Góc sưu tầm Văn, Thơ : Văn học nghệ thuật « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Lạc loài  [Xem 638 lần]
Bánh Ngó





View Profile
Lạc loài
November 26, 2003, 04:02 PM

Truyện of Hồng Ánh  ( Đông Mai tuyển chọn )


Suốt đêm thằng Vũ cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Nỗi kinh sợ hồi trưa cứ chập chờn trong trí nó. Bên cạnh, anh Hai vẫn đang say ngủ. Ánh đèn đường lờ mờ đủ soi lên khuôn mặt gầy gò đen đúa của anh Hai. Mới ở tuổi mười lăm mà anh Hai nhìn như đã già lắm rồi. Nó lẩm bẩm tự trách phải chi đừng nhào đến vơ vét tô phở cặn ngoài chợ thì đâu bị chó cắn để giờ đây phải nằm lì một chỗ như vầy. Nhưng nó lại tự biện hộ thì từ xưa nay nó cũng làm vậy để thồn cho đầy bụng mà có hề hà gì đâu! Bực bội nó đập mạnh tay lên sàn chợ, miệng chưởi thầm: "xui thiệt".

Càng nghĩ nó lại càng nhớ con Mai. Trong đám trẻ côi cút này ngoài anh Hai ra con Mai là bạn thân của hai anh em nó. Có lẽ vì cùng xóm, cùng trang lứa lại theo nhau lên thành phố kiếm sống nên tụi nó thông cảm với nhau lắm. Thì nó nói cái gì mà con nhỏ không nghe theo đâu.

Trời ơi, những ngày đầu lạc loài biết là bao khổ sở. Từ ở dưới quê lên không biết ất giáp gì lại không có đồng xu dính túi, bọn nó đã trải qua những ngày đói lạnh may mà nhờ anh Ti (anh của con Mai) cùng với anh Hai nó lanh trí đi khiêng vác cho người ta; làm quần quật mới gượng tới bây giờ. Chỉ tội anh Ti khi không ngủ từ đêm tới sáng rồi đi luôn không thèm nói một lời nào. Nó chỉ nghe người ta bàn tán là bị trúng gió mà chết, để lại con Mai một mình và con Mai bất đắc dĩ trở thành người thân trong gia đình anh em nó. Ba anh em quây quần đùm bọc lấy nhau kể từ ngày đó.

Giang sơn của ba đứa mồ côi là một góc nhỏ nơi hiên nhà lồng chợ với manh chiếu cũ, cái mền rách tả tơi, mấy bộ đồ cũ vá chằng vá đụp, cùng chút ít đồ lặt vặt kèm chai dầu nhị thiên đường phòng khi bấc trắc. Tất cả được xếp gọn trong cái giỏ đệm đậm màu. Hễ công an đuổi bắt, bất cứ đứa nào trong ba anh em nó chụp lấy cái giỏ và sẵn sàng chạy bán sống bán chết. Gia tài to tát nhất là cái thùng đánh giầy mà anh Ti và anh Hai đã gầy dựng dùng kế kiếm sống từ bao năm nay.

Mỗi ngày, khi trời chưa sáng cả ba đã bật dậy trả lại cái không gian tĩnh mịch cho mọi người. Ôi! Giấc ngủ bốn năm giờ sáng ở tuổi mười hai là giấc ngủ ngon nhất, nhiều mộng đẹp vậy mà bọn nó phải lồm cồm ngồi dậy thu dọn, chuẩn bị cho một ngày kiếm sống vất vả. Ban đầu, thuở mới lưu lạc lên đây, phải gắng lắm thằng Vũ mới lồm cồm bò dậy được. Anh Hai thương Vũ nên cứ để cho nó ngủ nán đôi chút nhưng lâu dần chính Vũ là người dậy sớm nhất trong bọn.

Anh Hai nói ở nhà lồng thì tránh được mưa gió lại vừa tiện để anh Hai kịp dậy bắt đầu cho một ngày mới. Thằng Vũ nghĩ đến ngày tháng trôi qua nghiệt ngã, đày đọa tuổi xuân như một bông hoa vừa chớm nở đã bị trận bão đời thổi qua tàn nhẫn ném tả tơi xuống đất. Buồn rầu, nó lẩm bẩm:

- Ừa! ngày mới thì cũng giống như những ngày hôm qua.

Có lần thằng Vũ hỏi con Mai:

- Ê Mai, nếu ai cho mầy một điều ước thì mầy ước cái gì ?

Không nghĩ ngợi, con Mai trả lời liền:

- Tao muốn có ba má, có anh Ti của tao và không phải sống lang thang. Tao cũng muốn được ăn cơm mỗi ngày và được mặc áo đẹp.

Vũ im lặng không trả lời. Nó nghĩ con Mai tham lam ước muốn nhiều quá. Có một điều ước mà nó muốn tới ba bốn thứ lận. Vũ bâng khuâng tự hỏi có phải chính nó cũng mơ ước những điều đó hay không?



Bánh Ngó





View Profile
Re:Lạc loài
November 26, 2003, 04:03 PM

Một cơn gió thoảng nhẹ qua rớt lại chút hơi hướm man mác cho một buổi chiều. Trời đã bắt đầu vào mùa mưa mà sao vẫn còn oi bức lắm. Thằng Vũ cố thả hồn về với vùng sông lạch miền Tây. Giá như ở nhà, giờ này nó đã nhảy đùng xuống ao ngâm mình cho thỏa thích. Nó mường tượng tới cái dáng dấp hao gầy của má nó ngày nào khi đứng nhìn anh em nó ngụp lặn trong ao.

- Bơi qua đây, để má kỳ mình cho; hai anh em thiệt là ở dơ mà.

- Nhất là thằng Vũ người ngợm gì đâu mà hòm không hà.

Nó nhoẻn miệng cười như cố gom lại cái hạnh phúc tuyệt vời nhất trong đời. Rồi những nỗi nuối tiếc, thương nhớ dâng tràn làm nó nghẹn ngào nấc lên má...má... Nỗi lẻ loi cùng sự bất hạnh mà thế nhân đã nhẫn tâm gieo lên cuộc đời anh em nó và cả nhà con Mai cứ mãi lẩn quẩn trong đầu. Thằng Vũ tự hỏi tại sao ba anh em nó lại khổ sở đến vậy nhưng vẫn không sao trả lời được. Cuối cùng nó tự an ủi chấp nhận và đổ lỗi cho số phận.

Khi con Mai chào đời thì má thằng Ti cũng đi gặp ba nó luôn để lại hai anh em côi cút. Không hiểu những đày đọa trần gian đã hành hạ má nó chết hay đã đến lúc bà đã trả xong nợ nần của một kiếp người? Anh em con Mai được một người bà con sống cùng xóm nuôi dưỡng. Từ đó anh em nó mới quen thằng Vũ. Thời buổi này ai cũng quá khổ nên cuối cùng chúng nó phải bỏ nhà ra đi và lưu lạc tới nơi này. Có người gặp nhiều chuyện không may thường tự an ủi mình bằng niềm hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng; riêng thằng Vũ thì hoàn toàn nghĩ khác. Mặc dù chưa lớn hẳn nhưng nó cũng nhìn thấy ngoài xã hội đầy dẫy những bất công như có lần nó nghe loáng thoáng một bài hát nào đó vọng ra từ chiếc máy cát-xét "cuộc đời đen quá đen đen như đời ta". Nó lẩm nhẩm hát theo và xem như là bài đồng dao cho chính những tâm hồn lạc loài như nó.

Tai nạn xảy ra thật đột ngột. Chỉ mới ngày hôm qua con nhỏ đang hạnh phúc với những mơ ước đơn sơ, vậy mà bây giờ mạng sống lơ lửng chập chờn như chỉ mành treo chuông. Thằng Vũ chợt nhớ đến những lần con Mai nguýt mắt, những lúc nó giận hờn. Trời ơi, sao nó thương con Mai quá chừng chừng.

Chung quanh lố nhố những lớp người thi nhau bàn tán:

- Xe mà đụng kiểu này là chết chắc !

- Trời ơi con cái nhà ai để đi rong thiệt tội nghiệp.

Có người ác miệng phang ra một câu thẳng thừng:

- Ôi, thì cũng là mấy đứa nhỏ bụi đời đó mà...hơi sức đâu mà lo. Cách đây mấy bữa chính mắt tui thấy bên ngã tư Bảy Hiền cũng có đứa bị tông xe, nghe đâu cũng chết queo hà.

Mỗi lời nói như từng nhát dao nhọn đâm sâu vào tim thằng Vũ. Họ bình thản nói đến tai nạn xe cộ như chuyện con chó chạy rông bị xe cán chết. Họ đã quên đi chúng nó cũng là con người, đáng sống như bao đứa trẻ khác may mắn hơn còn ba má và được nuôi dưỡng ăn học đàng hoàng.

Bỗng dưng thằng Vũ rùng mình. Nó lay mạnh anh Hai:

- Anh Hai...dậy...dậy...dậy đi anh!

Với giọng say ngủ, thằng Hai càu nhàu:

- Chuyện gì vậy? Thôi ngủ đi.

- Anh Hai, khi nào mình mới về quê hả anh Hai?

Giọng ngái ngủ, thằng Hai trả lời cho qua chuyện:

- Thì từ từ đã...

Im lặng một lúc, thằng Vũ nghe tiếng anh Hai hỏi ngược lại, có lẽ anh nó đã tỉnh ngủ:

- Sao khi không mầy lại đòi về quê?

- Em thấy sợ ở đây quá hà. Mà em cũng nhớ xóm vườn nữa.

Nó bỗng nắm lấy tay thằng Hai:

- Hổng biết con Mai có sống nổi hông hả anh Hai?

Như để trấn an thằng Vũ, anh Hai ngồi bật dậy:

- Không sao đâu. Hồi chiều ghé thăm tao thấy nó không đến nỗi nào, chắc độ năm bảy bữa nữa thì xuất viện. Ừa, mà cái chân mầy ra sao rồi Vũ?

- Em hổng sao hết.

Nó nói dối tỉnh bơ, không muốn anh nó phải bận tâm. Mạng sống con Mai là chuyện trước tiên, không vì cái chân của nó để anh Hai phải lo lắng nhiều. Cả đêm, thằng Vũ cắn răng nuốt trôi cái cảm giác đau nhức từ vết thương còn mở miệng toang hoác. Ăn thua gì, đến lúc mưng mủ thì còn đau nhức nhiều, thằng Vũ chép miệng nhủ thầm.

Đổi thế, anh Hai xích lại gần thằng Vũ vừa như nửa nằm nửa ngồi. Anh vắt tay lên trán rồi thở dài:

- Tao nghĩ ngày mai tao phải đưa mầy đi khám lại tao mới yên bụng.

- Em đã nói là không sao mà anh Hai.

Anh Hai dứt khoát:

- Tao đã nói thì phải nghe. Hổng chừng tới cuối năm mình có thể về quê.

- Anh nói thiệt hả anh Hai?

- Có chắc tao mới dám nói chớ. Còn miếng đất nhỏ của bà ngoại, mình sẽ cất chòi ở đó, rồi tao hốt mấy con vịt cho mầy coi chịu hông?

- Em chịu liền. Vậy chớ con Mai có về chung với mình hông anh Hai ?

- Có chớ!

Thằng Vũ hít một hơi thiệt mạnh để đón nhận biển hạnh phúc mênh mông đang kiên nhẫn đứng chờ đợi nó đâu đó trong cuộc đời cùng quẫn. Ngày đó chắc sẽ không xa. Vết thương ở chân hình như đã không còn đau nhức nữa. Thỉnh thoảng có cơn gió về đêm lạnh lùng thổi lùa qua lòng chợ cuốn theo vài thứ rác rưởi tấp vào hiên nhà lồng. Thằng Vũ nắm tay anh Hai thật chặt mỉm cười rồi dần dần thiếp đi...

Đêm thật bình yên vá»›i nhiều má»™ng đẹp Ä‘i vào giấc ngủ của thằng VÅ©. 


Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »