Văn (tự sáng tác) : Ðoản viết lách « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Hồng III  [Xem 1116 lần]
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Hồng III
January 30, 2005, 01:05 AM



Từ vụ ấy bọn mình ở lại để chờ chuyến sau mày lái là dzọt ngay, độ khoảng vài ngày tao và mày làm một cuộc phươu lưu mới "vượt biên" ngày ra đi tao nghe bùi ngùi làm sao mặc dù chả thích sống thêm ngày nào ở cái đất nước này, tương lai như đêm 30 vậy mà, làm tao cùng nghèn nghẹn ai là chẳng có quá khứ, ai là người không có kỉ niệm ? Chẳng thà tự dưng ở đâu bắt mình đi mà không rõ ngày giờ đằng này tao và mày chờ đợi, sắp đặt ...Nhất là còn phải đưa và đón khách nữa mà
không chỉ có mày còn tao thì giỏi cái tài lăng xăng . Và trưa đó lần đầu tiên tao trở thành "tên đào thoát" một cách chánh thức chẳng còn là tên canh me như ngày nào . Viết đến đây tao không khỏi xúc động về tình cảm của mày đã dành cho tao, mày đã bỏ hết cái lợi riêng mà lo cho tao, nếu muốn mày có thể chở thêm vài người khách kiếm thêm chút đỉnh đem theo và gủi lại cho gia đình, thế mà mày chỉ tuyên bố có tao mày mới bàng lòng đi chứ không bộc lộ ra, cũng như không cần tao nghĩ tới cái ân nghĩa nhưng là con người đã cùng mày bôn ba thì làm sao tao không hiểu tâm tánh mày thì làm sao tao quên được chứ . Trở lại ngày não nề trên 2 đứa với thằng Hiệp (anh bà con của mày) cùng đến địa điểm từ trước đã hẹn để chờ "đủ giỏ" là lên đường, trong khi chờ đợi tụi mình cũng lai rai một chút nước mắt quê hương gọi là để từ tạ những gì còn bận biu, rõ ràng mình bốc đồng ghê mày nhỉ người ta cần tỉnh táo còn tụi mình ? Ừ ! Phải vậy chứ, phải có lần cuối với Mẹ Việt Nam, vui cũng mượn nó để có tinh thần lèo lái con thuyền, hay lèo lái những va chạm trong lòng cũng rứa nếu tao nhớ không lầm là mày còn giữ lại nửa xị để lúc ra cá lớn sẽ
làm nốt, tao chả rõ tại sao bọn mình có cái tâm hồn quái gở như vậy vàng, thức ăn, thuốc, nước uống chẳng chịu mang theo mà lại chỉ có rượu mày trả lời được không ?
Thật tình mà nói cái giờ chờ đợi lúc ấy tao cảm thấy nó dài, lòng cứ bồn chồn, nôn nao mong leo xuống chiếc ghe đang chờ trước mặt để được tận mặt nhìn thấy "cá lớn" nó hình thù như thế nào mà biết bao người phải liều lĩnh không sợ cái chết, tù tội và còn phải tốn của bỏ lại tất cả ...
Để tao thả cái mộng hải hồ mà bấy lâu chỉ được nghe kể qua
loa, nào sóng biển, nào mặt nước đại dương xanh rờn, nào bóng trăng ...
"thôi chuẩn bị xuống ghe đi tụi bay"
Thằng Hiệp ra lệnh cho 2 đứa mình cùng tất cả khách đã được vội vã dồn trong chiếc ghe nhỏ xíu, tội nghiệp dưới ánh nắng gay gắt tao đứng trước mũi mà còn đổ mồ hôi vậy mà mọi người phải chui dưới tấm vải phủ kín trên ghe tao nghĩ "chắc họ đang tắm hơi bất đắc dĩ" . Thấy tao loanh quanh với chiếc sào mà ghe thì cứ ì một chỗ nên nó đành cởi quần áo ra nhẩy xuống đẩy chiếc taxi miệng cứ giục mày cho máy nổ, rốt cuộc mọi việc đều ổn thoả "chúc tụi bay may mắn"
nó nói . Bấy giờ thằng tao cảm thấy nhẹ nhõm làm sao có chiếc ghe nhỏ xíu như vậy mà đẩy hoài không đi !( Ê cấm chọc quê nghe mày).
Ngồi trước mũi ghe tao đã vội vã nghĩ ra cái cảnh ra khơi rồi đó mày ạ say sưa và thích thú lắm lắm, đến bây giờ tao vẫn còn cười với cái đầu óc tưởng tưởng quá phong phú của tao mày biết không! Tao nghĩ, tao sẽ được ngồi chễm chệ trên chiếc tầu sắt dài mấy chục thước mà tao thường thấy ở trong SaiGòn tay cầm ly cà phê, miệng nhả khói thuốc rồi mơ mộng với sóng nước, hy vọng sẽ "phun" ra được một bài thơ nào đó
cho đúng với tâm hồn nghệ sĩ "dzổm" mặc dù taxi còn trong tình trạng kiểm soát của mấy trạm duyên phòng . Nhưng tư tưởng thuộc quyền kiểm soát của tao thì ai cấm nổi phải không mày lúc đó nếu mày không lên tiếng bảo tao phải đóng tuồng như dân làm củi thì tao cứ mặc tình mà miên man cho dòng tư tưởng lang thang rồi ! À nhắc tới đóng tuồng mày khỏi cần chỉ tao, tao rành hơn mày nhiều mà suốt mấy tháng sống chung với nhau mày có biết gì về tao đâu, cho nên làm một vài cảnh để qua mặt thiên hạ tao là diễn viên rất có hạng với lại sống chung bọn "chuyên nghiệp lọc lừa" hơn 5 năm tao đã có khá nhiều kinh nghiệm, đôi lúc như con cừu non, đôi lúc phải gầm gừ như con cọp cho thiên hạ tưởng mình dữ dằn nếu không thì làm sao tao sống nổi cùng bọn "vô nhân tính" .
Chiếc ghe qua vài chiếc cầu vào con sông nhỏ taxi của mình cũng tìm được giòng sông nhà bè "nhà bè nước chẩy chia hai
ai về Gia Định Đồng Nai thì về" mình không về Gia Định cũng chẳng về Đồng Nai mà mình ra biển lớn tìm một cuộc sống mới mày có nghe đứt từng đoạn ruột ? Có nghe quặn thắt với câu ca dao tình tự ấy không ? Khoảng thời gian này tụi mình gặp thêm vài chiếc taxi cùng nhóm khiến mọi người vui vẻ phấn chấn lên "Tới chỗ rồi hả mấy anh" họ muốn chui ra khỏi cái phòng tắm hơi mày phải lên tiếng "chưa tới đâu còn mấy tiếng nữa lận nhưng đã gặp liên lạc rồi bà con đừng lo" nghe dến đây ai cũng vui mừng ra mặt ừ! chỉ còn vài giờ đồng hồ
nữa là mộng ước sẽ thành tựu, chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa là thoát khỏi cái thiên đường chết tiệt, tao sẽ không còn bấp bênh với cuộc đời, tao sẽ gầy dựng lại cái tuổi bồng bột, tao sẽ ... Tao sẽ ...đang mông lung với cái ý tưởng tuyệt vời thì cả bọn nhập lại cười nói huyên thuyên thằng nói tao đi chuyến này, thằng thì nói tao đi chuyến sau, không khí lúc đó rất nhộn nhịp nhưng không kém phần xúc động, vài giờ nữa sẽ có cuộc chia tay thật não nuột, thằng đi, thằng ở làm sao tránh khỏi bồi hồi mày nhỉ chợt nhớ ra còn nửa xị mà tụi mình đã mang theo, mày làm ra vẻ trịnh trọng "ê mỗi đứa nhắp một miếng"
rồi lại bắt đầu phần nhắn nhủ, chúc may mắn làm cõi lòng cũng bịn rịn dĩ nhiên cuộc gặp gỡ đó không thể kéo dài hơn được vì thằng nào cũng có một nhiệm vụ riêng cả mấy chục người khách đang chờ lên đường mặt trời vừa sập tối thôi thì hẹn nhau ở cá lớn vậy .
Chiều đang từ từ buông xuống nắng bắt đầu nhạt dần, mặt trời cũng sắp mãn phiên gác của một ngày, còn gì tình tự bằng cảnh thanh vắng trên con sông với chút nắng vàng của buổi chiều mà chỉ có 2 thằng cùng thiên nhiên mày nhỉ ! Ngồi trước mũi tao thấy bóng mình trên mặt nước, chiếc ghe vẫn do mày cầm lái đang lao đi một cách chậm chạp, tiếng động cơ của cái máy đuôi tôm đang kêu tì tạch, tì tạch, ghe trôi xé mặt nuớc tạo thành cơn sóng nhỏ truớc mũi, khiến lòng tao không khỏi bồi hồi mày ạ ! lòng tao cũng gợn lên như con sóng đang được mày đẩy lên .
Tao nhớ cũng con sông này 2 năm trước đây tao đã xuôi ngược đôi ba phen, tao cũng ngôi trước mũi chiếc ghe nhỏ từ từ trôi ...Nhưng chiều nay khác hản những chiều xưa mày biết không! Lúc đó tay tao phải cầm cái mái chèo khua thật ăn khớp với người chèo lái, nên đâu có được thoải mái để nhìn sóng nước hữu tình, miệng ngậm điếu thuốc rê chứ đâu được phì phào khói thuốc gắn đầu lọc và tao biết chắc xuôi rồi sẽ ngược, còn lần này ...đã là con người ai cũng phải có tâm trạng như tao, đúng chứ mày ?Thấy tao có vẻ tư lự mày tưởng tao buồn nên nói "đi qua bên đó thiếu gì bia mày ơi".
Tao biết mày chọc cho 2 thằng được vui, vì yên lặng là đồng loã cho sự hồi hộp đang đè lên cảnh thanh vắng, khi mà mình không rõ có tai hoạ hay không. Hai thằng cũng hiểu đang nằm
tình trạng đó . Mày muốn phá đi cái không khí yên lặng để trấn an tinh thần để tay lái được vững vàng chiếc taxi khỏi lạng quạng .
"Chỉ cần qua khỏi đoạn này là khoẻ rồi"
Mày lại lên tiếng như chảng cần ai trả lời
"Trời sắp tối rồi chuẩn bị đi là vừa"
"Chuẩn bị ! Có cái gì để mà chuẩn bị" tao trả lời rồi cũng hỏi
lại "thì ...Ừ hả có cái gì " người ta ra đi ai cũng đem theo chút đỉnh còn hai thằng mang tiếng là đưa khách vậy mà vỏn vẹn chỉ mấy gói thuốc lá " chỉ cần qua đoạn này" chẳng hiểu đây có phải là câu linh tính báo trước điều rủi ro hay mày buột miệng nói đại . Quả nhiên là vậy , tiếng súng nổ lẫn tiếng ra lịnh "chiếc ghe đó phải dừng lại không tụi tao sẽ bắn" Nó đã phá đi cái thanh vắng êm đềm trên dòng sông nhà bè của tao đã làm mọi người phải nhốn nhao lo sợ "thôi ngừng lại đi anh kẻo nó bắn chết à" nhưng mày không sợ (vì đã bị một lần) vẫn cầm chắc tay lái, nhấn thêm ga cho chiếc ghe chạy nhanh hơn
tao còn dáo dác trước cái cảnh quá bất ngờ đang xẩy ra mày hét "nằm sát xuống thôi ăn đạn bây giờ đồ ngu" Ái chà, tao nhớ lại cứ ngỡ mày là viên thuyền trưởng tài ba gan li đang điều khiển con tầu thoát khỏi họng súng của kẻ thù .Nhưng rồi mày cũng phải cho tắt máy ghe bởi nó bắn quá rát, và một vấn đề rất quan trọng mà không ai có thể phủ nhận được giữa hai chiếc ghe có sự chênh lệch thấy rõ, ghe nó nhỏ, máy tốt nên chạy nhanh, còn chiếc taxi cũ kĩ người đông thì làm sao đua nổi chứ . Và vì vậy mày đành tức tưởi cho ghe tắp gần bờ rồi lội vô còn vói gọi tao " Mày để ghe trôi mà lội một mình"
Không hiểu tại sao lúc ấy tao lại cho ghe vô bờ để cho mọi người cùng lên . Nhân đạo ư !!! Hay cái bản chất của tao bỗng dưng bộc phát ? Đó là phản ứng tự nhiên của kẻ cùng hoạn nạn ?(Không biết đến bây giờ có ai còn nhớ tới tao). Để mọi người chạy hết tao có ý kiến 2 thằng trốn ở lại "chỗ nào nguy hiểm nhất là chỗ ấy an toàn nhất, mày có công nhận tao rất khôn khéo bình tĩnh lúc nguy hiểm không ? khó quá đi mất mày nhỉ, bằng chứng là 2 thằng ngủ rất an toàn chả thấy tên du kích nào quấy rầy cả, truớc khi ngủ mày dặn sáng phải dậy sớm hy vọng có ghe nào chở ra khỏi đây rồi mình trả tiền sau .
Mày nói thì có vẻ chí lí lắm, tao cũng mong là như thế để còn được thấy Sài Gòn, để về lại Phước Hoà kể chuyện vĩ đại này .
Rất tiếc lúc 2 thằng giựt mình thức dậy thì ông mặt trời đang cười toe toét cho cái tật ngủ mê của 2 đứa . Vấn đề này ai phê phán, tao nhất định cãi tới cùng, tại tụi mình mệt và đói ngủ quên là việc bình thường thôi, và việc gì đến phải đến, tiếng bước chân bì bõm đang từ từ tiến lại gần, tiếng hăm doạ cũng được kèm theo "bất cứ ai chạy thì cứ bắn què giò" Như để làm đối phương lạnh cẳng là tiếng lên đạn rốp rốp của mấy tên du kích buồn cười cho cái cảnh sáng đó quá mày nhỉ hai thàng mình ngồi bó gối trên gò đất khô mà quần áo thì lấm đất như dân ruộng vậy giả sử nếu lúc ấy mình muốn chạy thì phải có đôi cánh bởi đó là cù lao mà (còn khách ) Điều khiến tao ngạc nhiên nhất, mấy người khách đang ở đâu " ít nhất mình phải rõ họ đã đang ra sao ? Ai chạy thoát, ai bị bắt ? Nếu lỡ tất cả mọi người đều bị bắt để nhận ra 2 thằng lúc đó chắc chắn được chiếu cố tối đa chỉ vì đưa vượt biên . Vàng ...Vàng ...
Tuy nhiên khách sẽ khai tụi mình là lái taxi , công an, du kích sẽ khai thác thật kĩ, ai lại chảng mê vàng hở mày ? Chứ họ đâu biết ràng tao là tên canh me mày là tên lái taxi bất đắc dĩ .
"Hai chú có phải đi vượt biên tối hôm qua không ?"
Họ có vẻ đàng hoàng quá mày nhỉ không như tao tưởng phải là những lời hằn học, những câu văng tục, một đòn thù đích đáng để "trả công" cho cái công tác vì tụi mình mà họ phải dậy sớm . Khi họ đang cầm khẩu súng thi hành nhiệm vụ nhưng cái chất phác mộc mạc của người dân quê vẫn thể hiện qua lời nói, cử chỉ của buổi sáng hôm đó, tao thấy, tao biết nên tao liền giở môn sở trường ra, tao đưa bộ mặt rất thê lương, tả tình, tả cảnh, mày cũng vậy, 2 thằng mình "hát" thật say sưa, bây giờ nhớ lại tao phục tụi mình ghê, tao cứ ngỡ vẫn còn thiệt đó mày ạ .
Sau một hồi đẩy đưa mình mới biết khách trốn được hết, tao không tin mày ạ tao cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng bởi đâu ai biết tụi mình là "giặc lái" .Vấn đề thứ nhất đã được giải toả còn những việc kế tiếp làm sao cho họ mủi lòng để phóng thích tụi mình, mặc dù 2 thằng cố gắng ca rát cuống họng nhưng "vàng" vẫn có giá trị hơn "giấy thông hành mà", điều này 2 thằng đành bó tay vì hai đứa chỉ có bộ đồ dính da đang bận , nên cuối cùng bị họ dẫn về văn phòng ấp (ấp gỉ) đã bảo họ rất có tình người nếu không thì làm sao tụi mình có bữa cơm trưa mà còn được mời nhậu nữa nhưng còn bụng dạ nào mà nhậu phải không mày nuốt được cơm vô bụng là may lắm rồi, nghĩ tức thiệt tụi nó thắng hết còn 2 thằng mình ...mày lẩm bẩm được bấy nhiêu trong khi nước mắt ràn rụa, tao đùa "bia Hoà Lan coi vậy mà khó uống ghê" nếu như lúc khác thì mày đã rống cổ cự lại rồi, chả lẽ giữa lúc gặp hoạn nạn mà còn ăn thua ư ! Vả lại, cần giữ hơi để còn tiếp những bài ca con cá khác nếu họ quyết định đưa 2 thằng tới xã (Xã Phước Khánh hay Bình Khánh tao quên rồi, tao chỉ nhớ một thuộc Cần Giờ, một thuộc Long Thành, và tao với mày bị bắt ở đất liền Long Thành) .
Đường đi đến xã trưa hôm đó nắng gắt quá mày hả, mấy người đưa mình đi, họ vừa chèo xuồng, vừa than, huống chi bọn mình . Tao thì cứ tưới nước liên hồi chưa có ai dại như tao, càng tưới nước thì càng nóng bởi nước mặn cơ mà . Chiếc xuồng vừa cặp bến thì đã có giàn chào của công an và mấy nhóc tì ở đó, có lẽ tụi nó vì tính hiếu kì nên ra xem, sau cuộc bàn giao nhanh gọn, các du kích tới chào tụi mình và dặn "2 chú hãy khai như đã khai với tụi tôi" tội nghiệp họ sợ mình khai trật vuột thì sẽ gặp nhiều khó khăn . Tại sao họ có nhiều cảm tình với bọn mình Cái hay của 2 thằng là ăn nói rất lựa lời, bộ mặt lúc nào cũng xệ xuống làm ra vẻ bi ai lắm lắm . Cuộc đời là sân khấu mà con người là diễn viên với chính con người tao nói như thế mày chắc chắn đã hiểu í tao rồi chứ một diễn viên mà không biết cách làm cho khán giả vui lúc mình vui, buồn lúc mình buồn thì chắc chắn sẽ bị đào thải thất bại một cách đáng thương cũng như tao với mày đang đứng trên sân khấu "không may" vậy vai tuồng được giao mà không được quyền chọn lựa và cũng không được tập trước chỉ biết cố gắng để thích ứng với cái vai chẳng đặng đừng nếu khán giả la ó, phản đối thì 2 thằng mình ...
À mình đã khai như thế nào mày còn nhớ ?Riêng tao, tao khó mà quên tuy nhiên, tao chỉ viết đại khái ra đây nhưng khi đọc mày có thấy cái gác lẹp xẹp đã được tụi mình nghỉ lưng hết một đêm ?
"Thưa cán bộ, 2 đứa chúng tôi là dân đi củi từ Hội Bài, (Phước Hoà ) lên Sài Gòn, sau khi bán hết củi tụi tui sửa soạn quay về thì gặp mấy người bạn cũng đi củi rủ qua ghe nhậu, chừng độ hơn nửa tiếng đồng hồ bỗng người bạn đó nói chúng tôi ra sau lái ngồi và không được nhúc nhích hoặc nói gì, rồi từ trên bờ đi xuống ghe khoảng trên dưới 10 . Dạ, vì quá ngạc nhiên nên tụi tui không đếm được sau đó anh ta kéo tấm vải che kín lại và ra lệnh tụi tui phải lái chiếc ghe, chúng tôi liền phản đối, anh ta móc súng ra hăm doạ, nếu la hoặc chống cự anh ta sẽ bắn . Dạ thưa cán bộ trước sự đe doạ đó, chúng tôi phải nghe theo, rồi anh ta theo chúng tôi đến Phú Xuân thì đổi sang ghe khác, nhưng vẫn theo sát bên . Dạ điều này có mấy chú ở dưới ấp biết vì khi chú công an nổ súng chúng tôi cho ghe tắp vào bờ còn ghe anh đó bỏ chạy ..."
Tụi mình diễn xuất cái vai tuồng này quả thật độc đáo mày nhỉ, tao nói một câu mày thêm một câu rất nhịp nhàng ăn khớp, vậy thôi sao tụi mình còn làm một màn ngoạn mục trước mặt mấy tên cán bộ đó . Vừa kể hay tay vê điếu thuốc rê như người chuyên nghiệp (mà tụi mình cũng đã một thời vê rồi) qua lờ nói, cử chỉ, họ có vẻ tin chút chút, như để dò lại cho rõ hơn, họ hỏi về Phước Hoà ai là chủ tịch xã ? Công an xã ? v...v... Rất may mấy vấn đề rắc rối này mày trả lời phong phóc, (còn tao lúc mày nói thì chỉ vê thuốc chứ mở miệng là trật rơ) Sau đó họ cho 2 thằng đi tắm rửa, cơm nước . Nghĩ mà phát ngán cho cái xã chẳng có được chén cơm dư nào cho tù, nếu không có mấy đứa nhỏ kế bên sang chơi thì 2 thằng để cái bao tử mặc tình mà biểu tình rồi . Ê! Chưa có bữa ăn nào ngon hơn chiều ấy phải không mày có đầy đủ vinh nhục, tủi buồn, sung sướng ...Cái tình thương của các em đã chan đầy trong nồi cơm nguội mà một em đã mang từ nhà sang .Tao là ai ? Mày là ai ? Tụi mình chỉ là 2 thằng tù, các em đó đã được lợi lộc gì sau đó Mày ơi! Một kỉ niệm sâu sắc tuyệt vời luôn sống trong tao đừng quên mày nhé .
À Còn nữa, mày còn nợ tao sợi dây chuyền bằng bạc (do bồ tao tặng đó nghe mày biết mà) Tao kể ra đây đặng lấy chút ơn nghĩa với mày chứ . Sau khi no bụng thì cũng là lúc thèm thuốc, chẳng lẽ đã có cơm mà mình còn đòi hỏi thêm nữa thì còn thể thống gì ? Cho nên tao nhẹ nhàng cởi sợi dây ra mà trong bụng nghe não nuột làm sao tao cứ cầu lầm thầm mong mấy em đừng bán được để giữ lại chút gì gọi là nhớ ... Nhưng Trời không thương người đầy tình cảm như tao "Tụi em chỉ bán được 2 đồng rồi mua hết thuốc cho 2 anh nè " Thương quá mấy em nhỏ đó mày nhỉ đã phải chạy đôn đáo cho tụi mình bao giờ ta gặp lại .
Rồi 2 thằng lủi thủi trở về phòng, bước lên thang gác mà chân nó nặng trĩu, lòng thì cứ lo sợ chẳng rõ ngày mai sẽ ra sao, nằm trên cái sạp gỗ mà ngỡ đang nằm trên kẽm gai vậy, chán chết cái cảnh tù tội mày nhỉ ! 2 thằng bàn phải trốn khỏi trước lúc trời sáng nếu không họ đưa đi lên quận Long Thành thì đời hết mùa xuân . Tại sao tụi mình dám vượt ngục, ý nghĩ đó có điên rồ lắm ru, nghĩ lại tao hơi ớn lạnh mày ạ! Ừ cái cù lao phương tiện ra vào duy nhất là bến đò vậy mà mình dám làm một cuộc phiêu lưu với sóng nước và đại dương ? Ai không biết sẽ tưởng tụi mình "lì lắm" chứ thiệt ra thằng nào cũng nhát như thỏ đế, lỡ không thoát thì còn gì tấm thân gầy guộc, do đâu mình có ý nghĩ táo bạo ấy ? Số là, tao chợt nhớ ra bà con bên vợ của thằng bạn ở đây khá đông vì tao cũng vài lần đến nhà họ, ngay gã công an xã tao đã nhậu chung lúc tao xuống khi mùa lúa trước (nhưng gã đâu nhớ tao) mà tao chưa có dịp may nào để nhắc lại hy vọng ...Vì vậy tao bàn nếu đêm nay leo được ra khỏi cửa sổ an toàn tụi mình sẽ tới nhà chị Ba rồi dùng 3 tấc lưỡi rồi nhờ chị đưa đi, tuy nhiên vẫn là sự may rủi phải không mày, lỡ chị ta từ chối thì sao ...
Người tính không bằng Trời thương, 2 thằng còn đang lưỡng lự trước sự việc 5 ăn, 5 thua thì nghe dưới văn phòng họ bàn sáng mai sẽ thẩm vấn tụi mình lần nữa rồi tính sau, khoang hơn nửa giờ họ lại bàn tiếp sẽ đưa tụi mình lên quận bằng phương tiện nào, 2 thằng đang chú tâm nghe ngóng, mồ hôi đã đang nhỏ ra như những giọt mưa . Nghe tới lời bàn bạc thì càng chết điếng thêm, 4 mắt nhìn nhau không nói được câu nào rồi lại nhìn cửa sổ ..."Để sáng hỏi lại lần nữa, nếu tụi nó là dân ở Phước Hoà thì thả, bằng không thì đưa đi " Nghe câu quyết định nào tụi mình mừng thầm trong bụng hở mày ? Mà không tao thấy mặt mày tươi trở lại đấy chứ, ngay tao cũng thế cơ! Suốt đêm 2 thằng cứ thì thầm đặt sẵn những câu trả lời cho một cuộc sống, còn vào sáng mai, tất cả đều tuỳ thuộc ở nơi mày và 4 con mắt quên đi cái cửa sổ .
Tuy nhiên mày quá rành về Phước Hoà rồi cũng những câu hỏi tương tự như chiều hôm qua, tao cũng giả vờ ngồi vê điếu thuốc rê trước khi cho về họ không quên dặn " 2 anh phải cẩn thận đừng để trường hợp này xẩy ra" tao còn đệm thêm 1 câu cho chắc cú
"Thưa cán bộ chị Ba Đen có ở đây không vậy ?"
" Ủa anh quen dì Ba hả sao không nói trước ?" Rồi hắn ta chỉ đường và kèm theo tờ giấy phóng thích .
Vừa ra khỏi văn phòng mày ngạc nhiên hỏi "Ê thằng kia mày không biết chị ấy có ở đây hay không sao đêm qua ..." tao cười hì hì thì liều mà mảy" .
Thế rồi 2 thằng hối hả ra bến đò, chỉ sợ họ đổi ý thì cuộc đời sẽ thê thảm, vậy mà cũng chẳng xong, đò buổi sáng đã lỡ chuyến đành phải chờ thêm 2g. đồng hồ nữa, nghe thì chỉ có 2g mà 2 thằng mình tưởng chừng 2 thế kỉ, nếu lúc đó có đủ tiền thì đã bao luôn một chuyến qua bên nhà bè mới bảo đảm mày nhỉ ? Thôi thì đã lỡ dù có chờ cũng vậy, tao ra ý kiến tới nhà chị Ba mượn ít đồng vì 2 thằng đã sạch nhẵn, lại một điều không may, chị ta đang nằm bịnh, 2 thằng chỉ được ăn cho chắc bụng vài chén cơm rồi lủi thủi ra về mà cứ lo tiền đò, tiền xe từ nhà bè tới Phú Xuân rồi về Sài Gòn . Chợt nhớ gói thuốc chưa khui mày kêu tao đi bán, thằng mày đểu thiệt, đưa ý kiến mà không tiên phong, kì kèo mãi cũng chưa đủ tiền đò . Viết đến đây tao chắc chắn mày đã rõ tao sẽ viết ra cái gì rồi , Chém chết cũng không quên được mày nhỉ 2 thằng làm ra cái vẻ rất bi ai thảm não, miệng nói thật nhỏ nhẹ " Chị thông cảm cho anh em tôi xin vài đồng để đi đò" và kể đại khái về trường hợp xẩy ra chẳng rõ vô tình hay cố ý mà cô chủ quán cà phê trẻ đẹp, dễ thương đó lại nói thật to với người bên kia đường để mượn 2 đồng cho tụi mình, dĩ nhiên, sau khi nghe "tiếng chim đại bàng" của cô chủ quán mọi người đều đổ dồn cặp mắt nhìn tụi mình như nhìn 2 tên "ăn mày trẻ tuổi" có thể họ không khỏi ngạc nhiên khi sức vóc 2 thằng còn khoẻ mạnh, không què quặt tật nguyền, sao lại là con cháu cái bang ? Ôi mặc họ nghĩ sao cũng được miễn mình có đủ tiền qua bên kia bờ là được rồi tất cả diễn biến xẩy ra đều tốt đẹp 2 thằng đặt đôi chân trần (khong có dép) lên nhà Bè bỏ lại bên kia một ngày, đêm với khá nhiều kỉ niệm đẹp. Bên đó có các em đã đong đầy tình người trong nồi cơm nguội trong những câu thăm hỏi thật tâm tình, có căn gác lẹp xẹp, cái cửa sổ mà tụi mình chưa hân hạnh trèo qua, có cô chủ quán xinh đẹp .
Rất may vừa đến Phú Xuân tụi mình còn ngớ ngẩn chưa biết tính sao với mấy mươi xu còn lại thì gặp chú Mười (Ba của thằng Châu) cho 2 thằng 5 đồng . Quả thật 2 thằng lúc nào cũng có quí nhân giúp đỡ, vừa được tiền là 2 thằng chạy bay ra xe nước mía nốc cạn mỗi thằng một ly trả thù kèm thêm một điếu thuốc nữa chứ bởi đã thoát nạn rồi và dư tiền về SG thì làm một chầu cho phải lẽ .
Sài Gòn thành phố đã đẩy tao và mày vào cơn lốc tự do và cũng tí nữa đã xoáy cuộc đời 2 thằng chìm trong cái nghiệt ngã của tự do rồi .Cái giá phải trả 2 đêm kinh hoàng phải không mày, nhưng bao nhiêu đó đâu gục ngã được những ước mơ những gì mình đã hoạch định một lần vấp ngã là thêm một lần kinh nghiệm sống, và cái thất bại vừa qua chỉ ví như bài học để mình bắt đầu vào trường đời
Ví phỏng cuộc đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai (tác giả ....)
Bấy giờ 2 thằng trở về thành phố có vài thằng trong nghề nhìn mày rất ngạc nhiên (đâu biết tao là ai ?) Chắc tụi nó tưởng tụi mình đã nằm ở Long Thành hay Cần Giờ hay đã trôi dạt ở dòng sông Nhà Bè rồi, làm sao ngờ được mới bị nổ súng 2 ngày trước giờ lại có mặt ở đây ?
Sau khi được mấy trăm 2 thằng ăn vài đĩa cơm, đi mua đôi dép chứ để chân trần trông nó thô bỉ làm sao á, và cũng vội vã ra lại bến xe về lại Phước Hoà vì tụi mình biết chắc cả nhà đang chờ mong . Vừa bước xuống xe thì đã thấy vài con mắt cú vọ nhìn tụi mình như soi mói để biết vì sao mình được về tin tức đi nhanh quá mày nhỉ mấy thằng đánh chung chuyến loan tin chứ còn ai vô đó khiến tao và mày cũng ngượng "sao khong xong rồi về đó hả" "Về để chuẩn bị chuyến kế tiếp chứ gì "
Phước Hoà là thế đấy, đối với dân nơi khác việc vượt biên thì phải giữ kín tuyệt đối, ngay cả bạn bè, thân nhân cũng chẳng mở miêng . Còn ở đây sau mỗi chuyến dù thắng hay bại cứ ra
chợ ở dưới bến Hội Bài là rõ mồn một . Bởi hầu hết ai cũng có người nhà đưa vượt biên cho nên mày và tao cũng đâu được ngoại lệ, tao hiểu rõ vấn đề này nhưng cũng sờ sợ mày ạ . Mày thì không sao, còn tao dầu gì cũng là dân xứ lạ, nhờ có mày tao mới an tâm cho một lần "vượt hụt ".
Ngày 2 thằng ra đi không kèn, không trống, ngày trở về cũng lặng lẽ như tờ, nếu không có sự mừng rỡ của dì dượng, hỏi han của mấy đứa em mày, tao coi như chưa có việc gì xẩy ra . À đặc biệt là màn nhậu quên thôi, trong lúc ly cụng ly, ai cũng hỏi lý do nào 2 thằng được thả ra, được dịp 2 thằng mình nổ như bắp rang, chị Hai thì nói " Hai đứa có ông bà phù hộ" cậu Ba thì thực tế hơn "Tụi nó khôn đấy chứ".
Từ đó tao mới được nhập vào đại gia đình, tao được cậu mợ Ba coi như thằng Quân, trong các buổi nhậu cậu Ba thường tuyên bố "tao coi mày như thằng Quân rồi đó" nên các em ở bên nhà cũng không ý kiến và thương mến tao những tình thương chân thật đã giúp tao sống những ngày vô cùng êm đềm, hạnh phúc bên 2 căn nhà được nối liền bởi một khoảng đất trống . Làm sao tao quên được những đêm 2 thằng lục nồi cơm nguội, có lúc nhà mày, có lúc bên nhà cậu mợ và thường được dì Hai dặn "tụi bay có đi đâu thì nhớ về sớm sớm chút" Có đi đâu đâu dì Hai ngoài mấy chỗ nhậu nè mày ! Bây giờ muốn đươc giở nồi cơm nguội, muốn được nghe những lời trách mắng yêu thương ấy thì tụi mình biết tìm ở đâu Mày đã được uống bia Hoà Lan, mày đã được đoàn tụ với gia đình sống vui vẻ hạnh phúc bên mấy đứa cháu ngoan của tao, còn tao! tao đã được an phận ...Thôi thì mình hãy tìm lại trong những lúc nhớ nhau mày nhé .

(Còn Tiếp)


Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Hồng III
February 02, 2005, 10:16 AM

[color=Purple]Anh Tài Æ¡i, NN Ä‘ang chờ đọc tiếp đây      [/color]

Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »