Góc sưu tầm Văn, Thơ : Văn học nghệ thuật « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Hoa trôi trên sóng nước - Satomi Myodo  [Xem 1682 lần]
EastWind





View Profile E-Mail
Hoa trôi trên sóng nước - Satomi Myodo
January 11, 2009, 05:26 AM

[center][color=Green][size=4]Hoa trôi trên sóng nước[/size][/center]

Nguyên bản: [b]Journey in search of the way[/b]
Tỳ kheo ni Satomi Myodo
do Nguyên Phong phóng tác

[center]***[/center]

[b]Tiểu sử tác giả [/b]

Ni sư Satomi Myodo (tục danh là Satomi Matsuno) sinh năm 1896, trong má»™t gia đình nông dân nghèo tại Hokkaido. Không chấp nhận truyền thống cho rằng phụ nữ chỉ có thể là má»™t vợ đảm, mẹ hiền; bà quyết tâm tìm thầy học đạo. Trải qua nhiều khó khăn, tham cứu nhiều pháp môn nhưng bà vẫn không tìm được Ä‘iều bà muốn. Bà đã tu theo Thần Đạo (Sinto), làm đồng cốt cho đền thờ Thánh Mẫu (Kami), và sau cùng chuyển qua tu thiền. Mặc dù siêng năng tu học nhưng bà vẫn không tiến bá»™ bao nhiêu cho đến khi gặp Thiền sư Yasutani (Bạch Vân lão sư). Dưới sá»± chỉ dẫn cá»§a vị này, bà đã kiến tánh (Kensho) và trở nên má»™t trong những ni sư lá»—i lạc nhất cá»§a Thiền tông Nhật Bản. Bà đã đào tạo nhiều thế hệ học trò và có má»™t tầm ảnh hưởng rất lá»›n trong giá»›i tì kheo ni cá»§a Nhật ngày nay. Bà qua đời vào năm 1978. Cuốn hồi ký “Michi” (tạm dịch: Hoa trôi trên sóng nước) là cuốn sách nói về cuá»™c hành trình tìm đạo đầy gian khổ kéo dài hÆ¡n 40 năm cá»§a tác giả. Khi tạp chí Phật học Kyosho vừa khởi động loạt hồi ký này vào năm 1956, nó đã được các độc giả, nhất là độc giả phái nữ, say mê theo dõi. Lòng nhiệt thành và quyết tâm tìm đạo cá»§a bà là má»™t tấm gương sáng cho tất cả những ai muốn bước chân vào cá»­a đạo. Ngoài ra, sá»± chứng đắc cá»§a bà đã đánh đổ quan niệm cổ há»§ cho rằng chỉ có phái nam má»›i có thể thành công trên con đường tu học mà thôi. 


[b]Lời nói đầu[/b]

Trong suốt bốn mươi năm tôi đã lang thang khắp Phù Tang tìm thầy học đạo. Tôi đã theo học với nhiều danh sư của các môn phái khác nhau nhưng không tìm được điều tôi muốn. Điều tôi muốn là con đường đưa đến sự chấm dứt mọi đau khổ, một con đường đã được khám phá hơn hai ngàn năm trăm năm nay nhưng mãi đến thời gian gần đây tôi mới ý thức được nó. Có lẽ các bạn tự hỏi tại sao một người sinh trưởng trong một quốc gia sùng mộ đạo Phật như Nhật Bản lại không biết đến điều này? Quả thật như thế, mặc dù vẫn đi chùa, tụng kinh, niệm Phật nhưng tôi như người ngủ mê, không ý thức một chút gì về con đường thoát khổ này. Giống như kẻ Cùng Tử trong kinh Pháp Hoa, có hạt châu quí trong túi áo mà không biết, cứ cam chịu cuộc sống nghèo hèn, thì tôi cũng thế, cứ mê mải tìm kiếm hết thầy này đến thầy khác, hết lý thuyết này đến lý thuyết nọ. May thay tôi đã gặp được Thiền sư Yasutani và được ngài hướng dẫn, nhờ đó tôi mới ý thức rằng cái khả năng giải thoát mọi sự đau khổ vốn vẫn sẵn có trong tôi mà tôi nào biết, cứ tìm kiếm mãi tận đâu đâu. Vì lẽ đó, tôi viết lại cuộc đời mấy chục năm gian nan tìm đạo này để mong những người vẫn còn đang mê mải tìm kiếm, hết thầy này đến thầy nọ, hết tông phái này đến lý thuyết kia, hãy mau chóng tỉnh ngộ, dừng lại, quay trở về với cái khả năng giải thoát sẵn có nơi mình.

Tỳ kheo ni Satomi Myodo 

Tokyo, tháng 10 năm 1956 

Người gửi bài: Diệu Thiện

[/color]
« Bổ sung: Jan 11, 2009, 5:26 am - khanh »
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Hoa trôi trên sóng nước - Satomi Myodo
January 11, 2009, 05:34 AM

[size=5]Journey in search of the way[/size] gồm có 9 chương, mình xin giới thiệu chương thứ 9 với các bạn độc giả. Toàn bộ các chương bạn có thể tìm thấy ở trong:

Trang nhà của Thư Viện Hoa Sen:

[url=http://www.thuvienhoasen.org/hoatroitrensongnuoc-00.htm#tieu]http://www.thuvienhoasen.org/hoatroitrensongnuoc-00.htm#tieu[/url]%20su%20tac%20gia

Và Audio ở trang nhà của Forvn

[url=http://music.forvn.com/show/449824/hoa-troi-tren-song-nuoc.html]http://music.forvn.com/show/449824/hoa-troi-tren-song-nuoc.html[/url]

Chúc các bạn sớm tìm được sự an lạc trong thân tâm.


 
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Hoa trôi trên sóng nước - Satomi Myodo
January 11, 2009, 05:36 AM

[color=Brown][center][size=5]Journey in search of the way[/size]
[b]chương 8[/b][/center]


..... Lúc đó tôi chỉ có ý nghĩ duy nhất là trở về Hokkaido tìm đến Thiền sư Suga-sama xin thụ giáo mà thôi. Tôi biết Thiền sư Suga-sama rất bận và không có ý định thâu nhận đệ tử nhưng tôi không còn giải pháp nào khác. Ông là cái phao duy nhất mà tôi có thể bám víu được trong lúc này mà thôi. Thiền sư Yasutani quan sát tôi một lúc rồi nhẹ nhàng nói:

-  Nhưng bà đã mất bao công phu đến đây để xin xuất gia.

Tôi nghẹn ngào như muốn khóc:

-  Thưa vâng, nhưng con không may mắn…

Thiền sư Yasutani nhìn tôi một lúc rồi thong thả nói:

-  Cá»­a chùa lúc nào cÅ©ng rá»™ng mở, nếu bà đã nhất quyết thì ta có thể thu xếp cho bà xuất gia tu học tại đây được. 
 
Tôi rất cảm động trước câu nói của Thiền sư Yasutani nhưng lúc đó vì đầu óc vẫn còn xúc động bởi những chuyện vừa xảy ra nên tôi không thể quyết định ngay. Tôi xin ông hãy cho tôi vài hôm để suy nghĩ đã. Thật ra lý do chính làm tôi bối rối vì lúc trước tôi đã hứa với Thiền sư Suga-sama sẽ xin tu nhập thất tại Mikata, nếu không được thu nhận ít ra tôi cũng phải báo tin cho ông này biết rồi xin ông chỉ dẫn cho. Thiền sư Yasutani ôn tồn:

-  Được lắm, bà cứ thong thả suy nghÄ©. Nếu muốn thọ giá»›i xuất gia tại đây, ta có thể thu xếp cho bà được. Còn như bà muốn trở về Hokkaido cÅ©ng không sao. 
 

Tôi tiếp tục sống tại Taiheiji trong vài hôm cho qua cơn xúc động. Ngày nào tôi cũng lên chánh điện cầu nguyện, xám hối và cầu mong chư Phật hướng dẫn cho tôi. Cuối tuần đó sau khóa lễ phổ thông, có một buổi thuyết pháp của Thiền sư Yasutani. Ông đã nói:

-  Sau khi chứng ngá»™ dưới cá»™i bồ đề, đức Phật Thích Ca đã thốt lên: “ Thật kỳ diệu thay, tất cả chúng sanh đều có Phật tánh nhưng vì bị vô minh che lấp nên họ không nhận ra Ä‘iều ấy”. Lời tuyên bố đầu tiên cá»§a đức Phật chính là tinh yếu cá»§a toàn bá»™ giáo lý cá»§a ngài. Đúng như thế, mọi chúng sinh, dù nam hay nữ, dù thông minh hay khờ dại, dù đẹp đẽ hay xấu xa, dù khỏe mạnh hay yếu Ä‘au cÅ©ng đều có Phật tánh như nhau. Trãi qua bao nhiêu kiếp sống luân hồi, tâm thức cá»§a chúng sinh đã bị những lá»›p vỏ cứng cá»§a vô minh bao phá»§ nên họ không thể nhận thức được cái Phật tánh toàn vẹn, trong sạch, hoàn hảo kia nữa. Muốn giải thoát ta phải quay về vá»›i cái Phật tánh đó để thấy rõ rằng lâu nay chúng ta đã để cho vô minh lôi cuốn mà không hề hay biết. 

Phương pháp hữu hiệu nhất để trở về với cái Phật tánh thanh tịnh đó là tọa thiền. Lịch sử Phật giáo đã chứng minh một cách hùng hồn rằng từ đức Phật đến các đệ tử của ngài, đều giác ngộ từ công phu tọa thiền. Tâm của Phật và tâm của chúng sinh thật ra không hề khác nhau. Cái tâm này có thể ví như mặt nước hồ, tâm của Phật thì như mặt nước yên tĩnh, trên đó mặt trăng chân lý có thể phản chiếu một cách toàn vẹn. Trong khi tâm của chúng sinh thì giống như mặt nước đang bị các làn sóng vô minh quấy động, không thể phản chiếu gì được. Mặt trăng chân lý lúc nào cũng chiếu sáng, do đó vấn đề chính của sự tu tập là làm sao để tâm của mình có thể phản chiếu rõ ràng mặt trăng chân lý mà thôi.

Bây giờ quí vị nên tự hỏi cái gì đã làm khuấy động tâm của quí vị?. Phải chăng đó là các tư tưởng?. Trong việc tu tập, việc đầu tiên quí vị phải làm là bặt các tư tưởng lúc nào cũng dấy lên này. Đây là điều không dễ vì trải qua bao nhiêu kiếp sống một cách vô ý thức, vọng niệm đã thành một thói quen không dễ gì mà bỏ ngay được. Quí vị nên nhớ, tất cả mọi tư tưởng, dù thanh cao hay xấu xa, đều có khởi đầu và có chấm dứt. Vì có sinh nên có diệt nhưng vì nó cứ tiếp tục nổi lên nên quí vị tưởng rằng nó thường hằng, đó là sai lầm đầu tiên. Nếu những tư tưởng này tiếp tục khuấy động tâm của quí vị, quí vị sẽ không thể phân biệt cái thật với cái hư được. Con người đã đánh giá cao các tư tưởng trừu tượng, các phân biệt của lý trí, của lý luận, nhưng tất cả những cái này đều là sản phẩm của tư tưởng, mà đã là sản phẩm của tư tưởng vốn vô thường, có sinh có diệt thì gốc rễ của nó đã nằm ở chốn vô minh rồi. Tư tưởng chính là tâm bệnh của con người. Nó chính là nguồn gốc của sự mê hoặc và quí vị cần phải phân biệt thật rõ vai trò của tư tưởng, lý trí vốn có tính cách nhất thời với các khái niệm cố định.

Thiền định là phương pháp làm ngưng lại và dứt Ä‘i những tư tưởng này. Má»™t khi các làn sóng tư tưởng khuấy động đó dứt tuyệt thì quí vị sẽ nhận thấy rằng mặt trăng chân lý lúc nào cÅ©ng chiếu sáng. Giây phút nhận ra Ä‘iều này là kiến tánh, tức là ngá»™, là hiểu rõ được bản thể chân thật cá»§a tá»± tánh. Khác vá»›i những ý niệm lý luận hay triết học vốn xuất phát từ tư tưởng, nghÄ©a là có khởi đầu và có chấm dứt, và có thể thay đổi theo thời gian. Sá»± chứng ngá»™ chân lý khi các làn sóng tư tưởng chấm dứt này không thay đổi hay có thể mất Ä‘i được. Nó sẽ ở mãi mãi vá»›i quí vị, và từ đó quí vị có thể sống má»™t cách thoải mái, bình an trong cái tâm trạng đầy phúc lạc, thanh thản đó. 
 

Sau buổi thuyết pháp, tôi tìm gặp Thiền sư Ysautani để trình bày hoàn cảnh của mính. Cho đến lúc đó tôi mới kể cho ông nghe về công phu tu học của tôi cũng như các kinh nghiệm tâm linh mà tôi đạt được.

-  Thưa thầy, lúc nãy thầy nói rằng má»™t khi đã kiến tánh thì cái kinh nghiệm đó sẽ không mất Ä‘i.

-  Đúng như thế.

-  Nhưng trường hợp chứng ngá»™ cá»§a con lại khác. Thiền sư Suga-sama nói rằng con đã chọc thá»§ng được bức màn vô minh, dù chỉ được má»™t hai lá»— rất nhỏ.

-  Nếu bà có thể sống mãi trong tâm trạng đó thì đó là kiến tánh, còn nó đến trong má»™t phút nhất thời rồi lại mất Ä‘i thì đó chỉ là má»™t thứ mà ta gọi là Ma cảnh (Makyo), không có gì đáng nói cả. Đừng nên để ý đến nó và cÅ©ng đừng quan trọng hóa nó lên.

Tôi giật mình, mồ hôi toát ra đầy áo. Chưa bao giờ tôi thấy trong người lại chấn động mãnh liệt như vậy. Sau một lúc định thần, tôi lên tiếng:

-  Xin thầy từ bi chỉ dẫn thêm cho con về Ma cảnh.

Thiền sư Yasutani mỉm cười:

-  Ma cảnh là những hiện tượng không có thật, những cảm giác hư huyá»…n, những ảo tưởng mà người tu thiền thường gặp phải trong giai Ä‘oạn nào đó. Ma cảnh là những vọng tưởng đến và Ä‘i theo thời gian nhưng nó sẽ trở thành “chướng” khi người tu, vì thiếu sá»± chỉ dẫn, để nó quyến rÅ© và tưởng rằng nó là thật. Ma cảnh thường xuất hiện tùy theo nhân cách, tính khí cá»§a người tu. Trong kinh Lăng Nghiêm, đức Phật đã giảng rõ về năm mươi hai loài Ma cảnh khác nhau, nếu muốn bà nên nghiên cứu kinh này. Trong các tuần lá»… nhiếp tâm, thường thường học trò cá»§a tôi bắt đầu kinh nghiệm về ma cảnh vào ngày thứ ba hay thứ tư. Sau khi siêng năng tu tập để kiềm chế tư tưởng, đến má»™t lúc nào đó Ma cảnh sẽ xuất hiện và Ä‘iều này rất thông thường, không có gì lạ đâu. Có người nhìn thấy các hiện tượng lạ lùng, có người nghe được những lời nói hay mách bảo, xui khiến, có người còn ngá»­i được các mùi hương hay có thể sờ mó được má»™t vật gì kỳ lạ. Có khi họ thấy thân thể họ nhẹ bổng lên như bay, có khi họ cảm thấy như rÆ¡i vào má»™t hố thẳm không đáy, có khi họ bật ra các câu nói kỳ lạ mà không thể kiếm soát được. Đôi khi những câu nói tưởng như vô tình này lại trở nên linh nghiệm như những lời tiên tri. Nhưng dù thế nào chăng nữa, nó vẫn là Ma cảnh, vẫn là những chướng ngại, vẫn xuất phát từ các tư tưởng nghÄ©a là gốc rá»… cá»§a nó nằm trong vô minh.

Trong trường hợp của bà, đó là một ma cảnh về thị giác, bà đã kinh nghiệm được những điều kỳ lạ, nhìn thấy những quang cảnh với màu sắc lạ lùng, có thể nó xuất phát từ trong tiềm thức do những hình ảnh ký ức ghi nhận được khi bà tu theo Thần đạo. Ảo ảnh về thị giác là điều thường xảy ra nhiều nhất vì mắt là giác quan gắn liền với tư tưởng và người ta sử dụng giác quan này nhiều hơn cả. Một cái nệm ghế bỗng biến thành một con quái vật. Một vết nứt trên tường biến thành con rắn. Nhiều đệ tử của tôi đã thấy hình ảnh ma quỷ nhe nanh múa vuốt hoặc thấy các đức Phật hiện ra với hằng hà sa số đệ tử đi quanh ngài. Điều quan trọng nhất phải ý thức đó là Ma cảnh, đừng để nó quyến rũ, lôi cuốn mà cứ để tự nhiên vì nó đến thì nó sẽ đi. Đừng để tâm vọng động, cứ tiếp tục công phu thiền tập, không sợ hãi, không vui mừng, vì vui hay sợ, lo hay mừng đều là những cảm giác làm khuấy động tâm thức của người tu. Như tôi đã nói, vấn đề quan trọng là làm bặt mọi tư tưởng, làm sao để tâm trống rỗng, yên tĩnh như mặt nước hồ thu thì ánh trăng của chân lý mới có thể phản chiếu một cách toàn vẹn được. Bất cứ một cái gì làm cản trở điều này đều là những chướng ngại do đó điều quan trọng nhất là phải biết tự chủ.

-  Nhưng lý do nào đã làm cho ma cảnh xuất hiện?

-  Ma cảnh là những trạng thái tâm thức xuất hiện má»™t cách nhất thời trong khi khả năng tập trung cá»§a con người đã đạt đến má»™t mức độ nào đó. Nếu hiểu theo má»™t nghÄ©a khác thì công phu thá»±c hành có tiến bá»™, các lá»›p tư tưởng hời hợt trong tâm thức có bị chế ngá»± thì Ma cảnh má»›i xuất hiện. Nếu giải thích theo Duy Thức học thì khi các vọng niệm thuá»™c thức thứ sáu đã lắng đọng, các chá»§ng tá»­ tâm thức chứa đựng trong thức thứ bảy và thứ tám sẽ bị khích động và nổi lên, tạo ra các hình ảnh, màu sắc, âm thanh đặc biệt. Ma cảnh là má»™t sá»± trá»™n lẫn cá»§a cái thá»±c và cái không thá»±c, hư hư ảo ảo. Nó khác các giấc má»™ng thông thường vì nó xuất phát từ những chá»§ng tư hết sức vi tế nằm rất sâu trong tâm thức con người. Má»™t số người tu, thiếu sá»± chỉ dẫn cá»§a má»™t vị thầy đã có kinh nghiệm về Ma cảnh, thường bị chúng quyến rÅ© và Ä‘i lạc vào ma đạo. Đừng bao giờ nghÄ© rằng các hiện tượng mình kinh nghiệm được trong lúc này là thật. Thấy má»™t cảnh giá»›i chư thiên không có nghÄ©a là mình đã đạt được cảnh giá»›i đó, đã trở thành má»™t chư thiên. Thấy Phật hay Bồ tát không có nghÄ©a là mình đã nhập được vào các Pháp há»™i, nghe Phật thuyết pháp mà lầm lẫn. Má»™t người tu tập phải biết coi đó là má»™t giấc má»™ng, là hư, là vọng tưởng, là những chướng ngại làm cản trở công phu tu hành. Dù thấy bất cứ Ä‘iều tốt lành gì cÅ©ng đừng phấn khởi, dù thấy Ä‘iều gì xấu xa cÅ©ng đừng sợ hãi vì nếu trong tâm nảy sinh bất cứ má»™t cảm giác gì, nó cÅ©ng khuấy động mặt nước hồ tâm, cản trở sá»± phản chiếu toàn vẹn cá»§a ánh trăng chân lý. 

Khi tu tập đến mức thuần thục, các Ma cảnh còn xảy ra ghê gá»›m hÆ¡n nữa. Có khi người tu thấy vào cõi Phật, thấy được ban phúc, được truyền những mặc khải rồi tưởng mình đã chứng đắc này nọ. Tất cả những cái đó đều là Ma cảnh. Nếu bị quyến rÅ©, nếu để tâm vọng động thì kết quả chỉ là sá»± phung phí năng lá»±c mà thôi. Nhưng nói má»™t cách khác, khi bắt đầu thấy những Ma cảnh thì đó là dấu hiệu cho biết mình đã đến má»™t mốc Ä‘iểm quan trọng nào đó rồi, và nếu giữ tâm yên tÄ©nh, không bị xao động thì chắc chắn sẽ thành công, sẽ kiến tánh, sẽ giác ngá»™. Bà không nhá»› đức Phật cÅ©ng đã trải qua bao nhiêu thá»­ thách, bao nhiêu khó khăn, trước khi thành đạo dưới gốc bồ đề hay sao? Người ta có thể cho rằng có những Thiên Ma hiện ra quấy quá, thá»­ thách ngài nhưng cÅ©ng có thể đó là những Ma cảnh mà ngài kinh nghiệm trước khi đạt đến trạng thái giác ngá»™. Dù thế nào chăng nữa, phải biết coi thường những hiện tượng này, cứ để nó đến rồi nó Ä‘i, không phản ứng, không chống đối, không vui cÅ©ng không buồn, không mừng cÅ©ng không lo, thản nhiên bất động trước mọi sá»± kiện, đó chính là Ä‘iểm then chốt cá»§a người tu thiền. 
 

Từ trước đến nay tôi đã nghe nhiều người giảng về thiền nhưng chưa bao giờ tôi thấy ai giải thích giản dị và rõ rệt như vậy. Hiển nhiên đây không phải là lý thuyết mà là kinh nghiệm thâm sâu của một bậc thầy đã từng trải. Tuy cố gắng ngồi yên nhưng thực ra toàn thân tôi đã chấn động mãnh liệt, bao thắc mắc nghi ngờ của tôi từ trước dường như đều được giải đáp cả. Thiền sư Yasutani thong thả giải thích thêm:

-  Theo kinh nghiệm cá»§a tôi, Ma cảnh thường xảy ra khi sá»± Ä‘iều hành cá»§a hÆ¡i thở và tâm thức chưa được hoàn chỉnh. Khi tâm và thân chưa hoàn toàn nhất như thì sá»± sai lệch này có thể tạo ra những hiện tượng kỳ lạ, do đó tư thế tọa thiền và việc Ä‘iều hòa hÆ¡i thở rất cần thiết. Người ta không thể tu thiền má»™t cách hấp tấp mà phải chú trọng đến cách ngồi (thiền tọa) cho thật đúng cách, thật thoải mái, và buông xả hoàn toàn.

Bà nên nhớ thân và tâm là một, bất cứ một sự căng thẳng nào của thân cũng ảnh hưởng đến tâm, và bất cứ một sự xung đột nào của tâm cũng ảnh hưởng đến thân. Việc ngồi thoáng nghe thấy giản dị nhưng thật ra quan trọng không kém việc điều hòa hơi thở. Phần lớn các vị thầy dạy thiền thường quá chú trọng đến việc đếm hơi thở hay tham công án mà xao lãng việc dạy học trò phải ngồi sao cho thật đúng cách. Phần đông các học trò cũng quá nôn nóng hập tấp vào những công án lạ lùng, các quán tưởng cao xa trong khi chưa biết cách ngồi sao cho thoải mái. Có lẽ đó là lý do nhiều người tu thiền đã bỏ cuộc vì ngồi lâu, chân tay tê buốt đau đớn mà chẳng thấy kết quả gì khả quan. Tư thế trong lúc tọa thiền chính là một trong những căn bản quan trọng của công phu tu tập. Đừng tưởng chỉ ngồi xếp bằng, điều hòa hơi thở và tập trung tâm thức là được. Đừng tưởng chỉ tham công án hay quán tưởng vào các hình ảnh, màu sắc là đủ. Một người tu thiền phải biết ngồi một cách trang nghiêm, thành kính với lòng biết ơn sâu xa chư Phật và chư Tổ, những người đã làm cho Phật pháp biểu hiện. Một người tu thiền còn phải biết ơn tổ tiên, cha mẹ đã tạo ra thân thể, hình hài này nhờ đó người tu mới có thể kinh nghiệm được thực tánh của Pháp. Chính nhờ biết cách ngồi một cách trang nghiêm mà tâm thức sẽ trở nên thành kính, rồi từ đó cử chỉ hành động như đi, đứng, ăn, ngủ cũng ảnh hưởng theo mà có sự chuyển hóa. Nhờ công phu tu thiền mà tâm thức được thoải mái, các vọng tưởng dần dần lắng xuống, và tâm được thanh tịnh. Khi tâm và thân đã quân bình thì sự an lạc sẽ đến, và chỉ trong sự an lạc này người tu mới kinh nghiệm rõ rệt được từng hơi thở sống động, mầu nhiệm từng phút giây. Từ đó sự hô hấp, vốn có tính cách vô thức và thụ động, sẽ chuyển qua ý thức và tích cực, và toàn bộ diễn biến của sự sống sẽ biểu hiện ra một cách rõ ràng hơn bao giờ hết.

Tóm lại, việc ngồi cho đúng cách là căn bản chính yếu, cần thiết cho những người mới bước vào con đường thiền. Đừng cố gắng ngồi cứng ngắc như khúc gỗ, vừa không tự nhiên, vừa quá căng thẳng nhưng cũng đừng ngồi một cách cẩu thả, nặng nề, trì trệ như bị một vật gì đè nặng lên vai. Tư thế ngồi phải thật thoải mái, vững chãi do đó khi mới tập chỉ nên ngồi khoảng mười lăm phút cho quen thuộc, cho gân cốt co giãn tự nhiên theo tư thế, rồi dần dần tăng lên nửa giờ rồi một giờ. Dĩ nhiên thời gian tọa thiền lâu hay mau tùy lòng nhiệt thành và công phu hành trì nhưng khi người ta có thể ngồi khoảng từ nửa giờ đến một giờ mà thân thể không đau đớn, tê buốt thì cảm giác an lạc, thoải mái sẽ đến một cách tự nhiên.

-  Thưa thầy, con có thể ngồi lâu không mỏi mệt nhưng sao vẫn không thấy có kết quả bao nhiêu?

-  Phải chăng khi ngồi thiền bà đã cố gắng để đạt đến giác ngá»™?. Cái lòng mong cầu, ao ước đó chính là má»™t chướng ngại đã phá Ä‘i trạng thái ung dung tá»± tại cần thiết. Sá»± mong cầu, dù mong cầu má»™t sá»± bình an, giác ngá»™, vẫn là má»™t vọng niệm làm khuấy động mặt nước hồ tâm thì làm sao ánh trăng chân lý có thể phản chiếu má»™t cách toàn vẹn được?.

Một lần nữa tôi thấy tòan thân rung động mãnh liệt. Thiền sư Yasutani đã vạch trần những lỗi lầm mà tôi mắc phải. Tôi cố gắng biện bạch:

-  Nhưng dù sao con cÅ©ng đã phát triển được về định lá»±c (Joriki).

-  Phát triển về định lá»±c không phải là mục đích tối hậu cá»§a Phật giáo. Nó chỉ là má»™t phương tiện, má»™t trình độ mà người ta có thể đạt được khi sá»± tập trung lên đến mức nào đó. Có định mà thiếu tuệ thì làm sao có thể kiến tánh được.

Câu nói giản dị trên làm tôi giật nẩy người như bị điện giật. Nó là câu trả lời mà tôi vẫn tìm kiếm trong bao lâu nay. Thì ra thế!, tôi đã quá chú trọng đến công phu, đến phương pháp, đến cách điều hòa hơi thở, và hài lòng với những quyền năng của định lực mà quên lãng việc phát triển trí tuệ, cái điều kiện tiên quyết của người học Phật. Thiền sư Yasutani nói tiếp:

-  Người có định lá»±c có thể phát triển được những năng lá»±c siêu nhiên hay thần thông nhưng dù đạt đến trạng thái tuyệt đỉnh, người ta vẫn không thể cắt đứt được sá»± kiềm chế cá»§a luân hồi sinh tá»­ vì vẫn còn chịu sá»± chi phối cá»§a nghiệp lá»±c. Người có định tuy làm chá»§ được thân tâm nhưng vẫn không thoát khỏi sá»± chi phối cá»§a khổ não vì chưa nhận ra được tá»± tánh cá»§a mình. Có định phải có tuệ Ä‘i kèm thì má»›i nhận ra tá»± tánh cá»§a mình được. Đó chính là Ä‘iều mà Tổ Huệ Năng đã nói:” Nào ngờ bản tánh vốn tá»± đầy đủ, vốn tá»± thanh tịnh, vốn bất sinh diệt”. Nếu đã nhận ra tá»± tánh thì thá»±c chất cá»§a cái kinh nghiệm đó sẽ không thể khác Ä‘iều mà xưa kia chư Phật hay chư tổ đã chứng đắc.

Kiến tánh chính là sá»± phối hợp tá»± nhiên cá»§a định và tuệ. Định là sức mạnh và tuệ là chất xúc tác để mở con mắt Tâm. Thiếu trí tuệ, người ta chỉ có thể kinh nghiệm được những cái gì hời hợt, nông cạn, chợt đến chợt Ä‘i trong chốc lát và sau cùng chỉ là những ká»· niệm rời rạc, chẳng giúp ích gì mà còn là những chướng ngại nếu cứ mải bám víu vào đó. 
 

Không còn nghi ngờ gì nữa! Thiền sư Yasutani quả thật là vị thầy mà tôi vẫn tìm kiếm từ bao lâu nay. Tự nhiên nước mắt tôi trào ra như suối nhưng lần này tôi đã khóc vì vui mừng. Tôi cung kính quỳ mọp xuống sàn đảnh lễ:

-  Bạch thầy, xin thầy mở lòng từ bi thu nhận con làm đệ tá»­ và hướng dẫn con trên đường tu học.

Thiền sư Yasutani chắp tay đáp lễ:

-  Được lắm, ta sẽ thâu nhận con làm đệ tá»­.  [/color]
« Bổ sung: Jan 12, 2009, 10:07 pm - khanh »
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Hoa trôi trên sóng nước - Satomi Myodo
January 11, 2009, 05:39 AM

[color=Brown][center][size=5]Journey in search of the way[/size]
[b]chương 9[/b][/center]

Trong đời sống vẫn có những sá»± kiện xảy ra thật bất ngờ, ngoài sá»± mong cầu, ao ước. Tôi đã mải miết tìm kiếm khắp nÆ¡i má»™t cách mù quáng nhưng vẫn không tìm thấy Ä‘iều tôi muốn. Quả thật tôi có mắt mà như mù, ngay khi đến Taiheiji, tiếp xúc vá»›i thiền sư Yasutani, tôi vẫn không nhận ra đó là vị thầy mà tôi muốn tìm từ bao lâu nay. Nếu thiền sư Yasutani không từ bi mở cho má»™t con đường thì không biết hiện nay tôi sẽ như thế nào? Có thể tôi vẫn lang thang tìm kiếm cho đến những ngày cuối cá»§a cuá»™c đời. Tôi được thọ giá»›i tỳ kheo và giao phó nhiệm vụ quét dọn, nấu nướng tại Taiheiji. Má»—i sáng tôi dậy rất sá»›m để tham dá»± các thời khóa thiền. Tôi thá»±c hành theo lời chỉ dẫn cá»§a thiền sư Yasutani, luôn luôn cẩn thận, ngồi thật đúng cách, và gìn giữ cá»­ chỉ thật trang nghiêm, thành kính trong mọi hành động. Trong lúc tọa thiền, nếu có Ä‘iều gì thắc mắc tôi đều Ä‘em ra hỏi, nhờ thế tôi má»›i thấy việc tìm được má»™t vị thầy có kinh nghiệm hướng dẫn quan trọng như thế nào. Đôi khi có những thắc mắc rất nhỏ, tưởng chừng không có gì đáng kể nhưng khi nhận được câu giải đáp, tôi mời thấy tầm quan trọng cá»§a nó. 

Một hôm trong lúc tọa thiền, tôi cảm thấy trong người thoải mái, dễ chịu, dường như có một cái gì kỳ lạ đang biến chuyển trong tâm tôi. Tôi thấy mình như được nâng lên một bình diện nào đó, khắp người được bao phủ trong một niềm phúc lạc vô biên, tôi thấy mình như tan biến trong một biển tình thương rộng lớn. Tôi mừng rỡ tìm đến thiền sư Yasutani để kể cho ông nghe về kinh nghiệm này. Ông thản nhiên nói ngay:

-  Điều này không có gì lạ, Ä‘a số học trò cá»§a ta cÅ©ng đều có những kinh nghiệm tương tá»± như vậy. Phần lá»›n con người thường quen suy nghÄ© theo Ä‘uờng lối nhị nguyên, có chá»§ thể và đối tượng, nên thường bám víu vào bản ngã. Các cảm giác khoái lạc, hạnh phúc cÅ©ng đều xảy ra quanh cái bản ngã này. Lần này bà đã kinh nghiệm được má»™t thứ tình cảm cao thượng hÆ¡n vì không còn tập trung vào bản ngã nên bà thấy sung sướng, thoải mái hÆ¡n các cảm giác khoái lạc cá»§a bản ngã. Tuy nhiên bà đừng nên bám víu lấy nó, chỉ nên coi đó là má»™t việc đã xảy ra rồi và quên nó Ä‘i. Đừng để kinh nghiệm này trở nên má»™t ká»· niệm rồi giữ mãi trong tâm mà thành chướng ngại.

Trong một buổi thiền tập khác, tôi bỗng dưng thấy chán nản và thất vọng một cách kỳ lạ. Tôi sợ mình sẽ không thể thành công được và cảm giác sợ hãi này cứ chi phối tôi trong suốt khóa thiền. Thiền sư Yasutani đã khuyên:

-  Đó là má»™t Ä‘iều thường xảy ra. Má»™t cái máy có thể hoạt động đều đặn không ngưng, nhưng má»™t con người thì không như thế. Có lúc cÆ¡ thể mệt mỏi vì các hiện tượng tâm lý hay sinh lý, hoặc cả hai. Điều quan trọng là hãy vững tâm và đừng thất vọng. Bà phải tin chắc rằng mình sẽ thành công và sá»± quyết tâm này sẽ gây phấn khích và khôi phục lòng nhiệt thành cá»§a bà. Má»™t khi bà nghÄ© rằng mình không thể đạt được Ä‘iều mình muốn hoặc tệ hÆ¡n nữa, bà cho rằng việc đó vượt khỏi khả năng cá»§a bà, thì bà không bao giờ nhận ra được chân tánh cá»§a mình.

Hôm sau, trong buổi giảng hàng ngày, thiền sư Yasutani đã nói:

-  Có ba yếu tố hết sức quan trọng trong việc tu thiền, đó là Đại Tín Căn (Daishinkan) hay lòng tin nhiệt thành, má»™t lòng tin đã cắm rá»… rất sâu, không gì có thể lay chuyển được. Đây không phải là lòng tin mù quáng hay mê tín dị Ä‘oan nhưng là má»™t lòng tin tưởng chắc chắn vào những Ä‘iều đức Phật đã chỉ dạy. Phật giáo bắt đầu vá»›i sá»± giác ngá»™ cá»§a đức Phật, do đó niềm tin nhiệt thành cá»§a chúng ta là sá»± chứng ngá»™ cá»§a Phật và bản chất cá»§a sá»± chứng ngá»™ đó. Đức Phật nói: “Ta là Phật đã thành và các con là Phật sẽ thành” thì chắc chắn chúng ta sẽ thành Phật vì chúng ta vốn sẵn có khả năng đó. Nếu người nào không tin được Ä‘iều này thì chắc chắn không thể tiến xa được. Yếu tố quan trọng thứ hai là Đại Nghi Đoàn (Daigidan) hay sá»± nghi ngờ mãnh liệt, má»™t ná»—i nghi khiến chúng ta cảm thấy áy náy, khó chịu không sao tìm được sá»± giải thích thỏa đáng. Đây không phải là má»™t mối nghi ngờ tầm thường hay đơn giản nhưng là má»™t mối nghi phát xuất từ cái lòng tin nhiệt thành kia. Nó là cái nghi rằng tại sao thế giá»›i này lại đầy xung đột, mâu thuẫn và Ä‘au khổ khi lòng tin nhiệt thành cho rằng chính sá»± ngược lại như vậy má»›i đúng. Cái ná»—i nghi mãnh liệt này hiện hữu tương xứng vá»›i cái lòng tin nhiệt thành kia, do đó má»›i nảy sinh yếu tố quan trọng thứ ba là Đại Phấn Chí (Daifunshi) hay sá»± quyết tâm dÅ©ng mãnh. Sá»± quyết tâm này phát xuất má»™t cách tá»± nhiên từ sá»± nghi ngờ mãnh liệt kia. Để dẹp tan mối nghi ngờ đó, người ta dốc toàn lá»±c ra để khám phá vì sao lại có sá»± nghịch lý như vậy, tại sao “bản tánh cá»§a chúng ta vốn tá»± trong sạch, đầy đủ và không sinh diệt” mà thế giá»›i cá»§a chúng ta, vốn chỉ là những biểu hiện cá»§a ná»™i tâm chúng ta, lại bất toàn, thiếu sót, đầy những khổ Ä‘au và luôn luôn thay đổi như vậy? Chính cái động năng cương quyết tìm câu trả lời này sẽ dẫn người ta đến Ngá»™. Giải quyết được mối nghi này là phá vỡ được tất cả những mâu thuẫn nhị nguyên và đó chính là con đường mà các tổ thiền tông đã chỉ dạy “trá»±c chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật”. 

Sau khi sống tại Tokyo khoảng một tháng, tôi được thiền sư Yasutani cho tham dự khóa Nhiếp tâm (Sesshin) tại chùa Shinkoji. Cũng như khóa nhiếp tâm trước tại Zuiryuji với thiền sư Joten, mọi người bắt đầu bằng công án Vô. Trong buổi độc tham (Dokusan) với thiền sư Yasutani, tôi đã cố gắng trình bày kiến giải của mình nhưng lúc đó tôi vẫn còn chịu ảnh hưởng các kinh nghiệm quá khứ nên thiền sư Yasutani đã nói ngay:

-  Đó là Ma cảnh chứ chẳng phải Phật pháp, hãy khởi sá»± lại từ đầu. 

Tôi lui ra và nhủ thầm: “Lần này ta phải bắt đầu lại như người sơ tâm, chưa biết gì”. Tôi xếp bằng để tham công án nhưng một lần nữa, các thói quen quá khứ lại chi phối tôi. Chỉ trong thoáng giây tôi lại bước vào trạng thái trống rỗng, thụ động như khi còn thực hành các phương pháp của Thần đạo. Mặc dù cố gắng nhưng lần nào cũng thế, lúc thì tôi thấy mình lo chiến đấu để gạt bỏ các lý luận nổi lên một cách rối loạn, khi thì tôi lại rơi vào trong hư vô không sao làm chủ được mình. Trong suốt khóa Nhiếp Tâm, tôi đã không tiến bộ bao nhiêu.
 

Trong buổi nói chuyện trước khi chấm dứt khóa Nhiếp Tâm, thiền sư Yasutani đã nói: ”Tôi biết trong quí vị có má»™t số người đã thất vọng vì ná»— lá»±c mà không đạt ngá»™ nhưng quí vị nên biết sá»± ná»— lá»±c không bao giờ lãng phí cả. Điều này có thể so sánh vá»›i việc bắn cung. Ai dám bảo 99 lần bắn hụt không liên quan gì đến lần thứ 100 bắn trúng hồng tâm?. Điều quan trọng là quí vị phải biết áp dụng những Ä‘iều đã học vào đời sống hàng ngày. Có nhiều người khi trở về nhà má»›i kiến tánh, có người vài tháng sau khóa nhiếp tâm Ä‘ang ngồi trên xe lá»­a bá»—ng kiến tánh. Tóm lại, việc có đạt ngá»™ hay không trong khóa nhiếp tâm không quan trọng. Điều quan trọng là quí vị hãy tiếp tục tập trung vào công án, đừng làm phí phạm công phu này. Đừng đợi đến khóa nhiếp tâm sau má»›i tiếp tục tham công án mà hãy thá»±c hành những gì có thể ngay trong đời sống hàng ngày. Người ta không thể đạt ngá»™ bằng cách tham dá»± khóa nhiếp tâm, hay nghe các thiền sư chỉ dạy, mà bằng chính ná»— lá»±c cá nhân không ngừng nghỉ cá»§a mình”. 

Sau khóa nhiếp tâm, tôi tìm đến thiền sư Yasutani:

-  Thưa thầy, con cố gắng lại lại từ đầu nhưng cứ bị các thói quen cÅ© chi phối. Má»—i khi tập trung tư tưởng vào công án con lại thấy trong tâm nổi lên những lý luận này nọ khiến con phải cố gắng gạt bỏ nó. DÄ© nhiên con biết như vậy là sai nhưng không hiểu sao đầu óc con cứ mâu thuẫn như má»™t bãi chiến trường.

-  Đó là cái bệnh cá»§a trí thức. Bà có thói quen suy nghÄ© và lý luận nhiều quá nên vẫn thấy giữa mình và thế gian bên ngoài là hai thá»±c thể khác biệt. Sá»± vướng mắc lại trầm trọng hÆ¡n khi bà cố gắng gạt bỏ nó vì vẫn còn sá»± phân biệt giữa cái bản ngã và cái không phải bản ngã. Bà phải biết bản ngã vốn là huyá»…n, do sáu thức sinh ra và tứ đại hợp thành. Cái quan niệm về bản ngã thá»±c ra đã ăn sâu vào tiềm thức cá nhân, từ kiếp này qua kiếp khác, không dá»… gì có thể gạt bỏ ngay được. Nhờ sá»± tập trung vào Vô má»™t cách nhất tâm mà bà sẽ dần dần loại bỏ được vọng niệm này, và khi xóa sạch được nó là kiến tánh.

-  Nhưng con đã tham cứu công án Vô nhiều năm mà vẫn không sao giải được. Xin thầy từ bi ban cho con má»™t công án khác.

-  Bà đừng thất vọng và bỏ cuá»™c má»™t cách dá»… dàng như vậy. Xưa khi tổ Huệ Khai đã tham cứu công án này suốt sáu năm trời má»›i giải được thì công phu cá»§a bà đã thấm vào đâu?. Sau khi giác ngá»™, tổ Huệ Khai soạn bá»™ Vô Môn Quan và đưa công án Vô lên hàng đầu trong tất cả các công án hẳn phải có lý do đặc biệt rồi. DÄ© nhiên tôi có thể trao cho bà công án "Tiếng vá»— cá»§a má»™t bàn tay" hay "Bá»™ mặt thật trước khi cha sinh mẹ đẻ là gì ?", nhưng hai công án này sẽ còn kích thích trí tưởng tượng cá»§a bà nhiều hÆ¡n nữa khiến bà cứ bận tâm suy luận, không đạt lợi ích nào cả. Tổ Huệ Khai đã nói: “Cố gắng giải Vô bằng lý luận thì có khác gì sờ tay vào má»™t tấm vách bằng thép dày nung đỏ”. Theo tôi, vá»›i những người trí thức, thích suy nghÄ© lý luận, công án Vô là phương pháp tốt nhất. Người trí thức sẽ tìm đủ mọi lý luận, biện giải để tìm ra cho được ý nghÄ©a cá»§a Vô. DÄ© nhiên họ sẽ tìm được má»™t câu trả lời nào đó để mang ra trình bày nhưng chắc chắn vị thầy hướng dẫn sẽ gạt nó qua má»™t bên và yêu cầu người đó phải tìm nữa. Họ sẽ tiếp tục trò chÆ¡i cá»§a lý luận này má»™t hồi, lần nào cÅ©ng thế, cứ tìm ra câu trả lời nào là bị vị thầy hất há»§i, quát mắng, gạt bỏ không thương tiếc. Bà không thấy sao?, phần lá»›n các cuá»™c độc tham trong khóa nhiếp tâm đâu mấy khi kéo dài quá má»™t phút vì tất cả những gì có thể lý luận, suy nghÄ©, hay tưởng tượng đều bị gạt bỏ. Chỉ sau những năm tháng khổ công mà chẳng Ä‘i đến đâu, khi mọi lý luận, biện giải đều kiệt quệ thì người ta má»›i tuyệt mọi ý niệm, và rồi trong sá»± tuyệt ý niệm đó, người ta hốt nhiên nhận ra Vô.

Thiền sư Yasutani nhìn tôi một lúc rồi thong thả giải thích:

-  Bà cần hiểu rằng công án được thiết lập ra để làm bối rối những kẻ trí thức, những kẻ say mê chữ nghÄ©a, danh từ, lý luận, phân biệt. Mục đích cá»§a công án là giải phóng cái tâm ra khỏi trò chÆ¡i cá»§a ngôn ngữ hay cái bẫy cá»§a văn tá»±. Công án thường lấy những đề tài rất giản dị như cây cối, súc vật, sông núi để cho người ta dá»… hiểu rồi khiêu khích lý trí đưa ra những giải đáp không thể có được. Nói má»™t cách khác, công án vạch trần sá»± giá»›i hạn cá»§a lý trí, cá»§a lý luận nhị nguyên và giúp người ta kinh nghiệm được chân lý không thể nghÄ© bàn. Sá»± giải đáp công án chính là sá»± chuyển hóa cá»§a tâm, đưa nó từ trạng thái mê hoặc đến trạng thái thức tỉnh. Sá»± quyết tâm chiến đấu vá»›i công án chính là sá»± ná»— lá»±c phá tan xiềng xích cá»§a vô minh để đạt đến giải thoát. Chỉ những người đã giải được công án má»›i có thể hiểu rằng má»—i công án đều có những ý nghÄ©a rất sâu xa, chỉ rõ bá»™ mặt thật cá»§a con người trước khi sinh ra chứ không giản dị đâu. Vá»›i những người khao khát giải thoát má»™t cách nhiệt thành thì tham công án là phương pháp rất hữu hiệu nhưng vá»›i kẻ lười biếng, không khát khao bao nhiêu thì phương pháp này không ích lợi gì mấy.

-  Như vậy con phải làm gì?

-  Điều quan trọng là phải tập trung để thành má»™t vá»›i Vô chứ đừng nghÄ© đến ý nghÄ©a cá»§a nó. Sá»± tập trung phải liên tục và hết sức ý thức vì má»™t ngập ngừng là hỏng công phu rồi. Tổ Tăng Xán đã nói: ”Đạo lá»›n vốn không khó, chỉ bình thường giản dị, nhưng nếu sai má»™t ly, là đất trời xa cách”. Do đó, bà phải biết cảnh giác rồi nhờ công phu bền bỉ mà sẽ hòa nhập được vào Vô.

-  Nhưng nếu tránh được việc bị các lý luận quấy rầy, con lại rÆ¡i vào má»™t trạng thái trống rá»—ng lạ lùng, không thể kiểm soát được.

Thiền sư Yasutani gật đầu nói:

-  Trường hợp cá»§a bà rất đặc biệt. Bà hết rÆ¡i vào cá»±c Ä‘oan này lại mắc vào cá»±c Ä‘oan khác. Bà gặp ba chướng ngại lá»›n: Bản tánh cá»§a bà ưa lý luận, suy nghÄ© nhiều quá, bà lại có lòng tham cứ mong cầu đạt ngá»™, và bà có thói quen trở nên mẫn cảm, thụ động do việc thá»±c hành má»™t phương pháp thiền ngoại đạo. Ba chướng ngại này đã cản trở công phu tu tập cá»§a bà nên dù cố gắng bà vẫn không đạt kết quả bao nhiêu, Đa số mọi người chỉ gặp khó khăn về má»™t phương diện nào đó thôi nhưng trường hợp cá»§a bà lại khác.   

Đây là lần đầu tiên tôi ý thức rõ rệt về những sai lầm tai hại do sự tu tập một cách tự do, phóng túng của mình. Nước mắt tôi trào ra, tôi thấy rõ lý do tại sao dù cố gắng mà tôi vẫn không tiến bộ bao nhiêu. Tôi khóc cho sự dại dột, bất cẩn của mình. Tôi tiếc cho thời gian mấy chục năm lang thang tìm đạo một cách vô ý thức. Tuy nhiên tôi cũng mừng vì một vị thầy đã phân tích rõ rệt được “bệnh trạng” của tôi như vậy ắt hẳn phải có “thuốc chữa”. Tôi quỳ mọp xuống sàn:

-  Xin thầy từ bi chỉ dẫn cho con làm sao có thể khắc phục được những chướng ngại này.

Thiền sư Yasutani ung dung nói:

-  Có má»™t cách tọa thiền để thá»±c hiện tá»± tánh, nó không phải là sá»± tập trung vào công án để đả phá những lý luận, cÅ©ng không phải đếm hÆ¡i thở để chống lại việc đầu óc trống rá»—ng. Phương pháp này đòi hỏi lòng quyết tâm, can đảm và hùng lá»±c, đó là phương pháp “Chỉ quán đả tọa” (Shikan-taza) mà tổ Đạo Nguyên (Dogen), người sáng lập dòng thiền Tào Động Nhật Bản đã Ä‘em nó từ Trung Hoa về. Nền tảng cá»§a nó là việc ngồi vá»›i lòng tin dÅ©ng mãnh không lay chuyển, ngồi như Phật ngồi, ngồi vá»›i tâm vô cầu, vô niệm, để thể hiện cái tâm thức Bồ Đề tá»± nhiên sẵn có. Người ngồi thiền theo phương pháp này tin rằng má»™t ngày nào đó chắc chắn họ sẽ đạt Ngá»™ (Satori) má»™t cách tá»± nhiên. Đây chính là Ä‘iều mà tổ Đạo Nguyên đã dạy: “Ngồi thiền đúng cách là thể hiện chân tánh không ô nhiá»…m cá»§a mình chứ không phải cố gắng để Ngộ”. Tuy nhiên bà cần nhá»› kỹ rằng Ngá»™ vẫn là Ä‘iều hết sức quan trọng, tôi đã nghe có người lý luận má»™t cách sai lầm rằng Ngá»™ không phải là Ä‘iều cần thiết. Nếu tu thiền mà không đạt Ngá»™ thì cái đó là thứ thiền gì chứ không phải thiền Phật giáo. Bà nên biết có nhiều phương pháp khác nhau, cố gắng đạt Ngá»™ qua việc tham công án, quán hÆ¡i thở hoặc đạt Ngá»™ qua cách ngồi vá»›i lòng tin rằng giây phút kiến tánh sẽ đến tá»± nhiên, Tổ Đạo Nguyên đã nói: ”Trong Chỉ Quán Đả Tọa không có phương tiện (thiền tọa) hay cứu cánh (giác ngá»™) mà phương tiện và cứu cánh là má»™t”. Đây là má»™t phương pháp thá»±c hành mà người tu chỉ tập trung vào việc ngồi mà thôi. Vì không có công án hay hÆ¡i thở trợ giúp nên người ta rất dá»… xao lãng, do đó nói thì dá»… nhưng thá»±c hành lại rất khó. Đây không phải phương pháp cho người má»›i tập mà dành cho những người đã có công phu tu tập lâu dài, những người có thể ngồi lâu không mỏi mệt, có thể đếm hÆ¡i thở rõ ràng, không nhầm lẫn, vì nó đòi hỏi má»™t sá»± tập trung cao độ. Vì trạng thái tập trung này không thể kéo dài duy trì lâu được nên má»™t thời khóa chỉ nên kéo dài khoảng ná»­a giờ là nhiều. Tôi tin chắc rằng nếu ngồi đúng cách, bà sẽ toát mồ hôi đầm đìa, dù giữa mùa đông giá lạnh, vì sá»± tập trung sẽ sinh nhiệt. Tuy nhiên trên con đường đạo, không có má»™t phương pháp cố định nào để áp dụng cho tất cả mọi người. Má»—i người tùy tâm trạng, hoàn cảnh và hạnh nguyện sẽ lá»±a chọn phương pháp nào thích hợp vá»›i mình nhất để tu tập. Theo kinh nghiệm cá»§a tôi, bà cần phải áp dụng cả ba phương pháp để đối trị vá»›i những chướng ngại cá»§a bà. Bà cần tham công án để phá vỡ những chướng ngại về trí thức, lý luận. Bà cần quán hÆ¡i thở để giữ đầu óc minh mẫn, luôn luôn chá»§ động chứ không để lọt vào trạng thái trống rá»—ng thụ động. Và sau cùng bà cần thá»±c hành Chỉ Quán Đả Tọa để thể hiện Phật tánh sẵn có, tránh những mong cầu về Ngá»™. Má»™t khi đã ngồi má»™t cách thành kính, không mong, không cầu gì nữa mà hoàn toàn để tâm thoải mái thanh tịnh thì dù bà có đạt ngá»™ hay chưa, tá»± tánh sẵn có cÅ©ng vẫn khai mở và thể hiện má»™t cách tốt đẹp. 
 

Từ đó tôi bắt đầu áp dụng phương pháp thiền sư Yasutani chỉ dạy vào thời khóa hàng ngày, bắt đầu bằng việc tham cứu công án, quán hÆ¡i thở và Chỉ Quán Đả Tọa. Dưới sá»± chỉ dẫn cá»§a thiền sư Yasutani, tôi tập trung tư tưởng vào Ä‘an Ä‘iền (hara) vì đó là nÆ¡i các năng lá»±c tinh thần quy tụ, Má»™t số người tin rằng óc là nÆ¡i trú ngụ cá»§a tư tưởng nên khi tọa thiền họ thường tập trung tất cả sức mạnh vào đầu, hoặc giữa trán để mở con mắt tâm. Thiền sư Yasutani không đồng ý và chá»§ trương phải bắt đầu từ Ä‘an Ä‘iền (hara) để giữ quân bình cho cÆ¡ thể và thiết lập má»™t trung khu ý thức tại đây. Ông cho rằng nếu tập trung tư tưởng lên óc thì dá»… bị nhức đầu, căng thẳng thần kinh, tê liệt cảm giác, rồi sinh ra các biến chứng kỳ lạ như thụ động, mẫn cảm dá»… bị các động lá»±c khác sai khiến. Ông nói rằng sá»± tập trung sinh lá»±c vào Ä‘an Ä‘iền sẽ làm giảm Ä‘i các vọng niệm nảy sinh trong đầu vì máu trên óc sẽ được kéo xuống Ä‘an Ä‘iền, xoa dịu bá»™ óc và hệ thần kinh, làm xả giãn các sá»± căng thẳng không tá»± nhiên. Khi tâm được giữ chặt ở Ä‘an Ä‘iền, các vọng niệm ích ká»· vốn xuất phát từ trí óc hạn chế, phân biệt, sẽ được thay thế bằng các tư tưởng rá»™ng rãi, bao dung khiến người ta kinh nghiệm được má»™t cảm giác tá»± do, thoải mái tràn ngập khắp tâm và thân. Khi tập trung tư tưởng lên óc má»™t cách quá độ, người ta thương vô tình cúi đầu ra phía trước khiến lưng không được thẳng. Má»™t cái lưng cong sẽ kéo theo vô số tạp niệm nảy sinh do sá»± lưu chuyển không bình thường cá»§a khí. Những tạp niệm này sẽ ảnh hưởng lên hÆ¡i thở và làm cho nó trở nên nhanh chậm bất thường, tùy bản chất các tạp niệm. Sá»± rối loạn hÆ¡i thở sẽ phản ảnh ngược lên thần kinh tạo ra trạng thái căng thẳng không cần thiết. Nếu tập trung vào Ä‘an Ä‘iền, người ta dá»… ngồi thẳng lưng má»™t cách thoải mái, nhờ thế mà cÆ¡ thể ngồi lâu, chân tay không bị tê cứng, Ä‘au buốt. Chính nhờ biết ngồi đúng cách mà các năng lá»±c tinh thần bị lãng phí trước kia vào những lý luận thị phi, những toan tính ích ká»·, sẽ được sá»­ dụng má»™t cách hài hòa để gia tăng cường lá»±c cho các bá»™ phận cá»§a cÆ¡ thể. Chính sá»± ngồi đúng cách và thở hít má»™t cách ý thức này sẽ tái sắp đặt các năng lá»±c cá»§a cÆ¡ thể, phân phối nó Ä‘i má»™t cách đồng đều, làm ổn định tâm thần, tá»± tánh sẵn có được thể hiện và chuyển hóa nhân cách cÅ©ng như cá tính con người. 
 

Tôi sống tại Taiheiji được khoảng một tháng thì chùa Raikoji gần đó có mở khóa nhiếp tâm (Sessin) và thiền sư Yasutani khuyến khích tôi nên đến đó tham dự. Khóa nhiếp tâm này được thiền sư Shibayama hướng dẫn. Ông dạy học trò phải tham công án “Cây cột phướn trước sân chùa” như sau: Đại đức A Nan đến hỏi Tổ Ca Diếp: ”Khi đức Thế Tôn phó chúc và truyền y bát cho sư huynh, ngài còn truyền pháp riêng gì nữa không?” Tổ Ca Diếp liền gọi: ”Này A Nan!” Đại đức A Nan trả lời: “Dạ” Tổ Ca Diếp liền nói: ”Cây cột phướn trước cổng chùa đổ”. Đại đức A Nan nghe đến đó giật mình liễu ngộ và được Tổ Ca Diếp ấn chứng và truyền chánh pháp nhãn tạng cho làm vị tổ thứ hai của Thiền Tông.
   

Tôi ngồi xếp bằng và khởi sá»± tham công án thì nhìn thấy những tấm chiếu trải trên thiền đường đều đã rách nát cả. Tôi cảm khái nghÄ© thầm: ”Ngôi chùa này nghèo quá, ngay những tấm chiếu trải mà cÅ©ng để cÅ© nát như vậy. Ngày trước khi còn hành nghề cô đồng (Miko), có bao giờ ta để ngôi đền Thần Đạo có những tấm chiếu cÅ© nát như thế đâu! Có lẽ ta phải hành lại nghề này để kiếm tiền tu bổ cho ngôi chùa này má»›i được. NghÄ© cho cùng, hành nghề đồng cốt đâu có gì xấu…” Vừa lan man nghÄ© đến đó thì tôi nhận thức được rằng mình đã thiếu tá»± chá»§, để cho những tư tưởng không cần thiết dấy lên má»™t cách vô ý thức. Ngay lúc đó tôi cÅ©ng hốt nhiên hiểu được ẩn nghÄ©a cá»§a công án “Cây cá»™t phướn trước sân chùa đổ”. Chỉ má»™t thoáng giây, mọi sá»± trở nên rõ ràng hÆ¡n bao giờ hết. Chỉ má»™t phút sÆ¡ ý, tâm người đã bị ngoại cảnh chi phối, vọng tưởng nổi lên không ngừng khiến người ta mất tá»± chá»§. Từ chuyện nhỏ như tấm chiếu rách rồi đến việc tu theo Thần đạo, việc hành nghề đồng cốt… Ôi thôi! Chỉ má»™t thoáng giây thiếu tá»± chá»§ mà vọng niệm đã nổi lên cuồn cuá»™n như vậy thì làm sao mặt nước hồ tâm có thể tÄ©nh lặng để mặt trăng chân lý biểu hiện rõ ràng được? Cho đến lúc đó tôi má»›i hiểu được rằng chân lý đâu phải má»™t thứ để Ä‘em ra bàn luận, để suy tưởng, để quán xét mà phải trá»±c nhận, kinh nghiệm nó trong từng phút giây. Khi bắt đầu suy gẫm đến nó là đã lạc đề rồi. Khi bắt đầu đặt câu hỏi là đã xa lìa nó rồi, và chỉ sai lệch Ä‘i má»™t ly là Ä‘i xa cả vạn dậm. Đó chính là sá»± hiểu biết cá»§a tôi về công án “Cây cá»™t phướn trước sân chùa đổ”. Phải rồi, phải làm bặt mọi tư tưởng, phải dứt tuyệt mọi suy gẫm, mọi tư niệm, phải hoàn toàn làm chá»§ cái Tâm cá»§a mình trong bất cứ hoàn cảnh nào, trong từng phút giây. Từ trước đến nay, việc tọa thiền cá»§a tôi không có kết quả bao nhiêu vì tôi chưa tá»± mình tìm ra được má»™t mấu chốt nào để bám vào, nhưng đến nay tôi đã có má»™t chìa khóa để hướng dẫn công phu tu tập. Từ đó má»—i khi má»™t tư tưởng nào đó nảy sinh, tôi lại quán đến công án này để loại bỏ nó và tập trung ná»— lá»±c vào Ä‘an Ä‘iền. 
 

Tôi tiếp tục tu tập thêm hai tháng nữa cho đến khóa nhiếp tâm sau được tổ chức vào cuối mùa hè năm đó. Lần này thiền sư Yasutani là người hướng dẫn nên chứng tôi trở lại tham công án Vô. Vào ngày thứ hai trong tuần lá»… nhiếp tâm, tôi Ä‘ang tập trung ná»— lá»±c để giữ công án này trong tâm thì bất chợt có má»™t sức mạnh kỳ lạ ở đâu đẩy tôi ngã bật ngá»­a ra phía sau. Tôi cố gắng ngồi dậy, chuẩn bị lại tư thế ngồi cho vững chắc và tập trung ná»— lá»±c vào công án nhưng má»™t lần nữa, tôi lại bị đẩy ngã bật ngá»­a ra phía sau. Tôi ngạc nhiên suy nghÄ©: Có thể lúc trước mình ngá»§ gật rồi bị ngã, nhưng lần này rõ ràng mình đã tỉnh táo mà sao lại ngã lăn ra như vậy? Đang suy nghÄ© thì thời khóa thiền cÅ©ng vừa chấm dứt, mọi người xả thiền để xoa nắn chân tay rồi xếp hàng để Ä‘i kinh hành. Tôi xoa nắn chân tay rất kỹ cho xả giãn rồi theo mọi người Ä‘i kinh hành quan thiền đường. Sau khi Ä‘i kinh hành, mọi người trở lại chá»— ngồi để tiếp tục tọa thiền. Lần này rút kinh nghiệm, tôi cẩn thận ngồi thật ngay ngắn, thở hít rất ý thức, và tập trung tư tưởng vào Ä‘an Ä‘iền trước khi khởi sá»± tham công án. Vừa đề xướng công án trong tâm, tôi đã bị ngay má»™t sức mạnh kỳ lạ ở đâu đẩy ngã bật ngá»­a ra phía sau, nhưng nhờ đề cao cảnh giác, tôi ý thức ngay được đó là má»™t ngoại lá»±c gây ra bởi các vong linh. (Nhờ hành nghề đồng cốt, tôi đã được dạy bảo rằng khi bị đẩy ngã ngá»­a ra phía sau thì nguyên nhân thường do các yếu tố bên ngoài như các vong linh; còn như ngã chúi ra phía trước thì nguyên nhân có thể do các yếu tố bên trong, do sá»± rối loạn cá»§a tâm thân hay bị bùa chú trù ếm ám hại). Tôi kết luận rằng có thể đây là những vong linh vất vưởng quanh chùa, những cô hồn không người thờ cúng, không nÆ¡i nương tá»±a đã quấy phá tôi. Tôi biết đây là má»™t chuá»›ng ngại mà tôi cần vượt qua. DÄ© nhiên má»™t người đã từng là vị thầy cá»§a Thần Đạo như tôi hiển nhiên có cách đối phó nhưng không hiểu sao tôi lại thấy nảy lên trong lòng má»™t ý nghÄ© thương xót. Tôi thở mạnh má»™t hÆ¡i cho tỉnh táo rồi chắp tay khấn thầm: ”Hỡi các vong linh, các loài ma quái hiện diện quanh đây. Tôi chỉ là má»™t người cÅ©ng Ä‘ang lầm đường lạc lối như quý vị và tôi không ao ước gì hÆ¡n là tu tập để giải thoát. Nếu tôi tìm được con đường giải thoát trong kiếp này thì tôi nguyện sẽ phát tâm hồi hướng công đức, xin giúp đỡ và hướng dẫn tất cả mọi loài chúng sinh cÅ©ng đều được giải thoát như tôi. Xin quý vị đừng quấy phá tôi nữa mà giúp cho tôi có thể tròn được đạo quả”. Sau khi phát nguyện xong, tôi quyết tâm ngồi thật ngay ngắn và tập trung mọi sức mạnh trong người để tọa thiền. Lạ lùng thay, từ đó tôi không bị đẩy ngã bật ngá»­a ra sau nữa, nhưng má»—i lân sÆ¡ ý, không kiểm soát hay thiếu công phu hành trì thì tôi lại bị đẩy ngã lăn ra như trước.   
 

Suốt ngày hôm đó tôi rất mệt mỏi vì phải dụng công nhiều nhưng tôi cương quyết giữ công án trong tâm không ngưng nghỉ. Đến tối, khi đặt mình nằm xuống sàn, tôi vẫn tiếp tục tham công án Vô. Tôi thấy má»—i hÆ¡i thở đều là Vô, thở ra cÅ©ng là Vô, hít vào cÅ©ng là Vô, tất cả đều là Vô… cứ thế tôi hòa nhập vào trong Vô lúc nào không biết. Tôi ý thức rằng má»—i tiếng động cÅ©ng là Vô; tiếng chó sá»§a, mèo kêu cÅ©ng là Vô; tiếng gió thổi, tiếng lá cây rụng cÅ©ng là Vô; từ cánh cá»­a đến bức tường cÅ©ng đều là Vô, và bất chợt mọi sá»± trở nên rõ ràng hÆ¡n bao giờ hết. Cái kinh nghiệm lúc này thật không thể diá»…n tả vì ”chỉ ai uống nước má»›i biết được nóng lạnh”. Tôi bật cười sung sướng thốt lên ”Ôi cái ông già Triệu Châu này, ông đã làm khổ tôi biết mấy! Thì ra công án Vô chỉ có thế thôi…” Tôi toan ngồi bật dậy để Ä‘i tìm thiền sư Yasutani để xin Độc tham (Dokusan) nhưng không hiểu sao tôi thấy Ä‘iều này không còn cần thiết nữa. Khi xưa tôi vẫn nghÄ© nếu giải được công án này, chắc hẳn tôi phải sung sướng lắm, nhưng không hiểu sao lần này tôi lại thấy trong lòng hết sức yên tÄ©nh, chẳng vui mà cÅ©ng chẳng không vui. Trong lòng tôi hoàn toàn an tÄ©nh, thông suốt và tôi quyết định nằm xuống ngá»§ cho đẫy giấc. Chưa bao giờ tôi ngá»§ được má»™t giấc dài thật thoải mái, nhẹ nhàng, thanh thản như lúc đó. 
 

Hôm sau tôi tiếp tục tham dự thời khóa thiền tập như thường lệ cho đến khi được gọi vào độc tham với thiền sư Yasutani. Tôi quỳ xuống đảnh lễ và thong thả nói: ”Thầy ơi, con đã thấy được Vô!” Thiền sư Yasutani chăm chú nhìn tôi một lúc rồi ông bắt đầu đặt câu hỏi. Tôi tuần tự trả lời từng câu một cách rõ ràng, mạch lạc. Cuộc độc tham kéo dài hơn hai mươi phút và sau cùng ông xác nhận rằng tôi đã kiến tánh (Kensho). Ông mỉm cười hỏi:

-  Thế nào, đêm qua bà ngá»§ ngon chứ?

-  Thưa vâng, con đã ngá»§ được má»™t giấc thoải mái. Người ta nói rằng khi kiến tánh, ai cÅ©ng vui mừng rá»™n ràng, vui đến ná»—i không thể ngá»§ được. Tuy nhiên con chỉ thấy trong lòng bình an, thanh thản chứ không có gì khác lạ. Con cảm thấy như vừa nuốt trôi được má»™t cái gì vướng mắc trong cổ họng từ bao lâu nay và từ đó mọi sá»± trở nên thông suốt. Nhãn quan cá»§a con dường như mở rá»™ng và con tá»± hỏi: ”Phải chăng đó là Kiến tánh?” Khác hẳn vá»›i kinh nghiệm khi xưa vá»›i những hình ảnh lạ lùng, những màu sắc, âm thanh và má»™t niềm vui tràn ngập khắp châu thân, lần này con chỉ thấy má»™t sá»± an lạc thầm kín, nhẹ nhàng không thể diá»…n tả, con chỉ có má»™t ý nghÄ© duy nhất là ”nếu má»™t kẻ già nua, quê mùa há»§ lậu như con mà cÅ©ng có thể kiến tánh được thì chắc chắn trên thế gian này, không có ai không thể kiến tánh. Nếu đã muốn, chắc chắn ai cÅ©ng có thể tu hành để giải thoát được như vậy vì tất cả mọi chúng sinh đều có sẵn khả năng này”. Đó là ý nghÄ© cá»§a con khi kinh nghiệm được sá»± an lạc ấy. Cho đến lúc này con má»›i hiểu rõ Ä‘iều thầy đã dạy” Kiến tánh là kinh nghiệm mà mình có thể sống mãi trong đó, không bao giờ dứt tuyệt” và con cÅ©ng hiểu Ä‘iều Tổ Huệ Khai nói vá»›i Tổ Bách Trượng: “Kho báu trong nhà dùng không bao giờ hết mà còn Ä‘i tìm ở đâu?” Bạch thầy, trong bao năm qua con đã khổ công Ä‘i tìm đạo giải thoát, con đã phạm hết lá»—i lầm này đến lá»—i lầm khác, cứ như kẻ Ä‘i trong đêm tối, sờ soạng không sao tìm được lối thoát. Hiện nay con thấy rõ lá»›p mây mù chung quanh đã tan, có thể thấy rõ mọi sá»± và con hiểu rằng tất cả mọi cố gắng cá»§a con từ trước đến nay không có gì vô ích, quả đúng như lời thầy đã dạy ”Ai dám bảo rằng 99 lần bắn hụt không liên quan gì đến lần thứ 100 bắn trúng hồng tâm?” Hiện nay tất cả mọi sá»± đều sáng tỏ, thông suốt và con hiểu được lời Tổ Tăng Xán đã dạy:” Đạo lá»›n chẳng gì khó, cốt đừng lá»±a chọn thôi, quý hồ không phân biệt, thì tá»± nhiên sáng ngời, sai lạc Ä‘i má»™t ly, đất trời liền xa cách, chá»› nghÄ© chuyện ngược xuôi, thì hiện liền trước mắt”. HÆ¡n lúc nào hết, con thấy rõ mình như đứa con Ä‘i hoang trở về nhà, như kẻ cùng tá»­ trong kinh Pháp Hoa, có hạt châu quí trong túi áo mà không biết sá»­ dụng. Con thấy rõ Æ¡n thầy đã từ bi chỉ dạy, công Æ¡n chư Phật, chư Bồ Tát, vì thương xót chúng sinh mà đã khai đường chỉ lối… 

[/color]

« Bổ sung: Jan 12, 2009, 10:09 pm - khanh »
Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Hoa trôi trên sóng nước - Satomi Myodo
January 26, 2009, 07:34 PM

[color=Purple]Thanks chị đã share  , em cÅ©ng xin share vá»›i chị hình người bạn đã sưu tầm gởi cho em [/color]



  [img]http://img254.imageshack.us/img254/3141/post61691147052167ei8.jpg[/img][img]http://img254.imageshack.us/img254/6154/post61691147051954vm5.jpg[/img]


 
« Bổ sung: Jan 26, 2009, 8:27 pm - Ngậm Ngùi »

Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »