Trang: 1 2
|
|
|
|
Thoát Vòng Tục Lụy [Xem 1069 lần]
|
|
|
Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 10:53 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]Thoát Vòng Tục Lụy[/b][/size][/color]
[color=Red][size=2][b]Nguyên tác Äại SÆ° Tinh Vân Việt dịch HT ThÃch Quảng Äá»™
---o0o---
ChÆ°Æ¡ng Má»™t[/b][/size][/color]
Hôm ấy trong chùa Sùng Ân các sÆ° Ä‘ang rá»™n rịp chuẩn bị để đón tiếp má»™t đại thà chủ, đó là VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, con quan Tể TÆ°á»›ng của Ä‘Æ°Æ¡ng triá»u sắp đến lá»… Pháºt.
Khắp nÆ¡i trong chùa Ä‘á»u được quét dá»n sạch sẽ, duy có trên chÃnh Ä‘iện thì trái lại vị hÆ°Æ¡ng đăng trẻ tuổi Ngá»c Lâm, có tiếng là chăm chỉ, hôm ấy lại để cho bá» bá»™n, không chịu dá»n dẹp.
ThÆ°á»ng ngà y, trên chÃnh Ä‘iện đèn nến lúc nà o cÅ©ng sáng trÆ°ng, nhÆ°ng hôm nay tại sao Ngá»c Lâm lại tắt sá»›m? Trong lÆ° trầm suốt ngà y nghi ngút, mà hôm nay thì không má»™t là n khói quyện; chiếu ngồi để lung tung và tà n hÆ°Æ¡ng, bụi báºm từ hôm qua vẫn còn y nguyên không há» bao sái.
Thầy Duy Na (1) Ä‘i quan sát má»™t lượt, thấy trên chÃnh Ä‘iện bừa bãi nhÆ° thế, má»›i gá»i sÆ° bác hÆ°Æ¡ng đăng Ngá»c Lâm bảo dá»n dẹp thì Ngá»c Lâm chỉ áºm ừ, rồi bỠđấy. Ai cÅ©ng biết Ngá»c Lâm là ngÆ°á»i đệ tá» thứ hai của Hoà Thượng Thiên Ẩn, trụ trì chùa Sùng Ân. Vì còn Ãt tuổi nên Ngá»c Lâm có tÃnh hiếu thắng ngạo nghá»…, nhÆ°ng vì sợ Hoà Thượng trụ trì nên thầy Duy Na cÅ©ng là m ngÆ¡ không nói.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hiểu cá tÃnh của Ngá»c Lâm, chà ng an pháºn thủ thÆ°á»ng, gặp ai cÅ©ng niá»m nở, duy đối vá»›i ngÆ°á»i quyá»n thế thì không bao giá» chà ng chịu cúi đầu; chà ng còn coi thÆ°á»ng cả những ai khúm núm trÆ°á»›c quyá»n thế. Chà ng cÅ©ng biết là hôm nay VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° sắp đến chùa, trong chùa Ä‘ang rá»™n rà ng sá»a soạn để nghinh tiếp, chÃnh lúc má»i ngÆ°á»i nhá»™n nhịp nhÆ° váºy, thì Ngá»c Lâm lại tá» ra lãnh đạm vá»›i việc đó. Song Ngá»c Lâm cÅ©ng là ngÆ°á»i rất biết Ä‘iá»u, sau hai lần khuyên bảo của thầy Duy Na, chà ng tá»± nghÄ© bất luáºn ngÆ°á»i nà o đến chùa lá»…, chà ng cÅ©ng phải là m tròn bổn pháºn của mình, vì công việc của Ngá»c Lâm là bao sái, quét dá»n trên chÃnh Ä‘iện.
ChÃnh lúc Ngá»c Lâm Ä‘ang cầm chổi quét chùa thì trÆ°á»›c mặt chà ng má»™t giá»ng nói lanh lảnh vá»ng lên:
_ Hôm nay Thiên Kim tiểu thÆ° sắp lên dâng hÆ°Æ¡ng, tại sao bác không lo quét dá»n Pháºt Ä‘iện cho sá»›m?
Äó là giá»ng nói của Thúy Hồng, ngÆ°á»i tỳ nữ của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° trong TÆ°á»›ng phủ đến báo trÆ°á»›c.
Ngá»c Lâm ngẩng đầu nhìn qua rồi lại lẳng lặng Ä‘Æ°a ngá»n chổi, không nói ná»a lá»i.
_ Thiên Kim tiểu thư sắp đến nơi rồi! Bác quét mau lên!
Äứa thị tỳ thấy Ngá»c Lâm vẫn cứ Ä‘Ã ng hoà ng, không tá» vẻ vá»™i và ng, nó thúc dục.
_Thiên Kim tiểu thư của cô đã và o cái thá gì! Cô có biết tôi đây là một vị Vạn Kim Hoà Thượng không?
Câu nói của Ngá»c Lâm là m cho Thúy Hồng phát tức, hÆ¡n nữa, cÅ©ng vì câu nói đó mà cuá»™c Ä‘á»i tu hà nh của Ngá»c Lâm gặp cÆ¡n giông tố bão bùng.
_Hòa Thượng! Bác cả gan thế kia à ? Bác dám khinh thÆ°á»ng tiểu thÆ° con VÆ°Æ¡ng Tể TÆ°á»›ng? Tôi hãy mách tiểu thÆ° để xem Bác có mấy đầu?
_Úi cha! Cô có thể Ä‘em quyá»n thế dá»a nạt ngÆ°á»i khác chứ không dá»a nạt được tôi đâu. Thiên Kim tiểu thÆ° nhà cô có khác gì cô? Nà ng thÆ°á»ng dá»±a và o thế lá»±c của cha, cÅ©ng nhÆ° cô dá»±a và o thế lá»±c của nà ng, để bắt nạt thiên hạ.
_ Bác không muốn sống nữa hả?
Äôi mắt Thúy Hồng tròn xoe, nà ng lại dùng lá»i hống hách hÆ¡n để uy hiếp Ngá»c Lâm.
_Sao không muốn sống? Tôi không là m gì phạm pháp, ai dám bắt tôi chết? Các ngÆ°á»i muốn đến chùa thì cứ đến, việc gì phải báo trÆ°á»›c? Còn quét chùa hay không là việc của Hòa Thượng, can gì đến các ngÆ°á»i mà đến đây sai khiến!
_Song ngÆ°á»i sắp đến lá»… hôm nay là Thiên Kim tiểu thÆ°, bởi thế tôi có thể sai khiến bác?
_NgÆ°á»i hiện Ä‘ang cầm chổi quét chùa đây là má»™t Vạn Kim Hòa thượng, bởi thế yêu cầu cô thu hồi mệnh lệnh đó vá»!
Ngá»c Lâm vẫn thản nhiên Ä‘Æ°a ngá»n chổi, Thúy Hồng tức ứ cổ không nói thêm được má»™t câu gì, láºp tức trở vá» TÆ°á»›ng phủ, Ä‘em chuyện thuáºt lại cho VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°.
Dá»c Ä‘Æ°á»ng nà ng cà ng nghÄ© cà ng bá»±c, chân nà ng bÆ°á»›c dồn; nà ng nhá»› lại từ khi nà ng và o TÆ°á»›ng phủ hầu hạ tiểu thÆ°, nhỠđược tiểu thÆ° coi nhÆ° ngÆ°á»i thân tÃn, nên đến đâu ai cÅ©ng phải kÃnh nể, không ai dám trái lá»i, cãi lại, thế mà hôm nay gặp phải ông sÆ° dám khinh thÆ°á»ng đến tiểu thÆ° của mình, nếu không nói cho tiểu thÆ° biết, thì sau nà y ông ta còn coi thiên hạ và o đâu. Nà ng vừa Ä‘i vừa nghÄ© lan man, mãi quá ná»a giá» sau má»›i vá» tá»›i dinh Tể tÆ°á»›ng, chÃnh lúc đó thì VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° Ä‘ang sắp lên chùa.
- Thưa cô! - Thúy Hồng vừa đi bên cạnh vừa nói - Ở chùa Sùng Ân có một ông sư vô lễ quá ạ.
- Con quái, cô cấm mà y không đuợc nói xấu các sư!
Vương tiểu thư tỠmột phong độ khuê môn đà i các.
- Ông sÆ° giữ việc đèn hÆ°Æ¡ng trên Ä‘iện Pháºt nói là cô cáºy quyá»n thế TÆ°á»›ng quốc...
- Ông ấy nói sao thì nói, để ý là m gì?
- Con bảo Thiên Kim của tôi sắp đến dâng hương, song ông ấy nói....
Thúy Hồng ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng con chả dám nói với cô!
Vương tiểu thư tò mò:
- Ông ấy nói sao?
Thúy Hồng há»n mát cong cá»›n:
- Thôi, con chả dám nói nữa!
- Cứ nói đi, cô không là m gì đâu mà sợ!
- Ông ấy bảo ông là Vạn Kim Hòa thượng! MÆ°á»i Thiên Kim tiểu thÆ° má»›i bằng má»™t mình ông ấy kia!
-Thế hả, ông ta dám nói thế kia à ? - Vương tiểu thư cũng nghi ngỠ- Thúy Hồng! Lát nữa đến chùa con thỠchỉ cho cô xem mặt mũi ông sư đó ra sao nhé.
Thúy Hồng thấy tiểu thÆ° cÅ©ng phải tò mò vì câu nói của nó, nó khoái chÃ, cÆ°á»i thầm, rồi im lặng theo sau xe.
Sau khi VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và Thúy Hồng lá»… Pháºt xong, thầy tri khách (2) má»i há» xuống phòng khách uống trà .
- Thôi! - Tiểu thÆ° đáp - Äiện Pháºt trang nghiêm thanh tịnh lắm, cho chúng tôi đứng đây chiêm ngưỡng má»™t lúc.
Theo thói quen trÆ°á»›c kia, má»—i lần VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đến chùa, sau khi lá»… Pháºt xong, Ä‘á»u Ä‘i xem các nÆ¡i, hoặc xuống nhà khách uống trà . Song hôm nay tại sao tiểu thÆ° cứ ở ỳ trên Pháºt Ä‘iện? Ngoà i Thúy Hồng là ngÆ°á»i duy nhất hiểu chuyện ra, còn không ai biết hoặc chú ý đến việc ấy cả.
Vương tiểu thư tự nghĩ: "Xem vị sư đại ngôn ấy hình thù thế nà o mà dám tự xưng là Vạn Kim Hòa thượng, nếu là một vị sư lôi thôi, lếch thếch thì phải thưa với Hòa thượng trụ trì răn bảo vị ấy mới được!"
Thúy Hồng trong tâm cÅ©ng tÃnh toán: "VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng quốc, phu nhân và tiểu thÆ° Ä‘á»u sùng tÃn đạo Pháºt, há» thÆ°á»ng đến chùa lá»… bái, mà má»—i khi hỠđến là mình phải Ä‘i báo tin trÆ°á»›c, nếu các sÆ° ở chùa nà y khinh thÆ°á»ng lá»i nói của mình, thì trong tÆ°á»›ng phủ còn uy phong gì nữa? Giết gà để dá»a khỉ, hôm nay phải xin tiểu thÆ° cho cái ông đại ngôn ấy má»™t bà i há»c để là m gÆ°Æ¡ng cho các sÆ° khác, phòng sau nà y mình Ä‘i lại trong chùa không còn ai dám ho he nữa!"
Thá»i gian má»—i phút má»—i qua, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cố đợi chá», song vẫn không thấy bóng dáng Ngá»c Lâm xuất hiện.
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° gá»i Thúy Hồng đến bên:
- Tại sao không thấy vị sư ấy đâu?
-Con cũng không biết sao lúc nà y lại không thấy cái ông quỷ ấy!
- Váºy ông ta là m chức gì ở trong chùa?
-Ông giữ chức đèn hÆ°Æ¡ng trên Pháºt Ä‘iện!
- Sao con biết?
-Con thấy ông ta bao sái bụi báºm trên Pháºt Ä‘iện.
Nghe xong, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° bèn nghÄ© ra má»™t kế, liá»n quay vá» phÃa thầy tri khách, nói:
- Bạch thầy! Chúng tôi xin vỠđây!
- Má»i tiểu thÆ° ở lại dùng bữa cÆ¡m chay đã.
- Xin cảm ơn thầy, má tôi dặn phải vỠngay.
Vương tiểu thư vừa nói vừa đưa ra một gói to hương và nến:
- Bạch thầy, nhá» thầy kêu há»™ sÆ° bác hÆ°Æ¡ng đăng, Ä‘Æ°a cho bác gói hÆ°Æ¡ng nến nà y nhá» bác hà ng ngà y thắp cúng Pháºt, vì chúng tôi không hay đến lá»… luôn được.
- Vâng! Thầy tri khách đáp.
Vương tiểu thư bảo Thúy Hồng dở hết hương nến để lên mặt bà n.
- Ngá»c Lâm, Ngá»c Lâm à ! Tiếng thầy tri khách vang lên.
Tiếng gá»i của thầy tri khách xé tan sá»± trầm tÄ©nh trong Pháºt Ä‘iện, song không thấy ai đáp cả; trái lại chỉ thấy phản ứng trong lòng VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°: nà ng đã biết tên vị sÆ° mà nà ng muốn nhìn mặt đó là Ngá»c Lâm.
- Ngá»c Lâm à , Ngá»c Lâm! Thầy tri khách lại cất tiếng gá»i oang oang.
Ngá»c Lâm từ trong má»™t căn phòng nhỠđằng chái chùa sau Pháºt Ä‘iện Ä‘i ra Ä‘Æ°á»ng hoà ng, bệ vệ. Thầy tri khách thấy Ngá»c Lâm lại dục:
- Mau lên! Vương tiểu thư có việc nhỠbác đây!
Thúy Hồng trông thấy liá»n chỉ và o Ngá»c Lâm và ghé sát tai VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° khẽ nói:
- Äó, chÃnh ông sÆ° ấy đó!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° Ä‘Æ°a mắt nhìn và vô cùng kinh ngạc. Tháºt váºy, thái Ä‘á»™ của Ngá»c Lâm tuy Ä‘Æ°á»ng bệ Ä‘Ä©nh đạc song không thể che giấu nổi đôi mắt thông minh anh tuấn, bá»™ diện phÆ°Æ¡ng phi, là n da trắng mịn và má»™t vẻ đẹp trang nghiêm. Cuối cùng VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không quên mình là ngÆ°á»i con nhà khuê môn, Ä‘Ã i các, nên nà ng khắc phục được tình cảm ngay và chắp tay chà o Ngá»c Lâm, cố tá» ra nhÆ° không có gì khác thÆ°á»ng.
- Bạch bác, má»—i ngà y trên Pháºt Ä‘iện thắp hết bao nhiêu nến?
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đăm đăm nhìn Ngá»c Lâm.
- Hết ba ký - Ngá»c Lâm khẽ trả lá»i.
- Thế còn hương?
- Thắp hết lại thắp, không có tÃnh. Ngá»c Lâm nói nhát gừng.
- Trong chùa có tất cả bao nhiêu các sư?
- Cô há»i thầy tri khách, tôi không biết. Ngá»c Lâm vừa nói vừa chỉ và o thầy tri khách Ä‘ang đứng bên cạnh.
- Có bốn trăm hai mươi tám vị! Thầy tri khách đáp như đã thuộc lòng.
- Pho tượng chÃnh giữa kia có phải là tượng đức giáo chủ ThÃch Ca không?
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° vẫn cứ há»i Ngá»c Lâm.
- Bạch thầy tri khách ạ! Ngá»c Lâm lại nhá» thầy tri khách đáp há»™.
- ThÆ°a phải, đó là tượng đức Pháºt ThÃch Ca Mâu Ni! Thầy tri khách Ä‘Æ°a tay chỉ và o pho tượng.
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° thấy há»i mãi không tiện, liá»n trao hÆ°Æ¡ng nến cho Ngá»c Lâm rồi cáo từ. Thúy Hồng thấy tiểu sắp ra vá», nó Ä‘Æ°a mắt nhìn tiểu thÆ° song nà ng chỉ mỉm cÆ°á»i và giả vá» nhÆ° không biết. Thầy tri khách có má»i tiểu thÆ° lÆ°u lại dùng cÆ¡m má»™t lần nữa, nhÆ°ng nà ng nhất định vá» nên thầy tiá»…n chân nà ng ra khá»i cổng chùa.
Trên Ä‘Æ°á»ng vá», mặc dầu cô Thúy Hồng theo bên cạnh xe, song VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không nói má»™t câu gì. Cõi lòng nà ng hoà n toà n đã bị hình ảnh của má»™t ngÆ°á»i nà o ngá»± trị. Thúy Hồng oán ngầm VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° sao không khiển trách Ngá»c Lâm để nà ng cÅ©ng có cÆ¡ há»™i phụ há»a để trả thù.
Thúy Hồng bưng và o một tách trà :
- Thưa cô, cô có vẻ mệt lắm.
- Cô cũng cảm thấy thế!
- Váºy cô cần phải nghỉ ngÆ¡i tháºt nhiá»u!
Vương tiểu thư im lặng nhìn Thúy Hồng.
- Äáng háºn là trên thế giá»›i nà y lại còn có má»™t vị Vạn Kim hòa thượng khiến cho vẻ xán lạn của Thiên Kim tiểu thÆ° giảm bá»›t!
Thúy Hồng nhÆ° tá»± nói vá»›i mình, nhÆ°ng chủ ý để khiêu khÃch VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°.
- Tại sao ngÆ°á»i ta lại không có quyá»n tá»± xÆ°ng là Vạn Kim Hòa thượng?
Bá»—ng nhiên VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° trở mình ngồi dáºy.
Vẻ Æ°u tú của Ngá»c Lâm, phong Ä‘á»™ văn nhã và trầm mặc của ngÆ°á»i tu hà nh, đã in sâu và o tâm trà Thiên Kim tiểu thÆ°.
- DÄ© nhiên là không thể được, cô bất quá cÅ©ng chỉ xÆ°ng là Thiên Kim, có đâu má»™t vị sÆ° mà dám nháºn là Vạn Kim?
Thúy Hồng là ngÆ°á»i hầu gái của tiểu thÆ°, ngoà i VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng và VÆ°Æ¡ng phu nhân ra, nà ng chỉ còn biết có tiểu thÆ°.
- Con nói đúng, giả sá» là vị sÆ° khác thì không thể tá»± nháºn nhÆ° thế được, song vị sÆ° hÆ°Æ¡ng đăng mà chúng ta thấy ở chùa Sùng Ân chỉ xÆ°ng là Vạn Kim hòa thượng chứ dẫu có xÆ°ng là ức kim hò thượng cÅ©ng xứng đáng!
- Vị sÆ° ấy coi ngÆ°á»i có vẻ thanh tú nhÆ°ng tÃnh tình quá kiêu ngạo.
Lúc nầy Thúy Hồng cÅ©ng đã hiểu được má»™t phần nà o tâm tÆ° của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, song nó vẫn hoà n toà n không nháºn cá» chỉ của nó lúc má»›i đến chùa là vô lý.
- Con quái, mà y muốn các sư cũng phải khúm núm đối với mà y hả?
- Dạ! Dạ! Thưa Thiên Kim tiểu thư, con không dám nói nữa ạ!
Là m tôi tá»› Ä‘iá»u cần nhất là phải hiểu ý của chủ nhà , sau khi Thúy Hồng thấy được tâm tÆ° của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, nó liá»n đổi giá»ng nói:
- Äúng thế, phong tÆ° của vị sÆ° ấy không phải tầm thÆ°á»ng, nhất định phải là ngÆ°á»i há»c rá»™ng.
Cô thấy dáng ngÆ°á»i thanh tú và thái Ä‘á»™ văn nhã của ông liá»n cho ông là má»™t vị hòa thượng đáng giá vạn cân và ng!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° nằm xuống nở má»™t nụ cÆ°á»i đắc ý rồi úp mặt xuống giÆ°á»ng.
Nà ng là má»™t ngÆ°á»i con gái quà tá»™c, khuê các trong má»™t xã há»™i cổ thá»i, sống theo má»™t ná»n luân lý nghiêm khắc và dÆ°á»›i má»™t chế Ä‘á»™ "nam nữ thụ thụ bất thân" nên khi được gặp Ngá»c Lâm thì tình yêu cÅ©ng bắt đầu nẩy nở trong lòng nà ng. Song phong tục, lá»… giáo và chế Ä‘á»™ xã há»™i không cho phép nà ng được gần gÅ©i ngÆ°á»i yêu nhÆ° con gái thá»i nay, nên VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° Ä‘Ã nh phải ôm mối tình thầm lặng, má»™t mình vò võ sống trong má»™t thế giá»›i Æ°á»›c mÆ¡ và tưởng nhá»›.
Từ đó trở đi mỗi ngà y nà ng mỗi kém ăn kém ngủ, thân thể cà ng ngà y cà ng ốm gầy nà ng đã mắc bệnh tương tư.
Trên giÆ°á»ng bệnh nà ng luôn luôn mê má»™ng, có khi trong giấc chiêm bao, nà ng hoảng hốt nhá»› lại quãng Ä‘á»i tiá»n kiếp của nà ng và Ngá»c Lâm cách hai mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c.
Cước Chú:
(1) NgÆ°á»i có trách nhiệm trông coi công việc của tăng chúng trong chùa, tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng má»™t ngÆ°á»i giám thị trong má»™t há»c Ä‘Æ°á»ng.
(2) NgÆ°á»i có nhiệm vụ tiếp khách trong chùa.
|
« Bổ sung: Nov 25, 2003, 10:55 pm - Minh Long » |
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 10:56 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]ChÆ°Æ¡ng Hai[/b][/size][/color]
Äây là mẩu Ä‘á»i tiá»n kiếp, cách hai mÆ°Æ¡i hoặc ba mÆ°Æ¡i năm vá» trÆ°á»›c.Bấy giá» Ngá»c Lâm cÅ©ng Ä‘i tu và là m chức thÆ° ký tại má»™t cảnh chùa ná». VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° lúc đó là con gái của má»™t nhà hà o phú, cả gia đình nà ng Ä‘á»u là tÃn đồ thuần thà nh của Pháºt giáo.Cha nà ng không may mất sá»›m. Mẹ nà ng lên chùa xin tụng kinh lá»… bái trong bảy ngà y để cầu nguyện cho vong hồn ngÆ°á»i quá cố được siêu sinh tịnh Ä‘á»™. Nà ng cÅ©ng theo mẹ nà ng lên chùa. Khi đến cá»a chùa nà ng thấy hai con sÆ° tá» bằng đá đứng má»™t cách uy nghiêm, hùng vÄ©; tiến và o trong, nà ng thấy trên tÆ°á»ng hai tấm bảng trà và thang dán hai bên đầu hồi chùa.
- Má ạ, chữ viết trên hai tấm bảng kia đẹp quá!
Nà ng là ngÆ°á»i con gái yêu văn thÆ¡; nà ng đã được cha nà ng dạy là m thÆ¡ và chữ nà ng viết rất tốt. Hôm nay tình cỠđược thấy nét chữ trên những tấm bảng ấy, bất giác nà ng cảm thấy mê say.
- Chữ con viết cÅ©ng đẹp váºy Mẹ nà ng âu yếm nói.
- Hư.... chữ của con đâu có được thế, thưa má Nà ng vừa nói vừa đưa tay chỉ lên những tấm bảng cho mẹ nà ng coi.
- Thế từ hôm nay vá» con cố rán luyện táºp thêm Mẹ nà ng nói.
- Con in lấy mấy chữ trên bảng vá» là m mẫu để táºp viết theo.
- Khá»i phải mất công! Mẹ nà ng nói Äể mẹ bạch hòa thượng trụ trì xem sÆ° ông nà o viết chữ tốt nhÆ° thế thì xin vị ấy viết cho con cái phóng rồi Ä‘Æ°a vá» mà táºp.
- Dạ, phải đấy má ạ Nà ng sung sướng nắm lấy tay mẹ nà ng Má thương con quá!
Hòa thượng trụ trì sai sÆ° ông thÆ° ký viết má»™t trang phóng đúng nhÆ° chữ trên tấm bảng trà , thang, rồi sáng hôm sau ngà i Ä‘Æ°a cho mẹ nà ng.Chữ phóng giống hệt nhÆ° lối chữ trên bảng, nà ng được tá» giấy chữ phóng nhÆ° được má»™t váºy báu; nà ng chỉ cho mẹ nà ng từng nét rồi khen lấy khen để! Tháºt là thần bút! Mẹ nà ng tuyệt không hiểu thế nà o là chữ tốt, chữ xấu, song thấy con tán tụng, bà cÅ©ng cứ gáºt đầu lia lịa để chiá»u ý con.Nà ng vân vê tá» giấy phóng, cà ng nhìn cà ng thấy đẹp, rồi từ chá»— say mê nét bút nà ng bắt đầu tưởng nhá»› đến ngÆ°á»i đã viết nên những chữ đó.
Lúc đầu nà ng tá»± nghÄ© vẩn vÆ¡: "Vị sÆ° viết những chữ nà y nhất định phải là má»™t ngÆ°á»i có tà i, và sợ có lẽ cÅ©ng đã bốn, năm mÆ°Æ¡i tuổi, nếu không sao lại viết những nét già dặn nhÆ° thế nà y. Mình đã được thấy nét bút, nếu không được biết hình dáng ngÆ°á»i ấy ra sao thì tháºt uổng lắm. Song mình là má»™t ngÆ°á»i con gái, là m sao tiện ngỠý muốn gặp vị sÆ° ấy?" Lòng nà ng cứ băn khoăn, thắc mắc vá» vấn đỠđó đã hai ngà y rồi, cuối cùng nà ng nghÄ© ra má»™t kế, nà ng tưởng: "Muốn thấy vị sÆ° ấy cÅ©ng không khó, chỉ cần có cÆ¡ há»™i được gặp toà n thể các sÆ° trong chùa má»™t lượt, tất sẽ được thấy vị sÆ° viết những chữ nà y. Mình phải bà n vá»›i mẹ lên chùa cúng trai tăng và phong bao má»—i vị má»™t lạng bạc, mình Ä‘Ãch thân dâng phong bao cho từng vị, nhÆ° váºy nhất định sẽ được thấy vị sÆ° mình muốn biết!" Äang lúc nà ng tưởng dá»… dà ng nhÆ° thế, bá»—ng nà ng than dà i: "Ờ, không được! Không được! Không biết tên vị sÆ° viết chữ ấy là gì, dung mạo ra sao, trong khi bao nhiêu các sÆ° đến nháºn phong bao, là m thế nà o mình nháºn ra vị đó?"... "À! Rất dá»…!" Nà ng thấy lòng khấp khởi "Mình cầm saün má»™t tá» giấy, xin má»—i vị khi đến lÄ©nh tiá»n viết tên và o đấy, chỉ cần nhìn nét bút là mình có thể nháºn ra ngay!"Hôm ấy trong chùa đông đủ. Sau khi thụ trai, má»—i vị sÆ° Ä‘á»u đến viết tên mình và o tá» giấy, nháºn tiá»n phong bao của ngÆ°á»i con gái nhà thà chủ đứng dâng. Các sÆ° đến hết rồi nhÆ°ng ngÆ°á»i con gái vẫn chÆ°a thấy ngÆ°á»i nà o có nét bút nhÆ° lối chữ viết trên bảng. Lòng nà ng ngá» vá»±c:
- Còn vị nà o trong chùa chÆ°a đến nháºn tiá»n không? Nà ng vừa nhìn tá» giấy ghi tên vừa há»i sÆ° chú thị giả của hòa thượng trụ trì.
- Còn mỗi sư ông thư ký là chưa đến thôi Chú tiểu ngây thơ đáp.
- Chú là m Æ¡n Ä‘i má»i sÆ° ông đến nháºn tiá»n Ä‘i!
Nà ng có cảm giác hồi há»™p và tim nà ng Ä‘áºp mau hÆ¡n, chắc là chữ của sÆ° ông thÆ° ký rồi!Má»™t lát sau sÆ° chú thị giả trở lại, nói:
-ThÆ°a cô, sÆ° ông thÆ° ký không chịu đến! NgÆ°á»i bảo tôi lÄ©nh thay cho ngÆ°á»i.
-Thay sao được? Tôi cần xin sÆ° ông viết tên của ngÆ°á»i kia mà !
Máu trong ngÆ°á»i nà ng chạy rần ráºt, nà ng muốn được thấy mặt ngÆ°á»i nà ng hằng mong Æ°á»›c, nhÆ°ng tại sao ngÆ°á»i ấy lại không chịu đến?
- Từ xÆ°a sÆ° ông thÆ° ký tôi Ãt khi ra khá»i phòng, ngÆ°á»i cÅ©ng không muốn tiếp xúc vá»›i khách lạ, tôi tưởng không nên ép buá»™c ngÆ°á»i!
- Ai cÅ©ng Ä‘Ãch thân đến lÄ©nh, chỉ có má»™t mình sÆ° ông sao không thể đến được? Chú hãy Ä‘i má»i sÆ° ông má»™t lần nữa, nếu sÆ° ông đến, tôi sẽ dâng sÆ° ông hai phong bao.
Nà ng không phải là ngÆ°á»i gây khó dá»… cho ai, song mục Ä‘Ãch duy nhất của nà ng là muốn được thấy mặt sÆ° ông thÆ° ký.Chú thị giả Ä‘em ý định của nà ng nói cho sÆ° ông thÆ° ký biết.
Tại sao sÆ° ông thÆ° ký không chịu đến viết tên của mình để lÄ©nh tiá»n? Äó là má»™t sá»± thá»±c khổ tâm của ông.Chả là ông nghe nói tiểu thÆ° Ä‘Ãch thân đứng dâng phong bao, mà tÆ°á»›ng mạo của ông thì tháºt không nên phô bà y trÆ°á»›c mặt má»™t ngÆ°á»i con gái: trên đầu ông đầy sẹo, mặt rá»—, môi dà y, răng vổ, mÅ©i thấp gần nhÆ° không còn trông thấy, trái lại, đôi mắt thì lồi hẳn ra, ai cÅ©ng biết ông là má»™t ngÆ°á»i tÆ°á»›ng mạo xấu xÃ, nhÆ° váºy không nên đến trÆ°á»›c má»™t ngÆ°á»i con gái. Tuy ông thấy rõ Ä‘iá»u đó, song chú thị giả lại đến nói là tiểu thÆ° không những muốn ông Ä‘Ãch thân đến lÄ©nh mà còn dâng ông hai phong bao, nên cuối cùng ông dùng hết sức can đảm để Ä‘i.Từ đằng xa, nà ng thấy sÆ° ông thÆ° ký Ä‘i lại. Má»™t lát sau thì nà ng hồn phiêu, phách tán: trÆ°á»›c mắt nà ng tháºt là hình thù của má»™t con quá»· dạ xoa la sát chứ không phải ngÆ°á»i! Nà ng sợ quá liá»n tung hết tất cả rồi vừa chạy vừa la inh á»i.Bao nhiêu ngÆ°á»i súm lại, bấy giá» nà ng má»›i hoà n hồn; ngÆ°á»i thì an ủi nà ng, ngÆ°á»i thì trách mắng sÆ° ông thÆ° ký:
- Sao ông lại Ä‘i nhát con ngÆ°á»i ta nhÆ° váºy? Ông thá» lấy gÆ°Æ¡ng soi lại tôn nhan của ông xem nà o?
- Thấy tiá»n thì tối mắt lại!
- Ông là m mất hết thể diện trong chùa rồi còn gì?
Ai cÅ©ng mắng sÆ° ông thÆ° ký, má»—i ngÆ°á»i má»™t câu, nhÆ° những mÅ©i kim xiên và o trái tim ông, là m cho Ä‘au nhói vô cùng!Tuy dáng ngÆ°á»i xấu xà song sÆ° ông thÆ° ký cÅ©ng có lòng tá»± tôn nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác. Sau lần tủi nhục ấy, ông thấy không còn đủ can đảm để sống nữa, bởi thế má»™t ý nghÄ© Ä‘en tối nẩy ra trong đầu óc ông: lấy cái chết để rá»a ná»—i nhục ấy là tốt hÆ¡n hết.
Äêm khuya thanh vắng. Vạn váºt Ä‘ang say sÆ°a trong giấc má»™ng triá»n miên. Ngoà i kia bóng tối bao trùm cả bầu vÅ© trụ, và từ xa xa vá»ng vá» tiếng dế kêu sầu. ChÃnh lúc sợi giây oan nghiệt sắp kết liá»…u má»™t kiếp ngÆ°á»i, thì ngay giá» phút ấy, hòa thượng trụ trì xuất hiện. Ngà i dịu dà ng Ä‘Æ°a tay cởi sợi giây vừa được xiết chặt:
- SÆ° ông thÆ° ký! Thầy không ngá» con lại có hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° thế. Sá»± đẹp, xấu của ngÆ°á»i ta Ä‘á»u có liên quan đến kiếp trÆ°á»›c. Nếu má»™t ngÆ°á»i kiếp trÆ°á»›c hay dâng hÆ°Æ¡ng hoa cúng Pháºt, hay ca ngợi vẻ đẹp của ngÆ°á»i khác, thì Ä‘á»i nà y hỠđược thân tÆ°á»›ng đẹp đẽ trang nghiêm; trái lại, nếu má»™t ngÆ°á»i kiếp nà y không chịu cúng dâng chÆ° Pháºt và Bồ Tát để gây nhân tốt, mà lại dèm chê ngÆ°á»i khác, thì kiếp sau há» sẽ chịu quả báo xấu xa. Con đừng phà n nà n, đó chẳng qua là cái nghiệp lá»±c kiếp trÆ°á»›c của con Ä‘Æ°a đến. Con tưởng muốn lìa cái xấu xa để cầu được sá»± tốt đẹp, mà nhá» và o cách tá»± sát thì tháºt không thể giải quyết được vấn Ä‘á».
Lá»i thuyết pháp của hòa thượng trụ trì nhÆ° má»™t tiếng chuông giữa đêm trÆ°á»ng xa vắng đã thức tÄ©nh được giấc mê má»™ng của sÆ° ông thÆ° ký.
- Bạch hòa thượng! Hòa thượng rủ lòng thÆ°Æ¡ng chỉ dạy con đã thấy rõ sá»± ngu muá»™i của con, song con là ngÆ°á»i xấu xà nhÆ° thế nà y, là m cho ai trông thấy cÅ©ng ghê sợ, cÅ©ng phiá»n muá»™n còn Ãch lợi gì mà sống nữa?Những giá»t lệ nối nhau lăn xuống hai gò má của sÆ° ông thÆ° ký.
- NgÆ°á»i há»c Pháºt cần phải kiá»m chế lấy mình, đừng để cho ngoại cảnh chi phối và mê hoặc; con nên biết rằng ngÆ°á»i ta sống trên cõi Ä‘á»i nà y không ai tránh khá»i những sá»± hÆ°ng suy, vui, khổ, khen, chê, yêu và ghét, song những cái đó Ä‘á»u là cảnh tượng trong chiêm bao, hÆ° ảo, không tháºt có, con phải nháºn chân nhÆ° thế thì má»›i là m chủ được mình và cuá»™c Ä‘á»i má»›i được bình thản yên vui.
- Bạch hòa thượng! sÆ° ông thÆ° ký lau nÆ°á»›c mắt Kiếp nà y con đã xấu xà nhÆ° váºy, không biết kiếp sau con có còn phải chịu cái quả báo Ä‘á»™c địa ấy nữa không?
-Con hãy chuyên cần lá»… bái đức Dược SÆ° LÆ°u Ly Quang NhÆ° Lai. Äức Pháºt nà y có nguyện rằng há»… ai cung kÃnh lá»… bái Ngà i thì ngÆ°á»i ấy sẽ được tÆ°á»›ng mạo tốt đẹp, trang nghiêm.
Vâng theo lá»i chỉ dạy của hòa thượng trụ trì, từ đấy trở Ä‘i, sÆ° ông thÆ° ký đêm ngà y kÃnh cẩn tinh thà nh trÆ°á»›c tượng Pháºt Dược SÆ° LÆ°u Ly Quang NhÆ° Lai dâng hÆ°Æ¡ng lá»… bái. Kiếp trÆ°á»›c Ngá»c Lâm chÃnh là sÆ° ông thÆ° ký có thân hình xấu xà nhÆ° váºy, nhÆ°ng nhá» công đức cung kÃnh lá»… bái đức Pháºt Dược SÆ° mà kiếp nà y được dung nhan đẹp đẽ, mặt nhÆ° vừng trăng thu và thân nhÆ° ngá»c lÆ°u ly chói rạng. Còn tiá»n thân của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° chÃnh là ngÆ°á»i con gái yêu chữ đẹp, tuy nà ng tin Pháºt, biết gây công đức song chỉ cầu phúc báo ở cõi ngÆ°á»i và cõi trá»i, cho nên sau khi chết được sinh là m con quan Tể tÆ°á»›ng đại thần. "Chà ng vì em mà chịu tủi nhục, vì em mà toan tá»± sát, lại cÅ©ng vì em mà chuyên cầu lá»… bái Pháºt Dược SÆ° để cầu cho được cái thân sáng chói nhÆ° ngá»c lÆ°u ly ngà y nay, chà ng là má»™t ngÆ°á»i đáng yêu, đáng kÃnh lắm. Em nguyện mãi mãi được sống bên chà ng!" Sau khi mê má»™ng, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cứ sảng sốt và lảm nhảm nói những câu nhÆ° thế.
Hình ảnh của Ngá»c Lâm thân nhÆ° ngá»c lÆ°u ly, mặt nhÆ° trăng mùa thu, đã in sâu và o trà óc nà ng, má»—i khi nà ng mê sảng thì hình ảnh ấy lại cháºp chá»n hiện ra trÆ°á»›c mắt nà ng.
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 10:57 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]ChÆ°Æ¡ng Ba [/b] [/size] [/color]
Hình dung của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cà ng ngà y cà ng tiá»u tụy. Không má»™t vị danh y nà o mà không được má»i và o tÆ°á»›ng phủ, song rốt cuá»™c chẳng có hiệu nghiệm gì cả, mà bệnh tình của tiểu thÆ° má»—i lúc má»™t trầm trá»ng thêm. Bầu không khà tÆ°ng bừng, vui tÆ°Æ¡i trong tÆ°á»›ng phủ trÆ°á»›c kia, giỠđây đã bị má»™t là n mây ảm đạm che kÃn, VÆ°Æ¡ng phu nhân vá»™i viết thÆ° cho ngÆ°á»i và o triá»u má»i TÆ°á»›ng quốc vá».Há» hà ng thân thuá»™c và những ngÆ°á»i quen biết Ä‘á»u lo thay, há» cho rằng TÆ°á»›ng quốc và phu nhân chỉ sinh được má»™t mình Thiên Kim tiểu thÆ°, giả sá» tiểu thÆ° có mệnh hệ nà o, thì há» Ä‘au Ä‘á»›n biết mấy. Vả lại tiểu thÆ° cÅ©ng là ngÆ°á»i quà mến, từ trÆ°á»›c đến nay không biết bao nhiêu ngÆ°á»i được tiểu thÆ° giúp đỡ.TÆ°á»›ng quốc và phu nhân lo sầu, bối rối, không biết là m thế nà o, há» chỉ còn cách hy sinh bất cứ cái gì nếu có thể là m cho con gái há» qua khá»i.Song vẫn chÆ°a ai biết rõ nguyên nhân chứng bệnh của tiểu thÆ°.Sau đó phu nhân thấy thắc mắc, bà cho rằng bệnh của tiểu thÆ° tháºt kỳ dị: trong nhà không có Ä‘iá»u gì là ng nà ng trái ý, nà ng cÅ©ng không há» cảm gió, cảm nắng, mà cÅ©ng không ăn phải váºt gì có thể gây nên bệnh, thế mà tá»± nhiên Ä‘au ốm rồi nằm liệt giÆ°á»ng liệt chiếu. Trong đó chắc có Ä‘iá»u gì khúc mắc lắm.Phu nhân gá»i Thúy Hồng và o phòng riêng của bà :
- Thúy Hồng, bà chắc con biết rõ bệnh của cô con?
Thúy Hồng run sợ rồi phân trần:
- Thưa phu nhân, con là m sao biết được bệnh của cô con?
- Con hãy ngồi xuống kia! Bà chỉ và o chiếc ghế gần cá»a phòng rồi từ tốn nói:
- Từ khi con và o giúp việc trong tướng phủ, bà và cô rất yêu mến con, hiện giỠcô đau nặng và con cũng biết bà chỉ có một mình cô, chẳng may cô có mệnh hệ nà o thì bà sống sao nổi?
Nói đến đấy bất giác hai hà ng nước mắt phu nhân ứa ra.
- Xin phu nhân đừng lo buồn Thúy Hồng sụt sùi nói Con chắc cô con thế nà o cÅ©ng qua khá»i.
- Tất cả thầy thuốc danh tiếng trong thiên hạ bà đã má»i đến cả rồi, cô Ä‘au ra sao và bị bệnh gì, cho đến nay há» Ä‘á»u không biết.
- Con chắc nguyên nhân chứng bệnh của cô là ....Thúy Hồng ngáºp ngừng, không dám nói tiếp.
- Con cứ nói đi, Thúy Hồng!
- Xin phu nhân đừng trách mắng cô con thì con mới dám nói!
- Chỉ mong cô con khá»i bệnh là mừng rồi, chứ bà còn trách mắng cô con cái gì?
- Con chắc có lẽ vì cô con thấy ông Vạn Kim hòa thượng mà vỠsinh bệnh....
Nghe xong, VÆ°Æ¡ng phu nhân thở dà i não nuá»™t: ái tình ở Ä‘á»i là m khổ ngÆ°á»i ta đến thế! Vì quá thÆ°Æ¡ng con, bà quyết định đến há»i lại con cho rõ để tìm cách lo liệu. VÆ°Æ¡ng phu nhân tiến và o phòng và ngồi bên giÆ°á»ng bệnh của con gái.
- Con, hiện giá» con thấy trong ngÆ°á»i thế nà o? Bà đưa tay sá» trán con rồi lại nắm lấy bà n tay nà ng.
- Mẹ, con sợ con khó sống quá!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° nói qua giá»ng nức nở.
- Con đừng nói dại! Mẹ thương con lắm, con muốn gì con cứ nói, mẹ sẽ vui lòng là m cho con được như ý.Vương tiểu thư ứa hai hà ng lệ, nà ng đưa bà n tay gầy yếu, trắng bệch, nắm chặt lấy bà n tay của mẹ nà ng:
- Mẹ! Con biết mẹ thÆ°Æ¡ng con lắm, song con là đứa con bất hiếu! Con không còn muốn gì nữa, con chỉ nghÄ© đến công Æ¡n của cha mẹ, con xin cha mẹ tha thứ, con nguyện kiếp sau Ä‘á»n đáp lại.
- Con! VÆ°Æ¡ng phu nhân hiá»n từ gá»i con Mẹ đã hiểu rõ bệnh trạng của con, đợi cha con vá» mẹ sẽ bà n tÃnh, mẹ nhất định là m đúng nhÆ° ý nguyện của con.
- Mẹ nói gì cơ?
Sau khi nghe mẹ nà ng nói, Vương tiểu thư có cảm tưởng như vừa nghe tiếng sét đánh ngang đầu, toà n thân nà ng nóng bừng.
- Con ạ, con không nên dấu mẹ nữa, vừa rồi Thúy Hồng đã nói cho mẹ biết hết rồi, con cứ yên tâm, mẹ có phải ngÆ°á»i xa lạ đâu? Mẹ có bổn pháºn phải lo liệu cho con kia mà .Trên đôi má xanh xao, tiá»u tụy của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, bá»—ng nổi lên má»™t ráng hồng hồng.
- Con xin cha mẹ tha tá»™i cho con, con đã không có đức tÃnh của má»™t ngÆ°á»i con gái, là m ô nhục gia phong tổn thÆ°Æ¡ng danh dá»±, thá»±c con không còn xứng đáng là má»™t ngÆ°á»i con của má»™t vị TÆ°á»›ng quốc! Vừa nói nà ng vừa khóc Song thÆ°a mẹ, con không biết là m cách nà o để khắc phục được tình cảm của con, vì dầu sao, con cÅ©ng chỉ là má»™t ngÆ°á»i con gái!
- Không phải nói gì nữa hết VÆ°Æ¡ng phu nhân an ủi con Cha mẹ sẽ bà n tÃnh việc nà y. Vì con không có anh em trai, cha mẹ có thể bảo sÆ° bác ấy hoà n tục và bắt và o là m rể trong tÆ°á»›ng phủ. Nghe xong, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° vừa mừng vừa thẹn và láºp tức nà ng cảm thấy trong ngÆ°á»i nhẹ nhõm, khoan khoái, bệnh tình thuyên giảm rất nhiá»u. Hy vá»ng và hạnh phúc lại bừng lên trong lòng nà ng.VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng từ trong triá»u xin phép vá», VÆ°Æ¡ng phu nhân Ä‘em hết tình hình thuáºt lại và bà y tỠý định của mình cho ông nghe, song VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng cho rằng giải pháp ấy không thể được. Ông là ngÆ°á»i rất thông hiểu Pháºt pháp, theo ông thì việc xuất gia há»c đạo không phải dá»…; từ xÆ°a đã có câu "Xuất gia há»c đạo là việc của kẻ đại trượng phu, không phải ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng có thể là m được", mình đã không thể khuyến khÃch được ngÆ°á»i khác há»c đạo thì thôi, chứ sao lại Ä‘i khuyên ngÆ°á»i xuất gia hoà n tục, đó là việc là m trái đạo lý và rất tá»™i ác!
- Pháºt pháp cÅ©ng nhÆ° lÆ°Æ¡ng tâm Ä‘á»u không cho phép chúng ta là m thế! VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng kiên quyết trả lá»i.
- Váºy ông nỡ nhẫn tâm ngồi nhìn con chết sao?
VÆ°Æ¡ng phu nhân vừa khóc vừa hết sức thuyết phục chồng, cuối cùng VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng buông má»™t tiếng thở dà i rồi Ä‘Ã nh nháºn lá»i đến chùa Sùng Ân gặp hòa thượng Thiên Ẩn sÆ° phụ Ngá»c Lâm để thÆ°Æ¡ng lượng.
Sau khi gặp hòa thượng Thiên Ẩn, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng thà nh tháºt kể lại câu chuyện Ä‘au lòng trong gia đình cho hòa thượng nghe.Hòa thượng Thiên Ẩn tá»± nghÄ©: 1) Vì quyá»n thế của tể tÆ°á»›ng nên không phải tá»™i; 2) Mình đã biết rõ đây là nghiệp duyên của Ngá»c Lâm từ kiếp trÆ°á»›c còn rá»›t lại để thá» thách đạo tâm của Ngá»c Lâm, bởi thế ngà i đáp:
- Theo ý lão tăng thì Pháºt pháp là đạo cứu ngÆ°á»i, tể tÆ°á»›ng đã nói là cần phải cứu sống lệnh ái thì việc đó có thể phÆ°Æ¡ng tiện được, song không biết ý kiến của Ngá»c Lâm thế nà o?
- Hòa thượng đã cho phép, chúng tôi có thể nói chuyện vá»›i Ngá»c Lâm?
Hòa thượng trụ trì cho ngÆ°á»i gá»i Ngá»c Lâm lên, chỉ và o VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng nói:
- Äây là đương triá»u VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng, từ hôm Thiên Kim tiểu thÆ° gặp bác đến nay nhá»› nhung mà thà nh bệnh, bệnh nà y là do bác gây nên, bởi váºy, sau khi bà n tÃnh, tể tÆ°á»›ng và thầy muốn bác đến để chữa cho tiểu thÆ°...
- Bạch sÆ° phụ, không được! Ngá»c Lâm sợ hãi, vá»™i cắt ngang lá»i hòa thượng trụ trì Con không hiểu gì vá» y há»c, mà từ trÆ°á»›c đến nay cÅ©ng không há»c thuốc, váºy là m sao con có thể chữa được bệnh?!
Nghe Ngá»c Lâm nói hòa thượng và VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng nhìn nhau cÆ°á»i thầm.
- Chủ ý của Tể tÆ°á»›ng không phải muốn bác đến bắt mạch, kê Ä‘Æ¡n, mà là muốn bác và o là m rể trong tÆ°á»›ng phủ! Hòa thượng trụ trì bảo Ngá»c Lâm ngồi xuống chiếc ghế nhá» bên cạnh.
Bây giá» Ngá»c Lâm má»›i hiểu rõ câu chuyện.
Nhìn vẻ mặt tuấn tú và phong Ä‘á»™ thanh nhã của Ngá»c Lâm, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng thầm nghÄ©: đẹp trai nhÆ° thế không trách con mình mê nhÆ° Ä‘iếu đổ là phải, mình được ngÆ°á»i con rể ấy cÅ©ng xứng đáng lắm. Rồi ông nhanh nhẩu tá»± giá»›i thiệu vá»›i Ngá»c Lâm:
- Nhà tôi có chút Ãt tà i sản, nếu ngÆ°á»i vui lòng cứu con tôi, tôi sẽ giao tất cả cho ngÆ°á»i!
- Bạch hoà thượng Ngá»c Lâm vừa nói vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng việc nà y kỳ quá ạ! NgÆ°á»i xuất gia, nếu không thể giữ được giá»›i cấm, mà phải bỠđể hồi tục, thì việc đó chÃnh Pháºt cÅ©ng cho phép, không phải chuyện xấu xa. Song con xuất gia đầu Pháºt từ năm mÆ°á»i chÃn, đến nay đã hai mÆ°Æ¡i lăm tuổi, con chÆ°a từng phạm quy luáºt thuyá»n gia, mà cÅ©ng không có tình ý vá»›i Thiên Kim tiểu thÆ°, nay lại bảo con bá» giá»›i để hồi tục, thì ngay từ lúc đầu con xuất gia là m gì? Vả nữa sá»± sống, chết và tất cả khổ não của kiếp ngÆ°á»i Ä‘á»u do lòng ái dục mà có, con vì sợ đắm chìm trong bể sinh tá», ái dục, nên má»›i bá» cả cha mẹ, há» hà ng, quê hÆ°Æ¡ng, bè bạn đến nÆ°Æ¡ng nhá» dÆ°á»›i bóng Pháºt Ä‘Ã i, gần gÅ©i hòa thượng để cầu há»c, tại sao bây giá» lại bắt con bá» con Ä‘Æ°á»ng sáng sủa, bằng thẳng, để trở vá» con Ä‘Æ°á»ng tối tăm, khúc khuá»·u, thì là m thế nà o má»™t ngà y kia con vượt qua được bể khổ sinh tá»?
Vương tể tướng và hòa thượng Thiên Ẩn tỠvẻ cảm phục vô cùng.
- Bạch hòa thượng Ngá»c Lâm nói tiếp con xuất gia há»c đạo không phải để cầu sá»± sung sÆ°á»›ng, vui thú tạm bợ của kiếp ngÆ°á»i, và cÅ©ng không phải vì cuá»™c sống nhà n tản vô tÆ°. Hòa thượng đã từng dạy chúng con là má»™t khi mất cái thân nà y rồi thì muôn kiếp khó được sinh lại, váºy chúng con không nên sống cuá»™c Ä‘á»i vô vị cho qua ngà y Ä‘oạn tháng để luống phà má»™t kiếp. Äại Ä‘a số ngÆ°á»i Ä‘á»i chỉ lăn lá»™n trong vòng tà i sắc, danh lợi, há» không bao giá» nghÄ© đến con Ä‘Æ°á»ng chung cùng của há» sẽ Ä‘i đến đâu. Xin hòa thượng và VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng nghÄ© lại cho con cÅ©ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u được giải thoát yên vui.
- Song vì cứu ngÆ°á»i nên Pháºt pháp cÅ©ng cho phÆ°Æ¡ng tiện. VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng tuy rất khâm phục nhân cách của Ngá»c Lâm, nhÆ°ng nghÄ© đến con Ä‘ang mê man trên giÆ°á»ng bệnh và đôi mắt đẫm lệ của phu nhân, ông bất đắc dÄ© phải bà y tá» quan Ä‘iểm của mình.
Ngá»c Lâm sá»a lại cổ áo và giá»ng nói nặng ná»:
- Tuy nói thì nhÆ° thế, song trên thá»±c tế, nếu là m ra, danh dá»± của Pháºt giáo cÅ©ng nhÆ° gia phong trong quà phủ, đứng vá» phÆ°Æ¡ng diện phong tục táºp quán mà xét, Ä‘á»u bị tổn thÆ°Æ¡ng. Váºy tốt hÆ¡n đừng để vấn Ä‘á» cá nhân là m mất ảnh hưởng của đại thể.
Song VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng là ngÆ°á»i rất thâm hiểu giáo lý nhà Pháºt:
- Tâm tốt thì có kết quả tốt, Bồ Tát cứu ngÆ°á»i không mà ng đến sá»± khen, chê của thế gian!
- Ngá»c Lâm, lá»i Tể tÆ°á»›ng nói rất đúng, con hãy bằng lòng Ä‘i! Hòa thượng Thiên Ẩn lại chêm và o má»™t câu.
Lòng Ngá»c Lâm hoang mang, bao nhiêu tÆ° tưởng bá»i bá»i trong đầu óc chà ng. Chà ng tá»± nghÄ©: xÆ°a nay hòa thượng là ngÆ°á»i coi việc giữ giá»›i hÆ¡n cả tÃnh mệnh, tại sao hôm nay lại dá»… dãi nhÆ° thế? Nếu bảo sợ uy quyá»n của VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng thì không đúng, vì từ trÆ°á»›c đến giá» hòa thượng vốn không sợ ngÆ°á»i quyá»n thế; còn ham tiá»n tà i cÅ©ng không phải, vì hòa thượng có tiá»n cÅ©ng cho ngÆ°á»i khác chứ có giữ đâu. Có lẽ vì nghiệp chÆ°á»›ng mình nặng ná»? Hay mình kém phúc, không xứng đáng sống trong cảnh thanh tịnh trang nghiêm?
- "Chao ôi! Sao mình lại gặp ma nạn nhÆ° thế nà y?" Ngá»c Lâm than thầm.
- Ngá»c Lâm! Hòa thượng Thiên Ẩn cắt đứt dòng tÆ° tưởng lan man của chà ng - tinh thần lợi tha của Bồ Tát không phải xa lánh chúng sinh, mà là tùy duyên hóa hiện để cứu Ä‘á»™ chúng sinh, đó má»›i là chân tinh thần của Bồ Tát, sao con cứ bo bo ôm lấy khà phách hẹp hòi nhÆ° váºy? Những lá»i thuyết pháp của Hòa thượng trụ trì bá»—ng khiến Ngá»c Lâm thức tỉnh, chà ng trầm tÆ° má»™t lát, định tâm lại, rồi thản nhiên nói:
- Hòa thượng đã dạy thế, con cũng xin một việc.
- Việc gì?
- Nếu VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° theo Ä‘iá»u kiện của con, con sẽ bằng lòng ngay, bằng không, đã chẳng cứu được ngÆ°á»i có khi lại bị ngÆ°á»i lôi cuốn.
- Rất dá»…! Rất dá»…! VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng mừng thầm Xin ngÆ°á»i cứ nói, chỉ mong ngÆ°á»i nháºn lá»i, còn bất cứ Ä‘iá»u kiện nà o chúng tôi cÅ©ng xin theo.
- Äiá»u kiện của tôi giản dị lắm, nghÄ©a là , phà m việc gì tiểu thÆ° cÅ©ng phải theo tôi, tôi bảo thế nà o phải vâng nhÆ° váºy.
Ngá»c Lâm hùng dÅ©ng Ä‘Æ°a Ä‘iá»u kiện của mình nói vá»›i VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng!
- Phu xÆ°á»›ng, phụ tùy, cổ nhân đã dạy nhÆ° thế, Ä‘iá»u kiện của ngÆ°á»i rất hợp tình hợp ý, tôi có thể thay cho con tôi để thừa nháºn.
- CÅ©ng cần tôn trá»ng sá»± tá»± do của tiểu thÆ°, phải tá»± lệnh ái thừa nháºn má»›i được!
Lúc ấy, lá»i nói, thái Ä‘á»™ và âm thanh của Ngá»c Lâm đúng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i trung niên đã lão luyện và từng trải việc Ä‘á»i.
VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng cho ý kiến Ngá»c Lâm rất đúng, ông gáºt gù khen thầm, không ngá» ngÆ°á»i thanh niên tu hà nh, mà hiểu rõ sá»±, lý nhÆ° váºy, nói câu nà o cÅ©ng nhÆ° Ä‘inh đóng cá»™t. Ông có cảm tưởng cho rằng mình được ngÆ°á»i con rể có kiến thức nhÆ° thế cÅ©ng đáng mừng cho dòng há» VÆ°Æ¡ng, và con mình cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i chồng trẻ tuổi, tuấn tú và có tà i, thì chắc sung sÆ°á»›ng trá»n Ä‘á»i.
- Hòa thượng còn Ä‘iá»u gì chỉ giáo thêm?
VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng há»i hòa thượng Thiên Ẩn.
- ThÆ°a không còn Ä‘iá»u gì.
- Váºy tôi xin kiếu. Tôi sẽ cho ngÆ°á»i đến trả lá»i ngay, song tôi có thể bảo đảm là nhất định con tôi sẽ chấp thuáºn Ä‘iá»u kiện đó.
Nói xong, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng đứng dáºy cáo từ ra vá».
Không bao lâu, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng cho ngÆ°á»i đến nói là VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đã tá»± mình chấp nháºn Ä‘iá»u kiện của Ngá»c Lâm. Tin ấy nhÆ° má»™t vết dầu loang truyá»n khắp trong chùa. Những ngÆ°á»i thiển kiến thấy hoà n cảnh của Ngá»c Lâm mà thèm, vì há» cho rằng chà ng sẽ sống trong cảnh vinh hoa phú quý, không còn phải buồn lo việc gì; còn những ngÆ°á»i tÆ°Æ¡ng đối có tâm tu há»c thì hối tiếc vô cùng, vì theo há» thì viên ngá»c trong sáng từ đây sẽ trở nên nhÆ¡ nhá»›p, lấm láp.
Ngá»c Lâm là ngÆ°á»i Giang Tô, thân phụ chà ng há» DÆ°Æ¡ng, chà ng rất có hiếu vá»›i cha mẹ, song nhất đán khẩn cầu cha mẹ cho phép xuất gia há»c đạo. Nghe tin ai cÅ©ng sá»ng sốt, không ngá» má»™t ngÆ°á»i thanh niên tá»± nguyện xuất gia, mà nay lại bá» giá»›i cấm để trở vá» vá»›i tục lụy.NhÆ°ng không má»™t ai biết trong lòng Ngá»c Lâm Ä‘ang toan tÃnh những gì.
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 10:58 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]Chương Bốn [/b] [/size] [/color]
Cách mấy hôm, sau khi biết Ngá»c Lâm đã bằng lòng kết hôn vá»›i nà ng, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° trở lại khá»e mạnh.Má»i ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ Ä‘á»u báºn rá»™n, kẻ ra, ngÆ°á»i và o tấp náºp cả ngà y; há» Ä‘ang chuẩn bị cho lá»… thà nh hôn của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°.
Ngà y cÆ°á»›i rể đã đến. Ngá»c Lâm và o từ biệt hòa thượng Thiên Ẩn:
- Bạch hòa thượng, con chÆ°a phải là ngÆ°á»i tu hà nh đắc quả, ra Ä‘i, không biết con có giữ được bản chất của kẻ há»c đạo không, nhÆ°ng dầu sao con cÅ©ng xin hòa thượng từ bi chỉ dạy đôi lá»i để con ghi nhá»› luôn luôn. Còn chức đèn hÆ°Æ¡ng trên Ä‘iện Pháºt, xin hòa thượng tạm cá» ngÆ°á»i thay con trong hai hôm, sau đó hãy quyết định. Váºy giá» xin hòa thượng có Ä‘iá»u gì chỉ dạy? Sau khi hiểu rõ ý câu nói của Ngá»c Lâm, hòa thượng Thiên Ẩn gáºt gù, nói:
- Chuyến Ä‘i nà y là vì là m rạng tá» cho Äạo, quà lắm! quà lắm!
Ngá»c Lâm không nói gì nữa, chà ng từ biệt sÆ° phụ rồi bÆ°á»›c ra Ä‘i. Lúc đó những ngÆ°á»i phù rể trong tÆ°á»›ng phủ phái ra đón rÆ°á»›c cÅ©ng đã đến. Ngá»c Lâm đỡ lấy bá»™ áo lá»™ng lẫy của tÆ°á»›ng phủ mặc và o, chà ng cởi bá» chiếc áo tu hà nh lam lÅ© ra rồi từ từ gấp lại tháºt vuông vắn và tá» vẻ luyến tiếc. Những ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ thấy thế tủm tỉm cÆ°á»i, há» cho rằng chà ng rể quá keo kiệt, bao nhiêu thứ trân bảo ngá»c ngà đang chỠđón chà ng kia rồi, mà còn cứ mân mê thÆ°Æ¡ng tiếc mãi manh áo nâu cÅ© mèm, rách mÆ°á»›p! Rõ tháºt lẩn thẩn! Song hỠđâu có biết Ngá»c Lâm coi chiếc áo ấy nhÆ° má»™t của báu vô giá!
Trên Ä‘Æ°á»ng vá» tÆ°á»›ng phủ, Ngá»c Lâm ngồi trong xe suy nghÄ©, những dòng tÆ° tưởng lại cuồn cuá»™n nổi lên, chà ng luôn luôn nghÄ© đến câu sÆ° phụ nói lúc ra Ä‘i, "chuyến Ä‘i nà y là vì là m rạng tá» cho Äạo", đó là má»™t việc thiêng liêng vinh diệu! Trong lòng chà ng đã láºp chà kiên quyết, chà ng tá»± nháºn mình là ngÆ°á»i có sứ mạng là m rạng tá» cho đạo, chà ng quyết không để cho sắc đẹp và và ng bạc lung lạc, cám dá»—!Song Ngá»c Lâm cÅ©ng cảm thấy việc đó hết sức khó khăn, tuy tha thiết vá»›i đạo nhÆ°ng chà ng vẫn là con ngÆ°á»i, nhất lại là thanh niên, trÆ°á»›c sắc đẹp và tiá»n tà i liệu chà ng có khống chế nổi tình cảm không? Liệu có khá»i vẽ hổ đã chẳng thà nh lại hóa ra chó? HÆ¡n nữa còn tình ngÆ°á»i, tuy VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° si tình song dầu sao nà ng cÅ©ng vì chà ng mà thà nh bệnh, ngoà i chà ng ra, liệu có phÆ°Æ¡ng pháp gì cứu thoát? Cho nên chà ng có cảm giác áo não, nhÆ°ng còn nhá»› câu nói của hòa thượng trụ trì để tăng cÆ°á»ng lòng tá»± tin của chà ng.
Hôm ấy trong tÆ°á»›ng phủ tÆ°ng bừng nhá»™n nhịp. VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng cÅ©ng biết rằng cÆ°á»›i má»™t vị sÆ° vá» là m rể là má»™t việc khó coi, không hợp tình lý, cho nên ngoà i má»™t số há» hà ng và bạn bè chà thiết ra, ông không cho má»i ai và cÅ©ng không muốn phô trÆ°Æ¡ng đám cÆ°á»›i cho linh đình.
Sau lá»… thà nh hôn, cặp vợ chồng má»›i cÆ°á»›i được Ä‘Æ°a đến Ä‘á»™ng phòng, tân khách cÅ©ng dần dần ra vá», sau má»™t hồi huyên náo.Ngá»c Lâm ngẩng đầu nhìn VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° Ä‘ang ngồi bên cạnh giÆ°á»ng: yêu kiá»u, diá»…m lệ, tưởng đâu má»™t nà ng tiên giáng trần. Bất giác Ngá»c Lâm cÅ©ng phải ngây ngất cảm thán trong lòng: "Ghê gá»›m thay nữ sắc!"Ngá»c Lâm lấy lại bình tÄ©nh và lòng nói vá»›i lòng: "Tiểu thÆ°, nét mặt nhÆ° bông hoa phù dung của nà ng chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t khối thịt, xÆ°Æ¡ng; vẻ yêu kiá»u, diá»…m lệ của nà ng chỉ là má»™t lợi khà giết ngÆ°á»i mà thôi." Lúc đó lòng chà ng phẳng lặng nhÆ° mặt biển dÆ°á»›i ánh chiêu dÆ°Æ¡ng sau má»™t đêm sóng gió, bão táp. Bầu không khà yên lặng bao trùm gian phòng bên ngoà i cÅ©ng không còn má»™t tiếng Ä‘á»™ng. Ngá»c Lâm tưởng đã đến giá» phút nên chữa bệnh cho tiểu thÆ°, chà ng má»›i quay sang nói khẽ vá»›i nà ng:
- Tiểu thÆ°, cô tháºt sung sÆ°á»›ng và cÅ©ng tháºt thông minh! Cô biết tìm đến tôi để Ä‘Æ°a cô ra khá»i bể khổ.
- Äúng váºy VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° khẻ gáºt đầu mong chà ng đừng bá» em, em cảm Ä‘á»™ng vô cùng!
- Váºy có là m theo việc tôi chỉ bảo không?
- Dạ. Xin theo!
- Thế còn Ä‘iá»u kiện của tôi?
- Em đã sung sÆ°á»›ng nháºn rồi!
- Thế thì tốt lắm, váºy bây giá» chúng ta bắt đầu Ä‘i niệm hÆ°Æ¡ng nhé?
-...? VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° ngÆ¡ ngác nhìn Ngá»c Lâm.
- Tôi nói là bây giỠchúng ta đi niệm một tuần hương!
Ngá»c Lâm nói nhấn mạnh lại má»™t lần nữa.
- Em chả hiểu "niệm hương" là gì cả!
- Äó là má»™t phÆ°Æ¡ng pháp tu hà nh trong các chùa Ngá»c Lâm giải thÃch Chúng ta lấy má»™t nén hÆ°Æ¡ng thắp lên rồi Ä‘i vòng quanh, đợi khi nà o nén hÆ°Æ¡ng ấy cháy hết thì nghỉ. Äó cÅ©ng là má»™t cách váºn Ä‘á»™ng bổ Ãch.
- Từ trÆ°á»›c đến giá» em chÆ°a là m qua. VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° nhÃu mà y.
- Thế thì bấy giá» là m Ä‘i Ngá»c Lâm đứng dáºy lấy hÆ°Æ¡ng và thắp lên.
Vương tiểu thư tỠvẻ khó chịu.
- Tôi mong cô phải tôn trá»ng lá»i hứa!
Tiểu thÆ° không biết là m cách nà o, bất đắc dÄ© phải đứng dáºy.
- Tôi đi trước, cô đi sau, phải trông tôi và theo đúng như tôi mà đi.
Ãnh sáng hồng trà n ngáºp gian phòng, dÆ°á»›i mắt Ngá»c Lâm, đó là má»™t căn tịnh thất rất tốt để tu luyện.Trong lòng VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cÅ©ng ngầm thán phục đạo tâm của chồng, mặc dầu hồi tục song chà ng không quên việc tu trì.NhÆ° trÆ°á»›c đã nói, Ngá»c Lâm tá»± nháºn mình chÆ°a phải ngÆ°á»i đắc quả, váºy trÆ°á»›c sắc đẹp sao giữ cho khá»i Ä‘á»™ng tâm? Lúc nà y theo sau chà ng, má»™t ngÆ°á»i con gái đẹp nhÆ° hoa, nà ng thở hổn hển, từ hai gò má trắng mịn, những giá»t mồ hôi lấm tấm, trông nhÆ° những hạt châu, thỉnh thoảng má»™t mùi thÆ¡m phÆ°ng phức hắt và o mÅ©i chà ng, Ngá»c Lâm đã phải váºn dụng hết nghị lá»±c và trà sáng suốt để chống lại dục tình. Tháºt là má»™t cuá»™c thá» thách vô cùng cam go. Giá» phút ấy, phÆ°Æ¡ng pháp quán tưởng đối vá»›i chà ng là má»™t của báu vô giá: ngÆ°á»i mà ta tưởng là xinh đẹp kia chẳng qua chỉ nhá» sá»± trang diện bá» ngoà i, nếu Ä‘em mổ xẻ ra thì đó chỉ là má»™t chiếc túi da chứa Ä‘á»±ng bao nhiêu thứ hôi thúi, và là tổ của vi trùng. Nhá» thế mà lý trà chà ng rất sáng suốt, và câu "chuyến Ä‘i nà y là vì là m rạng tá» cho Äạo", trở thà nh má»™t bó Ä‘uốc rá»±c rỡ soi Ä‘Æ°á»ng chỉ nẻo cho chà ng để thá»±c hiện kế hoạch.
Vạn váºt nhÆ° chìm trong cảnh tỉnh mịch của đêm khuya, không má»™t âm thanh đồng vá»ng, tai Ngá»c Lâm chỉ còn nghe thấy tiếng chân Ä‘i niệm hÆ°Æ¡ng của chà ng và VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° trong gian phòng trầm tỉnh của đêm tân hôn.Ngá»c Lâm Ä‘i má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n và cà ng nhanh thì tinh thần chà ng cà ng phấn khởi. Trái lại, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, vì không quen, khi Ä‘i nhanh nà ng thấy gần nhÆ° không theo nổi. Song nén hÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a cháy hết nên Ngá»c Lâm không chịu nghỉ, vả lại chà ng định là m cho nà ng mệt má»i để dục tình bá»›t Ä‘i.VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° dùng hết sức để Ä‘i theo.
Sau má»™t thá»i gian khá lâu, tóc trên đầu nà ng xổ ra, rối bù, những bông hoa gà i trên tóc cÅ©ng lần lượt rÆ¡i xuống, tà n tạ, lá»›p phấn trên má nà ng gợn thà nh ngấn vì những giá»t mồ hôi, ngoằn ngoèo nhÆ° những con giun. Ngá»c Lâm biết là nà ng không thể Ä‘i được nữa, chà ng má»›i bảo nà ng dừng lại bên cạnh má»™t tấm gÆ°Æ¡ng. Lòng tiểu thÆ° khấp khởi mừng thầm. Nà ng đứng sát và o Ngá»c Lâm.
- Ấy chớ! Cô hãy đứng thẳng lên!
Vừa nói Ngá»c Lâm vừa Ä‘Æ°a tay đỡ thân hình má»m mại, ẻo lả của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° định ngả và o ngÆ°á»i chà ng. Nà ng miá»…n cưỡng đứng thẳng lại.
- Cô xem tôi có đẹp không? Ngá»c Lâm há»i.
- Dĩ nhiên là chà ng đẹp rồi!
Giá»ng tiểu thÆ° nÅ©ng nịu và nà ng mỉm cÆ°á»i duyên.
Thân hình của Ngá»c Lâm vốn đã đẹp trai, sau khi Ä‘i niệm hÆ°Æ¡ng, cặp má chà ng lại á»ng hồng trÆ°á»›c mắt VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, chà ng là má»™t thần tượng tượng trÆ°ng cho vẻ đẹp trang nghiêm.
- Tiểu thÆ°, má»i cô hãy đến trÆ°á»›c tấm gÆ°Æ¡ng xem!
Vương tiểu thư lắc đầu.
- Cô hãy nhìn lại dung nhan một chút.
- Thôi....
Không soi gÆ°Æ¡ng thì thôi, chứ nếu soi VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cÅ©ng phải ngán, cái thân yêu kiá»u, diá»…m lệ của nà ng lúc nà y trông nhÆ° má»™t con ma trÆ¡i: đầu bù tóc rối, những vệt phấn loang lổ đầy mặt, mồ hôi nhá»… nhãi, tháºt nà ng không tưởng tượng được rằng, đêm tân hôn, trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i chồng, thân hình nà ng bá»—ng trở nên khó coi đến thế
Ngá»c Lâm má»i VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° ngồi bên cạnh chà ng trên chiếc trÆ°á»ng ká»·:
- Nếu nói theo quan niệm đẹp, xấu của thế gian, thì dung mạo của cô nhÆ° thế nà y có đáng là m vợ tôi không? Giả sá» má»™t ngÆ°á»i chÆ°a từng biết cô bao giá» mà lúc nà y được thấy cô, chắc há» phải chạy!VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° xấu hổ, cúi đầu, nà ng bá»—ng nhá»› lại quãng Ä‘á»i tiá»n kiếp khi dâng phong bao, nà ng đã là m cho sÆ° ông thÆ° ký (tiá»n kiếp của Ngá»c Lâm) phải hổ nhục.
- Tiểu thÆ°, có phải cô thấy tôi đẹp đẽ nên muốn trá»n Ä‘á»i sống bên tôi?
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° khẽ gáºt đầu.
- Song, vá»›i tôi, trái lại, chÃnh vì đẹp đẽ thế nà y nên tôi má»›i xuất gia!
Ngá»c Lâm bá» mÅ© ra, để lên mặt bà n:
- Äiá»u đó có lẽ cô không hiểu, vì tôi muốn Ä‘em vẻ đẹp của hình hà i để đổi lấy vẻ đẹp của sá»± sống. Bởi lẽ vẻ đẹp hình hà i của chúng ta ngắn ngủi, tạm bợ, nhÆ° bông hoa sá»›m nở, tối tà n, còn vẻ đẹp của sá»± sống thì mãi mãi bất diệt. Cô đừng tưởng vẻ thanh tú của tôi sẽ mãi mãi nhÆ° thế nà y, năm tháng trôi qua, má»™t ngà y kia tuổi xuân tà n tạ, tôi sẽ trở thà nh má»™t ông lão tóc bạc, da mồi, chÃnh cái thân của cô rồi cÅ©ng váºy. Äang lúc thanh xuân mặt hoa da phấn, Ä‘iểm trang lá»™ng lẫy, nhÆ°ng rốt cuá»™c rồi cÅ©ng chỉ là má»™t đống xÆ°Æ¡ng tà n chôn ngoà i đồng hoang, ná»™i cá». NghÄ© đến kiếp sống vô thÆ°á»ng của con ngÆ°á»i, chúng ta há lại ham mê vẻ đẹp hình hà i giả dối và ngắn ngủi hay sao?
Mấy giá»t lệ lượn quanh tròng mắt của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, Ngá»c Lâm nói tiếp:
- Chao ôi! Cuá»™c hà nh trình của kiếp ngÆ°á»i má» mịt, chúng sinh trôi dạt trong biển khổ mênh mông mà Ãt ngÆ°á»i nghÄ© đến bến bá» chung cùng của mình.
Ngá»c Lâm nhÆ° nói vá»›i VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, nhÆ°ng cÅ©ng lại nhắc nhở cho bản thân chà ng. VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° gục đầu xuống bà n nức nở.
- Bao nhiêu ngÆ°á»i Ä‘ang sầu não, đắm chìm trong sá»± mê muá»™i, tại sao chúng ta không nghÄ© đến há», lại cứ khăng khăng tìm hạnh phúc cho riêng mình? Tôi vì muốn thoát vòng tục lụy và vì chân hạnh phúc của má»i ngÆ°á»i, má»›i xuất gia há»c đạo, mong vượt qua bể khổ sinh tá», không ngá» kiếp trÆ°á»›c đã có duyên nghiệp vá»›i cô, nay phải bá» giá»›i, hồi tục, thế là cô muốn tôi phải chìm đắm mãi trong vòng luân hồi...
- Chà ng, chà ng đừng nói nữa, em đau lòng lắm rồi!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° có vẻ Ä‘au Ä‘á»›n, chặn ngang lá»i Ngá»c Lâm.
- Tôi thấy chúng ta đắm Ä‘uối nhÆ° thế nà y, há không Ä‘au lòng tháºt hay sao?
- Em đã biết rõ sá»± ngu si của em rồi, em không nên rà ng buá»™c chà ng, không nên hại chà ng, không nên ép chà ng hồi tục, sáng mai chà ng hãy trở vá» chùa tiếp tục tu há»c!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° vừa nói vừa lau nÆ°á»›c mắt, tá» ra cÆ°Æ¡ng quyết, không còn má»™t chút "nhi nữ thÆ°á»ng tình" trong thái Ä‘á»™ của nà ng.
- Song, tôi yêu tất cả má»i ngÆ°á»i, tôi cÅ©ng yêu cô tha thiết, tôi không nỡ thấy cô phải khổ!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° quá xúc Ä‘á»™ng, bất giác những giá»t lệ lại từ từ lăn xuống hai gò mà nhợt nhạt của nà ng. Lúc nà y nà ng thấy Ngá»c Lâm không phải ngÆ°á»i con trai có thân hình đẹp là m nà ng mê say, mà nà ng có cảm tưởng chà ng là má»™t vị hiện thân Bồ Tát, từ bi, thanh tịnh!
- Ngá»c Lâm! ? không, thầy! Xin thầy đừng lo!
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° nắm chặt lấy tay Ngá»c Lâm:
- Tôi đã hiểu mình phải tìm cách vượt ra ngoà i hố sâu của khổ Ä‘au rồi; tôi rất kÃnh phục thầy, nhân cách và tình thÆ°Æ¡ng của thầy đã là m tôi cảm Ä‘á»™ng, giỠđây tôi chỉ thấy thầy là ngÆ°á»i cao cả, siêu việt! Tôi đã phạm má»™t tá»™i lá»›n, đã cản trở bÆ°á»›c tu tiến của thầy, xin thầy tha thứ; nếu thầy vẫn thÆ°Æ¡ng tôi, xin thầy hãy chỉ cho con Ä‘Æ°á»ng nên Ä‘i, để tôi cÅ©ng được siêu thoát!
- Tôi sợ cô chưa bỠđược sự sung sướng giả tạm ở thế gian!
- Tôi xin hứa trước mặt thầy, thầy hãy tin tôi!
- Sau đừng hối háºn?
- Quyết không bao giỠhối tiếc!
- Váºy tôi khuyên cô cÅ©ng nên xuất gia tu há»c.
Sau khi suy nghĩ một lát, Vương tiểu thư nói một cách quả quyết:
- Vâng. Tôi xin tuân theo lá»i chỉ dạy của thầy. Mai tôi sẽ bẩm vá»›i cha mẹ tôi, tôi chắc ngÆ°á»i cÅ©ng sẽ vui lòng, và tôi tin rằng ngÆ°á»i còn sung sÆ°á»›ng hÆ¡n khi thấy tôi gặp được má»™t vị minh sÆ°.Ngá»c Lâm rút tay mình ra khá»i bà n tay của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, trên môi nở má»™t nụ cÆ°á»i khoan khoái, hiá»n từ.
Từ phÃa đông, vừng hồng cÅ©ng bắt đầu ló dạng.
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 10:59 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]Chương Năm [/b] [/size] [/color]
Trá»i đã sáng hẳn.VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° mở toang các cá»a phòng ra, thấy phÃa ngoà i vẫn còn yên lặng.Hôm qua, tỳ nữ và những ngÆ°á»i giúp việc trong nhà là m lụng vất vả nên còn ngủ cả; há» cho rằng những cặp vợ chồng má»›i cÆ°á»›i bao giá» cÅ©ng say sÆ°a trong giấc má»™ng tình tối tân hôn, nếu dáºy sá»›m quá sẽ là m tan giấc nồng của há», cho nên, mặc dầu trá»i đã sáng, má»™t bầu không khà tịch mịch vẫn còn bao phủ khắp dinh tể tÆ°á»›ng.VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không muốn đánh thức con hầu, tá»± Ä‘i lấy nÆ°á»›c rá»a mặt rồi Ä‘Ãch thân hâm má»™t chén trà nóng Ä‘Æ°a cho Ngá»c Lâm:
- Thầy uống một chén trà !
- GiỠnà y cô để tôi vỠchùa được chưa?
Ngá»c Lâm nhìn ánh nắng xuyên và o cá»a sổ, từ chiếc ghế đứng dáºy:
- Chúc cô vui, mạnh, tể tướng và phu nhân ở bên kia, tôi không tiện đến để từ biệt, tất cả xin nhỠcô nói hộ.
- Äừng! Tôi thiết tưởng thầy hãy đợi tôi bẩm cha mẹ đã, lúc đó thầy vá» cÅ©ng chÆ°a muá»™n?
Äêm qua, những lá»i đạo vị, thiết tha của Ngá»c Lâm rót và o tai nà ng. VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° thấy những niệm tình ân ái trong má»™t lúc đã lắng xuống, song giỠđây, trÆ°á»›c nét mặt tuấn tú của Ngá»c Lâm, nà ng lại chỉ thấy ngÆ°á»i tu hà nh trẻ tuổi đó là má»™t ngÆ°á»i con trai có hình hà i đẹp đẽ, chứ nà ng không thấy má»™t tâm hồn cao cả, trong trắng; mắt nà ng lại long lanh ngấn lệ.
- Nếu cha mẹ cô không bằng lòng cho phép chúng ta được như thế thì sao?
Ngá»c Lâm tá» vẻ băn khoăn và lại ngồi xuống chá»— cÅ©.
Ngá»c Lâm băn khoăn không phải vì sợ cha mẹ nà ng không cho phép, nhÆ°ng thầy sợ sóng tình trong lòng nà ng chÆ°a lắng hẳn; bây giá» thầy có thể thoát thân vá» chùa, song nếu VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cứ ôm mối si tình, tưởng nhá»› thầy rồi ốm lại thì chắc gì thầy đã được yên thân? Bởi thế trÆ°á»›c khi vá», thầy muốn thá» lại tình cảm của nà ng, thầy muốn ngá»n lá»a dục tình trong lòng nà ng phải được dáºp tắt hoà n toà n, thì thầy má»›i yên tâm ra vá».
- Ngá»c Lâm, tuy tôi không nên rà ng buá»™c thầy, song tôi không hiểu tại sao tôi cÅ©ng không muốn xa thầy!
Dầu sao VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° vẫn là ngÆ°á»i con gái, tình cảm của nà ng sau khi Ä‘i niệm hÆ°Æ¡ng đêm qua và bây giá» khác hẳn, câu nói của nà ng đã chứng tá» ná»—i lòng băn khoăn của Ngá»c Lâm.
- Cô lại để cho tình cảm cám dá»— và trói buá»™c rồi, cô vẫn chÆ°a thể vượt hẳn ra ngoà i cái lÆ°á»›i tình cảm. Tình cảm si mê thÆ°á»ng Ä‘Æ°a con ngÆ°á»i đến chá»— nguy hại!
Không phải Ngá»c Lâm không biết yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, thầy cÅ©ng nhÆ° muôn vạn ngÆ°á»i khác! TrÆ°á»›c vẻ đẹp tình tứ của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, thầy cÅ©ng thấy lòng rung Ä‘á»™ng. NhÆ°ng thầy hÆ¡n ngÆ°á»i ở chá»— thầy có má»™t sức mạnh tinh thần vững chắc, lý trà của thầy thÆ°á»ng sáng suốt, tỉnh táo và thầy luôn luôn nhá»› câu: "Quay đầu lại trăm năm già quách. Sẩy chân ra muôn kiếp giáºn hoà i" nên thầy khắc phục được tình cảm má»™t cách dá»… dà ng.
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cúi đầu trầm tÆ°, nà ng lại bắt đầu bị quay cuồng trong tráºn gió lốc tình cảm. Nà ng yêu chân lý nhÆ°ng cÅ©ng yêu Ngá»c Lâm, nà ng muốn nắm được cả hai trong bà n tay nhá» bé của nà ng, bởi thế qua má»™t phút im lặng, nà ng tá» bà y ý kiến má»›i của nà ng:
- Ngá»c Lâm, tấm lòng nhiệt thà nh vì đạo và tinh thần cầu chân lý của thầy tôi hiểu lắm, và tôi cÅ©ng đã thừa nháºn, tôi không ăn năn, tôi không muốn ép buá»™c thầy phải nháºn Ä‘iá»u mà thầy cho là khổ; hiện giá» tôi chỉ nguyện theo dấu chân của thầy, váºy xin thầy hãy nghÄ© đến tôi, thầy Ä‘i rồi, má»™t mình tôi đến nÆ¡i nà o để xuất gia thà nh đạo? Giả sá» có nhá» quyá»n thế của cha mẹ Ä‘Æ°a đến má»™t ngôi chùa to lá»›n nà o đó cÅ©ng được đấy, song xuất gia mà không có ngÆ°á»i chỉ dạy, không hiểu Pháºt pháp, thì xuất gia có ý nghÄ©a gì? Nếu thầy muốn, tôi sẽ cho cất má»™t ngôi chùa để thầy trụ trì, khá»i phải trở vá» vá»›i chức vị hÆ°Æ¡ng đăng khó nhá»c ở chùa Sùng Ân nữa, thầy nghÄ© sao?
- Äiá»u đó không thể được cô ạ!
- Sao không? Thầy đừng lo, sức tôi có thể nuôi thêm năm bảy ngÆ°á»i để trông nom quét dá»n trong chùa, mà không dám phiá»n đến ai đâu.
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° hiểu lầm ý câu nói của Ngá»c Lâm.
- à tôi không phải thế - Ngá»c Lâm cảm thấy vấn Ä‘á» tháºt khó đối phó.
- Thầy còn lo ngại gì? Lúc đó tôi xin đảm Ä‘ang hết, tôi chỉ mong có chá»— nà o không hiểu, tôi có thể nhá» thầy chỉ dạy, váºy xin thầy thÆ°Æ¡ng tôi mà nháºn lá»i thỉnh cầu đó!
Vương tiểu thư vẫn chưa hoà n toà n gỡ được mối si tình.
- Việc đó không hợp vá»›i tinh thần xuất gia há»c đạo, đã phát nguyện xuất gia, không thể chỉ nghÄ© đến lợi Ãch riêng của mình, vả lại sống chung nhÆ° thế không tiện, xin cô đừng nghÄ© váºy!
- Thầy nói thế có nghÄ©a là từ nay vá» sau thầy sẽ không muốn nhìn thấy tôi, có lẽ nà o là con ngÆ°á»i đáng sợ đến thế?
VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cảm thấy lòng tá»± trá»ng của mình bị thÆ°Æ¡ng tổn, cho nên giá»ng nà ng chua chát.
- Không! Không phải thế! Cô đừng hiểu lầm. Ngá»c Lâm sợ "già néo đứt giây", nên thầy vá»™i đổi giá»ng nói:
- Không phải tôi không biết thà nh tâm, thiện chà của cô, song cô nên hiểu rằng, ngÆ°á»i xuất gia há»c đạo cần là m những việc khó khăn, nhẫn những Ä‘iá»u khó nhẫn. Bá» nhà đi tu, đó là việc khó là m, nhÆ°ng nếu không quyết tâm hy sinh sá»± vui sÆ°á»›ng riêng của mình, không phát nguyện phục vụ những ngÆ°á»i khổ Ä‘au, thì là m thế nà o để đạt được mục Ä‘Ãch xuất gia? Nếu cô không dứt bỠđược thÆ°á»ng tình Ä‘Ã n bà , cứ bịn rịn nhÆ° má»i ngÆ°á»i khác, thì là m sao hoà n thà nh nhiệm vụ xuất gia?Lá»i nói nghiêm trang của Ngá»c Lâm lại nhÆ° má»™t tiếng chuông cảnh tỉnh vang dá»™i trong lòng trầm mê của nà ng. VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° ngồi trên chiếc ghế bên cá»a sổ, nà ng ngẩng đầu nhìn ra ngoà i, trên trá»i mấy sợi mây trắng lÆ°á»›t qua; từ má»™t ngá»n cây gần đấy vá»ng và o tiếng chim kêu rÃu rÃt. VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không đáp câu há»i của Ngá»c Lâm, nà ng chỉ buông má»™t tiếng thở dà i, rồi im lặng trầm ngâm.
- Tiểu thÆ°, cô hãy nhìn những cánh hoa rÆ¡i trên mặt bà n xem, má»›i hôm qua hãy còn tÆ°Æ¡i thắm, mỹ miá»u, thế mà sáng đã úa và ng, tà n tạ! Ai dám bảo đảm tuổi thanh xuân của chúng ta? Ai dám nói chúng ta trẻ mãi, không già , sống hoà i, không chết? Bởi thế ngÆ°á»i thông minh phải tỉnh táo, sáng suốt: "Äừng toan già má»›i tin theo Pháºt, bao nấm mồ hoang rặt thiếu niên!". Tôi mong cô hãy mở rá»™ng nhãn quang, và mạnh dạn tiến bÆ°á»›c trên con Ä‘Æ°á»ng sống má»›i!
- Tôi hoà n toà n hiểu lá»i thầy nói - VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° nhÃu mà y, lẩm bẩm.
- Hiểu sao vẫn chưa quyết định?
Ngá»c Lâm nắm được cÆ¡ há»™i.
- Tôi chỉ hy vá»ng được thầy dạy bảo luôn luôn.
- Äiá»u đó có thể được, song cần nhất là cô phải tháºt giác ngá»™.
Ngá»c Lâm thấy trá»i sáng đã lâu, trong lòng chỉ mong chóng thoát khá»i dinh tể tÆ°á»›ng, nên thầy nói cho qua chuyện.
- Váºy thầy vá» Ä‘i, lát nữa tôi sẽ bẩm vá»›i cha mẹ tôi, và tôi xin gánh chịu má»i cách khó khăn cho thầy!
Vương tiểu thư cuối cùng quyết định.
- Thế tôi vá», cô hãy giữ mình cẩn tháºn!
Ngá»c Lâm sáng chói nhÆ° viên Bạch Ngá»c, lúc thầy vừa ra khá»i cổng thì nghe thấy tiếng Thúy Hồng vá»ng lại:
- Thưa cô, sao cô thức sớm thế!
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:00 PM
|
|
[color=Green][size=6][b] Chương Sáu [/b] [/size] [/color]
Sau khi từ giã VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và tÆ°á»›ng phủ, Ngá»c Lâm lủi thủi má»™t mình trở vá» chùa Sùng Ân, thầy có cảm tưởng nhÆ° má»™t tù binh vừa được phóng thÃch, thầy thấy nhẹ nhõm, khoan khoái.Ãnh nắng ban mai hòa dịurá»i trên hai gò má Ngá»c Lâm, gió sá»›m hây hẩy lÆ°á»›t qua mặt thầy, trên Ä‘Æ°á»ng vẫn chÆ°a có ngÆ°á»i qua lại, và sá»± tịch mịch còn trà n ngáºp mặt đất; thá»i khắc ấy, Ngá»c Lâm có cảm tưởng nhÆ° mình vừa mất má»™t váºt gì, song chỉ má»™t phút sau, thầy nghÄ© đến sá»± tôn quý và thanh sạch của cuá»™c Ä‘á»i còn nguyên vẹn, bất giác thầy đắc ý và mỉm cÆ°á»i má»™t mình!Ngá»c Lâm bÆ°á»›c nhanh thêm. Cá»a tam quan chùa Sùng Ân đã hiện ra trÆ°á»›c mặt thầy. Hai con sÆ° tá» oai hùng ngồi trÆ°á»›c cá»a tam quan nhÆ° mỉm cÆ°á»i tiếp đón thầy ca khúc khải hoà n, Ngá»c Lâm cÅ©ng hãnh diện Ä‘Æ°a mắt nhìn chúng.Trong lòng thầy tưởng sÆ° phụ biết tin thầy vá» sá»›m chắc cÅ©ng vui mừng.Ngá»c Lâm Ä‘ang nghêng ngang tiến và o cá»a, thì từ sau pho tượng Bồ Tát Di Lạc có chiếc bụng tháºt to, ngÆ°á»i sÆ° huynh duy nhất của thầy - Ngá»c Lam má»™t vị sÆ° suốt ngà y chỉ ăn rồi ngủ - vá»™i chạy ra chặn thầy lại.
- Sư đệ, chú mình đã từ Cực Lạc thế giới trở vỠđây hả?
- Sư huynh chỉ nói nhảm mà , tôi sẽ mách sư phụ cho coi!
Ngá»c Lâm biết sÆ° huynh vốn lÆ°á»i biếng, nên xÆ°a nay cứ coi thÆ°á»ng, tháºm chà còn chán ghét là khác.
- Sư phụ cũng đã hiểu thế giới cực lạc được xây cất ngay trên sự nhơ nhớp và đau khổ của chúng sinh.
- Tôi không thèm nói với sư huynh!
Ngá»c Lâm nhìn Ngá»c Lam vá»›i ánh mắt khinh miệt, Ngá»c Lâm vẫn chÆ°a hết tÃnh kiêu ngạo, nhất là đối vá»›i sÆ° huynh Ngá»c Lam.
- Tôi nói cho chú biết, hoa sen sạch sẽ, thơm tho cũng từ nơi bùn lầy, nước đục mà nhô lên.
- Sư huynh có biết lúc nầy tôi đang muốn gặp sư phụ không?
Ngá»c Lâm tá» vẻ bá»±c dá»c.
- Phải tìm sư phụ đâu xa, chú gặp tôi, tôi nói chuyện với chú cũng thế.
- Sư huynh cả gan thế kia à ? Sư huynh nói không sợ sư phụ?
- Âm thanh ngôn ngữ Ä‘á»u là vô thÆ°á»ng, lá»i nói của tôi không có cả gan!
- XÆ°a nay sÆ° huynh không thÃch nói chuyện vá»›i ai, sÆ° huynh là ngÆ°á»i chỉ thÃch ăn, không muốn là m, chỉ thÃch ngủ, không chịu tu, tại sao hôm nay cứ nói lải nhải hoà i váºy?
- Xin Bồ Tát chỉ giáo!
- Tôi đâu dám!
- Tiá»n đồ của chú xán lạn vô cùng, thanh danh sẽ trà n khắp muôn phÆ°Æ¡ng!
- Tôi không thÃch nghe lá»i khen của sÆ° huynh!
- Xin má»i!
Ngá»c Lam cÆ°á»i khà , đứng tránh sang má»™t bên nhÆ°á»ng lối cho Ngá»c Lâm, Ngá»c Lâm ngẩng đầu Ä‘i thẳng.Ngá»c Lâm rẽ qua lối và o tịnh thất của hòa thượng trụ trì, lòng thầy Ä‘ang rá»™n lên niá»m hân hoan vì tưởng tượng đến VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đã được cứu sống và cảm hóa, thì từ nãy giá» lại bị ông sÆ° huynh là m cho cụt hứng.Thầy hồi tưởng từ khi Ä‘i tu, thầy đã phải nghe bao nhiêu ngÆ°á»i Ä‘Ã m tiếu vá» sÆ° huynh, thầy nhá»› rõ đã có lần há» nói:
- SÆ° huynh của Ngá»c Lâm có bữa ăn hết tám tô cÆ¡m!
- Nói đến sÆ° huynh của Ngá»c Lâm thì chán má»› Ä‘á»i, chỉ thÃch ăn, cấm chịu cất nhất việc gì!
- Sao mà hòa thượng trụ trì nuôi được ông đệ tỠquý thế!
- Các ông không biết chứ hòa thượng trụ trì thiên lệch thấy mồ, ngà i thÆ°á»ng khen là ngà i nuôi toà n đệ tá» giá»i cả, cứ nhÆ° rồng nhÆ° voi, nhÆ°ng kiểu rồng, voi mà cứ ăn vá»›i ngủ thế thì chẳng thà nuôi mèo, chó để chúng bắt chuá»™t giữ nhà còn hÆ¡n.Những lá»i chê cÆ°á»i của những kẻ thiển kiến, nông nổi ấy nhÆ° mÅ©i dao đâm xói và o tim Ngá»c Lâm, thầy tá»± nghÄ©: có má»™t sÆ° huynh nhÆ° váºy tháºt xấu hổ!
- Ngá»c Lam là Ngá»c Lam - Ngá»c Lâm nói vá»›i các ngÆ°á»i dèm chê - Các ông nói thì nói má»™t ngÆ°á»i, việc gì cứ phải nói "sÆ° huynh của Ngá»c Lâm" để dây dÆ°a cả đến tôi.
- A! Hể động đến ông anh quý là ông em lại bênh ngay.
Má»i ngÆ°á»i đáp má»™t cách chế riểu.Ngá»c Lâm cho rằng có má»™t ngÆ°á»i sÆ° huynh nhÆ° váºy tháºt xấu hổ suốt Ä‘á»i, bởi thế thầy cà ng chán ghét ông anh.
Còn Ä‘ang nghÄ© lan man thì Ngá»c Lâm đã đến cây nhãn trÆ°á»›c cá»a tịnh thất của hòa thượng, lúc ấy thầy má»›i sá»a soạn lá»i lẽ để thuáºt lại cho hòa thượng nghe các việc đã xẩy ra trong đêm tân hôn hôm qua tại tÆ°á»›ng phủ, đồng thá»i những ý nghÄ© vỠông sÆ° huynh cÅ©ng chìm xuống dần dần.Ngá»c Lâm chắp tay chà o hòa thượng rồi đứng sang má»™t bên và kể lại đầu Ä‘uôi câu chuyện má»™t cách rất tỉ mỉ. Nghe xong, hòa thượng khẽ nở má»™t nụ cÆ°á»i hiá»n từ, ngà i khen trà sáng suốt và chà kiên quyết của Ngá»c Lâm đã không để cho danh lợi và tà i sắc cám dá»—, song ngà i lại sợ Ngá»c Lâm vì thế mà kiêu ngạo hÆ¡n, nên vá»›i giá»ng vừa khen ngợi, vừa khuyên bảo, ngà i nói:
- Ngá»c Lâm, con đã cắt đứt được mối duyên nghiệp giữa con và VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° má»™t cách rất hợp tình, hợp lý, thầy cÅ©ng biết trÆ°á»›c là con sẽ hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° thế; lần nà y con đã tỠđược niá»m kiên trinh xuất gia há»c đạo, và nêu cao nhân cách thuần khiết của con, con đã biết giữ mình song thầy khuyên con cÅ©ng phải tôn kÃnh ngÆ°á»i khác, hai đức tÃnh đó ngÆ°á»i há»c Pháºt không thể thiếu được!
- Con xin ghi nhá»› lá»i sÆ° phụ chỉ dạy!
- Bây giá» con lại trở vá» vá»›i chức đèn hÆ°Æ¡ng trên Ä‘iện Pháºt, công việc của con sau nà y sẽ rất bá» bá»™n, sá»± quang vinh của tăng đồ sẽ hoà n toà n nhá» cáºy nÆ¡i con, con phải giữ mình tháºn trá»ng!
Ngá»c Lâm chÆ°a hiểu hết ý nghÄ©a sâu xa của lá»i hòa thượng trụ trì.Lúc ấy sÆ° chú thị giả và o thÆ°a là có mấy vị lão tăng đến thăm hòa thượng, Ngá»c Lâm chắp tay cúi đầu rồi lui ra.Ngá»c Lâm trở vá» căn phòng nhá» của mình Ä‘Ã ng chái chùa, sau Pháºt Ä‘iện. Thấy Ngá»c Lâm má»›i từ tÆ°á»›ng phủ trở vá», má»i ngÆ°á»i trong chùa ngạc nhiên, xúm lại há»i thăm. SÆ° ông trá»±c nháºt là ngÆ°á»i đầu tiên nói vá»›i Ngá»c Lâm:
- SÆ° ông Ngá»c Lâm, ồ không, công tá» con quan tể tÆ°á»›ng! Thầy mặc bá»™ áo nà y trông cà ng đẹp trai thêm!
- Thầy tháºt là "chuá»™t sa chÄ©nh gạo", VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng quyá»n cao, chức trá»ng, ngà i lại gá»i thầy và o là m rể, đã được vợ đẹp lại nhiá»u tiá»n của, sau nà y ông nhạc lại cất lên là m quan, tháºt là sung sÆ°á»›ng, ai thấy cÅ©ng phát thèm! NhÆ°ng má»›i có má»™t đêm, tại sao thầy đã vá»?
SÆ° ông coi vÆ°á»n há»i.
Ngá»c Lâm không trả lá»i câu há»i của há» vá»™i, thầy nhìn há» mỉm cÆ°á»i, rồi chỉ và o chiếc giÆ°á»ng của mình má»i há» ngồi, còn mấy ngÆ°á»i thấy căn phòng cháºt hẹp không và o ngồi, chỉ đứng ngoà i cá»a, trông há» nhÆ° những ký giả Ä‘i săn tin, trÆ°á»›c mắt há», lúc nà y Ngá»c Lâm là má»™t nhân váºt rất uy quyá»n, không ai muốn bá» qua dịp phá»ng vấn hiếm có nà y.Ngá»c Lâm vá»™i cởi bá»™ áo má»›i của chà ng rể ra, rồi từ từ khoác tấm áo nâu cÅ© mèm, rách mÆ°á»›p và o, đồng thá»i ngá» lá»i cám Æ¡n ngÆ°á»i đã thay chức hÆ°Æ¡ng đèn cho mình trong ngà y hôm qua.
- Sao sÆ° ông lại mặc áo nhà chùa nữa váºy?
Chúng tôi nghe nói hôm qua sÆ° ông đã thà nh hôn vá»›i VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° rồi mà ? Thế sÆ° ông không và o tÆ°á»›ng phủ nữa?SÆ° bác trông việc gánh nÆ°á»›c ngạc nhiên há»i.
- Không và o nữa!
Ngá»c Lâm thong thả vuốt lại những nếp gấp nhăn nheo trên áo.
- Sao không và o nữa? Chúng tôi nghe nói Thiên Kim Tiểu Thư thương yêu sư ông lắm mà ? Nà ng yêu sư ông thế nà o? Sư ông có thể kể lại cho chúng tôi nghe một lượt không?
SÆ° bác trông nom cá»a ngõ há»i.Má»i ngÆ°á»i reo lên nhÆ° phụ há»a:
- Äúng! Äúng! Việc nà y ngoà i sÆ° ông Ngá»c Lâm ra không ai có thể biết được!
NgÆ°á»i nà y má»™t câu, ngÆ°á»i kia má»™t câu, Ngá»c Lâm thấy khó chịu, song cÅ©ng không thể tìm cách thoái thác, thầy Ä‘Æ°a mắt nhìn má»™t lượt, rồi thung dung đỉnh đạc, nói vá»›i má»i ngÆ°á»i:
- ThÆ°a quý vị, xÆ°a nay tôi vốn là ngÆ°á»i an pháºn thủ thÆ°á»ng, chÆ°a từng cùng ai thảo luáºn qua vấn Ä‘á» luyến ái, và tháºt cÅ©ng không biết thảo luáºn ra sao; còn đối vá»›i VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, từ thuở cha sanh mẹ đẻ, hôm qua chúng tôi má»›i gặp nhau lần đầu tiên, chẳng ai dám nói đến yêu Ä‘Æ°Æ¡ng, váºy dÄ© nhiên là tôi không gì để kể lại!
- SÆ° ông nói dối, hôm qua sau khi sÆ° ông và o tÆ°á»›ng phủ, thầy tri khách má»›i nói là hôm VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đến chùa lá»…, đã tá»· tê nói chuyện vá»›i sÆ° ông mà !Äó là nguyên nhân mà sÆ° bác trông nom cá»a ngõ muốn Ngá»c Lâm thuáºt lại chuyện luyến ái giữa thầy và VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°.
- À, hôm ấy cô chỉ há»i có mấy câu, và cÅ©ng có cả thầy tri khách ở đấy!
- Nhất định hôm ấy còn nói nhiá»u chuyện ấm á»› lắm ạ!
Nói xong, chú gánh nÆ°á»›c cÆ°á»i sằng sặc.
- Váºy sÆ° ông thá» thuáºt lại hôm VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đến lá»… xem nà o!
Há» vẫn cứ tò mò, và hình nhÆ° không há»i cho ra nhẽ thì há» không chịu.
- Hôm ấy cÅ©ng chả có gì đáng nói. Sau khi VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° lá»… xong, thầy tri khách kêu tôi lên, tôi không thể không tuân mệnh. Khi tôi lên thì cô ấy chỉ há»i tôi có hai câu.
- Há»i sao sÆ° ông đẹp trai thế? Phải không?
Bác coi vÆ°á»n sá»— sà ng há»i và má»i ngÆ°á»i phá lên cÆ°á»i!Ngá»c Lâm hÆ¡i Ä‘á» mặt, thầy đã hiểu tÃnh tình của há», và cho há» là những ngÆ°á»i không đáng kể!
- Cô ấy há»i tôi có hai câu má»™t cách rất lá»… phép.
- Hai câu gì? - Sau câu há»i của bác gánh nÆ°á»›c, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nhìn Ngá»c Lâm.
- Lúc đầu cô ấy há»i là má»—i ngà y thắp hết bao nhiêu hÆ°Æ¡ng, nến.
- Thế sÆ° ông trả lá»i thế nà o?
- Tôi nói thắp hết lại thắp, chứ không có tÃnh.
- Cô ta há»i gì nữa?
- Sau cô ấy lại há»i trong chùa có bao nhiêu ngÆ°á»i, và pho tượng chÃnh giữa có phải tượng Pháºt ThÃch Ca Mâu Ni không, câu nà y tôi nhá» thầy tri khách trả lá»i há»™, chứ tôi không nói, sau đó cô ấy và ngÆ°á»i hầu gái ra vá».
Trong khi há» chất vấn nhÆ° má»™t ông quan tòa há»i khẩu cung, Ngá»c Lâm thấy lòng bá»±c bá»™i, nếu câu chuyện không liên quan đến vấn Ä‘á» rắc rối, thì nhất định thầy phải cho há» má»™t bà i há»c.
- Thôi, thế đủ rồi. - SÆ° ông coi kho nói vá»ng và o - Giá» xin há»i thầy Ngá»c Lâm: NgÆ°á»i Ä‘i tu nếu không giữ được giá»›i cấm mà hồi tục, thì việc đó Pháºt cÅ©ng cho, tại sao thầy không nhá» cÆ¡ há»™i nà y nắm lấy hạnh phúc mà lại trở vá»? Hay VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không biết chiá»u chuá»™ng, hoặc tiá»n tà i, danh vá»ng của há» không đáng quý bằng lý tưởng của thầy? Dứt lá»i, sÆ° coi kho Ä‘Æ°a mắt nhìn má»i ngÆ°á»i, tá» ra mình có kiến thức cao minh.
- SÆ° ông nói rất đúng! Nếu không giữ được giá»›i, Pháºt cÅ©ng cho hồi tục, và đó không phải là việc xấu xa, song sÆ° ông nên hiểu rằng, tôi không phải là ngÆ°á»i không giữ được giá»›i. Còn nói đến hạnh phúc, chiá»u chuá»™ng, danh vá»ng và tiá»n tà i, thì những ngÆ°á»i tu hà nh chân chÃnh không nên ham cầu. Mục Ä‘Ãch của ngÆ°á»i há»c Pháºt chân chÃnh là giải thoát khá»i vòng sinh tá», khổ não, đến cảnh giá»›i vÄ©nh viá»…n yên vui. Tôi và o tÆ°á»›ng phủ là m rể là theo tiếng gá»i từ bi phát ra tá»± đáy lòng; vì muốn cứu VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° mà tôi bắt buá»™c phải Ä‘i, hiện giá» mục Ä‘Ãch cứu ngÆ°á»i đã đạt, tôi còn ở lại là m gì?Những lá»i của Ngá»c Lâm nhÆ° má»™t tiếng chuông buổi sá»›m, thức tỉnh bao nhiêu ngÆ°á»i ngu si trong mê má»™ng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» vẻ cảm phục và nhìn Ngá»c Lâm bằng ánh mắt tôn kÃnh. Ngá»c Lâm mỉm cÆ°á»i đắc ý!
- SÆ° ông cùng vá»›i con gái ngÆ°á»i ta bị nhốt trong phòng má»™t đêm mà ?
SÆ° ông coi kho há»i gạn.
- Äúng váºy! Song tôi nhá» cÆ¡ há»™i ấy để thuyết Pháp!
- Sư ông thuyết những gì?
Ngá»c Lâm lại Ä‘em chuyện tối hôm qua kể lại má»™t lượt, và cuối cùng nói:
- Sau hết VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không phải ngÆ°á»i con gái tầm thÆ°á»ng, nghe lá»i tôi, nà ng giác ngá»™ ngay cho nên má»›i chịu để tôi trở vá»; không bao lâu có lẽ nà ng sẽ xuất gia.
- Nghe nói ngÆ°á»i hầu gái của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° rất tức vá»›i sÆ° ông, tại sao váºy?
Há» còn Ä‘ang há»i lai rai, thì đúng lúc ấy thầy tri khách và thầy Duy Na mở cá»a Pháºt Ä‘iện tiến và o. Những ngÆ°á»i hiếu sá»± và tò mò ấy thấy há» liá»n ngáºm miệng, chắp tay, cúi đầu và đưa mắt nhìn nhau.
- Ngá»c Lâm! Mừng Bác đã vá»!
Thầy tri khách và thầy Duy Na Ä‘á»u cÆ°á»i.
- Bạch quý thầy, tôi Ä‘ang định lên chà o quý thầy, thì quý thầy lại đến đây rồi, xin quý thầy tha lá»—i! Ngá»c Lâm chắp tay, tá» vẻ ân háºn.
- Vừa giá» chúng tôi Ä‘Æ°a mấy vị khách tăng và o thăm hòa thượng (chỉ hòa thượng trụ trì), hòa thượng đã Ä‘em chuyện của bác nói hết cho chúng tôi nghe, ý chà bác tháºt là sắc đá!
Thầy tri khách đối vá»›i vị sÆ° hÆ°Æ¡ng đăng trẻ tuổi ấy bất giác cÅ©ng khởi lòng kÃnh mến!
- Các ngÆ°á»i không còn việc gì là m nữa sao mà súm sÃt cả lại đây?
Thầy Duy Na đứng bên cạnh, thái Ä‘á»™ uy nghiêm nhÆ° má»™t ông tÆ°á»›ng lãnh, há»i những ngÆ°á»i tò mò.
- Nếu lát nữa hòa thượng trụ trì Ä‘Æ°a các vị khách tăng Ä‘i xem các nÆ¡i, há» mà thấy các ngÆ°á»i tụ táºp cả má»™t đống ở đây, há» sẽ cÆ°á»i là chùa nà y không có qui cÅ©, thế bây giá» không Ä‘i là m Ä‘i, còn đứng thưỡn cả ra đây hả?
Cả bá»n lui lủi giải tán, sau mấy lá»i khen ngợi và khÃch lệ Ngá»c Lâm, thầy tri khách và thầy Duy Na cÅ©ng Ä‘i là m pháºn sá»± của mình. Lúc nà y Ngá»c Lâm má»›i có thì giá» xếp đặt lại căn phòng lung tung, bừa bãi của mình.Vừa thu dá»n, Ngá»c Lâm vừa nhá»› những lá»i nói của má»i ngÆ°á»i lúc nãy, thầy hÆ¡i tức mình, đồng thá»i cÅ©ng lại buồn cÆ°á»i. Thầy tá»± nghÄ©: Äại Ä‘a số những ngÆ°á»i ấy không biết là m cách nà o nữa, má»›i đến ở chùa, tăng không ra tăng, mà tục cÅ©ng chẳng phải tục; lúc bé ở nhà không được há»c há»i, khi đến chùa cÅ©ng không chịu tìm hiểu đạo lý, suốt ngà y là m quần quáºt những việc khổ cá»±c và cứ nghe lá»i nói và nhìn cá» chỉ của há» cÅ©ng đủ biết há» là những ngÆ°á»i không hÆ¡n gì bá»n phà m phu tục tá».Rồi cÅ©ng nhân những ngÆ°á»i ấy mà Ngá»c Lâm nghÄ© đến những ngÆ°á»i xuất gia không hạn chế. Xuất gia là má»™t việc cao quý, khó là m, má»—i vị sÆ° phải là ngÆ°á»i gÆ°Æ¡ng mẫu, mô phạm và là báºc thầy của dân chúng, song chế Ä‘á»™ xuất gia quá bừa bãi đến ná»—i di hại cho Pháºt Giáo rất nhiá»u. Má»™t số lá»›n tăng chúng không nháºn chân được nhiệm vụ cao quý của ngÆ°á»i xuất gia, sứ mệnh thiêng liêng của Tăng già , nên phần nhiá»u hỠđã có phụ chà xuất gia.Có ngÆ°á»i tưởng rằng dà nh cho được chức vị trụ trì hoặc Ä‘Æ°Æ¡ng gia là đã đạt mục Ä‘Ãch xuất gia; cÅ©ng có ngÆ°á»i cho rằng, má»—i ngà y và i buổi tụng kinh, niệm Pháºt thế là đã là m trá»n nhiệm vụ ngÆ°á»i tu hà nh rồi; lại còn má»™t số nhÆ° sÆ° huynh Ngá»c Lam, ngoà i việc ăn, ngủ ra, không còn việc gì khác. Má»™t Ä‘oà n thể xuất gia phức tạp nhÆ° váºy thì là m sao duy trì và hoằng dÆ°Æ¡ng được Pháºt pháp?
Äang lúc Ngá»c Lâm suy nghÄ© lan man vá» những vấn đỠấy, thì hòa thượng trụ trì cùng mấy vị tăng khách mở cá»a tiến và o Pháºt Ä‘iện. Ngá»c Lâm thấy hỠđứng trÆ°á»›c Pháºt Ä‘iện chắp tay, cúi đầu, vá»™i đến đánh ba tiếng chuông để tá» lòng cung kÃnh các báºc tôn túc. Các vị khách tăng lá»… Pháºt xong, hòa thượng trụ trì chỉ và o Ngá»c Lâm nói vá»›i há»:
- Äây là tiểu đồ đệ Ngá»c Lâm.
Mắt các vị khách tăng Ä‘á»u hÆ°á»›ng vá» Ngá»c Lâm. Hòa thượng trụ trì lại bảo Ngá»c Lâm:
- Ngá»c Lâm, con hãy lại chà o các vị Ä‘i!
Ngá»c Lâm vá»™i đến vái má»—i vị má»™t vái. Các vị khách tăng mỉm cÆ°á»i nhìn Ngá»c Lâm và đá»u nói Ngá»c Lâm là ngÆ°á»i thông minh, nếu có dịp, phải cho Ä‘i các nÆ¡i để há»c há»i thêm. Lúc há» Ä‘i ra, Ngá»c Lâm nghe thấy má»™t trong những vị khách tăng há»i hòa thượng trụ trì:
- Hòa thượng được tất cả mấy ngÆ°á»i đồ đệ?
- Không dám, má»›i chỉ được có hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i!
Má»™t tráºn cÆ°á»i vang lên. Há» Ä‘i ra hồ sen phÃa trÆ°á»›c chùa.Sau khi hòa thượng trụ trì nói vá»›i các vị khách tăng nhÆ° thế, má»™t là n mây nghi ngá» vẫn lên đầu óc Ngá»c Lâm. Thầy cho rằng hòa thượng trụ trì nói hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i đồ đệ, thì má»™t ná»a ngÆ°á»i nhất định phải là sÆ° huynh Ngá»c Lam, còn má»™t ngÆ°á»i là chỉ chÃnh mình, vì sÆ° huynh là ngÆ°á»i lÆ°á»i biếng, nhất định sÆ° phụ không thể coi nhÆ° má»™t đồ đệ. Tuy nghÄ© thế, song Ngá»c Lâm vẫn không tin má»™t cách quyết Ä‘oán, lòng hiếu thắng cứ ray rứt thầy.Mãi đến tối, Ngá»c Lâm tưởng phải lên há»i sÆ° phụ cho ra nhẽ.Thầy rón rén bÆ°á»›c và o phòng hòa thượng trụ trì, lúc đó ngà i Ä‘ang ngồi ngay ngắn, nhắm mắt trên giÆ°á»ng.
- Bạch sư phụ, sư phụ đã yên nghỉ chưa ạ?
Hòa thượng trụ trì khẽ mở đôi mắt.
Ngá»c Lâm ấp úng:
- SÆ° phụ nói là sÆ° phụ có hÆ¡n má»™t ngÆ°á»i đệ tá»?
- Ừ!
- Con và sÆ° huynh là hai ngÆ°á»i kia mà ?
- Không, con chỉ có thể được xem nhÆ° má»™t ná»a thôi!
- SÆ° phụ nói má»™t ngÆ°á»i là chỉ cho sÆ° huynh?
Hòa thượng trụ trì gáºt đầu:
- Ừ!
Lá»i hòa thượng trụ trì nhÆ° má»™t bát nÆ°á»›c lạnh dá»™i lên đầu Ngá»c Lâm, thầy không dám há»i gì thêm, thầy lui ra, thầy không thể tưởng tượng hòa thượng lại có thể nói nhÆ° thế!
Ngá»c Lâm trở vá» phòng ngủ, mở tung cá»a sổ ra, nhìn ánh trăng lấp lánh trên các tầu lá chuối, lẩm bẩm:
- Mình chỉ được coi là má»™t ná»a đồ đệ thôi!
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:02 PM
|
|
[color=Green][size=5][b] Chương Bẩy [/b] [/size] [/color]
Từ khi biết sÆ° phụ coi mình chÆ°a hẳn là má»™t ngÆ°á»i đồ đệ, Ngá»c Lâm thấy lòng tá»± ái bị thÆ°Æ¡ng tổn rất nhiá»u. Thầy tá»± nghÄ©: giả sá» mình có má»™t ngÆ°á»i sÆ° huynh hÆ¡n mình cả vá» tà i, đức và trà tuệ, thì sÆ° phụ bảo mình là ná»a đồ đệ, mình cÅ©ng cam lòng, đằng nà y sÆ° huynh Ngá»c Lam chẳng những đã không có tà i, đức, há»c thức, mà lại lÆ°á»i nhÆ° bá», chỉ ăn vá»›i ngủ thế mà được coi là má»™t đồ đệ, nhÆ° váºy thá» há»i trên cõi Ä‘á»i nà y công lý ở đâu?
Theo ý Ngá»c Lâm thì hòa thượng trụ trì tháºt bất công, bởi thế tâm tÆ° thầy thÆ°á»ng thắc mắc bấn loạn. Ngá»c Lâm tá»± nghÄ© mình chịu khó, chăm chỉ không phải mong ngÆ°á»i Ä‘á»n bù, thưởng công, song cÅ©ng phải biết cho lòng mình, bây giá» mình lại không bằng cái ông sÆ° huynh lÆ°á»i biếng ấy, thì biết rằng sá»± lý ở Ä‘á»i nà y tháºt éo le!Vì có tâm trạng nhÆ° thế, cho nên Ngá»c Lâm ngoà i mấy thá»i công phu ra, cÅ©ng chẳng chịu cất nhắc việc gì nữa; nét mặt lúc nà o cÅ©ng ủ rÅ©, trong chùa ai cÅ©ng bảo là thầy nhá»› VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, hoặc cho rằng sau khi rá»i bá» VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng phủ, thầy hối tiếc, cho nên buồn rầu suốt ngà y. Kỳ thá»±c ná»—i lòng của Ngá»c Lâm duy có hòa thượng trụ trì và sÆ° huynh Ngá»c Lam má»›i biết, còn sá»± phá»ng Ä‘oán của má»i ngÆ°á»i chỉ là theo sá»± nông nổi và thiển cáºn của thế gian.Biết thế nên hòa thượng trụ trì và sÆ° huynh Ngá»c Lam không lấy là m lạ khi thấy Ngá»c Lâm trở nên chểnh mảng vá»›i việc tu trì. Thanh niên ai cÅ©ng có tÃnh hiếu thắng, và chÃnh vì không chịu để ai hÆ¡n mình nên má»›i có lòng tá»± tôn, tá»± ái. Ngá»c Lâm vốn có tÃnh dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc và không bao giá» tá»± ty mặc cảm.Thầy và o là m rể trong tÆ°á»›ng phủ và đã cảm hóa được VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° má»™t cách nhanh chóng, rồi lại trở vá» khoác manh áo tu hà nh, đó Ä‘á»u nhỠở Ä‘iểm lý trà thắng tình cảm, thế mà không bá» dẹp được tÃnh hiếu thắng để tá» ra đức tÃnh hoà n toà n trong trắng nhÆ° má»™t đóa hoa sen thÆ¡m tho vừa nhô lên khá»i vÅ©ng bùn lầy!Ngá»c Lâm buồn bã nhÆ° thế đã mấy ngà y. Má»™t hôm, má»i ngÆ°á»i trong chùa vừa ăn Ä‘iểm tâm xong thì hòa thượng trụ trì gá»i cả Ngá»c Lâm và sÆ° huynh Ngá»c Lam và o phòng riêng của ngà i.
- Gần đây hai con Ä‘á»u tá» ra tu hà nh chăm chỉ lắm! Nói xong hòa thượng Thiên Ẩn bảo há» ngồi xuống chiếc trÆ°á»ng ká»· bên cạnh phòng.
- Hằng ngà y con không ngủ nghĩ, chỉ cố công tu trì, song rất tiếc đến nay vẫn chưa biết được mình!
SÆ° huynh Ngá»c Lam nói vá»›i hòa thượng vá» công lao tu hà nh của mình, cố nhấn mạnh ba chữ "không ngủ nghÄ©" mục Ä‘Ãch để Ngá»c Lâm nghe rõ.
- Bạch sư phụ từ mẫn, con không dám nói dối và che dấu sư phụ, hà ng ngà y mà con không ngủ nghĩ thì không được.
Nghe Ngá»c Lam nói, Ngá»c Lâm thấy ngứa tai, vì thầy cho là ông sÆ° huynh nói dối thế mà sÆ° phụ lại nháºn là má»™t đồ đệ. Bởi thế giá»ng Ngá»c Lâm có vẻ châm biếm, nhÆ°ng Ngá»c Lam cứ cÆ°á»i khà và lá» Ä‘i nhÆ° không nghe.
- Hai con Ä‘á»u chịu khó cả, nhất là Ngá»c Lam, thầy biết xÆ°a nay chăm chỉ lắm!
Nói xong, hòa thượng Thiên Ẩn đứng dáºy Ä‘i đến cái tủ để kinh, sách ở góc phòng, Ngá»c Lam vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên sau câu khen ngợi của hòa thượng.Lúc đó Ngá»c Lâm đã thấy khó chịu, thầy Ä‘Æ°a mắt nhìn hòa thượng, cái nhìn bao hà m nhiá»u lá»i muốn nói. Thầy nghÄ©: xÆ°a nay sÆ° phụ rất sáng suốt, không hiểu ông sÆ° huynh đấu hót thế nà o mà khiến cho sá»± phụ má» Ä‘i, có lẽ nà o sÆ° phụ không nghe thấy má»™t lá»i phê bình của má»i ngÆ°á»i trong chùa? Thầy lại quay sang nhìn ông anh quý Ä‘ang cÆ°á»i khà , lòng chán ghét của thầy tá»± nhiên nhÆ° lại trà o lên; thầy cho rằng ông anh vốn là ngÆ°á»i chỉ thÃch ăn chứ không thÃch là m, mà giá» dám nói vá»›i sÆ° phụ là "không ngủ nghÄ©", tháºt trÆ¡ trẽn, dối trá! Thầy tin rằng dối trá nhÆ° thế, sÆ° huynh sau nà y nhất định sẽ gặp những việc rủi ro, khổ sở.Ngá»c Lam chỉ nhìn Ngá»c Lâm, mỉm cÆ°á»i tá»±a hồ nhÆ° đã Ä‘á»c thấy tÆ° tưởng của ông em.Lúc đó hòa thượng trụ trì trở ra, tay bÆ°ng má»™t chồng sách:
- Từ xÆ°a kinh Pháºt được lÆ°u truyá»n, Ä‘á»u nhỠở công sao, chép; đây là hai bá»™ kinh Pháp Hoa chép bằng tay, hai con má»—i ngÆ°á»i phải sao lại má»™t bá»™, viết cho đằng tả cà ng chóng cà ng hay, tối Ä‘a là ná»a tháng, đây là dịp để thá» tà i viết của hai anh em xem ai hÆ¡n ai?
- Xin phụng mệnh sÆ° phụ, con tưởng hạn ná»a tháng là đủ lắm rồi! Ngá»c Lâm tá» vẻ kiêu hảnh và lại ái ngại nhìn ông anh.
Ngá»c Lam cÆ°á»i hì hì, không nói năng, đỡ lấy chồng sách, chắp tay chà o hòa thượng rồi ra vá». Khi từ biệt, Ngá»c Lam gá»i Ngá»c Lâm ra chái nhà khẽ nói:
- SÆ° đệ, chú hãy giữ gìn sức khá»e, đừng cố gắng quá!
- Sư huynh muốn tôi phải cảm tạ nổi quan tâm của sư huynh đối với tôi?
- Äó là lòng thà nh thá»±c của anh đó thôi!
- Cảm ơn lòng tốt của sư huynh!
- Kinh Pháp Hoa có bảy quyển và tất cả gần tám vạn chữ! Ngá»c Lam vừa nói vừa chỉ và o chồng sách dà y cá»™m ôm trên tay, và tá» vẻ lo lắng.
- Ai bảo sÆ° huynh ngà y thÆ°á»ng không chịu gắng công, ngoà i ăn vá»›i ngủ, chẳng chịu mó đến việc gì, bây giá» tôi còn cách nà o giúp sÆ° huynh được?
- Không phải tôi muốn nhá» chú chép há»™, trong ná»a tháng trá»i sợ phần chú cÅ©ng vá»™i và ng lắm rồi; có Ä‘iá»u tôi mong là trÆ°á»›c mặt sÆ° phụ, chú đừng nói tôi chỉ ăn vá»›i ngủ suốt ngà y, sợ nếu sÆ° phụ giáºn mà đuổi tôi ra khá»i chùa, thì tôi không biết Ä‘i đâu.
- Hôm nay sÆ° huynh má»›i biết thế hả? SÆ° huynh tá»± há»i xem hà ng ngà y sÆ° huynh có sống đúng cuá»™c Ä‘á»i của ngÆ°á»i xuất gia không? Ä‚n rồi ngủ, ngủ chán sÆ° huynh lại Ä‘i lang thang, ngÆ°á»i ta chê cÆ°á»i, bình phẩm sÆ° huynh không thèm để ý, quần áo lôi thôi, Ä‘i đứng thì lắc la lắc lÆ°, nói không giữ lá»i, chẳng còn có uy nghi, lá»… Ä‘á»™ gì; hà nh vi của sÆ° huynh nhÆ° thế ai ngÆ°á»i ta còn nể hòa thượng, và là m mất cả thể diện của tăng đồ.
- Tháºt oan cho tôi! Ngá»c Lam nói.
- Những lá»i tôi nói có đúng sá»± tháºt không?
Ngá»c Lâm há»i vặn.
- Tôi không muốn nói vá»›i chú những việc ấy tôi chỉ yêu cầu chú trÆ°á»›c mặt sÆ° phụ, chú đừng bảo tôi là ngÆ°á»i lÆ°á»i biếng, thế thôi!
- Tôi tưởng chúng ta cùng theo má»™t thầy, tôi nói nhÆ° thế là mong sÆ° huynh sá»a đổi, cÅ©ng là vì danh dá»± chung của Pháºt Giáo, còn nghe hay không, hoà n toà n quyá»n sÆ° huynh. Từ nay trở Ä‘i, tôi sẽ không nói nữa, sÆ° huynh cứ yên tâm, song sÆ° huynh nên nhá»› rằng: "cái kim bá»c rẻ, lâu ngà y cÅ©ng ra", sÆ° huynh dấu mãi sÆ° phụ sao được!
- A Di Äà Pháºt, chú mình tốt lắm! Tôi biết không phải chú nói những chá»— xấu của tôi để phô trÆ°Æ¡ng những cái tốt của chú! Ngá»c Lam cÆ°á»i xòa rồi bá» Ä‘i thẳng.
Ngá»c Lâm cÅ©ng trở vá» phòng riêng, vừa Ä‘i vừa tá»± nghÄ©: sÆ° huynh biếng nhác, ngà y thÆ°á»ng không chịu luyện táºp viết lách, trong ná»a tháng trá»i mà bá»™ kinh dà y nhÆ° thế thì chép xong là m sao? Lúc ấy sÆ° phụ má»›i biết sÆ° huynh là ngÆ°á»i vô dụng, và không thể coi mình kém sÆ° huynh được.
Từ hôm ấy những ná»—i buồn vÆ¡ vẫn trong lòng Ngá»c Lâm tan biến, thầy ra công chép, không kể ngà y đêm, mục Ä‘Ãch viết cho xong bá»™ kinh trÆ°á»›c ngà y hạn định cà ng tốt để tranh hÆ¡n vá»›i sÆ° huynh. Thỉnh thoảng thầy lại lén đến phòng của Ngá»c Lam để dò xét tình hình, song lần nà o thầy đứng ngoà i khe cá»a nhìn và o cÅ©ng thấy Ngá»c Lam nằm khèo ngủ trên giÆ°á»ng, ngáy o o. Tuy mừng thầm, song Ngá»c Lâm nghÄ© đến tÃnh lÆ°á»i biếng của sÆ° huynh vẫn không đổi, phụ lòng tin tưởng của sÆ° phụ, thầy cÅ©ng thấy lòng buồn rÆ°á»i rượi!
Thấm thoát đã đến ngà y thứ mÆ°á»i bốn của thá»i hạn chép kinh, chiá»u hôm ấy Ngá»c Lâm đã hoà n thà nh công việc, lòng thầy phấn khởi vô cùng; thầy dá»± bị mang kinh lên trình sÆ° phụ ngay để ngà i biết công việc của thầy, dù sÆ° huynh Ngá»c Lam có chép xong chăng ná»a cÅ©ng đến mai má»›i Ä‘em lên, thá»i gian đó vẫn cháºm hÆ¡n thầy. Vả lại ná»a tháng nay Ngá»c Lâm vẫn thấy sÆ° huynh ngủ hoà i, dù có là thánh mà không là m việc cÅ©ng chẳng xong. NghÄ© đến đấy, Ngá»c Lâm cảm thấy thá»a mãn và khắp khởi bÆ°ng kinh lên phòng hòa thượng trụ trì.
Khi đến cá»a, Ngá»c Lâm sá»a lại khăn, áo chỉnh tá», Ä‘Æ°a tay gõ và o cánh cá»a ba cái, phÃa trong có tiếng vá»ng ra: Cứ và o, láºp tức Ngá»c Lâm mở cá»a bÆ°á»›c và o.
- Bạch sÆ° phụ, con đã chép xong kinh rồi ạ! Vừa nói Ngá»c Lâm vừa Ä‘Æ°a bá»™ kinh má»›i chép cho hòa thượng.
- Chép mất mÆ°á»i bốn ngà y! Hòa thượng trụ trì bấm đốt ngón tay.
- Vâng con sợ sư phụ mong nên cố chép xong sớm một ngà y!
- Mãi hôm nay con mới đem lên, đâu có sớm!
- Con chắc sÆ° huynh con cháºm hÆ¡n con nhiá»u! Ngá»c Lâm nói má»™t cách rất trang trá»ng và quyết Ä‘oán.
- SÆ° huynh Ngá»c Lam đã Ä‘Æ°a lên cách đây ba hôm rồi! Hòa thượng trụ trì Ä‘Æ°a tay chỉ và o chồng kinh cao ngất trên chiếc bà n đối diện.
- SÆ° huynh chép xong đã ba ngà y rồi? Ngá»c Lâm kinh ngạc.
- Con đến dở ra mà xem, chữ ông ấy viết rất rõ rà ng và đẹp đẽ!
Ngá»c Lâm mở quyển kinh thứ nhất ra coi, thì ngay ở trang đầu đã thấy má»™t hà ng chữ rất ngay thẳng: "Sa Môn Ngá»c Lam kÃnh sao"!
- Quái tháºt? Ngá»c Lâm tá»± há»i.
Hòa thượng trụ trì hiểu rõ tâm trạng của Ngá»c Lâm lúc ấy, liá»n an ủi:
- Con cÅ©ng chÆ°a quá ngà y hạn định, vả lại sÆ° huynh đã xuất gia lâu năm hÆ¡n con, sá»± tháºt nhÆ° váºy, con bất tất phải buồn!
- Bạch sÆ° phụ, con không buồn - Ngá»c Lâm gấp quyển kinh lại - không phải con thấy sÆ° huynh hÆ¡n con mà con ghen ghét, trái lại, không lúc nà o con không mong cho sÆ° huynh hÆ¡n con; nếu trà tuệ, đạo đức và tà i năng của sÆ° huynh Ä‘á»u hÆ¡n ngÆ°á»i, thì Ä‘iá»u đó không những sÆ° phụ vui mừng mà còn vẻ vang cả cho con, song tháºt con không biết sÆ° huynh dụng công ở chá»— nà o?
- Hà ng ngà y con chỉ thấy sư huynh ăn rồi ngủ?
- Con tưởng sÆ° phụ cÅ©ng thừa biết Ä‘iá»u đó!
- Váºy má»—i lúc sÆ° huynh là m việc gì phải nói vá»›i má»i ngÆ°á»i má»›i được sao?
Ngá»c Lâm không đáp. Hòa thượng trụ trì tiếp:
- Äại Ä‘a số chỉ thÃch xét ngÆ°á»i qua má»™t khÃa cạnh, chỉ thÃch tìm những chá»— xấu của ngÆ°á»i mà không chú ý đến Ä‘iểm tốt của há», do đó má»›i thÆ°á»ng khinh ngÆ°á»i. Ngá»c Lâm, con là ngÆ°á»i thông minh mà cÅ©ng không hiểu được sÆ° huynh con! Cõi Ä‘á»i nà y là má»™t cõi vÄ©nh viá»…n không bao giá» phân biệt được Ä‘en, trắng, phải, trái; bao nhiêu ngÆ°á»i hiá»n tà i đã bị hiểu lầm và mai má»™t vì ngÆ°á»i Ä‘á»i không có mắt nháºn xét, còn bao nhiêu kẻ tiểu nhân khéo trang diện bá» ngoà i, thì ngÆ°á»i ta cho là hiá»n nhân quân tá». Trên thế giá»›i có ngÆ°á»i nà o có trà nháºn xét má»™t cách chân chÃnh? SÆ° huynh con bá» ngoà i tuy hiện tÆ°á»›ng hình phà m nhÆ°ng trong tu máºt hạnh của Bồ Tát, nếu dùng con mắt thế tục thì không thể nháºn xét được sÆ° huynh đâu!Ngà y nay tuy trong Ä‘oà n thể xuất gia hết sức phức tạp, song trong đó không phải không có những vị Bồ Tát có đạo tâm lá»›n, há» không mà ng đến tiểu tiết, phóng đãng hình hà i, vượt hẳn ra ngoà i thế tình, nếu khinh khi há», sẽ phải chịu tá»™i báo!Nghe xong, Ngá»c Lâm sững sá», đứng ngây ngÆ°á»i nhÆ° má»™t pho tượng, má»™t lát sau, vá»›i giá»ng ăn năn, thầy nói:
- Con thá»±c cÅ©ng không hÆ¡n gì ngÆ°á»i Ä‘á»i, con đã lầm hiểu sÆ° huynh, nay nghe sÆ° phụ chỉ dạy, con thấy lòng xấu hổ vô cùng!
- Con biết thế là tốt lắm rồi! - Hòa thượng trụ trì gáºt lia lịa - Cuối cùng con vẫn có trà tuệ hÆ¡n ngÆ°á»i và má»™t phong Ä‘á»™ cao thượng; thầy rất hiểu tinh thần tá»± tôn, tá»± trá»ng và nhân cách đặc biệt của con, song so vá»›i sÆ° huynh, thì con chỉ có thể xem được nhÆ° má»™t ná»a ngÆ°á»i đệ tá» của thầy mà thôi!Ngá»c Lâm hổ thẹn, cúi đầu.
- Con yên tâm vỠdụng công thêm, con rất có phúc báo và thiện duyên, con chỉ cần cố gắng hơn nữa, sự nghiệp của con sẽ huy hoà ng và tương lai nhất định sẽ hơn sư huynh!
- Con nguyện không phụ ân của Tam Bảo và không phụ lòng mong má»i của sÆ° phụ! Con sẽ là m theo lá»i sÆ° phụ đã chỉ dạy!
- Äược lắm! không biết sau nà y thầy còn sống để được thấy không! Thôi con hãy vá» nghỉ Ä‘i!
Ngá»c Lâm bái biệt sÆ° phụ rồi kéo lê những bÆ°á»›c nặng ná» trở vá» phòng riêng. Ná»a tháng trá»i hà há»ng đến đây là kết thúc, cà ng nghÄ© lại, thầy cà ng thấy hổ thẹn, cà ng hổ thẹn, chà ng cà ng thấy lòng ray rứt; tại sao từ trÆ°á»›c đến giá» mình cứ khinh dá»… sÆ° huynh? Bây giá» chỉ còn cách lên trÆ°á»›c bà n Pháºt để sám hối. NghÄ© thế rồi, Ngá»c Lâm mặc áo chỉnh tá» lên Äại Hùng Bảo Äiện, ngồi trÆ°á»›c tượng Pháºt ThÃch Ca có đầy đủ ba mÆ°Æ¡i hai tÆ°á»›ng tốt và tám mÆ°Æ¡i vẻ đẹp, thà nh kÃnh lá»… bái; nhìn gÆ°Æ¡ng mặt từ bi, há»· xã của đấng cha là nh, tuy thầy có cảm giác lâng lâng, song vẫn không xua Ä‘uổi được lòng buồn phiá»n, tá»± trách.
Ngá»c Lâm tá»± lẩm bẩm:
- Lẽ ra mình không nên coi thÆ°á»ng sÆ° huynh, bây giá» là m thế nà o để sám hối ngÆ°á»i?
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:05 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]Chương Tám[/b][/size][/color]
TỠđấy trở Ä‘i Ngá»c Lâm lúc nà o cÅ©ng thấy lòng băn khoăn, thầy chỉ mong có cÆ¡ há»™i để xin lá»—i sÆ° huynh.Song hình bóng Ngá»c Lam đã biến mất từ mấy hôm nay, không ai còn thấy ông nằm khoèo trong căn phòng vắng vẻ ấy nữa.Má»™t ngÆ°á»i đã thấy mình có lá»—i vá»›i kẻ khác, thì lÆ°Æ¡ng tâm lúc nà o cÅ©ng cắn rứt?Khi gặp ai, Ngá»c Lâm có cảm tưởng nhÆ° ngÆ°á»i ấy Ä‘ang nhìn mình và nói:
- Ông là ngÆ°á»i khinh mạn, ông thÆ°á»ng coi rẻ sÆ° huynh, song tháºt thì sÆ° huynh là ngÆ°á»i tu máºt hạnh của Bồ Tát.
Ngá»c Lâm cúi đầu, nhắm mắt, không dám tá»± nhìn mình.
Má»™t hôm, Ngá»c Lâm Ä‘ang là m việc ngoà i vÆ°á»n, bá»—ng cảm thấy đói lòng, song cách bữa ăn còn xa, thầy thất thểu vá» phòng ngủ, vừa đặt chân lên ngưỡng cá»a, thầy thấy trên bà n má»™t gói gì to to, thầy bèn mở ra xem thì đó là gói thức ăn, ngoà i Ä‘á» mấy chữ: "Biếu thầy Ngá»c Lâm", lòng thầy bắt đầu nghi ngá»:
- "Ai mà tốt thế? Tại sao hỠbiết đúng lúc mình đang đói mà đưa đến cho những thức ăn ngon thế nà y? Thôi, mặc kệ, mình cứ ăn mấy miếng đã, rồi nói sau".
Äang lúc đói nhÆ° cà o ruá»™t nên Ngá»c Lâm cÅ©ng chẳng muốn biết ai là ngÆ°á»i đã Ä‘Æ°a gói thức ăn đến cho thầy.Rồi cách Ãt lâu Ngá»c Lâm lại thấy gói thức ăn trên bà n, Ngá»c Lâm cứ ăn, xong tuyệt nhiên không biết ai Ä‘Æ°a đến, mà cÅ©ng không tìm ra tung tÃch ngÆ°á»i ấy.
Ngà y tháng thoi Ä‘Æ°a, tiết trá»i đã dần dần trở nên lạnh, và trá»i bắt đầu và o đông; ngoà i song cá»a, gió bấc thổi vù vù, tuyết rÆ¡i lả tả.
Má»™t hôm nhÆ° thÆ°á»ng lệ, và o khoảng canh năm, Ngá»c Lâm thức giấc rồi lên thắp đèn, hÆ°Æ¡ng trên Ä‘iện Pháºt, sau đó thầy ra hiên chùa dóng má»™t hồi khánh để đánh thức các sÆ° trong chùa dáºy lên khóa sáng thầy vừa bÆ°á»›c ra khá»i cá»a thì má»™t cÆ¡n gió lạnh hắt và o ngÆ°á»i thầy là m cho toà n thân cóng buốt. Äánh hiệu xong, thầy thấy hai bà n tay cứng Ä‘Æ¡, tuy thầy không cảm thấy khổ sở, song mùa đông giá rét mà quần áo má»ng manh, thì ngÆ°á»i ta ai ai cÅ©ng khó chịu.Ngá»c Lâm tưởng và o phòng lấy tấm cà sà khoác thêm cho đỡ lạnh, khi đến nÆ¡i thầy thấy má»™t chiếc áo bông, má»›i, dà y không biết ai Ä‘Æ°a đến, gấp rất gá»n gà ng để trên giÆ°á»ng. Ngá»c Lâm nhìn kỹ, thấy áo may rất cẩn tháºn và dà y dặn, khi dở ra, thầy lại thấy má»™t mẩu giấy nhá» gấp bên trong và trên Ä‘á» mấy chữ: "Trá»i lạnh, biếu thầy Ngá»c Lâm để mặc cho đỡ rét!", thầy cà ng hoà i nghi và vô cùng kinh ngạc. Thầy tá»± nghÄ©: Lúc nà y trá»i vẫn chÆ°a sáng, và các sÆ° trong chùa cÅ©ng vừa má»›i thức giấc, ai đã Ä‘Æ°a chiếc áo nà y đến đây sá»›m thế? Mà cÅ©ng không để tên lại, hÆ¡n nữa trong chùa thì không ai có áo nà y, đến sÆ° phụ cÅ©ng chỉ mặc áo vải thô sÆ¡, chứ đâu có thứ tÆ¡ lụa mịn mà ng thế nà y? Ai để tâm săn sóc đến mình tốt quá thế? Do chiếc áo ấy, Ngá»c Lâm lại nhá»› đến gói thức ăn cách đây mấy hôm; nhìn nét bút trên mẩu giấy, thầy biết đó là chữ của má»™t ngÆ°á»i há»c giá»i, song suy nghÄ© mãi, thầy vẫn không Ä‘oán ra ngÆ°á»i tốt bụng đó là ai, cuối cùng thầy tá»± nghÄ©:Có lẽ Vi Äà Bồ Tát giúp ta? Chắc ngà i thấy mình là ngÆ°á»i thanh niên há»c đạo, xa cha mẹ, xa quê hÆ°Æ¡ng. Ngà i thÆ°Æ¡ng lòng nhiệt thà nh của mình, nên lúc đói thì cho thức ăn, mà khi rét thì cho áo mặc. Tháºt là má»™t việc không thể tưởng tượng! Song nếu là Vi Äà Bồ Tát giúp mình, thì tại sao ngà i phải gá»i mình là thầy Ngá»c Lâm? Suy Ä‘i, nghÄ© lại, rốt cuá»™c, Ngá»c Lâm cÅ©ng không hiểu rõ.Ngá»c Lâm tá»± an ủi: Thôi, không cần nghÄ© nhiá»u, đã Ä‘á» rõ tên mình, vả lại trá»i Ä‘ang lạnh buốt, mình cứ mặc đại rồi sau sẽ hay.Ngá»c Lâm không dám tiết lá»™ những Ä‘iá»u bà máºt đó vá»›i ai, thầy chỉ khắp khởi mừng thầm và mang lòng hoà i nghi má»™t mình.Từ đấy, Ngá»c Lâm gia công lá»… bái Vi Äà Bồ Tát để tạ Æ¡n, vì theo thầy thì ngoà i đức Vi Äà Bồ Tát ra, không ai giúp đỡ thầy nhÆ° thế. Thầy Ä‘i tu đã năm, sáu năm nay, tuy trong chùa ngÆ°á»i trên, kẻ dÆ°á»›i ai cÅ©ng yêu quý thầy, song vá» phÆ°Æ¡ng diện ăn, mặc thì tháºt
không ai đặc biệt quan tâm đến thầy. TrÆ°á»›c kia đại khái thầy nghe ngÆ°á»i ta kể nhiá»u chuyện vỠđức há»™ pháp Vi Äà Bồ Tát, nên giá» thầy chỉ biết tin thế thôi!
Má»™t hôm sau khóa lá»… tối, Ngá»c Lâm trở vá» phòng thì thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang nằm trên giÆ°á»ng của thầy, nhìn kỹ thầy má»›i biết đó là sÆ° huynh Ngá»c Lam đã biến mất mấy hôm nay.
- SÆ° huynh! SÆ° huynh đấy à ! Lần đầu tiên Ngá»c Lâm gá»i Ngá»c Lam má»™t cách thân máºt và cung kÃnh.
- Ừ! Tôi đây!
Ngá»c Lam bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng, cặp mắt sáng quắc.
- Tôi đợi chú mà ngủ thiếp đi; đáng lẽ tôi đi lâu rồi, nhưng lại nghĩ đến ngà y mai chú sẽ bị thầy Duy Na mắng, nên phải nán lại để báo cho chú biết trước.
- Tại sao mắng? Ngá»c Lâm ngạc nhiên há»i.
- Tôi cũng không biết tại sao, nhưng là m việc gì chú cũng nên để ý là hơn.
- Tôi chả là m gì nên tội!
- Biết rồi!
- Váºy tại sao sẽ bị mắng?
- Tôi có cảm tưởng nhÆ° sáng mai chú sẽ là m cho cả chùa Ä‘á»u lỡ công phu.
- Sư huynh nói thế là thế nà o?
- Tôi không còn thì giỠđể giảng giải, chú hãy cẩn tháºn coi chừng thá»i giá»!
Nói xong, Ngá»c Lam Ä‘i ra cá»a.
- SÆ° huynh, xin sÆ° huynh cho tôi giải thÃch rõ vá»›i sÆ° huynh má»™t và i chuyện!
Ngá»c Lâm không để ý đến chuyện riêng của mình, trÆ°á»›c kia thầy hay khinh thÆ°á»ng sÆ° huynh, mấy hôm rồi được sÆ° phụ chỉ bảo cho, nên lÆ°Æ¡ng tâm thì ân háºn, thầy tưởng nhân cÆ¡ há»™i nà y, thầy tá» bà y lòng ăn năn, hối cải của mình.
- Sá»± giải thÃch hay nhất là đừng giải thÃch gì cả! Ngá»c Lam cÆ°á»i xòa rồi bÆ°á»›c ra khá»i phòng.
- Sư huynh, sư huynh vẫn còn ghét tôi?
- Äừng nói thế, tất cả sá»± tình ở Ä‘á»i Ä‘á»u là hiểu lầm cả, ngÆ°á»i ta biết căn cứ và o sá»± tưởng tượng chủ quan, chứ tháºt không có gì đáng ghét hay không đáng ghét!Ngá»c Lâm nhìn bóng Ngá»c Lam má» trong bóng đêm.Nếu trÆ°á»›c kia mà nhÆ° thế thì Ngá»c Lâm đã má»i ông anh ra khá»i phòng tá»± bao giá» rồi, song hiện giá» thì Ngá»c Lâm đã biết sÆ° huynh Ngá»c Lam bá» ngoà i tuy tá» vẻ bình phà m, song trong tu máºt hạnh của má»™t vị Bồ Tát. Cho đến hôm nay Ngá»c Lâm má»›i thấy lá»i nói của sÆ° phụ chứa Ä‘á»±ng má»™t triết lý sâu xa. Thầy tá»± trách mình trÆ°á»›c kia cho là lá»i nói của Ngá»c Lam là hà m hồ, rồ dạ, tháºt oan uổng cho ngÆ°á»i.Lúc nầy Ngá»c Lâm trở lại ngồi phân tÃch những lá»i của Ngá»c Lam. Ông nói sáng mai Ngá»c Lâm sẽ là m lỡ công phu của má»i ngÆ°á»i trong chùa, lại bảo thầy phải cẩn tháºn nhá»› giá» giấc, và còn nói ngà y mai thầy sẽ bị mắng nữa, nghÄ© má»™t lát thầy chợt hiểu ra.Ngá»c Lâm cho rằng sÆ° huynh biết chắc sáng mai thầy sẽ ngủ trÆ°a, không nhá»› giá» giấc để đánh thức má»i ngÆ°á»i dáºy lên khóa sáng, cho nên nói lỡ công phu. Vì ngủ trÆ°a tức là không là m trá»n bổn pháºn, mà đã không trá»n bổn pháºn thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là thầy Duy Na sẽ khiển trách. SÆ° huynh quá lo xa. Ngà y mai mình sẽ dáºy đúng giá», không sai má»™t phút, là m cho lá»i phá»ng Ä‘oán của sÆ° huynh tráºt lấc để tá» cho sÆ° huynh biết mình cÅ©ng không phải ngÆ°á»i vô dụng!TrÆ°á»›c khi lên giÆ°á»ng ngủ, Ngá»c Lâm nhá»› lại lá»i nói của sÆ° huynh, thầy lại nhất định không chịu nằm, cứ ngồi chá» cho trá»i sáng để Ä‘i đánh thức má»i ngÆ°á»i, khiến cho sÆ° huynh không thể coi thÆ°á»ng được thầy.NghÄ© thế lòng Ngá»c Lâm cà ng phấn khởi, thầy ngồi xem kinh đợi cho trá»i sáng.
Äêm khuya, gió lạnh cảnh chùa trở nên tịch mịch, thanh u không khác gì lãnh cung của má»™t VÆ°Æ¡ng Phi thuở xÆ°a, má»™t mình Ngá»c Lâm ngồi trong căn phòng vắng vẻ, ngá»n đèn dầu lạc tá»a ra má»™t ánh sáng má», và ng nhạt, hình bóng của Ngá»c Lâm in trên tÆ°á»ng, má»™t mình, má»™t bóng vá»›i chiếc giÆ°á»ng, ngoà i ra không còn váºt gì khác.Ngá»c Lâm xem kinh Hoa Nghiêm, thầy đã hết tÆ° tưởng và o chân lý viên dung vô ngại trong Hoa Tạng thế giá»›i, thầy thể nháºp được trà tuệ sâu xa của chÆ° Pháºt và Bồ Tát, sau thầy lại nghÄ© đến tinh thần cầu đạo của Thiện Tà i Äồng Tá», năm mÆ°Æ¡i ba lần Ä‘i tham há»c, lòng thầy kÃnh ngưỡng vô cùng!
Thầy xem đã khá lâu, nhÆ°ng đêm đông dà y đặc, vẫn chÆ°a thấy tiếng gà kêu sÆ°Æ¡ng. Ngá»c Lâm thấy tinh thần má»i mệt liá»n gấp quyển kinh lại và ngồi nhắm mắt tham thiá»n.
Thần trà Ngá»c Lâm trở nên hôn mê.Thá»i gian nhÆ° má»™t giòng nÆ°á»›c chảy Ä‘á»u Ä‘á»u, má»—i khắc má»—i trôi qua.Trá»i đã sáng rõ, Ngá»c Lâm vẫn còn tá»a thiá»n!
- Cá»™c, cá»™c! Mở cá»a! Tiếng thầy Duy Na oang oang trên Pháºt Ä‘iện.
Ngá»c Lâm bừng tỉnh:
- A! Chết chá»a! Sáng tráºt ra rồi!
Ngá»c Lâm vá»™i và ng và là u nhà u lên mở cá»a chÃnh Ä‘iện.
- Ngủ như chết giả ấy! Bác nhìn xem, bây giỠlà mấy giỠrồi?
Thầy Duy Na trừng mắt mắng Ngá»c Lâm.
- Tôi nhá»› lắm song trót lỡ. Ngá»c Lâm tá»± nháºn lá»—i.
- HÆ°... Trá»i sáng thế nà y mà chÆ°a dáºy dánh hiệu, còn bảo là nhá»›. Gần đây tôi coi bá»™ bác cÅ©ng không khác gì ông anh quý của bác, chỉ ăn vá»›i ngủ!
- Tôi đâu sánh được vá»›i sÆ° huynh tôi, xin thầy đừng quá khen, tôi và cả thầy nữa, chúng ta còn kém ngÆ°á»i xa lắm! Ngá»c Lâm tá» ra không chịu.
- Bác dám láo với tôi à ?
- Thầy Duy Na, xin thầy đừng giáºn! TrÆ°á»›c kia tôi cÅ©ng nhÆ° thầy, chúng ta Ä‘á»u tá»± phụ, cho mình là ghê gá»›m lắm, kỳ thá»±c chúng ta Ä‘á»u là những ngÆ°á»i kém cá»i! Những ngÆ°á»i tháºt hiá»n tà i thì ta lại cho há» là vô dụng, đó là điểm ngu si của loà i ngÆ°á»i!
- Giá» bác lên giá»ng dạy Ä‘á»i hả? Thầy Duy Na cáu thêm.
Ngá»c Lâm không nói nữa, đến cầm chiếc dùi khánh đóng má»™t hồi. Thầy Duy Na đứng mắng theo, nhÆ°ng Ngá»c Lâm giả đò nhÆ° không nghe.Trong lòng Ngá»c Lâm nghÄ©: Sao sÆ° huynh biết hôm nay mình nhỡ giá»? Và sao biết trÆ°á»›c thầy Duy Na sẽ mắng mình? Bây giá» Ngá»c Lâm má»›i nháºn thá»±c sÆ° huynh không phải là ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng!Ngá»c Lâm Ä‘i tìm sÆ° huynh, nhÆ°ng không thấy.Äến tối, ngất ngưởng nhÆ° say rượu, sÆ° huynh Ngá»c Lam bÆ°á»›c và o phòng ngủ của Ngá»c Lâm.
- Sư đệ, là m chú bực mình quá hả?
- A! SÆ° huynh! Má»i sÆ° huynh ngồi, Ngá»c Lâm đứng dáºy.
- Tôi không có thì giỠngồi nói chuyện với chú, tôi có việc phải đi ngay.
- Sư huynh, sao sư huynh biết hôm nay tôi nhỡ gi�
- Tôi cũng không biết!
- Hôm qua sư huynh nói rõ rà ng như thế mà .
- Chú cho là rõ rà ng thì nó rõ rà ng. Tôi bảo chú hãy cẩn tháºn giá» giấc, mà chú sợ nhỡ giá», kết quả là nhỡ giá» tháºt! Äiá»u đó chả có gì lạ cả!
- Sợ nhỡ giá», đâm ra nhỡ giá» tháºt! Ngá»c Lâm suy nghÄ© câu nói của sÆ° huynh.
- Sư đệ, tôi xem chú có vẻ còn thắc mắc một vấn đỠgì?
- Kể thì tôi còn thắc mắc nhiá»u vấn Ä‘á», xin sÆ° huynh chỉ giáo!
Lúc nà y bất cứ Ngá»c Lam nói gì, Ngá»c Lâm cÅ©ng sung sÆ°á»›ng tiếp thụ.
- Không! Ngá»c Lam nhìn chiếc áo bông má»›i trên mình Ngá»c Lâm - Gần đây chú lại có thêm má»™t vấn Ä‘á» chÆ°a rõ rà ng trong đầu óc chú!
- Gần đây? Gần đây thì có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a thức ăn và chiếc áo nà y cho tôi, tôi không dám dấu sÆ° huynh, có lẽ là Vi Äà Bồ Tát giúp đỡ tôi chăng?
- Vi Äà Bồ Tát giúp chú? Ha... ha...! việc lạ! Tiếng cÆ°á»i của Ngá»c Lam phá tan sá»± tÄ©nh mịch trong Pháºt Ä‘iện.
- Không phải Vi Äà Bồ Tát? Ngá»c Lâm Ä‘á» mặt!
- Chú có muốn gặp vị Vi Äà Bồ Tát ấy không?
- Là m thế nà o gặp được?
- Äiá»u đó rất dá»…, ngà i đã đến tìm chú nhiá»u lần, Ä‘á»u bị tôi cản lại; đại khái ngà y mai ngà i lại đến tìm chú, Ä‘á»™ gần trÆ°a chú ra đứng giữa Ä‘Æ°á»ng phÃa ngoà i chùa mà đợi, chú sẽ được thấy, ha....ha.... Vi Äà Bồ Tát!
Nói xong, không đợi Ngá»c Lâm đáp, Ngá»c Lam cÆ°á»i xòa rồi bá» Ä‘i, Ngá»c Lâm đứng thẫn thá» trong giây lát!
|
« Bổ sung: Nov 25, 2003, 11:21 pm - Minh Long » |
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:10 PM
|
|
[color=Green][size=5 ][b]ChÆ°Æ¡ng ChÃn[/b][/size][/color]
Sáng sá»›m hôm sau, Ngá»c Lâm trở dáºy tuy cÅ©ng là m việc theo thá»i khóa biểu nhÆ° thÆ°á»ng lệ, song lòng thầy không khá»i bồn chồn, thấp thá»m.Hình tượng của Vi Äà Bồ Tát mặc áo nhung, cầm bảo chá», cứ lởn vởn hiện ra trong đầu óc thầy, lúc nà o thầy cÅ©ng nhá»› lá»i của sÆ° huynh Ngá»c Lam nói là hôm nay thầy sẽ được gặp Vi Äà Bồ Tát, song hình thù của tháºt của Vi Äà Bồ Tát không biết có giống nhÆ° pho tượng mà mình lá»… hà ng ngà y?
Trên Pháºt Ä‘iện, đèn nến sáng trÆ°ng, khói hÆ°Æ¡ng nghi ngút, tiếng tụng kinh của các sÆ° há»a theo nhịp mõ trầm hùng, thỉnh thoảng lại Ä‘iểm lẫn tiếng chuông, ngân nga, văng vẳng và du dÆ°Æ¡ng nhÆ° má»™t Ä‘iệu nhạc; má»i ngà y thÆ°á»ng, khung cảnh và thanh âm ấy đã là m cho Ngá»c Lâm say sÆ°a, ngây ngất và cảm Ä‘á»™ng. NhÆ°ng hôm nay, trái lại, Ngá»c Lâm chỉ mong cho chóng hết khóa lá»… sáng, vì tâm trà của thầy đã dồn cả và o việc Ä‘i gặp chân thân của Vi Äà Bồ Tát.Sau khóa lá»… chấm dứt, Ngá»c Lâm từ Äại Hùng Bảo Äiện Ä‘i ra, đến trÆ°á»›c tượng Vi Äà Bồ Tát lạy mấy lạy, lúc đó trá»i cÅ©ng đã má» má» sáng.Ngá»c Lâm quỳ trÆ°á»›c tượng Vi Äà Bồ Tát và lâm râm khấn khứa, chúc tụng:
- Lạy Bồ Tát, ai cÅ©ng nói ngà i thÆ°á»ng cảm ứng khắp ba châu để há»™ trì Pháºt pháp, ai cÅ©ng nguyện lá»… bái ngà i. Äã mấy lần ngà i Ä‘Æ°a thức ăn và cả áo rét đến cho con, con cảm kÃch vô cùng! Ngá»c Lâm nà y tuổi còn Ãt, lại không có đức, đâu có xứng đáng vá»›i lòng thÆ°Æ¡ng xót của ngà i! SÆ° huynh Ngá»c Lam bảo con gần trÆ°a hôm nay ra đứng ở giữa Ä‘Æ°á»ng phÃa ngoà i chùa sẽ được thấy chân thân của ngà i, lúc ấy kÃnh xin ngà i rủ lòng thÆ°Æ¡ng chỉ cho những chá»— ngu muá»™i của con!Äang lúc Ngá»c Lâm khấn thầm nhÆ° thế thì bá»—ng sau lÆ°ng có tiếng thét lên:
- Không! Không được! Hôm qua tôi bảo chú sáng nay Ä‘i gặp vị Há»™ Pháp Vi Äà đã mang thức ăn và áo đến cho chú, chứ không phải vị Vi Äà bằng gá»— chạm khắc nà y!
Ngá»c Lâm chÆ°a hiểu vỡ lẽ, vá»™i ngoảnh đầu nhìn lại thì đó là sÆ° huynh Ngá»c Lam!Ngá»c Lâm đứng dáºy, Ä‘i đến trÆ°á»›c sÆ° huynh Ngá»c Lam, cất tiếng: Chà o sÆ° huynh!
- Sao chú lẩn thẩn váºy! Ngá»c Lam lắc đầu há»i.
Má»™t luồng gió lạnh hắt và o mặt Ngá»c Lâm, thầy ngÆ¡ ngác nhìn sÆ° huynh Ngá»c Lam bằng ánh mắt hoà i nghi.
- Chú cầu vị Bồ Tát bằng gỗ nà y chỉ cho chú những điểm ngu muội để là m gì?
- Rất mong sÆ° huynh chỉ giáo cho! Ngá»c Lâm đã hiểu lá»i nói của sÆ° huynh.
- Tất cả Pháºt đã nói hết rồi, chỉ giáo, còn gì nữa mà chỉ giáo? Ngá»c Lam lắc đầu.
- Song - Ngá»c Lâm nói - Chân lý của Pháºt không phải ai cÅ©ng có thể hiểu được, váºy nhá» thiện tri thức chỉ bảo, dắt dẫn há không cần thiết lắm sao?
- Thế tôi là thiện tri thức? Ha... ha...! Tiếng cÆ°á»i ha ha của Ngá»c Lam là m cho mấy con chim Ä‘ang Ä‘áºu trên cây ngá»c lan phÃa trÆ°á»›c chùa cÅ©ng phải giáºt mình và cất cánh bay.
- SÆ° huynh - Ngá»c Lâm nói má»™t cách cung kÃnh - TrÆ°á»›c kia Ngá»c Lâm nà y không biết, có Ä‘iểm vô lá»… đối vá»›i sÆ° huynh; gần đây tôi cứ mong có dịp để sám hối sÆ° huynh, nhÆ°ng lúc nà o cÅ©ng thấy sÆ° huynh vá»™i vá»™i và ng và ng, mà đến phòng riêng cÅ©ng không gặp sÆ° huynh, sÆ° huynh là ngÆ°á»i đạo cao, đức trá»ng, chắc sÆ° huynh chả để ý đến những việc đã qua.
- Không nói quá khứ và vị lai, ngay việc hiện tại cũng chưa xong.
Ngá»c Lam nhìn thẳng và o mắt Ngá»c Lâm; nói tiếp:
- Tôi há»i chú việc hiện tại mà ngÆ°á»i xuất gia phải là m là việc gì?
- Hoằng dÆ°Æ¡ng Pháºt pháp, cứu giúp chúng sinh!
- Thế chú đã Hoằng DÆ°Æ¡ng Pháºt Pháp chÆ°a?
- Tôi vẫn chưa hiểu gì.
- Thế chú đã cứu giúp chúng sinh chưa?
- Nếu có cÆ¡ há»™i tôi sẽ là m! Ngá»c Lâm lại nhá»› đến việc cứu VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°.
- Nà y chú! ChÆ°a đến giá» Ä‘iểm tâm, không khà buổi sá»›m trong sạch thế kia, chú vá»›i tôi hãy ra cá»a Tam Quan Ä‘i dạo má»™t lúc.
Ngá»c Lâm gáºt đầu, theo sau Ngá»c Lam.Lần đầu tiên hai anh em há» Ä‘i chung vá»›i nhau và cÅ©ng là lần đầu tiên Ngá»c Lam tá» thái Ä‘á»™ của má»™t vị sÆ° Ä‘Æ°á»ng bệ, siêu việt.Há» dừng lại bên bá» hồ phÃa ngoà i cá»a Tam Quan.
- SÆ° đệ! Ngá»c Lam thân máºt gá»i Ngá»c Lâm.
- Chú bảo hiểu được Pháºt pháp má»›i Ä‘i Hoằng dÆ°Æ¡ng, nếu thế không bao giá» chú hiểu được Pháºt pháp, vì chÃnh lúc hoằng dÆ°Æ¡ng pháºt pháp má»›i có thể hiểu Pháºt pháp. Ngà y ngà y cứ đóng khung trong cảnh chùa và nhai Ä‘i nhai lại mấy cuốn sách cổ, nhÆ° thế đâu có thể hiểu được Pháºt pháp?
- Äúng thế, đó chỉ hiểu được bá» ngoà i của Pháºt pháp, mà chÆ°a hiểu được phần thá»±c dụng của Pháºt pháp. Ngá»c Lâm đồng ý vá»›i Ngá»c Lam.
- Pháºt pháp chân chÃnh không phải ở xa lìa chúng sinh, tu há»c Pháºt pháp là phải tìm Pháºt pháp ngay giữa chúng sinh; chú có thấy hiện nay phần nhiá»u ngÆ°á»i há»c Pháºt muốn ly khai chúng sinh? Ngá»c Lâm gáºt đầu.
- Chú nói có cÆ¡ há»™i chú sẽ cứu chúng sinh, kỳ thá»±c cho đến nay chú vẫn chÆ°a cứu được ngÆ°á»i nà o. Thà dụ có ngÆ°á»i té xuống hồ - Ngá»c Lam chỉ xuống hồ nÆ°á»›c - chú muốn cứu há», chú phải nhảy xuống vá»›t há» lên bá», cứu há» khá»i chết Ä‘uối, thế má»›i là cứu ngÆ°á»i; song hiện giá» chú chÆ°a cứu ngÆ°á»i theo cách ấy, chú thấy chúng sinh đắm Ä‘uối trong bể ái dục, chú muốn cứu, song chỉ Ä‘Æ°a há» lên khá»i mặt nÆ°á»›c để thở trong giây lát, rồi lại quăng há» xuống và thung dung rÅ© áo ra Ä‘i, nhÆ° thế mà chú tưởng là chú đã cứu ngÆ°á»i?
Câu nói của Ngá»c Lam đánh trúng tâm bệnh của Ngá»c Lâm, Ngá»c Lâm xấu hổi, cúi đầu, yên lặng không đáp.
- Từ nay vỠsau, chú cứu ai phải cứu đến nơi đến chốn, đừng đem con bỠchợ!
Giá»ng Ngá»c Lam nhÆ° ra lệnh.Ngá»c Lâm biết sÆ° huynh muốn ám chỉ việc mình và o là m rể trong VÆ°Æ¡ng tÆ°á»›ng phủ, thầy nghÄ© cÅ©ng đúng: thầy và o tÆ°á»›ng phủ tuy đã thuyết phục được VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, nà ng đã khá»i bệnh, song thầy vẫn chÆ°a cứu nà ng ra khá»i bể sinh tá», ái dục.
Ãi tình của con ngÆ°á»i vốn là chủng tá» từ kiếp trÆ°á»›c, không phải năm ba câu nói mà đoạn từ ngay được. Trong đêm tân hôn, tuy Ngá»c Lâm đã dùng câu nói cảm hóa được VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và vẫn giữ được tâm hồn trong trắng để trở vá» vá»›i sá»± nghiệp tu hà nh, song tình yêu của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đối vá»›i Ngá»c Lâm vẫn chÆ°a hoà n toà n chết hẳn, chÃnh Ngá»c Lâm cÅ©ng hiểu rõ Ä‘iá»u đó.DÄ© nhiên Ngá»c Lâm cÅ©ng không thể quên hẳn được vẻ đẹp yêu kiá»u và tình tứ của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, song thầy cứ cố quên, vì thầy hiểu rằng ái tình có sức mạnh ghê gá»›m, nếu không cẩn tháºn sẽ bị lôi cuốn theo. Bồ Tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả, Ngá»c Lâm luôn luôn ghi nhá»› câu nói ấy.GiỠđây nghe sÆ° huynh nói, biết rằng sÆ° huynh cho mình chỉ má»›i Ä‘Æ°a VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° lên khá»i mặt nÆ°á»›c, rồi lại buông nà ng ra, chứ chÆ°a tháºt cứu nà ng ra khá»i bể khá»i, song là m thế nà o để cứu nà ng? Lúc ấy Ngá»c Lâm bắt đầu cảm thấy buồn phiá»n!
Từ trên cây ngô đồng bên bá» hồ mấy chiếc lá và ng rÆ¡i xuống vai Ngá»c Lâm, thầy Ä‘Æ°a tay rủ chiếc áo bông má»›i để gạt những lá xuống đất.
- Chú mặc chiếc áo má»›i ấy có thấy ấm không? Ngá»c Lam nhìn Ngá»c Lâm từ đầu đến chân.
- Äây cÅ©ng là nhá» Æ¡n Vi Äà Bồ Tát.
- Ủa, lại cÅ©ng Vi Äà Bồ Tát! Ha... ha...
- SÆ° huynh nói là hôm nay tôi sẽ được thấy ngà i há»™ pháp Vi Äà Bồ Tát mà ?
Ngá»c Lâm nhìn sÆ° huynh Ngá»c Lam chằm chặp bằng ánh mắt dò há»i: - Phải rồi, hôm nay chú sẽ được thấy ngà i Há»™ Pháp đã Ä‘Æ°a thức ăn và áo đến cho chú, Ngá»c Lam không nói đến bốn chữ "Vi Äà Bồ Tát" nên dù có thông minh, Ngá»c Lâm cÅ©ng không hiểu ngụ ý câu nói của sÆ° huynh.Ngá»c Lâm biết thế nên cÅ©ng không hoà i nghi nữa.Boong! Boong! Boong!.... Tiếng chuông báo hiệu Ä‘iểm tâm trong chùa vá»ng ra. Trá»i đã sáng hẳn.
- Sư huynh, đến giỠăn điểm tâm rồi!
- Ä‚n! Suốt ngà y chỉ có ăn, ngoà i việc ăn ra, hình nhÆ° con ngÆ°á»i không còn việc gì khác.
Ngá»c Lâm nghe sÆ° huynh nói thế, biết là mình đã nói vá»™i, thầy thấy Ä‘á» mặt!
- Chú vỠăn đi, tôi còn đi đà ng nà y có chút việc.
Không đợi Ngá»c Lâm trả lá»i, nói xong, Ngá»c Lam rÅ© tay áo và đi thẳng.Ngá»c Lâm nhìn theo Ngá»c Lam, má»™t cảm giác mang mang thoáng hiện trong óc thầy.Gần đây sao sÆ° huynh lại tá» thái Ä‘á»™ kỳ lạ và bà ẩn, ông không có má»™t chức vụ gì ở trong chùa, hÆ¡n nữa, không ai chÆ¡i bá»i vá»›i ông, ai cÅ©ng cho ông là ngÆ°á»i Ä‘iên Ä‘iên, khùng khùng, không thèm lai vãng, và chÃnh ông cÅ©ng váºy, ngoà i việc ăn xong lại ngủ ra, ông coi nhÆ° cõi Ä‘á»i nà y không có liên quan gì đến ông. TrÆ°á»›c kia Ngá»c Lâm không những chẳng thèm đếm xỉa đến ông, mà còn ghét ông vô hồi kỳ táºn. Từ sau hôm chép lại bá»™ kinh Pháp Hoa, Ngá»c Lâm má»›i biết ông là má»™t ngÆ°á»i phi phà m; rồi hòa thượng trụ trì lại bảo là ông tu máºt hạnh của má»™t Äại Thừa Bồ Tát, nên từ đấy Ngá»c Lâm không dám khinh thÆ°á»ng. Song từ khi Ngá»c Lâm hối cải, thay đổi thái Ä‘á»™ đối vá»›i ông, thì ông lại cà ng tá» ra thần bÃ, ông Ä‘i, vá» bất định; lúc muốn tìm ông thì đâu cÅ©ng không thấy, lúc không tìm kiếm ông thì tá»± nhiên ông xuất hiện. Khi Ngá»c Lâm thấy ông, ông chỉ nói câu được, câu chăng rồi lại bá» Ä‘i, nếu Ngá»c Lâm muốn nói gì vá»›i ông cÅ©ng khó.Ngá»c Lâm nhìn hỉnh ảnh sÆ° huynh đã khuất xa rặng cây ngoà i đầu Ä‘Æ°á»ng má»›i quay gót trở vá». Vừa Ä‘i thầy vừa nhìn tứ phÃa, đâu đâu cÅ©ng vắng lặng. Ngá»c Lâm tá»± nghÄ© tình cảm con ngÆ°á»i xÆ°a nay cÅ©ng vắng lặng nhÆ° thế, không có mừng, giáºn, thÆ°Æ¡ng, vui, lo sầu, khổ não, song chỉ vì để ngoại cảnh chi phối mà lòng ngÆ°á»i trở nên xáo trá»™n, cÅ©ng nhÆ° má»™t tráºn gió thổi qua, là m cho cây rung Ä‘á»™ng, hay má»™t viên đá rá»›t xuống, khiến mặt hồ gợn sóng.
Khi còn tấm bé, tâm hồn Ngá»c Lâm trong sạch, vắng lặng không má»™t Ä‘iểm nhÆ¡, khi lá»›n lên, những nổi bất bình ở Ä‘á»i, những lo âu của kiếp ngÆ°á»i, sá»± suy vong của Pháºt giáo và má»™t Ä‘oà n thể tăng đồ phức tạp, đã khiến cho tâm hồn thầy xao xuyến, bất an. Thêm và o đấy, hiện giá» VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và sÆ° huynh Ngá»c Lam, việc há» là m, lá»i há» nói Ä‘á»u gây tiếng vang trong lòng thầy, do đó, Ngá»c Lâm thấy tình cảm bị khÃch Ä‘á»™ng.
- Chú có thấy thầy Ngá»c Lam và sÆ° ông Ngá»c Lâm Ä‘i ra không?
Lúc Ngá»c Lâm sắp bÆ°á»›c và o cá»a Tam Quan thì nghe tiếng sÆ° bác trá»±c nháºt há»i sÆ° chú gác cá»a ngõ.
- Không! Quái nhỉ, hai ngÆ°á»i có thể cùng Ä‘i vá»›i nhau kia à ? SÆ° chú gác cá»a há»i lại bác trá»±c nháºt, vì theo há», ai mà cùng Ä‘i vá»›i Ngá»c Lam thì ngÆ°á»i ấy là cái mốc cho há» cÆ°á»i, huống chi đây lại là Ngá»c Lâm vốn ghét cay ghét đắng sÆ° huynh.
- Không biết hỠđi là m cái ma gì?
- Äã hai ba lần tôi thấy Ngá»c Lam đứng nói chuyện vá»›i má»™t ngÆ°á»i con gái trẻ măng ở phÃa ngoà i Tam Quan, không biết há» nói chuyện gì!
- Ừ, tôi cũng bắt gặp một lần, không ngỠcái ông điên điên, khùng khùng ấy mà vẫn còn động lòng trần!
Ngá»c Lâm vốn không thÃch nghe những lá»i nói xấu sau lÆ°ng, nên tảng lá» nhÆ° không nghe, song vừa Ä‘i được mấy bÆ°á»›c thì những tiếng
"Ngá»c Lam.... con gái..... lòng trần" rót và o tai thầy, bất giác thầy dừng bÆ°á»›c má»™t cách tò mò.
- Lần nà o cô ả cÅ©ng đứng xa xa ngoà i Tam Quan nói chuyện vá»›i Ngá»c Lam, trông diện mạo cô ta không phải là con nhà tầm thÆ°á»ng, và tôi nhá»› mang máng nhÆ° đã thấy cô ở đâu, rất tiếc chỉ nhìn được có má»™t bên, chứ nếu nhìn thẳng mặt tôi có thể nháºn ra ngay.SÆ° chú gác cá»a cao hứng nói và tá» ra ta có má»™t nhãn lá»±c phi thÆ°á»ng.
- Cô ả coi bá»™ chÆ°a láºp gia đình, trong chùa có sÆ° ông Ngá»c Lâm xinh trai đáo để, sao cô ả không đến mà ve vãn lại Ä‘i dấm dá»› vá»›i ông tổ ná»™i ná»a rồ ná»a dại ấy không biết?....
Ngá»c Lâm không muốn nghe, cúi đầu bÆ°á»›c mau vá» phòng riêng sau Ä‘iện Pháºt.Lúc nà y Ngá»c Lâm thấy bất mãn vá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»i, thầy tá»± nghÄ© tuy cÅ©ng có lúc sÆ° huynh tá» ra Ä‘iên khùng, song đó là ngÆ°á»i cố ý giả tạo, nếu không, sao lá»i nói của sÆ° huynh hà m súc má»™t ý nghÄ©a xâu xa nhÆ° thế? Má»™t vị Thánh Tăng có lẽ nà o lại bị ngÆ°á»i Ä‘á»i khi rẻ, chê bai và trà o lá»™ng nhÆ° váºy?
Ngá»c Lâm bá»±c tức đến ná»—i quên cả ăn sáng. Ngá»c Lâm tá»± nghÄ© nếu lá»i nói của sÆ° chú gác cá»a và sÆ° bác trá»±c nháºt đúng sá»± tháºt, thì nhất định sÆ° huynh phải có má»™t việc gì bà ẩn lắm. NhÆ°ng ngÆ°á»i con gái ấy là ai? Nà ng ở đâu đến? Ngá»c Lâm chịu không thể nghÄ© ra.Ngá»c Lâm quét dá»n trên Pháºt Ä‘iện tÆ°Æ¡m tất cả rồi, tuy vẫn còn sá»›m, song thầy sợ nhỡ giá» hẹn không được gặp Vi Äà Bồ Tát, bởi thế thầy thà nh khẩn ra đứng giữa Ä‘Æ°á»ng phÃa ngoà i chùa chỠđợi tháºt sá»›m. Con Ä‘Æ°á»ng nà y trừ những ngà y đình đám tấp náºp, ngà y thÆ°á»ng rất Ãt ngÆ°á»i qua lại.
Ngá»c Lâm luôn luôn Ä‘Æ°a mắt nhìn tứ phÃa, cà ng gần trÆ°a, lòng thầy lại cà ng bồn chồn hồi há»™p.
Xa xa một hình bóng thiếu nữ đang đi đến.
- Mình không nên nhìn nà ng, nhỡ ra Vi Äà Bồ Tát xuất hiện đằng phÃa sau, thấy thế ngà i sẽ quở trách mình. Trong lòng Ngá»c Lâm tá»± nghÄ© nhÆ° thế nên thầy ngoảnh nhìn sang hÆ°á»›ng khác. Không bao lâu, Ngá»c Lâm nghe sau lÆ°ng có tiếng chân bÆ°á»›c dồn và tiếng ngÆ°á»i vang lên:
- Tế lang, à Vạn Kim Hòa thượng, ấy chết thầy Ngá»c Lâm! Thầy.... thầy ở đây hả?
Ngá»c Lâm quay lại, buá»™t mồm kinh ngạc:
- A! Thúy Hồng! Vẫn lại là cô!
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:13 PM
|
|
[color=green][size=5][b]ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i[/b][/size][/color]
Thúy Hồng cong cá»›n và há»n dá»—i, nói vá»›i Ngá»c Lâm:
- Thầy tháºt là má»™t nhân váºt quan trá»ng, gặp được thầy khó quá lên trá»i!
- Cô muốn đến chùa lá»… Pháºt? Ngá»c Lâm nhìn Thúy Hồng vá»›i vẻ hoà i nghi, và giả vá» nhÆ° không nghe rõ câu nói của Thúy Hồng, thầy lại nhấn mạnh giá»ng nói tiếp:
- Má»i cô cứ và o Ä‘i, tôi còn ở lại đây có chút việc cần!
- Bạch thầy - Thúy Hồng đã được VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° dạy cách xÆ°ng hô - Hiện giá» ai không biết thầy là má»™t Vạn Kim Hòa Thượng, má»™t ngÆ°á»i phi phà m, song xin thầy cÅ©ng không nên coi chúng tôi nhÆ° những con hổ cái, thầy xem, thầy sợ tôi thế kia!
- Không phải! Tôi đâu dám thế! Hiện đã tới giỠrồi, xin cô đi ngay cho!
Ngá»c Lâm nhìn mặt trá»i, nhá»› đến lá»i dặn của sÆ° huynh là gần trÆ°a sẽ thấy Vi Äà Bồ Tát, bởi thế thầy giục Thúy Hồng.
- Thầy bảo tôi Ä‘i đâu bây giá»? Thúy Hồng há»i.
- Cô tá»± há»i cô xem!
- Tiểu thư bảo tôi đến tìm thầy mà !
- Tiểu thư bảo cô đến tìm tôi?
- Nếu không tìm thầy tôi đến đây hai ba lần là m gì?
- A!...
Ngá»c Lâm thấy khó nghÄ©. Lúc nà y thầy thấy bối rối muôn phần. Từ khi ở tÆ°á»›ng phủ trở vá» chùa, tuyệt nhiên thầy không biết gì vá» tình hình của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, nà ng Ä‘au lại? Hay đã Ä‘i tu rồi? Má»™t đôi khi vì tiếng gá»i của lòng từ bi, thầy cÅ©ng nghÄ© đến nà ng, song từ xÆ°a đến nay, giữa trai, gái hình nhÆ° vẫn có má»™t khoảng cách rất sâu rá»™ng. Khoảng cách đó ngÆ°á»i ta Ä‘á»u không dám vượt qua vì sợ sa lầy, bởi thế má»›i có sá»± thần bà giữa trai, gái.Pháºt ThÃch Ca vì nháºn bát sữa của nà ng mục nữ dâng cúng, mà bá»n ông Kiá»u Trần NhÆ° bá» ngà i ra Ä‘i; A Nan bị nà ng Ma Äăng Già cám dá»—, mà ai cÅ©ng trách ngÆ°á»i là chỉ thÃch nghe nhiá»u, há»c rá»™ng, mà coi thÆ°á»ng giá»›i hạnh. Những Ä‘iá»u đó đã in sâu và o tâm trà Ngá»c Lâm. Quan niệm vá» nhân sinh của Ngá»c Lâm và sÆ° huynh Ngá»c Lam hoà n toà n mâu thuẩn nhau, theo Ngá»c Lam thì bất cứ là m việc gì, không hổ thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm là được rồi, không cần để ý đến dÆ° luáºn khen, chê của ngÆ°á»i Ä‘á»i. Song quan niệm của Ngá»c Lâm thì khác, thầy có tÃnh hiếu thắng, có lòng danh dá»±, rất e dè trÆ°á»›c dÆ° luáºn của quần chúng. Cho nên, để tránh sá»± bà n tán của ngÆ°á»i Ä‘á»i, thầy Ä‘Ã nh âm thầm, Ä‘au Ä‘á»›n, Ä‘em tấm lòng từ bi thÆ°Æ¡ng xót của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° chôn sâu và o tâm khảm!Ngá»c Lâm biết rõ rà ng rằng, má»™t ngÆ°á»i xuất gia phải hoà n toà n chế ngá»± những ý niệm nhÆ¡ nhá»›p trong lòng, đối vá»›i má»i ngÆ°á»i phải có tâm bình đẳng, không phân biệt già , trẻ, trai, gái nhÆ°ng ngÆ°á»i Ä‘á»i vì quan niệm truyá»n thống lại cho thế là không hợp lý. Há» muốn mình phải phân biệt, phải sợ hãi Ä‘Ã n bà , phải xa lánh chúng sinh, Ngá»c Lâm Ä‘Ã nh cúi đầu trÆ°á»›c những quan niệm ấy.
Hiện giá», từ cá»a miệng Thúy Hồng nói ra là VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° sai nà ng đến tìm thầy, hình ảnh mỹ miá»u, dịu hiá»n và tình tứ của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° lại hiện ra trong trà nhá»› của thầy: Ngá»c Lâm có cảm giác rằng, tuy thầy hoà n toà n không có trách nhiệm gì đối vá»›i sá»± sống, chết và buồn vui của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, song vá» phÆ°Æ¡ng diện đạo nghÄ©a, thầy không thể hoà n toà n là m ngÆ¡.
- Cô tôi đã cho tôi đến há»i thăm thầy đã ba lần rồi. - Thúy Hồng nói.
- Thúy Hồng, lúc nà y quả tháºt tôi không thể nói nhiá»u vá»›i cô, xin cô hãy quá bá»™ và o chùa vãng cảnh, đợi tôi vá» hãy nói chuyện!
Lòng Ngá»c Lâm tuy nhá»› đến VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, song lại nghÄ© cÆ¡ há»™i được gặp Vi Äà Bồ Tát là ngà n năm má»™t thuở cho nên thầy tạm gác việc há»i chuyện Thúy Hồng.
- Trông thầy bồn chồn có vẻ nhÆ° chỠđợi ngÆ°á»i yêu nà o đây, vì sợ tôi thấy nên thầy cứ giục tôi Ä‘i riết? Thúy Hồng nói móc.
- Ấy chết, xin cô đừng là m nhục má»™t vị Bồ Tát! Ngá»c Lâm xị mặt, nói gắt.
- Eo Æ¡i, ghê chÆ°a! Thế ra thầy là má»™t vị Bồ Tát! Giá»ng Thúy Hồng châm biếm.
- Không phải tôi tá»± nháºn là Bồ Tát, tôi muốn nói là cô đừng là m nhục Vi Äà Bồ Tát!
- Tôi có là m nhục Vi Äà Bồ Tát đâu!
- Cô nói Vi Äà Bồ Tát là ngÆ°á»i yêu của tôi!
- Thế ra thầy đứng đây để đợi Vi Äà Bồ Tát? - Thúy Hồng chá»›p chá»›p đôi mắt và tá» vẻ kinh ngạc.
- Còn gì nữa? Bởi thế tôi xin cô tránh xa nơi nà y, cô đi ngay cho!
- Nghe nói ngÆ°á»i phà m trần nghiệp chÆ°á»›ng sâu nặng, phiá»n não trói buá»™c, không dá»… gì được thấy chân thân của má»™t vị Bồ Tát, đây là cÆ¡ há»™i hiếm có, xin thầy hãy cÅ©ng cho tôi được thấy Bồ Tát.Thúy Hồng nghe nói được thấy Bồ Tát liá»n vá»™i năn nỉ vá»›i Ngá»c Lâm xin ở lại.
- Không những không còn phiá»n não nghiệp chÆ°á»›ng mà lại cần phải có nhân duyên má»›i được thấy Bồ Tát, nếu cô vô duyên thì không thấy được Bồ Tát đâu!
- Thế thầy có nhân duyên gì mà được thấy Bồ Tát?
- Tôi à ? Tôi cũng chẳng có nhân duyên gì cả.
- Thế sao thầy có thể thấy được Bồ Tát?
- SÆ° huynh Ngá»c Lam bảo tôi, ngÆ°á»i dặn tôi và o giá» nà y đến đợi ở đây sẽ được thấy Bồ Tát Tát Vi Äà , thì tôi cÅ©ng biết váºy thôi.
XÆ°a nay Ngá»c Lâm không nói dối ai, thầy tháºt thà bảo Thúy Hồng, mục Ä‘Ãch mong nà ng hiểu rõ rà ng để tránh Ä‘i cho rồi.
- Tôi cũng được một vị sư bảo tôi đến đây đúng và o giỠnà y để gặp thầy.
- Ai thế?
- Vị sư trông như điên, như khùng ấy!
- Váºy ngÆ°á»i là sÆ° huynh Ngá»c Lam tôi đó!
- Má»—i lần tiểu thÆ° sai tôi Ä‘em các thức ăn đến cho thầy, tôi Ä‘á»u gặp vị sÆ° Ä‘iên khùng ấy, ông bảo tôi không dá»… gì tìm được thầy, mà dù có tìm được, thầy cÅ©ng không muốn tiếp tôi, bởi thế ông bảo Ä‘em các thức ăn cho ông để ông mang cho thầy; má»—i lần vá» tiểu thÆ° lại há»i thầy có nói gì không, tôi chả biết trả lá»i ra sao cả. Sáng sá»›m nay ông sÆ° Ä‘iên khùng lại và o tÆ°á»›ng phủ gặp tiểu thÆ°, tôi không biết há» nói chuyện gì, má»™t lát sau tiểu thÆ° bảo tôi tìm đến thầy.
- Tiểu thư bảo cô tìm đến tôi có việc gì? Và đưa thức ăn gì cho tôi?
- Mấy lần trước đem các thức ăn điểm tâm và sau cùng đưa chiếc áo bông đến.
- Äó là tiểu thÆ° cho mang đến? - Ngá»c Lâm kinh ngạc - Tôi cứ tưởng là Vi Äà Bồ Tát giúp tôi.
Lúc ấy Ngá»c Lâm má»›i vỡ lẽ, thầy tá»± nghÄ© ra các thứ đó Ä‘á»u do sÆ° huynh Ä‘em đến, mình cứ lầm tưởng là của Vi Äà Bồ Tát, thảo nà o sÆ° huynh cứ vừa nói vừa cÆ°á»i. May mà biết rõ chuyện chứ không thì ngÆ°á»i ta cho mình là nói dối.Bây giá» Ngá»c Lâm má»›i thấy rõ là việc nà y Ä‘á»u do sÆ° huynh xếp đặt, song tại sao sÆ° huynh lại là m nhÆ° váºy? Ngá»c Lâm cảm thấy hoang mang.
- Thúy Hồng, xin cô hãy nói qua tình hình của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° sau khi tôi rá»i khá»i tÆ°á»›ng phủ ra sao?
Há»i thế không phải Ngá»c Lâm vẫn còn luyến tiếc VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, Ä‘iá»u mà thầy chÆ°a hoà n toà n yên tâm là sợ tấm si tình của nà ng có thể Ä‘Æ°a đến kết quả bi thảm.
- Thầy tháºt không khác gì gá»—, đá, chẳng có lấy má»™t chút tình nghÄ©a nà o. Tiểu thÆ° đã thÆ°Æ¡ng yêu thầy thắm thiết, trái lại thầy thì hắt hủi tiểu thÆ°. Ai cÅ©ng tưởng ngÆ°á»i xuất gia có lòng từ bi, kỳ thá»±c tôi thấy thầy chả có chút từ bi nà o hết. Äã nháºn lá»i và o là m rể trong tÆ°á»›ng phủ, tại sao chỉ được má»™t đêm thầy lại bá» vá»? Hiện giá» tÆ°á»›ng phủ không khá»i mang tiếng, và má»i ngÆ°á»i biết chuyện Ä‘á»u lấy là m lạ tại sao VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng không dùng quyá»n lá»±c bắt thầy trở vá». Äã vô tình nhÆ° thế, sao lúc nà y thầy còn giả bá»™ quan tâm đến tiểu thÆ° tôi?Những lá»i của Thúy Hồng chứa Ä‘á»±ng đầy ý trách móc, dá nhÆ° trÆ°á»›c kia, má»™t ngÆ°á»i trong phủ tể tÆ°á»›ng, mà thốt ra những lá»i ấy trÆ°á»›c mặt Ngá»c Lâm, thì thầy không nhẫn được, nhÆ°ng giỠđây thầy biết việc đó không nên nóng nẫy, bởi thế thầy cháºm rãi đáp:
- Thúy Hồng, xin cô đừng chê tôi không có tình nghÄ©a, vì tình nghÄ©a có thể cứu ngÆ°á»i mà cÅ©ng có thể hại ngÆ°á»i. Tiểu thÆ° là má»™t ngÆ°á»i Ä‘a tình, lẽ ra nà ng sống những ngà y rất yên vui, sung sÆ°á»›ng, song chỉ vì Ä‘a tình mà nà ng phải lo âu, sầu khổ. Xem thế đủ biết tình nghÄ©a thá»±c là nguồn gốc của khổ não, mà đã là nguồn gốc của khổ não, thì tại sao chúng ta lại cứ khÆ° khÆ° ôm lấy nó? Còn nói đến lòng từ bi của ngÆ°á»i xuất gia, thì từ bi chÃnh nghÄ©a là cứu ngÆ°á»i chứ không hại ngÆ°á»i, nếu tôi cÅ©ng đắm say tà i sắc và danh lợi trong tÆ°á»›ng phủ cùng tiểu thÆ° sống cuá»™c Ä‘á»i u mê, thì má»™t ngà y kia sẽ phải nổi chìm trong bể khổ, nhÆ° thế không những đã hại cho tiểu thÆ° mà còn hại cả co tôi. Bởi váºy tôi và o tÆ°á»›ng phủ rồi trở vá» ngay, đó cÅ©ng là vì lòng từ bi, thÆ°Æ¡ng VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° mà cÅ©ng thÆ°Æ¡ng cả cho tôi nữa.
- Thầy đừng nói những lá»i Ä‘Æ°á»ng máºt ấy nữa, lúc nà o thầy cÅ©ng bảo vì tiểu thÆ° và vì chÃnh thầy - Giá»ng Thúy Hồng tức giáºn
- Nếu thầy vì tiểu thÆ° tháºt thì đáng lẽ thầy phải ở lại tÆ°á»›ng phủ, chá»› sao thầy lại bá» vá» chùa? Thầy không há» tá» má»™t chút quan tâm nà o đối vá»›i sá»± sống, chết của tiểu thÆ°, thầy thung dung rÅ© áo ra Ä‘i, để má»™t mình tiểu thÆ° đêm ngà y vò võ. Thầy thá» nghÄ© coi nhÆ° thế thầy có chút lòng từ bi nà o không?
- Thúy Hồng, cô vẫn chưa hiểu được tâm ý của tôi.
- Tâm ý của thầy thế nà o? Tôi chỉ biết rằng, ngoại trừ tÃnh Ãch ká»· của thầy, tôi không hiểu thầy còn có tâm ý gì? Thầy chẳng có tâm tình gì hết, mối tình của tiểu thÆ° đối vá»›i thầy khắng khÃt biết chừng nà o, vì thầy mà tiểu thÆ° không tưởng đến ăn uống, ngủ nghÄ© cho đến sá»± sống nữa, ngÆ°á»i coi thầy nhÆ° linh hồn và tÃnh mệnh của ngÆ°á»i, không giá» phút nà o muốn xa thầy, thế mà thầy không hiểu gì đến ái tình hết!
- Thúy Hồng, cô không nên nói khÃch nhÆ° thế, cô hãy bình tÄ©nh chú ý nghe tôi nói - Ngá»c Lâm khẽ đằng hắng - Các cô đã bị cái lÆ°á»›i ái tình rà ng buá»™c, đã mất hết tá»± do. Các cô vẫn chÆ°a hiểu rõ được chÃnh bản thân của các cô, thì là m sao có thể hiểu được ái tình của các cô? Tôi đứng ngoà i vòng ái tình nhìn các cô má»›i thấy các cô tháºt là ngÆ°á»i ngu si dại dá»™t!Cô đừng giáºn để tôi thuáºt lại má»™t sá»± tình chÃnh mắt tôi thấy cho cô nghe. Lúc tôi còn nhá», ở gần nhà tôi có má»™t cáºu công tá» con nhà há» LÆ°u má»›i cÆ°á»›i vợ, nhÆ°ng chÆ°a đầy ná»a năm thì LÆ°u công tá» lâm bệnh, vợ cáºu hà ng ngà y khóc lóc thảm thiết, gặp ai cÅ©ng nói LÆ°u công tá» là sá»± sống của nà ng, là linh hồn của nà ng, thiếu chà ng thì nà ng không thể nà o sống được. Sau không may LÆ°u công tá» qua Ä‘á»i. Và o khoảng gần ná»a năm sau khi chà ng chết, lúc ấy tôi vẫn còn nhá»›, chÃnh tôi lại thấy ngÆ°á»i vợ LÆ°u công tỠđứng trong vòng tay của má»™t ngÆ°á»i con trai khác và miệng luôn luôn nói vá»›i ngÆ°á»i con trai ấy "Anh, anh là linh hồn của em, anh là lẽ sống duy nhất của Ä‘á»i em!". Bấy giá» tuy tôi còn nhá», thấy thế tôi cÅ©ng hiểu rằng đó không phải là lá»—i của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kia, song chÃnh là trò Ä‘á»i vô thÆ°á»ng, biến ảo diá»…n ra! Trò Ä‘á»i Ä‘á»u nhÆ° má»™t giấc má»™ng xuân, tại sao ta lại nháºn má»™ng là tháºt? Thúy Hồng, tiểu thÆ° của cô hiện giá» thấy thân hình của tôi đẹp đẽ, bởi thế má»›i yêu tôi, giả sá» nà ng được thấy má»™t ngÆ°á»i con trai khác thanh lịch và tuấn tú hÆ¡n tôi, liệu lúc đó nà ng còn yêu tôi không? Cô cho tôi là ngÆ°á»i không hiểu gì vỠái tình, nhÆ°ng tháºt thì chÃnh tôi là ngÆ°á»i hiểu rõ ái tình hÆ¡n ai hết!
Nghe Ngá»c Lâm nói, Thúy Hồng Ä‘á» mặt, nà ng bẽn lẽn cúi đầu nhìn mấy chiếc lá và ng khô nằm trên mặt Ä‘Æ°á»ng.
Sau má»™t chút yên lặng, Ngá»c Lâm há»i:
- Hiện giỠtiểu thư ra sao?
- Từ khi thầy trở vá» chùa, tuy khá hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, song tiểu thÆ° có vẻ vẫn khổ sở lắm. Vừa nói, mấy giá»t nÆ°á»›c mắt từ từ lăn xuống gò má Thúy Hồng.
- Tiểu thư khổ sở thế nà o?
Ngá»c Lâm cÅ©ng thÆ°Æ¡ng nà ng, nên vừa nghe Thúy Hồng nói thầy cảm thấy lòng bứt rứt, áy náy.
- Thầy vẫn không biết, thầy tưởng thầy Ä‘i khá»i là má»i việc êm thấm. Thầy đâu có biết VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng uất ức đến chết Ä‘i được. NgÆ°á»i nói là thầy đã khinh thÆ°á»ng ngÆ°á»i nhÆ° thế thì ngÆ°á»i nhất định không thể dung thứ, nhất là Ngô SÆ° Gia cứ xúi dục tể tÆ°á»›ng cho thầy má»™t bà i há»c. Há» nói rằng thầy đã và o là m rể trong tÆ°á»›ng phủ, vì thể diện trong tÆ°á»›ng phủ cÅ©ng nhÆ° vì hạnh phúc của tiểu thÆ°, nếu không bắt thầy trở lại thì không được. Song tiểu thÆ° không hiểu tại sao lúc nà y hoà n toà n thay đổi, ngÆ°á»i đã mấy lần khóc lóc, van xin thân phụ cho phép ngÆ°á»i được xuất gia theo thầy; ngÆ°á»i đã hoà n toà n gánh chịu má»i khó khăn cho thầy, chứ không thì là m sao thầy có thể được yên thân thế nà y?Nghe Thúy Hồng nói đến đấy, Ngá»c Lâm cảm thấy vững dạ. NhÆ°ng thầy lại bị những lá»i của Thúy Hồng là m cho cảm Ä‘á»™ng, thầy tuyệt không sợ thủ Ä‘oạn khủng bố của VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng và Ngô SÆ° Gia, thầy cảm Ä‘á»™ng vì thấy VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° là ngÆ°á»i con gái có nhiá»u thiện duyên và thầy cho rằng chuyến Ä‘i của thầy và o tÆ°á»›ng phủ không phải là vô Ãch váºy.
- Hay lắm! - Ngá»c Lâm Ä‘Æ°a mắt nhìn tứ phÃa - Tiểu thÆ° hiện giá» phải chịu cá»±c má»™t chút, song sau nà y nà ng sẽ thoát được nhiá»u thống khổ; cô vá» hãy nói vá»›i tiểu thÆ° là tôi gá»i lá»i thăm, và mừng cho tiểu thÆ°. Thôi tôi vá» chùa đây.
Thúy Hồng vá»™i há»i:
- Tiểu thư muốn được gặp thầy một lần để nói chuyện, có được không?
- Äợi khi nà o tiểu thÆ° xuất gia, lúc ấy hãy nói!
Dứt lá»i, Ngá»c Lâm cắm cổ chạy. Thúy Hồng đứng ngây ngÆ°á»i nhìn sau lÆ°ng Ngá»c Lâm, lòng nà ng vừa căm tức vừa kÃnh phục.
|
« Bổ sung: Nov 25, 2003, 11:24 pm - Minh Long » |
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:26 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Má»™t [/b] [/size] [/color]
Thá»i gian thấm thoát trôi qua, bá»—ng chốc trá»i đã sang xuân; hoa Ä‘ua nhau nở, đến đâu cÅ©ng thấy má»™t mà u xanh biếc và trên khắp các nẻo Ä‘Æ°á»ng trà n ngáºp hÆ°Æ¡ng xuân.Hôm ấy Ngá»c Lâm dáºy sá»›m, là m các việc thÆ°á»ng lệ xong, rồi lên xin phép hòa thượng Thiên Ẩn, sÆ° ông tri khách và sÆ° ông Duy Na nghỉ hai ngà y để Ä‘i dá»± lá»… xuất gia của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° được cá» hà nh tại Thiên Hoa Am.Từ sau ngà y Thúy Hồng được gặp Ngá»c Lâm, vá» thuáºt lại cho VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° biết là trừ phi nà ng quyết chà xuất gia, thì Ngá»c Lâm má»›i gặp nà ng để nói chuyện.Trong thá»i gian đó, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° vẫn viết thÆ° tin cho Ngá»c Lâm, má»—i lần Thúy Hồng mang thÆ° đến Ä‘á»u trao táºn tay cho Ngá»c Lâm, Ngá»c Lâm thấy lá»i lẽ trong thÆ° rất lÆ°u loát và hết sức vui mừng khi biết VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° nhất định xuất gia, vì thầy cho rằng nà ng đã nháºn thức được con Ä‘Æ°á»ng nên Ä‘i!VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° muốn Ngá»c Lâm đến dá»± lá»… xuất gia của nà ng, lúc đầu thầy từ chối, vì thầy tá»± nghÄ© VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° tuy có nhiá»u thiện căn, song dầu sao nà ng cÅ©ng chỉ là má»™t ngÆ°á»i con gái, thầy đã từng là m lá»… thà nh hôn vá»›i nà ng, cùng tế bái trá»i đất, bây giá» xuất gia, tuy là việc rất đáng mừng, song lúc cá» hà nh lá»…, vốn dÄ© Ä‘a tình, là m sao nà ng có thể tránh khá»i xúc Ä‘á»™ng và thÆ°Æ¡ng cảm. Thêm và o đấy, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cá» hà nh lá»… xuất gia rất trá»ng thể, cha mẹ nà ng và há» hà ng thân thÃch Ä‘á»u có mặt, lúc đó thầy sẽ nói vá»›i há» thế nà o? Ngá»c Lâm nghÄ© tá»›i đây liá»n nhất định không tham dá»±. Song VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không những chỉ má»i Ngá»c Lâm chứng kiến lá»… xuất gia của nà ng, mà còn muốn tá»± tay Ngá»c Lâm xuống tóc cho nà ng. Không thể từ chối được, hÆ¡n nữa thầy vẫn còn nhá»› lá»i sÆ° huynh Ngá»c Lam nói là cứu ngÆ°á»i phải cứu đến nÆ¡i đến chốn, nên cuối cùng Ngá»c Lâm phải miá»…n cưỡng nháºn lá»i.TrÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng, Ngá»c Lâm suy nghÄ© má»™t hồi nên phục sức thế nà o. Thầy có má»™t chiếc áo bông do VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° biếu, chiếc áo đó vừa má»›i vừa đẹp, nhÆ°ng hiện giá» tiết xuân ấm áp ai lại Ä‘i mặc áo bông? Mà dù có mặc được chăng nữa, thầy cÅ©ng không nên mặc chiếc áo ấy để Ä‘i dá»± lá»…. Ngoà i chiếc áo ấy ra, Ngá»c Lâm không còn cái nà o đáng kể là cái áo. Nếu mặc chiếc áo đó thầy sẽ tăng thêm vẻ mỹ quan, ngÆ°á»i ngoà i có thể lầm tưởng thầy vẫn còn muốn mÆ°u đồ gì. NgÆ°á»i tu có mầu sắc của ngÆ°á»i tu, bởi thế thầy quyết định mặc chiếc áo cÅ© hà ng ngà y đến Thiên Hoa Am dá»± lá»….
Khi tá»›i Thiên Hoa Am, Ngá»c Lâm đã thấy ngÆ°á»i ra và o tấp náºp, ngoà i cá»a am có bốn ngÆ°á»i tỳ nữ đứng đón khách, những ngÆ°á»i nà y VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng má»›i mÆ°á»›n để hầu hạ VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°. Hôm nay hỠđược cắt đứng ở cá»a đón khách.Lúc đó Ngá»c Lâm định tiến và o cá»a, bốn ngÆ°á»i tỳ nữ Ä‘Æ°a mắt nhìn thầy má»™t lượt từ đầu đến chân, rồi vá»›i giá»ng riá»…u mát, há» há»i:
- Ngà i từ đâu đến ạ?
Ngá»c Lâm tháºt thà nhìn há»:
- Tôi từ chùa Sùng Ân!
- A! Ngà i từ chùa Sùng Ân? Thế có phải Vạn Kim Hòa Thượng Ngá»c Lâm cho ngà i đến để báo tin trÆ°á»›c?
Chả là những ngÆ°á»i tỳ nữ ấy thấy Ngá»c Lâm còn Ãt tuổi, lại mặc áo cÅ©, rách nên lầm tưởng là ngÆ°á»i hầu của Ngá»c Lâm!Bị há»i dồn nhÆ° thế, lúc đầu Ngá»c Lâm nhÃu mà y, mắm môi, sau đó thầy biết là há» lầm, vì há» tưởng Ngá»c Lâm là má»™t vị Vạn Kim Hòa Thượng, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng tăng tÆ°á»›ng, đâu có ăn mặc rách rÆ°á»›i nhÆ° thế, nên Ngá»c Lâm tá»± nghÄ©: tại sao những ngÆ°á»i nà y chỉ nhìn ngÆ°á»i bằng phục sức bá» ngoà i mà không để ý đến những Ä‘iểm khác; giả sá» bây giá» Ä‘em má»™t bá»™ áo long bà o của nhà vua mặc cho má»™t ngÆ°á»i bằng gá»—, không biết sau há» có chịu kết hôn vá»›i ngÆ°á»i đó không?Ngá»c Lâm lại nghÄ© rằng, cuá»™c Ä‘á»i vốn là má»™t tấn tuồng, lúc thì đóng vai con cái, lúc thì đóng vai cha mẹ. HỠđã tưởng mình là ngÆ°á»i hầu của Ngá»c Lâm đến báo tin trÆ°á»›c, tại sao mình không lợi dụng cÆ¡ há»™i ấy để diá»…n má»™t hồi kịch?
- Ngá»c Lâm hòa thượng cÅ©ng sắp đến ạ! Không biết khá»i trá»… giá» không?
- Có phải Ngá»c Lâm hòa thượng sắp đến thì thôi, ông đừng nói lải nhải nữa!
Äó là câu nói của Thúy Ngá»c, má»™t trong bốn ngÆ°á»i tỳ nữ. Vá»›i má»™t giá»ng hết sức kiêu mạn, nà ng nói tiếp:
- Lúc nà y VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng và các quan khách cùng các đại lão hòa thượng hiện Ä‘ang ngồi trong phòng khách nói chuyện, tiểu thÆ° và cô Thúy Hồng Ä‘ang ở nhà trong, ông đừng có xông xáo, đây có căn phòng nhá», ông hãy và o ngồi tạm má»™t lát Ä‘i! Dứt lá»i, Thúy Ngá»c Ä‘Æ°a tay chỉ và o căn phòng ở đầu hồi dẫy nhà bên tay mặt.Ngá»c Lâm không thèm nói gì thêm vì thầy cho rằng nói vá»›i những ngÆ°á»i ấy cÅ©ng vô Ãch, thầy chỉ thÆ°Æ¡ng hại cho há» Ä‘em thân là m tôi
tá»› ngÆ°á»i ta, đã không biết tủi hổ thì thôi, lại còn hợm hÄ©nh lên mặt, tưởng ta đây danh dá»± lắm, tháºt cÅ©ng đáng thÆ°Æ¡ng!Ngá»c Lâm tiến và o căn phòng, Ä‘Æ°a mắt nhìn má»™t lượt má»›i biết đó là phòng ngủ của ngÆ°á»i là m.Ngá»c Lâm ngồi xếp bằng, nhắm mắt trầm tÆ°.Ngá»c Lâm cứ ngồi yên trong căn phòng, không ai Ä‘oái hoà i đến thầy, cÅ©ng không ai cho má»™t chén nÆ°á»›c. Má»™t lúc sau, lại vẫn con hầu Thúy Ngá»c chạy và o, nói:
- Tiểu thÆ° cho cô Thúy Hồng ra há»i tại sao giá» nà y mà thầy Ngá»c Lâm vẫn chÆ°a tá»›i?
- Tôi không biết, há»i há» xem! Ngá»c Lâm đáp.
- Thế thì Ngá»c Lâm có dặn ông gì không?
- NgÆ°á»i nói đến là khắc đến, không có dặn gì ai hết?
- Chán má»› Ä‘á»i, cái ông sÆ° nà y tháºt ngốc quá!
Thúy Ngá»c cÅ©ng đúng nhÆ° Thúy Hồng lúc ban đầu đến chùa Sùng Ân, cáºy thế của VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng và tiểu thÆ°, ra bá»™ ta đây giá»ng khinh khỉnh, miệt thị Ngá»c Lâm.
Thúy Ngá»c bÆ°á»›c ra, Ngá»c Lâm nhìn sau nà ng bất gian than dà i: "Thế mà loà i ngÆ°á»i tá»± cho là thông minh lắm!"Sau má»™t lúc lại vẫn con Thúy Ngá»c kiêu mạn ấy và o, nói:
- Tiểu thÆ° cho Thúy Hồng ra há»i ông đó, ông ra ngay Ä‘i!
Ngá»c Lâm lẳng lặng bÆ°á»›c ra khá»i phòng.
Thúy Hồng vừa thấy Ngá»c Lâm vá»™i cúi đầu rồi quỳ xuống:
- Bạch thầy, thầy đã đến rồi!
Hiện nay Thúy Hồng vì cảm phục nhân cách của Ngá»c Lâm và lại được VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° dạy bảo, nên đối vá»›i lá»… nghi trong Pháºt Giáo nà ng đã hiểu rất nhiá»u.
- Tôi cÅ©ng má»›i đến, ngồi nghỉ trong nà y má»™t lúc cho khá»e.
Thúy Hồng nhìn bốn ngÆ°á»i tỳ nữ:
- Thầy đến mà các ngÆ°á»i không chịu đón tiếp, lại nói thầy chÆ°a đến, tôi hãy mách tiểu thÆ° xem các ngÆ°á»i sẽ nói sao!
Thúy Hồng lấy tÆ° cách của má»™t ngÆ°á»i tỳ nữ kỳ cá»±u khiển trách những ngÆ°á»i hầu má»›i, là m há» không dám hé răng và toà n thân run nhÆ° cầy sấy.
- Äừng trách há», há» không biết tôi đến là vì tôi không nói rõ tên.
Ngá»c Lâm nháºn lá»—i vá» phần mình để gỡ cho những ngÆ°á»i tỳ nữ.
- Bạch thầy, tiểu thư đang nóng lòng chỠđợi thầy, xin thầy và o ngay!
- Không được! - Ngá»c Lâm nói - Äể tôi và o chà o VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng đã.
Thúy Hồng Ä‘Æ°a Ngá»c Lâm và o nhà khách.
- Bạch thầy, sao hôm nay thầy lại mặc áo rách váºy? - Thúy Hồng khẽ há»i Ngá»c Lâm.
- Phục sức chẳng qua là để che Ä‘áºy thân thể và ngăn ngừa gió rét; còn mặc xấu hay mặc tốt thì cÅ©ng thế. NgÆ°á»i ta cần có nhân cách và đức tÃnh, chứ y phục không quan trá»ng lắm. Vả lại chiếc áo nà y của tôi vẫn còn tốt, mặc chÆ°a được năm năm mà !
- Hôm nay là lá»… Thế Phát Xuất Gia trá»ng thể của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng tuy không má»i ai, song những khách quý đến dá»± lá»… cÅ©ng rất đông, mặc áo cÅ© kỹ sợ có mất thể diện chăng?
- Cô nói đúng, ngÆ°á»i Ä‘á»i phần nhiá»u thÃch hà o nhoáng bên ngoà i!
Ngá»c Lâm cho rằng trÆ°á»ng hợp ấy không nên bà n cãi cao xa, nên thầy phụ há»a vá»›i Thúy Hồng bằng má»™t giá»ng trầm buồn.Khi Thúy Hồng Ä‘Æ°a Ngá»c Lâm Ä‘i ngang qua Pháºt Ä‘iện, thầy đứng chÃnh giữa vái ba vái. Thầy để ý nhìn cách kiến trúc ở Thiên Hoa Am, rất nguy nga tráng lệ, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng đã xây cất ngôi chùa nà y cho con gái trong sáu tháng trá»i.Sau đó Ngá»c Lâm tiến và o nhà khách, gặp VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng và thầy được VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng giá»›i thiệu vá»›i má»i ngÆ°á»i. Ngá»c Lâm không có vẻ gì luống cuống cả, nhÆ°ng rất thản nhiên. Sau khi giá»›i thiệu, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng khen ngợi Ngá»c Lâm, nói vá»›i quan khách:
- Má»™t ngÆ°á»i chân chÃnh xuất gia há»c đạo, tà i sắc, danh lợi không thể là m Ä‘á»™ng tâm, tháºt đáng quý!
Sau khi VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng nói, trong số quý khách có ngÆ°á»i nhìn Ngá»c Lâm bằng ánh mắt kÃnh mến, song cÅ©ng có ngÆ°á»i hoà i nghi cứ nhìn thầy chằm chặp. Ngá»c Lâm ngồi xuống ghế được má»™t lát thì Thúy Hồng đứng bên cạnh Ä‘Æ°a mắt ra hiệu giục thầy và o nhà trong gặp VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, nhÆ°ng Ngá»c Lâm cứ tảng lá» nhÆ° không biết.Giá» là m lá»… thế phát đã đến, tất cả quan khách Ä‘á»u được má»i lên chÃnh Ä‘iện VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° quỳ trên chiếc chiếu giữa bà n Pháºt. Ngá»c Lâm đứng bên cạnh nà ng tay cầm con dao, khi các vị tăng, ni đứng hai bên, dâng hÆ°Æ¡ng, trì chú xong Ngá»c Lâm đặt con dao lên đầu VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và nhẹ nhà ng cạo ba Ä‘Æ°á»ng tóc, rồi nói vá»›i VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°:
- Dao thứ nhất: dứt trừ hết má»i Ä‘iá»u ác.
- Dao thứ hai: nguyện là m hết thảy má»i Ä‘iá»u thiện.
- Dao thứ ba: thỠđộ hết thảy chúng sinh.
Lúc mái tóc Ä‘en huyá»n của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° rÆ¡i xuống đất, Ngá»c Lâm vẫn bình thản và VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° thì lặng lẽ cúi đầu, những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà quý phái đứng ngoà i, thấy thế Ä‘á»u rá»›t nÆ°á»›c mắt. XÆ°a nay thấy má»™t ngÆ°á»i thế phát xuất gia tức là ngÆ°á»i ấy bá» con Ä‘Æ°á»ng khổ não mà trở vá» con Ä‘Æ°á»ng yên vui, Ä‘iá»u đó là má»™t việc đáng mừng, chÃnh há» cÅ©ng thÆ°á»ng nói nhÆ° thế, há» cho rằng VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° Ä‘i xuất gia tức là từ nay nà ng sẽ sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i thanh tịnh, tá»± tại, kiếp trÆ°á»›c quả nà ng đã có nhiá»u thiện căn.Song dù sao thì Ä‘Ã n bà vẫn là đà n bà , há» nói và nghÄ© thế, nhÆ°ng giỠđây nhìn những sợi tóc của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° kế tiếp nhau rÆ¡i xuống há» lại thở ngắn than dà i và chan hòa nÆ°á»›c mắt. Tâm lý của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà tháºt phức tạp, ngÆ°á»i ngoà i khó mà hiểu được.Ngá»c Lâm đối vá»›i việc VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° thế phát xuất gia, bá» ngoà i tuy tá» ra bình thản, song trong lòng không khá»i cảm khái. Mặc dầu còn Ãt tuổi, chÆ°a từng trải nhiá»u vá» trÆ°á»ng Ä‘á»i, nhÆ°ng xÆ°a nay thầy vốn không đồng ý việc để con gái còn trẻ tuổi Ä‘i xuất gia. Vì không còn cách nà o để thoát ra khá»i vòng tình ái mà VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° đã lôi cuốn thầy và o, nên Ngá»c Lâm Ä‘Ã nh phải dùng biện pháp khuyên nà ng xuất gia. NhÆ°ng đồng thá»i thầy cÅ©ng ký thác má»™t hy vá»ng lá»›n lao và o việc xuất gia của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, vì thầy nháºn thấy rằng Ä‘Ã n bà cÅ©ng chiếm má»™t số lá»›n trong Ä‘oà n thể xuất gia của Pháºt Giáo. Trên danh nghÄ©a, tuy há» là đệ tá» của Pháºt, có nhiệm vụ giác ngá»™ cho Ä‘á»i, song trên thá»±c tế, chÃnh há» cÅ©ng mê má» nhÆ° ngÆ°á»i trong má»™ng, đại Ä‘a số ở chùa, ngoại trừ sá»›m, tối hai thá»i công phu ra, há» không còn hiểu gì Pháºt pháp, nhÆ° váºy thá» há»i là m thế nà o Pháºt Giáo có thể hÆ°ng thịnh và tồn tại? Giả sá» má»™t số Ãt ngÆ°á»i có quan tâm đến sá»± sống còn của Pháºt Giáo thì há» lại cho đó là trách nhiệm của các vị tăng, cho nên, những trang sá» huy hoà ng của Pháºt Giáo Trung Quốc trong khoảng hÆ¡n má»™t nghìn năm Ä‘á»u do các vị tăng ghi lại. Ni chúng là má»™t phần tá» trong xã há»™i Trung Quốc, địa vị của nữ giá»›i Trung Quốc chÆ°a được ngang hà ng vá»›i nam giá»›i, ni bá»™ trong Pháºt Giáo cÅ©ng chÆ°a cho phép ni chúng được ngang hà ng vá»›i tăng chúng, mà chÃnh ni chúng cÅ©ng chÆ°a há» tranh thủ địa vị bình đẳng cho mình.Hiện giá» Ngá»c Lâm đặt hy vá»ng và o VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, mong nà ng có thể thà nh con hạc trắng giữa đám chim sẻ, vì nhỠở tà i trà thông minh, thêm và o đó là hoà n cảnh thân thế rất có thể nà ng vì Pháºt Giáo mà cÅ©ng vì bản thân tạo nên má»™t sá»± nghiệp oanh liệt, bởi thế thầy má»›i khuyên nà ng xuất gia, mong có cÆ¡ há»™i chỉnh đốn lại ni chúng.Khi xuống tóc, VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cúi đầu, nhắm mắt, nà ng muốn nhìn Ngá»c Lâm và muốn nói vá»›i thầy: "Äấy, bây giá» thầy đã thấy tôi xuất gia!", trong lòng nà ng thầm nghÄ© nhÆ° váºy, song bầu không khà trang nghiêm trong Ä‘iện Pháºt, khói trầm nghi ngút, thÆ¡m tho là m nà ng không thể biểu lá»™ được tâm tÆ°, lúc đó lòng nà ng cÅ©ng chẳng phân biệt được buồn hay vui, nà ng chỉ biết rằng nà ng xuất gia là do Ngá»c Lâm muốn thế. Vì vẫn còn yêu Ngá»c Lâm, và cÅ©ng vì biết rõ Ä‘á»i rốt cuá»™c cÅ©ng chỉ là khổ, nên VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° chỉ còn biết hăng hái đón nháºn lấy lẽ sống má»›i để trở thà nh con ngÆ°á»i hoà n toà n má»›i.
Sau lá»… thế phát, Ngá»c Lâm đặt pháp hiệu cho VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° là Giác Chúng, có nghÄ©a là ngà y nay VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° không những tá»± mình đã giác ngá»™, mà sau nà y nà ng sẽ giác ngá»™ cho ngÆ°á»i khác.Sau cuá»™c lá»…, quan khách lần lượt ra vá», VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và o tịnh thất nghỉ, bảo Thúy Hồng tiếp đãi Ngá»c Lâm và má»i thầy lÆ°u lại mấy hôm, nà ng còn nhiá»u vấn Ä‘á» muốn há»i thầy.Thúy Hồng dÄ© nhiên phải vâng mệnh tiểu thÆ°, nhÆ°ng do đó mà Ngá»c Lâm phải má»™t hồi chịu oan uổng!
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:30 PM
|
|
[color=Green][size=5][b] ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Hai [/b] [/size] [/color]
Ngá»c Lâm ở Thiên Hoa Am chÆ°a được mấy hôm thì bao nhiêu chuyện khó chịu kế tiếp xẩy ra. Số là trong Thiên Hoa Am có viên quản lý sá»± vụ, ngÆ°á»i thân tÃn của VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng.Ngô SÆ° Gia đã bốn mÆ°Æ¡i lăm tuổi, ngÆ°á»i cao dong dá»ng, nÆ°á»›c da thiết bì; lúc VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng còn là Lại Bá»™ Thượng ThÆ° thì ông ta được tuyển và o là m thÆ° ký riêng. Ông ta là ngÆ°á»i nhiá»u thủ Ä‘oạn, mÆ°u kế, bản tÃnh hay tranh Ä‘ua, hiếu thắng, lá»i nói thì cay chua, khinh bạc, song vì mấy lần ông ta giúp mÆ°u mà VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng được nhà vua đặc biệt tin cáºy, do đó, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng má»›i coi ông ta nhÆ° má»™t ngÆ°á»i tâm phúc.Vì việc nÆ°á»›c bá» bá»™n nên sau khi lá»… thế phát của con chấm dứt, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng lại vá»™i và ng vá» Kinh. TrÆ°á»›c khi Ä‘i, VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng giao hết công việc trong Thiên Hoa Am và tiểu thÆ° cho Ngô SÆ° Gia trông nom. Ông cÅ©ng dặn má»i ngÆ°á»i trong chùa phải đặc biệt cung kÃnh và săn sóc Ngá»c Lâm.Việc đó khiến cho Ngô SÆ° Gia sinh lòng ghen ghét, ông ta cho rằng đối vá»›i má»™t vị sÆ° trẻ tuổi bất tất ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ phải tá» ra ân cần. HÆ¡n nữa ông lại ngÆ°á»i tâm phúc của VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng trong phủ ai cÅ©ng phải kÃnh sợ ông ta. Song Ngá»c Lâm vốn dÄ© là ngÆ°á»i không sợ quyá»n thế, không chịu quî lụy, thái Ä‘á»™ nghiêm trang, lá»i nói chÃnh chắn của thầy khiến Ngô SÆ° Gia tưởng là thầy kiêu mạn, do đó trong lòng vô cùng oán ghét.
Trong Thiên Hoa Am, từ Giác Chúng (pháp hiệu của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°) đến các sÆ° nữ mà Giác Chúng má»i ở lại và tất cả tỳ nữ, không ai là không cung kÃnh Ngá»c Lâm, thấy thế Ngô SÆ° Gia lại cà ng ghen tức. Ông ta tá»± nghÄ©: "Từ khi mình và o tÆ°á»›ng phủ đến nay, nhỠđược tể tÆ°á»›ng tÃn nhiệm, ngoà i tể tÆ°á»›ng, phu nhân và tiểu thÆ° ra, trong tÆ°á»›ng phủ không ai dám coi thÆ°á»ng mình, ai cÅ©ng phải theo răm rắp, thế mà bây giá» má»™t ông sÆ° trẻ tuổi dám ngang nhiên định xâm chiếm địa vị của mình".Tay cầm cái tẩu hút thuốc, đầu Ä‘á»™i chiếc mÅ© bằng da cáo, mình mặc áo trÆ°á»ng bà o, Ngô SÆ° Gia Ä‘i Ä‘i lại lại trong buồng ngủ; lúc thì bá» chiếc mÅ© ra và đưa tay lên gãi đầu, lúc lại vứt cái tẩu xuống và xoa xoa hai bà n tay, ông ta Ä‘ang tìm cách để là m mất thể diện của Ngá»c Lâm giữa công chúng hòng giảm bá»›t thanh danh của thầy, khiến má»i ngÆ°á»i đừng tin cáºy và tôn trá»ng thầy nữa.NhÆ°ng Ngá»c Lâm rất sáng suốt và lá»—i lạc, thái Ä‘á»™ của thầy nghiêm nghị nhÆ° má»™t báºc lão thà nh, má»—i ngà y ngoà i hai tiếng đồng hồ dạy Pháºt pháp và qui luáºt thiá»n gia cho má»i ngÆ°á»i ra, thầy không Ä‘oái hoà i đến má»™t việc gì khác, Ngô SÆ° Gia tuy bá»±c tức song cuối cùng không nghÄ© được cách gì là m nhục Ngá»c Lâm.Má»™t hôm, sau khi suy nghÄ© khá lâu, ông ta đã tìm được má»™t biện pháp, nghÄ©a là trong lúc Ngá»c Lâm giảng Pháºt pháp cho má»i ngÆ°á»i, ông ta sẽ Ä‘Æ°a ra má»™t và i vấn đỠđể nạn vấn, là m cho Ngá»c Lâm không thể trả lá»i, nhÆ° thế thầy sẽ mất uy tÃn, và dù có vì tình mà VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° cố giữ thầy ở lại chăng nữa, chắc chắn thầy cÅ©ng không còn mặt mÅ©i nà o ở lại.
Buổi chiá»u hôm ấy, sau buổi giảng, Ngá»c Lâm sắp đứng dáºy, thì lúc đó Ngô SÆ° Gia bắt đầu hé má»™t nụ cÆ°á»i hiểm Ä‘á»™c rồi tiếp đó nói vá»›i Ngá»c Lâm:
- Tôi có má»™t và i Ä‘iá»u thắc mắc, không biết có nên Ä‘Æ°a ra xin thầy chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì tôi không dám, song có Ä‘iá»u gì xin cứ nói để chúng ta cùng thảo luáºn! Ngá»c Lâm vừa nói vừa trở lại ngồi xuống ghế.
- Nếu thầy không trả lá»i được thì sao? Ngô SÆ° Gia cố ý nói tức.
- Nếu ông biết tôi không đáp được thì xin ông đừng há»i tôi.
- Äâu có được thế, thầy là má»™t ngÆ°á»i xuất gia Hoằng DÆ°Æ¡ng Pháºt Pháp kia mà !
- Ông nói đúng, váºy có Ä‘iá»u gì cần chỉ giáo xin ông cứ há»i!
Lúc đó Ngá»c Lâm đã hiểu Ngô SÆ° Gia cố ý kiếm chuyện.
- Giả sá» thầy không trả lá»i được? Ngô SÆ° Gia lại khiêu khÃch.
- Thì lần sau ông đừng lên nghe tôi giảng!
- Không được, lần sau thầy không thể giảng ở đây được nữa!
- Ông nói đúng, nếu tôi không thể trả lá»i câu há»i của ông, thì lần sau tôi không nên giảng ở đây nữa.
Ngá»c Lâm lại ngồi xếp bằng nhÆ° trÆ°á»›c, nhắm mắt, nét mặt bình tÄ©nh không có vẻ gì là ngÆ°á»i bị nạn vấn cả.
- Phà m ngÆ°á»i đã Ä‘á»c sách thánh hiá»n Ä‘á»u biết rằng quốc gia ta được xây dá»±ng trên ná»n tảng trung, hiếu, thầy Ä‘i xuất gia thế nà y, tôi thiết tưởng không hợp vá»›i căn bản quốc gia của chúng ta!Vừa nói Ngô SÆ° Gia vừa tá» ra dÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng tá»± đắc cho là câu nói của mình sẽ là m Ngá»c Lâm phải thất Ä‘iên, bát đảo.
- Thế có nghĩa là thế nà o?
Tuy Ngá»c Lâm đã Ä‘i guốc trong bụng Ngô SÆ° Gia, song thầy há»i váºy cốt để cho ông ta nói lại cho sáng tá» vấn Ä‘á».
- Tôi tin rằng thầy cÅ©ng thừa hiểu là m ngÆ°á»i cần phải có trung hiếu - ông ta nói - vì nếu má»™t ngÆ°á»i bất trung, bất hiếu, thì ngÆ°á»i đó không còn tÆ° cách là m ngÆ°á»i. Tôi xem thầy còn trẻ tuổi mà đã thế phát xuất gia, hằng ngà y ăn không ngồi rồi, không chịu sinh sản, không Ä‘em sức mình để phụng sá»± quốc gia. NhÆ° thế đâu có thể gá»i được là trung? Lại nữa, cha mẹ sinh con vốn mong nhá» cáºy trong lúc tuổi già , bởi thế má»›i chăm lo nuôi nấng cho thà nh ngÆ°á»i, thế mà giá» thầy nỡ bá» cả cha mẹ để Ä‘i tu, nhÆ° váºy đâu có thể gá»i được là hiếu! Xin thầy trả lá»i tôi! Câu há»i của Ngô SÆ° Gia là m cho những ngÆ°á»i đến nghe Ngá»c Lâm giảng ngồi ngay cán tà n. Há» Ä‘á»u nhìn Ngá»c Lâm và trông chá» Ngá»c Lâm trả lá»i, nhất là Giác Chúng và Thúy Hồng lại cà ng tá» vẻ sốt sắng mong Ngá»c Lâm đừng e dè, vì nể, cứ thẳng thắn đáp câu há»i của Ngô SÆ° Gia.Ngá»c Lâm không há» "bối rối", thầy rất bình tÄ©nh, thầy biết Ngô SÆ° Gia có ác ý và xÆ°a nay thầy vốn không muốn biện luáºn vá»›i những hạng ngÆ°á»i nhÆ° váºy. Vì, vá»›i những kẻ thô bạo, khinh mạn, ngoan cố thì không có đạo lý nà o có thể giảng giải cho hỠđược, dạo lý chỉ ở trong lòng những ngÆ°á»i có tâm hồn cao thượng mà thôi. Song Ngô SÆ° Gia đã cố ý há»i vặn, tuy những vấn đỠđó không đúng sá»± tháºt, song nếu giải thÃch và xuyên tạc thêm cÅ©ng có thể khiến cho nhiá»u ngÆ°á»i hiểu lầm. Bởi thế Ngá»c Lâm từ từ mở mắt và , vá»›i giá»ng hết sức ôn hòa, nói:
- Ông nói rất đúng, má»™t ngÆ°á»i có tÆ° cách là đối vá»›i quốc gia phải hết lòng trung, đối vá»›i cha mẹ phải hiếu kÃnh. Song xuất gia đầu Pháºt là đã hiến thân cho công cuá»™c cứu ngÆ°á»i, giúp Ä‘á»i, Ä‘iá»u đó không thể cho là bất trung, bất hiếu. Ông nói ngÆ°á»i xuất gia hà ng ngà y chỉ ăn không ngồi rồi, không chịu sinh sản, đó là ông không hiểu nhiệm vụ của ngÆ°á»i xuất gia là Hoà ng Pháp, Lợi Sinh. Công việc của ngÆ°á»i xuất gia là đem Pháºt pháp dạy cho ngÆ°á»i Ä‘á»i. Còn nói đến phụng sá»± quốc gia, không nhất định cứ phải là m ruá»™ng và sinh sản má»›i là phụng sá»±. Chúng tôi dùng giáo pháp của đức Pháºt để cải thiện lòng ngÆ°á»i, an ninh xã há»™i, khiến cho nhân dân bá»›t phạm pháp, và cuá»™c sống có thêm giá trị, nhÆ° thế cÅ©ng có thể nói là phụng sá»± quốc gia, phục vụ xã há»™i má»™t cách trá»±c tiếp váºy. Nếu phủ nháºn Ä‘iá»u đó thì tôi e rằng Ngô SÆ° Gia và cho đến cả VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng cÅ©ng không khác gì những ngÆ°á»i xuất gia, cÅ©ng bị ngÆ°á»i ta cho là ăn không, ngồi rồi, không là m việc để phụng sá»± quốc gia. Còn bảo xuất gia là bất hiếu vá»›i cha mẹ, thì Ä‘iá»u đó tôi chÆ°a từng nghe thấy trong Pháºt Giáo; xuất gia có nghÄ©a là ra khá»i cái nhà phiá»n não trong ba cõi. Nếu nói đến sá»± hiếu thuáºn cha mẹ, thì ngÆ°á»i xuất gia chân chÃnh má»›i tháºt hiểu rõ ý nghÄ©a của chữ hiếu. Thông thÆ°á»ng ngÆ°á»i Ä‘á»i tưởng hiếu thuáºn cha mẹ là chỉ cung phụng cha mẹ vá» phÆ°Æ¡ng diện váºt chất, nhÆ° dâng các thức ăn ngon ngá»t, hay may sắm quần áo tốt đẹp, thế đã cho là hiếu kÃnh rồi. Song xét kỹ thì hiếu kÃnh đối vá»›i cha mẹ vá» phÆ°Æ¡ng diện váºt chất chÆ°a thể gá»i được là hiếu thuáºn triệt để. Là vì cha mẹ tuy được tạm thá»i thá»a mãn (thá»±c ra không bao giá» thá»a mãn) vá» phÆ°Æ¡ng diện váºt chất, song những ná»—i Ä‘au khổ của cha mẹ không thể do đó mà tiêu tan được. Không ai tránh khá»i cái khổ già , ốm và chết. NgÆ°á»i xuất gia hiếu kÃnh cha mẹ, má»™t mặt mong cha mẹ không thiếu thốn vá» váºt chất, mặt khác lại khuyên cha mẹ tin lý nhân quả, tá»™i, phúc báo ứng, xa lánh các việc ác chăm là m các Ä‘iá»u thiện, mong cha mẹ thoát khá»i cái khổ sinh, tá» mà hưởng sá»± yên vui vÄ©nh viá»…n, đó má»›i là hiếu thuáºn triệt để. Những Ä‘iá»u đó tháºt ra rất dá»… hiểu, tôi tưởng Ngô SÆ° Gia là báºc quán thế, đầy mÆ°u lược, lẽ ra phải hiểu hÆ¡n ai hết vấn Ä‘á» rất phổ thông ấy má»›i phải chứ?Ngá»c Lâm nói má»™t cách thản nhiên và bình tÄ©nh, thầy vốn có tà i biện thuyết, lại xuất gia đã lâu năm và rất thông hiểu Pháºt pháp. Lúc đó tất cả má»i ngÆ°á»i ngồi nghe Ä‘á»u tá» vẻ thÃch thú và há» chăm chú nhìn Ngô SÆ° Gia bằng ánh mắt chán ghét.Ngô SÆ° Gia thấy ai cÅ©ng tá» vẻ tÃn phục Ngá»c Lâm, ngá»n lá»a ghen ghét trong lòng ông ta lại bốc lên ngùn ngụt. Nếu không có Giác Chúng (VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°) ngồi đấy thì ông để ngá»n lá»a đó phóng ra rồi, và trong trÆ°á»ng hợp ấy khá»i nói đến đạo đức, nghÄ©a lý!
Ngô SÆ° Gia lại há»i Ngá»c Lâm bằng má»™t giá»ng háºm há»±c:
- Những vấn đỠđó hãy tạm gác lại, tôi không muốn biện bác vá»›i thầy trong lúc nầy, tôi chỉ xin há»i thầy là hiện giá» cõi lòng thầy còn yêu tiểu thÆ° nữa không?Nghe câu há»i của Ngô SÆ° Gia, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» vẻ bất mãn, há» tá»± há»i tại sao ông ta lại nêu lên vấn đỠấy trÆ°á»›c mặt Ngá»c Lâm.
- Ông muốn tôi trả lá»i ông câu há»i ấy, nhÆ°ng nó có Ãch lợi gì cho ông không?
Ngá»c Lâm ngồi ngay thẳng, há»i lại Ngô SÆ° Gia:
- Tôi muốn thầy cho biết, ngay giỠphút nà y, lòng thầy còn yêu tiểu thư không?
Ngô SÆ° Gia lúc ấy tá» thái Ä‘á»™ rất quan liêu hách dịch, vì ông ta tá»± nghÄ© nếu không láºt đổ được ông sÆ° thanh niên nà y, thì còn hống hách vá»›i ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ sao được.
- Giác Chúng hiện giỠthế phát xuất gia, còn quá khứ của chúng tôi ông hiểu quá rồi.
- Äúng thế, tôi hiểu lắm, trÆ°á»›c kia tiểu thÆ° rất yêu thầy, và tôi tin rằng hiện giá» lòng tiểu thÆ° vẫn còn yêu thầy, song còn thầy? Thầy hãy nói!Câu há»i của Ngô SÆ° Gia không là m cho Ngá»c Lâm thay đổi nét mặt, nhÆ°ng Giác Chúng thì thấy bẽn lẽn và vá»™i cúi đầu, đôi má nà ng á»ng hồng và nà ng cảm thấy luống cuống.Ngá»c Lâm cháºm rãi, nói dằn từng tiếng:
- Ông nói thế nà o cũng được, nói tôi yêu cũng được, mà bảo tôi không yêu cũng được.
- Tôi biết lòng thầy nhất định còn yêu tiểu thÆ°, hôm nay tôi muốn Ä‘em phÆ¡i bà y bá»™ mặt đạo đức giả của thầy ra. Tiểu thÆ° yêu thầy, thầy cÅ©ng yêu tiểu thÆ°, nhÆ°ng thầy lại không chịu kết nghÄ©a vá»›i tiểu thÆ°, khiến tiểu thÆ° phải hy sinh cả tuổi thanh xuân, bá» hết hạnh phúc ở Ä‘á»i, Ä‘em mình chôn vùi và o cuá»™c sống buồn tẻ thế nà y. Trên hình thức, thầy và tiểu thÆ° tuy không yêu nhau, song trong tinh thần ái tình giữa hai ngÆ°á»i vẫn kết hợp; nếu cùng yêu thÆ°Æ¡ng nhau trong tinh thần, thì sao ngay từ lúc đầu thầy không bá» luôn lá»›p áo nhà tu để chung sống vá»›i tiểu thÆ° má»™t cách Ä‘Æ°á»ng hoà ng cho rồi, lại còn giả bá»™ đạo đức đến ná»—i là m hại cả cuá»™c Ä‘á»i tÆ°Æ¡i đẹp của tiểu thÆ°!Ngô SÆ° Gia muốn thăm dò tÆ° tưởng của Giác Chúng, cho nên lá»i nói của ông ta nhÆ° thổ lá»™ ná»—i bất bình trong can trÆ°á»ng thay cho nà ng, vì lợi Ãch của nà ng mà nói, ông ta tưởng nói thế chắc má»i ngÆ°á»i cÅ©ng phát ghét Ngá»c Lâm, và Giác Chúng cÅ©ng không thể oán trách ông ta.Ngá»c Lâm bị Ngô SÆ° Gia dồn và o ngõ bÃ, thầy nghÄ© không thể không bà y tá» rõ ý tưởng, bởi thế thầy ôn hòa nói:
- Ông nói đúng! Trong lòng tôi rất yêu tiểu thÆ°, tôi không những chỉ yêu tiểu thÆ° mà còn yêu cả ông nữa, và yêu tất cả nhân loại. à nghÄ©a của chữ yêu rất rá»™ng, cha mẹ yêu con cái, chồng yêu vợ, vua yêu nhân dân, Pháºt và các Bồ Tát yêu chúng sinh, song nghÄ©a chữ yêu ấy có nhiá»u Ä‘iểm khác nhau. Thông thÆ°á»ng trai, gái yêu nhau là do lòng tÆ° dục kÃch thÃch. CÅ©ng nhÆ° ông nói tôi yêu tiểu thÆ°, nhÆ°ng tôi không chịu lòng tÆ° dục thúc đẩy, tôi yêu tiểu thÆ° là mong cho tiểu thÆ° xa lìa được sá»± khổ, đến cảnh giá»›i yên vui, cÅ©ng đúng nhÆ° tôi yêu và mong cho những ngÆ°á»i khác tránh khổ, đến vui váºy!Ngá»c Lâm dá»±a lÆ°ng và o tòa ngồi, trông thầy nhÆ° chân thân của má»™t vị Bồ Tát. Những lá»i nói phóng ra từ cá»a miện Ngá»c Lâm, ai nghe cÅ©ng cảm Ä‘á»™ng, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» vẻ kÃnh ngưỡng.Thấy thế, Ngô SÆ° Gia cà ng tức, ông ta bèn quát lên:
- Thầy có biết tôi là ngÆ°á»i thế nà o không?
- Ai cÅ©ng biết ông, ông là báºc đại danh Ngô SÆ° Gia!
- Thầy đã biết là Ngô SÆ° Gia, váºy thầy có biết tất cả chủ trÆ°Æ¡ng trị nÆ°á»›c của VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng Ä‘á»u là kế hoạch của tôi?
- Dạ biết! Song Ä‘iá»u đó không quan hệ gì đến tôi! Tuy giá»ng Ngá»c Lâm ôn hòa song vẫn biểu lá»™ cá tÃnh cứng cá»i của thầy.
- Không quan hệ gì đến thầy! Thầy định khinh thÆ°á»ng tôi hả? NÆ°á»›c da thiết bì trên mặt Ngô SÆ° Gia tái Ä‘i, và má»™t tia nhìn dữ tợn, hung hiểm phóng ra từ đôi mắt của ông ta.
Lúc nà y Giác Chúng thấy không còn nhịn được nữa, cặp má vẫn á»ng hồng nhÆ° má»™t áng mây chiá»u, nà ng khẻ cất tiếng:
- Ngô SÆ° Gia, cha tôi má»›i vá» Kinh chÆ°a bao lâu, ông đừng sinh sá»± má»™t cách vô lý. Thầy Ngá»c Lâm bây giá» là thầy tôi, tôi má»i thầy ở lại để dạy chúng tôi tu há»c Pháºt pháp, ông không được vô lá»… đối vá»›i thầy; ông sinh sá»± há»i thầy trÆ°á»›c, thầy đã lấy thiện ý trả lá»i ông, sao ông không thá»a mãn mà lại còn cáu kỉnh nhÆ° váºy?
Ngô SÆ° Gia tưởng nói thế sẽ được Giác Chúng biểu đồng tình, nà o ngá» lại bị nà ng quở trách, lá»a giáºn trong lòng ông ta tuy bừng bừng, song trÆ°á»›c mặt Thiên Kim Tiểu ThÆ° của má»™t vị tể tÆ°á»›ng, ông ta Ä‘Ã nh nén giáºn, và khẻ buông má»™t câu:
- Tiểu thư đã....
- Xin ông đừng nhắc đi nhắc lại tiểu thư hoà i, ông không biết hiện giỠtên tôi là Giác Chúng!
- Giác.... Giác Chúng đã nói thế thì tôi cÅ©ng chịu kém váºy!
Ngô SÆ° Gia biết tiểu thÆ° không bằng lòng, nên Ä‘Ã nh đầu hà ng và chẳng nói chẳng rằng, cầm chiếc tẩu rút lui trÆ°á»›c.Ngá»c Lâm cÅ©ng đứng dáºy, ra khá»i Pháºt Ä‘iện giữa những tiếng khen ngợi của má»i ngÆ°á»i.
|
« Bổ sung: Nov 25, 2003, 11:32 pm - Minh Long » |
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:34 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Ba[/b][/size][/color]
Sau khi bị Ngô SÆ° Gia kiếm chuyện gây gá»—, ai cÅ©ng cho rằng Ngá»c Lâm buồn phiá»n lắm, nhất là Giác Chúng thấy ân háºn vô cùng bởi thế Ä‘Ãch thân không tiện đến thăm há»i, song nà ng luôn luôn cho ngÆ°á»i đến an ủi thầy.NhÆ°ng hỠđã nghÄ© lầm: Ngá»c Lâm vẫn vui vẻ nhÆ° thÆ°á»ng và thản nhiên nhÆ° không có chuyện gì xẩy ra. Giác Chúng thấy thế cÅ©ng yên lòng.
Má»™t hôm, vá» buổi chiá»u, Thúy Hồng vâng lệnh Giác Chúng đến thăm Ngá»c Lâm, Ngá»c Lâm nói vá»›i nà ng:
- NgÆ°á»i tu há»c Pháºt pháp, cần nhất là phải biết rõ mình, hoà n toà n là m chủ lấy mình, đừng để ngoại cảnh chi phối. Trên Ä‘á»i nà y không có gì tuyệt đối cả, chúng ta đừng để những cái không đâu là m rối trà ta. Nếu ngÆ°á»i khác nói má»™t và i câu khen ta thì ta vui, há» có chê ta mấy lá»i thì ta buồn, xị mặt ra, cuá»™c sống của ta nhÆ° thế là hoà n toà n trong tay ngÆ°á»i khác, há» muốn ta vui, há» khen ta và i câu, nếu há» muốnta buồn, há» chê ta mấy lá»i, nhÆ° váºy là ta trở thà nh đồ chÆ¡i trong tay há»; cho nên, ngÆ°á»i tu Pháºt chỉ cần là m lợi cho ngÆ°á»i, bất chấp sá»± khen, chê, vinh, nhục của chÃnh mình! Thúy Hồng, nhá» cô chuyển lá»i của tôi nói vá»›i Giác Chúng đừng báºn tâm vá» việc Ngô SÆ° Gia.Mấy năm gần đây, Ngá»c Lâm được thấy tình Ä‘á»i biến ảo, thầy lại cà ng thâm hiểu Pháºt pháp, đối vá»›i việc thế gian, thầy đã có má»™t nhân sinh quan nhÆ° thế, tháºt cÅ©ng đã tiến bá»™ rất nhiá»u!
- Bạch thầy, Ngô SÆ° Gia là ngÆ°á»i xấu bụng nhất trong tÆ°á»›ng phủ, ông ta dá»±a và o lòng tin yêu của tể tÆ°á»›ng thÆ°á»ng là m mÆ°a là m gió, chúng tôi đã chịu không biết bao nhiêu...Ngá»c Lâm cắt ngang lá»i Thúy Hồng:
- Cô đừng nói thế, Ngô SÆ° Gia không phải là ngÆ°á»i xấu nhÆ° cô tưởng đâu, tôi thấy ông không những không phải là ngÆ°á»i xấu, mà còn là ngÆ°á»i thẳng thắn nữa!
- Thẳng thắn? Ông ta là ngÆ°á»i rất nhiá»u quá»· kế, đâu có xứng đáng vá»›i danh từ đó. Ông ta đã không bằng lòng ai thì ngÆ°á»i ấy phải khốn đốn.
Thúy Hồng đứng cạnh chiếc bà n trước mặt.
Ngá»c Lâm, vừa nói vừa nhÃu mà y.
- Cô không Æ°a vấn Ä‘á» Ngô SÆ° Gia Ä‘Æ°a ra để thảo luáºn vá»›i tôi thì cho ông ấy là ngÆ°á»i không tốt, chứ tháºt ông ấy là ngÆ°á»i rất tốt, ông nghÄ© thế nà o thì nói thế!
- Trá»i Æ¡i! Ông ta mà là ngÆ°á»i tốt thì trên Ä‘á»i nà y không biết thế nà o má»›i là ngÆ°á»i xấu?
Thúy Hồng vẫn không chịu, há»i lại.
- Tôi thấy ở Ä‘á»i nà y không có ai là ngÆ°á»i xấu cả, hết thảy Ä‘á»u là bạn tốt của ta!
- Thế giặc cÆ°á»›p, thổ phỉ và những kẻ sát nhân Ä‘á»u là ngÆ°á»i tốt cả?
- Giặc cÆ°á»›p, thổ phỉ và những ngÆ°á»i sát nhân Ä‘á»u có ná»—i khổ tâm riêng của há», vì hoà n cảnh mà bất đắc dÄ© há» phải nhúng tay và o tá»™i ác. Vả lại, ngÆ°á»i là m ác và xấu xa cÅ©ng là tấm gÆ°Æ¡ng sáng cho chúng ta, chúng ta đừng bắt chÆ°á»›c hà nh vi của há». Bởi thế ai cÅ©ng là thầy, bạn tốt, chứ không phải là kẻ địch của ta. Dù có là kẻ địch chăng nữa, ta cÅ©ng cứ coi há» nhÆ° ngÆ°á»i bạn tốt, không nên cho há» là ngÆ°á»i xấu. TrÆ°á»›c kia, tôi cÅ©ng đã hiểu lầm sÆ° huynh Ngá»c Lam tôi, tôi chỉ nhìn bá» ngoà i để phán Ä‘oán sÆ° huynh, kỳ thá»±c, ngÆ°á»i hÆ¡n chúng ta trăm nghìn lần, cho nên tôi thÆ°á»ng hối háºn việc đó.
- Thầy nói gì mà tôi chẳng hiểu chi hết, chỉ biết Ngô SÆ° Gia là má»™t ngÆ°á»i tồi, nếu thầy không cẩn tháºn, có khi ông ta mắng cả thầy!
Thúy Hồng vẫn không thay đổi ý kiến của nà ng.
- Mắng tôi cũng không sao, chỉ cần ông ấy đừng đánh tôi là được!
- Tháºm chà ông ta có thể đánh thầy!
- Äánh cÅ©ng không há» gì, miá»…n ông ấy không giết tôi là được!
- Tuy ông ta không dám đánh chết thầy song ông ta có thể bầy mưu giết thầy!
Giá»ng Thúy Hồng nghiêm trá»ng.
- Chết cÅ©ng được, ngÆ°á»i ta ai cÅ©ng có má»™t lần.
Ngá»c Lâm vẫn thung dung, thanh thản, thầy nhìn Ä‘á»i cÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i gá»— ngắm chim hoa, không gì có thể là m thầy nao núng, Ä‘á»™ng tâm.
Thúy Hồng yên lặng, nà ng có cảm giác Ngá»c Lâm là má»™t ngÆ°á»i kỳ diệu, lá»i nói và việc là m của thầy hoà n toà n khác vá»›i ngÆ°á»i Ä‘á»i.
Há» yên lặng trong má»™t lúc, tay Ngá»c Lâm cầm chuá»—i trà ng, mồm lẩm nháºm niệm danh hiệu Pháºt.
Äó là má»™t gian nhà thá» Pháºt rất trang nghiêm, dà nh riêng cho Ngá»c Lâm ngồi xem kinh và niệm Pháºt; sau gian nhà đó là phòng ngủ của Ngá»c Lâm, bầy biện rất lá»™ng lẫy, sang trá»ng, vừa gá»n gà ng tinh khiết và không thiếu má»™t thứ cần dùng nà o, song Ngá»c Lâm đối vá»›i các thứ ấy vẫn dá»ng dÆ°ng, không há» ham đắm. Thầy chỉ mong có cÆ¡ há»™i thoát ly được chá»— nà y cà ng sá»›m cà ng hay, vì thầy tá»± nghÄ© nếu hưởng thụ váºt chất quen rồi, thÆ°á»ng sẽ bị váºt chất trói buá»™c.Từ hôm bị Ngô SÆ° Gia là m phiá»n, lòng thầy không há» oán giáºn, thầy cà ng gia công niệm Pháºt; thầy không trách ai, chỉ cho đó là tại thầy Ãt phúc, bởi thế thầy luôn luôn quỳ trÆ°á»›c bà n Pháºt sám hối để cầu phúc cho má»i ngÆ°á»i.Má»—i khi lá»… Pháºt, hình ảnh của sÆ° huynh Ngá»c Lam lại hiện ra trong đầu óc Ngá»c Lâm, lúc ấy thầy có cảm tưởng khi ngÆ°á»i ta tá»± do, siêu thoát được đến mức ấy má»›i tháºt hiểu ý nghÄ©a của con ngÆ°á»i!Hoa Ä‘Ã o đẹp, nhÆ°ng chẳng bao lâu sẽ tà n tạ, và ng bạc quý, song không thể mua được tuổi thanh xuân; vạn váºt chuyển biến không ngừng, sá»± sống, chết vô thÆ°á»ng không ai tránh khá»i. Ngá»c Lâm đã thâm hiểu lẽ ấy, nên thầy chẳng báºn tâm đến việc khen, chê của ngÆ°á»i Ä‘á»i, hoặc oán trách Ngô SÆ° Gia.Sau khi niệm Pháºt má»™t hồi, Ngá»c Lâm cất tiếng há»i Thúy Hồng để phá tan sá»± yên lặng giữa hai ngÆ°á»i:
- Sao cô không đi là m việc đi, Thúy Hồng?
- Tôi chả có việc gì là m cả, tiểu thÆ° sợ những ngÆ°á»i má»›i đến không quen việc nên cho tôi hầu thầy, hÆ¡n nữa sợ thầy ngồi má»™t mình vắng vẻ, không có ai để nói chuyện.
- Vắng vẻ! Äá»i ngÆ°á»i còn bao nhiêu việc, sợ là m không kịp chứ có thì giỠđâu mà để ý đến sá»± vắng vẻ?
Tháºt váºy, ai cÅ©ng tưởng Ngá»c Lâm nhà n hạ lắm, nhÆ°ng thá»±c thì lúc nà o thầy cÅ©ng vá»™i và ng, nhất là ở chùa Sùng Ân, lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ngon giấc thì thầy đã phải dáºy thắp đèn hÆ°Æ¡ng, lấy nÆ°á»›c cúng, rồi đánh hiệu; buổi tối, khi má»i ngÆ°á»i đã Ä‘i ngủ thì thầy còn phải xem cá»a ngõ, tắt đèn nến, hÆ¡n nữa thầy lại là ngÆ°á»i có chà cầu tiến, cố gắng trau dồi trà tuệ, nên ngoà i công việc thÆ°á»ng nháºt ra, thầy lại Ä‘á»c kinh, xem sách, không còn thì giỠđể nói chuyện.
- Bạch thầy, tôi tháºt không hiểu tại sao tình cảm thầy có thể lại bình tÄ©nh nhÆ° thế? Dứt lá»i Thúy Hồng Ä‘i ra mở cá»a sổ, bên ngoà i, bầu trá»i xanh biếc, mấy đám mây trắng đục Ä‘ang lững lá» trôi qua.
Khi thấy Thúy Hồng mở cá»a sổ, Ngá»c Lâm Ä‘Æ°a mắt nhìn theo thầy thấy phÃa ngoà i cá»a má»™t bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t nhanh, nhÆ°ng thầy không chú ý. Thầy khẽ nói vá»›i Thúy Hồng:
- Tôi cÅ©ng rất mong là m sao giữ cho tình cảm của mình luôn luôn bình tÄ©nh, khốn ná»—i tôi chÆ°a phải là thánh thần gì, cho nên đôi khi cÅ©ng rất khÃch Ä‘á»™ng. CÅ©ng nhÆ° bầu trá»i xanh biếc ngoà i kia, nếu má»™t tráºn cuồng phong thổi tá»›i thì chắc mây Ä‘en sẽ kéo lên ùn ùn. Nếu ta có thể nháºn định sá»± váºt má»™t cách sáng suốt, đừng để cho si mê che lấp, hiểu rõ rằng sá»± váºt trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u là vô thÆ°á»ng, giả dối, nhÆ° trò ảo thuáºt, thì tức nhiên ta không còn bị khÃch Ä‘á»™ng nữa.
Thúy Hồng tỠvẻ thẹn thò:
- Bạch thầy, má»—i lần thầy nói Ä‘á»u khiến cho ngÆ°á»i nghe phải cảm Ä‘á»™ng, thảo nà o mà tiểu thÆ° đã hăng hái vứt bá» hết để Ä‘i tu, cÅ©ng chỉ vì thâm cảm nhân cách của thầy, thầy xem tôi có phúc duyên nhÆ° tiểu thÆ°, nghÄ©a là có thể xuất gia được không?
- Tại sao cô cÅ©ng có ý nghÄ© ấy? Ngá»c Lâm ngạc nhiên há»i, vì thầy không muốn ngÆ°á»i ta hiểu ý nghÄ©a xuất gia má»™t cách hồ đồ, và coi việc xuất gia quá dá»… dãi.
- NghÄ© đến tiểu thÆ° còn có thể vứt bá» hết vinh hoa, phú quý nữa là chúng tôi, những ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng còn có gì đáng lÆ°u luyến trên cõi Ä‘á»i tạm bợ nà y?
- Luáºt pháp nhà Thanh không cho phép ngÆ°á»i ta tá»± ý xuất gia, mà phải qua má»™t kỳ khảo thà và nhà vua chuẩn y má»›i được, cô không bì được vá»›i tiểu thÆ°, cô đừng nghÄ© thế. Giả sá» cô đã hiểu được lẽ vô thÆ°á»ng ở Ä‘á»i mà muốn há»c Pháºt, thì không nhất định cứ xuất gia má»›i là há»c Pháºt!
Ngá»c Lâm vừa nói đến đấy thì ngoà i cá»a thoáng có bóng ngÆ°á»i, Thúy Hồng nhìn ra, kinh ngạc, tiếp đó bóng ngÆ°á»i tiến và o, tưởng là ai, hóa ra Ngô SÆ° Gia.
Vẻ đẹp của Thúy Hồng rất lả lÆ°á»›t, tÆ°Æ¡i thắm nhÆ° má»™t bông sen vừa nhô lên khá»i mặt nÆ°á»›c, nhÆ°ng lúc thấy Ngô SÆ° Gia nà ng bá»—ng thất sắc, nà ng sợ ông ta đã nghe thấy những lá»i của nà ng dị nghị vừa rồi. Song Ngá»c Lâm vẫn cứ Ä‘iá»m nhiên.
Sau khi bước và o phòng, Ngô Sư Gia đưa đôi mắt cú vỠnhìn một lượt, rồi lẳng lặng bước ra.
Thấy Ngô Sư Gia đã đi xa, Thúy Hồng mới nói:
- Bạch thầy, là m thế nà o được? Có lẽ ông ta nghe rõ những lá»i tôi nói vỠông ta?
- ChÃnh ra sau lÆ°ng không nên nói xấu ngÆ°á»i khác, lần sau cô đừng là m thế. Hiện giá» cô đừng sợ, nếu ông ấy há»i thì cô cứ bảo là tôi nói chứ không phải cô, nhÆ° thế ông ấy sẽ không là m gì cô.
- Äâu được ạ! Ông ta nghe rõ tiếng của tôi mà !
- Cô có thể nói vá»›i ông ấy là vì tôi há»i nên bất đắc dÄ© cô phải nói!
Ngá»c Lâm rất vui lòng chịu lá»—i thay cho Thúy Hồng.
- Thế cũng không xong, tôi không thể để thầy vì tôi mà chịu sự khiển trách của Ngô Sư Gia.
- Äiá»u đó không há» chi! Cô phải ở đây luôn luôn, không nên gây oán vá»›i ông ấy, còn tôi, tôi chỉ ở má»™t hai ngà y nữa rồi Ä‘i, má»™t khi tôi đã Ä‘i thì ông ấy cÅ©ng sẽ không giáºn tôi nữa.
Lúc đó mấy nén hÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c bà n Pháºt đã cháy hết, Ngá»c Lâm bÆ°á»›c xuống rồi lấy ba nén hÆ°Æ¡ng khác thắp lên.
Từ mấy nén hÆ°Æ¡ng má»›i thắp má»™t là n khói bốn lên rồi tá»a ra trong gian Pháºt Ä‘Æ°á»ng và tan hòa và o bầu không khà trang nghiêm, thanh tịnh. Lá»i nói của Ngá»c Lâm vẫn không xua Ä‘uổi được sá»± sợ hãi và lo lắng trong lòng Thúy Hồng, song nà ng quá xúc Ä‘á»™ng vì lòng từ bi, vị tha của Ngá»c Lâm, nên bất giác mấy giá»t lệ cảm Ä‘á»™ng từ từ chảy xuống sống mÅ©i nà ng. Do đó, Ngá»c Lâm lại nói tiếp:
- Ngô SÆ° Gia không là m gì cô đâu, cô cứ yên tâm Ä‘i là m việc Ä‘i, trên Ä‘á»i nà y có gì vÄ©nh viá»…n đâu, kể cả ân, oán, yêu, ghét của ngÆ°á»i ta cÅ©ng váºy.
Thúy Hồng yên lặng, cÅ©ng không muốn Ä‘á» cáºp đến việc nà ng xuất gia nữa; lúc đó thấy Ngá»c Lâm sắp sá»a lên tụng kinh, nên nà ng chắp tay chà o, rồi Ä‘i.
Sau khi Thúy Hồng Ä‘i khá»i, Ngá»c Lâm lên trÆ°á»›c bà n Pháºt tụng kinh. Tụng kinh xong, bao nhiêu việc lại dồn dáºp diá»…n ra trong đầu óc thầy, nhất là việc đến dá»± lá»… xuất gia của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°; trÆ°á»›c khi Ä‘i thầy chỉ xin phép hòa thượng Thiên Ẩn cho Ä‘i có hai ngà y, mà hiện giỠở lại Thiên Hoa Am thấm thoát đã tám ngà y rồi, Ä‘iá»u đó thầy tin chắc rằng hòa thượng cÅ©ng sẽ tha thứ, song thầy lại sợ những ngÆ°á»i không hiểu có thể tưởng lầm cho thầy lần nà y đã bị tà i sắc cám dá»— tháºt. Việc Giác Chúng xuất gia là do thầy chỉ bà y, bây giá» nà ng Ä‘i tu thì tất nhiên thầy cÅ©ng có trách nhiệm trong đó. Thầy ở lại Thiên Hoa Am, vá» phÆ°Æ¡ng diện váºt chất tuy hÆ¡n hẳn ở chùa Sùng Ân, song thầy thấy tâm thần không được tá»± tại. Nếu trở vá» Sùng Ân ngay e sẽ phụ lòng tốt của ngÆ°á»i, cÅ©ng nhÆ° lúc trÆ°á»›c Thúy Hồng đã trách thầy là không có má»™t chút tình nghÄ©a nà o, chẳng khác gì gá»—, đá! GiỠđây thầy đã thấy rõ Ngô SÆ° Gia bất mãn đối vá»›i thầy, cho nên thầy muốn rá»i Thiên Hoa Am sá»›m ngà y nà o hay ngà y ấy. Sau khi thế phát, Giác Chúng trở nên trầm mặc, Ãt nói, thấy nà ng tá» ra có thể sống cuá»™c Ä‘á»i xuất gia đạm bạc và bình thản, thầy cảm thấy rất vững tâm. Thầy nhất định chỉ trong ba hoặc năm ngà y nữa thầy sẽ trở vá» Sùng Ân.Cứ nhÆ° thế Ngá»c Lâm ở Thiên Hoa Am đã thêm bốn ngà y, hôm ấy thầy đã nói vá»›i Giác Chúng là chiá»u hôm sau thầy sẽ vá», Giác Chúng thấy ý thầy đã quyết, không thể giữ lại, nên chỉ xin thầy là lần sau lại tá»›i, đồng thá»i, nà ng cho gói các phẩm váºt biếu thầy để Ä‘em vá», song Ngá»c Lâm không há» Ä‘oái tưởng những thứ đó mà cÅ©ng chẳng nói má»™t lá»i cảm ân.
Tối hôm ấy, Ngá»c Lâm gói cà sa, áo thụng gá»n gà ng rồi để trÆ°á»›c bà n Pháºt để hôm sau tiện Ä‘em Ä‘i.NhÆ°ng sáng hôm sau, Ngá»c Lâm đợi mãi Thúy Ngá»c - ngÆ°á»i tỳ nữ hôm đầu đã lầm tưởng thầy là ngÆ°á»i hầu của hòa thượng Ngá»c Lâm
- không thấy nà ng bÆ°ng cÆ¡m sáng lên cho thầy. Má»™t khắc, hai khắc, rồi ba khắc trôi qua cÅ©ng không thấy Ngá»c Lâm tưởng đâu hôm nay má»i ngÆ°á»i quên không cho thầy ăn sáng, thầy ngồi trầm tÆ°, không thể nà o định tâm được, thầy tìm chuá»—i trà ng hạt thì chuá»—i trà ng cÅ©ng biến mất, Ä‘ang lúc lòng thầy bồn chồn, bá»—ng từ phÃa ngoà i tiếng ngÆ°á»i há»—n loạn vá»ng và o, ai cÅ©ng hô hoán, kinh ngạc,
Ngá»c Lâm đứng dáºy, ra khá»i gian Pháºt Ä‘Æ°á»ng thì lúc ấy, má»›i có ngÆ°á»i và o cho biết là Thúy Ngá»c đã bị giết chết, nằm trên vÅ©ng máu.Tất cả các sÆ° nữ, những ngÆ°á»i hầu và ngÆ°á»i là m trong chùa Ä‘á»u đổ ra xem; hỠđứng vòng trong vòng ngoà i và bà n tán không ngá»›t, Ngá»c Lâm buông má»™t tiếng thở dà i rồi lặng lẽ trở và o Pháºt Ä‘Æ°á»ng.
Tin trong Thiên Hoa Am có ngÆ°á»i bị giết đã được loan truyá»n Ä‘i các nÆ¡i nhÆ° má»™t luồng gió, vị trụ trì Thiên Hoa Am là VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ°, con của Ä‘Æ°Æ¡ng triá»u tể tÆ°á»›ng, quan huyện địa phÆ°Æ¡ng biết tin cÅ©ng vô cùng kinh ngạc, liá»n tức khắc cho ngÆ°á»i đến đến Ä‘iá»u tra để tìm hung thủ.
Nhân viên trong huyện và o yết kiến Giác Chúng, há» nói hỠđược lệnh của quan huyện đến, Ä‘iá»u tra tại chá»— bắt kẻ sát nhân.
Äược tin Thúy Ngá»c bị giết, Giác Chúng hoảng hốt và hoà i nghi, nà ng bảo nhân viên trong huyện nếu tìm ra thủ phạm sẽ được trá»ng thưởng.Bốn nhân viên ra khám xét thi thể của kẻ xấu số thì thấy các đồ nữ trang Ä‘á»u mất hết, chỉ thấy trong tay có má»™t chuá»—i trà ng hạt.Tiếng Ngô SÆ° Gia vá»ng lên trong đám ngÆ°á»i đứng xem:
- Tại sao chuá»—i trà ng của Ngá»c Lâm thÆ°á»ng dùng lại ở trong tay nà ng?
- Ngá»c Lâm là ai? Má»™t trong những nhân viên Ä‘iá»u tra há»i.
- Äó là má»™t vi sÆ° trẻ tuổi từ chùa Sùng Ân đến, hiện Ä‘ang ở đây.
Vừa nói, Ngô SÆ° Gia vừa giÆ¡ tay chỉ vá» gian Pháºt Ä‘Æ°á»ng, chá»— Ngá»c Lâm ở.NhÆ° đã thấy được má»™t tia sáng cho vụ án mạng, những nhân viên Ä‘iá»u tra tiếng thẳng và o gian Pháºt Ä‘Æ°á»ng của Ngá»c Lâm, há» khám xét trong phòng, khi dở chiếc khăn gói của Ngá»c Lâm ra thì thấy tất cả đồ nữ trang của nạn nhân được bá»c cẩn tháºn trong tấm cà sa của thầy.Không còn nghi ngá» gì nữa, nhân viên hữu trách liá»n bắt Ngá»c Lâm, cho thầy là giết ngÆ°á»i để Ä‘oạt của.Lại má»™t phen Thiên Hoa Am kinh hoà ng, náo Ä‘á»™ng, kẻ thì oán trách Ngá»c Lâm, nỡ vì má»™t chút tiá»n tà i mà là m má»™t việc cá»±c ác nhÆ° váºy; cÅ©ng có ngÆ°á»i thì thÆ°Æ¡ng Ngá»c Lâm, cho rằng thầy là ngÆ°á»i văn nhã, có đạo đức, có há»c thức, quyết không bao giá» là m má»™t việc táng táºn lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thế.
Song sau khi Ngá»c Lâm bị bắt, Thúy Ngá»c bị giết nhÆ° thế nà o, ngÆ°á»i ta vẫn bà n tán phân vân, chÆ°a rõ manh mối, không khác nà o ngÆ°á»i Ä‘i trong đám sÆ°Æ¡ng mù dà y đặc!
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:38 PM
|
|
[color=Green][size=5] [b]ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Bốn[/b] [/size] [/color]
Tin Ngá»c Lâm bị bắt đến tai Giác Chúng nhÆ° má»™t tiếng sét long trá»i, mắt nà ng trợn lên, miệng nà ng há hốc, không thốt được lá»i nà o.Äiá»u đó dù ngay trong chiêm bao cÅ©ng không thể có, chứ đừng nói chi má»™t sá»± tháºt trÆ°á»›c mắt nữa; "Ngá»c Lâm giết ngÆ°á»i Ä‘oạt của", không. Giác Chúng không thể tin được việc ấy.NhÆ°ng tại sao chuá»—i trà ng của Ngá»c Lâm lại nằm trong tay nạn nhân? Và tại sao tiá»n bạc và các đồ nữ trang của nạn nhân lại ở trong gói cà sa của Ngá»c Lâm? Äiá»u đó không những là m cho Giác Chúng suy nghÄ© nát óc, mà tất cả má»i ngÆ°á»i trong chùa Ä‘á»u cho là má»™t vụ án mạng hết sức ly kỳ!Nói là Ngá»c Lâm giết ngÆ°á»i để lấy của thì phi lý, vì tiá»n của và cả sắc đẹp nữa ở trong tÆ°á»›ng phủ thầy còn chẳng thèm, thế rồi hôm qua biếu thầy má»™t gói phẩm váºt, thầy cÅ©ng thá» Æ¡ nhÆ° không, má»™t chút tiá»n bạc nữ trang của má»™t con hầu gái đáng kể và o đâu mà bảo thầy giết ngÆ°á»i để lấy của?
Suy Ä‘i nghÄ© lại, Giác Chúng cho đó là má»™t án mạng rất bà ẩn, nhất định Ngá»c Lâm bị oan uổng, dá»±a và o quyá»n thế của tÆ°á»›ng phủ tuy có thể cứu được thầy, nhÆ°ng là m thế nà o để rá»a sạch tiếng oan? NghÄ© đến đây nà ng cảm thấy thÆ°Æ¡ng Ngá»c Lâm vô cùng.Láºp tức Giác Chúng sai Thúy Hồng đến nói vá»›i Ngô SÆ° Gia, lấy danh nghÄ©a của tÆ°á»›ng phủ viết má»™t bức thÆ° bảo chứng cho quan huyện, nói là dù thế nà o chăng nữa cÅ©ng không được đối xá» vá»›i Ngá»c Lâm nhÆ° những phạm nhân khác.Má»™t lát sau, Thúy Hồng trở vá» nói, Ngô SÆ° Gia cho rằng đó là má»™t vụ án giết ngÆ°á»i, không nên dá»±a và o uy quyá»n của tÆ°á»›ng phủ là m cho linh hồn ngÆ°á»i chết không được thân oan, mong tiểu thÆ° đừng quá vì cảm tình cá nhân.Nghe xong, Giác Chúng hằm hằm nổi nóng nà ng tá»± nghÄ© Ngô SÆ° Gia là kẻ lòng lang, dạ thú, chỉ vì bất mãn vá»›i Ngá»c Lâm hôm kiếm chuyện mà giá» nỡ khoanh tay ngồi nhìn nhÆ° thế.Ngay lúc đó Giác Chúng Ä‘Ãch thân viết má»™t phong thÆ°, rồi sai Thúy Hồng Ä‘Æ°a và o cho quan huyện há» LÆ°u. Trong thÆ° nà ng kể rõ nhân cách và lòng từ bi của Ngá»c Lâm, xÆ°a nay chỉ mong cứu ngÆ°á»i còn chÆ°a đủ, huống chi lại có hà nh Ä‘á»™ng sát nhân? Trong vụ nà y còn có nhiá»u uẩn khúc, mong quan huyện minh xét, đừng để cho ngÆ°á»i hiá»n lÆ°Æ¡ng phải oan uổng.
Trong khi viết thÆ°, bao nhiêu việc đã qua lại lần lượt diá»…n ra trong óc Giác Chúng nhÆ° má»™t cuốn phim, từ khi má»›i gặp Ngá»c Lâm trên Äại Hùng Bảo Äiện ở chùa Sùng Ân, cho đến đêm Ä‘á»™ng phòng hoa chúc bị Ngá»c Lâm thuyết phục, là m nà ng cảm Ä‘á»™ng; rồi từ khi Ngá»c Lâm bá» tÆ°á»›ng phủ trở vá» chùa Sùng Ân cho đến hôm thầy tá»›i Thiên Hoa Am má»›i được trùng phùng, nà ng thấy lúc nà o Ngá»c Lâm cÅ©ng tá» ra má»™t ý chà sắt đá, thiết tha vì đạo, lúc nà o cÅ©ng biểu dÆ°Æ¡ng má»™t tinh thần cứu ngÆ°á»i giúp Ä‘á»i ai ngỠđâu má»™t ngÆ°á»i đáng tôn kÃnh nhÆ° thế chỉ vì mình muốn giữ lại mấy hôm, đến phải gặp sá»± rủi ro thế nà y, tháºt là má»™t việc ngoà i sức tưởng tượng!
Giác Chúng viết xong, trao bức thư cho Thúy Hồng, nói:
- Thúy Hồng, con Ä‘Æ°a phong thÆ° nà y lên quan huyện, nói là cô mong ngÆ°á»i phải Ä‘iá»u tra thêm để tìm hung thủ, và trả tá»± do cho Ngá»c Lâm vì ngÆ°á»i là thầy của cô, hÆ¡n nữa thầy không phải là kẻ giết ngÆ°á»i!
- NhÆ°ng chuá»—i trà ng của thầy và tiá»n bạc trong khăn gói, tháºt cÅ©ng khiến ngÆ°á»i ta khả nghi? Thúy Hồng đỡ lấy phong thÆ° từ tay tiểu thÆ°, nà ng có cảm tưởng là má»™t tá»™i trạng khó bà o chữa.
- Con cÅ©ng có thể tin thầy Ngá»c Lâm tham của giết ngÆ°á»i, hả Thúy Hồng?
Hình ảnh cao cả và tinh khiết của Ngá»c Lâm lại hiện ra trong óc Giác Chúng không há» vì câu nói của Thúy Hồng mà lòng nà ng lay chuyển.
- à con không phải nghi ngá» cho thầy - Thúy Hồng đáp - Cô muốn cứu thầy, nhÆ°ng là m thế nà o để phủ nháºn những chứng cứ ấy? Mà dù thầy có được tha chăng nữa, danh dá»± cÅ©ng tổn thÆ°Æ¡ng rất nhiá»u, là m thế nà o để rá»a sạch được vết nhÆ¡ ấy!
- Thúy Hồng, con nói rất đúng! NhÆ°ng tại sao chuá»—i trà ng của thầy lại ở trong tay nạn nhân? Và tiá»n bạc, tÆ° trang của nạn nhân lại nằm trong khăn gói của thầy?
- Äiá»u đó phải há»i thầy má»›i biết được.
- Thầy Ngá»c Lâm giết ngÆ°á»i tháºt sao? Giác Chúng la lên thất thanh, hai hà ng nÆ°á»›c mắt ứa ra, và lảo đảo Ä‘i và o giÆ°á»ng.
- Không! Không! Äiá»u đó phải há»i chÃnh kẻ đã giết Thúy Ngá»c má»›i được!
Thúy Hồng vá»™i cải chÃnh lá»i mình vừa nói.
- Ai nỡ giết nó? Nó má»›i đến chÆ°a ở được bao lâu, chẳng ai thù hằn gì nó, váºy ngÆ°á»i nà o Ä‘ang tâm hại nó?
- Vấn đỠkhó ở chỗ đó!
- Thôi, việc ấy sẽ nói sau, giỠcon hãy đưa ngay bức thư nà y đi, cô ở nhà đợi tin con!
Thúy Hồng cầm phong thÆ° Ä‘i ra, dá»c Ä‘Æ°á»ng nà ng nghÄ© cÅ©ng thÆ°Æ¡ng tâm và gần nhÆ° muốn khóc! Nà ng nghÄ© Ngá»c Lâm là má»™t ngÆ°á»i không những tiểu thÆ° quà mến, kÃnh phục, mà chÃnh nà ng cÅ©ng đã được thầy cảm hóa rất nhiá»u.Khi nà ng đến cá»a huyện Nghi HÆ°ng, lÃnh gác cá»a thấy nà ng còn trẻ tuổi mà dám đến huyện, nhìn nà ng má»™t lượt từ đầu đến chân, rồi há»i nà ng đến có việc gì?Thúy Hồng kiêu hãnh Ä‘Æ°a phong thÆ° của VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° ra, ngoà i bao thÆ°, má»™t con dấu trong văn phòng tÆ°á»›ng phủ Ä‘á» chói, thấy thế, chú lÃnh gác cá»a vá»™i Ä‘Æ°a nà ng và o gặp quan huyện Nghi HÆ°ng.Quan huyện há» LÆ°u tiếp được thÆ° của Giác Chúng tá» vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, nhÆ°ng sau khi xem xong thÆ°, mặt ông lại sa xuống.
- Rất tiếc chúng tôi không thể là m theo nhÆ° lá»i chỉ thị trong thÆ°.
Giá»ng nói của quan huyện vừa nghiêm nghị, vừa sợ sệt.
- Ngà i nghÄ© thế nà o? Thúy Hồng vá»™i há»i.
- Chúng tôi không thể phóng thÃch sÆ° Ngá»c Lâm má»›i bị bắt sáng ngà y!
- Tại sao? Thúy Hồng mở to đôi mắt và tim nà ng Ä‘áºp mạnh.
- Chúng tôi vừa má»›i lấy khẩu cung, sÆ° Ngá»c Lâm đã thú nháºn là ông có giết ngÆ°á»i!
- NgÆ°á»i đã thú nháºn?
Tháºt là má»™t việc không thể tưởng tượng, nghe xong, Thúy Hồng thấy hoa cả mắt, trá»i đất nhÆ° muốn sụp đổ.
- Vâng. Äây là bản khẩu cung - Quan huyện trao bản ghi lá»i thú nháºn của Ngá»c Lâm cho Thúy Hồng - Luáºt pháp nhà Thanh đã quyết định không được phóng thÃch má»™t ngÆ°á»i đã thú nháºn tá»™i lá»—i!Thúy Hồng nhìn qua loa rồi cố nén xúc Ä‘á»™ng:
- ThÆ°a lão gia, đây là điá»u oan uổng!
- Phép nÆ°á»›c rất công bình, dù cho con vua, cháu chúa cÅ©ng không được miá»…n. Chúng tôi không ức hiếp, đánh Ä‘áºp, bắt ngÆ°á»i phải thú nháºn, mà trÆ°á»›c công Ä‘Æ°á»ng, tá»± ngÆ°á»i đã khai nhÆ° thế!Thúy Hồng biết rằng lúc nà y nói nhiá»u cÅ©ng vô Ãch, nà ng muốn gặp hẳn Ngá»c Lâm để há»i ra nhẽ tại sao thầy lại là m má»™t việc dại dá»™t nhÆ° váºy. Bởi thế nà ng nói:
- ThÆ°a, tôi có được phép gặp thầy Ngá»c Lâm má»™t chút không?
- Ngá»c Lâm phạm tá»™i giết ngÆ°á»i, đáng lý không ai được gặp, song tôi cÅ©ng biết tể tÆ°á»›ng và Thiên Kim Tiểu ThÆ° rất kÃnh trá»ng ngÆ°á»i nà y, nên tôi để cô và o thăm.
Thúy Hồng nắm được cơ hội ấy, nhìn quan huyện hỠLưu một cách rất dịu dà ng:
- Ngà i đã biết tể tÆ°á»›ng và tiểu thÆ° rất kÃnh trá»ng ngÆ°á»i ấy, thế sao ngà i không tìm cách cứu ngÆ°á»i?!
Viên quan huyện công minh, chÃnh trá»±c đúng nhÆ° thừa tÆ°á»›ng há» Bao Ä‘á»i Tống:
- Song cảm tình cá nhân không thể Ä‘Æ°a ra nói trÆ°á»›c pháp luáºt được.
Thúy Hồng thất vá»ng:
- Xin ngà i Ä‘Æ°a tôi đến gặp thầy váºy!
TrÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i hầu cáºn trong tÆ°á»›ng phủ, viên quan huyện tá» ra rất lá»… Ä‘á»™, dẫn Thúy Hồng đến chá»— Ngá»c Lâm.
Sau khi bị bắt, Ngá»c Lâm cÅ©ng được biệt đãi, không bị giam chung vá»›i các phạm nhân khác trong ngục thất, thầy được giam riêng trong má»™t căn phòng nhá» tối tăm. Khi và o phòng thầy ngồi xếp bằng, nhắm mắt tÆ° duy.Thoạt thấy Ngá»c Lâm, Thúy Hồng rá»›t nÆ°á»›c mắt, nà ng đứng bên cạnh thầy, nghẹn ngà o nói không thà nh tiếng.Thân hình Ngá»c Lâm nhÆ° má»™t cây khô chÆ¡ vÆ¡ giữa mùa đông giá lạnh, khiến ngÆ°á»i ta trông thấy liá»n phải mủi lòng, Ngá»c Lâm khẽ mở đôi mắt nhìn Thúy Hồng.Sau má»™t lúc lâu, Thúy Hồng lau nÆ°á»›c mắt, nói:
- Tiểu thư cho tôi đến thăm thầy.
- Äa tạ!
- Chúng tôi không tin là thầy giết ngÆ°á»i!
- Bằng chứng tỠrõ như thế.
- Thế tại sao thầy giết nó?
- Cô không phải quan tòa, tôi không muốn nói với cô.
- Thầy tháºt dại, dù thầy có giết chăng nữa, cÅ©ng không nên thú nháºn vá»™i nhÆ° thế, tôi cứ tưởng thầy là ngÆ°á»i thông minh.
- Việc nà y cô không thể hiểu được, Ä‘á»i nhiá»u cái rối ren lắm, tôi là m thế để cắt bá»›t sá»± rối ren Ä‘i. Tôi rất hà i lòng được cÆ¡ há»™i nà y để tiến bÆ°á»›c trên Ä‘Æ°á»ng tu hà nh và là m má»™t việc có ý nghÄ©a!
- Song trÆ°á»›c kia thầy là ngÆ°á»i rất trá»ng danh dá»± và thể diện, sao bây giá» thầy lại không tiếc gì đến nhân cách thanh khiết của thầy?
Nghe Thúy Hồng nói đến đây, Ngá»c Lâm kinh ngạc, thầy không ngá» má»™t tỳ nữ mà hiểu sá»± lý đến thế, nhÆ°ng dÄ© nhiên Ngá»c Lâm còn thấy xa hÆ¡n nà ng nhiá»u, nên mặc dầu Thúy Hồng nhắc nhở, thầy vẫn không thay đổi sắc diện.Có bao giá» Ngá»c Lâm không nhá»› đến Ä‘iá»u mà Thúy Hồng vừa nói? Thầy cÅ©ng biết ngÆ°á»i ta sống trên Ä‘á»i cần nhất phải có nhân cách thanh khiết; lúc thầy và o là m rể trong tÆ°á»›ng phủ mà không Ä‘am mê tà i sắc, đó cÅ©ng là do nhân cách thanh khiết! NgÆ°á»i có nhân cách thanh khiết má»›i xứng đáng là ngÆ°á»i và cuá»™c sống má»›i có giá trị! NhÆ°ng khoảng và i tháng nay, Ngá»c Lâm lại nẩy ra má»™t nhân sinh quan khác. Gần đây thầy ngồi tham thiá»n, tÆ° duy, trong cảnh giá»›i vắng lặng, thầy đã nháºn rõ thêm được trò Ä‘á»i. Cái gá»i là nhân cách thanh khiết ở Ä‘á»i, cÅ©ng không có tiêu chuẩn nhất định, đó chẳng qua chỉ ăn thua ở chá»— khéo léo che dấu hoặc không khéo che dấu mà thôi. Má»™t viên quan tham ô, hủ hóa, nhÆ°ng khéo che mắt dân chúng, thì ai cÅ©ng tôn trá»ng, quà mến; còn những báºc chà sÄ©, hiá»n tà i, can đảm nói lên ý nguyện của mình, và những Ä‘iá»u bất công trong xã há»™i, thì thÆ°á»ng bị coi là phản Ä‘á»™ng và có khi phải chịu cá»±c hình. Cõi Ä‘á»i nà y là má»™t cõi vÄ©nh viá»…n không bao giá» có được công bằng; những kẻ có quyá»n thế và nhiá»u mÆ°u mô quỉ quyệt, há» có thể bảo trái là phải, còn những ngÆ°á»i tháºt thà , yếu thế thì dù có phải cÅ©ng bị ngÆ°á»i ta cho là trái. NgÆ°á»i Ä‘á»i hình nhÆ° chỉ thÃch hà o nhoáng, giả dối chứ không Æ°a tìm lẽ chân tháºt trong cái giản dị. Nhân cách của sÆ° huynh Ngá»c Lam có gì khuyết Ä‘iểm, nhÆ°ng chỉ vì sÆ° huynh không thÃch phô trÆ°Æ¡ng ra ngoà i, cho nên ai cÅ©ng cho sÆ° huynh là ngÆ°á»i Ä‘iên khùng; chÃnh mình không giết ngÆ°á»i, nhÆ°ng lúc nà y bao nhiêu ngÆ°á»i Ä‘á»u cho mình là kẻ sát nhân. Biết thanh minh nổi oan uổng đó vá»›i ai bây giá»? Mà dù có thanh minh cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u phiá»n phức! HÆ¡n nữa, ngÆ°á»i tu hạnh Bồ Tát, chỉ cốt là m lợi cho chúng sinh, chứ không được hại ngÆ°á»i. Nhịn những Ä‘iá»u mà ngÆ°á»i khác không nhịn được, là m những việc mà ngÆ°á»i khác không thể là m được, đó má»›i là việc của ngÆ°á»i há»c đạo!Ngá»c Lâm lại tá»± nghÄ© Ä‘á»i nà y đã có ngÆ°á»i mÆ°u toan hảm hại thầy, chẳng qua đó là nghiệp báo kiếp trÆ°á»›c của thầy, để trả cho xong món nợ tiá»n kiếp, tốt hÆ¡n là thầy yên lặng chịu sá»± oan uổng đó! Vả lại, sá»± thú nháºn của thầy có thể là m cho kẻ sát nhân phải cảm Ä‘á»™ng để lần sau hỠđừng nhúng tay và o máu. Lấy đức báo oán, Ngá»c Lâm chủ trÆ°Æ¡ng nhÆ° váºy. Äồng thá»i, thầy lại nghÄ© đến chân lý "nhất thể" giữa thầy và chúng sinh, và nguyên lý oán, thân Ä‘á»u bình đẳng. Nếu thầy không tá»± nháºn, tất nhiên phải có ngÆ°á»i khác chịu tá»™i, mình được thoát thân mà khiến cho ngÆ°á»i khác phải khổ, thì nhất định thầy không là m. Äem tấm thân nà y hy sinh cho kẻ khác không phải là luống phà má»™t kiếp ngÆ°á»i!
TrÆ°á»›c mắt, tuy có nhiá»u ngÆ°á»i hiểu lầm, cho thầy là thủ phạm, song cái mà ngÆ°á»i Ä‘á»i thấy và biết Ä‘á»u là sai lầm, vá»—n dÄ© đã nhÆ° thế rồi, thầy không phà n nà n, thầy chỉ cần chân lý đừng phụ thầy là đủ.
Vì có tÆ° tưởng cao cả và bao dung nhÆ° thế, nên Ngá»c Lâm không bị má»™t cảm giác áo não dà y vò. Vinh hoa, phú quÃ, sinh tá» luân hồi, tất cả chỉ là hoa giữa hÆ° không và trăng dÆ°á»›i đáy giếng. Ngá»c Lâm thấy tâm hồn thanh thoát vô cùng!
- Thúy Hồng - Ngá»c Lâm khẽ gá»i - đó là nghiệp báo của tôi, việc riêng của tôi, không can gì đến các cô, cô hãy vá» Ä‘i! Tôi không mong cô đến thăm tôi trong ngà y cuối cùng của tôi trên cõi Ä‘á»i nà y!Câu nói của Ngá»c Lâm nhÆ° má»™t mÅ©i dao xuyên thẳng và o tim Thúy Hồng, bất giác nà ng oà lên khóc, và nói trong giá»ng nức nở:
- Xin thầy đừng nhắc lại những lá»i vô tình ấy nữa, thầy cứ yên tâm ở đây, tai nạn của ngÆ°á»i ta cÅ©ng có ngà y hết, nhất định tiểu thÆ° sẽ minh oan cho thầy, ngà y mai tôi lại đến....
Ngá»c Lâm gà n và dá»a Thúy Hồng:
- Thế cô không sợ tôi giết cô để đoạt của à !
- Giả sỠtôi được chết trong tay thầy thì đó là duyên phúc và cũng là sự quang vinh của tôi!
Ngá»c Lâm nói thế cốt để Thúy Hồng đừng và o thăm thầy nữa. NhÆ°ng Thúy Hồng đã hiểu và quà mến thầy, nên không há» sợ lá»i dá»a ná của thầy.
Quan huyện há» LÆ°u lá»… phép và trang trá»ng đứng ngoà i cá»a há»i:
- Cô còn nói gì nữa không?
- Vá» Ä‘i, Thúy Hồng! Nói xong, Ngá»c Lâm nhắm mắt lại.
Những giá»t lệ lại từ từ lăn xuống hai gò má Thúy Hồng, bất đắc dÄ© nà ng phải kéo lê những bÆ°á»›c nặng ná» rá»i khá»i phòng của Ngá»c
Lâm.
Thúy Hồng theo sau quan huyện, nà ng nói:
- Thầy Ngá»c Lâm không phải là thủ phạm đã giết ngÆ°á»i, ngà i đừng cho những lá»i thú nháºn của ngÆ°á»i là tháºt. Ngà i nên đối đãi vá»›i ngÆ°á»i tá» tế, nếu vô lá»… vá»›i ngÆ°á»i tức là các ngà i coi thÆ°á»ng VÆ°Æ¡ng tiểu thÆ° và thể diện của tÆ°á»›ng phủ. Vì ngoà i VÆ°Æ¡ng tể tÆ°á»›ng và VÆ°Æ¡ng phu nhân ra, thầy là má»™t vị sÆ° mà má»i ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ Ä‘á»u kÃnh trá»ng!
Mặc dầu là m việc theo nguyên tắc và luáºt pháp, quan huyện há» LÆ°u cÅ©ng không dám khinh thÆ°á»ng quyá»n uy của tÆ°á»›ng phủ, nên ông chỉ gáºt đầu lia lịa.
Trên Ä‘Æ°á»ng vá» Thiên Hoa Am, Thúy Hồng tá»± nghÄ© nếu tiểu thÆ° biết Ngá»c Lâm đã thú nháºn tá»™i lá»—i, chắc phải khóc đến đứt ruá»™t!.
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Thoát Vòng Tục Lụy
November 25, 2003, 11:39 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]ChÆ°Æ¡ng MÆ°á»i Năm [/b] [/size] [/color]
Căn phòng giam Ngá»c Lâm chìm trong sá»± tịch mịch của đêm khuya.Từ sáng đến giá», Ngá»c Lâm chÆ°a có má»™t hạt cÆ¡m bá» bụng, thầy đói lòng.Buổi sáng thầy đã không ăn, sau đó lại bị áp giải vá» huyện, khi quan huyện cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°a cÆ¡m đến thì đã quá giá» ngá», thầy không dùng được nữa.Ãnh trăng bạc xuyên qua cá»a sổ, chiếu và o căn phòng. Gió mát, đêm thanh, Ngá»c Lâm có cảm tưởng nhÆ° thầy Ä‘ang ngồi trong má»™t căn thiá»n thất (chá»— các sÆ° tham thiá»n).Thá»i gian má»—i phút trôi qua, sá»± đói lòng của thầy cÅ©ng tăng thêm, thầy hÆ¡i cảm thấy khó chịu và cho rằng tá»™i chết còn đỡ khổ hÆ¡n tá»™i đói.Ngá»c Lâm nghÄ© đến ngÆ°á»i tỳ nữ bị giết ban sáng, thầy lâm râm niệm Pháºt, cầu nguyện cho oan hồn của kẻ bạc mệnh sá»›m được siêu thoát.Ngá»c Lâm tá»± há»i không biết ai đã giết nà ng? Vì nguyện cứu chúng sinh nên thầy đã vui lòng chịu tá»™i thay cho thủ phạm!NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói: "Nhất nháºt tại tù, thiên thu tại ngoại", có mất tá»± do má»›i thấy tá»± do là quÃ. NhÆ°ng đối vá»›i Ngá»c Lâm, ngoà i cảm giác đói lòng ra lúc nà y thầy không thấy gì rà ng buá»™c cả. Mặc dầu thân thể bị giam cầm, song tinh thần thầy cá»±c kỳ giải thoát.
Äối vá»›i tuồng Ä‘á»i ảo ảnh, tình Ä‘á»i giả dối, Ngá»c Lâm không há» có má»™t ý niệm lÆ°u luyến, má»™t váºt duy nhất mà thầy thÆ°Æ¡ng tiếc trên Ä‘á»i là Pháºt giáo, thầy nguyện kiếp sau thầy sẽ là má»™t ngÆ°á»i có tà i năng, không nhiá»u nghiệp chÆ°á»›ng và hoạn nạn nhÆ° kiếp nà y, để thầy có thể chấn hÆ°ng Pháºt giáo, cứu Ä‘á»™ cho má»i ngÆ°á»i.
Má»™t đêm tù đầy đã lặng lẽ trôi qua. Sáng hôm sau Thúy Hồng lại và o, mang theo nhiá»u thức ăn và đồ cần dùng, khi thấy Ngá»c Lâm, nà ng dở các thức ăn ra và nói:
- Bạch thầy, tháºt tá»™i nghiệp, sau khi biết thầy đã tá»± nháºn mình là hung thủ, tiểu thÆ° khóc ngất Ä‘i, ngÆ°á»i nói ngÆ°á»i rất ân háºn, ngÆ°á»i đã báo tin vá» Kinh, má»i tể tÆ°á»›ng vỠđể cứu thầy, lúc đó xin thầy đừng nháºn gì hết. Äây là các thứ Ä‘iểm tâm, tiểu thÆ° Ä‘Ãch thân là m cho tôi mang và o để thầy dùng.
- Các cô tháºt ngây thÆ¡, từ đây vá» Kinh thà nh bao nhiêu dáºm Ä‘Æ°á»ng? Tôi là kẻ giết ngÆ°á»i, liệu có được phép chỠđến khi tể tÆ°á»›ng vá» không? HÆ¡n nữa, tôi đã cung khai rồi, dù tể tÆ°á»›ng có vá» kịp cÅ©ng không dám coi thÆ°á»ng phép vua.Ngá»c Lâm vừa nói vừa chúm chÃm cÆ°á»i. Thầy không chú ý đến những thức ăn sáng mà Giác Chúng đã tá»± tay là m cho thầy.
- Tôi không hiểu tại sao thầy lại tá»± chuốc lấy tá»™i vạ, tại sao thầy lại tá»± nháºn mình là kẻ giết ngÆ°á»i, tá»± mang tiếng xấu và o mình?
- Äiá»u đó không quan hệ lắm, Thúy Hồng!
- Tôi biết thủ phạm không phải là thầy, mà là ngÆ°á»i trong.... tÆ°á»›ng phủ...
- Suît! Cô im Ä‘i, cô đừng vu oan giá há»a cho ngÆ°á»i khác!
- Sao tÃnh tình thầy kỳ quặc váºy? Thầy không hiểu ná»—i lòng của tiểu thÆ° và chúng tôi đối vá»›i thầy. Tiểu thÆ° nói chẳng thà ngÆ°á»i chết thay thầy, chứ không thể thấy thầy chết oan.
- Giết ngÆ°á»i thì phải Ä‘á»n mạng, ai gây tá»™i ngÆ°á»i ấy phải chịu. Cô vá» nói vá»›i Giác Chúng là trên cõi Ä‘á»i đã nhiá»u việc rắc rối lắm rồi, xin các cô đừng bà y thêm trò rắc rối nữa. Giá»ng Ngá»c Lâm nhÆ° tức giáºn.
- Thầy đừng cố chấp quá như thế, nếu cần, tôi xin hy sinh cả tánh mệnh để đưa hung thủ ra ánh sáng....
- Thúy Hồng, xin cô đừng nói nữa! Äây không phải là việc đùa. Tôi giết ngÆ°á»i có bằng chứng rõ rà ng, cô căn cứ và o đâu mà bảo ngÆ°á»i ta là thủ phạm? Cô đã vô tình vu khống cho ngÆ°á»i ta rồi!
- Trá»i Æ¡i!.... NÆ°á»›c mắt Thúy Hồng rÆ¡i xuống nhÆ° những hạt châu.
- Thúy Hồng, đừng buồn, tất cả Ä‘á»u do nghiệp lá»±c, chúng ta Ä‘au Ä‘á»›n cÅ©ng vô Ãch, cần nhất là chúng ta đừng tạo ác, gây nghiệp nữa.
- Tấm lòng hy sinh của thầy tháºt không có bá» bến!
Thúy Hồng lau nước mắt, và vô cùng xúc động.
- Cô không nên nói thế, đó là công việc của ngÆ°á»i tu theo hạnh Bồ Tát phải là m.
Thúy Hồng mở gói thức ăn ra:
- Má»i thầy dùng sáng!
- Lúc cô chÆ°a đến, quan huyện đã cho ngÆ°á»i mang thức ăn và o cho tôi rồi. Bát vẫn còn để kia. Ngá»c Lâm chỉ và o chiếc bát ở góc phòng.
- Thức ăn ở đây hỠlà m có ra gì, thầy hãy dùng thêm chút nữa!
- No rồi, ăn không được!
- Váºy để dà nh chốc nữa ăn!
- Thúy Hồng từ khi đến Thiên Hoa Am, tôi đã nhỠcô là m việc gì chưa?
Thúy Hồng tá» vẻ hoà i nghi, nhìn Ngá»c Lâm:
- ChÆ°a!
- Váºy bây giá» tôi nhá» cô má»™t việc, cô Ä‘em những thức ăn nà y phân phát cho những tù nhân bên kia Ä‘i.
Thúy Hồng ngần ngừ:
- Äây là những thứ tá»± tay tiểu thÆ° là m.
- Há» cÅ©ng là ngÆ°á»i nhÆ° tôi váºy, cô đừng phân biệt, há» Ä‘ang đói lòng, cô hãy mau lên.
Cảm thông tấm lòng thà nh khẩn của Ngá»c Lâm, Thúy Hồng rất cảm Ä‘á»™ng và đem các thức ăn chia cho má»i ngÆ°á»i trong tù.Khi Thúy Hồng trở và o thì tiếp được tá» thông cáo của quan huyện, nói rằng buổi chiá»u hôm ấy sẽ thẩm vấn lại Ngá»c Lâm má»™t lần nữa, mong Thiên Hoa Am sẽ cho ngÆ°á»i đến dá»± thÃnh.
Thúy Hồng không dám nấn ná, vá»™i cáo từ Ngá»c Lâm rồi vá» ngay Thiên Hoa Am để báo tin cho Giác Chúng và tất cả má»i ngÆ°á»i trong chùa hay. Sau khi biết tin, Giác Chúng suy nghÄ© má»™t lát rồi quyết định buổi chiá»u Ä‘Ãch thân lên huyện dá»± thÃnh, và nói cho quan huyện biết là không thể căn cứ và o lá»i tá»± thú của Ngá»c Lâm, mà phải Ä‘iá»u tra thêm để tìm hung thủ.
Tin Giác Chúng Ä‘Ãch thân lên huyện đã đến tai Ngô SÆ° Gia. Sau khi biết tin Ngá»c Lâm đã tá»± nháºn tá»™i giết ngÆ°á»i, Ngô SÆ° Gia rất hà i lòng. Tức khắc ông tìm cách ngăn cản Giác Chúng và tá»± nguyện Ä‘i thay nà ng.Giác Chúng thấy Ngô SÆ° Gia xin Ä‘i thay, trong lòng nà ng cÅ©ng mừng thầm, vì nà ng cho rằng, dù sao Ngô SÆ° Gia đến phút cuối cùng cÅ©ng tá» ra mình có lòng giúp ngÆ°á»i, nà ng bèn Ä‘em ý định của mình dặn dò Ngô SÆ° Gia, và ông ta cứ luôn mồm vâng vâng, dạ dạ.Chiá»u hôm ấy, trong tòa công Ä‘Æ°á»ng huyện Nghi HÆ°ng, ngÆ°á»i ta nháºn thấy có quan huyện há» LÆ°u, Ngô SÆ° Gia, mấy viên lục sá»± và mấy chú lÃnh lệ. Ngá»c Lâm đứng giữa công Ä‘Æ°á»ng vá»›i thái Ä‘á»™ rất thản nhiên, không vui mừng, cÅ©ng không sợ hãi.Tiếng quan huyện vang lên trong tòa nhà :
- Thầy Ngá»c Lâm, tất cả những lá»i cung khai của thầy hôm qua Ä‘á»u là sá»± tháºt?
- Vâng hoà n toà n sá»± tháºt! Ngá»c Lâm Ä‘Æ°a mắt nhìn Ngô SÆ° Gia.
- Tại sao thầy giết nó?
- Tôi đã nói tất cả hôm qua rồi.
- Giết ngÆ°á»i tất nhiên phải Ä‘á»n mệnh, thầy không sợ chết?
- Không phải là vấn đỠsợ chết, mà là vấn đỠnhân quả báo ứng.
- Thầy có trối trăn Ä‘iá»u gì không?
Má»™t giá»ng than thở não nùng lẫn trong câu há»i của quan huyện. Ông cÅ©ng cảm thấy kỳ lạ, má»™t vị sÆ° trẻ tuổi, Ä‘Æ°á»ng bệ, há»c thức và rất hiểu đạo lý, tại sao lại là m má»™t việc cá»±c ác nhÆ° váºy, mà cÅ©ng không sợ chết?
Ngần ngừ má»™t lát Ngá»c Lâm đáp:
- Tôi không trối trăn vá»›i ai Ä‘iá»u gì cả, duy chỉ có mấy lá»i muốn dặn dò ngà i.
Viên quan huyện kinh ngạc nhìn Ngá»c Lâm:
- Thầy muốn dặn dò tôi?
- Vâng - Ngá»c Lâm nhìn quan huyện và Ngô SÆ° Gia - Sau khi tôi chết, xin ngà i đừng cho công bố bản án nà y, giả sá» ngà i có công bố, xin ngà i đừng dùng danh từ "SÆ°"?
- Vâng. Äây là tá»™i nghiệp của cá nhân tôi, "SÆ°" là tiếng xÆ°ng hô chung cho Ä‘oà n thể xuất gia thanh tịnh, cao khiết. Tôi không muốn cho ngÆ°á»i ta biết "SÆ°" giết ngÆ°á»i, nếu nhÆ° thế tôi sẽ mang tá»™i vá»›i Pháºt giáo, đồng thá»i, khiến ngÆ°á»i Ä‘á»i đối vá»›i các sÆ° sinh tâm khinh ghét, mà tá»± chuốc lấy tá»™i nghiệp.
- Tâm địa thầy tốt lắm, tôi quyết định sẽ là m theo ý muốn của thầy.
Trong lòng quan huyện cÅ©ng thầm nghÄ© má»™t ngÆ°á»i có lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thế nhất định không thể nhúng tay và o máu.
- Thầy còn nói gì nữa không?
- Không!
Quan huyện bảo viên thÆ° ký ghi lấy những lá»i của Ngá»c Lâm, rồi quay lại nói vá»›i Ngô SÆ° Gia:
- Má»™t ngÆ°á»i tỳ nữ trong quý phủ bị giết, và hung thủ đã chịu Ä‘á»n mệnh, ý ngà i thế nà o?
- Tội đáng chết, xứng đáng lắm!
Ngô SÆ° Gia gáºt đầu lia lịa, và vẻ gian hùng hiện lên nét mặt.
Những lá»i của Ngô SÆ° Gia vẳng và o tai Ngá»c Lâm, thầy cảm thấy Ä‘au lòng gần rá»›t nÆ°á»›c mắt. Thầy lại Ä‘Æ°a mắt nhìn Ngô SÆ° Gia, nhÆ°ng hắn tảng lÆ¡ nhÆ° không biết.
Vì là má»™t chức quan nhá», nên quan huyện há» LÆ°u vẫn chÆ°a yên lòng:
- Hiện giỠtể tướng không có đây, tôi xỠnhư thế, ngộ sau ngà i có phà n nà n gì không?
- Không sao! Không sao! Ngô Sư Gia đáp.
- Thế tại sao tiểu thÆ° cứ muốn phủ nháºn tá»™i trạng của Ngá»c Lâm.
- Là vì tiểu thÆ° đã Ä‘i tu, không nỡ thấy ngÆ°á»i đồng đạo chịu tá»™i, đó hoà n toà n là cảm tình Ä‘Ã n bà , chúng ta không thể vì thế mà bá» phép nÆ°á»›c.
- Hay! Phải là m đúng phép, thôi giải tán!
Quan huyện rÅ© áo, đứng dáºy.
Ngay lúc ấy thì Ngá»c Lam ngất ngưởng bÆ°á»›c lên thá»m nhà , miệng nói huyên thuyên:
- Oan uổng! Oan uổng! Cõi Ä‘á»i nà y toà n là trò oan uổng!
- Ông là sÆ° ở đâu đến đây? Giá»ng quan huyện phẫn ná»™.
- Tôi là Ngá»c Lam, sÆ° huynh của Ngá»c Lâm, tôi yêu cầu quan huyện hãy mau mau thả em tôi ra.
- Tại sao?
- Vì chú ấy không phải là hung thủ.
- Thế ai là hung thủ?
Ngá»c Lam dÆ¡ tay chỉ và o Ngô SÆ° Gia:
- Hung thủ ngồi ngay bên cạnh quan huyện đó!
Viên quan huyện nhìn Ngô SÆ° Gia chằm chặp, tất cả má»i ngÆ°á»i xung quanh Ä‘á»u kinh hoà ng, thất sắc.
Ngá»c Lâm định gà n Ngá»c Lam:
- Sư huynh, sư huynh đừng....
- Không can gì đến chú - Ngá»c Lam chặn ngang lá»i Ngá»c Lâm.
Ngô SÆ° Gia uất ức, mắng Ngá»c Lam:
- Ông chỉ ai? Äừng láo!
- Tôi chỉ ông, ông là thủ phạm đã giết Thúy Ngá»c!
- Lão sÆ° nà y Ä‘iên - Ngô SÆ° Gia chỉ và o Ngá»c Lam, nói vá»›i quan huyện - Ngá»c Lâm giết ngÆ°á»i đã có đầy đủ bằng chứng, vả lại, chÃnh Ngá»c Lâm cÅ©ng đã thú nháºn rồi.
Nghe xong, quan huyện lại ngồi xuống và nói vá»›i Ngá»c Lam:
- Có phải nhà sÆ° loạn óc không? Sao ông dám cả gan vu khống cho ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ? Ngá»c Lâm giết ngÆ°á»i có bằng chứng hẳn hòi, hÆ¡n nữa chÃnh Ngá»c Lâm cÅ©ng đã thú nháºn.
- Pháp luáºt không phải để bảo vệ những kẻ quyá»n cao, chức trá»ng, mà hiếp đáp dân là nh, tôi không loạn óc, rất tỉnh táo và sáng suốt, tôi cÅ©ng không dám vu khống cho ngÆ°á»i trong tÆ°á»›ng phủ, tôi nói tháºt, những bằng chứng ấy, ngÆ°á»i ta có thể bà y đặt ra được lắm!
- Thế ông có thể đưa ra những bằng chứng nà o khác không?
- ThÆ°a quan huyện, ngà i nên biết rằng, Ngô SÆ° Gia ghen ghét vá»›i sÆ° đệ Ngá»c Lâm tôi, ông ta sợ Ngá»c Lâm là m mất ảnh hưởng của ông ta tại Thiên Hoa Am, ông ta bèn lấy trá»™m chuá»—i trà ng của Ngá»c Lâm đặt và o tay nạn nhân, rồi lại lấy tiá»n bạc và đồ tÆ° trang của nạn nhân bá»c và o gói cà sa của Ngá»c Lâm; lúc Ngá»c Lâm ngủ, ông ta lén đến lấy trá»™m chuá»—i trà ng và đánh rá»›t chiếc tẩu hút thuốc, hiện giá» vẫn còn nằm dÆ°á»›i chân giÆ°á»ng của Ngá»c Lâm, nếu ngà i không tin lá»i tôi, láºp tức hãy phái ngÆ°á»i đến tìm trÆ°á»›c!
- Mi là kẻ ngáºm máu phun ngÆ°á»i - Ngô SÆ° Gia sỉ vả Ngá»c Lam - Mi đánh cắp chiếc tẩu của ta bá» dÆ°á»›i chân giÆ°á»ng để hại ta, tháºt tá»™i mi đáng phanh thây!
Tuy mồm nói thế, song trong bụng Ngô SÆ° Gia thấy hoảng sợ, vì suốt từ hôm qua, ông ta tìm mãi vẫn không thấy chiếc tẩu đâu cả.Ngá»c Lam vá»— và o ngá»±c, thầy mặc má»™t manh áo cÅ© rách, thầy nhìn quan huyện má»™t lát, rồi chỉ và o Ngô SÆ° Gia, nói:
- Ngô SÆ° Gia! NgÆ°Æ¡i không nên chối cãi, ta chÆ°a từng đặt chân và o Thiên Hoa Am bao giá».
- ThÆ°a quan lá»›n, tôi yêu cầu quan lá»›n hãy trị tá»™i nhà sÆ° nà y tháºt nặng cho? Ngô SÆ° Gia nói.
Quan huyện cảm thấy vấn Ä‘á» tháºt rắc rối, lúc đó ông không biết phải xá» thế nà o cho đúng.
- Ha.... Ha.... ! Trị tá»™i ta? Các ngÆ°á»i tưởng đâu ta cÅ©ng nhÆ° sÆ° đệ Ngá»c Lâm ta - Ngá»c Lam chỉ và o Ngá»c Lâm, Ngá»c Lâm yên lặng cúi đầu - Lúc nà y các ngÆ°á»i có bắt Ngá»c Lâm mà chặt đầu cÅ©ng được, chú ấy sẽ không kháng cá»±, vì chú ấy tu theo hạnh nhẫn nhục, còn ta? Ta vì muốn dẹp trừ bá»n ma quá»· ác Ä‘á»™c má»›i hiện thân tu hà nh, Ngô SÆ° Gia, con dao ngÆ°Æ¡i dùng để giết đứa tỳ nữ, ngÆ°Æ¡i vẫn còn dấu trong cái rÆ°Æ¡ng của ngÆ°Æ¡i; mảnh giấy mà ngÆ°Æ¡i ghi những kế hoạch để mÆ°u hại Ngá»c Lâm hiện giá» phút nà y còn nằm trong túi áo của ngÆ°Æ¡i. Tôi yêu cầu quan huyện láºp tức hãy khám túi Ngô SÆ° Gia?Quan huyện Ä‘Æ°a mắt nhìn mấy ngÆ°á»i lÃnh lệ rồi hất hà m, hỠđến vạch túi áo Ngô SÆ° Gia và móc ra má»™t tá» giấy.Quả không sai, quan huyện thấy toà n kế hoạch mÆ°u hại Ngá»c Lâm được ghi trên tá» giấy đó.Lúc nà y mặt Ngô SÆ° Gia cắt không còn má»™t há»™t máu, toà n thân hắn run lẩy bẩy:
- Tá» giấy nà y tôi đã đốt ngay lúc bấy giá» rồi, tại sao vẫn còn trong ngÆ°á»i tôi?
Ngá»c Lam nói:
- TỠgiấy ngươi đốt là tỠgiấy trắng!
- Tả hữu đâu, trói hắn lại.
Quan huyện vừa dứt lá»i thì láºp tức mấy ngÆ°á»i lÃnh lệ đến trói Ngô SÆ° Gia và đem hạ ngục. Äồng thá»i quan huyện lại phái ngÆ°á»i đến Thiên Hoa Am lấy con dao và chiếc tẩu hút thuốc của hung thủ.
- Thầy Ngá»c Lâm - Quan huyện há»i - Thầy là má»™t vị sÆ° trẻ tuổi, thầy không giết ngÆ°á»i mà tại sao thầy lại tá»± nháºn lấy ná»—i oan uổng ấy?Ngá»c Lâm nhÃu mà y, không đáp.
- Kìa - Quan huyện há»i sao chú không nói?
Ngá»c Lam bảo Ngá»c Lâm.
Ngá»c Lâm thở dà i:
- Xin ngà i hãy giảm tá»™i cho Ngô SÆ° Gia, sở dÄ© ông ấy phạm tá»™i là hoà n toà n tại tôi. Còn tôi tá»± nháºn lấy tá»™i là vì tôi thấy rằng Pháºt pháp là đạo cứu ngÆ°á»i, chứ không hại ngÆ°á»i, chúng tôi xuất gia tu hạnh của Bồ Tát, chỉ biết hy sinh chÃnh mình để cứu giúp chúng sinh, đâu dám tiếc thân mệnh để hại chúng sinh?
- Tháºt là cao cả! Má»™t chút nữa thì tôi đã là m hại má»™t ngÆ°á»i hiá»n đức rồi!
Quan huyện lại tuyên bố giải tán, và ra lệnh giam Ngô SÆ° Gia và o căn phòng mà Ngá»c Lâm đã bị nhốt mấy hôm trÆ°á»›c, đồng thá»i ông má»i hai anh em Ngá»c Lam và Ngá»c Lâm và o tÆ° dinh ngồi uống trà .Quan huyện, Ngá»c Lam và Ngá»c Lâm ngồi trên những chiếc ghế da hổ.
- Hạ quan muốn quy y Pháºt pháp, tôn hai đại sÆ° là m thầy, sau nà y mong hai đại sÆ° chỉ dạy cho, không biết hai đại sÆ° có bằng lòng không?
Quan huyện há» LÆ°u chà thà nh khẩn cầu Ngá»c Lam và Ngá»c Lâm.
Ngá»c Lam rÅ© rÅ© tay áo đứng dáºy:
- Ấy chết! Bần tăng không dám, bần tăng xin cáo từ!
- Äó là lòng thà nh thá»±c của hạ quan, vì là m quan vốn phải che chở cho dân là nh, song là m quan cÅ©ng thÆ°á»ng oan khuất ngÆ°á»i hiá»n, từ nay trở Ä‘i, tôi không dám là m những việc trái vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm. Pháp luáºt là phÆ°Æ¡ng pháp để đối phó vá»›i tá»™i ác, song tôi đã từng thấy rằng những ngÆ°á»i đặt ra pháp luáºt đã không giữ đúng pháp; trên thá»±c tế, pháp luáºt không phải là phÆ°Æ¡ng pháp hay nhất để đối phó vá»›i tá»™i ác, mà chÃnh Pháºt pháp má»›i là pháp luáºt hoà n hảo nhất, những ngÆ°á»i tu theo Pháºt pháp cao cả hÆ¡n những ngÆ°á»i đặt ra luáºt pháp rất nhiá»u! Xin hai đại sÆ° đừng bá» chúng tôi!
- Pháºt pháp má»›i là luáºt pháp hoà n hảo nhất? Ha... ha...! Ngá»c Lâm ngồi xuống.
Ba ngÆ°á»i nói chuyện vá»›i nhau rất đắc ý.
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
Trang: 1 2
|
|
|
|
|