Trang: 1
|
|
|
|
Tuyển Táºp Truyện Ngắn : Thiên Thần Quét Lá ( VÄ©nh Hảo ) [Xem 866 lần]
|
|
|
Tuyển Táºp Truyện Ngắn : Thiên Thần Quét Lá ( VÄ©nh Hảo )
December 02, 2003, 10:19 PM
|
|
[color=Green][size=5][b]Sân ngoà i còn lá[/b][/size][/color]
Có má»™t chú tiểu đâu chừng mÆ°á»i ba tuổi thôi, mà đã bá» chùa của thầy tổ lên tÄ©nh tu trên má»™t ngá»n núi cao, cao đến ná»—i không ai nhá»c công lên đến chá»— chú ở.
Chú tu trên núi đã được bốn năm. Nay chú đã trở thà nh má»™t chà ng thanh niên tu sÄ© cao lá»›n, mạnh khá»e. Lâu lâu chú xuống núi má»™t lần để vá» nhà thăm mẹ và đứa em trai trong là ng. Má»—i lần chú xuống núi, trong là ng ai thấy chú cÅ©ng xì xầm những lá»i khen ngợi hoặc xuýt xoa nhÆ° tiếc rằng chú Ä‘i tu là là m uổng phà mất má»™t thanh niên đẹp trai của là ng xã.
Chá»— chú ở là má»™t hang đá lẩn khuất đâu đó gần đỉnh núi. Cây cối to lá»›n, cá» gai ráºm rịt, bÃt hết má»i chá»— trống, chẳng thấy đâu là con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i lên. Những hiểm trở, gai góc, vách đá cheo leo của ngá»n núi nhÆ° là má»™t thái Ä‘á»™ rõ rệt của chú đối vá»›i tục lụy. ChÆ°a hết, từ ngá»n núi mà chú ẩn dáºt Ä‘i đến má»™t là ng gần nhất cÅ©ng phải Ä‘i băng qua má»™t cánh rừng hoang mà nÆ¡i đó chỉ có Ä‘á»i sống của muông thú chứ không có bóng dáng của loà i ngÆ°á»i. Qua khá»i cánh rừng hoang đó, phải Ä‘i bá»™ khoảng ná»a ngà y Ä‘Æ°á»ng nữa má»›i đến được những bụi tre là m ranh giá»›i của má»™t ngôi là ng, mà trong là ng nà y, có căn nhà nhá» của bà mẹ già của chú.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng, chú xuống núi thăm mẹ và o dịp tết trung nguyên rằm tháng bảy, nhằm và o ngà y lá»… Vu Lan. Chú Ä‘i xuất gia không phụng dưỡng mẹ già được nên má»—i năm cứ và o dịp lá»… Vu Lan—mà ngÆ°á»i ta quen gá»i là Mùa Báo Hiếu—thì xuống núi để thăm mẹ đồng thá»i giảng thuyết đạo lý của Pháºt cho mẹ nghe.
Năm nay, còn ná»a tháng nữa má»›i đến rằm tháng bảy nhÆ°ng chú linh tÃnh có chuyện bất tÆ°á»ng, bèn khăn gói lên Ä‘Æ°á»ng xuống núi sá»›m hÆ¡n má»i năm. Chú phải mất má»™t ngà y để xuống khá»i núi và hai ngà y để ra khá»i rừng, sau đó là ná»a ngà y để đến là ng của mẹ già . Vừa đến đầu là ng, đã có mấy ngÆ°á»i láng giá»ng hối hả chạy đến chá»— chú, vừa vái chà o vừa thÆ°a vá»›i giá»ng ái ngại:
"Thưa chú... thưa chú... có chuyện chẳng là nh..."
Chú há»i mau:
"Chuyện gì váºy?"
"Dạ... cáºu Tú em chú bị... rắn Ä‘á»™c cắn chết. Mẹ chú Ä‘au khổ quá, bỠăn bá» uống, chẳng ai dá»— dà nh gì được. May có chú vá»..."
"Em tôi mất bao lâu rồi?"
"Thưa cũng ba tuần rồi. Mẹ chú ngồi thẫn thỠsuốt ngà y nà y qua ngà y kia..."
Chú lặng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t lúc, không nói gì. Rồi vá»™i và ng vá» nhà tìm mẹ.
Bà mẹ Ä‘ang ngồi lặng câm bên thá»m cá»a, nhìn xa xăm. Thấy chú, đứa con trai yêu dấu của mình trở vá», mắt bà sáng hẳn lên, nở má»™t nụ cÆ°á»i, đứng dáºy. Chú bÆ°á»›c vá»™i đến bên mẹ. Hai mẹ con ôm nhau. Bà mẹ khóc òa lên, chẳng nói được lá»i nà o. Chú thì ôm mẹ má»™t cách ngượng ngáºp tuy nhiên ná»—i thÆ°Æ¡ng cảm của chú lại dâng trà o mãnh liệt. Chú thấy thÆ°Æ¡ng, thấy tá»™i nghiệp cho mẹ quá. Chú không ngá» chú đã bá» mẹ Ä‘i tu bảy năm rồi, mà giỠđây, trÆ°á»›c tình huống nà y, bao nhiêu tình cảm thế tục lại quay vá» dà o dạt nhÆ° thể chú vẫn cứ là má»™t đứa con lâu nay khắng khÃt chÆ°a rá»i mẹ ná»a bÆ°á»›c. Má»™t sÆ¡n tăng ẩn cÆ° trên núi cao, quyết chà đạt đạo thì không có những xung Ä‘á»™ng tình cảm ủy mị nhÆ° váºy. Lâu nay chú tưởng rằng lòng mình đã nguá»™i lạnh vá»›i tình trần, ngay cả tình huynh đệ, phụ tá», hay mẫu tá». Nay, trÆ°á»›c cái chết thảm thÆ°Æ¡ng của đứa em trai và ná»—i sầu thảm Ä‘Æ¡n chiếc của ngÆ°á»i mẹ già , chú nháºn thức tháºt rõ rằng bảy năm xuất gia há»c đạo của mình vẫn chÆ°a đạt được kết quả gì đáng kể. Kẻ ôm chà xuất trần trÆ°á»›c tiên phải ý thức tÃnh cách vô thÆ°á»ng, mong manh, giả tạo của thế gian. NhỠý thức đó mà vượt thoát cái Ä‘au khổ thÆ°á»ng tình của biệt ly chia cách. NhỠý thức đó mà vÆ°Æ¡n lên khá»i cuá»™c Ä‘á»i. NhÆ°ng hôm nay, đứng bên ngÆ°á»i mẹ già đau khổ, chú thấy mình chìm lỉm trong ná»—i thống khổ vô và n của thế nhân. Chú đứng im, ôm mẹ, không nói gì. Bà mẹ thì chỉ khóc nức nở. Lâu lâu bà lại gà o lên, gá»i tên đứa con trai đã chết. Giá»ng bà nghe tháºt bi thảm khiến chú không khá»i bùi ngùi, quặn Ä‘au trong lòng.
"NÃn Ä‘i mẹ, con Ä‘Æ°a mẹ và o trong nhé!"
Rồi chú dìu bà mẹ và o nhà . Ngồi trên chiếc chõng tre, bà mẹ vẫn cứ sụt sùi khóc. Chú ngồi kế bên bà , chẳng biết nói gì. Lâu nay, cứ má»—i lần vá» thăm mẹ, chú có thể giảng cho bà nghe đạo lý vô thÆ°á»ng, nhân quả, v.v... nhÆ°ng bây giá» chú chẳng biết nói gì. Chú không hiểu sao mình lại có thể thụ Ä‘á»™ng, cứng nhắc và vô dụng trong những trÆ°á»ng hợp đặc biệt mà sá»± khổ Ä‘au được biểu lá»™ rõ rệt nhÆ° vầy. Không phải chú đã từng quán sát vá» khổ Ä‘au, quán sát vá» tÃnh hÆ° huyá»…n, tạm bợ của thế gian đó sao! Công phu thiá»n quán lâu nay, coi nhÆ° không kết quả gì trÆ°á»›c thá»±c tế Ä‘au thÆ°Æ¡ng Ä‘ang diá»…n ra trÆ°á»›c mắt.
Rồi cÅ©ng từ Ä‘au thÆ°Æ¡ng nà y, chú biết mình Ä‘ang đứng trÆ°á»›c má»™t hoà n cảnh má»›i, hoà n cảnh khó xá» cho má»™t ngÆ°á»i đã từ bá» gia đình xuất gia. TrÆ°á»›c kia, ngÆ°á»i em trai của chú hãy còn, chú có thể yên tâm rá»i nhà xuất gia, tìm nÆ¡i ẩn tu để đạt đạo giải thoát. Nay đứa em đã mất, chú không thể để mẹ mình phải sống Ä‘Æ¡n côi quạnh quẽ trong tuổi già , không ngÆ°á»i phụng dưỡng dâng cÆ¡m dâng nÆ°á»›c. Huống chi, từ ngà y chồng mất, mẹ chú tuy không nói ra nhÆ°ng hẳn nhiên là trong lòng cÅ©ng mong đợi hai anh em sẽ là m tròn chức năng của những đứa con trai, không để cho dòng há» phải tuyệt tá»±. NghÄ© đến đó, chú không khá»i rùng mình và đau xót cho chà nguyện xuất gia của mình. Chú không ngá» cuối cùng rồi chú cÅ©ng phải Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i nghịch cảnh ghê rợn nhất đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i xuất gia: láºp gia đình. Rõ rà ng nhÆ° váºy. Chú phải láºp gia đình để có con nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng. Không bao lâu đâu, mẹ chú sẽ mở lá»i yêu cầu vá» chuyện đó. ở là ng nà y, và ở trong tá»™c há» nhà chú, chuyện nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng là má»™t bổn pháºn thiêng liêng mà không ngÆ°á»i trai nà o có thể và có quyá»n từ chối, trừ phi kẻ ấy xuất gia. NhÆ°ng nếu là đứa con trai Ä‘á»™c nhất trong gia đình thì chuyện xuất gia hầu nhÆ° không bao giỠđược chấp nháºn nhÆ° là má»™t chá»n lá»±a hợp lý. Trong là ng, ngÆ°á»i ta rất quà mến những ngÆ°á»i xuất gia; nhÆ°ng quan niệm vá» sá»± nối dõi vẫn mạnh mẽ, thâm căn, lâu Ä‘á»i hÆ¡n, khiến ngÆ°á»i là ng không thể chấp nháºn má»™t đứa con trai là m ngÆ¡ trÆ°á»›c sá»± tuyệt tá»± của má»™t gia tá»™c. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có thể chá»n lá»±a má»™t cách nhanh chóng thay cho chú, rằng chú phải trở vá» phụng dưỡng mẹ già và láºp gia đình, có con cái để giữ giống. NhÆ°ng chú, dù gì Ä‘i nữa, cÅ©ng đã xuất gia má»™t thá»i gian, chú thấy khó xá». Chú Ä‘au lòng nếu phải từ bá» cuá»™c sống ẩn tu để trở vá» vá»›i thế tục, và nhất là phải cÆ°á»›i vợ. ở tuổi của chú, trai trong là ng đã có vợ có con cả rồi. Còn chú, Ä‘i tu đã lâu, cho dù đến tuổi trưởng thà nh, cÆ¡ thể nẩy nở, sinh lý phát triển tá»± nhiên, chú cÅ©ng không và hầu nhÆ° chÆ°a há» có ý niệm gì vá» chuyện yêu thÆ°Æ¡ng ai nói chi chuyện cÆ°á»›i vợ. Má»—i khi và o là ng, chú cứ theo luáºt chùa dạy, nhìn dÆ°á»›i đất ngay trÆ°á»›c mặt, cách mình ba bÆ°á»›c, cứ váºy mà đi thẳng, không liếc ngó hai bên. Cho nên, có và o là ng chú cÅ©ng chẳng bắt gặp ai. Giá»›i luáºt bảo vệ chú, tránh cho chú những rung Ä‘á»™ng vỠái và dục. Giá» nà y đây, chú biết là chú sắp mở cái rà o cản giá»›i luáºt ra để chạm trán, đối diện vá»›i cuá»™c Ä‘á»i tục lụy. Chú không biết rõ lắm là khi cÆ°á»›i vợ chú sẽ là m gì để mà có con nối dõi. Chú chỉ hiểu rất đại khái rằng khi ngÆ°á»i nam ngÆ°á»i nữ (không phải là anh chị em ruá»™t của nhau) mà sống chung vá»›i nhau thì... má»™t ngà y nà o đó, ngÆ°á»i nữ tức là cái ngÆ°á»i mà ngÆ°á»i ta gá»i là vợ, sẽ mang thai và cuối cùng đẻ ra con. Thá»±c là chán ngán. Chú thầm nghÄ© nhÆ° váºy. Khó lòng mà chấp nháºn má»™t cuá»™c sống chung vá»›i má»™t ngÆ°á»i khác phái để rồi có con cái nheo nhóc, đủ thứ rối rắm của cuá»™c Ä‘á»i. Hình ảnh những cặp vợ chồng già , trẻ ở trong là ng không há» gây chút hứng cảm gì nÆ¡i chú. Äôi lúc nhìn thấy há», chú chỉ thấy tá»™i nghiệp dùm.
Mấy năm đầu má»›i xuất gia, chÆ°a lên núi ẩn tu, chú được thầy dạy cho rằng muốn đạt đạo giải thoát thì Ä‘iá»u tiên quyết là phải xa lìa ái dục. Chú khát khao giải thoát đến Ä‘á»™ má»™t đêm ná», chú quyết định lạy thầy mà xin lên núi ẩn tu. Thầy ngăn cản, nói rằng chú chÆ°a được chÃn chắn và chÆ°a đủ bản lãnh để sống cuá»™c sống Ä‘á»™c cÆ°. NhÆ°ng chú vẫn không nghe lá»i thầy, lặng lẽ bá» Ä‘i. Năm đó chú má»›i mÆ°á»i ba tuổi, còn bé xÃu mà đã dám má»™t mình Ä‘á»™c cÆ° trên núi. Mấy năm trên núi, trồng rau hái quả, đêm ngà y ngồi thiá»n, tụng kinh, chú nà o biết ái dục là cái gì. Từ ngoại cảnh cho đến ná»™i tâm, chẳng có gì quấy nhiá»…u chú cả. Chú nghÄ© váºy là đã giải thoát rồi còn gì! Váºy đó, mà nay đứng trÆ°á»›c gia cảnh bi thÆ°Æ¡ng, chú má»›i ý thức được rằng giải thoát không phải chỉ Ä‘Æ¡n giản nhÆ° là chú từng quan niệm. Không phải chỉ bá» mặc thế gian ngoà i tai là đã giải thoát.
Chú nhìn mẹ, thấy mắt bà đã ráo lệ nhÆ°ng ná»—i Ä‘au khổ vẫn cứ còn hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nheo và xạm nắng. Chú thÆ°Æ¡ng mẹ lắm. ChÆ°a bao giá» chú thấy thÆ°Æ¡ng mẹ nhÆ° lúc nà y. Chú biết chú nên ở lại bên bà để phụng dưỡng, không thể bá» Ä‘i được nữa. Việc nà y, chú dá»… dà ng chấp nháºn cho dù từ bá» cuá»™c sống xuất gia là má»™t Ä‘iá»u tháºt Ä‘au xót đối vá»›i chú. Tuy nhiên, nếu vá» nhà phụng dưỡng mẹ rồi lại lo cÆ°á»›i vợ để nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng thì chú thấy tâm lý mình chÆ°a thÃch nghi để đồng ý má»™t cách thoải mái được. Nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng, theo chú nghÄ©, chỉ là hà nh Ä‘á»™ng kéo dà i cái giây oan nghiệt sầu não của cuá»™c Ä‘á»i ra mà thôi. NhÆ°ng bây giá», chú Ä‘ang được khuyến khÃch, được yêu cầu Ä‘i và o con Ä‘Æ°á»ng đó. Chú có cảm giác mình nhÆ° má»™t con bò bị kéo và o lò sát sinh. Cuá»™c Ä‘á»i, vá»›i những phiá»n toái của nhân tình thế thái, vá»›i những tham muốn, những sân háºn, si mê v.v... là má»™t cái gì rất kinh khiếp đối vá»›i chú thì giá» nà y chú buá»™c lòng phải bÆ°á»›c và o đó!
Chú Ä‘i quanh trong nhà mấy vòng để suy nghiệm vá» hoà n cảnh của mình, rồi chú lại đến ngồi bên mẹ. NgÆ°á»i mẹ im lặng không nói gì. Bà cÅ©ng đã hết thút thÃt than vản. Bà quay nhìn chú má»™t thoáng rồi cúi mặt nhìn xuống đất. Có lẽ bà đang do dá»± là có nên mở lá»i yêu cầu con mình, má»™t tu sÄ©, trở vá» sống bên mình không. Bà thấy khó lòng để nói ra cái Ä‘iá»u mong má»i đó, dù rằng đó là nhu cầu tá»± nhiên. Bà đã quen nhìn con nhÆ° má»™t tu sÄ© rồi, giá» nà y kêu gá»i ngÆ°á»i tu sÄ© đó hãy là m tròn bổn pháºn là m con, bà thấy tháºt khó xá». Bà cứ ngồi đó, im lặng.
Chú cÅ©ng ngồi im, chÆ°a biết nói gì. Má»™t chặp lâu, chú má»›i yêu cầu mẹ Ä‘Æ°a Ä‘i ra thăm má»™ đứa em. NgÆ°á»i mẹ vá»™i và ng đứng dáºy dẫn chú Ä‘i ngay. Bà có vẻ nhÆ° tin rằng đứa con tu sÄ© của mình sẽ tá»± nguyện quay vá» khi chÃnh anh ta đòi Ä‘i thăm má»™ em trai. TrÆ°á»›c nấm mồ của đứa em trai đã chết hẳn, không thể nà o anh ta quên được rằng mẹ anh bây giá» chỉ còn có má»™t mình.
BÆ°á»›c ra khá»i nhà , hai mẹ con thấy gần nhÆ° cả xóm tụ há»p lại trÆ°á»›c nhà mình. Ai cÅ©ng trố mắt nhìn chú, nhÆ° thể há» Ä‘ang chá» cái kết quả, cái quyết định quan trá»ng từ nÆ¡i chú váºy. Hình nhÆ° ai trong là ng cÅ©ng Ä‘oán biết rằng cái chết của em trai chú sẽ là m thay đổi cuá»™c Ä‘á»i tu hà nh của chú. Mẹ chú chà o má»i ngÆ°á»i. Chú chỉ cúi đầu, không nói gì, lẳng lặng Ä‘i theo mẹ ra má»™ địa. Má»™t và i ngÆ°á»i hiếu kỳ bÆ°á»›c theo sau hai mẹ con.
Chú thắp hÆ°Æ¡ng cho đứa em trai nhá» hÆ¡n mình ba tuổi — thằng em ngoan ngoãn, tháºt thà , cần cù, siêng năng mà trong xóm ai cÅ©ng mến. Nếu ngÆ°á»i em không chết thì có lẽ chỉ trong vòng má»™t hai năm nữa đã có thể là m cha rồi, có thể là m tròn bổn pháºn nối dõi rồi, đâu có cần ngÆ°á»i anh tu sÄ© nà y phải trở vá»! Chú cắm nhang và o cái lá» nhá» trÆ°á»›c bia má»™ của em thì bá»—ng dÆ°ng nÆ°á»›c mắt trà o ra. Khuôn mặt hiá»n háºu của đứa em nháºp nhòa trong là n nÆ°á»›c mắt của chú. Bà mẹ chú thì khá»i nói rồi, bà đã khóc ngay từ khi má»›i bÆ°á»›c đến cổng nghÄ©a trang, nhác thấy má»™ con từ xa. Bây giá» thấy đứa con tu sÄ© chảy nÆ°á»›c mắt, bà cà ng khóc nhiá»u hÆ¡n. Chú nuốt nghẹn, vá»™i và ng lau nÆ°á»›c mắt, lúng túng che giấu, không muốn cho ngÆ°á»i khác biết.
Bà mẹ vừa khóc vừa than oán:
"Con ơi là con... Con đà nh bỠmẹ ở lại một mình sao con!"
Nghe mẹ than mà nhÆ° thầm nhắc chú cái thá»±c trạng hiu quạnh của bà , chú cúi xuống đỡ mẹ dáºy, nói liá»n để mẹ yên tâm:
"Thôi, nghiệp của em con váºy cÅ©ng không tránh được. Mẹ đừng Ä‘au buồn nữa. Lo cầu nguyện cho nó là được rồi. Không có nó thì còn có con. Con sẽ vá» vá»›i mẹ."
Bà mẹ ngÆ°á»›c lên, lau nÆ°á»›c mắt. Bà đã nghe được những lá»i bà mong đợi. Những lá»i đó đối vá»›i bà đáng ra là má»™t lẽ tá»± nhiên thì bây giá», nhÆ° là đặc ân mà bà tưởng là khó có thể được hưởng. Bà nÃu lấy cánh tay rắn chắc của thằng con tu sÄ© để đứng lên.
Chú dìu mẹ bÆ°á»›c ra khá»i nghÄ©a địa. Và i ngÆ°á»i hà ng xóm lẽo đẽo theo sau, chẳng biết theo là m gì, chú tá»± há»i nhÆ° váºy. Dá»c Ä‘Æ°á»ng vá» nhà , bà mẹ bá»—ng ngÆ°á»›c lên há»i lại chú lần nữa cho chắc ăn:
"Con nói con sẽ vỠvới mẹ hở?"
"Dạ, con phải vỠchứ. Mẹ chỉ còn một mình."
Bà mẹ cÆ°á»i vui trong lòng, cho dù bà cÅ©ng vừa mất má»™t đứa con trai cách đây không lâu. Äiá»u mà bà cần lo nghÄ© tÃnh toán lúc nà y đây là là m sao để thằng con trai duy nhất còn lại của giòng há» chấp nháºn sứ mệnh nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng (từ lúc đứa con bị rắn cắn chết, bà nhÆ° giáºt mình thấy rằng vấn Ä‘á» nối dõi của nhà chồng là điá»u cần kÃp chứ không nên cháºm trá»… nữa). Chỉ cần anh ta bằng lòng thôi, chứ chuyện kiếm vợ cho anh ta thì chẳng khó khăn gì. NgÆ°á»i con tu sÄ© của bà vừa to cao, vừa đẹp trai, vừa có há»c, vừa hiá»n đức, chỉ cần thay chiếc áo ca-sa thà nh thÆ°á»ng phục là trở thà nh thần tượng của gái trong là ng cho mà xem. Tháºm chÃ, ngay khi anh ta còn là tu sÄ© mà nhiá»u cô còn nhìn trá»™m liếc lén má»—i khi anh từ trên núi vá» thăm nhà nữa kia. Bà nhá»› tá»›i Liên, cô gái mồ côi ở cạnh nhà , cứ qua nhà há»i thăm chừng nà o chú vá» hoà i. Con Hoa con bà Thuáºn cÅ©ng chẳng vừa gì, có lúc nó đã nói vá»›i bà rằng "chú Ä‘i tu uổng quá bác à !" DÄ© nhiên bà biết con bà đẹp trai, đẹp mà thánh thiện lắm, nhÆ°ng vì anh ta tu, bà không dám nghÄ© tầm báºy. Bây giá», anh ta vá» rồi, anh ta tá»± nguyện vá», bà có quyá»n nghÄ©. Phải nghÄ©, phải tÃnh cái chuyện lấy vợ cho anh ta. Vừa Ä‘i bà vừa Ä‘o lÆ°á»ng, cân nhắc giữa mấy đứa con gái trong là ng mà bà biết. Là m sao thì là m chứ chá»n dâu tÆ°Æ¡ng lai bà phải kỹ lưỡng. Nhất là Tuấn con bà , lâu nay Ä‘i tu chỉ biết tụng kinh niệm Pháºt, ăn chay nằm đất, lại ẩn cÆ° trên núi, nà o có biết cái chuyện Ä‘á»i ra sao. Nếu chẳng may cÆ°á»›i vá» cho anh ta ngÆ°á»i vợ dữ nhÆ° chằn thì khổ cho anh cả Ä‘á»i. Anh ta tu nên hiá»n và khá» khạo biết bao! Không cÆ°á»›i được con vợ nhu mì, đức hạnh thì chắc chắn anh sẽ bị ăn hiếp. Bà không an lòng chút nà o. Thằng Tú em của anh ta cÅ©ng hiá»n khô nhÆ° thầy tu, nhÆ°ng dù sao cÅ©ng có va chạm vá»›i Ä‘á»i, cÅ©ng hiểu được Ä‘á»i chút chút. Äằng nà y, Tuấn tuy là anh, lá»›n hÆ¡n thằng Tú ba tuổi, trông đạo mạo uy nghi khi khoác áo tăng sÄ©, nhÆ°ng khi thay đổi thÆ°á»ng phục thì chỉ còn là má»™t cáºu bé ngá» nghệch, vụng dại mà thôi.
Khi hai mẹ con và o nhà , chú Tuấn đóng cá»a lại thì nhìn thấy mấy ngÆ°á»i hà ng xóm nãy giá» Ä‘i theo hai mẹ con ra nghÄ©a trang, bây giá» cÅ©ng theo vỠđến nÆ¡i, đứng ở ngoà i nhìn và o, xầm xì. Trong số những ngÆ°á»i đó, có má»™t thiếu nữ trạc tuổi chú. Chỉ trong má»™t thoáng nhìn thấy cô ta, chú nhÆ° bắt gặp má»™t cái gì quen thuá»™c nhÆ°ng lại mông lung không hiểu nổi. Thiếu nữ thấy chú nhìn ra thì e thẹn ngó lÆ¡ chá»— khác, miệng hÆ¡i mỉm cÆ°á»i. Chú thấy run lên, hoảng sợ. Chú từng nghe thầy dạy rất nhiá»u vá» những cám dá»— mà má»™t tu sÄ© cần phải tránh để tiến tu trong sá»± nghiệp giải thoát giác ngá»™, trong đó tiá»n tà i và sắc đẹp đứng hà ng đầu. NhÆ°ng đối vá»›i vấn Ä‘á» tiá»n tà i, những ngÆ°á»i xuất gia không mấy hãi sợ. Hoà n cảnh của hỠở chùa, ở vùng quê hẻo lánh, ở rừng sâu hay núi cao, vấn Ä‘á» tiá»n tà i không phải là đối tượng nguy hiểm. Nguy hiểm nhất cho má»i hoà n cảnh vẫn là nữ sắc mà thôi. Chú vá»™i đóng nhanh cánh cá»a rồi cà i then lại. Mặt chú á»ng Ä‘á» lên rồi lại tái mét nhÆ° má»™t kẻ vừa được thoát hiểm. Mẹ chú thấy váºy liá»n há»i:
"Gì váºy? Gì mà ... con giáºt mình hoảng sợ váºy?"
"Äâu có gì đâu mẹ," chú đáp.
Bà mẹ bÆ°á»›c đến cá»a, kéo tấm liếp nhỠở trên nhìn ra ngoà i thì thấy những ngÆ°á»i hà ng xóm vừa tan hà ng, chỉ có Liên ở nhà kế bên là còn tần ngần đứng lại nhÆ° chÆ°a muốn vá». Bà âm thầm ngắm nhìn cô gái mà bà vẫn thÆ°á»ng gặp hà ng ngà y. Bà thấy cô ấy đẹp lạ. Hình nhÆ° chÃnh lúc nà y bà má»›i nháºn ra được cái vẻ mặn mà duyên dáng của Liên. Quần áo Ä‘Æ¡n sÆ¡ xoà ng xÄ©nh của má»™t cô gái quê nghèo không lấp nổi cái nét sắc sảo mà nghiêm trang toát ra từ đôi mắt sáng và sóng mÅ©i thanh cao của cô. Äôi môi hồng, nhá», vá»›i môi dÆ°á»›i hÆ¡i trá» ra nhÆ° nÅ©ng nịu cà ng là m tăng thêm vẻ quyến rÅ© của nà ng. Bà gáºt gù hiểu ra được nguyên do vì sao con bà thất sắc. Và bà thầm nghÄ©: "Tại sao phải tìm kiếm ở đâu cho xa! ChÃnh cô ta là dâu tÆ°Æ¡ng lai của ta đây rồi."
Bà đóng nhẹ liếp cá»a, quay trở lại thì thấy con mình Ä‘ang ngồi nÆ¡i bà n, có vẻ đăm chiêu nghÄ© ngợi chuyện gì quan trá»ng. Bà e dè há»i:
"Con tÃnh sao? Con nghÄ© là con có thể trở vỠđây sống vá»›i mẹ được không?"
Chú Tuấn ngÆ°á»›c lên trả lá»i ngay:
"Dạ được chứ mẹ, đâu có gì trở ngại đâu. Dù gì thì con vẫn là con của mẹ mà ."
Nghe váºy bà cảm Ä‘á»™ng lắm. NhÆ°ng cái Ä‘iá»u bà muốn há»i, bà vẫn chÆ°a biết là m sao để mở lá»i. Mà không nói bây giá» thì chá» lúc nà o nữa. TrÆ°á»›c sau gì cÅ©ng phải cho con mình biết hoặc Ãt nhất cÅ©ng có trÆ°á»›c chút ý niệm gì vá» những gì mà bà mong đợi nÆ¡i anh ta. NgÆ°ng má»™t lúc, bà nói:
"Tá»™i nghiệp thằng Tú, và cÅ©ng tá»™i nghiệp cho con. Nếu nó không... thì con đâu phải bá» tu nhÆ° vầy. Mẹ thấy trong lòng xót xa lắm vì không để cho con Ä‘i trá»n con Ä‘Æ°á»ng của con. NhÆ°ng mẹ biết là m sao hÆ¡n... Giòng há» nhà mình... chỉ còn có con thôi..."
Bà nói váºy, không rõ rà ng lắm, nhÆ°ng chú Tuấn cÅ©ng nháºn ra được ngay cái ý chÃnh của bà . Cái chuyện nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng. Chú thở dà i rồi nói:
"Con biết, con biết con phải gánh cái trách nhiệm mà nếu Tú còn sống nó phải gánh."
Bà mẹ lắng nghe, thÃch ý lắm, nhÆ°ng cÅ©ng chÆ°a dám chắc là con mình đã hiểu mình. Bà không biết là đứa con tu sÄ© khá» khạo của bà nghÄ© gì vá» trách nhiệm của thằng Tú. Trách nhiệm đó không phải chỉ là đi kiếm củi, mang củi ra chợ bán để phụng dưỡng mẹ già mà chá»— chÃnh yếu nhất của trách nhiệm là m con (trai) ở là ng nà y, ở trong giòng há» nhà nà y là sinh đẻ con cái kia. Bà lại dợm lá»i nói tiếp:
"Thá»±c ra chuyện sinh nhai Ä‘á»™ nháºt không phải là điá»u khó khăn cho mẹ. Mẹ có thể bắt chÆ°á»›c cô Liên bên cạnh nhà nuôi tằm dệt lụa cÅ©ng sống được. Cái khó là ... cái mà mẹ không thể là m được, chỉ có con vá»›i thằng Tú là m được mà thôi..."
"Dạ, con biết. Tụi con là thanh niên trai tráng mà , khác với mẹ chứ!"
Bà gáºt gù rồi là m thinh, suy nghÄ©. Anh ta nói váºy là đã biết trách nhiệm thiêng liêng của anh ta chÆ°a nhỉ? Cái trách nhiệm đó đâu phải là chuyện mạnh khá»e, là m việc giá»i dang của trai tráng! Bà kiên nhẫn gợi ý tiếp:
"à mẹ muốn nói là ... gia đình ta cần phải lấy lại sinh khÃ, là m đẹp mặt tổ tông nÆ¡i chÃn suối..."
"Dạ, con biết. Mẹ muốn nói đến chuyện nối dõi đó mà ."
Bà mẹ sáng mắt lên. Bà không ngỠđứa con tu sÄ© của bà cÅ©ng tá»± biết được cái trách nhiệm thế tục nà y chứ không cần bà phải giải thÃch, kêu gá»i dông dà i. Váºy mà bà cứ tưởng anh ta khá» khạo không hay biết gì! Bây giá» anh đã tá»± nói ra, khá»e cho bà biết bao. Bà sung sÆ°á»›ng nắm lấy cánh tay con, nói vá»›i giá»ng phấn khởi:
"ở là ng mình, ngÆ°á»i ta để tang cha mẹ ba năm má»›i tÃnh đến chuyện cÆ°á»›i há»i. NhÆ°ng anh chị em thì không cần phải để tang lâu. HÆ¡n nữa, cái chuyện nối dõi đối vá»›i gia đình nà y là vấn Ä‘á» cần kÃp. Cho nên..."
Chú nghe đến đó liá»n cắt ngang:
"Thưa mẹ, con đã biết. Nhưng con..."
"Khá»i lo. Mẹ lo hết. Mẹ sẽ lo tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn má»i chuyện. Chỉ cần con đồng ý là được rồi, đừng có lo là không có."
"Không phải, ý con muốn nói là con cần phải lên chùa lạy thầy và xin xả giới."
"Nghĩa là sao, mẹ không hiểu?"
"Con đã thệ nguyện giữ mÆ°á»i giá»›i trá»n Ä‘á»i. Nay không giữ nữa thì phải lên lạy thầy xin xả giá»›i, tức là xin bá» lá»i thệ nguyện đó, khi nà o cảm thấy có thể giữ được thì xin giữ lại."
Bà mẹ tỠvẻ ái ngại. Bà sợ con bà đến chùa, gặp thầy, gặp bạn, thấy lại cảnh chùa rồi đổi ý không chịu vỠnhà nữa.
"Không lên chùa xả giới được không con?"
"Thá»±c ra chuyện thệ nguyện giữ giá»›i thì cần có giá»›i sÆ° truyá»n trao, nhÆ°ng khi xả bá» thì chỉ cần đứng trÆ°á»›c bà n thá» Pháºt mà xin xả cÅ©ng được rồi. Tuy nhiên, con muốn nhân dịp nà y, trở vá» chùa để thăm thầy bạn luôn thể. Chỉ hoà n cảnh đặc biệt lắm thì má»›i tá»± xả giá»›i, còn bây giá» có chùa, có thầy thì nên vá» chùa để xả giá»›i."
"Có phải không xả giá»›i thì con sẽ có mặc cảm mang tá»™i má»—i khi là m bất cứ Ä‘iá»u gì không đúng vá»›i giá»›i luáºt, dù rằng con hoà n tục?"
"Dạ phải, thÆ°a mẹ. ChÃnh vì váºy luáºt Pháºt má»›i đặt ra vấn Ä‘á» xả giá»›i."
"Váºy con nhất quyết phải Ä‘i lên chùa?"
"Dạ, con cần phải đi. Nhưng con e ngại là để mẹ ở nhà một mình."
Bà mẹ thở dà i rồi nói:
"Nếu phải váºy thì mẹ cÅ©ng không cản con là m gì. Có Ä‘iá»u, mẹ muốn con hứa vá»›i mẹ."
"Mẹ à , mẹ sợ con Ä‘i luôn sao? ở chùa thì quét lá Ä‘a, vá» nhà thì phụng dưỡng mẹ. Lúc con ở chùa, con đã má»™t lòng siêng năng tinh tấn tu há»c thì nay vá» nhà con cÅ©ng Ä‘em cả lòng mình để là m tròn bổn pháºn đứa con. Là m sao con có thể bá» mẹ mà đi luôn được!"
"Không, không phải mẹ bảo con hứa chuyện đó. Mà chỉ muốn con hứa với mẹ là dù thế nà o đi nữa, con cũng không để cho giòng hỠnhà nà y phải bị tuyệt tự."
Chú Tuấn im lặng một lúc. Chú đã biết không thể tránh cái chuyện đó được nhưng giỠnà y nghe mẹ nói chú vẫn cứ nghe trong lòng như đau nhói và hãi sợ. Chú cúi mặt xuống một lúc rồi ngẩng lên ngay:
"Con hứa vá»›i mẹ. Äó là bổn pháºn mà con, đứa con trai duy nhất của giòng há» phải gánh lấy. Xin mẹ yên tâm."
"Váºy thì tốt rồi. Con có thể lên Ä‘Æ°á»ng ngà y mai. Mẹ ở nhà không sao đâu. Có cô Liên bên cạnh nhà cÅ©ng thÆ°á»ng qua lại giúp đỡ mẹ. Những ngà y thằng Tú má»›i chết, con chÆ°a xuống núi, cô ấy chăm sóc mẹ đó."
"Váºy hả mẹ. Nếu có ngÆ°á»i giúp đỡ, chăm sóc mẹ thì con đỡ lo."
"Cô ấy mồ côi cha mẹ, ở sát bên cạnh nhà mình. Tánh tình cô ấy hiá»n dịu mà lại đảm Ä‘ang việc nhà nên mẹ thÃch cô ấy lắm. Äể chiá»u nay mẹ gá»i cô ấy qua chÆ¡i giá»›i thiệu cho con biết trÆ°á»›c khi con lên Ä‘Æ°á»ng."
"Thôi, khá»i cần mẹ ạ."
"Äừng có sợ mà , trÆ°á»›c sau gì cô ấy và con cÅ©ng thà nh vợ thà nh chồng mà . Biết trÆ°á»›c cÅ©ng là hay hÆ¡n chứ."
"Cái gì? Mẹ đã chá»n cô ấy cho con rồi sao? Con đâu biết cô ấy là ai, mặt mÅ©i thế nà o đâu!"
"Bởi váºy má»›i nói là để gá»i cô ấy qua cho con biết mặt," bà vừa nói vừa cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng nhÆ° thể chuyện thà nh thân của con bà và Liên đã là chuyện ăn chắc rồi váºy.
Mà bà tin nhÆ° váºy cÅ©ng phải. Liên có cảm tình vá»›i con bà ngay từ khi anh ta còn tu, nay biết anh ta hoà n tục, cô ta hẳn là phải thÃch ý rồi. Ngoà i ra, nà ng còn cảm thấy vinh dá»± khi được sánh duyên vá»›i chú rể là má»™t ngÆ°á»i tu có đạo đức nổi danh trong là ng ai cÅ©ng biết. Bà mở lá»i thì nà ng sẽ nháºn lá»i ngay, là m sao mà từ chối cho cam. Bà tÃnh là trong vòng chiá»u hay tối nay bà sẽ gợi ý trÆ°á»›c vá»›i Liên. Sau khi con bà từ chùa vá», sẽ tiến đến việc tổ chức đám cÆ°á»›i. Chuyện hãy còn trong dá»± tÃnh mà đã vui mừng khấp khởi, đến Ä‘á»™ hầu nhÆ° quên luôn cái chết Ä‘au thÆ°Æ¡ng của đứa con trai khác của mình cách đây chÆ°a đầy má»™t tháng.
Chú Tuấn cÅ©ng váºy, chú đã không khá»i nghe má»™t ná»—i xao xuyến lạ kỳ Ä‘ong Ä‘Æ°a trong tâm hồn mình. Chú không ngá» lâu nay tÄ©nh tu trên núi cao, cắt đứt những tham luyến thÆ°á»ng tình của thế gian, váºy mà nghe mẹ khen ngợi má»™t thiếu nữ và nói rằng sẽ cÆ°á»›i nà ng vá» là m vợ mình, lòng chú đã thấy rung Ä‘á»™ng, bâng khuâng khôn tả được. Chú nhÆ° nhìn thấy được những chồi non của ái dục cùng má»™t lúc trá»—i dáºy, vÆ°Æ¡n lên khá»i mặt đất phẳng lặng của tâm mình. Chú không hiểu sao chú lại có thể bị đánh bại má»™t cách dá»… dà ng trÆ°á»›c dục vá»ng, đối thủ hà ng đầu của ngÆ°á»i xuất gia há»c đạo.
Chú Ä‘ang băn khoăn vá»›i những rạo rá»±c, những đổi thay rõ rệt của lòng mình thì nghe có tiếng gõ cá»a. Chú giáºt mình đứng dáºy, nhÆ°ng mẹ chú đã xua tay, nói:
"Con cứ ngồi Ä‘i, để mẹ ra mở cá»a xem thá» ai."
Khi mẹ chú đến nÆ¡i cá»a, lòng chú bá»—ng hồi há»™p, run bấn lên, nhÆ° thể bà đang mở ra cho chú cánh cá»a của má»™t kho tà ng bà máºt. Chú bá»—ng linh cảm rằng ngÆ°á»i gõ cá»a sẽ là thiếu nữ mà mẹ thÆ°á»ng nhắc đến tên, và thiếu nữ đó sẽ là thiếu nữ mà chÃnh chú đã bắt gặp lúc nãy khi chú đóng cá»a. Chú nhìn theo mẹ, dán mắt và o cánh cá»a, chỠđợi.
Quả nhiên, khi mẹ chú mở cá»a ra thì Liên Ä‘ang đứng đợi, hai tay nà ng bÆ°ng má»™t cái khay nhá» thức ăn. Nà ng đúng là ngÆ°á»i thiếu nữ mà chú đã nhìn thấy khi nãy. Nà ng nói vá»›i mẹ chú những lá»i nhá» nhẹ mà chú ngỡ nhÆ° là mình vừa lạc và o má»™t cõi trá»i nà o đó và nghe được lần đầu âm thanh nhẹ nhà ng thánh thót của tiên nữ trên ấy.
"ThÆ°a bác, con Ä‘em qua chút Ãt thức ăn để bác và chú... dùng. Con biết bác và chú Ä‘ang còn bối rối chuyện của em Tú nên chÆ°a chuẩn bị được thức ăn thức uống trong nhà ..."
"Ôi chao Liên à ... con tháºt tốt bụng. Tháºt là phiá»n con quá. Bác có thể tá»± lo được mà . Thôi được, con đã có lòng mang qua, bác không dám từ chối. Cám Æ¡n con. À nà y, sẵn đây bác giá»›i thiệu con cho... Tuấn biết."
Nói rồi bà đón lấy khay thức ăn đặt lên bà n, kéo tay Liên bÆ°á»›c và o trong nhà . Liên hÆ¡i nÃu lại, nhÆ°ng rồi cÅ©ng bÆ°á»›c theo bà đến chá»— chú Tuấn Ä‘ang ngồi.
"Tuấn con, đây là cô Liên mà mẹ nói vá»›i con lúc nãy đây. Liên thì biết con rồi, mẹ khá»i phải giá»›i thiệu."
"Chà o... chú."
Chú Tuấn ngượng ngáºp đứng dáºy, mặt chú Ä‘á» bừng lên, lúng búng nói:
"Chà o... cô."
Bà mẹ cÆ°á»i tủm tỉm trÆ°á»›c cảnh lần đầu tao ngá»™ của đôi trẻ. Rồi bà dắt tay Ä‘Æ°a Liên đến bà n định má»i nà ng ngồi chÆ¡i nhÆ°ng Liên không ngồi, nà ng tá»± nhiên Ä‘i xuống bếp lau chén Ä‘Å©a mang lên. Chú đứng chết trân nhìn theo dáng Ä‘i khoan thai uyển chuyển của nà ng. Có má»™t mùi thÆ¡m nhẹ thoang thoảng mà chú nghÄ© là do nà ng mang đến, là m ngây ngất tâm hồn chú. Trong phút chốc, chú thấy công phu há»c đạo của mình tan tà nh theo mây khói. Cuá»™c Ä‘á»i trÆ°á»›c mặt chú, trÆ°á»›c kia là má»™t bể khổ mênh mông đầy sóng thì nay được phÆ¡i bà y nhÆ° má»™t bức tranh nên thÆ¡, tuyệt đẹp, không có bút má»±c nà o tả xiết. Chú thấy trong lòng dâng lên má»™t niá»m rung Ä‘á»™ng lâng lâng, nhẹ nhà ng. Chú mỉm cÆ°á»i. Chú đón nháºn cuá»™c Ä‘á»i má»™t cách dá»… dà ng không thể tưởng.
Mẹ chú bắt được tia nhìn say đắm của con mình. Bà thầm cám Æ¡n Trá»i Pháºt đã không ngăn cản mà còn khuyến khÃch con bà đáp ứng kỳ vá»ng của bà má»™t cách không khó khăn, vÆ°á»›ng mắc gì.
Liên sắp đặt mâm cơm với hai đôi đũa, hai cái chén trên bà n rồi nói:
"Má»i bác vá»›i... dùng cÆ¡m," rồi cô nói nhá» vá»›i mẹ chú rằng "con nghÄ© chú ăn chay lâu năm rồi, bây giá» chú có vá» luôn không tu nữa thì cÅ©ng phải cần má»™t thá»i gian má»›i ngã mặn được."
"Bác biết chuyện đó. Mà con cÅ©ng tinh ý nữa. Con tháºt trẻ mà chu đáo má»i bá». Nà y, con cÅ©ng ngồi ăn miếng cÆ¡m vá»›i mẹ con bác chứ. Sao chỉ lấy có hai chén hai Ä‘Å©a thôi?" Nói rồi, bà vá»™i vã xuống bếp lấy thêm má»™t chén và má»™t đôi Ä‘Å©a nữa.
Trong lúc đó, Liên bới cơm và o chén. Xong nà ng quay qua, thấy chú Tuấn vẫn còn đứng gần cuối phòng, mắt đăm đăm nhìn mình.
"Má»i... chú."
Chú lúng túng, không biết nói gì.
"Lại ăn Ä‘i con, đừng để cô ấy nhá»c lòng má»i mãi," mang chén Ä‘Å©a từ bếp lên, bà mẹ chú vừa nói.
Chú theo mẹ bÆ°á»›c đến bà n ăn. Liên định rút lui để hai mẹ con tá»± nhiên, nhÆ°ng thấy mẹ chú mang chén lên nên cÅ©ng chần chừ chÆ°a quyết định. Mẹ chú nắm tay nà ng giữ lại, bảo ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh bà . Chú Tuấn vẫn dán mắt nhìn nà ng. Chú thấy nà ng đẹp quá, không giống nhÆ° những mô tả vá» nữ giá»›i trong kinh Ä‘iển mà chú từng Ä‘á»c thấy. Không những từ thể chất qua là n da trắng hồng thÆ¡m tho của nà ng mà ngay cả đến tinh thần của nà ng nữa, chú nhÆ° nhìn thấy, cảm thấy được cái vẻ trong suốt sáng ngần nhÆ° pha lê hay nhÆ° giá»t nÆ°á»›c cam lồ trong vắt từ bình tịnh thủy của đức Quán Thế Âm Bồ Tát. Chú không thấy gì là bất tịnh, là ô uế, là tạp nhiá»…m, là cấu bẩn... nÆ¡i con ngÆ°á»i nà ng cả. Ngược lại, chú thấy nà ng là hiện thân của những gì cao đẹp, thánh thiện, trong sạch nhất của cuá»™c Ä‘á»i.
Mẹ chú đã dá»± tÃnh là sẽ nói chuyện, gợi ý riêng vá»›i Liên rằng bà muốn cÆ°á»›i nà ng cho chú Tuấn. NhÆ°ng bá»—ng dÆ°ng, trÆ°á»›c sá»± đắm say say đắm nhau thấy rõ giữa đôi trẻ, bà thấy không cần phải úp mở gì nữa. Bà muốn nói ngay những gì bà mong Æ°á»›c, ngay bây giá», chứ không còn dịp nà o tốt hÆ¡n, vì ngà y mai con bà sẽ phải lên Ä‘Æ°á»ng vá» chùa để xin xả giá»›i. Má»™t hứa hẹn tuy chÆ°a có sá»± chÃnh thức thừa nháºn của là ng xã xóm giá»ng bằng má»™t lá»… cÆ°á»›i nhÆ°ng cÅ©ng tạo đủ sức mạnh để lôi kéo đứa con trai cÆ°ng của bà quay trở lại cái tổ ấm nà y.
NghÄ© váºy rồi, tay phải cầm tay Liên, tay trái cầm tay chú Tuấn, bà nói:
"Sáng sá»›m ngà y mai Tuấn lên Ä‘Æ°á»ng rồi," (bà nói ngang đây thì Liên sá»ng sốt trố mắt nhìn bà rồi quay sang nhìn Tuấn), "mẹ muốn trÆ°á»›c khi Tuấn Ä‘i, hai con ngay trÆ°á»›c mặt mẹ, hãy hứa vá»›i nhau má»™t Ä‘iá»u là sẽ trở thà nh vợ chồng của nhau, chung sống vá»›i nhau tá»›i ngà y răng long tóc bạc. Mẹ thấy hai con rất xứng vá»›i nhau, không thể chá»n lá»±a được ngÆ°á»i nà o khác hÆ¡n nữa. ThÆ°Æ¡ng mẹ, hai con hãy nói cho chÃnh tai mẹ nghe lá»i hứa của hai con. Nà o, Tuấn, con là trai, con hãy nói trÆ°á»›c. Nói Ä‘i, hứa Ä‘i. Con có muốn cÆ°á»›i Liên là m vợ không?"
Mặt chú Tuấn Ä‘á» bừng bừng lên. Chú không ngá» mẹ lại đặt mình và o má»™t tình thế gay cấn nhÆ° váºy. DÄ© nhiên là chú bằng lòng rồi, nhÆ°ng ai lại Ä‘i há»i thẳng thừng trÆ°á»›c mặt nà ng, là m sao mở miệng được. Chú lúng túng, chẳng biết là m sao. Liên cÅ©ng e thẹn cúi mặt xuống nhÆ° muốn lẩn trốn, dù rằng trong lòng nà ng tháºt sung sÆ°á»›ng.
Mẹ chú nhắc lại:
"Tuấn, con không thương mẹ sao? Con đã nói là con sẽ không từ chối chuyện đó mà . Hứa với mẹ đi nà o."
Ngáºp ngừng má»™t chốc chú má»›i nói:
"Äâu có biết ý của... ra sao?"
Bà mẹ liá»n quay qua Liên. Nà ng Ä‘ang bẻn lẻn vân vê góc áo bà ba của mình.
"Liên con, Tuấn muốn biết ý của con rồi má»›i dám hứa. Váºy con nghÄ© sao? Con có đồng ý là sẽ là m vợ của Tuấn không?"
Liên thẹn thùng, nhưng cũng biết đây là cơ hội tốt của nà ng và Tuấn, nà ng mạnh dạn nói:
"Con muốn biết là ... đi đâu sáng mai cái đã."
"À, lên chùa xin xả giá»›i. Tuấn sẽ Ä‘i trong ba ngà y thôi, sẽ quay lại và chúng ta sẽ tiến hà nh việc tổ chức đám cÆ°á»›i. Bác muốn biết trÆ°á»›c ý của con và Tuấn hôm nay trÆ°á»›c khi Tuấn lên Ä‘Æ°á»ng."
"Dạ... nếu chú đi rồi quay trở lại thì... thì con xin hứa."
"Thấy chÆ°a, Tuấn. Liên đã thuáºn hứa rồi đó. Con sao, con có đồng ý cÆ°á»›i Liên là m vợ không?"
"Dạ... con hứa."
Bà mẹ nắm tay đôi trẻ đặt và o nhau. Hai cánh tay hÆ¡i rút lại lúc đầu nhÆ°ng rồi cÅ©ng Ä‘i theo chiá»u kéo của bà mẹ, tìm đến nhau. Hai bà n tay nắm lấy nhau má»™t lúc bỡ ngỡ. Chú Tuấn nghe nhÆ° có luồng Ä‘iện chạy rần rần và o tim mình. Chú nhìn thẳng và o mắt Liên, không e dè nữa. Liên cÅ©ng mạnh dạn, ngÆ°á»›c nhìn chú, rồi chá»›p chá»›p đôi mắt. Hai bà n tay im lặng. Hai trái tim lên tiếng rá»™n rã. Bà mẹ nói:
"Hai con đã hứa trÆ°á»›c mặt mẹ rồi. Váºy kể từ hôm nay, duyên vợ chồng coi nhÆ° đã thà nh. Mẹ vui mừng đón nháºn Liên và o gia tá»™c nà y."
Nói đến đó, bà mẹ thả tay đôi trẻ ra. Liên định rút tay vá» nhÆ°ng thấy tay Tuấn cứ nắm chặt lấy tay mình nên cứ để yên nhÆ° váºy, chỠđợi. Thấy mẹ tủm tỉm cÆ°á»i, chú giáºt mình buông vá»™i tay Liên ra, rút vá». Chú và Liên nhìn nhau, cảm thấy mình đã là sở hữu của nhau rồi.
Sau bữa ăn, Liên trở vá» nhà nà ng và lo chuẩn bị chút thức ăn để là m hà nh trang cho ngÆ°á»i chồng tÆ°Æ¡ng lai của mình lên Ä‘Æ°á»ng và o sáng sá»›m ngà y mai. Lòng nà ng vui rá»™n rã, nà ng thức luôn cả năm canh để mÆ¡ má»™ng, suy tưởng vá» cuá»™c sống chung Ä‘ang cáºn ká» của nà ng và chú Tuấn, má»™t chà ng trai hiá»n là nh, đẹp trai, đạo đức mà nà ng hằng ôm ấp hình bóng từ mấy năm nay.
Chú Tuấn cÅ©ng không ngủ được. Buổi tối ngồi tham thiá»n, quán tưởng, chú chỉ thấy hình bóng Liên vá»›i môi cÆ°á»i tÆ°Æ¡i nhÆ° má»™t đóa hoa, vá»›i mắt sáng long lanh và hiá»n nhÆ° mắt nai, vá»›i bà n tay má»m mại, vá»›i là n tóc óng ả, vá»›i giá»ng nói thanh tao dá»… mến... Hình ảnh nà ng chiếm Ä‘oạt cả tâm tÆ° chú trong suốt những giá» ngồi thiá»n. Chú mong cho đến sáng để được nhìn lại nà ng lần nữa trÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng.
*
Chùa vắng tanh nhÆ° chùa hoang. Lâu lắm chú má»›i vá» thăm lại chùa nên thấy cảnh chùa có vẻ khác lạ. Tuy nhiên, những ká»· niệm xa xÆ°a cÅ©ng trá»—i dáºy, là m chú thoáng thấy buồn trong lòng. Chú bÆ°á»›c nhanh hÆ¡n vá» phÃa phÆ°Æ¡ng trượng để bái kiến thầy và cÅ©ng để đánh tan Ä‘i những lÆ°u luyến mà chú nghÄ© là vô Ãch vừa má»›i dâng lên trong lòng.
Thầy Ä‘ang ngồi tÄ©nh tá»a trên bồ Ä‘oà n, thấy chú bÆ°á»›c và o, gáºt gù há»i:
"Thiá»n sÆ° xuống núi có duyên sá»± gì lá»›n lao lắm hả?"
Chú Tuấn ngượng ngáºp má»™t lúc, sụp lạy ba lạy rồi quỳ thÆ°a:
"Bạch thầy, gia đình con chỉ còn mẹ già và má»™t đứa em trai. Tháng rồi em con bị rắn Ä‘á»™c cắn chết khi Ä‘ang Ä‘i đốn củi, mẹ con yêu cầu con hoà n tục để lo việc nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng."
"Äau xót thay cho con! Váºy, con tÃnh xin xả giá»›i hôm nay, phải không?"
"Bạch thầy, phải. Con xin thầy cho con xả giới."
"Thầy là m chứng cho rồi, giới đã xả, con yên tâm lo vỠphụng dưỡng mẹ già và lo việc gia tộc."
Chú Tuấn lại lạy thầy ba lạy, nÆ°á»›c mắt chú rÆ¡i xuống đất. Ngà y đầu tiên lạy thầy để xuất gia, chú đâu có khóc nhÆ° váºy.
"Äừng khóc con ạ. Con hẳn biết nghiệp quả của má»—i ngÆ°á»i là cái do chÃnh ngÆ°á»i ấy tá»± tạo và tá»± lãnh thá». Không có gì rÆ¡i ngoà i vòng nhân quả. Con hãy vá» ngay bây giá» Ä‘i. Ta không muốn con ở lại chùa đêm nay."
"Bạch thầy, vì sao? Con muốn ở lại một đêm cuối cùng bên thầy để được chỉ giáo trước khi quay vỠvới thế tục. Xin thầy cho phép."
"Không. Ta không cho phép. Ta muốn con vá» ngay láºp tức, không nên nấn ná."
Biết thầy đã dứt khoát, chú đà nh lạy dà i rồi thưa:
"Dạ, bạch thầy con vá»," chú lại sa nÆ°á»›c mắt. BÆ°á»›c đến cá»a, chú sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì đó, liá»n đứng lại, há»i thầy:
"Bạch thầy, tại sao con tu táºp thiá»n định đã gần bảy năm rồi mà cho đến bây giá» con vẫn chÆ°a thoát ly được ái dục?"
Vị thầy không trả lá»i câu há»i, chỉ nghiêm sắc mặt nói rằng:
"Vá» Ä‘i!"
Chú quà y quả lui ra, rá»i chùa láºp tức. Chú lủi thủi bÆ°á»›c Ä‘i, lòng cứ thắc mắc sao thầy lại xua mình vá» sá»›m.
Chú Ä‘i suốt đêm không dừng nghỉ, má»™t phần vì mong gặp lại mẹ già và ngÆ°á»i vợ sắp cÆ°á»›i, má»™t phần vì nghi ngại là trong sá»± xua Ä‘uổi của thầy có lý do gì liên quan đến mẹ mình ở nhà .
Ngà y hôm sau chú đã vỠđến đầu là ng. Từ xa, chú thấy khói Ä‘en mịt mù trong khắp xóm là ng. Chú kinh hãi, thầm nghÄ©: "Chắc có tai biến gì cho là ng rồi!" NghÄ© váºy, chú vụt chạy nhanh và o là ng. Hai bên Ä‘Æ°á»ng, chú thấy nhà cá»a xác xÆ¡ tiêu Ä‘iá»u. Có nhiá»u tiếng than khóc, nghe rất sầu thảm. Chú vừa chạy vừa hồi há»™p lo sợ cho mẹ già và Liên. Chú tÃnh dừng chân há»i thăm những ngÆ°á»i than khóc, nhÆ°ng đôi chân chú không chịu dừng, nó nhÆ° muốn kéo chú Ä‘i tháºt nhanh vá» nhà mình.
"Mẹ! Mẹ Æ¡i!" chú vừa hét lên vừa xông và o căn nhà cháy rụi của mẹ. Chú tìm không thấy mẹ đâu cả. Chú hốt hoảng chạy ra khá»i nhà , tìm qua nhà của Liên bên cạnh. Nhà Liên gần bên nhÆ°ng cÅ©ng cách má»™t bá» rà o và khoảng vÆ°á»n giữa hai nhà nên khuất sau những tà ng cây. Và o đến sân nhà của nà ng, chú má»›i biết là nhà nà ng cÅ©ng bị đốt cháy nhÆ° nhà mình. Chú tÃnh xô cá»a và o nhà nà ng thì sá»±c nhìn thấy mẹ mình Ä‘ang nằm dÆ°á»›i đất, mặt mà y lem luốc cháy nám. Má»™t cây cá»™t ngã xuống đè ngang ngá»±c bà . Chú vá»™i đỡ cây cá»™t lên, lay gá»i mẹ. Mẹ chú sắp tắt thở rồi. Vá»›i hÆ¡i thở thì thà o, bà nói:
"CÆ°á»›p bóc... hãm hiếp... cả là ng bị tai há»a. Liên... Liên bị... nên nó tá»± tá» rồi. Nó... chết rồi, trá»i Æ¡i! Con dâu của mẹ. Con Æ¡i! Sao gia đình ta tan nát thế nà y... hở con?... (nghẹn ngà o má»™t lúc, bà tiếp) À, mẹ nghÄ© ra rồi, mẹ hiểu rồi... ôi, tất cả Ä‘á»u nhÆ° thế. Con à , con đã hứa là không để giòng há» bị tuyệt tá»±... phải không? NhÆ°ng hôm nay, mẹ xả bá» lá»i hứa cho con, mẹ không buá»™c con phải giữ lá»i hứa đó. Tất cả chỉ là những trò bà y vẽ của thế gian... Con là ngÆ°á»i xuất gia, con đã chá»n đúng Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của mình. Con không cần phải quay vỠđể là m những chuyện của thế tục... HÆ¡n nữa, con và Liên đã hứa trÆ°á»›c mặt mẹ là trở thà nh vợ chồng của nhau. Tuy hai con chÆ°a thá»±c sá»± chung sống nhÆ°ng nghÄ©a vợ chồng và lá»i kết Æ°á»›c thá» nguyện của hai con chẳng phải phút chốc mà quên, mà xóa Ä‘i được. Do đó, mẹ yêu cầu con hãy quay trở vá» chùa vá»›i thầy con. Vá» mặt thế tục, đó cÅ©ng là cách tá» tấm lòng thủy chung của con đối vá»›i nà ng; vá» mặt tu hà nh, cÅ©ng là sá»± lá»±a chá»n tốt đẹp cho Ä‘á»i con. Mẹ yên tâm nhắm mắt nếu con trở lại vá»›i thầy tổ chứ không muốn con dấn bÆ°á»›c trở lại vá»›i dòng Ä‘á»i há»—n mang nà y để là m cái chuyện nối dõi tầm phà o. Thế gian nà y chẳng có gì tồn tại lâu dà i... không có gì đáng để luyến tiếc, váºy thì nối dõi đâu có nghÄ©a gì, con thấy không?"
Chú chỉ ôm mẹ mà lắng nghe, nghẹn ngà o không nói được má»™t lá»i. Äau khổ tá»™t cùng. Chú chÆ°a bao giá» cảm nháºn được má»™t ná»—i Ä‘au khổ to lá»›n đến mức Ä‘á»™ nà y. Chú ngồi vá»›i mẹ mà khóc rÆ°ng rức. Nhìn thi thể mẹ, nghe giá»ng nói thì thà o của mẹ, chú biết mẹ sẽ chẳng còn sống bao lâu. Chú chia xẻ niá»m Ä‘au vá»›i mẹ bằng sá»± im lặng và vòng tay của chú để tiá»…n Ä‘Æ°a bà đi vá» thế giá»›i khác. Má»™t lúc lâu, chú má»›i thức tỉnh rằng chú nên niệm Pháºt lá»›n tiếng để cầu nguyện cho mẹ. Mẹ chú chá»›p chá»›p mắt nhìn, không nói, Ä‘Æ°a tay chỉ và o nhà trong. Chú biết bà muốn nói gì. Có lẽ thi thể của Liên ở trong đó. Mẹ chú muốn chú Ä‘em xác nà ng ra để bên cạnh bà để chú ngồi niệm Pháºt cho cả hai ngÆ°á»i. Chú tạm rá»i mẹ, mở cá»a ra nhìn và o. Liên treo cổ chết trên cây Ä‘Ã ngang duy nhất còn lại trong căn nhà cháy rụi. Xác nà ng thâm Ä‘en, treo lủng lẳng, đôi mắt sáng đẹp và hiá»n nhÆ° nai của nà ng trợn trừng lên; lưỡi nà ng lè ra, tÃm ngắt; đôi môi tÆ°Æ¡i hồng của nà ng cÅ©ng đã biến thà nh bầm xanh. Chú Ä‘au xót gỡ nà ng xuống. Ẵm nà ng ra ngoà i, đặt bên cạnh mẹ. Mẹ chú Ä‘Æ°a tay qua, cầm lấy tay Liên, ứa nÆ°á»›c mắt. Rồi bà nói vá»›i chú:
"Không cần phải nối dõi tông Ä‘Æ°á»ng. Äừng phụ tình của Liên. Hãy chôn mẹ và nà ng bên nhau, cạnh má»™ của Tú."
Äó là những lá»i cuối cùng của bà .
*
Tuấn chôn cất mẹ và Liên trong khu đất nghÄ©a trang, gần má»™ của Tú. Nhiá»u ngÆ°á»i trong là ng cÅ©ng lo chôn cất ngÆ°á»i thân của há». Không ai mà ng để ý đến chú.
Chôn cất mẹ và Liên xong rồi, chú cứ quanh quẩn bên má»™ của cả ba ngÆ°á»i để niệm Pháºt cầu nguyện và thiá»n quán, chẳng muốn rá»i Ä‘i. Suốt cả tuần lá»… nhÆ° váºy mà chú vẫn không ăn không ngủ được. Cho đến đêm thứ tám, chú má»›i mệt má»i ngủ thiếp Ä‘i. Trong giấc mÆ¡, chú thấy mình Ä‘ang chèo má»™t chiếc thuyá»n bé tà trên giòng sông cuồn cuá»™n sóng. Mẹ, Tú và Liên Ä‘á»u từ nÆ¡i bá» xa vẫy tay vá»›i chú. NhÆ°ng ba cách vẫy mang ba ý nghÄ©a khác nhau. Tú vẫy tay nhÆ° giã từ chú; Liên vẫy tay nhÆ° kêu gá»i chú đến vá»›i nà ng; còn mẹ chú thì nhÆ° xua tay bảo chú đừng tấp và o bá». Äang phân vân vá»›i ba cách vẫy tay của ba ngÆ°á»i thì chiếc thuyá»n con của chú đụng phải đá ngầm, vỡ toang. Chú kinh hãi thức giấc.
Mặt trá»i đã lên cao. Chú dụi mắt má»™t lúc má»›i tỉnh trà để nháºn biết chú Ä‘ang ở đâu. Chú tiếp tục ngồi thiá»n nhÆ°ng hình ảnh ba ngÆ°á»i thân cứ lởn vởn trong tâm chú. Cuối cùng, chú sá»±c nhá»› tá»›i thầy. Phải, thầy có linh giác để Ä‘oán biết má»™t sá»± việc bất tÆ°á»ng xảy ra cho gia đình chú. Thầy bảo chú vá» gấp là để nghe những lá»i cuối cùng của mẹ. Chú ôn lại lá»i mẹ dặn. "Con là ngÆ°á»i xuất gia, con đã chá»n đúng Ä‘Æ°á»ng Ä‘i của mình." Chú vá»™i và ng đứng dáºy. Lạy má»™ mẹ ba lạy, từ giã Tú và Liên vá»›i giây phút ngáºm ngùi rồi lên Ä‘Æ°á»ng.
*
Tuấn bÆ°á»›c và o phÆ°Æ¡ng trượng, thấy thầy vẫn ngồi trên bồ Ä‘oà n. Không nói má»™t lá»i, chú sụp lạy thầy. NÆ°á»›c mắt chú rÆ¡i xuống ná»n đất. Lạy xong ba lạy, chú quỳ thÆ°a:
"Bạch thầy, sao con tu táºp thiá»n quán đã gần bảy năm rồi mà vẫn chÆ°a thoát được những Ä‘au khổ thÆ°á»ng tình của thế nhân?"
"Hãy ra ngoà i mà quét sân Ä‘i," thầy chỉ nói vá»›i chú nhÆ° váºy.
Chú lại lạy thầy ba lạy rồi lui ra. Vừa Ä‘i, chú vừa suy gẫm lá»i thầy. Có lẽ thầy muốn nói rằng quét sân chÆ°a sạch thì đừng toan tÃnh đến chuyện và o rừng lên non để là m chà ng ẩn sÄ©.
Chú bÆ°á»›c ra sân. Lá hãy còn rụng đầy mà chÆ°a ai quét. Chú nhá»› có lần thầy dạy chú rằng hãy xem lá Ä‘a rụng ở vÆ°á»n chùa nhÆ° là những phiá»n não tham lam, sân háºn, si mê nÆ¡i chÃnh vÆ°á»n tâm mình. Quét lá và rác rưởi cÅ©ng chÃnh là quét Ä‘i những cấu bẩn của tá»± tâm: không để cho bất cứ má»™t ngá»n lá hay má»™t cá»ng rác nhá» nà o sót lại thì má»›i tạo ra được má»™t khu vÆ°á»n sạch đẹp.
Có má»™t cây chổi nằm trÆ¡ dÆ°á»›i đất, bị lá Ä‘a phủ lấp Ä‘i má»™t ná»a. Chú đến nhặt lấy cây chổi, cầm trên tay má»™t lúc để nhá»› lại bà i nguyện nói vá» quét sân chùa mà lâu lắm rồi vì không quét sân nên chú không Ä‘á»c tá»›i. Chú vẫn chÆ°a quên bà i nguyện.
Gió thổi qua vÆ°á»n chùa là m rụng thêm nhiá»u chiếc lá và ng khô. Chú nhìn cái sân ngáºp lá mà vẫn thấy tâm mình thanh thản, nhẹ nhà ng nhÆ° được trở lại cái thá»i thÆ¡ ấu má»›i xuất gia năm xÆ°a. Chú bắt đầu quét lá. ª
12/91
[color=Brown][size=4][b]Vĩnh Hảo [/b] [/size] [/color]
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Tuyển Táºp Truyện Ngắn : Thiên Thần Quét Lá ( VÄ©nh Hảo )
December 03, 2003, 10:17 PM
|
|
[color=Green][size=4][b] Cây đa chùa cũ [/b] [/size] [/color]
Chú Hữu quét sân xong, không vá»™i và o trong. NhÆ° thÆ°á»ng lệ, chú cầm chổi đến dÆ°á»›i gốc Ä‘a, đặt cây chổi má»™t bên, ngồi nghỉ mệt má»™t chút, hóng gió cho ráo mồ hôi. Rồi chú móc trong túi áo vạt khách ra má»™t mẩu giấy nhá», trên đó chú đã ghi sẵn mÆ°á»i chữ Hán, kèm theo cả âm lẫn nghÄ©a từng chữ. Chú nói vá»›i gốc Ä‘a: "Äa Æ¡i, giúp tôi mau thuá»™c nghe Äa!" Rồi chú bắt đầu há»c. Chú lấy má»™t cái que nhá» viết các chữ ấy trên đất, há»c kỹ từng chữ. Cho đến khi nà o há»c thuá»™c, chú má»›i và o trong để phụ vá»›i cô Diệu Lan nấu bếp.
Chú còn nhá», má»›i mÆ°á»i ba tuổi thôi, nên chú chẳng thắc mắc gì vá» cô Diệu Lan nà y. Ngà y chú và o chùa xuất gia cách đây hai năm, cô ấy đã có sẵn trong chùa, dá»n dẹp lặt vặt, nấu cÆ¡m, giặt đồ, hầu hạ thầy. Chú Ä‘i tu là m chú tiểu thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chú cÅ©ng xăn tay là m việc chùa, phụ giúp cô ấy má»™t tay. Có khi thầy dạy chú rằng cô Diệu Lan không phải là ngÆ°á»i tu nhÆ° thầy và chú, cho nên, đúng ra những công việc trong chùa, chú phải cáng đáng hết. NhÆ°ng vì chú còn nhá», không lo nổi má»i việc, cô Diệu Lan sẽ tiếp tục công việc chùa cho đến khi chú trưởng thà nh. Nghe thầy dạy nhÆ° thế, chú thấy trong lòng biết Æ¡n cô Diệu Lan lắm. Nếu không có cô ấy thì tháºt là cá»±c nhá»c cho chú biết bao. Công việc trong chùa không phải là Ãt. Vừa thỉnh chuông khuya, chuông tối, vừa tụng kinh má»—i ngà y bốn thá»i, vừa quét dá»n trong nhà , ngoà i sân, tÆ°á»›i cây, nấu cÆ¡m, giặt đồ cho thầy... chÆ°a kể có khi còn đấm bóp cho thầy và o má»—i tối nữa.
Và o bếp nấu ăn phụ cô Diệu Lan có nghÄ©a rằng chú đến ngồi quanh quanh bếp để chá» cô ấy sai vặt. Có khi cô bảo chú xách nÆ°á»›c giếng lên cho cô rá»a rau, hoặc rá»a tay rá»a chân. Có khi cô sai chú Ä‘i mua nÆ°á»›c đá ở quán chè đầu Ä‘Æ°á»ng vỠđể cô pha nÆ°á»›c chanh má»i thầy uống — và những lần pha nÆ°á»›c chanh nhÆ° thế, bao giá» cô cÅ©ng tá»± thưởng cô má»™t ly mà không bao giá» cô có ý má»i chú. Có lẽ cô nghÄ© rằng chú có bổn pháºn phục vụ cô, vì cô đã bá» hết thá»i giá» của cô ra để chăm lo việc chùa nhỠđó chú má»›i được chút rảnh rang mà há»c kinh kệ, há»c chữ Hán. Chú mang Æ¡n cô, tất nhiên chú có bổn pháºn phải phục vụ lại cô để Ä‘á»n đáp phần nà o công Æ¡n đó. NghÄ© váºy, chú không dám hó hé hay buồn phiá»n gì. Cô sai gì chú là m nấy. Tháºm chà có khi cô còn sai chú xách nÆ°á»›c và o buồng tắm cho cô tắm nữa.
Buổi tối, cô Diệu Lan ngủ dÆ°á»›i bếp. DÆ°á»›i đó có má»™t phòng riêng dà nh cho cô. Còn chú, chú cÅ©ng có má»™t phòng riêng ở phÃa bên trái của chánh Ä‘iện. Phòng của thầy thì ở phÃa bên phải. Hai phòng cách nhau má»™t khoảng rá»™ng của chánh Ä‘iện. Và hai phòng cÅ©ng cách xa nhà bếp má»™t khoảng sân sau cùng nhà ăn của chùa. Thỉnh thoảng, chú nghe tiếng nói chuyện của cô Diệu Lan và thầy ở bên kia vá»ng qua. Chú biết là cô Lan Ä‘ang đấm bóp cho thầy. Thầy có thói quen phải đấm bóp trÆ°á»›c khi ngủ, không đấm bóp thì không ngủ được. Lâu lâu cô Diệu Lan vá» quê, thầy bảo chú qua đấm bóp thay. Thầy nói tay chú còn yếu lắm, khi nà o chú lá»›n thì má»›i đấm được nhÆ° ý thầy muốn. Cho nên khi cô Diệu Lan từ quê trở lại chùa, thầy lại tiếp tục nhá» cô ấy đấm bóp má»—i tối chứ không bảo chú là m công việc ấy nữa. Chú mừng lắm nếu cô Diệu Lan nháºn là m công việc đó, vì suốt ngà y mệt má»i rồi, chú cÅ©ng chẳng muốn thức khuya để đấm bóp dù chú luôn nghÄ© rằng chú có bổn pháºn phải hầu hạ, phục dịch thầy thay vì ở nhà phụng dưỡng cha mẹ.
Cho đến khi cô Diệu Lan mang thai, chú cÅ©ng chẳng thắc mắc gì cả. Chú chỉ giáºt mình và o má»™t sáng ná» khi phát giác rằng cái bụng của cô tá»± dÆ°ng mà tròn vin nhÆ° cái trái dÆ°a hấu loại thượng hạng. Ngà y nà o chú cÅ©ng gặp cô mà chú không biết bụng cô lá»›n dần. Chú cÅ©ng không biết tại sao cô ấy mang thai nữa. Chú nhá»› hồi ở nhà , khi mẹ chú mang thai, chú hay tá»›i rá» bụng mẹ, há»i:
"Mẹ à , sao mẹ có em bé váºy mẹ?"
Mẹ chú cÆ°á»i, chẳng trả lá»i được. Má»™t lúc sau, bà nói cho qua chuyện:
"Có gì đâu con, tự dưng tới tuổi thì đà n bà phải có thai thôi."
"Váºy hả mẹ."
Từ đó, chú tin rằng con gái lá»›n lên thì có thai. Nay cô Diệu Lan có thai thì đúng rồi, có gì đâu mà thắc mắc. Tuy nhiên, thá»i gian cô ấy mang thai, chú tháºt là cá»±c khổ. Cô ấy nóng tánh là m sao. Hở má»™t chút là cô la cô mắng cô chá»i chú. ChÆ°a hết, cô sai chú liá»n tay. Cô ngồi má»™t chá»—, chỉ tay năm ngón, là m chú mệt đứt hÆ¡i. Bụng cô cà ng lá»›n, chú cà ng mệt nhá»c vá»›i công việc. Chú thầm cầu mong cô sau lần có thai nầy là đủ rồi, đừng có thai thêm lần khác nữa. CÅ©ng trong thá»i gian nà y, cô không đấm bóp cho thầy nên má»—i tối chú phải qua phòng thầy đấm bóp cho thầy trÆ°á»›c khi ngủ. Thầy dạy:
"Nè, cô Diệu Lan bụng mang dạ chá»a, con phải hết lòng giúp đỡ cô ấy nghen. Äừng để cô ấy phải là m những công việc nặng nhá»c. Thấy cô là m gì thì mình già nh lấy mà là m, không phải đợi cô ấy sai. Khi nà o sanh xong cô ấy sẽ là m việc bình thÆ°á»ng lại, khá»i phiá»n con nhiá»u. Thá»i gian nà y thì chịu khó Ä‘i. Muốn tu thà nh Pháºt thì phải táºp tu, táºp chịu cá»±c nhá»c cho quen."
Chú chỉ dạ và im lặng đấm bóp. Lâu nay ở chùa chú chẳng bao giá» nệ hà chuyện gì. Chùa chỉ có ba ngÆ°á»i: thầy, cô Diệu Lan và chú. Thầy và cô là ngÆ°á»i lá»›n tuổi, nhÆ° cha mẹ, nhÆ° cô nhÆ° cáºu trong nhà , có sai chú là m việc thì cÅ©ng là lẽ tá»± nhiên. Tuy nhiên, đôi lúc chú thấy buồn tủi khi bị cô Diệu Lan la mắng. Thá»i gian mang thai, cô cà ng dữ dằn hÆ¡n, đụng đâu phang đó, đến thầy mà cô còn không vị nể huống chi là chú. Bị cô la vì những chuyện vô lý, chú ấm ức lắm nhÆ°ng chẳng biết bá»™c bạch vá»›i ai. Mấy phen chú trình lên thầy rằng chú bị cô ấy trách oan thì thầy gạt Ä‘i, cứ bênh vá»±c cô ấy, chẳng kể gì đến những gì chú nói cả. Những lần nhÆ° thế, chú chỉ biết ra ngồi ngoà i gốc cây Ä‘a, khóc má»™t mình. Từ lúc con chó tên Tuất ở chùa—ngÆ°á»i bạn thân yêu duy nhất của chú—bị xe cán chết, chú chỉ còn biết tâm sá»± vá»›i cây Ä‘a trÆ°á»›c sân. Cây Ä‘a không biết nói, không ve vẫy liếm tay liếm chân chú, không kêu sủa nhÆ° con Tuất nhÆ°ng chú biết cây Ä‘a lúc nà o cÅ©ng lắng nghe má»™t cách chân tình những gì chú tâm sá»±. Chú để ý má»—i lần chú buồn và khóc, tá»± dÆ°ng có gió ở đâu thổi qua, lá Ä‘a xà o xạc, các giây leo Ä‘ong Ä‘Æ°a trÆ°á»›c mặt chú. Chú cho đó là cách mà cây Ä‘a biểu lá»™ tình cảm của nó. Chỉ có cây Ä‘a đó má»›i an ủi được chú mà thôi. Khi được cây Ä‘a an ủi, nÆ°á»›c mắt chú cà ng rÆ¡i nhiá»u hÆ¡n. Chú có cha mẹ chứ chẳng phải không. NhÆ°ng chú là đứa bé khó nuôi, cha mẹ lại nghèo, nên nghe lá»i ngÆ°á»i ta, Ä‘em chú lên gởi ở chùa cho thầy nuôi dùm. Chú và o chùa ở thì tá»± dÆ°ng má»i thứ bệnh Ä‘á»u hết, ngay cả cái bệnh còi mà cha mẹ chú nghÄ© là không thể trị được cÅ©ng hết luôn và chú Ä‘ang nẩy nở phát triển thấy rõ chứ không đèo đẹt nhÆ° trÆ°á»›c kia nữa. Vì thế, nếu chú có thÆ°a vá»›i cha mẹ những chuyện là m chú buồn thì cha mẹ cÅ©ng chỉ bênh vá»±c thầy, bênh vá»±c cô Diệu Lan để mà qui lá»—i cho chú thôi. Tháºm chÃ, cha mẹ chú còn có ý nghÄ© rằng sẽ gởi chú luôn ở chùa chứ không Ä‘em chú vá» lại vá»›i gia đình nữa, thì chuyện gì cha mẹ cÅ©ng muốn cho qua để êm thắm chứ đâu có dám bênh vá»±c chú để rồi mất lòng thầy cô đâu. Những cảm nghÄ© đó chú Ä‘á»u nói cho cây Ä‘a nghe. Chú nói rằng ngoại trừ con Tuất và cây Ä‘a ra, không ai thÆ°Æ¡ng chú hết. Chú còn nghÄ© rằng nếu đức Pháºt có hiện xuống ngôi chùa nà y thì ngà i cÅ©ng Ä‘i gặp thầy trụ trì—ngÆ°á»i có thẩm quyá»n của chùa—để nói chuyện chứ là m sao ngà i để ý tá»›i má»™t chú tiểu nhá» bé nhÆ° chú.
Hôm nay chú lại bị cô Diệu Lan quở trách nữa. Chuyện chẳng có gì quan trá»ng. Chú Ä‘ang ngủ trÆ°a trong phòng riêng thì cô và o gá»i giáºt dáºy, sai ra chợ mua cho cô trái xoà i xanh. Chú không muốn Ä‘i, chùng bùng, ngồi ì má»™t chá»—. Cô tru tréo lên. ChÆ°a đầy má»™t phút sau là thầy bÆ°á»›c xuống. Cô nói liá»n mà nhÆ° trách thầy không biết dạy chú váºy:
"Sai nó ra chợ má»™t chút mà cÅ©ng không được nữa. Äó, rồi ngồi má»™t đống!"
Chú vùng vằng nói:
"Hồi sáng Ä‘i chợ sao cô không dặn mua luôn má»™t lần, bây giá» lại bảo Ä‘i chợ nữa. Mà có mua cái gì quan trá»ng! Trái xoà i chứ gì đâu!"
"Câm miệng," thầy nói, "cô sai thì Ä‘i, không được cãi. Chú muốn ở chùa hay muốn ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng?"
Chú vá»™i và ng đứng dáºy, xuống bếp rá»a mặt rồi cầm tiá»n ra chợ. Cô còn dặn chú mua xoà i ở đâu, lá»±a xoà i nhÆ° thế nà o. Chú là m thinh không dạ không ừ. Ra tá»›i gần cổng chùa, chú còn nghe thầy nói vói theo:
"Khi nà o cô sai mà chú không muốn đi thì chú lên đây nói tôi, tôi đi."
Äi bá»™ má»™t mình dÆ°á»›i trá»i nắng chang chang, chú thấy trong lòng tháºt là bá»±c dá»c. ChÆ°a bao giá» chú thấy bất mãn nhÆ° lúc nà y. Tại sao chỉ ăn má»™t miếng xoà i cho vui mà bắt má»™t đứa con nÃt dang nắng Ä‘i xa nhÆ° vầy! Thèm gì mà bất nhÆ¡n váºy! Chú đây còn là con nÃt mà chú có thèm ăn vặt báºy bạ đâu. Tá»± dÆ°ng nổi hứng giữa trÆ°a bảo Ä‘i mua xoà i!
Äi gần tá»›i chợ, ngang má»™t tiệm bán sách báo và dụng cụ há»c sinh, chú bá»—ng bắt gặp má»™t chú tiểu khác đâu chừng mÆ°á»i sáu tuổi Ä‘ang đứng trong tiệm. Chú tò mò đứng lại nhìn. Chú tiểu kia mặc áo dà i năm thân mà u lam trông Ä‘Ã ng hoà ng, chững chạc lắm chứ đâu nhÆ° chú chỉ mặc bá»™ đồ vạt khách Ä‘á» loét (áo hÆ¡i giống áo bà ba, may thêm má»™t vạt ngắn phÃa bên phải; quần thì luồn giây thun, cùng mà u vá»›i áo). Äồ vạt khách chú báºn thì suốt ngà y nà y qua tháng ná» chẳng thay đổi dù ở trong chùa hay Ä‘i ra Ä‘Æ°á»ng.
Ông chủ tiệm thấy chú đứng tần ngần trÆ°á»›c cá»a tiệm bèn nói vá»›i chú tiểu bên trong:
"Kìa, có bạn chú ở ngoà i kìa."
Chú tiểu kia quay nhìn ra. Hai chú bỡ ngỡ ngó nhau má»™t lúc. Chú tiểu trong tiệm sách bá»—ng Ä‘Æ°a hai tay chắp lên ngá»±c chà o chú. XÆ°a nay chẳng ai chà o chú nhÆ° váºy cả. Chú lúng túng chắp tay chà o lại. Chú không ngá» chú tiểu kia lá»›n tuổi hÆ¡n mình mà lại chà o mình lịch sá»± nhÆ° thế. Chú tiểu kia dạn dÄ©, từ trong tiệm bÆ°á»›c ra, đến gần chú, há»i:
"Chú ở chùa nà o váºy?"
"ở chùa Nghĩa Trủng."
"Nghĩa Trủng?"
"Ừ, Nghĩa Trủng. Còn chú?"
"ở chùa Từ Quang. Chú đi đâu đó?"
"À... đi chợ. Còn chú?"
"Äi mua táºp và bút máy. Tại vì sắp tá»›i ngà y khai giảng rồi. Vô đây chÆ¡i."
Chú rụt rè bÆ°á»›c và o. Mắt liếc nhìn cách ăn báºn của chú kia và thấy rõ sá»± khác biệt giữa mình vá»›i chú ấy. Chú có vẻ luá»™m thuá»™m lôi thôi quá. Tuy rằng ở chùa thì chẳng cần phải ăn diện gì, nhÆ°ng Ãt nhất cÅ©ng phải tÆ°Æ¡m tất, gá»n ghẽ khi ra Ä‘Æ°á»ng. Thầy và cô Diệu Lan chẳng há» nghÄ© đến chuyện sắm áo dà i cho chú mặc ra Ä‘Æ°á»ng. Ngay cả đôi dép cÅ©ng không mua, Ä‘i đâu chú cÅ©ng cứ Ä‘i chân trần nhÆ° má»™t hà nh khất. Ão quần thì Ä‘á» loét Ä‘á» loe vá»›i loại vải rẻ tiá»n nhất. Trông chẳng ra con giáp nà o cả.
Chú kia lại há»i:
"Chú pháp danh gì?"
"Pháp danh? À... tôi quên rồi vì chÆ°a bao giá» thầy gá»i bằng pháp danh cả. Tên tôi là Hữu. Chú có pháp danh rồi hả?"
"Ừ. Tôi pháp danh là Tâm Tuệ. Chú chuẩn bị sách vở Ä‘i há»c chÆ°a? Chú há»c ở đâu?"
"Há»c ở trÆ°á»ng Bồ Äá». Sách vở chÆ°a sắm."
"TrÆ°á»ng Bồ Äá» thôi hả, chứ không và o Pháºt há»c viện à ? Pháºt há»c viện sắp sá»a khai giảng, các chùa Ä‘ang chuẩn bị cho các chú tiểu nhÆ° tụi mình và o đó."
"Pháºt há»c viện là cái gì?"
"ủa, chú không biết hả? Pháºt há»c viện là trÆ°á»ng dạy cho tụi mình vá» giáo lý, kinh Ä‘iển, chữ Hán, các thứ đó."
"Tôi có há»c chữ Hán và há»c kinh ở chùa, thầy tôi dạy."
"NhÆ° váºy đâu có đủ. Chùa nà o cÅ©ng có dạy nhÆ° váºy hết, nhÆ°ng muốn há»c theo trÆ°á»ng lá»›p, theo chÆ°Æ¡ng trình của Giáo Há»™i Ä‘Ã ng hoà ng thì phải và o Pháºt há»c viện kia."
"Váºy hả! Tôi đâu có biết. Pháºt há»c viện xa không váºy?"
"Xa. Pháºt há»c viện ở táºn trong Há»™i An, cách đây chừng ba mÆ°Æ¡i cây số."
"Váºy sao mình Ä‘i há»c má»—i ngà y được?"
Tâm Tuệ cÆ°á»i nói:
"Äâu có Ä‘i má»—i ngà y, mà mình phải tá»›i Pháºt há»c viện ở luôn tại đó mà há»c. Äó là chá»— cho tụi mình vừa ở vừa tu vừa há»c."
"NhÆ° váºy ở đó chắc đông bạn bè lắm hả?"
"DÄ© nhiên là đông rồi. Pháºt há»c viện nà o cÅ©ng có khoảng bảy tám chục tăng sinh ngang tuổi ngang lá»›p vá»›i nhau."
"Là m sao mình xin và o há»c tại Pháºt há»c viện được?"
Tâm Tuệ suy nghÄ© má»™t lúc rồi trả lá»i:
"À, phải há»c thuá»™c hai thá»i công phu, bốn cuốn luáºt, há»c qua giáo lý sÆ¡ đẳng phổ thông, chút Ãt chữ Hán, đâu chừng 3000 từ là đủ. Rồi phải thi và o nếu Ä‘áºu thì được há»c không thì thôi. Mà phải có Giáo Há»™i hay là thầy bổn sÆ° giá»›i thiệu nữa."
"Thầy bổn sÆ° là ai váºy?" chú Hữu ngây thÆ¡ há»i. Tâm Tuệ tuy không lá»›n hÆ¡n chú Hữu bao nhiêu nhÆ°ng cÅ©ng nhanh trà biết rằng ngÆ°á»i bạn má»›i của mình đã không được may mắn há»c hà nh hiểu biết nhiá»u nhÆ° mình. Tâm Tuệ nói:
"Thầy bổn sÆ° là thầy nháºn cho chú xuất gia, cạo đầu, đặt tên pháp danh cho chú đó."
"Hai thá»i công phu thì tôi biết rồi, nhÆ°ng... bốn cuốn luáºt và giáo lý sÆ¡ đẳng là gì, là m sao có được để há»c?"
"Chú chÆ°a há»c luáºt và giáo lý sÆ¡ đẳng hả? Chú lên há»i thầy, thầy sẽ cho. Nếu ở chùa chú không có bá»™ luáºt Sa Di bốn cuốn thì qua chùa Từ Quang tôi tặng chú má»™t bá»™. Bá»™ SÆ¡ Äẳng Pháºt Há»c Giáo Khoa ThÆ° bằng chữ Hán cÅ©ng có ở bên tôi nữa, tôi sẽ tặng chú."
Chú Hữu mừng rỡ ra mặt, cám Æ¡n bạn mà rÆ°ng rÆ°ng cả nÆ°á»›c mắt. Chú những tưởng suốt cuá»™c Ä‘á»i mình chỉ biết có thầy, cô Diệu Lan và cây Ä‘a trÆ°á»›c sân. Không ngá» hôm nay, Tâm Tuệ mở ra trÆ°á»›c mắt chú má»™t khung trá»i tÆ°Æ¡ng lai đầy ánh sáng. Chú nói vá»›i Tâm Tuệ:
"Chắc thầy tôi không có bá»™ luáºt đó đâu, vì tôi không bao giá» nghe thầy tôi nhắc tá»›i. Váºy... váºy tôi theo chú đến chùa chú bây giỠđược không?"
"Chú đi chợ mà ?"
"Tôi ghé qua chùa chú xong rồi đi chợ sau cũng được."
"Có sao không? Nghe nói..." Tâm Tuệ nói đến đó thì im. Rồi lại nói:
"Nếu chú Ä‘i được mà vá» không bị la thì tụi mình Ä‘i. NhÆ°ng khoan, đợi tôi trả tiá»n sách đã."
Trong khi Tâm Tuệ lo tÃnh tiá»n vá»›i ông chủ tiệm, chú Hữu đứng ngẫm nghÄ© vá» số pháºn mình. Chú ở chùa đã hÆ¡n hai năm mà thầy chỉ dạy cho há»c hai thá»i công phu để mà tụng kinh hà ng ngà y, sau đó dạy cho chút chữ Hán để mà táºp Ä‘á»c sá»› Ä‘iệp công văn mà cúng đám chứ chẳng bao giá» dạy chú giáo lý hay kinh luáºt gì khác. Äứng trÆ°á»›c Tâm Tuệ, chú thấy mình sao quê mùa ngốc nghếch. Mà Tâm Tuệ hình nhÆ° có ý nghÄ© gì không tốt đối vá»›i ngôi chùa mà chú Ä‘ang ở thì phải. CÅ©ng may Tâm Tuệ tốt bụng, không khinh chê chú. Chú thầm cám Æ¡n đức Pháºt, cám Æ¡n cây Ä‘a đã cho chú gặp ngÆ°á»i bạn tốt nhÆ° Tâm Tuệ hôm nay.
Khi Tâm Tuệ trả tiá»n xong, hai chú cùng Ä‘i bá»™ đến chùa Từ Quang. Chùa nà y cÅ©ng nằm trên cùng má»™t con Ä‘Æ°á»ng vá»›i chùa NghÄ©a Trủng mà chú Hữu ở, nhÆ°ng hai chùa cách xa nhau cả cây số. Và o chùa, Tâm Tuệ Ä‘Æ°a bạn và o phòng riêng của mình rồi lục soạn trong đống sách trên bà n há»c, lấy ra và i cuốn sách Ä‘Æ°a cho chú Hữu.
"Äây là cuốn luáºt Sa Di mà tôi nói khi nãy, phải há»c thuá»™c lòng. Trong nà y vừa có cả âm lẫn nghÄ©a. Äáng lẽ phải có ngÆ°á»i giảng dạy, nhÆ°ng nếu chú không có ngÆ°á»i dạy thì cứ há»c thuá»™c lòng trÆ°á»›c Ä‘i, rồi sau nà y há»c kỹ hÆ¡n. ở đây tôi có thầy dạy nên há»c cÅ©ng nhanh. Äá»™ chừng hai tháng thì xong."
Chú Hữu nhẫm tÃnh má»™t lúc rồi há»i:
"Bao giá» thì Pháºt há»c viện khai giảng?"
"Tháng sau. Bây giỠđã có ngÆ°á»i táºp trung tại đó rồi, vì còn phải trải qua má»™t kỳ thi nữa."
"Váºy thì... tôi đâu có há»c kịp," chú Hữu nói.
"Chắc là không kịp... nhưng, nếu cố gắng... hay là đi đại..."
"LÃ sao?"
"Tức là đến đại Pháºt há»c viện, năn nỉ được ở đó mà há»c. Nếu không cho há»c thì xin ở đó mà tu cÅ©ng được. Xin ở được thì và o há»c ké cÅ©ng đâu có khó khăn gì!"
"Là m váºy cÅ©ng được hả?" chú Hữu mừng rỡ há»i.
"Tôi nghÄ© là được, vì mấy thầy ai cÅ©ng thÆ°Æ¡ng các chú tiểu nhÆ° tụi mình. Nếu chú lạy thầy Giám Viện, nói hoà n cảnh của mình rồi xin ở đó tu há»c, chắc thầy thÆ°Æ¡ng mà nháºn."
Chú Hữu sung sÆ°á»›ng, thấy nhÆ° mình đã được tham dá»± và o Pháºt há»c viện rồi váºy. Chú cÅ©ng thầm cảm phục Tâm Tuệ. NgÆ°á»i đâu mà lanh lợi quá Ä‘á»—i!
Hai chú Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i nhau thì thầy của Tâm Tuệ bÆ°á»›c ngang cá»a phòng. Thấy chú tiểu lạ, thầy bÆ°á»›c và o. Tâm Tuệ và chú Hữu cùng đứng dáºy chắp tay vái chà o. Thầy xoa đầu chú Hữu há»i:
"Con ở đâu tới đây? chùa nà o?"
Giá»ng thầy nghe ấm cúng, tình cảm là m sao. Chú ngÆ°á»›c lên trả lá»i thầy:
"Dạ, con ở chùa Nghĩa Trủng."
"A, chùa NghÄ©a Trủng! Thầy con có khá»e không?"
"Dạ, khá»e."
Tâm Tuệ bỗng nói chen và o:
"Con má»›i quen chú ngoà i tiệm sách Tiến Äức. Chú ở chùa hai năm rồi mà chÆ°a được cho há»c giáo lý. Chùa NghÄ©a Trủng không có kinh sách gì hết, bạch thầy."
Thầy không nói, lẳng lặng đến ngồi bên bà n há»c của Tâm Tuệ:
"Tại thầy ấy muốn cho chú trau luyện đức hạnh trÆ°á»›c, há»c hà nh sau. CÅ©ng nhÆ° ngÆ°á»i ta nói ‘tiên há»c lá»…, háºu há»c văn’ đó mà . ChÆ°a chắc hoà n cảnh của chú nhÆ° váºy là xấu hÆ¡n con."
Tâm Tuệ tiếp tục nói, và chÃnh lúc nà y, chú Hữu má»›i nháºn thức được rằng trong giá»ng của Tâm Tuệ hằn lên những bá»±c tức nhÆ° thể chú ấy Ä‘ang nói lên sá»± bất mãn thay cho hoà n cảnh của mình:
"Hồi trÆ°á»›c chú Tiến cÅ©ng ở chùa NghÄ©a Trủng ra đó, bạch thầy. Chú ấy cÅ©ng giống nhÆ° chú Hữu bây giá». May mà ..."
Thầy cắt ngang:
"Thôi con à . Chuyện xÆ°a rồi nhắc là m gì. Má»—i nÆ¡i có má»™t nếp sống, má»™t qui luáºt riêng. Không thể bắt má»i chùa phải sinh hoạt giống nhau được."
Tâm Tuệ vẫn cứ lý luáºn:
"Nhưng... có cái bắt buộc phải giống nhau chứ, bạch thầy?"
Thầy ôn tồn dạy:
"Con chÆ°a đủ lá»›n để xét việc của ngÆ°á»i khác đâu con ạ."
Thầy nói váºy, Tâm Tuệ má»›i chịu là m thinh. Thầy từ từ đứng dáºy rá»i phòng. Äến cá»a, thầy quay lại nói vá»›i chú Hữu:
"Nếu trên bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng xuất gia con gặp phải những buồn Ä‘au, trở ngại, hãy coi đó nhÆ° những thá» thách ban đầu của con. Chà cà ng lá»›n, gian nan cà ng nhiá»u. Äừng nản lòng nghe con. Con có cần kinh sách gì thì nói vá»›i Tâm Tuệ, rồi thầy sẽ giúp con."
Những lá»i thân máºt đầy thÆ°Æ¡ng yêu của thầy khiến chú Hữu không ngăn được giá»t lệ. Chú nhÆ° kẻ lần đầu tiên nháºn được tình cảm từ má»™t vị thầy khả kÃnh trong cá»a chùa, và ngay láºp tức, chú hiểu ngay rằng có những cái cao đẹp thiêng liêng hiện hữu trên cuá»™c Ä‘á»i. Chỉ tại chú chÆ°a được may mắn để đón nháºn mà thôi. Chú bá»—ng quỳ sụp xuống lạy thầy mà nÆ°á»›c mắt chảy dà i trên hai tay. Thầy đỡ chú đứng dáºy, há»i:
"Con... con khổ lắm phải không?"
Thầy chỉ há»i váºy thôi là chú báºt khóc nấc ra tiếng, không ká»m hãm được nữa. Tâm Tuệ đứng bên cạnh cÅ©ng ứa nÆ°á»›c mắt, quay Ä‘i. Tâm Tuệ nói:
"Con biết mà . Con biết bạn con cÅ©ng bị nhÆ° chú Tiến trÆ°á»›c kia mà . Äó không phải là chùa. Ông ấy không phải là thầy."
Thầy lá»›n tiếng cắt lá»i Tâm Tuệ:
"Im! Con không được nói váºy. Chuyện ai là m ngÆ°á»i đó gánh chịu. Không dòm ngó lá»—i ngÆ°á»i mà hãy tá»± nhìn xét chÃnh mình. Con không nhá»› lá»i dạy đó sao! Thầy không muốn con nhắc tá»›i chuyện cÅ© của chú Tiến nữa, nghe chÆ°a!"
Tâm Tuệ cúi mặt dạ nhưng lòng như vẫn còn ấm ức. Thầy quay sang chú Hữu, an ủi:
"Thầy đã nói với con khi nãy, hãy nhẫn nại. Xem tất cả như những thỠthách ban đầu cho chà nguyện xuất gia của con. Khi nà o gặp trở ngại lớn không giải quyết được thì đến đây thầy dạy cho phương cách tốt đẹp cho con."
Rồi thầy Ä‘i ra. Hai chú ngồi lại trong phòng, im lặng chẳng nói gì. Má»™t chặp, Hữu há»i nhá»:
"Chú Tiến là ai váºy? Chú ấy bây giỠở đâu rồi?"
Tâm Tuệ suy nghÄ© má»™t lúc, nói nhá»:
"Chú đừng cho thầy biết là tôi nói nghe. Chú Tiến bây giỠở chùa Phổ Hiá»n. Hồi đó tôi và chú Tiến cùng há»c ở trÆ°á»ng Bồ Äá», chú ấy kể tôi nghe chuyện ở chùa NghÄ©a Trủng. Sau, tôi bà y mÆ°u cho chú ấy... Chú Tiến sắp Ä‘i há»c Pháºt há»c viện vá»›i tôi đó."
"Chú bà y mưu là m sao?"
"Äâu có gì đâu. Tôi nói chú ấy nói vá»›i ba má rằng chú không muốn tu nữa. Ba má chú Ä‘em chú vá» nhà . Rồi chú xin ba má cho Ä‘i tu lại ở chùa Phổ Hiá»n."
Chú Hữu ngồi lặng thinh. Má»™t hồi, chú há»i:
"Sao không xin từ chùa NghÄ©a Trủng qua chùa Phổ Hiá»n luôn mà lại vá» nhà rồi xin Ä‘i lại, mất công quá váºy?"
Tâm Tuệ cÆ°á»i:
"Tại vì Ä‘i từ chùa NghÄ©a Trủng thẳng qua Phổ Hiá»n thì thầy ở NghÄ©a Trủng sẽ trách thầy ở Phổ Hiá»n sao dụ dá»— đệ tá» mình."
"À, té ra là váºy. Mà chú Tiến kể cho chú nghe chuyện gì ở chùa NghÄ©a Trủng?"
Tâm Tuệ nhìn bạn, ngáºp ngừng:
"Chú ấy nói... chú ấy nói ở chùa đó chú không được há»c hà nh gì cả mà chỉ là m việc suốt ngà y."
Chú Hữu thở dà i:
"Tại vì chùa đâu có ai, mình phải là m thôi. Mình ăn ở tại đó thì phải là m việc chứ là m sao nữa."
"Biết váºy rồi. NhÆ°ng... mình Ä‘i tu đâu phải là để là m việc suốt Ä‘á»i nhÆ° váºy."
"Váºy chú không là m việc gì trong chùa nà y hết hả?"
"Không phải. Là m việc thì chú tiểu nhÆ° tụi mình ở đâu cÅ©ng là m hết, quét sân, quét chánh Ä‘iện, lau bà n ghế, thỉnh chuông, tụng kinh... nhÆ°ng, ngoà i công việc ra, phải có tu há»c."
"Tôi có tụng kinh niệm Pháºt và há»c chữ Hán má»—i ngà y."
"NhÆ° váºy chÆ°a đủ. Chú nên biết tôi há»c hết bốn cuốn luáºt bằng chữ Hán, rồi cả bá»™ SÆ¡ Äẳng Pháºt Há»c Giáo Khoa ThÆ°, lịch sá» Pháºt giáo, Pháºt Há»c Phổ Thông cuốn I và II, váºy mà thầy vẫn gởi tôi Ä‘i há»c ở Pháºt há»c viện. Thầy đâu có muốn giữ tôi lại đây hầu hạ thầy để rồi tôi thà nh ngÆ°á»i dốt."
Chú Hữu cúi mặt xuống, tủi thân. Tâm Tuệ an ủi:
"Tôi nói váºy chú đừng có buồn, đừng giáºn tôi nghe. Tôi nói thiệt đó mà . Tôi biết chú Tiến ở đó, rồi bây giá» thêm chú nữa. Tôi muốn giúp chú thôi."
"Chắc không giúp gì được đâu. Tôi vá»›i chú Tiến khác nhau. Ba má chú Tiến thÆ°Æ¡ng chú, nghe chú đòi vá» thì cho vá», đòi Ä‘i lại chùa khác thì cho Ä‘i chùa khác. Ba má tôi không cho phép tôi là m nhÆ° váºy đâu. Tôi giống nhÆ° con của thầy ở đó. Ba má tôi đâu có nháºn tôi trở vá» lại vá»›i nhà đâu."
Tâm Tuệ cảm thÆ°Æ¡ng cho bạn mình, ngồi ứa nÆ°á»›c mắt. Má»™t hồi, Tâm Tuệ nẩy ra ý kiến má»›i, liá»n nói cho bạn nghe:
"Hay là chú xin thầy cho chú vô Pháºt há»c viện há»c. Nếu thầy cho Ä‘i, chú ở luôn tại Pháºt há»c viện, không trở vá» NghÄ©a Trủng nữa."
"NhÆ° váºy thì tá»™i nghiệp thầy quá Ä‘i. Tôi không muốn bá» thầy Ä‘i luôn."
"NhÆ°ng ở đó chú đâu có tÆ°Æ¡ng lai! Huống chi... chú cÅ©ng phải Ä‘i há»c chứ bá»™ tá»™i nghiệp thầy rồi ở bên thầy suốt Ä‘á»i hả!"
"Tôi cÅ©ng biết váºy, nhÆ°ng tôi vẫn thÆ°Æ¡ng thầy, thấy khó bá» thầy Ä‘i xa quá. Vá»›i lại... tôi biết thầy không cho tôi Ä‘i Pháºt há»c viện đâu, vì tôi Ä‘i thì đâu có ai giúp việc trong chùa cho thầy."
"Äừng có lo chuyện đó mà . Hồi chú chÆ°a đến đó chùa cÅ©ng đâu có ai, có sao đâu! Mà chú nói váºy có nghÄ©a rằng thầy muốn giữ chú lại ở chùa để giúp thầy thôi chứ gì! NhÆ° váºy thì thầy đâu có thÆ°Æ¡ng gì chú!"
Chú Hữu ngồi suy nghĩ, một lát thì nói:
"Äể tôi vá» tÃnh lại. Thôi bây giá» tôi phải vá» Ä‘i chợ kẻo..."
"Kẻo cô Lan dưới bếp la phải không?"
"ủa, sao chú biết?"
"Biết chứ sao không. Cô ấy nổi tiếng mà , ai lại không biết! Nổi tiếng là bà chủ của chùa Nghĩa Trủng đó!"
Chú Hữu nhìn bạn, vẻ mặt vừa ngÆ¡ ngẩn vừa buồn bã khi nghe váºy. Má»™t lúc ngắn, chú má»›i giáºt mình đứng dáºy, cáo từ. Tâm Tuệ bá» kinh sách mình tặng bạn và o má»™t túi ni-lông, Ä‘Æ°a cho Hữu rồi Ä‘Æ°a bạn ra đến cổng tam quan. Khi chú Hữu định Ä‘i, Tâm Tuệ, gá»i lại:
"Nếu há»c mấy cuốn nà y thấy không hiểu chá»— nà o, chú qua đây tôi nói chú nghe, chá»— nà o tôi không nói được thì nhá» thầy tôi giảng. Äừng ngại nghen. Thôi, chú vá» há. À khoan, để tôi kể chú nghe câu chuyện ngắn nà y. Mẹ của thầy tôi lâu lâu đến chùa ở lại tuần lá»… hay ná»a tháng. Những ngà y ở lại đây bà ấy hay sai bảo mấy ngÆ°á»i Pháºt tỠđến chùa là m việc nà y việc ná», có khi sai tôi là m nữa. Ban đầu, tôi nghÄ© bà ấy là mẹ thầy mà lại là ngÆ°á»i lá»›n tuổi nhÆ° bà ná»™i bà ngoại mình nên bà sai gì tôi là m đó. NhÆ°ng sau tôi thấy bà có vẻ quá trá»›n, muốn tá» ra mình là mẹ của thầy nên tôi phản đối, không chịu là m. Bà ấy lên thÆ°a vá»›i thầy tôi, nói rằng tôi bÆ°á»›ng bỉnh không nghe lá»i bà . Chú biết thầy tô phản ứngi là m sao không?"
Chú Hữu trả lá»i ngay:
"Kêu chú lên la má»™t tráºn còn không thì cÅ©ng bắt quì nhang."
Tâm Tuệ cÆ°á»i nói:
"Không phải. Thầy tôi nói vá»›i bà ấy rằng tôi là m nhÆ° váºy là đúng."
"Sao kỳ váºy?"
"Thầy nói rằng tôi đến đây xuất gia là m đệ tá» thầy chứ không phải để là m đệ tá» của bà ấy. Cho dù bà ấy là mẹ của thầy, bà cÅ©ng không có quyá»n sai bảo má»™t chú tiểu ở chùa là m việc nà y việc ná». Chỉ có quý thầy má»›i có quyá»n sai bảo các chú thôi. Thầy còn nói là ba má tôi xin cho tôi được là m đệ tá» thầy vì kÃnh mến ngưỡng má»™ thầy chứ không phải ngưỡng má»™ mẹ thầy. Còn nữa, không thể lấy cái chuyện tráºt tá»± ở ngoà i Ä‘á»i mà áp dụng và o chùa. Má»™t chú tiểu tuy nhá» tuổi nhÆ°ng cả tÃnh mạng và tâm hồn đã trao phó cho lý tưởng phụng đạo, cho nên không ai được phép lấy quyá»n hạn thân thÃch hoặc dá»±a và o tuổi tác, dá»±a và o chức quyá»n mà sai bảo chú tiểu ấy. NhÆ° váºy thì mẹ thầy cÅ©ng không có quyá»n nạt ná»™ sai bảo hay chá»i mắng tôi. Thầy nói vá»›i mẹ thầy thế nà o nữa chú biết không? Tôi chỉ nghe lén thôi. Mẹ thầy nghe thầy nói thì giáºn lắm bá» vá», nhÆ°ng mấy hôm sau bà trở lại chùa, tá»± tay quét dá»n rồi là m những việc lặt vặt trong chùa. Bà ấy không đứng chỉ tay sai hết ngÆ°á»i nà y tá»›i ngÆ°á»i khác nữa."
"Thầy nói vá»›i bà ấy cái gì nữa mà bà giáºn rồi sau đó thay đổi?"
"Thầy nói... mẹ không phải là ngÆ°á»i xuất gia, mẹ sai bảo các chú tiểu ở chùa thì mẹ bị tổn phÆ°á»›c lắm đó. Vì các chú tiểu đến chùa là để há»c là m Pháºt ngay trong kiếp nà y. Cho dù không thà nh Pháºt thì các chú cÅ©ng sẽ trở thà nh những vị tăng sÄ© Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng của Pháºt. Các chú bá» nhà đi tu không phải để đến chùa là m tôi tá»› cho má»i ngÆ°á»i sai bảo..."
Chú Hữu nghe đến đó thì trong lòng bị kÃch Ä‘á»™ng, sá»±c nhá»› lại vị trà của mình ở chùa. Dù trÆ°á»›c đây chú và o chùa chỉ vì hoà n cảnh gia đình, cÅ©ng nhÆ° chÃnh thân pháºn èo uá»™t khó nuôi của chú; nhÆ°ng sau má»™t thá»i gian ở chùa thì nếp sống đạo, những thá»i kinh, tiếng chuông chùa, bà i há»c giáo lý... cÅ©ng Ãt nhiá»u thấm và o tâm hồn xanh tÆ°Æ¡i hồn nhiên của chú. Trong thâm tâm, chú biết rằng có cái gì không ổn trong Ä‘á»i sống hà ng ngà y của chú ở chùa hiện nay nhÆ°ng chú không tìm thấy được hoặc không có khả năng để nhìn thấy. Bây giá» những lá»i của Tâm Tuệ là m chú hiểu được loáng thoáng con Ä‘Æ°á»ng cao đẹp của mình — má»™t chú tiểu bá» nhà xuất gia để há»c là m Pháºt. Chú nhÆ° má»™t kẻ bị bá» quên lâu ngà y tưởng mình tầm thÆ°á»ng nhá» má»n, nay được ngÆ°á»i khác nhắc nhở ca ngợi con Ä‘Æ°á»ng thiêng liêng mình Ä‘ang dấn bÆ°á»›c thì thấy bà ng hoà ng, chấn Ä‘á»™ng đến ná»—i tim chú Ä‘áºp mạnh lên từng hồi.
Tâm Tuệ nói tiếp:
"Thầy còn nói rằng chú tiểu là ngÆ°á»i cất bÆ°á»›c Ä‘i tìm má»™t phÆ°Æ¡ng trá»i cao rá»™ng mà không má»™t ngÆ°á»i lá»›n nà o ở thế tục có thể là m nổi. Con Ä‘Æ°á»ng của tụi mình là nhÆ° váºy đó. Không thể tá»± khinh thÆ°á»ng mình rồi bá» quên chà nguyện xuất gia cao cả."
Chú Hữu nghe bạn nói xong thì sa lệ. Chú cám ơn Tâm Tuệ. Hai chú chắp tay chà o nhau rồi chia tay.
*
Khi chú bÆ°á»›c và o chùa đã trông thấy cô Diệu Lan ngồi chỠở cá»a bếp. Mặt cô ấy hầm hầm. Chú đặt mấy trái xoà i xanh và tiá»n lẻ thối lại lên bà n, không nói lá»i nà o. Cô Diệu Lan Ä‘ay nghiến:
"Cám ơn chú, chú đi nhanh quá là m tôi hết muốn ăn rồi."
Chú lặng thinh không đáp, quay Ä‘i vá» phòng riêng của mình. Ngay lúc đó, thầy từ trên chánh Ä‘iện xăm xăm bÆ°á»›c xuống, chặn chú giữa Ä‘Æ°á»ng, há»i:
"Chú Ä‘i đâu giá» nà y má»›i vá». Ra chợ mua trái xoà i mà mất mấy miếng đồng hồ hả?"
Chú cúi mặt chẳng dám nói tháºt:
"Con... con... ghé tiệm sách coi mấy cuốn sách."
"Tôi có biểu chú ghé coi sách không?"
"Dạ không..."
"Không sao chú là m? Chú bây giỠto gan lắm, muốn gì là m nấy mà , phải không?"
"Bạch thầy, từ nay vỠsau con không dám nữa."
Thầy im lặng, ngó cô Diệu Lan. Cô Diệu Lan nguýt thầy một cái, ngó chỗ khác, nói:
"Nói váºy ăn thua gì."
Thầy liá»n hét lên:
"Chú láºp tức lên chùa quỳ má»™t cây nhang rồi sau đó tụng má»™t thá»i kinh sám hối."
Chú dạ nhỠmột tiếng rồi vỠphòng. Tiếng cô Diệu Lan còn vẳng sau lưng chú:
"Quỳ nhang mà thấm tháp gì vá»›i nó. Oánh cho nó má»™t tráºn má»›i hả giáºn chứ! Dạy trò mà dạy nhÆ° thầy thì là m sao nó nên thân nổi."
Thầy nói:
"Thôi mà , phạt nhÆ° váºy được rồi."
"Tôi thấy chưa được. Lần sau, thầy để tôi dạy nó. Dạy kiểu thầy chẳng kết quả gì đâu. Tới tay tôi thì nó phải biết..."
*
Chú Hữu không dám thÆ°a thầy vá» dá»± tÃnh nháºp há»c Pháºt há»c viện. Chú chỉ lén lấy kinh sách của Tâm Tuệ cho mà tá»± há»c má»™t mình trong phòng riêng. Pháºt há»c viện đã sắp đến ngà y khai giảng rồi mà chú cÅ©ng chÆ°a thuá»™c hết bốn cuốn Luáºt. Trình Ä‘á»™ thấp kém của chú không sao có thể tá»± há»c nổi. Äêm nằm trằn trá»c, chú quyết định ngà y mai sẽ lạy thầy mà xin Ä‘i há»c xa. NghÄ© đến Ä‘á»i sống tu há»c vui vẻ vá»›i chúng bạn cùng trang lứa nÆ¡i Pháºt há»c viện, chú thấy sung sÆ°á»›ng và nghe nôn nả, rạo rá»±c trong lòng.
Buổi sáng, thầy Ä‘ang ngồi viết sá»›, viết bùa cho má»™t đám ma nà o đó. Chú rón rén đến gần thầy hai ba báºn rồi quay Ä‘i, chÆ°a đủ can đảm để thÆ°a thiệt vá»›i thầy Æ°á»›c muốn của mình. Äang ngáºp ngừng, do dá»± nghÄ© lá»i để thÆ°a thầy, chú bá»—ng nghe tiếng cô Diệu Lan dÆ°á»›i bếp la Æ¡i á»›i. Chú chÆ°a kịp phản ứng sao thì thấy thầy đã đứng phắt dáºy, chạy nhanh xuống phòng cô ấy. Vừa chạy, thầy vừa nói vá»›i chú:
"Nhanh, nhanh, chạy Ä‘i kêu xÃch-lô!"
Chú láºt Ä‘áºt chạy vù ra ngoà i, chẳng biết ất giáp gì. Có lẽ cô ấy bị trúng gió. Thầy sao biết hay quá, nếu không có thầy chắc chú chẳng biết phải là m gì.
Bác xÃch-lô chở chú chạy nhanh vá» chùa. Bác vừa dừng xe ở sân chùa đã thấy thầy dìu cô Diệu Lan bÆ°á»›c ra. Chú thấy mặt cô ấy xanh mét. Cô ôm bụng la, rên tháºt thảm. Bác xÃch-lô giữ cho xe khá»i chá»—ng gá»ng trong khi thầy đỡ cô Diệu Lan lên xe. Thầy bảo bác chở xuống nhà thÆ°Æ¡ng há»™ sinh. Chú biết nhà thÆ°Æ¡ng chứ không hiểu há»™ sinh là gì. Thầy bảo chú coi chùa rồi thầy phóng xe gắn máy chạy theo xÃch lô. Chú mất cÆ¡ há»™i để xin thầy Ä‘i há»c. Còn có và i tuần nữa là Pháºt há»c viện khai giảng. Chú nôn nóng chịu không nổi, bèn đóng cá»a chùa chạy qua chùa Từ Quang để kiếm chú Tâm Tuệ.
Tâm Tuệ thấy chú thì mừng rỡ Ä‘Æ°a và o phòng hà n huyên. Tâm Tuệ cho biết chú ấy Ä‘ang thu xếp để và o Há»™i An dá»± thi và nháºp há»c Pháºt há»c viện. Tâm Tuệ há»i vá» chuyện xin Ä‘i há»c của chú Hữu. Chú buồn buồn đáp:
"Tôi định thưa thầy thì cô Diệu Lan bỗng đau bụng, rồi thầy đưa cô ấy đi nhà thương hộ sinh rồi. Chắc cô đau nặng lắm. Thầy có vẻ lo lắng lắm."
"Nhà thương hộ sinh?"
"Ừ."
"Váºy là cô ấy Ä‘i sanh đó mà ."
"Hả? sanh con? sanh em bé hả?"
"Chứ gì nữa. Thiệt là quá sức! Nhục ơi là nhục!"
"Sao mà nhục?"
"Chú không biết tháºt à ? Thì... cô ấy vá»›i thầy ấy có con vá»›i nhau đó. Äâu có thể là m nhÆ° váºy được. Xấu hổ quá Ä‘i! Chú phải rá»i ngay cái chùa đó láºp tức. Äó không phải là chùa. Tôi nói rồi mà chú không tin. Bây giá» chú thấy chÆ°a! A, chú Tiến kìa. Chú Tiến đến chÆ¡i, nhá» chú ấy giúp chú được lắm."
Từ ngoà i sân, má»™t chú tiểu to cao, đâu khoảng mÆ°á»i bảy mÆ°á»i tám tuổi bÆ°á»›c nhanh và o. Tâm Tuệ bÆ°á»›c ra đón. Chú Hữu rụt rè bÆ°á»›c theo. Ba chú chà o nhau. Tâm Tuệ giá»›i thiệu hai ngÆ°á»i rồi cùng kéo nhau và o phòng. Tâm Tuệ kể hoà n cảnh của chú Hữu cho chú Tiến nghe. Tiến cÆ°á»i ồ ồ, giá»ng chú nhÆ° giá»ng vịt Ä‘á»±c. Chú giải thÃch má»™t cách mạch lạc cho Hữu nghe:
"Äó không phải là chùa. Ông ấy cÅ©ng không phải là ông thầy. Äúng ra chỉ là má»™t cái nhà thá» Pháºt của má»™t ông thầy cúng, má»™t ông thầy pháp. HỠăn mặn, phải không? Chú ở đó thì biết quá rồi mà , đâu có ăn chay ngà y nà o đâu! Những ông thầy đó còn lấy vợ, có con, lợi dụng ngõ đạo để là m ăn, mÆ°u sinh bằng nghá» cúng đám chứ chẳng có lý tưởng xuất gia xuất trần gì cả. Ai thiệt xui xẻo má»›i lá»t và o đó để chôn cả cuá»™c Ä‘á»i tu. Tôi đã lầm lẫn rồi, nay tá»›i chú, chú biết rồi thì... tốt hÆ¡n là rá»i nÆ¡i đó sá»›m chừng nà o tốt chừng đó."
Chú Hữu nghe xong rúng Ä‘á»™ng tim gan, ngÆ°á»i chú xụi xuống, xanh mét, thất vá»ng não ná». Ngay láºp tức chú hiểu hết. Chú ôn lại cách thầy đối xá» vá»›i mình, cách thầy và cô Diệu Lan giao tiếp vá»›i nhau, cách sinh hoạt của chùa vá»›i sá»± thá» Æ¡ khinh bỉ của những ngÆ°á»i Pháºt tá» bên ngoà i. Chùa chú ở không bao giá» có Pháºt tá» tụ táºp đông nhÆ° các chùa khác. Quanh năm suốt tháng chỉ có thầy, cô Diệu Lan và chú. Thỉnh thoảng má»›i có má»™t gia đình lầm Ä‘Æ°á»ng lạc lối đến xin là m lá»… đám ma. Äi đám ma cho ngÆ°á»i ta, thầy ra giá cả y nhÆ° những ngÆ°á»i buôn bán ngoà i chợ. Bây giá» thì chú hiểu hết. Chú buồn tủi cho mình, ngồi cúi mặt nhìn xuống đất. Chú Tiến an ủi:
"Chỉ còn má»™t con Ä‘Æ°á»ng thôi là phải láºp tức rá»i khá»i ngôi chùa đó. Chú Ä‘i tu không phải để là m đầy tá»› cho những ngÆ°á»i không có chút tâm đạo nhÆ° váºy. Há» chỉ lợi dụng đạo mà thôi."
Chú Hữu không nói. Chú biết hoà n cảnh của chú khác vá»›i hoà n cảnh chú Tiến. Chú nhÆ° là đứa con của thầy chứ không phải là má»™t đứa trẻ đến chùa xin xuất gia vá»›i ý thÃch, chà nguyện hay má»™t mục tiêu vạch sẵn. Cha mẹ chú sẽ không đón chú vá» cho dù há» có biết thầy chú thá»±c ra chẳng phải là ông thầy tu. Cha mẹ chú đâu có mong đợi là cho chú Ä‘i tu vá»›i má»™t vị thầy chân chánh gì đâu. Há» chỉ gởi chú và o đó để khá»i phải nuôi má»™t đứa con khó nuôi mà thôi. NhÆ° váºy, chú trở thà nh con của thầy rồi. Chuyện lý tưởng xuất gia là chuyện khác. Chú nói vá»›i chú Tiến và Tâm Tuệ hoà n cảnh của mình. Tâm Tuệ nói:
"Tôi biết rồi. Trước đây chú đã kể cho tôi nghe. Nhưng, chú phải tìm lối thoát cho chú chứ. Dù thế nà o thì ông ấy cũng không phải là cha ruột của chú."
"Nhưng thầy đã nuôi tôi từ mấy năm nay."
"Từ lúc chú mÆ°á»i má»™t tuổi. Äến nay chỉ má»›i hai năm. NhÆ°ng hai năm đó, chú là m việc cá»±c nhá»c để đổi lấy mấy bữa cÆ¡m không tình cảm. HÆ¡n nữa... cÆ¡m chùa là của bá tánh chứ không phải của ông thầy. Nói thầy nuôi là nói cho gá»n, cho dá»… hiểu. Chứ tháºt ra má»™t ngÆ°á»i xuất gia ở chùa chỉ mang Æ¡n cÆ¡m gạo của bá tánh mà thôi. Ông thầy không có công nuôi nấng cÆ¡m ăn áo mặc gì hết, nhất là má»™t ông thầy đám thầy cúng. Ông ta chỉ Ä‘Ã o tạo chú thà nh má»™t ngÆ°á»i phụ tá để Ä‘i cúng kiếm tiá»n, để sai là m việc trong chùa thôi, và má»—i ngà y Ä‘i cúng đám vá»›i ông ấy là chú đã tá»± kiếm miếng cÆ¡m cho chú, chứ có phải là ông ấy nuôi chú đâu! á»”ng không có nuôi chú ngà y nà o hết, nghÄ© lại Ä‘i!" chú Tiến nói má»™t hÆ¡i vá»›i giá»ng Ä‘Ã n anh nhÆ° váºy.
Chú Hữu còn đang phân vân thì chú Tiến lại tiếp:
"ở đó chú không được dạy dá»— gì hết. Chú nhá»› lại xem. Suốt năm suốt tháng chú không được dạy dá»— Ä‘iá»u gì hay ho cả. Chỉ có sai vặt, đấm bóp, Ä‘i chợ, giúp cô Diệu Lan, xách nÆ°á»›c cho cô tắm... toà n là ba cái chuyện bá láp, bất công! Tôi nói có đúng không! Tôi có ở NghÄ©a Trủng má»™t thá»i gian đó chú à ! Chú tin tôi Ä‘i, suốt Ä‘á»i chú ở đó chú vẫn cứ là má»™t ngÆ°á»i để sai vặt mà thôi."
Tâm Tuệ chen và o:
"Chú Tiến biết không, cô Diệu Lan mới vừa đi nhà thương hộ sinh đó, có thầy lái xe gắn máy theo hộ tống."
Chú Tiến thả xụi hai vai xuống ra dáng muốn xỉu:
"Ôi trá»i! Chú tiểu đây có rồi mà thầy còn kiếm chi thêm chú tiểu khác nữa váºy thầy!" (nói ngang đây, Tiến bá»—ng ngay ngÆ°á»i lại, nói giá»ng ná»a giỡn ná»a thiệt) "à nà y, váºy là chú tiểu sắp ra Ä‘á»i sẽ là trụ trì tÆ°Æ¡ng lai vì nó là con ruá»™t của thầy ấy, còn chú chỉ là con nuôi thôi. TrÆ°á»›c sau gì rồi chú cÅ©ng phải cuốn gói ra khá»i chùa. Có má»™t đứa con ruá»™t ra Ä‘á»i, chú cà ng bị đối xá» tệ hÆ¡n. Chú lo tÃnh chuyện sá»›m Ä‘i."
Chú Hữu cà ng nghe cà ng bối rối chẳng biết tÃnh sao. Tâm Tuệ thấy tá»™i nghiệp, nói:
"Tôi định bụng là nếu tôi vá»›i chú Tiến xin và o Pháºt há»c viện được, hai đứa chúng tôi sẽ lên xin thầy Giám viện cho chú và o đó ở tu rồi há»c dá»± thÃnh má»™t thá»i gian, sau đó nếu chú há»c kịp thì xin há»c chÃnh thức luôn."
"NhÆ°ng... phải có thầy bổn sÆ° giá»›i thiệu mà . Hôm trÆ°á»›c chú nói váºy."
Chú Tiến trả lá»i thay Tâm Tuệ:
"Äó là theo nguyên tắc, chứ hoà n cảnh của chú, thầy nà o nghe cÅ©ng sẽ hết lòng giúp đỡ. Chẳng hạn nhÆ° thầy của Tâm Tuệ hay thầy tôi ở chùa Phổ Hiá»n cÅ©ng có thể giúp chú được."
Chú Hữu sáng mắt mừng rỡ:
"Váºy hả?"
NhÆ°ng rồi chú mặt chú lại chùng xuống. Chú nhá»› đến chùa mình. NÆ¡i đó, chú không hiểu có cái gì đó khắng khÃt vá»›i mình lắm, đến ná»—i khi nghÄ© đến chuyện bá» Ä‘i, dù sung sÆ°á»›ng cách mấy, chú cÅ©ng nghe Ä‘au nhói ở bên trái ngá»±c mình. Chú không phân định được cái gì đã nÃu kéo, rà ng buá»™c tâm hồn mình. Lòng chú bá»—ng buồn vô hạn. Chú nói vá»›i hai chú kia vá»›i giá»ng không mấy tin tưởng rằng mình sẽ quyết định tìm má»™t cuá»™c sống má»›i:
"Có hai chú hay quý thầy giúp thì tôi mừng lắm. NhÆ°ng... tôi không biết tôi có Ä‘i được không nữa. Thôi, hay là các chú cứ và o Pháºt há»c viện Ä‘i. Khi nà o nghỉ há»c vỠđây các chú ghé cho tôi biết rồi tôi má»›i tÃnh được."
Chú Tiến nói:
"Cái đó tùy chú thôi. Hai đứa tôi sẽ cố gắng giúp chú thoát khá»i đó rồi và o Pháºt há»c viện nữa. Chú chÆ°a tÃnh được bây giá» thì rãi rãi mà tÃnh, nhÆ°ng chân thà nh mà nói, tôi khuyên chú bằng cách nà o cÅ©ng phải tÃnh chuyện rá»i khá»i cái chá»— hắc ám đó nếu chú tháºt sá»± muốn trở thà nh má»™t ngÆ°á»i xuất gia chân chÃnh. Còn nhÆ° chú muốn trở thà nh thầy đám thầy cúng thì tụi tôi không bà n tá»›i nữa."
Ba chú từ biệt nhau ở cổng tam quan. Tâm Tuệ còn gắng nÃu chú Hữu lại, căn dặn kỹ cà ng vá»›i giá»ng cảm Ä‘á»™ng:
"Thầy tôi có dặn chú hôm trước là khi nà o chú có chuyện khó xỠthì đến thầy, thầy sẽ giúp chú, chú nhớ nghen, đừng để ai ăn hiếp hà nh hạ chú nghe."
Chú Tiến cũng nói:
"Có hà ng trăm chùa sẵn sà ng dang tay đón nháºn những chú tiểu xuất gia nhÆ° chú. Hoà n cảnh của chú, không chùa nà o từ chối đâu. Chú nhá»› nghe."
Chú Hữu nghe lá»i dặn dò của hai bạn mà chảy nÆ°á»›c mắt. Chú không ngá» chú có thể có được những ngÆ°á»i bạn tốt nhÆ° hai ngÆ°á»i bạn nà y. Các chú chắp tay vái chà o nhau. Chú Hữu vá»™i vã trở vá» chùa.
Vừa bÆ°á»›c và o cổng chú thấy thầy tay cầm roi đứng chá»±c sẵn. Thầy vụt cho chú mấy roi và o lÆ°ng, và o vai. Äau quá chú chạy ra sân, thầy rượt theo, hét:
"Äứng lại, đứng lại không tao Ä‘uổi luôn ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng!"
Chú không dám chạy nữa, đứng lại chịu đòn. Thầy chẳng nói chẳng rằng, quất chú túi bụi bằng chiếc roi mây mà khi nà o nóng giáºn lắm thầy má»›i cầm đến để phạt chú. Chú té xuống đất, thầy cÅ©ng chẳng tha, quất bừa lên ngÆ°á»i chú. Chú lăn qua lăn lại để tránh đòn nhÆ°ng vẫn không thoát được những lằn roi Ä‘au xé thịt da. Thầy ngÆ°ng tay rồi, chú má»›i lồm cồm ngồi dáºy, khóc thút thÃt. Thầy gằn giá»ng:
"Tôi bảo chú giữ chùa mà chú bỠđi đâu? Lỡ ăn trộm vô hốt hết đồ thì sao!"
"Dạ... con đã khóa cá»a rồi."
"Khóa cá»a mà ăn nhằm gì! NhÆ°ng tôi há»i chú Ä‘i đâu?"
"Dạ... con... con ra tiệm sách."
"Ra tiệm sách là m cái gì! Tôi có bảo chú Ä‘i không! Kinh sách ở chùa chú há»c có hết đâu. Chữ Hán há»c đã hết đâu! Bá»™ tôi dạy chú không đủ sao mà còn Ä‘i kiếm thêm sách vá» há»c? Là m nhÆ° là hiếu há»c lắm váºy! Äi vô rá»a mặt Ä‘i. Chú còn tái phạm tôi Ä‘uổi chú vá» vá»›i ba má chú láºp tức."
"Dạ... con không dám nữa," chú đứng dáºy vái chà o thầy rồi và o trong.
Thầy thì và o phòng cô Diệu Lan loay hoay soạn đồ đạc gì đó. Chú và o phòng kiếm dầu xức lên các vết xÆ°á»›c và bầm trên ngÆ°á»i, thấy Ä‘au rát cả ngÆ°á»i. Má»™t lúc, thầy ôm má»™t gói đồ lá»›n ra cá»™t phÃa sau xe gắn máy.
"Hữu!"
Chú dạ rồi chạy ra sân:
"Thầy gá»i con?"
"Coi chùa nghe chÆ°a. Thầy Ä‘i xuống nhà thÆ°Æ¡ng, tối má»›i vá». Nếu sau mÆ°á»i giá» không thấy thầy vá», chú cứ đóng cá»a nẻo kỹ lưỡng rồi Ä‘i ngủ, nghe chÆ°a?"
"Dạ," chú đáp mà trong lòng thấy vui vui. Chú chẳng hiểu sao bây giá» chú lại thấy vui khi thầy Ä‘i vắng. Chú phụ giúp thầy rà ng bao đồ sau xe. Thầy Ä‘ang hầm hầm bá»—ng đổi vui, vừa cÆ°á»i vừa nói:
"Cô Lan sanh đứa con trai."
"Váºy hả thầy?" chú Hữu há»i lại cho có lệ.
Thầy có vẻ vui lắm. Nếu không thì thầy còn đánh phạt chú nặng ná» hÆ¡n nữa. Chú nghÄ© váºy. Äứa bé trai má»›i chà o Ä‘á»i chẳng dÃnh dáng gì đến chú để có thể cho chú niá»m vui. NhÆ°ng cÅ©ng nhá» nó mà thầy nhẹ tay vá»›i chú hôm nay mà thôi. Khi thầy Ä‘i rồi, chú lẩn thẩn bÆ°á»›c ra sân, đến ngồi dÆ°á»›i gốc cây Ä‘a. Những rá»… má chằng chịt của cây Ä‘a rÅ© xuống quanh chá»— chú ngồi. Chú thấy ấm lòng khi ngồi dÆ°á»›i gốc Ä‘a—ngÆ°á»i bạn thân thuá»™c của chú. Chú nói vá»›i cây Ä‘a:
"Äa Æ¡i, sao tui khổ váºy Äa? Thầy đánh tui Äa có thấy không? Äây nè, đánh chá»— nà y sứt cả miếng da, chảy máu ra, Äa có thấy không? Còn chá»— nà y, chÆ°a chi mà bầm tÃm rồi. Từng lằn, từng lằn ở đây nữa nè. Äau lắm đó Äa à ! Không ai cản thầy hết Äa thấy không? Hồi tui ở nhà ... hu hu... hồi tui ở nhà ... ba má tui đâu có đánh tui. Ba má tui thấy tui ốm yếu nên không bao giỠđánh tui hết á. Hu hu... ba má tui tưởng thầy tui hiá»n, sẽ không đánh tui... hu hu... váºy mà thầy đánh tui hoà i. Ba má tui đâu có biết. Mà tui cÅ©ng không dám nói cho ba má tui nghe nữa. Tui đâu có muốn ba má tui buồn... Äa thấy tui có hoang không? Tui đâu có hoang phải không? Tui Ä‘i qua chùa của bạn tui thôi mà , vì bạn tui sắp Ä‘i há»c xa rồi, tui phải qua từ giã bạn tui chá»›. Bạn tui hai ngÆ°á»i, ngÆ°á»i nà o cÅ©ng được Ä‘i há»c hết đó Äa à . Bạn tui sÆ°á»›ng lắm, được thầy thÆ°Æ¡ng, không bị ai mắng chá»i, đánh Ä‘áºp, ăn hiếp hết.... hu hu, sao tui khổ váºy hở Äa?"
Cây Ä‘a nhÆ° lắc lÆ°, xà o xạc cả lá cà nh để an ủi chú. Chú ngồi đó mà khóc cho đến khi trá»i tối má»›i từ giã cây Ä‘a mà và o trong.
Ngồi nÆ¡i bà n há»c trong phòng riêng của mình, nhìn sách vở bút táºp, nhìn mấy cuốn luáºt mà Tâm Tuệ tặng, chú bá»—ng thấy ná»—i háo hức Ä‘i há»c xa ùn ùn nổi dáºy. Chú khát khao được và o Pháºt há»c viện biết bao. Chú tá»± nhủ: "Không lẽ mình ở suốt Ä‘á»i tại đây để Ä‘i cúng đám, là m việc lặt vặt nhÆ° vầy hoà i sao!" Chú đứng dáºy Ä‘i vòng vòng trong phòng rồi lại ngồi xuống trÆ°á»›c bà n há»c. Tại sao mình không nhân cÆ¡ há»™i thầy Ä‘i vắng mà bá» chùa trốn theo chú Tiến vá»›i Tâm Tuệ? Hai chú ấy nói là quý thầy ở chùa nà o cÅ©ng vui lòng nháºn mình đến ở hết. Quý thầy khác đâu có giống thầy ở đây. NhÆ° thầy của Tâm Tuệ đó, thầy ấy sao mà hiá»n và thÆ°Æ¡ng Tâm Tuệ quá, thÆ°Æ¡ng cả mình nữa. ở chùa khác cÅ©ng đâu có ai nhÆ° cô Diệu Lan, đụng đâu sai đó, chá»i đó, có khi cãi lá»™n vá»›i cả thầy nữa. Thầy còn nể sợ cô ấy nữa thì là m sao cô ấy chẳng ăn hiếp mình! NghÄ© váºy, chú vụt đứng dáºy, ra cổng chùa nhìn xem thầy đã vá» chÆ°a. Rồi chú trở lại phòng, đứng tần ngần, phân vân má»™t lúc. Cuối cùng, chú vá»™i và ng thu xếp hai bá»™ áo quần cùng má»™t Ãt kinh sách của mình và o má»™t cái bao ni-lông lá»›n. Xong, chú khép cá»a phòng lại. Äi quanh khóa chặt các cá»a để ăn trá»™m khá»i và o lấy đồ của chùa. Rồi chú ôm gói đồ, vụt chạy ra ngoà i. NhÆ°ng đến ngang cổng tam quan, chú bá»—ng khá»±ng lại. Chú thấy sao mà khó lòng bá» Ä‘i má»™t cách âm thầm lén lút nhÆ° vầy. Có cái gì đó nÃu kéo chú mà chú không hiểu nổi. Mấy năm nay sống bên má»™t vị thầy nhu nhược sợ Ä‘Ã n bà , Ãt suy nghÄ©, Ãt tình cảm và má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đanh đá hiểm ác lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng hoác rá»™ng miệng ra để chá»i rủa tru tréo, chú thấy không lÆ°u luyến gì vá»›i há» cả khi quyết định rá»i há» mà đi ngay lúc nà y. NhÆ°ng sao trong lòng chú vẫn nghe má»™t cái gì đó buồn buồn, vÆ°Æ¡ng vấn. DÆ°á»ng nhÆ° nÆ¡i cảnh chùa nhá» hẹp buồn tẻ nà y vẫn có cái gì êm Ä‘á»m khắng khÃt vá»›i tâm hồn chú, vuốt ve những Ä‘au buồn tủi nhục của chú hằng ngà y. Chú thấy quặn Ä‘au trong lòng khi đứng nÆ¡i cổng tam quan vá»›i ý nghÄ© nhìn lại ngôi chùa lần cuối trÆ°á»›c lúc từ biệt. Dùng dằng má»™t lúc, chú thở dà i rồi lững thững quay trở và o trong, không Ä‘i nữa. Chú ném gói hà nh lý của mình trên giÆ°á»ng. Chú bÆ°á»›c lên chánh Ä‘iện, Ä‘i quanh các bà n thá», nhìn tháºt kỹ những tượng Pháºt, tượng Bồ Tát, tượng Há»™ Pháp và các khuôn hình quen thuá»™c trên bà n thá» vong linh. Chú nhá»› những thá»i tụng kinh của mình từ khi má»›i và o chùa đến nay. Chắc là cả ngà n lần chú tụng kinh nÆ¡i chánh Ä‘iện nà y rồi. Những lần đó, có khi có thầy, có khi chỉ mình chú. Chú thÃch tụng kinh lắm. NhÆ°ng, hình nhÆ° chuyện tụng kinh không phải là điá»u là m chú lÆ°u luyến. Chú có thể tụng kinh ở má»™t ngôi chùa khác vá»›i thầy khác hoặc các chú tiểu khác. Chú đứng mãi nÆ¡i chánh Ä‘iện mà chẳng hiểu chú luyến tiếc gì nÆ¡i đây và chú cÅ©ng tháºt tình chẳng biết phải là m gì ngay lúc nà y nữa. Chỉ thấy má»™t ná»—i buồn trà n ngáºp trái tim nhá» bé của mình.
Bá»—ng chú nghe thấy tiếng xe gắn máy của thầy chạy và o sân chùa. Chú láºt Ä‘áºt rá»i chánh Ä‘iện trở vá» phòng mình, cất dấu gói hà nh lý. Chú ra đón thầy ở cá»a hông của chùa. Vừa khóa xe, thầy vừa nói:
"Thằng nhỠdễ thương hết sức!"
Chú chẳng nói gì. Chú nhá»› đến Tâm Tuệ và chú Tiến. Các chú ấy cho rằng thầy và cô Diệu Lan đã có con vá»›i nhau. Có nghÄ©a rằng thằng bé má»›i chà o Ä‘á»i là con thầy. Hèn chi thầy vui quá. Y hệt ba chú mừng thằng cu Äen em út của chú lúc nó má»›i được mẹ chú sanh ra váºy.
Ngà y nà o thầy cÅ©ng lái xe gắn máy mang cÆ¡m mang nÆ°á»›c gì đó cho cô Diệu Lan. Äâu khoảng tuần lá»… thì thầy Ä‘Æ°a cô ấy cùng thằng bé sÆ¡ sinh vá» chùa. Thằng bé được thầy hay cô Diệu Lan đặt tên là Mừng. Chắc thầy mừng quá không nghÄ© ra được cái tên nà o khác bèn đặt đại theo xúc cảm của thầy thôi. Cô Diệu Lan hay sai chú quạt lò than đặt dÆ°á»›i giÆ°á»ng cho cô. Khi thằng Mừng khóc, cô bảo chú Ä‘u Ä‘Æ°a cái nôi cho nó nÃn. Rồi cô táºp cho chú thay tả cho nó nữa. Chú ghét nhứt là công việc thay tả nà y. Má»™t tay bịt mÅ©i má»™t tay thay, chú bị cô Diệu Lan chá»i cho má»™t hồi:
"Là m gì dữ váºy! Em nó có ăn uống gì đâu mà c. em thúi! Bịt mÅ©i bịt mÅ©i có ngà y bị quả báo sứt mÅ©i cho mà coi!"
Những ngà y cô nằm dưỡng chú tháºt là cá»±c nhá»c. Hầu nhÆ° suốt ngà y chú thÆ°á»ng trá»±c dÆ°á»›i phòng cô để chá»±c cô sai bảo và cÅ©ng để ẵm, ru thằng Mừng cho cô ngủ ngon giấc (thầy bảo váºy). Vừa lo việc chùa, chú còn phải lo cho cả hai mẹ con cô Diệu Lan nữa, tháºt là cá»±c nhá»c. Chú nhá»› hồi thằng cu Äen em chú chà o Ä‘á»i, ba má chú đâu có bảo chú là m gì. Chú thấy chán nản lắm, nhÆ°ng chú cứ bặm môi, cúi mặt mà là m tất cả những gì thầy và cô sai bảo. Có lúc Ä‘ang ngồi Ä‘Æ°a nôi cho thằng Mừng, chú bá»—ng nẩy sinh ý nghÄ© bá» chùa mà đi. NhÆ°ng, chú nghÄ©, có lẽ giá» nà y Tâm Tuệ và chú Tiến đã Ä‘i và o Há»™i An để dá»± cuá»™c thi tuyển và o Pháºt há»c viện rồi. Chú có trốn Ä‘i thì cÅ©ng chẳng ai hÆ°á»›ng dẫn và giúp đỡ. Thôi thì Ä‘Ã nh cắn răng mà chịu. Huống chi chú vẫn còn quyến luyến gì đó nÆ¡i chùa nà y đến ná»—i má»—i khi nghÄ© đến chuyện Ä‘i thì tá»± dÆ°ng thấy Ä‘au Ä‘au ở trái tim.
Chiá»u đó, cô Diệu Lan lại sai chú Ä‘i mua đồ. Mua sữa bò cho thằng Mừng. Chú nghÄ© bụng, phải nhân cÆ¡ há»™i nà y ghé chùa Từ Quang thăm Tâm Tuệ. Hy vá»ng chú ấy và chú Tiến chÆ°a Ä‘i Há»™i An.
Quả nhiên Tâm Tuệ chÆ°a Ä‘i. Chú Hữu mừng lắm, bÆ°á»›c và o phòng bạn là há»i dồn:
"Tôi tưởng chú đi rồi chớ. Chừng nà o mới đi? Chú Tiến có qua đây đi chung với chú không? Các chú đi chừng nà o thì vỠthăm?"
Tâm Tuệ nói mà giá»ng có vẻ ái ngại, sợ bạn buồn tủi:
"Sáng mai hai đứa tôi Ä‘i rồi. Tối nay chú Tiến qua đây ở lại má»™t đêm. Äến Pháºt há»c viện, tụi tôi phải chá» khoảng tuần lá»… rồi má»›i thi khảo hạch. Nếu Ä‘áºu thì ở luôn đó mà há»c, rá»›t thì vá» lại đây ngay."
"NhÆ°ng chắc là không rá»›t đâu phải không chú?" chú Hữu há»i.
"Tôi cÅ©ng nghÄ© váºy. Tôi và chú Tiến há»c kỹ lắm. Äiá»u kiện là tốt nghiệp SÆ¡ đẳng Pháºt há»c nhÆ°ng tôi và chú Tiến Ä‘á»u đã há»c chÆ°Æ¡ng trình tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng vá»›i Trung đẳng I thì là m sao mà rá»›t được. Chú Tiến nói sẽ cố gắng xin cho chú và o Pháºt há»c viện, nếu không dá»± há»c được thì cÅ©ng xin ở đó mà tu cÅ©ng tốt phÆ°á»›c hÆ¡n là ..."
Tâm Tuệ chưa nói hết câu thì Hữu đã sa nước mắt, cúi mặt nghẹn ngà o.
"Sao váºy? Có chuyện gì váºy? Chú bị hỠăn hiếp phải không? Nói tôi nghe Ä‘i?" Tâm Tuệ nóng ruá»™t há»i.
Chú Hữu không trả lá»i được, cổ há»ng chú nghẹn cứng. Sá»± quan tâm của bạn là m chú cảm Ä‘á»™ng và cà ng khóc nhiá»u hÆ¡n, nÆ°á»›c mắt chú chảy từng hà ng từng hà ng xuống hai gò má ốm xanh. Tâm Tuệ lúng túng chẳng biết an ủi bạn thế nà o. Chỉ cầm tay bạn mà bóp nhẹ. Vừa lúc đó, chú Tiến bÆ°á»›c và o, mang theo hai cái va-li lá»›n. Thấy Hữu khóc, chú Tiến nói ngay:
"Có chuyện rồi phải không! Cái mụ đó đánh Ä‘áºp chú hả? Tôi nói chú bá» Ä‘i, đừng nấn ná chi ở cái chá»— u tối đó. Há» là m gì chú váºy, nói tôi nghe coi."
Chú Hữu không nói gì được. Phải một lúc lâu, chú mới nói tóm được một câu:
"Suốt ngà y tôi phải giữ em, thay tả, chăm sóc cho cô Diệu Lan và thằng con của cổ..."
Chú Tiến nghiến răng nói:
"Không được! Dứt khoát là không được rồi. Há» là m váºy là hết mức rồi. Không ai mà chấp nháºn được! Äể tôi qua đó nói chuyện vá»›i há». Phải chấm dứt láºp tức tình trạng bỉ ổi đó!"
Chú Hữu nÃu Tiến lại:
"Äừng chú. Äừng là m váºy, thầy Ä‘uổi tôi đó."
( còn tiếp một đoạn ở dưới )
|
« Bổ sung: Dec 05, 2003, 7:59 am - Minh Long » |
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Tuyển Táºp Truyện Ngắn : Thiên Thần Quét Lá ( VÄ©nh Hảo )
December 04, 2003, 01:59 AM
|
|
[quote][b]chú đã không khá»i nghe má»™t ná»—i xao xuyến lạ kỳ Ä‘ong Ä‘Æ°a trong tâm hồn mình. Chú không ngá» lâu nay tÄ©nh tu trên núi cao, cắt đứt những tham luyến thÆ°á»ng tình của thế gian, váºy mà nghe mẹ khen ngợi má»™t thiếu nữ và nói rằng sẽ cÆ°á»›i nà ng vá» là m vợ mình, lòng chú đã thấy rung Ä‘á»™ng, bâng khuâng khôn tả được. Chú nhÆ° nhìn thấy được những chồi non của ái dục cùng má»™t lúc trá»—i dáºy, vÆ°Æ¡n lên khá»i mặt đất phẳng lặng của tâm mình. Chú không hiểu sao chú lại có thể bị đánh bại má»™t cách dá»… dà ng trÆ°á»›c dục vá»ng, đối thủ hà ng đầu của ngÆ°á»i xuất gia há»c đạo.[/b][/quote]
ML , BN rất thÃch Ä‘á»c loại truyện nà y , cám Æ¡n bạn đã post .. lý lẽ của mẫu truyện rất là sâu sắt .
|
|
|
|
|
Re:Tuyển Táºp Truyện Ngắn : Thiên Thần Quét Lá ( VÄ©nh Hảo )
December 05, 2003, 07:15 AM
|
|
[color=Green][size=2][b]Cây Äa Chùa CÅ© [/b] [/size] [/color] ( tiếp theo )
Chú Hữu nÃu Tiến lại:
"Äừng chú. Äừng là m váºy, thầy Ä‘uổi tôi đó."
"Äuổi? Äuổi thì Ä‘i chứ sợ gì! Thiếu gì chùa thÆ°Æ¡ng chú. Chú là chú tiểu rồi thì tất cả các chùa Ä‘á»u là nhà chú, chú có biết không? Chú là con của Giáo Há»™i, chẳng phải là con riêng gì của ông ấy hết! Äi, ba đứa mình đến đó nói chuyện thẳng vá»›i há»."
Chú Hữu dùng dằng nÃu bạn, không muốn Ä‘i. Tâm Tuệ cÅ©ng giữ chú Tiến lại, nói:
"Khoan đã Tiến à , đừng nóng nảy nhÆ° váºy. Thầy ấy là ngÆ°á»i lá»›n, thầy đâu thèm nói chuyện vá»›i tụi mình. Nếu cần thì nhá» thầy tôi qua nói chuyện, hoặc là ... chú Hữu cứ Ä‘i luôn khá»i cần quay vá» nữa thì êm chuyện. Chú ở đây, ngà y mai theo chúng tôi Ä‘i đến Pháºt há»c viện. Tụi tôi xin dá»± thi để nháºp há»c, còn chú thì xin nháºp chúng ở tu; khi nà o chú có thể há»c theo kịp thì xin há»c. Thá»i gian đầu chỉ xin ở tu thôi. Chắc chắn ba đứa lên lạy thầy Giám viện nói rõ hoà n cảnh chú thì thầy sẽ nháºn chú là m đệ tá» ngay. Các chú thấy sao?"
Tiến đáp ngay:
"Hay lắm, ý kiến rất là hay. Chú Hữu bây giá» cứ ở lại đây Ä‘i, sáng mai tụi mình cùng Ä‘i. Chắc chắn thà nh công mà . Äừng có thèm trở vá» cái địa ngục đó nữa."
Hữu nghe ý kiến các bạn, trong lòng vô cùng phấn khởi. Nhưng nhớ lại là mình chưa chuẩn bị gì hết, chú nói:
"Cám ơn các chú bà y cách hay. Tôi vui lắm. Nhưng..."
"Äừng có nhÆ°n nhị gì hết. Không có tiếc gì cái chá»— đó nữa," chú Tiến cháºn ngang.
"Không phải. Tôi Ä‘ang cầm tiá»n để mua sữa cho thằng Mừng con cô Diệu Lan."
"Cứ mua sữa Ä‘i... rồi để tôi nhá» má»™t bác xÃch lô mang vá» chùa NghÄ©a Trủng dùm là được rồi. Có bác Bảy xÃch lô ở kế bên chùa nà y nè," Tâm Tuệ nói.
"NhÆ°ng... tôi còn đồ đạc ở chùa, là m sao mà lấy được?" Hữu nói giá»ng lo lắng.
"Äồ của bá»n tiểu mình có gì đâu mà tiếc! CÅ©ng là hai ba bá»™ đồ vạt khách vá»›i dăm ba cuốn kinh thôi chứ nhằm nhò gì đâu! Bá» hết Ä‘i, tụi tôi góp tiá»n may đồ khác cho chú. Bây giá» chú mặc tạm đồ của Tâm Tuệ cÅ©ng vừa mà ," Tiến góp ý.
"Chú Tiến nói đúng đó, bá» hết đồ đó Ä‘i, sắm lại đồ khác. Tụi tôi có may thêm đồ trÆ°á»›c khi Ä‘i Há»™i An, để tôi chia bá»›t cho chú hai bá»™ mặc tạm. Sau nà y tụi mình may thêm. Tôi và Tiến Ä‘á»u có tiá»n của gia đình, lại thêm tiá»n của thầy cho nữa. May đồ, mua vé xe đò, váºy là đủ rồi, kinh sách há»c thì chùa nà o lại chẳng có, khá»i lo chú à . Äồng ý Ä‘i. Tụi tôi không muốn chú tiếp tục bị Ä‘Ã y Ä‘á»a nữa. Chú phải dứt khoát thì má»›i có tÆ°Æ¡ng lai được."
Chú Hữu suy nghÄ© má»™t lúc, lau nÆ°á»›c mắt rồi sung sÆ°á»›ng gáºt đầu.
*
Tâm Tuệ Ä‘Æ°a tiá»n nhá» bác Bảy xÃch lô mua sữa rồi Ä‘em đến trao táºn tay cho cô Diệu Lan. Bác Bảy là Pháºt tá» thân cáºn của chùa Từ Quang, theo lá»i dặn của chú Tâm Tuệ, chỉ nói vắn tắt là có má»™t chú tiểu nhá» Ä‘em sữa đến và chú ấy sẽ không bao giá» trở lại nữa. Cô Diệu Lan tròn xoe đôi mắt, láºt Ä‘áºt lên báo tin cho thầy biết. Thầy hầm hầm la hét om sòm:
"Äể rồi coi, má»™t hai ngà y đói meo ngủ bá» ngủ bụi rồi nó cÅ©ng lết vỠđây cho mà xem! Äồ cái quân mất dạy, phản chủ!"
Tâm Tuệ không muốn phiá»n đến thầy mình nên Ä‘em dấu chú Hữu trong phòng. Buổi tối, Tâm Tuệ Ä‘em cÆ¡m và o phòng cho chú Hữu ăn. Tâm Tuệ nói:
"Chút nữa tôi và chú Tiến lên lạy từ giã thầy để khuya nay Ä‘i. Khi tụi tôi Ä‘i chà o thầy, chú cứ ở lại trong phòng nà y. Tối nay chú ngủ tạm má»™t đêm ở đây, khuya nà y khi thầy Ä‘ang tụng kinh thì tụi mình rá»i chùa ra bến xe, váºy thì thầy sẽ không biết gì hết. Tôi không muốn thầy biết chuyện... thá»±c ra thầy tôi biết thì thầy cÅ©ng thÆ°Æ¡ng mà giúp chú thôi, nhÆ°ng sợ thấy thầy khó xá» vá»›i thầy chú. Chuyện tụi mình tÃnh tôi nghÄ© là sẽ êm xuôi, không muốn phiá»n thầy để rồi giữa hai chùa, hai thầy có xÃch mÃch vá»›i nhau. Chú hiểu tôi không?"
Chú Hữu gáºt đầu ngay. Chú không ngá» Tâm Tuệ má»›i mÆ°á»i sáu tuổi mà lanh lợi, tế nhị, biết Ä‘iá»u là m sao.
Buổi tối sau khóa Tịnh Äá»™, thầy gá»i chú Tâm Tuệ và cả chú Tiến lên phòng riêng của thầy để dặn dò chuyện Ä‘i há»c xa. Tâm Tuệ và Tiến dấu nhẹm chuyện của chú Hữu, không hé môi vá»›i thầy lá»i nà o. Thầy soạn cho Tâm Tuệ và chú Tiến má»™t Ãt kinh sách cần thiết. Thầy còn cho hai chú tiá»n để Ä‘i há»c xa nữa. Khi rá»i phòng thầy, chú Tiến nói vá»›i Tâm Tuệ:
"Thầy tôi có cho tôi tiá»n rồi. Tiá»n của thầy chú cho thêm, tôi dà nh cho Hữu. NghÄ© đến chú ấy tôi thấy tá»™i nghiệp quá. Hy vá»ng chuyến Ä‘i nà y sẽ cho chú ấy má»™t cuá»™c sống má»›i, đúng nghÄ©a."
Sau khi coi lại hà nh lý lần chót, Tâm Tuệ và chú Tiến giăng mùng. Ba chú nằm chung trong má»™t cái mùng to, cùng ngủ dÆ°á»›i đất. Cả đêm ba chú cứ bà n tÃnh, nói chuyện tÆ°Æ¡ng lai. Hữu sung sÆ°á»›ng ngủ không được. Hai chú kia ngủ ngon rồi mà mắt chú cứ trao tráo. Chú nằm lăn qua trở lại bao lần. Chú nhá»› vá» chùa. Chú ôn lại những ngà y đầu khi cha mẹ chú Ä‘Æ°a chú và o chùa. Chú thấy thÆ°Æ¡ng cha mẹ quá. Cha mẹ chú đâu có biết chú bá» chùa mà đi thế nà y. Nếu biết, cha mẹ chú hẳn là buồn lắm. Chắc cha mẹ sẽ nghÄ© rằng chú hoang Ä‘Ã ng, ngá»— nghịch, dám cãi thầy, bá» chùa Ä‘i hoang. Chú nghÄ© là chú cần phải viết cho cha mẹ má»™t lá thÆ° ngay sau khi đến Pháºt há»c viện và biết kết quả chuyện cÆ° trú của mình tại đó. Cà ng suy nghÄ© lòng chú cà ng nghe buồn vô hạn. Ná»—i vui ná»—i buồn chen và o nhau, cắn xé nhau, là m cho lòng chú dùng dằng rồi căng ra, tháºt khó chịu. Chú không rõ tại sao quyết định bá» chùa Ä‘i để tìm má»™t Ä‘á»i sống má»›i nÆ¡i chùa khác, là má»™t quyết định hợp lý, đầy ý nghÄ©a, đầy hạnh phúc, mà lại khiến cho tâm hồn chú thấy chùng xuống nhÆ° mất mát má»™t cái gì to lá»›n lắm váºy. NghÄ© đến thầy và cô Diệu Lan, trong lòng chú không nẩy sinh chút tình cảm êm Ä‘á»m nà o hết. Tháºt uổng phà hai năm chung sống vá»›i há» dÆ°á»›i má»™t mái chùa. Giá» nà y nghÄ© đến há», chú chỉ nghe má»™t ná»—i chán chÆ°á»ng, tởm lợm. Chú không luyến tiếc gì há» cả. Có má»™t cái gì khác mà chú bá» quên nÆ¡i ngôi chùa đó. Chú không nghÄ© ra được. Chú nằm trằn trá»c cho đến má»™t hai giá» khuya, bá»—ng dÆ°ng chú sá»±c nhá»› đến ngÆ°á»i bạn thân yêu của chú. Chú ngồi vùng dáºy. Phải rồi, cây Ä‘a, cây Ä‘a! Chú thÆ°Æ¡ng cây Ä‘a của chùa quá. Äó là ngÆ°á»i bạn duy nhất từng lắng nghe, từng chứng kiến bao ná»—i Ä‘au buồn khổ nhục của chú suốt hai năm nay, từ khi chú và o chùa. Chú ngồi đó, nghÄ© đến cây Ä‘a, chú nhá»› cây Ä‘a, và chú khóc. Má»™t chặp lâu, thấy Tiến và Tâm Tuệ hãy còn ngủ ngon, chú bá»—ng nẩy ý định quay trở vá» chùa.
Chú rón rén chui ra khá»i mùng. Chú Æ°á»›c tÃnh, từ đây vá» chùa chú khoảng má»™t cây số, nếu chú Ä‘i bá»™ thì chỉ mất mÆ°á»i lăm phút là cao. Chú rón rén mở cá»a phòng Tâm Tuệ, bÆ°á»›c ra ngoà i. Chú nhẹ nhà ng Ä‘i băng ngang phòng ăn, phòng thầy trụ trì, hà nh lang chánh Ä‘iện, rồi ra sân. Cổng chùa nà y chỉ cà i then chứ không khóa kỹ nhÆ° cổng chùa chú. Chú khép cổng lại rồi Ä‘i nhanh vá» hÆ°á»›ng chùa mình.
ÄÆ°á»ng phố vắng hoe, chỉ có và i chiếc xÃch lô đạp nhanh Ä‘i tìm khách. Chú cúi mặt Ä‘i không nhìn ngó ai. Từ xa, chú đã thấy cây Ä‘a vÆ°Æ¡n lên phủ rợp cả má»™t ná»a mái chùa. Nhìn thấy cây Ä‘a, trong lòng chú đã rung lên, xúc Ä‘á»™ng. Chú chạy nhanh đến cổng chùa. Cổng khóa không và o được, chú leo qua song sắt nhảy và o trong. Rồi chú chạy a đến cây Ä‘a. Chú ôm cây Ä‘a mà khóc nấc. Cây Ä‘a, ngÆ°á»i bạn khổng lồ của chú, dÆ°á»ng nhÆ° dang tay để ôm chặt chú và o lòng. Chú chẳng nói gì vá»›i cây Ä‘a. Chỉ khóc thôi. Rồi chú từ biệt cây Ä‘a. Nhảy ra khá»i cổng rà o rồi, chú Ä‘Æ°a tay vẫy vẫy vá»›i cây Ä‘a:
"Tạm biệt Äa nghen. ở đâu tui cÅ©ng nhá»› Äa hết. Äa ở lại đừng có buồn nghe Äa..."
Rồi chú phóng nhanh trở lại chùa Từ Quang. Nhẹ nhà ng và o sân chùa, và o phòng Tâm Tuệ, chui và o mùng, nằm xuống ngủ. Bây giỠchú ngủ được rồi.
Bốn giá» khuya, khi thầy của Tâm Tuệ tụng kinh trên chánh Ä‘iện, Tâm Tuệ đánh thức Hữu và Tiến dáºy. Cả ba cùng mang hà nh lý ra bến xe. Chú Hữu phụ xách hà nh lý cho hai chú kia, vì chú chẳng có hà nh lý gì. Mua được vé xe rồi, ba chú leo lên xe ngồi. Tà i xế cho biết má»™t tiếng đồng hồ nữa xe má»›i chạy. Ba chú ngồi trên xe vá»›i tâm trạng nao nao, sung sÆ°á»›ng. Khi chất hà nh lý xong xuôi, bác tà i xế kiểm soát vé của hà nh khách trÆ°á»›c khi khởi hà nh. Các chú biết là xe sắp chạy rồi. Khung trá»i má»›i sắp mở ra rồi.
Bá»—ng nghe tiếng gá»i từ phÃa dÆ°á»›i xe. Tiếng gá»i rất quen thuá»™c:
"Tâm Tuệ, Tâm Tuệ!"
Chú Tâm Tuệ thò đầu ra khung cá»a sổ và thấy thầy mình. Tay thầy ôm má»™t gói đồ, tay kia thầy cầm hai cái phong bì, vừa Ä‘i quanh xe vừa cất tiếng gá»i. Tâm Tuệ mừng quá reo lên:
"Con đây, bạch thầy!"
Thấy ba chú rồi, thầy xin phép tà i xế lên xe để dặn dò các chú. Ba chú cùng đứng dáºy chắp tay vái chà o thầy. Thầy kéo chú Hữu đến gần, ôm chú và o lòng, rồi xoa đầu chú. Chú không ngá» trÆ°á»›c được sẽ có sá»± cố nà y xảy ra. Chú chỉ biết khóc, gục mặt và o chiếc áo nâu bao dung của thầy mà khóc. Thầy hiá»n hòa nói:
"Äây là hà nh lý thầy gói cho con. Phong bì nà y là thÆ° giá»›i thiệu của thầy, con mang lên trình Thượng Tá»a Giám Viện thì Thượng Tá»a sẽ cho con ở lại Pháºt há»c viện mà tu há»c. Thượng Tá»a là bạn cÅ© của thầy đó. Còn phong bì nà y là chút tiá»n thầy cho để con mua sắm thêm các thứ linh tinh. Trong gói đồ nà y có và i cuốn kinh và mấy xấp vải để con may đồ. Con cố gắng tu há»c nghen. Có gì không hiểu thì nhá» chú Tiến và Tâm Tuệ dìu dắt. Thầy không kịp thá»i giỠđể căn dặn, dạy dá»— con. Con nên tá»± biết con Ä‘Æ°á»ng cao đẹp mà con chá»n để tiến tu. Không còn con Ä‘Æ°á»ng nà o cao quý hÆ¡n. Thôi các con Ä‘i bình an và thà nh công há."
Thầy xoa đầu các chú rồi xuống xe. Ba chú nhìn theo thầy rồi nhìn nhau. Không chú nà o biết tại sao thầy biết có chú Hữu trốn chùa Ä‘i theo chuyến Ä‘i nà y. Chỉ có chú Hữu là thầm Ä‘oán được rằng có thể lúc khuya lẻn vá» chùa NghÄ©a Trủng thăm cây Ä‘a, thầy đã thức và thấy chú... Bá»—ng thầy lại xuất hiện ở dÆ°á»›i, bên khung cá»a sổ, thầy ngÆ°á»›c lên gá»i chú Hữu. Tâm Tuệ nhÆ°á»ng chá»— cho chú Hữu chen ra cá»a sổ.
"Bạch thầy gá»i con?" chú Hữu cảm Ä‘á»™ng há»i.
Thầy cÆ°á»i cÆ°á»i nói:
"Khi nà o thầy Ä‘i ngang chùa con thầy sẽ vẫy tay vá»›i cây Ä‘a, nói rằng con rất dá»… thÆ°Æ¡ng, và con Ä‘ang siêng năng tu há»c ở xa, nhé!" ª
California 13/7/92
[color=Brown][b]Vĩnh Hảo[/b][/color]
|
« Bổ sung: Dec 05, 2003, 8:03 am - Minh Long » |
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
|
Re:Tuyển Táºp Truyện Ngắn : Thiên Thần Quét Lá ( VÄ©nh Hảo )
December 05, 2003, 08:05 AM
|
|
[color=Green][size=4][b]Giấc mộng đầu [/b] [/size] [/color]
Cao Phong lá»›n lên giữa núi rừng, vui chÆ¡i vá»›i muông chim và ngà n hoa ná»™i cá» mà không há» thắc mắc chi vá» nguồn gốc của mình—nhÆ° thể chú ấy được sinh ra bởi sá»± giao hợp tá»± nhiên của khà thiêng đất trá»i, hay được sinh ra má»™t cách có vẻ nhÆ° ngẫu nhiên nhÆ° những loà i hoa dại má»c đầy trên núi cao nà y. Con ngÆ°á»i duy nhất mà Cao Phong biết suốt từ lúc bé thÆ¡ cho đến bây giá»â€”mÆ°á»i lăm tuổi—chÃnh là thầy của chú.
Thầy của chú là má»™t tu sÄ© trẻ, chÆ°a đến bốn mÆ°Æ¡i, vì muốn xa lánh tục lụy mà ẩn tu trên núi. Ông Ä‘em chú vá» nuôi lúc ông được hai mÆ°Æ¡i bốn tuổi và đặt cho cái tên Cao Phong (có nghÄ©a là ngá»n núi cao) mà ông thÆ°á»ng giải thÃch cho chú nghe rằng nó nói lên má»™t khát vá»ng, má»™t hoà i bão vÆ°Æ¡n cao đến chân trá»i tá»± tại giải thoát. Ông là má»™t vị thầy rất lạ, có những ý nghÄ© ngá»™ nghÄ©nh. Sá»± kiện ông không cho Cao Phong tiếp xúc vá»›i bất cứ má»™t con ngÆ°á»i nà o khác ngoà i ông cÅ©ng là má»™t Ä‘iển hình. Có lẽ ông muốn nghiên cứu chi đó vá» bản năng của con ngÆ°á»i. Hoặc ông Ä‘ang tìm tòi thà nghiệm má»™t phÆ°Æ¡ng pháp giáo hóa đệ tá» sao cho đạt được kết quả hữu hiệu nhất. Ông dạy Cao Phong há»c kinh kệ, há»c chữ nghÄ©a mà lại tránh tất cả những từ ngữ nà o có liên hệ đến cuá»™c Ä‘á»i, đến những con ngÆ°á»i khác ở những nÆ¡i chốn khác. Kết quả là suốt mÆ°á»i lăm năm trÆ°á»ng sống bên thầy, Cao Phong chỉ biết thế giá»›i nà y có những cây cá», những loà i thú hiá»n là nh hay hung dữ và chỉ vá»n vẹn hai con ngÆ°á»i cùng má»™t giá»›i tÃnh, sống quây quần bên nhau giữa núi rừng bạt ngà n mênh mông nà y. Äiá»u ngá»™ nghÄ©nh nhất của ông thầy là đã không cho Cao Phong biết rằng ngoà i cái giống Ä‘á»±c mà ông và chú cùng mang, thế giá»›i hãy còn má»™t giống phái khác nữa, má»™t giống rất quan trá»ng mà nếu thiếu Ä‘i, thế giá»›i sẽ buồn tẻ vô cùng—tháºm chà sẽ không còn được coi nhÆ° là má»™t thế giá»›i nữa! Có lẽ qua kinh nghiệm há»c đạo, ông đã nhìn thấy rằng, sá»± phủ nháºn cái giống phái—mà ông cho là nguy hiểm cho Ä‘Æ°á»ng tu—đó, là má»™t Ä‘iá»u cần thiết để bảo vệ Cao Phong trong thế giá»›i hồn nhiên trong sạch của chú.
Từ khi Cao Phong có thể tá»± biết lo cho mình rồi, cứ đôi ba năm vị thầy lại xuống núi má»™t mình, vá» là ng để thăm sÆ° phụ mà vẫn không cho Cao Phong biết rõ vá» mục Ä‘Ãch chuyến Ä‘i đó. Cao Phong lúc nà o cÅ©ng bị bá» lại trên núi. Chú ấy được giải thÃch rằng má»™t chuyến Ä‘i xa rất nguy hiểm cho tuổi trẻ của chú. Lý do đó cà ng lúc cà ng mất Ä‘i vẻ hợp lý, vì cà ng trưởng thà nh, Cao Phong cà ng thấy rằng nếu mình Ä‘i theo há»™ tống thầy thì sẽ bá»›t nguy hiểm cho thầy hÆ¡n. Chuyến Ä‘i xa nguy hiểm cho ngÆ°á»i lá»›n tuổi hÆ¡n là cho má»™t thiếu niên mÆ°á»i lăm tuổi đầy sinh lá»±c nhÆ° chú. Vì váºy, hôm nay, khi thầy lại chuẩn bị khăn gói lên Ä‘Æ°á»ng, chú đã nằng nặc đòi Ä‘i theo. Thầy nói:
"Thầy đã bảo không được là không được. Con phải ở lại trông coi tịnh thất. Äi xa nguy hiểm và mệt nhá»c lắm."
"Tịnh thất nà y có gì đâu mà trông coi, thÆ°a thầy. Bao năm nay có con thú nà o đến quấy phá thầy trò mình đâu! Chúng nó vá»›i mình Ä‘á»u là bạn bè vá»›i nhau hết mà ."
"Nhưng con cũng không cần phải đi. Thầy không muốn con bị... nguy hiểm."
"Con đã lá»›n rồi mà thầy. Lần Ä‘i trÆ°á»›c của thầy, con còn nhá» xÃu không theo bảo vệ thầy thì đúng rồi. Bây giá» thầy thấy không, con cao lá»›n khá»e mạnh nhÆ° con khỉ Ä‘á»™t, con phải Ä‘i theo để hầu hạ thầy chá»›! Thầy để con ở lại con chẳng yên tâm chút nà o."
Thấy Cao Phong năn nỉ mãi thầy cÅ©ng hÆ¡i xiêu lòng nhÆ°ng nghÄ© đến cảnh chú ấy phải tiếp xúc và biết nhiá»u thêm vá» cuá»™c Ä‘á»i phÃa dÆ°á»›i, thầy cÅ©ng thấy e ngại, sợ phá hủy mất công trình giữ gìn mÆ°á»i lăm năm nay của mình. Thầy im lặng ngồi đắn Ä‘o cân nhắc dữ lắm. Cuối cùng thầy nghÄ© rằng có thể cho chú tiếp xúc vá»›i thế gian xô bồ nhá»™n nhịp cÅ©ng là má»™t cách để chú hiểu rõ mà xa lánh cuá»™c Ä‘á»i dứt khoát hÆ¡n vì mai sau khi thầy không còn nữa, biết đâu chú lại chẳng có dịp tiếp xúc vá»›i Ä‘á»i! Thôi thì đây cÅ©ng là má»™t thà nghiệm. Thầy thở dà i nói:
"Äược rồi, thầy cho phép con cùng Ä‘i, nhÆ°ng vá»›i Ä‘iá»u kiện là ..."
"Bao nhiêu Ä‘iá»u kiện con cÅ©ng xin hứa vá»›i thầy hết. Con chỉ muốn Ä‘i theo để hầu hạ, bảo vệ thầy thôi."
Thầy cÆ°á»i nói:
"Là m nhÆ° thầy già lắm váºy! Có gì nguy hiểm cho thầy đâu. Sợ là sợ cho con mà thôi. Con Ä‘i theo chỉ mất công thầy bảo vệ con thì có. À, Ä‘iá»u kiện của thầy là con chỉ bÆ°á»›c theo chân thầy, không được nhìn qua liếc lại. Chỉ nhìn ngay ngó thẳng, ngó dÆ°á»›i đất, phÃa trÆ°á»›c mặt, má»™t Ä‘Æ°á»ng mà đi. Äiá»u kiện nhÆ° váºy thôi, là m được không?"
"Dễ quá, con là m được!"
"Váºy thì Ä‘i."
Hai thầy trò khăn gói lên Ä‘Æ°á»ng. Khi băng đèo, khi lá»™i suối, khi qua rừng, Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tháºt cách trở, nhÆ°ng cÅ©ng chẳng có gì xảy ra có vẻ hiểm nguy đến tÃnh mạng hai thầy trò ngoại trừ lúc nghe tiếng cá»p gầm. Cao Phong há»i:
"Có phải đó là tiếng con cá»p mà hôm trÆ°á»›c Ä‘i ngang qua suối trÆ°á»›c tịnh thất của mình không thầy?"
"Chắc là nó. Vùng nà y chỉ có má»—i má»™t con. Nếu sau nà y có gặp nó con phải hết sức tháºn trá»ng. Nó là con thú nguy hiểm nhất trong rừng nà y đó."
"Dạ con nhá»›. À, thÆ°a thầy, tại sao thầy muốn con phải nhìn dÆ°á»›i đất, nhìn thẳng, không ngó qua liếc lại? Con thấy Ä‘iá»u kiện thầy Ä‘Æ°a ra đâu có lợi gì khi Ä‘i trong rừng nhÆ° vầy?"
"Bây giỠchưa tới lúc. Khi nà o thầy bảo áp dụng thì áp dụng."
Äến chiá»u tối mà hai thầy trò vẫn chÆ°a vỠđược tá»›i ngôi là ng gần nhất, ngôi là ng mà thỉnh thoảng thầy vá» thăm vị sÆ° phụ già của thầy. Hai thầy trò nghỉ đêm trong rừng. Há» lượm củi khô đốt má»™t đống lá»a to, dá»n dẹp sạch sẽ chung quanh, trải cá» là m đệm mà ngủ qua đêm. Sau khi tham thiá»n, thầy trò nằm xuống ngủ. ÄÆ°á»ng xa má»i mệt, thầy ngủ được ngay. NhÆ°ng Cao Phong thì cứ trằn trá»c mãi. Chú thấy má»™t ná»—i niá»m gì đó rá»™n lên trong lòng. Chú không hiểu nổi. Chú chỉ có cảm giác rằng ngà y mai khi thức dáºy tiếp tục cuá»™c hà nh trình, chú sẽ được thầy Ä‘Æ°a đến má»™t thế giá»›i rất lạ, khác vá»›i thế giá»›i lâu nay chú sống trên núi cao. Có lẽ thế giá»›i đó sẽ có những má»›i lạ, những bất ngá» mà chú chÆ°a há» bắt gặp. Trăn trở má»™t lúc rồi chú cÅ©ng ngủ vùi. Trong mÆ¡, chú má»™ng thấy con cá»p từ bụi ráºm phóng ra vồ lấy chú. Chú hét lên má»™t tiếng, bừng giấc. Mồ hôi Æ°á»›t dầm cả ngÆ°á»i. Thầy đã thức và đang ngồi thiá»n bên đống lá»a. Chú bẽn lẽn dụi mắt má»™t lúc rồi cÅ©ng xếp bằng ngồi thiá»n theo thầy.
Buổi sáng, hai thầy trò vùi mấy củ khoai dÆ°á»›i lá»a than để lót lòng trÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng. Thầy há»i:
"Con nằm má»™ng thấy Ä‘iá»u dữ hôm qua phải không?"
"Dạ, con thấy con bị cá»p vồ."
Thầy cÆ°á»i:
"Bởi váºy thầy nói con chẳng nên Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa là m gì. ở lại tịnh thất mà yên hÆ¡n," ngÆ°ng má»™t chặp, thầy nói vá»›i tiếng thở dà i, "nhÆ°ng chỉ má»›i có con cá»p thôi cÅ©ng chÆ°a đủ thiếu gì! ở Ä‘á»i còn nhiá»u thứ nguy hiểm hÆ¡n cá»p nữa kia."
"ở Ä‘á»i là ở đâu, bạch thầy?" Cao Phong ngây thÆ¡ há»i.
Thầy lắc đầu:
"Rồi từ từ con sẽ hiểu. À, trong kinh cÅ©ng có nhiá»u Ä‘oạn diá»…n tả vá» ná»—i khổ Ä‘au của cuá»™c Ä‘á»i, của thế gian. ở Ä‘á»i là ở thế gian đó. NgÆ°á»i xuất gia là kẻ muốn vượt thoát cái khổ lụy của thế gian để an trú vÄ©nh viá»…n trong niết-bà n tịch tịnh. Con đã há»c Ä‘iá»u nà y rồi mà ."
Cao Phong ngẫm nghĩ một lúc:
"Dạ, con đã há»c. NhÆ°ng con thấy đâu có lợi gì đâu. Con Ä‘ang ở trong niết-bà n tịch tịnh thì con đâu cần phải vượt thoát cái thế gian khổ lụy hở thầy?"
"Ai bảo là con Ä‘ang sống trong niết-bà n váºy?"
"Tá»± con nghÄ© váºy. Tại vì con không sống ở Ä‘á»i, có nghÄ©a là con Ä‘ang sống trên niết-bà n."
Thầy lắc đầu ngao ngán, nhÆ°ng chẳng biết nói sao. Thầy nghÄ© bụng: "Nó nghÄ© nó Ä‘ang sống trong niết-bà n thì cÅ©ng là điá»u tốt thôi. Má»™t thế giá»›i hồn nhiên bình lặng nhÆ° váºy thì có khác chi niết-bà n đâu! Nó không đối diện vá»›i khổ Ä‘au, không chịu Ä‘á»±ng khổ Ä‘au, cho nên đâu có nhu cầu tìm kiếm niết-bà n. Niết-bà n chÃnh là thế giá»›i nó Ä‘ang sống rồi đó. Thá»±c là điên khùng khi dạy cho nó những bà i há»c vá» cách diệt khổ để chứng nháºp niết-bà n trong khi nó không há» biết khổ Ä‘au là gì! Và cÅ©ng tháºt là điên khùng khi dắt ông Pháºt bé con nà y từ niết-bà n mà vá» thăm cõi sinh tá»! Có nên không nhỉ? Ta vẫn còn đủ thá»i giỠđể hủy bá» chuyến Ä‘i nà y. Có nên cho nó đối diện cuá»™c Ä‘á»i hay không?"
Thấy thầy có vẻ đăm chiêu suy nghÄ©, Cao Phong há»i:
"Thầy nghÄ© gì váºy thầy? Con nói váºy không đúng hở thầy?"
Thầy giáºt mình há»i lại:
"Con nói gì?"
"Con nói rằng con Ä‘ang sống trên niết-bà n, váºy con đâu cần phải diệt khổ hay thoát ly cuá»™c Ä‘á»i. Con đâu có ở Ä‘á»i đâu mà thoát ly cuá»™c Ä‘á»i! Con nói váºy không đúng hở thầy?"
"À... à ... cÅ©ng đúng thôi. NhÆ°ng... con thấy sao? Con thấy niết-bà n của con nhÆ° thế nà o? Má»™t thế giá»›i an vui, siêu tuyệt, phải không? Và sau nà y có lạc và o má»™t thế giá»›i khác, con sẽ không đắm nhiá»…m mà luôn nhá»› vá» thế giá»›i niết-bà n tịch tịnh của chúng ta để quay vá» láºp tức, phải không?"
Cao Phong không trả lá»i ngay, vừa bÆ°á»›c tá»›i vừa suy nghÄ©. Từ bé thÆ¡ đến giá», chú chỉ biết có má»—i cái thế giá»›i núi rừng hoang sÆ¡ mà chú Ä‘ang sống chứ không biết thế giá»›i nà o khác; do đó, chú chẳng có ý niệm gì vá» má»™t thế giá»›i thứ hai để so sánh vá»›i thế giá»›i mình Ä‘ang sống. Câu há»i của thầy gợi cho chú cái ý niệm so sánh đó. Té ra ngoà i "thế giá»›i niết-bà n" hãy còn có má»™t thế giá»›i khác, cái thế giá»›i mà đôi lúc vô tình, thầy đã gá»i là thế gian hay cuá»™c Ä‘á»i, cái thế giá»›i mà trong kinh nói là "ngôi nhà lá»a", cần phải ra khá»i! Hình ảnh ngôi nhà lá»a láºp tức hiện lên, cháºp chá»n trong trà óc chú—cái trà óc hoang sÆ¡ nhÆ° núi rừng chung quanh, chÆ°a có những ngõ ngách phân biệt, toan tÃnh. Chú biết nhà , chú biết lá»a, chú biết thế nà o là cháy và thế nà o là sá»± nguy hiểm khi ở trong căn nhà rá»±c lá»a ấy. NhÆ°ng tại sao lại có má»™t thế giá»›i đầy lá»a cháy nhÆ° váºy? Và tại sao cứ lâu lâu thầy lại xuống núi để Ä‘i và o thế giá»›i rá»±c lá»a đó? Tuy thầy không nói rõ thầy Ä‘i đâu, nhÆ°ng Ãt ra chú cÅ©ng Ä‘oán được rằng khi thầy không ở trên niết-bà n vá»›i chú, có nghÄ©a là thầy Ä‘ang xuống thế gian rá»±c lá»a. Và có lẽ vì sá»± nguy hiểm đó mà lúc nà o xuống núi thầy cÅ©ng bắt chú ở lại chứ không cho theo. Chú nói:
"Má»™t cái nhà rá»±c lá»a thì cần gì phải bÆ°á»›c và o, hở thầy?"
"Phải, bước ra thì nên, bước và o thì đừng."
"Váºy tại sao thầy cứ phải bÆ°á»›c và o? Và tại sao... mình không chữa cho tắt lá»a Ä‘i mà để cho cháy mãi nhÆ° váºy?"
Thầy báºt cÆ°á»i, dừng bÆ°á»›c, nói:
"Äúng, tháºt ra không cần thiết phải bÆ°á»›c và o. Chỉ có thế giá»›i của chúng ta là thế giá»›i an là nh mà thôi. Thế gian là ngôi nhà rá»±c lá»a mà không ai chữa tắt nổi. Thoát ly nó thì có. Nguy hiểm lắm! Cho nên... chúng ta nên trở vá» Ä‘i thôi."
Thầy kéo chú Ä‘i lui nhÆ°ng chú nÃu lại, chú nói:
"Con tháºt không hiểu sao... thầy đã biết nó nguy hiểm mà thầy vẫn cứ bÆ°á»›c và o. Hẳn là thầy phải có chủ Ä‘Ãch gì đó. Sao thầy không nói cho con nghe? HÆ¡n nữa... khi nãy thầy há»i con thế giá»›i niết-bà n con Ä‘ang sống nhÆ° thế nà o, con muốn nói cảm nghÄ© của con cho thầy nghe. Khoan vỠđã thầy."
"Váºy thì nói Ä‘i," thầy thúc dục.
Cao Phong cùng thầy ngồi xuống trên má»™t tảng đá ở vệ Ä‘Æ°á»ng. Ngáºp ngừng nhÆ° lá»±a lá»i diá»…n tả, má»™t lúc sau chú má»›i tuôn ra hết những cảm nghÄ© của mình:
"Tuy biết rằng thế gian nhÆ° căn nhà rá»±c lá»a, nguy hiểm tháºt, nhÆ°ng sao con vẫn thấy có cái gì hấp dẫn, cuốn hút mình và o đó. Con thá»±c tình muốn hiểu biết cái thế gian rá»±c lá»a đầy hiểm nguy mà trong kinh cÅ©ng nhÆ° thầy đã từng dạy. Thầy đã bÆ°á»›c và o thế gian rồi thầy quay trở lại thế giá»›i niết-bà n của chúng ta má»™t cách bình yên. Váºy tại sao thầy không cho con bÆ°á»›c và o thá»? Nếu nói rằng thầy có nhiá»u kinh nghiệm và bản lãnh để bÆ°á»›c và o mà không bị nguy hiểm thì sao thầy không cho con táºp sá»±, há»c há»i những kinh nghiệm bÆ°á»›c và o thế gian của thầy? Con thấy nếu thầy dạy cho con bản lÄ©nh, nghị lá»±c để bÆ°á»›c ra bÆ°á»›c và o giữa thế gian và niết-bà n mà không bị phá»ng cháy thì hay hÆ¡n là cứ bảo vệ con sống bình yên phẳng lặng mãi trên niết-bà n."
"Sao con khá» dại quá! Ai Ä‘á»i Ä‘ang ở nÆ¡i cõi bình yên mà lại muốn bị khuấy Ä‘á»™ng lên. Äâu có cần thiết phải bÆ°á»›c ra bÆ°á»›c và o giữa hai thế giá»›i. Khi biết trÆ°á»›c thế gian là bất an thì mình tránh né Ä‘i, chứ bÆ°á»›c và o là m gì cho khổ!"
"Váºy tại sao thầy lại bÆ°á»›c và o? Con không hiểu thầy xuống núi để là m gì? Có cái gì ở thế gian mà cứ lâu lâu thầy lại xuống núi?"
Thầy thở dà i, lắc đầu ngao ngán:
"Thôi thầy nói thá»±c con nghe: thầy Ä‘i thăm sÆ° phụ của thầy, tức là sÆ° ông của con đó. SÆ° ông Ä‘ang tu ở má»™t ngôi chùa trong là ng mà chúng ta dá»± định và o. Thỉnh thoảng có Ä‘iá»u gì còn nghi vấn là thầy vá» lạy sÆ° ông để cầu chỉ giáo. Äó là lý do thầy xuống núi, chứ có phải ham vui gì ở thế gian mà xuống!"
Cao Phong ngẩn ngÆ°á»i má»™t lúc lâu, giá»ng hÆ¡i trách móc:
"Té ra ngoà i thầy và con ra, vẫn còn có ngÆ°á»i khác nữa, không phải chỉ có hai thầy trò mình thôi sao! Chuyện nhÆ° váºy đâu có gì nguy hiểm mà thầy dấu con, không cho con biết, để con cứ Ä‘inh ninh rằng cuá»™c sống nà y chỉ có chÆ° Pháºt ở trên cao, có hai thầy trò ở tịnh thất và bầy thú trong rừng."
Thầy lại thở dà i, hai tay ôm lấy đầu nói:
"Âu đó cÅ©ng là lá»—i thầy, để cho con trở thà nh ngu ngÆ¡ không biết má»™t cách trung thá»±c vá» cuá»™c sống. NhÆ°ng, đó là ý tốt của thầy, con không hiểu sao? Thầy thá»±c tình không muốn con biết nhiá»u vá» cuá»™c Ä‘á»i. Cứ sống nhÆ° lâu nay con sống, cứ tu táºp nhÆ° lâu nay con đã tu táºp, má»™t ngà y nà o đó, chắc chắn con sẽ đạt được đạo quả vô thượng, không phải váºy sao? Cần gì phải tiếp xúc chung đụng vá»›i thế gian. Có biết thêm vá» thế gian bên dÆ°á»›i, cÅ©ng chẳng thêm được gì lợi Ãch cho Ä‘Æ°á»ng tu của con nÆ¡i đây. ChÃnh vì váºy mà thầy bảo vệ con, không cho con xuống núi."
"Váºy, thá»±c ra... thế gian nhÆ° thế nà o? Thế gian là cái gì váºy? Má»™t căn nhà rá»±c lá»a mà sÆ° ông lại ở trong đó sao?"
"Nói căn nhà rá»±c lá»a là dùng hình ảnh tá»· dụ váºy thôi chứ có phải là lá»a cháy hừng há»±c nhÆ° trong bếp lò của mình đâu! Thế gian cÅ©ng chỉ là ... mà thôi, không cần giải thÃch nữa. Chúng ta Ä‘i. BÆ°á»›c và o thế gian rồi con sẽ hiểu nó nhÆ° thế nà o."
Cao Phong vui mừng bước nhanh theo thầy. Vừa đi, chú vừa nói:
"Bạch thầy, con không có ý trách thầy vá» cách dạy dá»— của thầy đâu. Con chỉ thắc mắc nên há»i cho ra lẽ váºy thôi. Tại khi nãy thầy há»i, con má»›i nói cảm nghÄ© của con. Còn má»™t ý nghÄ© mà con quên thÆ°a vá»›i thầy, thầy cho phép con nói không?"
"Nói đi, để bụng là m gì."
"Cái hôm mà con cá»p Ä‘i ngang tịnh thất của thầy trò mình, thầy dạy con rằng con cá»p đó rất hung dữ, nó sẽ vồ chụp, ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống bất cứ con thú nà o trong rừng mà nó gặp; nó cÅ©ng sẽ không buông tha cả thầy trò mình nếu nó gặp, phải váºy không thầy?"
"Phải, đúng nhÆ° váºy."
"Cho nên thầy dặn con phải cẩn tháºn, nếu biết có con cá»p quanh quẩn thì phải tìm cách lánh xa hoặc ẩn nấp Ä‘i."
"Tất nhiên là phải là m váºy rồi."
"NhÆ°ng kể từ lúc thầy dặn dò nhÆ° váºy, tá»± dÆ°ng con thấy trong lòng nao nao là m sao."
"Con nói váºy là ý gì?"
"Khó nói quá, ý con là ... ý con là , hình nhÆ° tá»± lúc biết cuá»™c sống của mình không được bình yên nữa vì có sá»± Ä‘e dá»a của con cá»p, con cảm thấy cuá»™c sống có ý nghÄ©a hÆ¡n, hồi há»™p hÆ¡n, hứng thú hÆ¡n. Con nghe tim con Ä‘áºp mạnh má»™t cách lạ kỳ. Vừa lo sợ, vừa thÃch thú. Cho nên, đã có lúc con định nói vá»›i thầy rằng, nếu trong rừng mà không có con cá»p, không có sá»± Ä‘e dá»a của hiểm nguy, thì... riết rồi thấy cÅ©ng chán lắm thay! Cho nên má»›i khi nãy thầy nói rằng sÆ° ông Ä‘ang ở thế gian, tá»± dÆ°ng con nghÄ© rằng chắc sÆ° ông muốn sống trong nguy hiểm để bá»›t nhà m chán đó mà !"
"Nói báºy! Lo tịnh tâm mà đi. Sắp và o là ng rồi đó, nhá»› Ä‘iá»u kiện thầy dặn trÆ°á»›c khi lên Ä‘Æ°á»ng không?"
"Dạ nhớ, đầu hơi cúi, mắt nhìn xuống đất cách chân ba bước, không ngó tới ngó lui, không liếc nhìn hai bên, giữ tâm trong chánh niệm."
"Tốt, áp dụng bây giỠlà vừa!"
*
Cao Phong không ngá» thế gian là nhÆ° váºy. Ngôi là ng sÆ° ông Ä‘ang sống nằm gần thị trấn nên cÅ©ng ảnh hưởng đôi chút vẻ sầm uất đông đảo của thị tứ. Cảnh tượng hiện ra trÆ°á»›c mắt Cao Phong thứ gì cÅ©ng má»›i lạ, sinh Ä‘á»™ng, nhá»™p nhịp. Cao Phong nhÆ° bị choáng ngá»™p giữa những Ä‘iá»u má»›i mẻ lần đầu tiên chứng kiến đó. Nà o là sông dà i lặng lá» chảy uốn khúc vá»›i ghe thuyá»n qua lại tấp náºp; nà o là ruá»™ng đồng bát ngát xanh tÆ°Æ¡i vá»›i những hà ng lúa thẳng tắp và những ngÆ°á»i nông phu trai gái hát hò cÆ°á»i cợt; nà o là chợ búa vá»›i hà ng quán la liệt, thức ăn thức uống, đồ đạc bà y biện, ngá»±a xe lÅ© lượt, ngÆ°á»i ngÆ°á»i lăng xăng lui tá»›i... Äiá»u gì cÅ©ng má»›i, Ä‘iá»u gì cÅ©ng lạ. Cao Phong luôn miệng há»i thầy má»›i biết được tên gá»i của từng thứ mà lâu nay chú chÆ°a há» trông thấy. Ban đầu, thầy không trả lá»i, cứ tằng hắng má»™t tiếng để nhắc chú là phải giữ chánh niệm, áp dụng Ä‘iá»u kiện Ä‘i Ä‘Æ°á»ng mà thầy đã căn dặn; nhÆ°ng rồi thấy chú cứ ngẩn ngÆ¡ đứng lại ngó hết cái nà y đến cái khác, thầy Ä‘Ã nh phải trả lá»i từng câu há»i cho chú má»›i mong kéo chú Ä‘i được. Nếu phải giải thÃch cặn kẽ cho chú hiểu thì e phải mất rất nhiá»u thì giá»; cho nên, thầy cứ trả lá»i ngắn gá»n, và cái nà y vá»›i cái kia, sao cho chú tạm hiểu là được. Lúc má»›i và o là ng, gặp ngay má»™t thiếu nữ trạc chừng mÆ°á»i lăm tuổi Ä‘ang chăm sóc vÆ°á»n hoa trÆ°á»›c nhà , Cao Phong cÅ©ng ngẩn ngÆ°á»i đứng lại trố mắt nhìn. Thầy láºt Ä‘áºt quay lại kéo tay chú:
"Nhìn cái gì mà nhìn chăm chăm váºy! Äi chứ!"
Cao Phong Ä‘Æ°a tay chỉ thiếu nữ, há»i:
"Con đó là con gì váºy thầy? CÅ©ng là ngÆ°á»i hở thầy?"
Thầy vừa bá»±c mình vừa lo sợ, trả lá»i nhanh:
"Con cá»p chúa đó! Nó còn hung dữ hÆ¡n con cá»p trên rừng nữa. Con phải tuyệt đối lánh xa những con cá»p chúa nhÆ° váºy. Thế gian nà y nhiá»u cá»p chúa lắm, nguy hiểm lắm, nhá»› chÆ°a!"
"Dạ nhá»›," vừa đáp lá»i thầy Cao Phong vừa thấy rùng mình, vá»™i và ng nhìn xuống đất, bÆ°á»›c nhanh theo thầy. Tim chú Ä‘áºp mạnh.
Cuối cùng, hai thầy trò cÅ©ng đến được ngôi chùa của sÆ° ông má»™t cách "bình an". Và o lạy sÆ° ông thăm há»i sức khá»e rồi, hai thầy trò được sắp xếp má»™t phòng nghỉ ở háºu liêu. Thầy nhìn Cao Phong thấy sắc diện chú có vẻ thất thần, không được bình thÆ°á»ng, liá»n há»i:
"Con Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa không quen, chắc mệt má»i lắm hả?"
"Dạ không sao. Con chỉ thấy tim con Ä‘áºp mạnh quá xá, chÆ°a bao giá» nó Ä‘áºp mạnh nhÆ° váºy."
"NhÆ° váºy là mệt đó, nằm nghỉ Ä‘i, chút nữa sẽ khá»e lại."
Nói rồi, thầy định bÆ°á»›c ra khá»i phòng thì Cao Phong nói vói theo:
"Bạch thầy, con vẫn còn thắc mắc."
Thầy dừng lại ở báºc cá»a:
"Gì nữa? Thắc mắc gì?"
"Con thấy con cá»p chúa khi nãy đâu có vẻ gì là hung dữ đâu mà thầy nói là hung dữ hÆ¡n cá»p trên rừng?"
"Tâm ý con tháºt lăng xăng, má»›i lần đầu và o thế gian là đã nhÆ° váºy rồi con thấy không. Tháºt là trở ngại cho việc định tâm. Thầy nói hung dữ là hung dữ, cần gì phải há»i lại chứ!"
"Váºy sao khi nãy nó nhìn con nó cÆ°á»i?"
"Xì! Nó cÆ°á»i nhÆ° váºy cho con đến gần rồi nó ăn thịt con mấy hồi! Äừng có nghÄ© đến nó nữa được không? Nghỉ qua đêm, sáng sá»›m ngà y mai trở vá» gấp, không nên nấn ná dÆ°á»›i nà y lâu. Thế gian nà y không thÃch hợp vá»›i con chút nà o cả. Thôi nằm xuống nghỉ Ä‘i. Thầy có việc phải lên hầu chuyện sÆ° ông bây giá»."
Quả nhiên sáng sá»›m hôm sau thầy trò đã khăn gói lên Ä‘Æ°á»ng trở vá» vá»›i rừng xanh núi thẳm. Suốt Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng trở vá», Cao Phong lầm lì bÆ°á»›c theo thầy, không hé môi nói má»™t lá»i. Hai ngà y sau má»›i vá» tá»›i tịnh thất. Thầy trò sống lại thế giá»›i bình an nhÆ° trÆ°á»›c, nhÆ°ng trong lòng Cao Phong đã không còn thấy bình an nữa. Chú không buồn ăn, không buồn ngủ, không buồn nói chuyện vá»›i thầy. Chú thức suốt, liên tiếp mấy đêm, ngồi thừ ra má»™t chá»—, chẳng chịu thiá»n định, chẳng chịu tụng kinh hay là m công tác gì. Thầy hết sức dá»— dà nh, chăm sóc cÅ©ng không sao là m chú nguôi nguây được. Há»i nguyên cá»› thì chú không đáp. Äến ngà y thứ năm thì chú nằm liệt, không ngồi dáºy được nữa, trùm chăn nhìn trần nhà , mắt thao láo không lay Ä‘á»™ng, nhÆ° ngÆ°á»i chết. Thầy lo âu ngồi mãi bên chú, vừa khuyên dá»— vừa cầu nguyện. Äến tối thì hÆ¡i thở chú yếu dần, tay chân lạnh ngắt, thầy hoảng quá, há»i:
"Cao Phong, con thá»±c sá»± muốn gì, thầy sẽ tìm cách giúp con, đừng có tá»± hà nh hạ nhÆ° váºy mà bá» mất thân mạng! Có phải con... không muốn sống nÆ¡i tịnh thất nà y nữa phải không?"
Cao Phong không trả lá»i, chỉ thấy mắt chú chá»›p má»™t cái. Thầy há»i tiếp:
"Có phải con muốn vỠsống bên cạnh sư ông cho được vui vẻ hơn, phải không?"
Cao Phong vẫn không trả lá»i. Có vẻ nhÆ° suy nghÄ©, rồi mắt chú chá»›p chá»›p và i cái. Thầy ngồi im má»™t lúc, cố tìm hiểu nguyên do. Bất chợt thầy há»i:
"Hay là con muốn mua sắm những thứ ngÆ°á»i ta bán ngoà i chợ Ä‘em vỠđây, những thứ mà con đứng lại ngắm nghÃa há»i thầy hoà i đó?"
Cao Phong nhăn mặt. Thầy thở dà i nói:
"Thầy tháºt chẳng hiểu con muốn gì! Khi không vá» tá»›i đây lại thất thần nằm liệt luôn. Thầy tháºt là sai lầm khi xiêu lòng để con Ä‘i theo thầy chuyến nà y. Äã nói trÆ°á»›c là thế gian tối Æ° nguy hiểm, mà con cứ nằng nặc đòi theo. Có gì đâu, con cÅ©ng đã thấy, đã biết hết rồi đó, chẳng có gì vui thú cả. Thế gian chỉ giăng đầy những cạm bẫy và tai há»a. Thế gian chỉ có những con cá»p chúa chuyên ăn thịt ngÆ°á»i mà thôi chứ gì đâu mà tham đắm!"
Nghe thầy nói đến đó, mắt Cao Phong chá»›p lia chá»›p lịa, mặt chú bá»—ng sáng rỡ lên, quay mặt nhìn vá» hÆ°á»›ng thầy. Thấy váºy, thầy giáºt mình, lắp bắp:
"A... té ra... té ra con thÃch... con cá»p chúa hả?"
Cao Phong gáºt đầu liên tiếp mấy cái—nhÆ° thể sợ rằng gáºt má»™t cái thì thầy chÆ°a hiểu chÆ°a tin được. Thầy thở dà i, thả ngÆ°á»i xuống, nói bâng quÆ¡:
"Ôi là nghiệp! Ôi là ái dục! Là m sao trốn khá»i mà trốn kia chứ!" *
Nói rồi thầy đứng dáºy rảo bÆ°á»›c quanh phòng. Cao Phong nhÆ°á»›ng mắt nhìn theo thầy, chỠđợi. Thầy suy nghÄ© lung lắm. Cuối cùng, thầy đến bên giÆ°á»ng Cao Phong, sá» trán chú, kéo lại tấm chăn đắp ngang cổ chú, rồi nói:
"Thầy sẽ Ä‘Æ°a con vá» sống vá»›i thế gian. Con phải ngủ và ăn uống lại cho lấy sức rồi má»›i Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa được."
Cao Phong nở má»™t nụ cÆ°á»i rạng rỡ, má»™t nụ cÆ°á»i đẹp mà thầy má»›i thấy được từ mấy ngà y nay.
Hôm sau, Cao Phong đã sinh hoạt trở lại bình thÆ°á»ng, không nằm liệt trên giÆ°á»ng nữa. Và chỉ và i hôm kế tiếp, chú nằng nặc đòi thầy Ä‘Æ°a Ä‘i. Thầy Ä‘em chú vá» là ng gởi gắm sÆ° ông. Thầy nói rằng chú muốn hoà n tục hay ở tu tại chùa sÆ° ông là tùy ý chú. NhÆ°ng Ãt nhất trong thá»i gian đầu vá» vá»›i thế gian, chú cÅ©ng có chá»— để nÆ°Æ¡ng tá»±a. Rồi thầy má»™t mình trở vá» tịnh thất, buồn bã. Thầy đã mất Ä‘i ngÆ°á»i há»c trò dá»… thÆ°Æ¡ng, trong sạch, ngây thÆ¡ nhÆ° con nai nhỠở đồng xanh. Dù sao, thầy vẫn còn tin tưởng rằng những gì thầy dạy Cao Phong từ mÆ°á»i lăm năm nay, không hẳn là đã mất hết trong tâm hồn chú ấy. NgÆ°á»i ta có thể chồng lên nhiá»u lá»›p nhÆ¡ bẩn trên má»™t tâm hồn nhÆ°ng không thể là m mất Ä‘i cái bản chất trong sạch cao khiết của nó.
Và cÅ©ng từ ngà y đó, thầy quyết định không rá»i tịnh thất nữa dù là để tham bái sÆ° phụ mình. Thầy ná»— lá»±c tịnh tu trên núi cao, quên bẵng Ä‘i tất cả.
*
Năm năm sau, Cao Phong lên núi thăm thầy. Cao Phong đã ra vẻ má»™t ngÆ°á»i thế tục hẳn hoi, không còn cái vẻ ngượng ngáºp lúng túng ngà y xÆ°a khi má»›i bÆ°á»›c chân và o Ä‘á»i nữa. Cao Phong cố tình ăn mặc Ä‘Æ¡n sÆ¡ để Ä‘i Ä‘Æ°á»ng xa và nhất là để bái kiến thầy, nhÆ°ng cÅ©ng không dấu hết được những dấu hiệu tối thiểu của má»™t cuá»™c sống sang trá»ng già u có. Cao Phong kể lại cho thầy nghe rằng chà ng hiện là con rể của quan tuần phủ. Vợ chà ng Ä‘ang mang thai lần thứ nhì. Cuá»™c sống thế gian, theo lá»i Cao Phong, là má»™t cuá»™c sống thú vị và đầy hấp dẫn. Thầy nhìn trò, chỉ gáºt gù chứ không ý kiến. Thầy không ngỠđứa há»c trò năm xÆ°a đã thay đổi quá nhiá»u ngoà i sức tưởng tượng của mình. Trên nét mặt Cao Phong, thầy thấy cái vẻ hả hê của má»™t ngÆ°á»i muốn gì được nấy. Cao Phong kể chuyện huyên thuyên vá» những thà nh tá»±u của chà ng. ChÆ°a hết, Cao Phong còn nói loáng thoáng vá» những thú vui lạ kỳ của thế gian mà chà ng không ngá» rằng nó là m chà ng hạnh phúc đến nhÆ° váºy. Chẳng hạn nhÆ° niá»m vui có con, Cao Phong nói:
"Thầy có thấy đó là điá»u mầu nhiệm không? Sau cuá»™c giao hoan giữa vợ chồng, tá»± dÆ°ng má»™t mầm sống được thai nghén, lá»›n dần lên, rồi chui ra, thà nh má»™t con ngÆ°á»i, giống y trang cha hoặc mẹ nó... Ô tháºt là kỳ lạ! Rồi con ngÆ°á»i đó cÅ©ng biết ăn uống, cá» Ä‘á»™ng, suy nghÄ©, là m được tất cả những Ä‘á»™ng tác mà cha mẹ nó đã là m. Kỳ diệu là m sao! Qua đứa con đó, ngÆ°á»i cha ngÆ°á»i mẹ thấy được khả năng sáng tạo của mình và thấy được sá»± tồn tại của mình qua không gian thá»i gian. Chẳng phải đó cÅ©ng là má»™t cách để trở nên bất tá» hay sao? Thầy biết không, sung sÆ°á»›ng nhất là khi nhìn thằng con trai giống hệt mình, chạy tung tăng đùa giỡn nhÆ° má»™t con nai con. Vui quá Ä‘i thôi!"
Thầy bá»—ng báºt cÆ°á»i má»™t trà ng sang sảng, vang Ä‘á»™ng cả núi rừng. Thầy cÆ°á»i lâu lắm và nụ cÆ°á»i lạ lắm, Cao Phong không hiểu nổi. Chà ng ngẩn ngÆ°á»i ra, ngồi nhìn thầy. Má»™t lúc sau thầy má»›i dịu dần, nhìn Cao Phong vá»›i nụ cÆ°á»i chÆ°a tắt hẳn, há»i:
"Năm năm nay sống ở thế gian có bao giỠcon nhớ nghĩ vỠthế giới yên tịnh nà y không?"
Cao Phong đáp ngay không cần suy nghĩ:
"Có, con có nghĩ vỠthầy và tịnh thất nà y chứ."
"Váºy con nghÄ© gì vá» thế giá»›i của ta và thế gian bên dÆ°á»›i?"
Cao Phong nói liá»n:
"Äôi lúc con thấy thầy tháºt tá»™i nghiệp. Con tá»± há»i tại sao thầy phải chấp nháºn giam mình nÆ¡i má»™t chá»— heo hút buồn tẻ nhÆ° vầy. Thế gian đâu có rá»±c lá»a, đâu có nguy hiểm nhÆ° trong kinh nói mà thầy lo sợ. Thế gian có nhiá»u niá»m vui, nhiá»u má»›i lạ, nhiá»u Ä‘iá»u bà ẩn cần khám phá. Những con cá»p chúa mà thầy cảnh giác con năm xÆ°a, nay cÅ©ng vui vầy bên con, chăm sóc con, không phải má»™t con mà có thể là nhiá»u con nữa, vẫn không hại gì con cả. Há» rất thÆ°Æ¡ng yêu con, ngược lại con cÅ©ng rất thÆ°Æ¡ng yêu há». Tháºt là má»™t cuá»™c sống hạnh phúc. Không phải phẳng lặng buồn tẻ nhÆ° nÆ¡i đây đâu. Má»—i ngà y má»—i giá» là má»—i má»›i lạ kỳ thú. Không sao kể hết được. Tóm lại, niết-bà n của thầy thá»±c ra không Ä‘em lại hạnh phúc gì cả. Chỉ có thế gian má»›i thá»±c là đáng sống."
Thầy im lặng không nói. Cao Phong chắp tay lạy thầy:
"Hôm nay con đến thăm thầy là để nói vá»›i thầy Ä‘iá»u đó. Và , nếu thầy muốn theo con vá» thế gian, con sẽ chăm sóc và lo cho thầy, sẽ chứng minh cho thầy thấy vẻ đẹp muôn mà u của thế gian."
Thầy Ä‘Æ°a tay cháºn ngang Cao Phong lại, ôn tồn nói:
"Con đừng khuyến dụ ta vô Ãch. Con hãy trở lại vá»›i thế gian kỳ tuyệt của con Ä‘i. Cuá»™c sống nÆ¡i đây thÃch hợp vá»›i ta hÆ¡n."
Cao Phong không dám nói nữa, lạy thầy rồi Ä‘i. Thầy Ä‘Æ°a chà ng qua khá»i con suối nhá» chảy ngang tịnh thất. Cao Phong Ä‘i má»™t khoảng xa thì quay đầu lại, nhìn dáng thầy sừng sững bên ngá»n núi dá»±ng đứng. Cao Phong thÆ°Æ¡ng thầy phải sống cô Ä‘á»™c nhÆ° ngá»n núi ấy. Thầy thì qua cái nhìn ngoảnh lại của Cao Phong, chợt nháºn thấy rằng Cao Phong tuy đã thay đổi tất cả, nhÆ°ng đôi mắt nâu kia hãy còn vÆ°Æ¡ng lại chút ngây thÆ¡ trong sạch của ngà y cÅ©.
Ba mÆ°Æ¡i năm sau, thầy Ä‘ang rá»a chân bên suối thì Cao Phong lại xuất hiện. Bây giá», thầy đã là má»™t sÆ° cụ trên bảy mÆ°Æ¡i tuổi, còn Cao Phong đã trở thà nh má»™t ông già gần sáu mÆ°Æ¡i. Cao Phong ăn mặc rách rÆ°á»›i, mặt mà y lem luốc dÆ¡ bẩn, đầu tóc bù xù nhÆ° ổ quạ. NhÆ°ng chÃnh đôi mắt nâu hiá»n là nh nhÆ° con nai con của Cao Phong đã khiến thầy nháºn ra ngay đứa há»c trò năm xÆ°a của mình. Thầy nghÄ© bụng, cái trong sạch dá»… thÆ°Æ¡ng đó, đến chết cÅ©ng hãy còn mang theo. Thầy gá»i:
"Cao Phong, con đó hả?"
Cao Phong bước vội đến bên thầy, sụp lạy, vừa nói vừa khóc:
"Dạ, con đây. Thầy nói con nghe Ä‘i. Tại sao? tại sao những gì ta thấy là có đó lại tan biến, mất hút, rá»i bá» ta? tại sao những gì ta yêu quà lại không ở bên ta mãi mãi?"
Thầy không trả lá»i thẳng câu há»i của Cao Phong, chỉ nói:
"Rá»a Ä‘i con, rá»a mặt cho tÆ°Æ¡i tỉnh."
Cao Phong vốc nÆ°á»›c suối rá»a mặt xong, theo chân thầy và o tịnh thất. Thầy ngồi xếp bằng trên bồ Ä‘oà n. Cao Phong cÅ©ng ngồi trên má»™t bồ Ä‘oà n khác ở gần đó. Hai thầy trò im lặng không nói gì. Cao Phong nhìn ra cá»a sổ thấy cây xoà i năm xÆ°a nay vẫn còn đó. Có hai con sóc Ä‘uổi nhau đùa giỡn trên cà nh. Chim chóc vẫn hót, côn trùng vẫn kêu vang, Ä‘á»u là những âm Ä‘iệu quen thuá»™c năm xÆ°a, hầu nhÆ° không có gì thay đổi. NhÆ°ng bá»—ng có tiếng cá»p gầm ở đâu vang dá»™i đến. Cao Phong giáºt mình đánh thót má»™t cái, rồi báºt cÆ°á»i nói:
"Thế gian chỉ là một giấc mộng thôi, thầy ạ."
Thầy mỉm cÆ°á»i hà i lòng, không nói gì nhÆ°ng thầm nghÄ© trong bụng rằng:
"Ngay cả Niết-bà n cÅ©ng váºy thôi." ª
2/93
_____________________________________________________________________________
(*) Truyện Giấc Má»™ng Äầu nà y phóng tác từ câu chuyện "Hổ VÆ°Æ¡ng" mà tác giả được nghe kể lúc nhá», rằng: Má»™t chú tiểu sống bên thầy trên núi cao không há» biết gì vá» thế gian bên dÆ°á»›i. Sau có dịp theo thầy qua phố chợ, chú bắt gặp má»™t thiếu nữ, chú liá»n há»i thầy. Thầy bảo đó là "Hổ VÆ°Æ¡ng" (cá»p chúa). Sau khi vá» lại núi, chú buồn bã suốt ngà y, thầy há»i chú muốn gì, chú bảo chú muốn Ä‘em con Hổ VÆ°Æ¡ng vá» nuôi.
[color=Brown][b] Vĩnh Hảo[/b][/color] - o0o -
|
[blue] [b]Äầy ly cạn , ru Ä‘á»i má»™ng ảo , Cạn ly đầy , tiá»…n kiếp phù du .....[/b][/blue]
|
|
|
Trang: 1
|
|
|
|
|