Văn (tự sáng tác) : Ðoản viết lách « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Hồng  [Xem 1115 lần]
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Hồng
January 30, 2005, 01:00 AM

[color=Maroon][/color]

Tao phải biết bắt đầu từ đâu, ở khoảng thời gian nào, để viết, để ghi lại những gì mà tao với mày đã có, đã một thời ngang dọc rong ruổi với cuộc đời, với những cuộc buồn, vui, khốn khó, sung sướng ...Dù chỉ được gần nhau trong thời gian ngắn ngủi và những hoàn cảnh thật chật vật, thiếu thốn của cái tuổi đúng ra của tụi mình phải được sống theo sở thích, ý muốn . Thế mà, mình phải gò bó sống trong cái Thời khoá biểu "Bất đắc dĩ" nó bắt mình phải bon chen, phải thức tỉnh từng giờ, bởi mình không thể ngủ khi bên cạnh là họng súng, là lưỡi lê, là cái còng sắt luôn chờ chực, mình không thể buông xuôi khi cái hố vô hình của cuộc đời sẵn sàng chôn lấp bất cứ lúc nào, và vì vậy, tụi mình đã có những ngày không thể tưởng mày nhỉ!
Lẩm cẩm cho thằng tao thiệt, tiếc làm chi những sự việc, chẳng đâu vào đâu, nó phải dành cho ai thuộc loại "cây bút" thật sự đúng không mày ? Tuy nhiên tao đành mượn cái lẩm cẩm trên để bắt nhịp cho những gì đã in đậm trong tâm khảm, trong cái trí nhớ của những ngày còn xót lại này , tao viết ra về mày,về tao, về bọn mình về những ngày đã có, đã xa, đang xa và ...sẽ xa .
Đã là con người thì ai lại chả có kỉ niệm mày hở! Dầu cho nó
ngọt bùi hay cay đắng ...Giữa tao và mày cũng thế có biết bao kỉ niệm dù cho thời gian, cuộc đời trải qua bao thăng trầm, biến đổi, nhưng nó vẫn mãi mãi tồn tại trong kí ức của tao mày ạ, nó vẫn gần bên tao suốt tám năm qua . Kỉ niệm là gói hành trang sẽ theo tao trên cuộc đời ô trọc này, nó cũng là thực phẩm, là chất dinh dưỡng vô cùng mầu nhiệm, quí báu, đã đang nuôi dưỡng tao trong cái cuộc sống chẳng đặng đừng này, có lúc tao muốn viết cho mày dăm ba hàng để mày rõ rằng tao nhớ mày lắm, tao muốn có thằng bạn thật đúng nghĩa chữ "bạn", để chia sẻ, để khơi lại đống tro dĩ vãng mà đã bao năm nó mãi âm ỉ trong lòng tao, để nguôi ngoai phần nào cái hiện tại đã rồi này, nhưng mày ạ! Tàn nhẫn lắm, tao không đủ can đảm viết cho mày, tao sợ , tao sẽ đẩy cả hai thằng vào cái ngõ cụt không lối thoát mà tao đang đứng, đang chơi vơi, như thế, chỉ làm hai thằng buồn thêm, tao cũng nào cũng mâu thuẫn với chính tao phải không mày ? Chả bù mà ưa trách "thằng này có gì sao không chịu nói ra" còn bảo rằng " ở đây tao chẳng có lấy thằng bạn nào ư "
Từ độ về đây rất phũ phàng
Bạn bè chỉ có gió trăng theo
Cái thằng bất nghĩa thôi đừng đến
Cứ để thềm ta xanh xao rêu
Tao không nhớ 4 câu đó của ai, nhưng nó cũng rất thâm thuý phải không mày ?
Nói như vậy mày đừng nghĩ là không có mà lầm đấy, tao vẫn còn vài thằng bạn rất thân, nhưng mỗi đứa đều có hoàn cảnh ...
Cho nên hôm nay tao không thể chần chừ được nữa, hay nói đúng hơn là cái tình nhớ thằng bạn "ba xị" đã đang dâng ngập lòng tao, tao cứ mặc ra sao khi viết cho mày, trong tao,
trong mày sẽ như thế nào .Đã 8 năm trôi qua rồi mày nhỉ! Có nhanh lắm chăng ? Tao biết, đối với tụi mình thời gian chỉ là thời gian, con người, tâm tánh, tình bạn của hai thằng không bao giờ thay đổi, chứ không thư từ qua lại nhưng những vết roi kỉ niệm đã sâu hoằn trong tâm khảm, kí ức thì làm sao xoá được phải không mày Lắm khi tao nghĩ mà cảm thấy đau cho cái hoàn cảnh của hai thằng trước kia ở quê nhà , mặc dầu sống dưới chế độ kềm kẹp, ấy mà tụi mình vẫn có những cái thú rất đặc biệt dầu hơi hạn hẹp, còn bây giờ ...Tự Do! Hai chữ đó sao tao nghe đau nhói vô cùng lý do nào hai thằng đã 8 năm mà chưa được một lần gặp lại Hoặc khả dĩ được nghe tiếng nói của nhau Mày có thấy buồn cười lắm ru Bức tường nào ngăn cách ?
Thôi tao chẳng thiết đưa ra những câu hỏi quá ngu si khiến cả hai thằng kẹt cứng vì câu trả lời đã tự nó không thành . Vết dao đâm vào lòng bọn mình suốt 8 năm rồi , thì mình hãy để vết thương nó nằm im đừng khơi lại chỉ thêm nhức nhối, nhưng tao vẫn cứ hỏi "bao giờ nó lành lặn "
Đến một ngày nào tao và mày ngồi lại uống thêm "ba xị"
mình phải say như một buổi trưa nào đó đã say trong tình người, say để đánh dấu một ngày tao bước vào hai chữ "tình bạn" say để tìm lại những gì đã mất, cái chất men quê mẹ nó đã cho hai thằng say một cách nhẹ nhàng, thú vị, đã dẫn dắt tụi mình sống với nhau cứ ngỡ không bao giờ xa ... chỉ khi nào có cái ngày ấy tụi mình mới không còn nhức nhối như hiện tại, đúng không mày ? Nhưng phải đến bao giờ ? Lại một câu hỏi chả tế nhị tí nào, có lẽ tao lẩm cẩm lắm rồi mày ạ! Ừ! Đã hơn nửa cuộc đời rồi, ít ỏi gì, tóc đã có nhiều sợi bạc vì nhiều đêm trằn trọc, con người tao cũng có ít nhiều đổi khác, đã biết suy tư đôi lúc ngồi lặng yên hằng giờ mà chả tìm ra cái "chân lý"
gì trong đó, có lẽ tại tao có quá nhiều thời giờ trống trải hay lối sống tẻ nhạt này khiến tao không còn những ồn ào, sôi nổi của cái thời bọn mình thích gây sóng gió, thật sự mà nói nếu có muốn cũng chẳng được mày ạ, phải ở đây, khác hẳn với khung trời ngày nào và vì thế tao thành "ông cụ non" vô thời hạn một cách bất đắc dĩ .
Mà thôi tao viết làm gì mấy cái vấn đề vô vị đó chỉ nghe xót xa thêm, thực tế lúc nào cũng tàn nhẫn mày nhỉ, hãy để cái tiềm thức nó ngủ yên, hãy ru ngủ cái hiện tại bằng sự câm nín và chấp nhận, có như thế tao mới cảm nhận cuộc đời này với ánh mắt "thiện cảm" dầu rằng không như ý .
Bây giờ mày hãy nhắm mắt lại để tao đưa mày về với dĩ vãng, hãy thả hồn cùng trang giấy nhỏ nhoi này, để tiếc nuối, để nhớ thương, để hàn gắn lại những gì đã mất mát, mặc dầu chỉ dăm ba phút bằng tưởng tượng . Nào tao bắt đầu mày nhé!
Khởi đầu vào một buổi trưa, ngày đầu tiên tao đặt chân xuống vùng đất Phước Hoà của mày không thân nhân (chỉ có thằng Châu, anh thằng Báu đi cùng với tao), xa lạ và bỡ ngỡ vô cùng nhưng đối với một thằng bụi đời đang tìm đất sống như tao, điều này tao phải tự tranh đấu với bản thân, tao cần gia nhập "vùng đất mới" này bằng mọi cách, sợ sệt thiếu tự tin sẽ đẩy tao vào con đường bế tắc, dĩ nhiên tao không thể ở được lâu vì không có cứu cánh là những thằng bạn mới (theo kinh nghiệm sống cho tao biết như thế ) vả lại, với cái nhìn có ít nhiều từng trải tao tin tưởng Phước Hoà sẽ cho tao tạm dung thân trong khoảng thời gian đó (lúc ấy tao chưa nghĩ tới chuyện vượt biên) vì vậy, tao phải hoà mình với hoàn cảnh mới, cuộc sống mới . Tao nhớ rất rõ ngày đó, tao mặc cái quần Jean 6 túi, (cái bang có khác) vóc dáng thì gầy, tóc lại phủ gần lấp lỗ tai, tướng đi chẳng khác chi "con rối" nên rất được sự để ý của vài tên có máu mặt (dĩ nhiên ma mới mà) trong số đó có thằng Quân (theo lời mày kể sau này) thật ra tao cũng biết phải có như vậy nhưng chưa rõ là ai, rất may chẳng có việc gì đáng tiếc, cuộc đời đâu phải là con đường bằng phẳng để mình nhẹ bước thong thả đi, cũng đâu phải la khúc sông, lúc nào cũng có sóng gió, tuỳ theo lối sống của mình thôi, đúng không mày ?
Qua ngày tháng tao đã tạm yên thân, dần dần nhờ thằng Châu tao quen đuợc bọn mày, mày còn nhớ ? Lần đầu tiên tụi mình nhậu ở nhà nhỏ Dơn mày thì ca vọng cổ mà hầu như ai cũng rựa có mỗi mình tao là chả giống ai, muốn cùng chung vui với mọi người nhưng ... Tao đành chịu trận ngồi nghe và đi mua rươu, từ đó tao được bọn mày cho nói chuyện cũng nhờ dịp ấy, thằng Quân có chút thiện cảm với tao, bao tị hiềm được hoá giải bằng nước mắt mẹ Việt Nam ích lợi gì mà ghét cái thằng như tao Quân hở ? Nhưng tao cũng chưa được gia nhập vào bạn nhậu của bọn mày, thỉnh thoảng gặp nhau vơ'i dăm ba câu qua lại rồi mạnh thằng nào thằng đó đi, tao vẫn biết, muốn được sống yên thì phải có sự che chở của bọn mày, hay nói đúng hơn là phải được hậu thuẫn của vài tên có máu mặt "đáo giang tuỳ khúc, nhập gia tuỳ tục mà" .Cuộc đời đã dậy tao như thế rất tiếc trong khoảng thời gian đó tao không có được chén thù chén tạc với lũ mày như tao đã dự tính, có lẽ tửu lượng của tao còn non trước những thằng "rượu là nước lã "? Rất có thể là như vậy! Nhưng đối với hoàn cảnh của tao lúc bấy giờ đâu thể an nhàn mà hưởng thụ phải không mày, Tiền ...Tiền ...Tiền ...Tiền là mạch máu tiền là giấy thông hành cho cái sự ở hay đi của tao , ai lại cho tao ở ai chịu chứa nếu túi tao rỗng tuyếch ? Vì vậy tao phải bương trải, tao cố tạo ra nó với khả năng sẵn có, nghĩ lại tao lấy làm tiếc vô cùng phải chi tao được khấm khá mà nhập bọn thì vui biết mấy mày nhỉ! Ngay cả lúc này cũng vậy ...Những gì đã đi qua làm sao mà tìm lại được
Mày còn nhớ một đêm không trăng chỉ có ánh sáng lập loè với những vì sao, Phước Hoà không đèn đường mà trời lại không trăng nên rất tiện cho việc "vượt biên" .
Đêm đó tao mới biết thế nào là cảnh vượt biên à không! Phải nói là "canh me" chứ buồn cười ghê nằm trên đám lá với bọn mày (ở dưới bến gần miếu) tao cứ hồi hộp hoài "chả rõ
có lội sông không" (bởi tao lội rất ư bết bát) rồi có được nhập cuộc cùng lũ mi ? Đấy mới là vấn đề quan trọng vì chẳng thằng nào đếm xỉa tới tao, mặc dù tao đang nằm đó, chỉ có lũ
nhóc thỉnh thoảng hỏi tao vài câu lấy lệ , với bản năng của một thằng "từng trải" không cho phép tao tự ái hay mặc cảm mà bỏ cuộc thì lỡ dịp, vả lại tao cũng muốn tìm hiểu cảnh vượt biên ra thế nào, tao nghe nhiều danh từ rất lạ tai "taxi ...giỏ ...cá lớn v...v..." Tao mơ hồ vô cùng . Nhìn sao trời càng về khuya càng sáng, ánh sáng soi rõ con nước đang từ từ dâng lên, tao ngồi mà nghĩ ra cái cảnh được ngồi trên boong tầu, được nhìn sóng biển như hồi còn nhi đồng luôn mơ sẽ được làm anh lính Hải quân, tao tưởng tượng thật nhiều đến nỗi quên đuổi mấy con muỗi đang no nê trên mình, vậy mà bọn bay cứ nằm lì ở đó, nói toàn những chuyện đâu đâu .
Hôm nay nhắc lại tao vẫn còn nghe ấm ức, nhất là mày cứ rên rỉ hoài mấy câu vọng cổ chán ngấy , thằng Mủ, Quân thì phì phào với khói thuốc thưởng thức mày "rống" tao thấy mà tức,
đồng ý tao chẳng là cái quái gì để cho bọn mày phải bận tâm,
nhưng ít nhất tụi bay cũng nghĩ đến có thằng tao cùng chia sẻ với bọn mày hai chữ "canh me" chứ! Đùa tí chơi hoàn cảnh lúc bấy giờ đâu phải như lúc này, tao chỉ là thằng chầu rìa thôi đúng chứ ? Rất may, đêm đó chẳng có thằng nào vượt đại dương nhưng đã cho tao một kỉ niệm khó quên (mà có gì liên quan tới mày tao quên được đâu) bài học canh me để đời cùng thế chẳng rõ bên ấy mỗi khi có dịp ngồi lại bọn bay có nhắc nhau nghe và nhớ cái thằng chờ thời này không
Thế rồi ngày lại ngày trôi qua tao vẫn là thằng ngoài cuộc
đã được "lọt mắt xanh" của lũ mày sao vậy ? Mãi tới hôm nay tao cũng còn thắc mắc với chính tao, tuy nhiên, tình trạng khả quan hơn tao không còn nằm trong con mắt thù của thằng Quân, thằng Mủ, trái lại tao còn chọc tụi nó rượt mỗi lúc tụi nó
xỉn mày hỏi dùm tụi nó có còn nhớ chỉ cần tao vấp ngã là lãnh nguyên con dao tụi nó rượt, mà mấy thằng xỉn thì chạy lại ai mày hả còn rất nhiều sự việc đáng nhớ về bọn mày, nào là giàn cảnh kiếm chút tiền còm với anh Năm Nhường, vài lần nhậu và uống cà phê chung, tán gẫu dăm ba chuyện của cái
tuổi thanh niên ...mày à ước muốn của tao là gặp lại tụi nó để nói chuyện cũ, thế mà ...Mày có tiếc ?
Để đến một hôm mày với bộ mặt đưa đám từ SG về (âu đây là cái số cho tao và mày gặp nhau) tao cũng chẳng hỏi (đúng hơn tư cách gì để hỏi mày ?) Sau một thời gian (tao không nhớ) tao mới biết 2 thằng Quân, Mủ đã được như ý nguyện, còn mày vì cái lận đận còn vương mang nên đành lủi thủi quay về (chưa ăn đạn là may phước rồi đấy nhé) thật sự, lúc đó tao rất có cảm tình với mày chắc do máu văn nghệ mà ra mãi đến một đêm 2 đứa tình cờ có mặt ở nhà cô Bé (đám tang ông nội, ngoại gì của cô ta ?) Thức trắng đêm với bàn cờ tướng và giàn vọng cổ cho tới sáng tao rủ mày đi uống cà phê và kèm theo 2 gói xôi mà tụi mình phải chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mày có nhớ
Từ hôm đó cứ mỗi khi ở nhà nào có tiệc, có buổi nhậu là có mày, có tao, tao rống nhạc mày rên vọng cổ vậy mà tao cũng chưa dám mở lời về nhà mày chơi, mày cũng rứa, sao không rủ tao ? Nhưng! Rồi việc gì đến nó phải đến, làm sao tránh khỏi số trời mày nhỉ! Tao nhớ rất rõ mày ạ nhớ cho tới khi không còn được nhớ, mà thôi rồi đây ghi lại tao cứ nghỡ mới hôm nào cái buổi trưa đó nó hiển hiện đâu đây, nó thật gần và thật gần mày ơi "Tài vô đây làm xị cho đời bớt khổ mày "
Đời bớt khổ!!! hay đời đã sắp đặt để đẩy đưa mày và tao vào "cuộc chơi" có những ngày gian truân, buồn tủi Con tạo sao tàn nhẫn cho tao và mày trở thành hai thằng bạn khó
quên, tụi mình tâm đầu ý hiệp quá phải không mày ? Đọc đoạn này tao xin mày hãy cùng tao bỏ một phút để nhớ, để xót xa cho lần đó dưới ánh nắng gay gắt của một buổi trưa đầu tháng tư, ông trời dường như trút cái giận dữ xuống cho con người nên oi bức, nóng không chịu được, vậy mà tụi mình lại đi tìm chất cay cho đời bớt khổ đúng là hai thằng điên mày nhỉ! Ừ ...Phải chi tao điên thật trong lúc này thì đời bớt khổ đó mày ạ ! Đằng này ...không gặp thì đâu có ngày xa ? không sung sướng ai biết mùi đau khổ ? Không có rượu thì tao đâu thèm chất men nghiệt ngã ấy ?
"Ăn đi mày người ta bảo là ăn nhậu mà "
Nghĩ lại tao thấy hai thằng mình "quái" làm sao ấy, trong lúc thiên hạ đang tìm chỗ để dựa lưng hoặc kiếm cái gì cho ấm bao tử, còn hai cậu quí tử của Thượng Đế thì đang ngà ngà .
"Để tao kêu thêm xị nữa với hai tô cháo lòng" mày nói .
Tao liền gạt ngang "đừng bầy đặt lúc này tao còn kiếm được hãy để tao trả còn mày giữ đó mà hút thuốc" tao liền gọi ngay và mày cũng chả khách sáo gì, tánh tao là vậy, nhậu thì phải ăn gẫy đũa luôn .
(còn tiếp)

Đỗ hữu Tài

Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »