Trang: 1
|
|
|
|
Tình Ä‘iên [Xem 634 lần]
|
|
|
Tình điên
November 26, 2003, 03:54 PM
|
|
Khái Hưng
Ãnh sáng và ng úa của vừng thái dÆ°Æ¡ng Ä‘á» chót nhÆ° còn do dá»± ở chân dẫy tre già cao vót, rì rà o, kẽo kẹt.
Luồng gió mát vá» chiá»u vừa đánh thức xóm Hồng Thủy miên man ngây ngất trong bầu không khà nồng ná»±c của buổi trÆ°a mùa hạ. Nà o tiếng cÆ°á»i đùa của các cô gánh nÆ°á»›c xúm xÃt nhau bên bá» giếng, nà o tiếng ca hát của bá»n mục đồng cưỡi trâu bò vá» chuồng, nà o tiếng cãi cá» của trẻ con Ä‘uổi chạy quanh mấy gốc Ä‘a già trên tòa miếu cổ.
Bá»—ng trẻ con rá»i bá» gốc Ä‘a, kéo ùa ra Ä‘Æ°á»ng và cất tiếng reo:
- Cô điên! A! Cô điên!
Trên con Ä‘Æ°á»ng hẹp ngoằn ngoèo lượn theo cái lạch nhá», bá» trồng cây, lá xanh um, má»™t ngÆ°á»i con gái chừng mÆ°á»i tám tuổi, tóc bá» xõa, Ä‘Æ°Æ¡ng vừa Ä‘i vừa lẩm bẩm nói má»™t mình.
Thấy lÅ© trẻ chạy, reo cÆ°á»i, cô Ä‘Æ°a bà n tay lên xua, ra hiệu bảo im Ä‘i, rồi lại lẳng lặng cúi đầu Ä‘i thong thả nhÆ° Ä‘Æ°Æ¡ng cặm cụi theo sau má»™t váºt gì, má»™t cái xe chẳng hạn. Bá»n trẻ trá» tay bảo nhau:
- Cô ấy đưa đám ma đấy .
Một đứa nói:
- Sắp đến huyệt rồi.
Quả thá»±c, khi Ä‘i đến cái rãnh xẻ để tát nÆ°á»›c và o ruá»™ng, ngÆ°á»i con gái đứng dừng lại, đăm đăm nhìn, nhÆ° ngắm ngÆ°á»i ta Ä‘Æ°Æ¡ng hạ cái áo quan xuống huyệt. NÆ°á»›c mắt cô từ từ nhá» giá»t. Má»™t lát sau, cô quỳ xuống bá»›i đất lấp kÃn rãnh, rồi nằm phủ phục, khóc nức nở, không ra tiếng. Äứng xúm xÃt chung quanh Ä‘Ã n trẻ thi nhau cÆ°á»i nhÆ° nắc nẻ.
Bá»—ng cô ngÆ°á»›c mặt lên nhìn lên, mỉm cÆ°á»i, rồi nhÆ° nói vá»›i ai đứng bên cạnh:
- Em cảm Æ¡n anh... anh thÆ°Æ¡ng em quá... ÄÆ°Æ¡ng lúc em Ä‘au Ä‘á»›n mà anh lại đến an ủi em thế nà ỵ.. Vâng, em xin tuân theo lá»i anh dạy.
Chá»— nà y cô đổi giá»ng ồm ồm bắt chÆ°á»›c tiếng Ä‘Ã n ông:
- Em nghe anh, không nên buồn nữa, không nên khóc nữa.
Rồi cô lại mỉm cÆ°á»i nói giá»ng tá»± nhiên, là m nhÆ° hai ngÆ°á»i chuyện trò vá»›i nhau váºy:
- Không em có buồn nữa đâu. Ở trên Ä‘á»i còn có anh thì em không bồ côi bồ cút đâu mà sợ.
Có lúc cô đứng lặng, hé cặp môi son chú hết tinh thần như đương nghe ai se sẽ thì thầm bên tai.
Äã hÆ¡n má»™t tháng nay, từ hôm cô vá» là ng Hồng Thủy ở vá»›i bác để Ä‘iá»u trị bịnh thần kinh, chiá»u nà o cô cÅ©ng nhắc lại những cá» chỉ, những ngôn ngữ nhÆ° thế, đến ná»—i bá»n trẻ con trong là ng cứ tá»›i giỠấy là xúm nhau đứng sẵn ở gốc Ä‘a bên miếu để chá» cô Ä‘i quạ Chúng biết trÆ°á»›c rất rà nh mạch hết má»i sá»± sắp xẩy ra, từ việc là m cho chà lá»i nói của cá»™ Mà hôm nà o cÅ©ng chỉ Ä‘i đến chá»— Ä‘Æ°Æ¡ng xẻ là cô lại quay vá».
TrÆ°á»›c kia những ngÆ°á»i tát nÆ°á»›c còn ngăn cản không cho cô lấp đất. NhÆ°ng sau thấy cô khóc lóc lạy van khẩn khoản, há» Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng hại, để mặc cô muốn là m gì thì là m, chá» khi cô Ä‘i khuất, há» lại khÆ¡i rãnh ra.
Lúc trở vá» nhà cô Ä‘i mau hÆ¡n, nết mặt vui tÆ°Æ¡i, cÆ°á»i cÆ°á»i, nói nói nhÆ° được cùng ngÆ°á»i yêu chuyện trò thân máºt.
Bỗng khi đến gần nhà , cô lại bưng mặt khóc.
Bá»n trẻ thấy cô Ä‘ang cÆ°á»i, mà khóc ngay được thì cùng nhau cÆ°á»i vang xóm. NhÆ° không nghe thấy gì, cô chỉ nức nở nói má»™t mình:
- Váºy ra anh lừa dối em... Anh bá» em... trÆ¡ vÆ¡ má»™t mình... má»™t bóng... anh Ä‘i lấy vợ.
Một hôm đắp xong cái mồ tưởng tượng, cô ngước mắt nhìn lên vừa nói dứt câu: "Em cám ơn anh" thì bỗng cô ngừng bặt.
TrÆ°á»›c mặt cô, má»™t trang thiếu niên váºn Âu phục đứng nhìn cô có vẻ thÆ°Æ¡ng hại, Ä‘au Ä‘á»›n. Cô ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi há»i:
- Có phải anh Linh của em Cúc đây không?
Chà ng mỉm cÆ°á»i gáºt sẽ.
Cô cúi mặt xuống nũng nịu:
- Anh bỠem, anh đi mãi.
Chà ng Ä‘uổi bá»n trẻ Ä‘i theo trêu ghẹo, rồi Ä‘Æ°a cô Cúc vá» nhà .
Ông bác cô ra đón chà o khách:
- Cảm Æ¡n ông, cháu nó ốm đã mấy tháng naỵ Thuốc uống đã nhiá»u mà vẫn không chuyển. Tôi lo quá, cáºu mợ cháu chết Ä‘i chỉ được có má»™t mình cháu.
Chủ nhà má»i khách ngồi chÆ¡i uống nÆ°á»›c. Trong khi ấy thì cô Cúc chú mục đứng nhìn hai ngÆ°á»i nói chuyện. Chủ há»i:
- ThÆ°a ông, ông há»c trÆ°á»ng thuốc, váºy ông có biết căn bệnh nà y không?
Khách đáp:
- Äầu Ä‘uôi bệnh trạng ra sao, xin cụ kể lại cho tôi nghe xem.
- Thưa ông, nà o có gì đâu. Hồi tháng hai năm ngoái...
Thấy cô Cúc đứng lắng tai nghe chuyện, khách bảo sẽ chủ:
- Giá Cụ bảo cô ấy và o trong nhà đã rồi hãy nói chuyện thì hơn.
Khi Cúc đã ngoan ngoãn theo lá»i bác lẳng lặng và o buồng, cụ Tú Vụ liá»n kể cho khách nghe cáºu chuyện sau nà y:
"Cúc bồ côi cha từ năm lên mÆ°á»á»‹ Mẹ cô nhà cÅ©ng khá, cho cô Ä‘i há»c, và hiện cô Ä‘ang theo há»c năm thứ ba trÆ°á»ng SÆ° phạm. Mẹ cô có mình cô nên rất má»±c chiá»u chuá»™ng, mà cô thì cô yêu quý mẹ lắm.
Bá»—ng tháng hai năm nay, mẹ cô ốm. HÆ¡n má»™t tháng cô hết sức trông nom, đến ná»—i ngÆ°á»i cô sút hẳn Ä‘i. NhÆ°ng bệnh ho của mẹ cô má»™t ngà y má»™t trầm trá»ng, rồi đến đầu tháng tÆ° thì mẹ cô chết.
Cô thÆ°Æ¡ng xót khóc lóc không ai khuyên can nổị May sao có má»™t cáºu, cáºu Linh, sinh viên trÆ°á»ng Äại Há»c, khi còn mẹ cô, vẫn khi tá»›i chÆ¡i nhà , vì chà ng thấy cô có nhan sắc thì Ä‘em lòng thÆ°Æ¡ng trá»™m yêu thầm. Trong khi Ä‘au Ä‘á»›n, khổ sở, ngà y ngà y có chà ng đến an ủi, Cúc cÅ©ng nguôi dần.
|
|
|
|
|
Re:Tình điên
November 26, 2003, 03:55 PM
|
|
Sang tháng sau, nghÄ©a là cách đây hai tháng, chà ng vừa tốt nghiệp trÆ°á»ng Cao đẳng ra, liá»n vá» thẳng nhà , bá» Cúc trÆ¡ trá»i ở Hà Nộị Cái ngà y mà Cúc được tin Linh cÆ°á»›i vợ là ngà y bệnh Ä‘iên của cô bắt đầu phát.
Khách nghe câu chuyện, buồn rầu, ngồi ngẫm nghÄ©. Cụ Tú thấy chà ng không nói gì, lại há»i:
- Váºy ông cho nó là bệnh gì?
- Thưa cụ, cô Cúc chắc bị một định kiến thôi miên.
- Ông tÃnh có thể chữa được không?
- May ra thì được... Phải chữa mẹo.
Rồi chà ng ghé và o tai cụ Tú thì thầm:
- Từ nay trÆ°á»›c mặt cô Cúc, xin cụ gá»i tôi là Linh, và cụ dặn ngÆ°á»i nhà cùng những ngÆ°á»i quen thuá»™c cÅ©ng váºá»µ
Cụ Tú mỉm cÆ°á»i, không hiểu:
- Nhưng tôi sợ nó biết tên thực ông là Giao rồi.
- Cụ không sợ. Tôi mới gặp cô ấy lần nà y là một.
- Thưa ông, ông có thể giảng nghĩa cho tôi hiểu không?
- Thá»±a cụ, bây giá» tôi chÆ°a có thể giảng nghÄ©a được, sợ tiết lá»™ bi'máºt. Äể chá» khi cô Cúc khá»i đã hãy hay.
Cụ Tú lại mỉm cÆ°á»i:
- Cách chữa bà máºt thế kia à ?... NhÆ°ng ông còn ở chÆ¡i nhà lâu không?
- ThÆ°a cụ, còn những má»™t tháng kiạ Chắc đủ thì giá».
Từ đó, chiá»u chiá»u Cúc Ä‘Æ°a cái đám ma tưởng tượng của mẹ tá»›i chá»— Ä‘Æ°á»ng xẻ lại gặp Giao mà cô vẫn tưởng lầm là Linh.
Mấy hôm đầu, Giao còn để váºy cho Cúc đắp má»™, cùng khóc lóc rồi ngÆ°á»›c cặp mắt âu yếm bảo chà ng:
"Váºy ra anh Linh của em không lừa dối em đấy chứ?"
Chà ng cầm tay cô, mỉm cÆ°á»i nhìn và o mắt sẽ đáp:
- Khi nà o anh Linh của em lại nỡ lừa dối em.
- Thế anh chưa lấy vợ chứ?
- Chưa em ạ!
- Thế anh chỠem chứ?
- Cái đó thì đã cố nhiên. Khi nà o em khá»i hẳn thì anh sẽ cÆ°á»›i em là m vợ.
- NhÆ°ng em có ốm đâu mà anh bảo em khá»i/
Giao cÆ°á»i:
- Em không ốm, nhưng mà em còn mê man tinh thần. Kìa em coi, cô con gái đẹp, ai lại đi nằm xuống đất để đến nỗi lấm láp thế kia? Mà ai lại đi chân không như thế kia bao gi�
Cúc bẽn lẽn nhìn xuống chân, lấy tay phủi bụi bám và o quần áo.
Dần dần Cúc đã biết chăm đến sá»± Ä‘iểm trang, chân Ä‘i dép da láng, quần áo chải chuốt, tóc vấn cẩn tháºn.
Một hôm, cô vừa toan quì xuống đắp mả, thì Giao giữ lại bảo:
- Nếu em muốn anh yêu em thì em đừng vầy đất nữa kia.
