Góc sưu tầm Văn, Thơ : Văn học nghệ thuật « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Tâm Hồn Cao Thượng  [Xem 620 lần]
Bánh Ngó





View Profile
Tâm Hồn Cao Thượng
November 26, 2003, 03:39 PM

[b]Tâm Hồn Cao Thượng [/b]

[i]Hà Mai Anh [/i]

[b]Chàng viết mướn thành Phơ Lô Răng [/b]

[color=Red]Câu chuyện hàng ngày [/color]



Cậu bé là học trò lớp Ba, quê ở thành Phơ Lô Răng, mới 12 tuổi, người khôi tráng, thông minh, tóc đen, da trắng. Cậu là con đầu lòng củam một viên Ký Ga, lương ít, nhà lắm miệng ăn, vì thế sinh kế rất eo hẹp. Cha cậu quý cậu lắm, nhưng đến việc học thì lại rất nghiêm khắc vì cậu đã lớn, cần phải học gấp cho chóng đủ sức đi làm, kiếm đỡ gia đình.

Cha cậu đã có tuổi, lại lo nghĩ nhiều nên trông già xọm. Thế mà ngoài việc sở ra, cha cậu còn nhặt việc ngoài để kiếm thêm và đêm nào cũng thức khuya làm việc.

Ông vừa nhận được việc viết 'băng' báo, cứ 500 tờ thì được 3 phật lăng. Nhưng việc này có phần khó nhọc, nên tối đến, lúc ăn cơm ông thường phàn nàn:

- Mắt ta độ này kém quá. Làm việc đêm hại người thực !

Một hôm cậu con nói:

- Thưa cha, để con làm đỡ vì con viết được.

Cha đáp:

- Không, con còn phải học. Công việc nhà trường còn quan hê hơn việc viết 'băng' nhiều. Cảm ơn con. Cha không muốn thế.

Biết không thể nào làm chuyển được lòng cha, cậu thôi không nài nỉ và nghĩ cách khác.

Một đêm, đợi cha viết mỏi tay đi ngủ, cậu sẽ dậy, lần ra phòng giấy, thắp đèn rồi ngồi vào bàn bắt chước lối chữ của cha viết rất nhanh nhẹn. Tập 'băng' viết đã thành đống cao, cậu đếm được 100 tờ. Thề là làm thêm được 1 phật-lăng. Cậu nghỉ tay rồi gión gién về phòng ngủ.

Hôm sau cha câu vui vẻ bảo cậu:

- Lệ ơi ! Cha còn có sức làm việc hơn là con tưởng. Ðêm qua, trong hai tiếng đồng hồ cha đã viết hơn mọi hôm đến qua một phần ba. Tay ta còn lẹ, mắt ta còn tinh.

Lệ sung sướng tự nhủ lòng:

- Không những kiếm được thêm tiền, ta còn làm cho cha vui sướng tưởng mình trẻ ra. Ta hãy gắng lên ! Cậu làm như thế luôn một tháng. Thức nhiều sinh mệt. Môt tối kia, cậu ngủ gật trong khi học bài.

Hôm sau, cha cậu mắng:

- Ðộ này con đổi tính nhiều quá. Trước con có thể đâu ! Con nên nhớ rằng tất cả hy vọng của nhà ta đều đặt vào tương lai của con. Cha rất không bằng lòng con.

Bị cha mắng, câu định từ nay thôi không viết nữa. Nhưng đến chiều, cha cậu về vui vẻ báo cho nhà biết rằng tháng này cha cậu đã lĩnh được 32 phật lăng hơn tháng trước. Cha cậu lại mua một gói kẹo lớn về phân phát cho các con. Các em cậu vỗ tay reo mừng. Thấy thế, cậu lại quả quyết làm như lần trước và tự nghĩ:

- Ta phải gắng thêm chút nữa ! Ban ngày ta học, ban đêm ta viết để cho cha và các em ta được sung sướng !

Cậu viết như thế luôn bốn tháng. Bốn tháng thức đêm ngày mệt ! Bốn tháng bị cha giày vò hắt hủi.

Sang tháng thứ năm, cậu quyết lòng nghỉ việc để khôi phục lại tình yêu dấu của cha, nhưng đêm đến, câu lại nhớ giấc dậy. Cậu muốn nhìn lại một lần cuối cùng trong bầu không khí bình tĩnh ban đêm, cái phòng con kia, nơi mà cậu đã làm việc giấu trong bây nhiêu lâu. Ðèn thắp, cậu đứng trước bàn nhìn tập 'băng' trắng mà cậu sẽ không bao giờ được viết nữa, những tính danh và điạ chỉ cậu đã thuộc làu, lòng cậu bỗng thấy bồi hồi. Rồi bất giác, cậu lại ngồi xuống làm việc. Tay cậu đụng rơi quyển sách xuống đất. Cậu rùng mình sợ hãi. Chết ! Cha cậu dậy thì sao ?

Cậu nín thở và lắng tai nghe, nhưng không nghe thấy gì cả. Im cả ! Cả nhà đang ngon giấc. Cậu yên tâm cầm bút viết lia lịa.

Lúc ấy, cha cẫu vẫn đứng sau cậu mà cậu không biết vì nghe tiếng sách rơi, cha cậu nghe ngóng một lúc lâu rồi gión gién ra. Phải! Cha cậu đứng đấy, mái tóc bạc cúi trên mái tóc xanh! Phải! Cha cậu đứng đấy mắt nhìn ngọn bút, lòng cảm thương con !

Bỗng cậu Lệ thét lên một tiếng có hai bàn tay run run ôm lấy đầu cậu.

Nghe tiếng nức nở, cậu biết ngay là cha, liền nói:

- Cha ôi, xin cha tha lỗi cho con !

Cha cậu, cúi hôn cậu, nước mắt rỏ cả lên trán :

- Lệ yêu quý cuả cha ! Con đừng giận cha nhá ! Cha đã hiểu cả. Chính cha phải xin lỗi con mới phải.

Nói xong, cha cậu ôm cậu vào giường mẹ cậu và bảo:

- Hôn con đi ! Ðã bốn tháng nay nó không ngủ để làm việc thay ai. Ta đã phụ bạc nó trong khi nó kiếm gạo nuôi cả gia đình.

Bánh Ngó





View Profile
Re:Tâm Hồn Cao Thượng
November 26, 2003, 03:40 PM

[b]Đám đánh nhau [/b]

Phan Tín bị đuổi rắp tâm trả thù anh Đinh. Nó đứng đợi ở đầu phố là lối anh Đinh thường đón em học ở trường Nữ học Đỗ Xá về để gây chuyện. Thúy Hoa, em tôi, thấy đám đánh nhau, sợ hãi chạy 1 mạch về nhà không đợi tôi.

Việc xảy ra như sau:

Phan Tín đội mũ cái-két lệch che cả tai, rón rén theo sau anh Đinh; tới nơi, nó liền cầm đuôi tóc em gái anh Đinh giật thật mạnh để sinh sự. Cô bé bị kéo giật 1 cách bất ngờ ngã lăn ra đất. Anh Đinh quay lại thấy Phan Tín, giận quá sấn lại đánh luôn, không sợ nó vừa to vừa khỏe hơn. Vì thế anh Đinh bị đánh trả rất đau. Trong phố lúc bấy giờ chỉ có toàn học trò con gái nhỏ không ai là người lớn để gỡ chúng rạ

Hai trẻ đánh nhau kịch liệt. Anh Đinh đổ cả máu mũi, nhiều lần bị ngã, lại cố đứng dậy chống đỡ. Cuối cùng 2 người vật lộn nhau trên mặt đất. Anh Đinh hết sức bình sinh vật ngửa được Phan Tín ra và lấy đầu gối đè lên ngực. Một tiếng bên ngoài kêu:

- Chết chửa thằng khốn nạn nó rút dao!

Anh Đinh biết thế liền cắn mạnh vào cánh tay Phan Tín làm con dao rơi ra.

Một người chạy lại gỡ và lôi 2 người đứng dậy. Bị công chúng sỉ vả, Phan Tín chạy thẳng. Đứng giữa bãi chiến trường, anh Đinh tuy mặt đầy máu, mắt sưng húp nhưng thắng trận. Cô em đứng khóc bên cạnh... Mấy cô học trò nhặt hộ sách vở rơi tung tóe trên hè. Anh Đinh thu thập sách vở bỏ cặp, lấy khăn chùi mặt rồi dắt em về.

Mọi người đều tấm tắc:

- Không sợ kẻ mạnh hơn mình, bên cho em như thế thực đáng khen thay!
Bánh Ngó





View Profile
Re:Tâm Hồn Cao Thượng
November 26, 2003, 03:40 PM

[b]Lòng ái quốc
Thứ tư, ngày 25, [/b]

Đầu bài thi của con sáng nay là : “Tại sao anh yêu xứ sở của anh ?” Con đã cảm động về chuyện “Chú lính đánh trống” hôm trước, tất con đã làm bài con một cách dễ dàng.

Tại sao anh yêu xứ sở của anh ? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong óc con biết bao nhiêu là câu trả lời hay sao ? Tôi yêu xứ sở của tôi vì mẹ tôi sinh trưởng ở đấy ; vì nguồn máu trong huyết quản của tôi đều là của người ; vì trong khu đất thánh kia đã chôn vùi tất cả những người quá cố mà mẹ tôi thương, mà cha tôi trọng ; vì cái đất mà tôi sinh, thứ tiếng tôi nói, quyển sách tôi học, cái em tôi, chúng bạn tôi và một dân tộc lớn chung sống với tôi, cảnh đẹp của tạo hóa bao bọc chung quanh tôi, tóm lại tất cả những sự vật mà tôi đã trông thấy, tất cả những cái gì mà tôi yêu, tất cả những cái gì mà tôi quí, nhất nhất đều thuộc về xứ sở của tôi cả.

Bây giờ còn bé, con chưa hiểu thấu được thế nào là lòng yêu nước. Rồi ra con sẽ biết. Khi du lịch ở xa về, một buổi sáng, đứng tựa bao lan tàu con thấy ở chân trời một dãy núi xanh của xứ con hiện ra, bấy giờ con sẽ thấy tràn lệ cảm ở trong lòng con dâng lên và miệng con buột ra những tiếng kêu mừng rỡ.

Con sẽ cảm thấy tình yêu nước khi con ở nước ngoài chợt nghe thấy một người trong đám thợ thuyền nói tiếng nước con, theo lòng con xui giục, tự nhiên con đến hỏi chuyện người thợ không quen ấy.

Con sẽ cảm thấy tính yêu nước, khi con nghe thấy người ngoại quốc lăng mạ xứ sở con, lòng tức giận sẽ làm cho con nóng mặt.

Con sẽ cảm thấy tình yêu nước mạnh mẽ và tôn đại hơn nữa, nếu một ngày kia, nước địch vô cố giàu xéo vào đất ta ; lúc ấy con sẽ thấy nào cha hôn con khuyên câu “dũng cảm”, nào mẹ tiễn con hẹn lúc “khải hoàn”.

Con sẽ cảm thấy tình yêu nước khi con trông thấy những đội quân vất vả trở về với những khúc ca chiến thắng.

Con sẽ cảm thấy tình yêu nước khi con trông thấy lá cờ ba sắc bị bắn tả tơi đi đầu một toán người nghĩa dũng, ai nấy đều phô cao cái trán buộc băng hay cái tay bị bó, trong đám đông dân chúng hoan hỉ, người ta ném hoa mừng và hô những lời chúc tụng.

Con ơi ! Bây giờ con đã hiểu thế nào là lòng ái quốc. Đó là một điều rất to tát, rất thiêng liêng. Ví một ngày kia, ta trông thấy con về trận được an toàn, nhưng được tin con đã lẩn lút để tránh cái chết, thì cha đây, cha vẫn đón con lúc đi học về bằng tiếng cười vui vẻ, bấy giờ cha sẽ đón con bằng những tiếng khóc xót xa. Cha sẽ không thể thương con được nữa và sẽ đâm tim mà thác cho rồi !

Cha con.

Giải nghĩa:

- Ái quốc : Lòng thương yêu nước. – Xứ sở : Quê hương đất nước. – Đất thánh : Nghĩa địa của nhà đạo. – Dân tộc : Nòi giống, dân một nước. - Tạo hóa : Nói về trời đất gầy dựng và hóa sinh muôn vật. – Sự vật : Những việc và những vật ở chung quanh ta. – Trào lệ cảm : Cảm động quá mà nước mắt tràn ra, ví như nước thủy triều dâng lên vậy. – Tôn đại : Quí trọng lớn lao. – Vô cố : Không có cớ gì. – Nghĩa dũng : Lòng trung nghĩa và can đảm. – An toàn : Bình yên, không thiệt hại gì.

Bánh Ngó





View Profile
Re:Tâm Hồn Cao Thượng
November 26, 2003, 03:41 PM

[b]Trang cuối cùng của mẹ tôi [/b]

Thứ bảy, ngày mồng 1

Enricô ơi! Thế là năm học hết rồi! Con sắp phải từ giã thầy con, bạn con. Nhân tiện mẹ cho con biết một tin buồn: Cuộc từ biệt ấy không phải chỉ trong hai tháng rưởi đâu, mà là suốt đời!

Cha con vì nghề nghiệp bó buộc phải rời Tôrinô, lẽ tất nhiên, gia đình ta phải theo cha con. Sang thu, ta sẽ dọn nhà. Con sẽ theo học trường mới. Điều đó có phần làm cho con buồn, phải không

Mẹ chắc cho quyến luyến trường cũ, ở đấy ròng rã bốn năm, con đã vui vẽ làm việc mỗi ngày hai buổi, ở đây ngày nào con cũng trông thấy thầy ấy, bạn ấy cũng trông thấy cha mẹ con đứng chổ ấy đón con, con sẽ nhớ trường cũ ở đấy trí tuệ con đã được mở mang, ở đấy con đã kết giao được nhiều bạn tốt và ở đấy mỗi một lời nói là một điều ích lợi cho con.

Hãy đem cái kỷ niệm ấy đi với con và để lời từ biệt chúng bạn với một mối nhiệt tình phát tự đáy lòng.

Rồi ra, bạn con bất hạnh cũng có người gặp sự không may, bị cha hay mẹ mất sớm; cũng có người mệnh yểu cũng có người đem bầu máu anh dũng tưới trên bãi chiến trường, nhưng hầu hết bạn con sẽ là những người thợ chính trực trung hậu, những người cha gia đình cần mẫn đảm đang đáng trọng, và biết đâu trong đám bạn con sau này lại không có người ra gánh vác việc nước và lừng lẫy tiếng tăm!

Hãy từ biệt bạn con một cách yêu dấu thiết tha, hãy để lại một chút tâm hồn vào chốn đại gia đình ấy là nơi lúc con vào hãy còn thơ ấu, lúc con ra thì đã lớn khôn, là nơi mẹ con vẫn có cảm tình vì nơi ấy con được lòng thương mến của mọi người.

Enricô ơi! Trường học ví như người mẹ, người mẹ đã dứt con ở tay ta khi con nói chưa sõi để trả lại ta một đứa con khỏe mạnh, tử tế và siêng năng. Lạy Thượng Đế giáng phúc cho người mẹ khoan từ ấy! Này con! Con đừng quên vị ân nhân ấy, con ơi! Mai sau con nên người, con sẽ du lịch trong thế giới con sẽ trông thấy những thị thành hoa lệ, những lâu đài nguy nga, nhưng con phải nhớ luôn luôn đến nếp nhà trắng tầm thường kia với cửa chớp khép, với vườn cây xanh vì đấy là nơi bông hoa trí tuệ đầu tiên của con đã nảy nỡ. Mẹ tin rằng hình ảnh trường cũ của con sẽ in vào ký ức cho đến lúc tàn hơi thở cũng như không bao giờ mẹ quên được bóng dáng cái nhà của kỹ mà ở đấy mẹ đã nghe tiếng nói ban đầu của con.

Mẹ con
Bánh Ngó





View Profile
Re:Tâm Hồn Cao Thượng
November 26, 2003, 03:42 PM

[b]Chú lính đánh trống người đảo Sác-đe [/b]

Ngày mở đầu trận Quít Tô Da (2) tức là hôm 21 tháng 7 năm 1848 , sáu mươi người lính thuộc liên đội bộ binh kia được lệnh lên núi chiếm đóng một căn nhà bỏ không thì thình lình bị hai đội quân Áo đến đánh.Quân địch bắn súng liên thanh túi bụi đến nỗi toán bộ binh phải vất vả mới trốn được vào trong nhà và phải bỏ tại trận mấy người chết và mấy người bị thương

Thế rồi , quân Ý cứ trong cửa sổ bắn ra bên ngoài quân Áo tiến theo hình vòng cung và bắn trả rất dữ.

Cầm đầu đội quân ý , có hai hạ sĩ quan và một viên Đại Úy là một vị đã có tuổi , người cao lớn , khô khao , râu tóc bạc phơ.Trong đội có một chú lính đánh trống , người đảo Sác-đe là một em bé , da vàng , tóc đen trạc 14 tuổi , nhưng người bó nhỏ chỉ bằng 12.Dại Úy đứng chỉ huy việc phòng ngự một căn buồng trên gác, hạ lệnh như tiếng sét.Chú lính đánh trống , mặt hơi xám nhưng chân vẫn vững trên bàn , nhìn qua cửa sổ thấy khói mù và một dải trăng trắng đang tiến dần và trong bãi.

Quân địch bắn vào như mưa : tường thủng , ngói tan , đồ đạc , trần , cửa đổ vỡ , mảnh gỗ , mảnh bát , mảnh kính bắn tung tóe.

Chốc chốc lại có người lính đứng bắn ở cửa sổ gục xuống ván , người ta phải lôi vào buồng.Mấy người lính nữa , tay bóp vết thương , chân bước lảo đảo ở phòng nọ sang phòng kia.Trong bếp , có một người chết vỡ óc , coi rất thê thảm.

Vòng bán nguyệt của quân địch càng thắt chặt thêm.

Đại Úy tong buồng chạy ra nói chuyện với viên Đội.Ba phút sau , viên Đội chạy tìm chú lính đánh trống.Khi chú lên thì thấy Đại Úy đang tì giấy vào cửa kính viết bằng bút chì.Dưới chân có một cuộc dây thừng xách nước.

Đại Úy gấp giấy , nhìn thẳng mắt em bé bằng đôi mắt lạnh lùng , đôi mắt mà xưa nay quân lính vẫn từng sợ hãi, Đại Úy gọi :

-Em đánh trống !

Chú lính bé con liền giơ tay cao lên rìa mũ.

-Em có can đảm không ?

Hai mắt nổi một luồng chớp sáng , em đáp :

-Thưa Đại Úy có.

Đại Úy đẩy cậu lại cạnh cửa sổ trên mái , trỏ ra và nói :

-Em trông đằng xa kia , torng cánh đồng gần toà biệt thự Pháp-Lan , chỗ lưỡi lê lấp lánh kia là quân của ta.Em cần giấy nầy , lấy dây leo xuống rồi theo sườn núi lẩn qua cánh đồng , chạy về liên đội ta và giao thư của em cho sĩ quan nào em gặp trước nhất.Giờ em hãy vứt dây lưng và túi đạn đi.

Viên Đội liền giữ một đầu dây , còn Đại Úy đẩy em bé trèo qua cửa sổ và dặn thêm :

-Em phải thận trọng.Sự thoát nguy của chi đội ta đều trong cậy vào tấm lòng can đảm và đôi chân mạnh mẽ của em.

Em bé vừa bám dây vừa đáp :

-Thưa Đại Úy , xin Đại Úy hãy tin vào em.

Một lát sau chú lính nhỏ đã tới mặt đất.Viên Đội kéo dây lên.Đại Úy cúi nhìn thấy em bé vừa xuống núi vừa chạy.

Đại Úy đang mong sao cho em bé đi thoát , bỗng có năm , sáu đám bụi mù nổi lên trước mặt và sau lưng kẻ đào tẩu, biết rằng địch quân đã nhìn rõ.Họ bắn từ trên đồi xuống.Em bé đang chạy thoăn thoắt chạy như con thỏ , bỗng ngã rạp xuống đất.Đại Úy đã thất vọng , nhưng rồi lại thấy em trở dậy chạy , chân hơi khập khiễn.Em chạy mỗi lúc một khó nhọc thêm.Thỉnh thoảng lại lảo đảo hoặc đứng hẳn lại.

-Có lẽ hắn bị đạn.Đại Úy đoán thế nhưng lại thấy em bé chạy tiếp.

Một viên sĩ quan lo sợ vào trình Đại Úy rằng quân địch bắn luôn tay lại dựng “cờ trắng” truyền lệnh cho ta hàng.

Đại Úy vừa nhìn em bé vừa đáp :

-Không ai được trả lời chúng.

Lúc ấy người ta trông thấy đầu em bé nhấp nhô trong ruộng lúa rồi lại không thấy nữa, có lẽ em ngã , sau lại thấy đầu em hiện ra ; cuối cùng em biến trong hàng giậu.Đại Úy không trông thấy em nữa.

Quân Áo đã ập đến.Người ta thấy tiếng hò reo và tiếng súng bắn ầm ầm.Ngoài có tiếng hò :

-Hàng đi ! Hàng đi !

Đại úy thét lớn :

-Không đời nào !

Lửa cháy đùng đùng tứ phía.Nhiều quân ngã lăn.Mấy cửa sổ đã bổ không, không người kháng chiến.Cái phút nguy cấp đã bày ra trước mắt.Đại Úy nghẹn ngào kêu : Quân ta không đến rồi ! Thôi quân ta không đến rồi !

Đại – Úy nói xong chạy đi chạy lại , điên khùng , rút kiếm toan tự vẫn , bỗng viên đội ở trên mái trèo xuống reo ầm :

-Quân ta đã đến !

-Quân ta đã đến !

Đại Úy nhắc lại câu ấy bằng giọng vui mừng.

Thế rồi quan , quân kẻ bị thương , kẻ còn mạnh , thảy đều ra các cửa sổ kháng chiến kịch liệt.

Một lát sau người ta thấy có sự trì nghỉ và hỗn loạn trong hàng quân địch.

Viện binh đến kịp thời, phá tan quân địch và giải vây cho đội bộ binh.

Hôm sau , Đại Úy vào nhà thương thăm một viên Trung Úy bị gẫy tay.Đại Úy đang ngơ ngác tìm giường , bỗng nghe có tiếng gọi se sẽ :

-Đại Úy !

Đại Úy quay ra , thì ra là chú lính chạy giấy hôm trước , Đại Úy hỏi :

-Em ở đây à ? Giỏi lắm ! Em đã làm tròn nghĩa vụ của em.Em có bị thương không ?

Cậu bé đáp :

-Tránh sao được ! Quân Áo nhìn thấy em chạy liền bắn theo.Nếu em không bị thương thì đã đến sớm được 20 phút nữa.May mà em gặp ngay được viên sĩ quan ở bộ tham mưu và trao giấy.

Đại Úy nhìn kỹ em bé và hỏi :

-Trông em xanh quá ! Chắc em mất nhiều máu lắm ?

Em bé mỉm cười đáp :

-Vâng , nhiều máu , nhưng còn có điều hơn cả máu nữa.Xin Đại Úy thử nhìn xem.

Nói xong . em mở chăn ra.

Đại Úy kinh ngạc , lùi lại một bước.Chú lính đánh trống chỉ còn một chân.Chân trái đã bị cưa trên đầu gối.

Lúc ấy , Bác sĩ đi qua trỏ em bé và nói vội vàng :

-Thực là một trường hợp đáng tiếc.Chân em bị thương xoàng thôi,nhưng vì gượng đi một cách quá đáng nên vết thương sưng lên đến nỗi phải cưa.Nhưng em là đứa trẻ can đảm, đáng khen ! Em không hề khóc và cũng không hề kêu đau.Khi tôi chữa cho em , tôi rất tự hào rằng em là một đứa con nước Ý.

Nói xong,Bác sĩ lại chạy đi chỗ khác.

Đại Úy cau mày , nhìn kỹ em bé rồi kéo chăn lại .Xong lẳng lặng trong vào em bé, Đại Úy đứng thẳng người,tay giơ lên mũ.

Em bé ngạc nhiên hỏi :

-Thưa Đại Úy ! Ngài làm gì thế ? Cái chào ấy để cho em sao ?

Vi quân nhân đầu bạc kia không quen nói ngọt với kẻ dưới bao giờ liền đáp bằng một giọng rất thân ái và nhẹ nhàng :

-Phải.Ta chỉ là một viên Đại Úy.Còn em , em mới là một vị anh hùng !

Chú thích: -(1)Sardaigne (2) Custozza

Giải thích : Liên đội : một liên đội gồm nhiều quân đội – Phòng ngự : ngăn ngừa và chống cự – Bán nguyệt : hình nửa mặt trăng – Biệt thự : khu nhà riêng ở nhà quê – Thận trọng : cẩn thận , không cẩu thả – Đào tẩu : chạy trốn – Vừa chống cự vừa đánh lại – Tự vẫn : tự tử – Trì Nghi : do dự ngờ vực – Viện Binh : quân đến giải cứu – Tham mưu : cơ quan chuyên bàn về các mưu lược để đánh quân đich – Anh hùng : anh là vua loài hoa hùng là vui loài thú bậc tài giỏi có chí lơn hơn người.
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »