Góc sưu tầm Văn, Thơ : Văn học nghệ thuật « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Chạy chợ  [Xem 649 lần]
Bánh Ngó





View Profile
Chạy chợ
January 29, 2004, 12:44 AM

Dì mua 1000đ bún, xin một bát canh, bắt đàu bữa trưa của mình. Đôi tay chai sạm nắng chốc chốc lại vén một lọn tóc xơ vàng xoã xuống mặt. Bà bán bún chép miệng: "Cô ăn tí bún thế lại đạp xe rà rã làm sao chịu nổi?". Dì cười, nụ cười hồn nhiên làm khuôn mặt dài nhọn cháy nắng ".


Dì tiếp tục đạp xe đi, lách vào từng ngõ nhỏ của khu phố Hà Nội, dừng xe trước cửa từng nhà, mời mọc: "bà ơi, cô ơi mua khăn mặt không a?". Khăn mặt chứ không phải rau dưa hay bánh kẹo gì nên đi hàng mấy chục nhà mới có người gọi vào. Chiếc xe han gỉ không có chân chống là một khó khăn không nhỏ với dì. Nhiều lần dì dựng xe ở ngoài, bê thúng khăn mặt vào trong cho chủ nhà xem, chiếc xe xọng xẹo ngã đánh "xoành" một cái khiến con becgie vĩ đại giật mình sủa ầm lên như sấm. Sau mỗi lần đổ, chiếc xe lại long ra một cái gì đó, dì hay phải vào hàng sửa xe hơn. Bao nhiêu lần dì nghĩ phải lắp cái chân chống vào cho chắc, song lại tặc lưỡi:" Thôi, lần sau dựng xe cẩn thận hơn, Giờ lắp lại mất thêm ít tiền".


Trước đây Hà Nội là một cái gì xa xôi mà dì luôn mong sẽ một lần được đặt chân đến. Hà Nội toàn những con người xinh đẹp và sang trọng. Phố phường với những ngôi nhà cao tầng, những ô tô xe máy, những đèn cao áp sáng loáng. Lần đầu tiên đi bán khăn, dì háo hức đạp xe về phía Hà Nội. Chao ôi, đông vui và đẹp đẽ, thật là tuyệt vời! Sao họ phóng xe nhanh thế, nhất là những cô cậu thanh niên, áo váy bay phấp phới. Dì nhìn mãi không thấy chán mắt. Đến trưa, dì mới chợt nhớ ra là phí sau còn một thúng khăn mặt.

Ngày hôm đó dì bị lạc đến tối mịt, may hỏi được bác xích lô đường ra ngoại thành, rồi vá»™i vã đạp về nhà. Mấy đứa bé thấy bóng mẹ về đến ngõ, sau má»™t hồi đứng ở cổng nghển cổ trông ngóng, đã ào ra bám lấy xe lấy áo. Cái Xoan quệt mÅ©i, xếch quần nhe răng sún hỏi: " mẹ Æ¡i, Hà ná»™i có đẹp không mẹ? Có nhiều đồ chÆ¡i không mẹ?".  Nó vẫn nhá»› lời hứa của mẹ hôm nào: "Mai kia Ä‘i Hà Ná»™i bán khăn, được tiền mẹ sẽ mua cho cái Xoan má»™t con gấu bông vàng thật đẹp".  Cu Hoà thì lôi ra má»™t cái khăn, dềnh lên mặt, xoay má»™t vòng rao lá»›n: " Ai mua khăn mặt không? Khăn mặt của tôi rá»­a sẽ làm cho những khuôn mặt đẹp đẽ xinh lên. Người nào đã xinh rá»­a càng xinh hÆ¡n, người nào không xinh rá»­a vào cÅ©ng xinh. Khăn của  tôi còn có tác dụng rá»­a sạch nhữg vết nhÆ¡ ẩn sâu trong khuôn mặt nữa". Dì cười giòn tan: " Ai bảo con rao thế?". Nó vênh mặt lên: " Con bắt chÆ°á»›cquảng cáo trên ti vi nhà cu Tánh đấy". Bé Xoan lanh chanh: " Ti vi nào quảng cáo thế? Có anh tá»± bịa thì có". Mận Ä‘i lấy nÆ°á»›c cho mẹ rá»­a mặt hỏi xem bán được mấy cái. Dì tá»± tin: "Chắc chắn ngày mai mẹ sẽ bán được nhiều hÆ¡n"…


Bây giờ thì Hà Nội đã quá quen thuộc với dì. Những con phố dài với năm, bảy ngã rẽ phức tạp, những ngõ sâu ngoằn ngoeo, tất cả quen thuộc như những đường chỉ trong lòng bàn tay của dì vậy. Dì thấy Hà Nội đẹp và sang trọng, song dì cũng đi qua nhiều con đường bề bộn rác rưởi và bắt gặp những ông bà đeo vàng đầy người nhưng nói năng sao nghe chói tai quá vậy. Cái lần dì đứng ngoài một biệt thự ngập ngừng ngó qua cổng sắt: " Cô ơi, cô mua khăn mặt không?". Người phụ nữ mặc váy đang sửa móng tay, chu đôi môi tô son đỏ choét lên kẻ cả: " Bán hàng thì phải mang vào đây cho người ta xem chứ? Đứng ngoài đấy thì có ma nó mua, đúng là giời ơi đất hỡi".
Dì đã thấy nóng mặt rồi nhưng thầm nghĩ: " bà ta giàu thế chắc là phải mua mấy cái và chắc là sẽ không mặc cả". Thế là dì bê vào cho người phụ nữ đó xem. Giờ nghĩ lại, dì muốn xỉ vả cho mình một trận. Loại người cậy mình giàu đó bây giờ nếu có gặp dì không đời nào thèm mời một câu. Thà không bán được cái nào còn hơn bị coi thường.

Nhiều đêm, dì nằm, mệt mỏi rã rời nhÆ°ng không tài nào ngủ được. Dì bắt đầu nhá»› lại ngày hôm nay mình đã gặp những con người nhÆ° thế nào. Má»™t bà già mua khăn thiếu 200d nhÆ°ng dứt khoát không xin dì  mà sang hàng xóm vay, bà ấy bảo: "Cô bán lời lãi chẳng là bao, 200Ä‘ cÅ©ng quý lắm chứ". Má»™t gã có khuôn mặt nặng trịch vá»›i hàng ria mép nhếch lên, vừa tu bia  vừa chê dì bán khăn sao đắt thế. Má»™t cô bé chừng 5 tuổi, tóc buá»™c cong túm, mút cái que kem gì màu sẫm, phía trong màu vàng nhÆ° trứng, níu áo mẹ thắc mắc: " Sao cô bán khăn cho nhà mình mặc áo xấu thế hả mẹ?"… Có đêm thức giấc, dì choàng tay ôm lấy cái Xoan. Nhìn nó ngủ thật ngon lành. Má»› tóc hoe vàng mỏng dính xoè lên trán dì, nồng nồng. Thằng cu Hoà nằm cong nhÆ° má»™t củ khoai, chiếc quần đùi  dì má»›i vá cho nó mấy hôm trÆ°á»›c , nay lại bung ra rồi, tụi nó nghịch quá mà. Cái Mận nằm ra dáng chị cả má»™t tí, tay bắt lên trán. Dì giật mình nhận ra giữa hai lông mày cái Mận có vài nếp nhăn cau lại qua ánh đèn dầu mờ mờ. Nó Ä‘ang mÆ¡ cái gì mà trán cau lại thế nhỉ? Trông ba đứa tá»™i nghiệp quá! Dì muốn ứa nÆ°á»›c mẳt. Cuối tuần này có lẽ bố nó má»›i vè. Không biết đợt Ä‘i xây này người ta trả công bao nhiêu? Hẳn là cÅ©ng được kha khá. Rồi sẽ dùng tiền đó sá»­a lại cái bếp, không có thì trời mÆ°a dá»™t Æ°á»›t không Ä‘un được. Dì lại hình dung ra khuôn mặt xÆ°Æ¡ng xÆ°Æ¡ng khắc khổ của chồng, nÆ°á»›c mắt ứa ra.

Khi ba đứa còn đang ngon giấc, dì trở dậy. Nắn lại cái lốp xe xem nó có non kông, rồi dì lấy dây chằng thúng khăn cho thật chắc. Trước khi đi, dì ủ nồi cơm vào đống tro cho bọn trẻ dậy có cái mà ăn. Bóng tối vẫn còn loang đầy không gian. Chiếc xe lầm lũi đạp về phí thành phố. Bóng đèn cao áp dần hiện ra, sáng lóa. Dì thấy phấn chấn khi ra đến thành phố, lại hi vọng một ngày không phải là tồi tệ đến với mình. Cứ nghĩ đến tụi cái Mận, cái Xoan, cu Hoà đang chờ mẹ ở nhà là dì lại nhấn Pêđan, háo hức đạp. Khổ quá, dì cứ hứa bao nhiêu lần mua cho bé Xoan con gấu bông vàng mà chưa mua được. Mỗi lần đứng trước cửa hàng đồ chơi, dì lại ngập ngừng, giật mình nhìn cái giá ghi ở tờ giấy bé xíu, rồi lại dắt xe đi với cảm giác có lỗi với xon.


Mặt trời đã tỉnh giấc, nắng choàng lên phố phường một màu sắc tươi mới. Dì thấy lòng bỗng vui vui. Thấy đứa bé cầm thanh sắt với cái bao tải đi dưới dãy xà cừ với khuôn mặ lem luốc, thằng bé chỉ bằng cu Hoà chứ mấy, dì dừng
-Này cháu, sao mặt mũi bẩn thế kia?
Nó nhìn dì chòng chọc, mấp máy:

-Cô hỏi làm gì? Cháu làm gì có nhà với lại khăn mặt mà ở với rửa?

Dì móc móc cái mẹt úp trên thúng, lôi ra cái khăn dúi vào tay nó: " Cháu cầm lấy". Nó đứng như trời trồng nhìn bóng dì hoà lần vào dòng xe cộ.

Dì bắt đầu rao: "Ai mua khăn mặt kh…ông".
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »