Văn (tự sáng tác) : Ðoản viết lách « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Hồng II  [Xem 1029 lần]
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Hồng II
January 30, 2005, 01:03 AM



Trưa đó tụi mình có dịp nói quên thôi mày hở tao rõ mày cũng như tao không thể nào quên được vì vậy tao muốn để chính mày hồi tưởng lại mà chẳng thèm ghi hết vào đây . Hãy suy tưởng và "vui" một mình hãy nhớ đó là cái thú tuyệt vời đấy như để tăng thêm phần ý nghĩ cho cuộc rượu, tao kêu thêm xị thứ 3, đến bây giờ tao cũng không hiểu sao tao lại đủ sức cầm cự với mày 3 xị ...
"Có phải rượu ngon nhờ có bạn hiền ..." Còn một điều lạ nữa mày "ọch" tại chỗ trước tao , nếu tao nhớ không lầm, với tửu lượng của mày thì bao nhiêu đó chỉ đủ cho mà xúc miệng (nên những ngày sau này tao cứ lấy thành tích đó mà kên với mày, tức chứ mày ) có phải tại tao ngọt nên mày mau say ? Mà không ! mày đâu có gì gọi là say, bằng chứng là mày đưa tao về nhà mày cơ mà, trước khi đưa về mày nói "nhà tao rộng lắm mà toàn cửa kiếng" tao nhớ rất rõ mặc dù con tầu đã lắc lư" . Mày chưa gì đã rào truớc đón sau, đối với thằng con bà phước như tao có chỗ nghỉ lưng sau cơn say là may lắm rồi quả đúng như tao nghĩ, tao đã thân bại danh liệt ở nhà cậu Ba (không phải nhà mày) tao ọc ra hết mấy cái thứ "có hại tới sức khoẻ" tội nghiệp mấy đứa em của mày cứ lăng xăng mà thanh toán chiến trường cho tao, nhất là dì Hai, mợ Ba cứ sợ tao bị trúng gió nên bảo mấy đứa ngó chừng tao, hoàn cảnh đó muôn đời nằm trong trí nhớ của tao mày ạ tao tệ thiệt, ngày đầu tiên mà đã chứng tỏ cái lang bang ra rồi .
Sau ngày hôm đó tao được tá túc ở căn nhà "toàn cửa kiếng" của mày, cái thằng khỉ, nhắc lại mày có nhột, và cũng từ ấy tụi mình như thủ túc, đi đâu đều có nhau khiến vài thằng bạn của mày cũng phải tức, đã bảp ông giời đã sắp sẵn cho tụi mình gặp nhau cơ mà ! Dĩ nhiên phải hợp tánh với nhau chứ, nếu không thì đã tách ra từ năm nào rồi . Thật sự mà công nhận ở nhà mày tao cảm thấy một sự đùm bọc yêu thương rất thâm tình từ dì dượng Loan và những đứa em khác tất cả đều coi tao như người trong nhà dì Hai thường nói "thằng này hay giỡn mà dễ thương làm tao khoái chí và mát bụng ghê mày ạ ! Cho nên tao được trớn "ở nhà có mình tao lớn nhất thì là anh hai rồi" tao nhớn hơn mày những một niên lận đó, vẫn cái cố tật bất hủ, mày nheo mắt đưa cái cùi chỏ ra nhưng không nói . Đương nhiên tao hiểu là mày phản đối, cần gì cái vai thứ vì tao biết rất rõ, tao đã có phần cơm trong gia đình rồi , lúc đó chưa được cậu Ba chiếu cố
ai ai cũng thật lòng thương mến tao, thế mà tao lại không thành thật để đáp lại tấm chân tình chỉ có mỗi cái thân phận khố rách tao cũng giấu, mày có trách tao
Mày còn nhớ ngày lũ tụi mình đi Vũng Tầu chơi (có thằng Sòng, Búa, Châu) tụi mình tắm biển ...vui quá mày nhỉ! Và những đêm tụ tập ở nhà mày tán gẫu, đi quậy hay phá mấy cái lẩm cẩm không đâu, đúng là cái tuổi trẻ bồng bột thiệt . Nghĩ lại tao vẫn còn tiếc nuối à! Lý do nào lúc đó cả đám đều "cu ki"?
Nếu cuộc đời cứ êm đềm như thế thì đâu có gì để nói, thì đâu có ngày hôm nay tao ngồi đây "cắn bút" ghi lại những giòng chữ này cho mày . Thời thế đã đẩy đưa tao vào khúc quanh mới trong cuộc sống đã phá đi cái "bồng bột bất đắc dĩ" của bọn mình và cũng cho mày thêm một lần "mở mắt".
Đêm đó, ừ! đêm đó ...Tao nhớ rất rõ cái đêm tụ họp cuối cùng của 5 thằng, tao bảo đảm mày không thể quên làm sao quên được cái đau đã hằn trong tâm khảm ?
Đốt đuốc soi đường tìm đâu thấy
Cố nhân tri kỉ có mấy thằng
quả thật như vậy, có mấy thằng tụi mình chả cần phải đốt đuốc nhưng ánh đuốc đã soi sáng cho mình và vì vậy mình mới đau .
Suôt một đêm không ngủ bên nồi cháo cá thằng nào cùng mong trời mau sáng để lên SaiGon (vì bọn mày được gọi lên để "lái taxi") tội nghiệp thằng Sòng, Búa chạy vắt giò lên cổ cũng không đủ tiền xe, nên thằng Châu phải bao thầu riêng tao! Bồn chồn không thể tả mày ạ! SaiGon đối với tao thật gần gũi, thật thân quen cái mảnh đất đó đã gìn giữ, đã dậy dỗ tao được trưởng thành 23 năm . Tao đã cưu mang rất nhiều vui buồn, sung sướng đắng cay ...Và SaiGon đó, SaiGon muôn mặt
chỉ còn vài giờ nữa là tao lại trực diện cùng nó, chỉ còn vài giờ nữa là tao phải gặp những gì không nên gặp và những gì cần phải gặp . Đêm đó chẳng có thằng nào hiểu được tâm trạng tao hay nói cách khác đúng hơn là chẳng thằng nào biết được thằng nào đang nghĩ gì, đúng không mày ?
Bởi một cuộc đổi đời quá lớn sắp xẩy đến, tương lai, cuộc sống chưa thằng nào tìm được câu trả lời
-"Thôi ăn nhanh đi, tụi mình còn phải ra kịp chuyến xe than cho đỡ tốn tiền"
Tiếng thằng nào đó giục cả bọn phải thanh toán gấp mắc dù mới nơn 4g sáng vả lại nghèo thì phải thức khuya dậy sớm chứ sao, cái nghèo chung của cả nước mà mình nên chia sẻ chứ đúng không mày ? Nói cho đỡ tủi kì thiệt cả lũ phải nhịn cái khoản cà phê buổi sáng mới được ngồi trên chiếc xe than ục ịch nó chả biết "pan" ở chỗ nào nữa . Ồ mình dư thời gian thì cần gì phải lo .
Thế rồi "ngũ hổ" cũng có mặt ở SàiGòn cho dù đã phải chịu mấy tiếng đồng hồ với con đường chỉ có 90 cây số . Công việc đầu tiên là cả bọn phải gặp thằng Thành, nhắc tới nó tao vẫn còn ớn da gà trong khi ngồi bó gối trên xe tụi mày cứ nói sơ qua về nó, đại khái nó có chiếc ghe mình cần gặp nó để có chỗ nghỉ và liên lạc với "tổ chức", làm tao cứ ngỡ một thằng phải ngon lành lắm sạch sẽ, phải có chút gì oai của thằng chủ ghe . Ai dè cái thằng chẳng giống ai, râu tóc xồm xoàm, quần áo luộm thuộm, nói năng cụt ngủn v...v... Chẳng như tao tưởng tượng tí nào . Nhưng! Nó có một cái nét mà tao nghĩ sẽ sẽ gần hơn sau này đó là "bụi đời" . Quả thật càng quen nó tao mới nhận thấy nó chẳng có gì hống hách của thằng chủ ghe cả, trái lại ...
Trở lại câu chuyện của bọn mình sau khi yên ổn việc nhà cửa
(Vì ghe nó đậu sau nhà của cô Ba Bida) đến phần cơm nước
"có thực mới vực được đạo" mà lị ! Sáng sáng bọn mày đứng trước cửa chờ tiền cữ, không hiểu nghĩ lại mày có thấy tủi thân chứ tao thì phẻ re vì đâu phải tao nhận tiền tao chi? là dân chầu rìa mà thôi . Tụi mình đúng là lũ bạt mạng được đồng nào thì xài hết đồng đó chẳng cần biết ngày mai, bây giờ tao thấy rùng mình ghê lỡ như không nhận được trợ cấp thì hôm đó cả bọn sẽ ra sao
Sau khi có tiền là kéo nhau qua quán cà phê đối diện nhà , uống cà phê và phì phào thuốc thơm trước đã rồi những việc khác sẽ tính sau . Kế tiếp là việc chợ búa, chia nhau mấy công việc linh tinh để khỏi thằng nào sanh nạnh (lúc bấy giờ tụi mình không để ý tới ai, hay không được ai để ý tới ) vui biết mấy những ngày còn gần nhau mày nhỉ! Cuộc sống tuy chật vật nhưng tình bạn vẫn đượm thắm tao làm sao quên được mấy ngày đầu cả bọn kéo tới nhà bạn của thằng Châu để tắm rửa, những đêm kéo nhau ra chợ SaiGon dạo phô một buổi trưa trong rạp Khải Hoàn tưởng có đập lộn với mấy thằng nơi đó rồi chứ bởi cả bọn tụi mình đều xỉn nhứt là buồn cười cho cái lũ "ăn bạo ngủ mê" có mấy đêm phải thức giấc tát nước ghe rồi đâm ra bực tức bỏ liều đến khi trời sáng thức giấc mới hay chiếc ghe đã đầy nước, còn nhiều rất nhiều chuyện mà mình không thể quên mày nhỉ !!!
Nhưng! Một ngày kia bọn tay nghề tụi bay được lệnh lái taxi mày nói
"Chờ chuyến sau đi bảo đảm hơn" đương nhiên, tao tin mày một cách tuyệt đối chả tí ti gì nghi ngờ cả, tao rất rõ bản tánh của mày đối với bạn bè không hề lạm dụng cũng như không bỏ bạn trong bất cứ hoàn cảnh nào . với lại chuyến này mày không có lái chỉ thằng Búa, Sòng nên tụi mình đành chờ vài ngày sau sẽ vui mộng hải hồ . Và trong cái thời gian đợi chờ này điều vui mừng cũng như đáng tiếc xẩy ra, tao cho là vui vì chuyến đó thắng lợi vẻ vang khiến bọn mình nôn nao hồ hỡi cho ngày ra đi sắp tới, nhất là mày mày rất muốn gặp lại bà xã (cô em dâu mà tao mém chút được gặp) và thằng Quân nữa, còn tao thì cứ tưởng rời cái thiên đường tội lỗi chắc êm xuôi, hoàn hảo . Còn sự đáng tiếc vì mày phải mất đi 2 thằng bạn đã từng chia sẻ với mày từ lúc còn cơ hàn . Số là sáng hôm sau 2 thằng Búa, Sòng trở về báo tin thắng trận, cả bọn đều mừng rỡ, cười nói huyên thuyên, khói thuốc bay ngập nhà của cô Ba Bida chỉ riêng hai đứa nó gương mặt bộ tịch làm ra
vẻ nghiêm trọng linh tính tao biết sắp có chuyện gì xẩy ra rồi đây vài giờ sau bọn nó đi "giao phiếu" ở đâu tao cũng chẳng rõ hay đúng hơn tao cũng chẳng có tư cách gì để rõ (chầu rìa mà).
Suốt ngày hôm đó không có thằng nào ở nhà ngoài tao lủi thủi với mấy cái bàn Bida mà đợi tụi bay về, lòng cứ nôn cho một chầu nhậu chết bỏ, khi gặp lại bọn này, mãi đến chiều chỉ có mày về đưa tao vài chục "ê chịu khó ở đây tại chỗ nhậu này tụi nó không muốn cho người lạ mặt biết" mày nói .
Tao hiểu "tụi nó" là mấy thằng chi tiền chợ cho tụi mình nên tao cũng chẳng lấy làm thắc mắc, tổ chức phải bí mật chứ . Cầm mấy chục đó đã vẽ cho tao một chương trình đi chơi cho hết đêm để chờ thêm một sáng với chầu nhậu phải có phải trả thù cái đêm đầu tiên lang thang một mình ở cái đất mà tao đã từng 23 năm nhưng! Lại nhưng ...2 thằng nó đã về Phước Hoà ngay hôm đó, mãi tới trưa mày trở lại hỏi tao tụi nó có gặp và đưa tiền cho tao xài không ? Tao chưng hửng trước câu mày hỏi, tao cứ ngỡ bọn nó say nên còn ở đâu đó, ai dè ...Khi biết được chả thằng nào biếu tao một đồng, mày chỉ lắc đầu rồi cùng tao chửi thề một câu bõ tức sao vậy Nhanh vậy chỉ một đêm mà thay đổi cả một chương trình đã do cả bọn vẽ ra trước đó, tao còn nợ tụi nó nhiều nơi đi chơi mà tao chưa đưa đi được "chỉ vì không có tiền". Bấy giờ đã có đủ điều kiện thì không gặp thằng nào, tụi nó khiến tao mang cái nợ suốt đời này chẳng trả được . Đất SaiGon lớn lắm muốn biết nhiều thì cần phải bỏ ra tí tiền để lục lọi với thiên hạ, đằng này tụi nó chả muốn tìm hiểu chi cho mệt nên mới về Phước Hoà sớm . Đấy là tụi nó có tư tưởng "cây nhà lá vuờn" mày nhỉ ! Khôn đó , chứ gặp tao tao đưa đi một vài nơi thì mang tội "vong bản bỏ quê nha" có lỗi với ông bà .
(còn tiếp)


Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »