, nó không phải mình. Khoa tâm lý trị liệu gá»i đó là cái tôi đối tượng, còn con mắt hay thấy là cái tôi chủ thể.
Hiện giá» chúng ta sống quên cái tôi chủ thể, chỉ biết cái tôi đối tượng, nên nháºn buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét là tôi. Tôi buồn, tôi giáºn, tôi thÆ°Æ¡ng, tôi ghét. Cái giáºn cái ghét là mình hay không phải mình? Không phải mình, nó chỉ là bóng dáng, là đối tượng bị biết, váºy mà lâu nay tất cả chúng ta sống vá»›i cái tôi đối tượng nà y thôi. Lúc nà o cÅ©ng ôm ấp buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét, mà không bao giá» nháºn ra cái tôi chủ thể, cái tôi tháºt của mình. Khi mình vừa dấy nghÄ© buồn, dấy nghÄ© thÆ°Æ¡ng, dấy nghÄ© ghét, lúc đó có biết không. Thấy biết rõ rà ng, nó là cái bị thấy, bị biết thì là m sao là mình được. Váºy mà ta cứ cho nó là mình, cả Ä‘á»i sáu bảy chục năm sống chết vá»›i buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét, không biết có cái tôi chủ thể hằng hữu bên mình, rồi than khổ.
NhÆ° váºy chúng ta tỉnh hay mê? Cái giả mà nháºn là m mình tháºt, đó là mình mê rồi. Tất cả chúng ta Ä‘ang mê, nên đức Pháºt nói chúng sanh bị mê lầm cuốn trôi, tạo nghiệp thá» khổ. Nếu chúng ta tỉnh, buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét dấy lên, mình biết nó không phải mình, nên không theo. Äó là ta là m chủ, không bị nó lôi dẫn đến quả khổ. Khi buồn thÆ°Æ¡ng giáºn ghét không còn lôi kéo ta được nữa thì cả ngà y mình cÆ°á»i hoà i, vui vẻ, nhẹ nhà ng, thảnh thÆ¡i.
Chúng ta tu phải là m sao thoát khá»i mê lầm, không phải tu để vùi đầu trong mê lầm. Muốn thoát khá»i mê lầm thì phải nháºn ra cái tôi tháºt. ChÃnh chá»— nà y khi xÆ°a tôi giảng kinh Lăng Nghiêm, tá»›i Ä‘oạn đức Pháºt nói tất cả chúng sanh quên mình theo váºt, tôi thấy hay là m sao! Quên mình theo váºt tức là quên chủ thể mà chạy theo cảnh váºt bên ngoà i. Äức Pháºt Ä‘Æ°a tay lên há»i ngà i A-nan thấy không? Tôn giả trả lá»i thấy. Pháºt để tay xuống há»i thấy không? Tôn giả trả lá»i không thấy. Pháºt liá»n quở “ông đã quên mình theo váºtâ€. Cái tay là váºt ở ngoà i, cái thấy là của mình. Có tay nói thấy, để tay xuống nói không thấy là mất cái thấy rồi. Lẽ ra phải nói Ä‘Æ°a tay lên thì thấy có tay, để tay xuống thì thấy không có tay, chá»› đâu phải không thấy. Không thấy là mù mất rồi. Nên đức Pháºt má»›i quở quên mình theo váºt, vì có váºt thì cho là có thấy, không váºt cho là không thấy.
Chúng ta luôn luôn có cái hiện tiá»n nằm sẵn trong thân năm uẩn nà y. NÆ¡i mắt thì thấy, nÆ¡i tai thì nghe, nÆ¡i mÅ©i thì ngá»i, nÆ¡i lưỡi thì nếm… Có váºt nó cÅ©ng biết, không váºt nó cÅ©ng biết, đâu phải không váºt thì không biết. Cái thấy, cái nghe lúc nà o cÅ©ng hiện tiá»n, không phải đợi có sắc tÆ°á»›ng hay âm thanh bên ngoà i má»›i thấy, má»›i nghe.
Chúng ta xÆ°a nay mê lầm hết sức sâu Ä‘áºm, cái không đúng lẽ tháºt mà cứ chấp cho là tháºt. Vì váºy đức Pháºt chỉ dạy cho chúng ta biết cái gì là tháºt, cái gì là giả nÆ¡i mình để ta không còn si mê lầm lẫn nữa. Pháºt nói dù chúng ta ngủ cái nghe cÅ©ng hiện tiá»n, cái thấy cÅ©ng hiện tiá»n. Ngà i A-nan không chịu, thÆ°a vá»›i Pháºt “ngủ là m sao thấy, là m sao nghe?†Pháºt há»i nếu khi ngủ không có cái thấy, không có cái nghe, tại sao có ngÆ°á»i đốt đèn ta liá»n thấy, gõ cá»a ta liá»n nghe? Chẳng qua vì các căn đóng lại, nó hÆ¡i má» má»™t chút thôi. Nếu ngủ không nghe thì ai là m gì cÅ©ng không nghe hết, tại sao vừa gõ cá»a mình nghe liá»n? Chẳng qua chúng ta đóng cá»a sáu căn lại nên tánh thấy, tánh nghe có thầm bên trong. Còn khi ta thức là mở hết các căn, cho nên thấy nghe rõ rà ng sáng tá» hÆ¡n, chá»› lúc nà o không nghe.
Ngà i A-nan há»i lại “nhÆ° váºy tại sao những ngÆ°á»i có mắt mà mù thì không thấy?†Pháºt nói không phải ngÆ°á»i mù không thấy, ngÆ°á»i mù cÅ©ng thấy mà há» thấy trÆ°á»›c mắt tối Ä‘en. Thấy tối Ä‘en tức là thấy. Ngà i A-nan không chịu, thấy tối Ä‘en sao gá»i là thấy? Pháºt má»›i há»i lại, và nhÆ° trong má»™t ngôi nhà ban đêm không có đèn, ngÆ°á»i mắt sáng bÆ°á»›c vô nhà tối, thấy cái gì? CÅ©ng thấy tối Ä‘en. NhÆ° váºy là thấy hay không thấy? Bất thần có ngÆ°á»i đốt đèn sáng lên, lúc đó thấy sá»± váºt chung quanh là cây đèn thấy hay con mắt mình thấy? Khi nãy thấy tối Ä‘en nói không thấy, bây giỠđèn sáng thấy tất cả váºt, nhÆ° váºy đèn thấy hay con mắt thấy? Con mắt thấy. Thấy tối cÅ©ng mắt thấy, thấy sáng cÅ©ng mắt thấy. NgÆ°á»i mù cÅ©ng váºy, há» không thấy sáng nhÆ°ng thấy tối, cÅ©ng là thấy. Nếu ngÆ°á»i ta trị được con mắt hết mù, chừng đó há» cÅ©ng thấy nhÆ° ngÆ°á»i sáng mắt váºy.
NhÆ° váºy để biết nÆ¡i chúng ta có sẵn cái chân tháºt, hằng hữu mà vì lý do nà y lý do ná», nó khuất Ä‘i chá»› không phải không có. Nói thế để chúng ta hiểu rằng, ngÆ°á»i tu nhất là tu thiá»n cốt bá» tâm vá»ng tưởng tức cái tôi đối tượng đó. Nó lặng xuống rồi thì tâm chân tháºt hiển bà y, tức cái tôi chủ thể. Tâm vá»ng tưởng là tâm tạo nghiệp, thá» khổ muôn Ä‘á»i muôn kiếp. Bây giá» muốn cho tâm tạo nghiệp đó dừng lặng thì phải yên lại, buông bá» những niệm lăng xăng Ä‘i thì tâm chân tháºt hiện ra. Tâm chân tháºt còn gá»i là bản lai diện mục, tức mặt tháºt xÆ°a nay của mình.
Lục Tổ khi rá»i Huỳnh Mai trở vá» Lãnh Nam, Ngà i mang theo y bát của NgÅ© Tổ trao. Qua sông rồi Ngà i Ä‘i thẳng vá» phÆ°Æ¡ng Nam. Bấy giá» các đồ đệ của NgÅ© Tổ hay tin Ä‘uổi theo để già nh y lại. Trong số đó có Thượng tá»a Äạo Minh trÆ°á»›c kia là tÆ°á»›ng Ä‘i tu, ông cỡi ngá»±a giá»i lắm nên Ä‘uổi theo kịp. Lục Tổ thấy bị Ä‘uổi sát sau lÆ°ng, nên Ngà i để y bát trên tảng đá, chun vô lùm trốn. Äạo Minh tá»›i nÆ¡i thấy y bát mừng quá. Ông xuống ngá»±a, định đến tảng đá ôm y bát lên, nhÆ°ng không cách chi ôm nổi. Bấy giỠông má»›i giá»±t mình, biết có sá»± mầu nhiệm bên trong, chá»› không phải lẽ thÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i ta tưởng. Do đó ông không ôm y bát nữa, mà vá»™i hÆ°á»›ng và o lùm cây kêu “Hà nh giả, hà nh giả! Tôi đến đây vì pháp chá»› không phải vì y bát.†Lục Tổ Ä‘ang núp trong bụi, nghe nói vì pháp Ngà i Ä‘i ra nói: “Nếu ông vì pháp thì hãy im lặng giây lâu, ta sẽ nói choâ€. Äạo Minh đứng im lặng giây lâu, Ngà i há»i “Không nghÄ© thiện, không nghÄ© ác, cái gì là bản lai diện mục của Thượng tá»a Minh?†Ngay câu đó Äạo Minh liá»n ngá»™.
NghÄ© thiện nghÄ© ác là cái tôi đối tượng hay tâm vá»ng tưởng. Khi không có những thứ đó, bản lại diện mục hiện tiá»n, rõ rà ng không đâu xa lạ hết. Sở dÄ© ngÆ°á»i tu phải định tâm vá»ng tưởng là vì váºy. Tâm vá»ng tưởng lặng rồi thì thể chân tháºt hiện bà y, đó má»›i là chá»— cứu kÃnh của ngÆ°á»i tu. Nên biết ngay nÆ¡i thân tạm bợ giả dối và tâm lăng xăng sanh diệt, lại có cái thể không sanh không diệt nằm sẵn ở trong. Vì váºy các Thiá»n sÆ° thÆ°á»ng nói hoa sen trong lò lá»a.
Thân nà y vô thÆ°á»ng, tâm niệm sanh diệt vô thÆ°á»ng. Vô thÆ°á»ng là chỉ cho lò lá»a, luôn luôn đổi thay hủy diệt. NhÆ°ng trong đó có má»™t hoa sen tÆ°Æ¡i thắm không bị khô héo, nên nói hoa sen trong lò lá»a. Tức ngay cái hÆ° giả có cái chân tháºt muôn Ä‘á»i. Tu thiá»n chủ yếu là nháºn lại cái chân tháºt ấy, chá»› không phải cầu có thần thông bay Ä‘i hay biết quá khứ vị lai v.v…
Hà nh giả tu thiá»n phải phăng cho ra, tìm cho được cái chân tháºt lâu nay của chÃnh mình. Chúng ta thá» há»i thân nà y là thân ai? Thân mình. NhÆ°ng giả sá» má»™t mụt nhá»t hay cái bÆ°á»›u nà o đó ở trong thân, ngÆ°á»i ta mổ bá» ra ngoà i, mình có gá»›m không? Nó là mình sao lại gá»›m? NhÆ° váºy thân nà y có tháºt mình chÆ°a? Cho tá»›i những thứ nhÆ° nÆ°á»›c miếng, nÆ°á»›c dãi, mồ hôi… ta tưởng là quà nhÆ°ng bá» ra rồi có dùng lại được không? Ai cÅ©ng gá»›m ghê, thế là sao? Äể thấy thân nà y không phải tháºt mình nên quăng ra ta rất gá»›m. Váºy mà lúc bình nháºt, ai Ä‘á»™ng đến má»™t chút cÅ©ng không được, mình bảo vệ mến yêu nó tá»›i cùng. Do chấp giữ thân nà y nên hÆ¡n thua đủ thứ, già nh giá»±t để là m khổ cho nhau. Vì chấp thân tháºt nên má»i nhu cầu của thân Ä‘á»u già nh phần Æ°u tiên vá» mình hết. Ä‚n ngon, mặc đẹp, nhất nhất Ä‘á»u muốn hÆ¡n thiên hạ. Do đó ai hÆ¡n mình liá»n nổi tức lên, sân si vá»›i ngÆ°á»i ta. Äó là lầm chấp vá» thân.
Kế đến chấp tâm, chúng ta thÆ°á»ng cho tâm là những suy nghÄ© của mình. Ta nghÄ© cái gì cÅ©ng đúng, ai nghÄ© khác là nổi sân lên cá»± liá»n. Chấp thân chấp tâm không tháºt cho là tháºt, nên khổ vô cùng. Khổ mình khổ ngÆ°á»i. Bây giá» tu là nháºn ra ngay nÆ¡i thân không tháºt, tâm không tháºt đó có cái chân tháºt. Tìm cho ra cái chân tháºt ấy, cÅ©ng nhÆ° ta Ä‘Ã o bá»›i trong đất để lấy hòn ngá»c quÃ. NhÆ° thế má»›i có giá trị, chá»› những thứ không tháºt không quà mà lầm tưởng nó quà là mê. Vì váºy phải khéo tu để tìm cho ra cái chân tháºt, được cái tháºt đó là được hòn ngá»c minh châu. Chừng đó mình trở thà nh già u nhất trên Ä‘á»i, không ai bì nổi nữa. Chỉ có của báu trong nhà má»›i không ai đụng tá»›i được, má»›i tháºt già u sang. Tu thiá»n nhÆ° thế là tu theo Ä‘Æ°á»ng lối của Tổ sÆ°, vì váºy các Thiá»n sÆ° Trung Hoa gá»i là Tổ sÆ° thiá»n.
|
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
September 26, 2008, 09:27 PM
|
|
[color=Purple]Thanks chị đã bá» công post bà i rất có giá trị . Em đã Ä‘á»c mấy lần, tuy thầy dạy rõ rà ng dá»… hiểu ...nhÆ°ng tháºt là m theo khg dá»… chút nà o . Có lẽ tại tâm em còn si mê và u tối quá nên cứ quên mình theo váºt, không thể vất bỠđược những "hỉ, ná»™, ái ố" thà nh ra không thể nháºn rõ được cái "Tôi tháºt" của mình để cứ lẩn quẩn mãi trong vòng trầm luân. [/color]
|
Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lá»i nói, nhÆ°ng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức má»—i ngÆ°á»i, nó trở thà nh má»™t dấu vết vÄ©nh hằng của cuá»™c sống
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 10, 2008, 10:02 AM
|
|
Thx em cÅ©ng tháºt là nhiá»u vì tÃnh kiên nhẫn của mình , hy vá»ng sẽ có má»™t lần nà o đó chị em mình gặp gỡ và sẽ trao đổi vá»›i nhau nhiá»u hÆ¡n, viết ra thì không biết bao nhiêu mà kể (nhá» qua chị má»›i nói ) tuy rất lâu chị má»›i trả lá»i câu em há»i nhÆ°ng mến nhỠở chổ vẫn không há» giáºn chị 1 tà nà o, tháºt là trân quý và chị chúc em sẽ mãi nhÆ° là tên mà Bố Mẹ đã đặt cho em nha
Em đã tham khảo quyển sách nà y Lama Zopa Rinpoche's advice book ?
|
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 19, 2008, 08:12 PM
|
|
[color=Purple]Thanks chị, em chÆ°a Ä‘á»c quyển sách đó chị ạ. Khi gặp nhau chắc 2 chị em mình talk sáng đêm vẫn chÆ°a hết chuyện chị hả?
Chị đừng ngại nha, em biết chị rất báºn rá»™n và khg khá»e nữa, cho nên khi và o nn.net mà thấy bà i chị là em mừng vì biết chị khoẻ vả lại có lúc em cÅ©ng rất sÆ¡ sót và cháºm trả lá»i mà chị đâu có trách phiá»n em. Em nghÄ© đã là chị em, bạn bè hiểu nhau thì phải biết thông cảm, rá»™ng lượng và chia sẻ cùng nhau, mấy việc nhÆ° váºy mà giáºn há»n thì ...đáng đánh đòn chị hả ? . Em thÆ°Æ¡ng chúc chị tuần má»›i an vui [/color]
|
Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lá»i nói, nhÆ°ng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức má»—i ngÆ°á»i, nó trở thà nh má»™t dấu vết vÄ©nh hằng của cuá»™c sống
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 19, 2008, 08:40 PM
|
|
RT đồng ý là NNgùi nì đáng đánh đòn đó K có cần RT giúp wánh dùm kô?
chay.......
|
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 23, 2008, 02:56 AM
|
|
NN , khi nà o em qua đây chị sẽ tặng em quyển đó chịu khg
Cảm Æ¡n em, thuốc cÅ© uống và o váºt quá nên là m cho mắt Ä‘au và hay bị mệt, hôm qua chị được đổi thuốc khác nhẹ hÆ¡n, thu xếp xong rồi chị sẽ email cho em sau nha. Chúc nhá» luôn bình an và chóng có tin vui
|
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 23, 2008, 02:58 AM
|
|
anh RT thì có , cưới vợ chưa hè ?, để hai đứa em đợi lâu quá là khg có đi dự đâu nha
|
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 25, 2008, 03:45 PM
|
|
[color=Purple]Hihihihhi chị K RT bị đòn rồi đừng chạy . Không dá»… gì bắt nạt NN được đâu . Chị K Æ¡i, hai chị em mình phải Ä‘i tìm sis Bánh Ngó vỠđể trị RT má»›i được. Sis BN Ä‘i đâu lâu quá khg vỠđể RT quáºy quá chừng Ä‘i sis BN Æ¡i [/color]
|
Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lá»i nói, nhÆ°ng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức má»—i ngÆ°á»i, nó trở thà nh má»™t dấu vết vÄ©nh hằng của cuá»™c sống
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
October 25, 2008, 03:46 PM
|
|
[color=Purple]Thanks chị . khg sao đâu chị, chị cố gắng lo dưỡng bịnh và là m những việc cần thiết trước đi nha, thông thả khi nà o email cho em cũng được. Thương chúc chị luôn an mạnh, vui tươi. Have a great weekend nha chị [/color]
|
Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lá»i nói, nhÆ°ng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức má»—i ngÆ°á»i, nó trở thà nh má»™t dấu vết vÄ©nh hằng của cuá»™c sống
|
|
|
|
Re:Tá»” SƯ THIỀN - H.T THÃCH THANH TỪ
November 06, 2008, 11:11 PM
|
|
Have a great weekend em
|
|
|
|
Trang: 1
|
|
|
|
|