Cúc mỉm cÆ°á»i, cặp mắt sáng quắc nhìn Giao:
- Nhưng em có vầy đất đâu? Em đắp mồ cho mẹ em đấy chứ.
- Em quên à ? Mẹ mất ở Hà Nội kia mà ?
Cúc ngơ ngác:
- Thế đây là đâu?
- Äây là là ng ta và chá»— nà y là cái rãnh xẻ để tát nÆ°á»›c.
Cúc ngần ngừ có ý nghi hoặc, nhÆ°ng hình nhÆ° sợ hãi ngÆ°á»i yêu, nên không dám đắp đất nữa.
|
|
|
|
|
Re:Tình điên
November 26, 2003, 03:56 PM
|
|
Nhá» vá» những ống tiêm thuốc bổ, và nhất là nhá» vá» tình âu yếm dịu dà ng của Giao, bệnh thần kinh của Cúc má»™t ngà y má»™t thuyên giảm. Rồi ná»a tháng sau, tuy Cúc vẫn còn mê sảng, nhÆ°ng sá»± Ä‘i theo đám ma hình nhÆ° đổi hẳn ra má»™t cuá»™c Ä‘i chÆ¡i mát của đôi bạn trẻ. Vì tình nhân loại, Giao má»™t ngà y má»™t thêm đằm thắm, thân máºt. Còn Cúc thì ngà y má»™t thêm chăm chỉ đến sá»± Ä‘iểm trang.
Má»™t hôm, chà ng đến hÆ¡i trá»…. Cúc y phục chỉnh tá», quần trắng, áo trắng, mái tóc rẽ lệch, Ä‘Æ°Æ¡ng Ä‘i Ä‘i, lại lại, băn khoăn khó chịu ở trÆ°á»›c cá»áº¡ Vừa thoáng thấy chà ng ở Ä‘Ã ng xa, cô chạy vá»™i lại, trách:
- Sao hôm nay anh đến muá»™n thế? Em giáºn lắm. Äã đến giá» Ä‘Æ°a đám rồi.
Giao nét mặt nghiêm nghị, đáp sẽ:
- Nếu em không bá» cái tÃnh giáºn dữ Ä‘i thì anh không yêu nữa đâụ Nhất là em không được quên rằng mẹ em mất đã được bốn, năm tháng rồi. Nay anh chỉ đến rủ em Ä‘i chÆ¡i mát, không phải Ä‘i Ä‘Æ°a đám. Em cố nghÄ© lại xem.
Không biết Cúc có nhá»› ra không, nhÆ°ng vì sợ Giao không yêu, nên khi thấy chà ng há»i lại rằng đã nhá»› ra chÆ°a, thì cô tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp liá»n:
- Em nhớ ra rồi. Mẹ em mất những bốn, năm tháng trước.
Giao gáºt:
- Em Cúc của anh ngoan lă'm. Váºy mai há»… gặp anh thì em phải nhắc lại cho anh nghe cấu ấy, anh sẽ yêu thá»±c nhiá»u, nhé!
Hôm sau, Giao lại đến trá»… hÆ¡n, nhÆ°ng không những Cúc không tức giáºn, cô lại còn vui vẻ đến chà o chà ng, rồi nhÆ° đứa há»c trò nhá», ôn lại câu chà ng dặn:
- Mẹ em chết đã được bốn, năm tháng rồi. Nay anh chỉ đến rủ em Ä‘i chÆ¡i mát, chứ không phải Ä‘i Ä‘Æ°a đám. Váºy anh có yêu em không?
Giao cÆ°á»i, lấy tay Ä‘áºp se sẽ và o má Cúc:
- Anh yêu em lắm.
Câu trả lá»i khiến Giao ngẫm nghÄ©a, mỉm cÆ°á»i.
Rồi câu ấy ngà y nà o chà ng cÅ©ng nhắc Ä‘i nhắc lại, nhắc Ä‘i nhắc lại vì lòng nhân từ hà o hiệp đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i khốn khổ.
Má»™t hôm ngồi má»™t mình, chà ng bá»—ng buá»™c miệng nhÆ° nói vá»›i ngÆ°á»i trong má»™ng:
- Anh yêu em lắm!
Chà ng ngÆ¡ ngác nhìn quanh phòng nhÆ° sợ hãi má»™t sá»± huyá»n bÃ. Vì chà ng nháºn rằng câu ngẫu nhiên ấy nó ở tá»± đáy trái tim, táºn cùng linh hồn thốt ra và không còn ngụ má»™t ý nghÄ©a nhân từ hà o hiệp nữa.
|
|
|
|
|
Re:Tình điên
November 26, 2003, 03:59 PM
|
|
Hôm ấy chà ng Ä‘i thong thả trên con Ä‘Æ°á»ng đất ngòng ngoèo lượn theo cái lạch nÆ°á»›c nhá». Lòng chà ng bối rối, sá»± buồn rầu lá»™ ra nét mặt.
Chà ng có ngỠđâu từ thÆ°Æ¡ng tá»›i yêu, con Ä‘Æ°á»ng lại ngắn đến thế. Cái lòng thÆ°Æ¡ng nhân loại, thÆ°Æ¡ng những sá»± yếu hèn, Ä‘au Ä‘á»›n của loà i ngÆ°á»i, chà ng có ngỠđâu lại trở nên tình ái!
Song chẳng lẽ yêu má»™t ngÆ°á»i Ä‘iên, tuy ngÆ°á»i Ä‘iên ấy là má»™t trang thiếu nữ tuyệt sắc! Phải chăng chà ng chỉ yêu cái hà o nhoáng bên ngoà i?
Không phải. Quyết là không phải.
Chà ng vừa Ä‘i vừa cố phân chất, cố giải phẫu những tÃnh tình của chà ng nhÆ° chà ng đã Ä‘em khoa há»c mà tìm căn nguyên bệnh thần kinh hệ của Cúc. Khi chà ng đã Ä‘Æ°a tÆ° tưởng Ä‘i ngoắt ngoéo hết các con Ä‘Æ°á»ng khúc khuá»·u trong tâm trÃ, thì chà ng mỉm cÆ°á»i, vì trong lúc mê muá»™i, chà ng chỉ nháºn ra được có má»™t Ä‘iá»u là chà ng yêu.
Cái tình yêu ấy, cá»—i rá»… ở lòng thÆ°Æ¡ng mà ra cÅ©ng có, nhÆ°ng nhất là ở sá»± tìm thấy má»™t linh hồn khác thÆ°á»ng, linh hồn dịu dà ng, chất phác ngá»› ngẩn của má»™t cô gái Ä‘iên. Mà ba cái tÃnh tình dịu dà ng, chất phác, ngá»› ngẩn ấy lại rất dá»… cảm Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i.
Nhá»› lại những câu nói tá»± nhiên của Cúc chà ng cảm thấy hay hay, nÅ©ng nịu vừa nhÆ° tiếng trẻ thÆ¡, vừa nhÆ° giá»ng âu yếm của ái tình.
Chà ng thá»±c yêu rồi, yêu má»™t cách vô lý, nhÆ°ng yêu má»™t cách nồng nà n và vÆ¡ vẩn. Mà chỉ còn má»™t tuần lá»… nữa là chà ng đã phải từ biệt ngÆ°á»i chà ng yêu. Biết đâu khi chà ng Ä‘i rồi, bệnh Ä‘iên kia đã thuyên giảm bá»™i phần, đã hầu nhÆ° khá»i hẳn, lại không nặng nhÆ° xÆ°a? Xa sá»± dịu dà ng, xa sá»± âu yếm của chà ng thì Cúc khó lòng khá»i được. Rồi cái thân má»m mại kia đáng lẽ phải chứa má»™t linh hồn lanh lợi sẽ không còn Ä‘á»±ng má»™t mẩu trà thức cá»n con.
|
|
|
|
|
Re:Tình điên
November 26, 2003, 03:59 PM
|
|
Chà ng nghÄ© thế thì chà ng cà ng thấy buồn, cà ng thấy khổ, cà ng thấy thÆ°Æ¡ng, cà ng thấy yêu. Cái nhân loại bé nhá», hèn yếu mà xÆ°a kia chà ng vẫn muốn Ä‘em hết tâm trÃ, Ä‘em hết tinh thần ra thÆ°Æ¡ng yêu, nay đối vá»›i chà ng hình nhÆ° chung đúc cả và o cái thân thể mảnh dẻ của cô gái Ä‘iên.
BÆ°á»›c thong thả, hai tay chắp sau lÆ°ng, chà ng băn khoăn tÆ° lá»±. Bá»—ng vừa rẽ má»™t chá»— Ä‘Æ°á»ng ngoặt, chà ng thấy sừng sững trÆ°á»›c mặt chà ng cô Cúc, váºn quần áo đại tang. Cô ngả đầu, lá»… phép chà o chà ng, rồi buồn rầu cất tiếng run run nói sẽ:
- Thưa ông, tôi...
Cô chỉ nói được có thế. NÆ°á»›c mắt cô ứa ra, khiến cô nghẹn lá»á»‹ Giao vá»™i há»i:
- Có sự gì thế em? Em Cúc của anh... của anh Linh?
Cúc đưa khăn tay lên lau nước mắt, lạnh lùng bảo:
- Ông nói dối! Ông không phải là ông Linh. Ông không thể là ông Linh được!
Hai giá»t nÆ°á»›c mắt ngáºp ngừng dÆ°á»›i cặp mi, Giao lo lắng, khổ sở, đăm đăm nhìn Cúc. Cúc bá»—ng cÆ°á»i ngất, cái cÆ°á»i khoái lạc mà Giao cho là cái cÆ°á»i vô nghÄ©a lý, vô ý thức của ngÆ°á»i Ä‘ie6n. Chà ng sung sÆ°á»›ng cÅ©ng mỉm cÆ°á»i, vì chà ng cho là tri thức của Cúc tuy còn Ä‘Æ°Æ¡ng ở và o giữa chá»— tá»± tri và vô tri, nhÆ°ng đã hÆ¡i chịu xét Ä‘oán. Hy vá»ng lắm rồi!
NhÆ°ng nếu ông thầy thuốc hy vá»ng, thì ngÆ°á»i yêu liệu có hy vá»ng được không? Giao mỉm cÆ°á»i, cái mỉm cÆ°á»i của ông thầy thuốc, của nhà khoa há»c. Phải, nếu Cúc biết suy xét, biết nháºn rõ sá»± thá»±c hÆ° thì liệu Cúc có còn giữ mối cảm tình đối vá»›i ngÆ°á»i mà Cúc nháºn lầm là Linh nữa không? Ông thầy thuốc lại mỉm cÆ°á»i, cái mỉm cÆ°á»i tá»± cao, tá»± đại. Giao nghÄ© thầm: "Ta hãy bá» lòng Ãch ká»· mà mong cho Cúc khá»i hẳn bệnh đã."
Ngắm Giao có vẻ tÆ° lá»±, Cúc hình nhÆ° cố nhịn cÆ°á»i mà nhắc lại lá»i chà ng dặn bữa ná»:
- Mẹ em mất đã được bốn, năm tháng rồi. Nay anh chỉ đến để rủ em Ä‘i chÆ¡i mát, chứ không phải Ä‘i Ä‘Æ°a đám. Váºy anh có yêu em không?
Cô nói dứt câu, bẽn lẽn cúi xuống nhìn dòng nÆ°á»›c chảỵ Giao cÆ°á»i ra dáng đắc chÃ, trả lá»i:
- Anh yêu em lắm chứ!
Hai ngÆ°á»i yên lặng Ä‘i bên cạnh nhau. Bá»—ng nhÆ° vì sá»± sung sÆ°á»›ng xúc Ä‘á»™ng tâm hồn, Cúc lim dim cặp mắt nhÆ° má»™ng, cất tiếng nói:
- Nà y anh ạ! Em chỉ muốn suốt Ä‘á»i được cùng ngÆ°á»i yêu ở trong cái cảnh dịu dà ng, êm ái nà ỵ Anh hãy trông: con Ä‘Æ°á»ng quanh co dÆ°á»›i bóng lá cây um tùm, bên dòng nÆ°á»›c trong nhÆ° lá»c, thá»±c Tạo hóa đã riêng gây nên để tặng hạng ngÆ°á»i biết yêu thưởng thức.
Giao mỉm cÆ°á»i:
- Em là m thÆ¡ đấy à ? Anh xét ra có hai hạng ngÆ°á»i thÃch ngâm vịnh và có tà i ngâm vịnh, là hạng ngÆ°á»i thi bá và hạng Ä‘iên rồ.
Cúc nghiêng cái đầu hÆ¡i rung Ä‘á»™ng, mái tóc se sẽ lung lay trÆ°á»›c cÆ¡n gió chiá»á»¥ Và nà ng há»i lại:
- Váºy anh cho em là ngÆ°á»i Ä‘iên hay là thi sÄ©?
- Em vừa là điên vừa là thi sĩ?
Cúc cÆ°á»i ngất:
- Thế thì anh lầm.
Cô ngẫm nghĩ mấy giây, rồi nói tiếp:
- Nhưng không, anh nói đúng đấy: vì xét kỹ thì em điên thực, mà khổ cho em, em lại tự biết em điên.
Giao sá»ng sốt nhìn Cúc lấy là m lạ rằng lá»i nói của ngÆ°á»i Ä‘iên sao lại có luáºn lý đến thế. Chà ng ngá» vá»±c, lẩm bẩm: "Không có lẽ". Nhá»› lại những câu há»i thứ nhất của Cúc, khi Cúc má»›i gặp chà ng ban nãy, Giao cà ng nghi lắm. NhÆ°ng bây giá» thì sá»± nghi hoặc của chà ng là m cho chà ng sung sÆ°á»›ng. Chà ng mỉm cÆ°á»i, nghÄ© thầm: "Có lẽ thế chăng?"
Äêm hôm ấy ở ấp Hồng Giang và ở là ng Hồng Thủy có hai ngÆ°á»i thức suốt sáng.
Hôm sau, mặt trá»i vừa rạng đông, trên con Ä‘Æ°á»ng từ ấp tá»›i là ng, quanh co bên cái lạch nÆ°á»›c nhá», đã thấy Giao thung thăng bách bá»™. Chà ng tá»›i Hồng Thủy là m gì sá»›m thế? Äến chà ng, chà ng cÅ©ng chẳng biết tại sao.
Tá»›i cổng nhà cụ Tú Vụ, chà ng đã toan Ä‘i qua không và o, nhÆ°ng có cái mãnh lá»±c gì nó giữ chân chà ng lại. Chà ng mỉm cÆ°á»i, chép miệng rồi gá»i cổng.
Gặp chà ng, cụ Tú vui mừng, nhưng không thể không lấy là m lạ vỠsự đến chơi sớm quá như thế. Chừng chà ng cũng đoán được ý nghĩa của cụ, nên nói chống chế ngay:
- Thưa cụ, hôm nay tôi lại sớm là vì thứ thuốc bổ nà y cần phải tiêm và o buổi sáng.
Cụ Tú chắp tay cung kÃnh trả lá»i:
- Xin cảm Æ¡n ông. Má»i ông ngồi chÆ¡i để tôi gá»i cháu nó rạ
Cúc nằm ở buồng bên cạnh nghe rõ tiếng Giao, trong lòng mừng rỡ, nhÆ°ng vá» ngủ mê mệt hai, ba tin gá»i cÅ©ng không dáºá»µ Là vì đêm hôm trÆ°á»›c, không chợp mắt, cô sợ sá»± mệt nhá»c là m mất vẻ kiá»u mị của cô, nên cô muốn tránh mặt ngÆ°á»i yêu. Còn Giao nghe có tiếng gá»i mà Cúc vẫn ngủ mê thì gạt Ä‘i mà nói rằng:
- Thôi để lát nữa tôi trở lại cũng được.
Cụ Tú lấy là m ngượng, đáp:
- Thế thì là m phiá»n ông quá. Ông để tôi và o đánh thức cháu dáºá»µ
- Không nên, cụ ạ. Phải để cho cô ấy nghỉ chứ. NgÆ°á»i mắc bệnh thần kinh hệ cần nhất là phải ngủ nhiá»u.
- Cảm Æ¡n ông, tôi không biết lấy gì trả Æ¡n ông cho xứng đáng. Thá»±c ông đã cải tá» hoà n sinh cho cháu. Bệnh cháu mÆ°á»i phần đã khá»i đến quá chÃn rồi.
Giao mỉm cÆ°á»i:
- ThÆ°a cụ, có gì mà cụ phải nói đến Æ¡n vá»›i huệ? Bổn pháºn của loà i ngÆ°á»i là phải cứu giúp lẫn nhau, khi mình có thể cứu giúp được. Nếu cô Cúc qua khá»i cái tai nạn nà y thì tôi sẽ sung sÆ°á»›ng suốt Ä‘á»i. Há chẳng phải cụ là ân nhân của tôi sao?
Chà ng biết mình nói há»›, - mà câu nói há»› ấy chà ng có ngỠđâu đã khiến ở buồng bên Cúc cÆ°á»i thầm - nên nói chữa ngay:
- Vì cụ đã giúp tôi được có cái hân hạnh, cái hạnh phục là m nổi má»™t công cuá»™c gá»i là có Ãch cho Ä‘á»i.
Trong năm hôm sau chót, Giao và Cúc luôn luôn cùng nhau dạo chÆ¡i bên dòng nÆ°á»›c. Hình nhÆ° hai ngÆ°á»i Ä‘á»u tưởng đến ngà y ly biệt sắp tá»›i, nên tình bè bạn cà ng thêm thân máºt. Có hôm buổi sáng sá»›m, không hẹn hò mà hai ngÆ°á»i cùng lang thang dÆ°á»›i rặng cây, rồi gặp nhau ở giữa Ä‘Æ°á»ng. Tuy hai ngÆ°á»i không há» ngỠý vá»›i nhau, nhÆ°ng cùng hiểu rằng thá»i giá» gặp gỡ chỉ còn có trong Ãt bữa, những buổi chiá»u ngắn ngủi sao đủ giải tá» nổi lòng yêu?
Mà câu chuyện thì có gì đâu! Quanh quẩn chỉ nÆ°á»›c cùng trá»i, chỉ cây cùng cá», vì cái mục Ä‘Ãch nói chuyện để giúp bệnh nhân biết tá»± suy xét theo lối khoa há»c nay không còn ở trong ý nghÄ© của Giao nữa. Nay chà ng nói chuyện là vì má»™t lẽ khác hay đúng hÆ¡n, chẳng vì má»™t lẽ gì nữa.
Äối vá»›i chà ng thì câu chuyện ấy là câu chuyện thÆ°á»ng, câu chuyện tá»± nhiên, câu chuyện để có chuyện. Song trái lại, vá» phần Cúc thì có khi cô lại phải cố ý nói ngá»› ngẩn má»™t và i câu để chà ng tưởng rằng cô thỉnh thoảng vẫn còn Ä‘iên. Cô muốn thế để đứng trÆ°á»›c mặt Giao cô đỡ bẽn lẽn, cái bẽn lẽn tá»± nhiên của má»™t cô gái tÆ¡ đứng trÆ°á»›c mặt má»™t chà ng tuổi trẻ.
Chiá»u hôm nay là má»™t buổi chiá»u từ biệt của hai ngÆ°á»i. Ngà y mai, Giao phải rá»i Cúc để và o trÆ°á»ng thuốc.
Cúc vừa gặp Giao, cảm Ä‘á»™ng quá, buá»™c miệng gá»i:
- Anh Giao!
Hai cặp mắt nhìn nhau. Hai linh hồn, hai trái tim: một ý tưởng.
Sự yên lặng kể lể biết bao nỗi thương yêu!
Dịu dà ng, âu yếm, Cúc đặt đầu và o vai Giao, ngÆ°á»›c mắt nhìn lên mỉm cÆ°á»i.
Giá» lâu... Giao ghé táºn tai Cúc thì thầm:
- Chúng ta điên.
Cúc cÆ°á»i khẽ gáºt.
|
|
|
|
Nà ng Tiên
Chân Trá»i MÆ¡ Của Khỉ Nhì Là ng hì hì hì
|
|
Re:Tình điên
December 12, 2003, 07:55 PM
|
|
M thich' ca^u chuye^n. na`y Sis . Thanks for posting.
|
|
|
|
|
Re:Tình điên
December 12, 2003, 08:15 PM
|
|
Sorry NT, xmas sắp đến anh xà xá»n cho snowflakes và o forum.... nhÆ°ng lạnh quá là m phần gõ ra chữ Việt bị frozen ...
|
|
|
|
|
Re:Tình điên
December 12, 2003, 08:49 PM
|
|
[color=Purple]Wow ! đẹp quá, thanks anh Bình [/color]
|
Trên Ä‘á»i nà y có rất nhiá»u thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lá»i nói, nhÆ°ng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức má»—i ngÆ°á»i, nó trở thà nh má»™t dấu vết vÄ©nh hằng của cuá»™c sống
|
|
|
Nà ng Tiên
Chân Trá»i MÆ¡ Của Khỉ Nhì Là ng hì hì hì
|
|
Re:Tình điên
December 16, 2003, 09:45 PM
|
|
O có sao anh B ..Tiên type được rồi ...Tiên còn tưởng máy mình có vấn đỠnữa ..thanks anh nha .
Sis NN
|
|
|
|
Trang: 1
|
|
|
|
|