Văn (tự sáng tác) : Truyện Ngắn « previous next »
Trang:  1   2  Send the topic Print
Còn Trong Má»™ng Tưởng  [Xem 2253 lần]
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Re:Còn Trong Mộng Tưởng
November 24, 2003, 05:09 PM

Tôi hơi ngạc nhiên vì tay em mịn và mềm quá, tôi cứ ngỡ em cũng như các cô gái sống dưới quê phần đông phải làm lụng nên bàn tay hơi thô, tôi định hỏi em nhưng lại thôi hãy để thời gian quí báu nầy mà mân mê bàn tay trời cho, tôi lại hát thầm, " Bàn tay năm ngón em vẫn kiêu sa ..." Tôi se những ngón tay thon dài của em theo từng ngón của tay tôi, tôi cứ thế hết vuốt rồi lại se tôi nghe thời gian cô đọng ở đâu đó trong tâm hồn . Tôi không nhìn rõ được tay em nhưng tôi tin chắc cuộc đời của tôi sẽ nằm trong những ngón tay thon dài mịn màng của em, em xoay qua mỉm cười, " Tay của em đau " rồi buông lửng câu kế tiếp, " Ái chà em đã đổi cách xưng hô rồi ... "
Người ta thường nói ngọt như đường cát, mát như đường phèn, tôi thấy tiếng em được phát ra từ đôi môi ngọt lịm của em nó mát nó ngọt hơn bất cứ cái gì ở trên đời . Mãi tới khi em nhắc lại tôi mới nhận ra tay tôi nắm hơi chặt tay em, tôi cười, " Xin lỗi tại vì anh .." tôi cũng buông lửng lời nói rồi thả lỏng tay ra nhưng vẫn nắm tay em . Tại ai em nhỉ ? tại tôi ? không phải tại ai cả, có lẽ tại em đấy em ạ, vì em vừa cho tôi uống nước đường nên tâm hồn tôi đã bay bổng, tôi còn chưa biết mình là ai thì làm sao kềm chế được bàn tay tôi có trách ta hãy trách tại vì tình yêu em nhé, tại vì ta yêu nhau thời gian không chịu theo ý tôi giờ sung sướng của tôi đã tạm ngừng, tôi cho là tạm ngừng vì tôi tin tưởng vào tình yêu của chúng tôi .
Tuồng hát chấm dứt màn được kéo lại như trước, cuộc vui của tôi được khép kín sau tấm vải màn, tiếng hai cái loa lại trổi dậy, " Nãy giờ hai người có coi hát hay không đó ? ai ca vọng cổ mùi hơn ai ? đào chánh kép chánh chắc diễn hết sẩy .v.v . " rồi lại cười khúc khích, nói chung toàn là những câu chọc phá cho vui, tôi hiểu ý nên trả lời, " Ca đó thì tôi không biết rành cho lắm chớ diễn thì cũng tạm chút chút " Em lườm tôi rồi quay chỗ khác .

Trời về khuya gió đêm hiu hiu thổi những chiếc lá bên đường nhẹ khuya Sài Gòn vào tháng 6 thường có những cơn mưa bất chợt cũng như tôi bất chợt có một tình yêu vừa len nhẹ vào cuộc đời nhưng rất sâu đậm và rất sâu đậm . Tôi ưỡn ngực hít một hơi dài gió mát chạy vào buồng phổi nên cảm thấy dễ chịu vô cùng nhất là vừa ra khỏi cái lò than đầy hơi người, đã mấy lần tôi định đào tẩu nhưng sức mạnh của con tim đã gán ghép, kết quả bắt tôi phải ngồi lì lại, một tay tôi mân mê tay em một tay cầm quạt quạt cho hai đứa . Ai bày chi tình yêu vậy nhỉ ? Ngước nhìn lên bầu trời tôi thấy bầu trời đẹp và đáng yêu làm sao, những vì sao mọc theo cương vị thứ tự tôi chẳng có nghiên cứu nên chỉ biết nhìn, một mảnh trăng tròn lơ lửng chạnh lòng tôi tự hỏi " Trăng chưa tròn hay đang khuyết ? " Đã từ lâu rồi tôi không có dịp ngắm trăng, cuộc đời cứ đẩy đưa tôi từ vòng lẩn quẩn nầy đến cơn xoáy khác để sinh tồn trong cái xã hội con người không thể tự chủ được mình, tôi phải bương trải theo dòng đời cùng số phận hầu tìm cái sinh nhai, ngày tháng đối với tôi " một ngày như mọi ngày " thì làm sao tôi biết trăng chưa tròn hay đang khuyết .Tôi lơ đãng quá em nhỉ hồi đầu ta yêu nhau vậy mà tôi lại không nhớ em đừng trách tôi em nhé . " Thôi mình đón xe về đi anh Tài " Tiếng Loan khiến tôi sực nhớ, trời ơi gần nửa khuya rồi mọi người cần phải nghỉ ngơi cả buổi có ai được ngả lưng đâu, có chăng chỉ là cái ghế trong rạp . Tôi gọi xe để các cô về không quên chúc em ngủ ngon, thấy tôi vẫn còn thì thầm với em hai cái loa đồng thanh," Được rồi ngày mai còn gặp lại chớ tụi tôi có dẫn đi luôn đâu mà sợ " Em nhỏ nhẹ " Anh về mai gặp lại " " Ừ mai gặp lại " nói xong tôi muốn hôn em dù bất cứ nơi nào trên thân thể em, tôi lại ngại hai cái loa phá em suốt đêm thì tội nghiệp cho em nên tôi đành nuốt trọn cái hôn thèm khát đó vào bụng mà nghe một chút hậm hực . Cám ơn chiếc xích lô đạp định mệnh, cám ơn rạp hát đã cho chúng ta yêu nhau, cám ơn em đã cho tôi lần đầu tiên một đêm dài mộng đẹp ...

Có một mình nằm trên chiếc ghe đã cho tôi dung thân mấy tháng nay, mấy thằng bạn giờ đây có lẽ đang miệt mài ở trong các khách sạn nào đó, phải vậy chớ làm cái nghề đưa người vượt biên mỗi lần trúng mánh thì cả bọn mặc tình phung phí, cũng may tôi không phải là người trong nghề nên tôi chẳng được dự phần, vì vậy tôi mới có dịp tỏ tình và được yêu em . Nằm trên chiếc ghe sông tuy ít ghe xuồng qua lại vào ban đêm nhưng những cơn gió cũng làm cho chiếc ghe chòng chành, đong đưa theo từng con sóng vỗ vào, tôi không hiểu tôi đang đong đưa theo từng con sóng hay đang đong đưa theo từng ánh mắt nụ cười và tình yêu của em, nhìn xuống mặt nước tôi thấy em như hiện thân của một mỹ nhân ngư đang vui đùa cùng ánh nguyệt để trêu cợt kẻ trần tục như tôi đang say sưa trộm nhìn . Tôi không dám ví mình như Lý Bạch vì vớt bóng trăng trong cơn say mà rớt xuống sông .
Tôi vội nằm ngửa mặt lên trời, ô hay tôi vẫn thấy em, em như một thiên thần đang vẫy tay chào gọi tôi đôi cánh trắng em lơ lửng trên không như muốn dìu tôi để cùng bay trên vòm trời riêng của hai đứa, nhưng tôi sợ mình hụt hẫng nên nhắm mắt lại hy vọng đánh một giấc tới sáng để có đầy đủ tinh thần thể lực mà đưa mấy người đẹp dạo phố Sài Gòn ... Ô chao ơi ! tôi lại gặp em người ta nói khi ban ngày nghĩ nhiều về ai thì ban đêm ngủ sẽ gặp nhưng rõ ràng tôi đang thức cơ mà sao vẫn gặp em ? em âu yếm nhìn tôi cười như muốn nói điều gì đó, tôi gối đầu trên tay em mà ngửi mùi cỏ non được phảng phất trên da thịt người con gái trinh nguyên, em vừa hát vừa vuốt tóc tôi ...Chợt một con muỗi chích vào mặt tôi mới hay mình vẫn còn thức, em yêu dấu của tôi ơi ! giờ nầy em đang làm gì nhỉ ? tha hồ trong cơn ngủ say có chợt nhìn thấy tôi dù chỉ trong khoảnh khắc, có gọi tên tôi ? có nhớ tôi, có nhớ những giây phút ta bên nhau, có nhớ về chiếc xe xích lô định mệnh, có nhớ lần ta cầm tay đầu tiên ? có trăn trở suốt đêm mà tiếc vì ta không có bên nhau đêm nay ? có ước ta dựa vào nhau để hỏi " Đêm nay trăng chưa tròn hay đang khuyết " và có thao thức chờ cuộc hẹn sáng ngày mai ?

To be continued
11/24/03

Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Re:Còn Trong Mộng Tưởng
December 04, 2003, 01:00 PM

Sáng nay như những buổi sáng ở bến tàu số 6 vẫn bản nhạc giao hưởng từ những nhạc công không chuyên nghiệp không cần người điều khiển, gần chỗ tôi sáng nào cái cô hàng xôi cũng bắt đầu rao đầu tiên và tiếng chân người bước qua lại từ ghe nầy sang ghe khác, quán cà phê, quán ăn, những tiếng ồn ào cứ thế nói tiếp cho hết một ngày . Riêng tôi một buổi sáng đầu tiên của thằng con trai 23 tuổi tâm hồn như cánh cửa bị khép kín sâu trong những ngày vật lộn với đời, hôm nay được mở rộng vì cuộc hẹn với người con gái Hội Bài, cái lòng thương ngỡ đã khô cằn như thửa ruộng bị bỏ hoang vì hạn hán hôm nay được cày sới trở lại vì chút nữa đây tôi sẽ gặp lại em, yêu em vô cùng em ạ, em đã thay đổi cuộc sống của tôi, em đã cho tôi niềm tin để nhìn thẳng với đời ... Tôi cảm thấy lòng phơi phới khoan khoái, nắng ban mai sao ấm hơn mọi ngày và con chim líu lo hót như chia vui cùng tôi .
Đốt điếu thuốc đầu tiên trong ngày tôi rảo bước xuống đường gọi xe để đến nơi trọng đại, ngồi trên xe tôi hồi hộp như ngày đầu tiên đi thi vào trung học, tôi phân vân biết nói gì với em đây ? ngày hôm qua em đến bất ngờ, tình yêu đến bất chợt nên tôi không có soạn bài trước nói năng rất tự nhiên, còn bây giờ bài vở nó ngổn ngang dù đêm qua tôi đã thức để moi óc tim mà tìm đề tài để biết nơi nào đi ...
Xe chạy gần chỗ hẹn tôi càng thấp thỏm hơn, cái bình tĩnh cố hữu đi đâu mất rồi ? để trấn an tôi tự nhắc lòng " Không gì đâu tuỳ cơ ứng biến mà " Xe ngừng ở Phó Đức Chính nơi chúng tôi đã gặp ngày hôm qua, tất cả đã đứng đợi tôi để lấy lại bình tĩnh tôi châm điếu thuốc chậm rãi bước tới, " Chờ nãy giờ lâu chưa ? tối qua ngủ ngon chứ ? có ai ăn sáng không ? " Tôi cứ thế tiếp tục hỏi những câu hỏi có vé thừa nhưng lại sợ nếu không hỏi tôi sẽ phải điếc tai bởi hai cái loa sẽ hỏi . Tôi quay sang em hỏi nhỏ, " Tối qua em ngủ có ngon không ? " em trả lời " Chỗ lạ nên khó ngủ " em vẫn thế, vẫn câu nói lưng chừng cho nên tôi yêu em, nhớ la.i ở Hội Bài có quán chè cạnh nhà em, tôi thường tới tán dóc với vài thằng bạn hễ mỗi lần thấy tôi tới là em đều được nghe, " Đừng nghe ổng nói, ổng xạo đó " Sau nầy có tiếp xúc nhiều với tôi em thấy tôi xạo có sách vở nên thay đổi thái độ, dĩ nhiên tôi có cái nhìn khác về em .
Tôi nói thật nhanh, " Nhớ em quá anh ngủ không được " em bất ngờ tròn xoe đôi mắt nhìn thẳng vào tôi rồi bẽn lẽn cúi đầu, tôi nghe như có một luồng điện chạy khắp cả thân người khiến tôi ngây dại theo cái nhìn ngây thơ vài giây đó . Đây là lần đầu tiên em và tôi bốn mắt nhìn nhau thì làm sao tránh khỏi ngượng ngùng, bối rối, đôi mắt em tròn xoe như chú nai nhỏ đứng bên dòng suối ngơ ngác nhìn những làn mây xanh lơ lửng trôi, tôi ước mình là con suối đó để được em uống và cũng để được ngắm nhìn em, tôi muốn không gian thôi đừng chuyển động để tôi còn được nhìn đôi mắt ngây dại của em thêm lần nữa . " Anh Tài ơi, mình đi ăn sáng rồi dạo một vòng trước khi về " tiếng của Loan cắt đứt giây phút ngọt ngào của tôi, tôi ừ hử cho qua chuyện trước khi đi tôi thầm nhủ " Hỡi con nai nhỏ của tôi ơi ! đôi mắt ấy phải là của riêng tôi và chỉ được nhìn mỗi một mình tôi thôi em nhé ! " .
" Sài Gòn " nơi tôi đã sinh và lớn lên những buồn vui lẫn lộn đã đang theo tôi 23 năm, cái tên nó gắn liền với tên tôi như một định mệnh không thể phủ nhận, nó đã nuôi dưỡng cưu mang tôi để tôi gặp và yêu em, Sài Gòn nó muôn mặt lắm em ạ ! Nó hiền lành nhưng cũng rất tàn nhẫn, nó ngọt ngào nhưng cũng rất đắng cay . Chung qui là tùy theo người ta thích nghi với cuộc sống muôn mặt nầy đến mức độ nào mà thôi . Sài Gòn về đêm có những ánh đèn chói lòa đã khiến một số người không rõ phương hướng họ đang đi, có những cuộc vui chơi trác táng họ vung tiền ra để thụ hưởng một đêm vui bên cạnh đó có những người phải ngồi suốt đêm với gánh cháo, nồi bún ..v.v.. để kiếm tiền phụ cho gia đình và rất nhiều vấn đề phức tạp khác .
Sài Gòn sáng nay sau một đêm xô bồ vội vã có lẽ thiên hạ mệt mỏi đang say ngủ nên buổi sáng có vẻ yên tĩnh hơn, cái ồn ào tạm dịu lại để chờ một ngày mới .
Tôi đưa các cô đảo một vòng Sài Gòn nhắc lại vẫn còn cảm thấy xấu hổ là sáng đó chúng tôi đi tiếp trên con đường Nguyễn Huệ để đến các rạp hát, công viên được tạm gọi là đẹp mắt thời bây giờ, đúng ra con đường nầy rất đàng hoàng chỉ thỉnh thoảng mới có vài anh chị móc túi hoặc hành nghề, nhưng bất ngờ xảy đến cả bọn đang chỉ chỏ khen chê thì tôi nghe tiếng của Loan hét to " Anh Tài ơi, tụi nó giựt tiền của em " Tôi quay lại thật nhanh với phản ứng quen thuộc tôi chỉ nhìn tiền chớ chẳng nhìn người, quả nhiên tôi thấy tiền đang ở đâu ? để tránh tình trạng " Tiền mất tật mang ", tôi đến lấy lại tiền và nói vài câu cho qua chuyện , tái mặt Loan nói, " Thôi anh Tài giữ tiền đi " rôì chúng tôi tiếp tục ngắm cảnh, cảnh vật ở đây khá quen thuộc với tôi vì thỉnh thoảng tôi cùng vài thằng bạn ra ngoài đấy ngồi cả ngày, nhưng hôm nay khác hẳn, tôi thấy cái gì cũng đẹp, cái gì cũng nên thơ, em là tất cả mà, được bên em tôi sung sướng và hãnh diện vô cùng . Đã 23 cái xuân tàn có bao giờ tôi được đi bên cạnh một người đẹp đâu, một bông hoa biết nói ..
Tay chỉ miệng giải thích những nơi chúng tôi đi qua đầu tôi luôn ngửng lên như tự hào như ngầm bảo phải trịnh trọng và quí mến những gì tôi đang có, tôi muốn mọi người cùng chia sẻ hạnh phúc của tôi, tôi muốn em giữ mãi kỷ niệm êm đềm nầy và trong mỗi suy nghĩ vụng về tôi muốn được choàng tay qua vai em để ôm ấp để chở che, nhưng khổ nỗi hai chướng ngại vật đang kè kè theo chúng tôi, tôi nuối tiếc " Thôi đành chờ vậy " .
Chúng tôi trở về Hội Bài buổi chiều cùng ngày, lần nầy tôi không còn cảm thấy ngỡ ngàng như lần đầu tiên tôi mới liều lĩnh xuống . Đất trời Hội Bài như thay đổi hẳn bộ mặt lạnh lùng nhìn tôi nay không còn nữa, thay vào đó những niềm vui không tả như đang đón chào tôi, cánh cửa và con đường chánh đang mở rộng như sẵn sàng chấp nhận tôi là một phần tử trong gia đình .
Tôi vươn vai làm cái động tác thể dục dã chiến vặn mình qua lại bộ xương cách trí của tôi nó kêu răng rắc, hít nhẹ cái không khí trong lành của đồng quê tôi thấy sảng khoái đôi chút, bóng hoàng hôn đang từ từ hạ dần, vài giọt nắng buông xuống như cố bám víu một ngày sắp tàn . Tôi lên tiếng " tới nhà rồi " chợt tôi nhìn sang em, tôi thấy nắng chiều nay như đồng lõa để tô hồng đôi má em khiến tôi ngẩn ngơ trong một thoáng " Em đẹp quá " chỉ ba tiếng tôi có thể nói, đêm qua trong rạp hát em đẹp như một cô gái trong truyện liêu trai dưới ánh đèn mờ ảo, nay dưới ánh nắng thiên nhiên vài giọt nắng đang đong đưa trên khuôn mặt khả ái dịu hiền của em, em ngây thơ, mộc mạc quá không chút phấn son nhưng nắng chiều nay dường như cũng có chút ghen hờn vì đôi má em ửng hồng khi biết tôi đang trộm nhìn " Nắng có hồng bằng đôi môi em ...." Tôi khẽ hát bằng giọng của kẻ yêu đời mà từ lâu rồi tôi đã quên hẳn .
Bước những bước chân vui vào, những viên sỏi cũng reo vui đón bước tôi, dăm ba con chim hót trên cành lá xanh xum xuê để chúc mừng ngày tôi trở về từ giã cõi đời tên cô độc, không đè nén được cảm xúc trong lòng tôi nói nhanh, " Anh muốn hôn em " em vội tránh xa tôi một chút , " Kỳ, coi chừng người ta ngó " Người ta là ai ? có phải người ta chính là bức màn vô hình chắn ngang dù hai đứa chỉ cách nhau chừng một bước, người ta có giúp cho chúng ta gặp nhau và yêu nhau .Người ta có thể vun sới và đắp bồi cho cuộc tình ta sau này ? người ta ..người ta ... Tôi muốn nói ra những cảm nghĩ vừa rồi nhưng thấy không đúng lúc, tôi đành dặn lại " Chờ " tôi làm ra vẻ phớt tỉnh " Không biết ai cho anh hôn trưa này vậy kìa ? " Em ngước nhìn tôi " Thì mai mốt hổng có nữa " rồi tiếp tục bước đi hướng về nhà, tôi cười không nói vì biết em đang mắc cở .
Đưa tay lên môi tôi còn nghe phảng phất đâu đây chất ngọt lịm từ đôi môi bé nhỏ dại khờ của em, vâng! tôi đắm đuối gởi hồn mình ngay trong nụ hôn đầu tiên ta trao cho nhau không vội vã, không gượng ép chỉ một chút ngượng ngùng cũng đủ để tỏ lòng tôi rồi, làm sao tôi quên được và làm sao em quên được khi ta thật sự cho hai bờ môi gắn liền với nhau chỉ cách đây có vài giờ, lúc đó chúng tôi vừa vào rạp xem phim đèn còn sáng cả bọn Loan và Nhiều nói chuyện cho hết giờ, đèn vừa tắt bàn tay tội lỗi của tôi đã cầm ngay đôi tay mềm mại của em và theo tiếng gõ nhịp của con tim tôi đưa tay choàng qua vai em rồi với động tác rất nhẹ nhàng tôi xoa tay tôi vào gáy em vào tóc em và rồi tôi hôn em, nụ hôn thắm thía nồng nàn, nụ hôn tôi đã mong ước suốt đêm qua với phản ứng tự nhiên em xô nhẹ tay tôi nhưng đành phải buông xuôi vì cái liều lĩnh, cuồng nhiệt của tôi , " Tôi yêu em lầm lỡ, với nụ hôn tình đầu ..."
Tôi đưa em về nhà trước khi tạm biệt tôi nhắc lại, " Môi em ngọt quá " em nhìn tôi trìu mến nhoẻn miệng cười với hàm răng đều và trắng, những chiếc răng đã nghiến nát đời tôi . Em không nói đưa tay ngụ ý bảo tôi đi về và quay lưng bước vào nhà, tôi đứng nhìn em bước vào trong, mái tóc dài phủ lấy đôi vai nhỏ như ghì chặt hai chân tôi lại, tôi tần ngần vài phút rồi đi ra ...
Một mình lững thững đi về nhà của thằng bạn, tôi được sự thương yêu giúp đỡ của gia đình nó mấy tháng qua . Con đường rất quen thuộc, quen thuộc đến độ tôi nhắm mắt lại cũng biết mấy cái ổ gà và đếm bước được bao nhiêu bước, nhưng chiều nay tôi với tâm trạng của một người sẽ có ngõ rẽ mở cho đời mình, những ưu tư trống vắng sẽ không còn nữa, những đêm dài tĩnh mịch sẽ được xóa đi bầu trời yêu thương sẽ tràn ngập cõi lòng tôi, vì tôi đã yêu em, yêu em bằng cả tình yêu chân chính không do dự tính toán, yêu em chẳng cần biết ngày sau sẽ ra sao .
Đã lâu rồi tôi chưa có được những ngày lao xao rộn rã như thế nầy, có lẽ cuộc sống không cho phép tôi được dừng lại để ổn định đời mình hay tôi không có nơi để ổn định, 23 tuổi rôì tôi có vài năm va chạm với cuộc đời, trong thời gian đó tôi cũng được quen với vài cô gái để được gọi là người tình . Nhưng những cuộc tình ấy đến một cách vội vã và đã đi cũng chẳng cần từ giã không bịn rịn, lý do nào khiến tôi dừng chân nơi đây ? rất đơn giản chỉ vì em, ở nơi em tôi thấy em có một tâm hồn trong sáng những cử chỉ bên ngoài không cầu kỳ, giả tạo . Tất cả đều được phát xuất từ nội tâm, một nụ cười thơ ngây, một dáng dấp đơn thuần và dĩ nhiên em đẹp .. Những gì tôi yêu mến đều được Thượng Đế đặt để trên con người của em, có phải đây là đặc ân của Ngài dành cho tôi ? hay là sợi dây tơ hồng sẽ trói buộc cuộc đời của chúng tôi ? Tôi phải làm gì đây ? để đáp lại những ưu đãi nầy và tôi phải làm gì để khỏi phụ lòng tin yêu của em ? thật sự tôi có một chút bối rối tôi đặt ra câu hỏi đối với tình yêu tôi tin tưởng, tôi đang chọn đúng đối tượng nhưng đối với cuộc sống của tôi, tôi hơi chùn chân bởi vì ngay chính bản thân tôi, tôi còn lo chưa xong thì làm sao gánh vác nổi cái trọng trách của người đàn ông trong gia đình ? tôi biết em chẳng ngại cái hiện tại của tôi nhưng nó lại là một vấn đề cho dù em chẳng ngại em ạ .
Chỉ một đường ngắn từ nhà em về mà tôi đã có không biết bao nhiêu sự suy nghĩ về mai đây tôi và em sẽ cùng dắt dìu nhau đi suốt cuộc đời thì sẽ ra sao ? Để dẹp tan những cái ý nghĩ không ích lợi đó tôi trấn an " Không sao, phóng lao thì phải theo lao vậy, mà đã bảo yêu là không tính toán " .
Tôi sờ lại môi mình một lần nữa " Môi em ngọt quá " Từ đó bắt đầu chúng tôi hò hẹn, thật ra cũng chẳng có gì khác với những ngày trước, vẫn gặp nhau nói chuyện cười đùa nhưng có một điều là em hơi dè dặt, ngượng ngùng đôi chút . Dĩ nhiên trong thời gian cặp kè đâu ai muốn bị trừ điểm và tôi cũng không ngoại lệ .Thường thì hai đứa đều đi chung với 2 kiểm soát viên hễ có gì thì 2 người tằng hắng hoặc đem chúng tôi lên bàn mổ làm thành đề tài chọc phá, nói chung chỉ cho vui .
Cả mấy ngày ở lại để hẹn hò với em, vì có việc tôi phải trở lên Sài Gòn, ngày tôi về hớn hở vui mừng bao nhiêu thì ngày đi bùi ngùi buồn nhớ bấy nhiêu, tôi biết chỉ chừng một tuần hoặc nửa tháng sẽ gặp lại em, nhưng lần đầu tiên từ biệt nào mà không khỏi vấn vương ? Sài Gòn, Hội Bài đâu có bao xa nhưng với tôi hai đứa như ở hai đầu và cuối sông tương vậy đó đã lỡ yêu rồi thì làm sao tránh được nhớ nhung đúng không em ?

                    To be continued
                      12/04/03




Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Re:Còn Trong Mộng Tưởng
December 21, 2003, 07:24 PM

Mấy ngày ở đây tôi luôn tìm đủ lý do để gặp em, để nghe em nói nhìn em cười cũng đủ ấm lòng tôi rồi mà giờ đây phải mất cả tuần, nửa tháng em có buồn chăng em hỡi, tuy không nói ra nhưng trong lòng mỗi đứa đều có câu chờ đợi và tin tưởng lẫn nhau.Trước ngày đi tôi quyết định tìm cách để hôn em phải hôn em cho bằng được vì nếu ngày nay tôi gặp ngoài cầm tay em ra tôi đâu có cơ hội hôn em, ý định thì có nhưng buổi cuối cùng của ngày lên đường tôi chả được nói với em một điều " Môi em ngọt quá " .
Khoảng thời gian ở Sài Gòn ban ngày tôi phải đi đây đó có chút bận rộn nên tâm trí cũng bận rộn theo nhưng mỗi lần ngồi trên xe xích lô đạp thì lại nhớ về em, với chiếc xe định mệnh khi đêm vừa buông xuống ánh đèn lại chói lòa .
Lần nầy tôi trở về thành phố, trở về đất Sài Gòn muôn mặt không còn mang tâm trạng của con ngựa hoang để sống buông thả cho hết đêm mà tôi đã có cô thợ nài bé nhỏ kềm dây cương tôi rồi, tôi không còn cảm thấy chơ vợ lạc lõng giữa dòng đời vì em đang ở trong tôi, em là nguồn giúp tôi xóa bỏ những muộn phiền, em là hạnh phúc khi lòng tôi trống vắng, em là niềm hy vọng để tôi có nghị lực đứng thẳng với đời và mãi mãi em là tất cả của đời tôi .
Ngày lại qua ngày tôi vẫn sống tạm trên Sài Gòn, tôi cho là sống tạm bởi vì hồn tôi đã gởi cho em rồi, tháng 7 Sài Gòn vẫn còn mưa những cơn mưa dài ...tôi cùng vài người bạn ngồi nhâm nhi cho hết ngày, sau cuộc vui tôi trở lại với tôi bao ngút ngàn thương nhớ tôi gởi những giọt mưa về bên em mong sẽ sưởi ấm cõi lòng những khi em một mình nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ . Em yêu, em có nhớ gì về tôi ? có gọi tên tôi ? nầy cô nhỏ chiều nay bên cửa sổ nếu có buồn cô cứ gọi tên tôi, gọi thật êm như đã gọi hôm nào cho tôi tưởng tên tôi còn được gọi . Đời sống của tôi dường như có nhiều mặt khác nhau, đôi khi rất phóng túng bất cần đời đôi khi chững chạc có tí đạo mạo nghiêm trang cũng đôi khi lãng mạn tính, nên về tình cảm tôi vấp phải lỗi lầm rất lớn là yêu em cả một đời, nhất là chiều nay nhìn những hạt mưa rơi lất phất bên ngoài khiến lòng tôi cũng tan vụn như những giọt mưa bong bóng nước vậy . Yêu em tôi làm thơ, yêu em tôi ngồi ngắm, nhìn, nghe những giọt mưa tí tách rơi, em ơi ! tôi nhớ em vô vàn, nhớ em nhớ muốn điên lên được, tôi ước thành một hạt mưa đọng trên khóe mắt em để tôi được gần bên em .
  Buổi chiều nầy Æ°á»›c mÆ¡ của tôi được toại nguyện, công việc Sài Gòn tạm thời ngÆ°ng lại nên thằng bạn bảo tôi về Há»™i Bài, tôi mừng nhÆ° mở cờ trong bụng nhÆ°ng cÅ©ng giả bá»™ " Bao giờ có việc nhá»› kêu tao " thế rồi tôi vá»™i vã bÆ°á»›c lên xe, ra tận bến xe lần nầy tôi không Ä‘i xe lam mà ngồi xe bằng xăng chạy cho nó nhanh tuy có đắt hÆ¡n vài đồng nhÆ°ng bù lại tôi sẽ gặp em sá»›m hÆ¡n, rồi nôn nao gặp lại em thì đâu thể Ä‘o lường bằng tiền được.Tình yêu là má»™t cái gì đó nó vô giá mà có biết bao nhiêu văn nhân phải lụy bởi chữ tình huống chi tôi chỉ là má»™t thằng chả ra gì, ừ nhỉ tại sao em lại thÆ°Æ¡ng má»™t thằng chả ra gì nhÆ° tôi để có nghÄ©a gì làm em nhá»› về tôi ? Tôi bỏ ngay ý định nầy, ngồi trên chiếc xe có mang cuốn tá»± Ä‘iển trong trí nhá»› để nói vá»›i em nhÆ°ng tôi chẳng tìm ra câu nào khả dÄ© để dá»… nghe cả, thôi thì cứ chờ gặp mặt hãy nói .
Xe ngừng lại trước cổng, tôi bước xuống vẫn cái cố tật tôi hít mạnh một hơi dài vặn mình cho mấy cái xương sườn nó làm việc rồi bước nhanh về nhà thằng bạn, lần nầy tôi không có tinh thần để nhìn trời xanh mây biếc gì cả mà chỉ mong gặp em .
  Sau buổi cÆ¡m chiều cùng vài lời báo cáo để cả nhà rõ về sinh hoạt của chúng tôi ở Sài Gòn, tôi hỏi Loan về em cô được dịp nên phá " má»›i Ä‘i có mấy ngay mà đã nhá»› dữ vậy sao ?" và đại khái thêm vài câu cho tôi nôn nao rồi má»›i bắt đầu nói về em, qua những lời của Loan tôi thấy thÆ°Æ¡ng em nhiều hÆ¡n và cÅ©ng không quên cám Æ¡n bà mai không công nầy thật ra nếu không có Loan gài cho chúng tôi thì tôi đâu đủ can đảm mà mon men mà má»™ng tưởng được em yêu, vì thế cuá»™c tình nầy khởi đầu do bà mai không công Loan mà ra cả .
Tôi thong thả bÆ°á»›c Ä‘i xuống nhà em nhÆ°ng tim thì lại đập loạn cả lên lồng ngá»±c nhÆ° muốn vỡ ra vì vui mừng và hồi há»™p . Trời vào đêm ở đây không có nhiều đèn Ä‘iện cho nên nhờ vào bóng tối tôi giữ được tá»± nhiên phần nào, em Ä‘ang ngồi bán bánh ở cái sạp nhỏ xéo trÆ°á»›c nhà, nghe chúng tôi hỏi em ngÆ°á»›c nhìn tôi, dù ngọn đèn dầu ánh sáng chỉ lờ mờ nhÆ°ng tôi cÅ©ng thấy được sá»± ngạc nhiên và vui mừng hiện ra trong gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp của em, vài giây bối rối tôi hỏi em , rồi thật nhanh nhÆ° sợ người khác nghe " Anh về hồi nào vậy ?  rồi em chá»›p chá»›p đôi mắt nhìn về hÆ°á»›ng khác mặt thẹn thùa vẫn nhÆ° ngày nào, tôi trả lời " Anh về hồi chiều, định tá»›i thăm em ngay nhÆ°ng biết em bận nên anh phải chờ cho tá»›i bây giờ " Tôi nói thêm vài câu rồi hẹn sẽ trở lại ...Tôi trở lại trong lúc em dọn dẹp đồ đạc vào nhà, tôi định phụ, em cười " Thôi anh ngồi ở ngoài đây chờ chút xíu em ra nói chuyện sau " rồi em để lại hai cái ghế nhỏ tôi ngồi xuống má»™t cái rồi chờ em trong tay Ä‘iếu thuốc còn Ä‘ang cháy dở, nhìn em vào nhà tôi hỏi lòng " Bao giờ được vào nhà em ?" thật ra tôi đã có vài lần vào nhà em nhÆ°ng lúc đó hai đứa chÆ°a nghÄ© gì nên tôi rất tá»± nhiên ngay nhÆ° má của em tôi luôn gọi là má Sáu. Sau nầy tôi ngượng miệng má»—i khi gặp má Sáu .Đang miên man suy nghÄ© làm cách nào để được danh chánh ngôn thuận gọi má»™t tiếng " Má " thì em ra tá»›i, thấy tôi Ä‘ang cười em hỏi, " Có gì vui mà anh ngồi cười má»™t mình vậy ? " Tôi quay sang kéo ghế cho em ngồi và nói ra ý nghÄ© vừa rồi, em có vẻ mắc cở hai má lại á»­ng hồng nói má»™t câu chữa thẹn, " Cái đó cÅ©ng còn tuỳ ..." còn tuỳ ai hả em ?" Thấy em chỉ ná»­a chừng câu nói thì tôi cÅ©ng bỏ ngang câu hỏi, vì tôi thừa hiểu còn tùy thuá»™c vào ai rồi .
  Đưa tay vuốt tóc em " Tóc em hÆ¡i Æ°á»›t " tôi nói má»™t tiếng hÆ¡i ngá»› ngẩn và cuối cùng em cÅ©ng vuốt tóc " Dạ tại trời Ä‘ang mÆ°a " Trời mÆ°a ! tôi kể cho em nghe những trận mÆ°a dài ngắn tôi đã se thắt nhá»› về em, tôi kể triền miên những việc nhỏ cho tá»›i việc lá»›n bất cứ việc nào có liên quan đến em, đến vấn đề tôi nhá»› em tôi kể dường nhÆ° không thiếu sót cái gì, "em biết không có má»™t lần trời mÆ°a lâm râm anh Ä‘i ngoài trời mà cứ ngỡ em là những hạt mÆ°a rÆ¡i trên mình anh vậy "  .
Tôi say sÆ°a kể nhÆ° trút hết ná»—i lòng mình đã tích tụ bấy lâu nay, em chăm chú nghe tôi kể không cắt ngang cÅ©ng không lÆ¡ đãng, tôi nói tiếp, " Anh Æ°á»›c được về sá»›m để gặp em ",  " Em cÅ©ng vậy " nói xong em nhìn nhanh ra ngoài trời, tôi khá»±ng lại vài giây nhìn em thật kỹ, tôi muốn hôn lên trên đôi môi khờ dại ấy để thưởng cho tiếng " Em " mà em vừa thốt ra, em Æ¡i ! em ngây ngô và dá»… thÆ°Æ¡ng làm sao ấy em có biết chăng ? Tôi không muốn em ngượng vì chữ " Em " mà câu em nói vừa rồi nên lảng sang chuyện khác, mắt em vẫn hÆ°á»›ng ra ngoài trời, em Ä‘ang nhìn những hạt mÆ°a để cầu nguyện cho tình mình, hay em Ä‘ang sung sÆ°á»›ng khi chúng mình bên nhau ? Tôi không hiểu hai bàn tay của chúng tôi đã Ä‘an nhau từ lúc nào ? chỉ biết hiện tại tay trong tay, " Tay em lạnh để cho tình mình ấm, môi em mềm cho giấc ngủ anh thÆ¡m ..." Tôi lại hát má»™t bản nhạc tình ca, tôi nói nhỏ " Tay em ấm quá " em giá»±t mình rồi rút tay ra khỏi tay tôi, tôi giữ lại cho những ngón tay quyện vào nhau những ngón tay em và tay tôi " em hÆ¡i lạnh " chỉ trong thời gian ngắn mà tôi đã nói hai câu thật lẩm cẩm, vừa nói tay em ấm rồi lại lạnh, có phải vì ngồi bên em nên tôi lại không tá»± chủ được lời của mình ? Quả thật tôi cÅ©ng có đôi chút bối rối, đây là lần đầu hai đứa được tá»± do hẹn hò riêng vá»›i nhau những lần trÆ°á»›c có Nhiều, Loan cho nên có má»™t chút xíu rụt rè, tôi cố gắng lấy lại phong Ä‘á»™ tôi gợi chuyện, hai đứa nói rất say sÆ°a, kể nhau nghe những vui buồn trong cuá»™c sống đời tÆ° cÅ©ng được mở ngỏ và cÅ©ng có nghÄ©a tÆ°Æ¡ng lai chúng tôi rất lạc quan, má»™t ngày hạnh phúc bên nhau không xa lắm . Tôi miên man nghÄ© đến viá»…n ảnh của ngày mai, má»™t mái ấm gia đình, má»™t người vợ đảm Ä‘ang biết quán xuyến lo cho chồng con và đứa con kháu khỉnh, dá»… thÆ°Æ¡ng " Anh Ä‘ang nghÄ© gì vậy ? " tôi vá»™i chữa thẹn " À không có gì " tôi định nói nhÆ°ng lại thôi vì chÆ°a phải lúc .
Ngoài kia mưa càng nặng hạt hơn những giọt mưa rơi lốp đốp trên mái tôn, cũng may đêm nay trời không có gió cho nên chúng tôi thoát khỏi cái cảnh " màn trời chiếu đất " vì ở chỗ nầy bốn bên đều trống trơn nhưng đủ để tôi ngồi sát bên em như chả còn cách nào ngồi sát hơn nữa, đầu em hơi ngả trên vai tôi vài sợi tóc vướng vào mặt tôi, tôi hôn nhẹ trên những sợi tóc đang cuốn xoáy đời tôi, vài phút yên lặng, tôi nghe rất rõ hơi thở dịu nồng của em, tôi cảm động và làm một động tác nhanh hơn sức tôi tưởng tượng, em không phản kháng cũng không thể nói được bởi vì môi tôi đang đặt trên bờ môi em, trên bờ môi ngọt ngào của em nghiến sâu từng hơi thở nóng bỏng mà tôi hằng mong ước môi tôi rồi môi em, vẫn câu nói bất hủ " Môi em ngọt quá !" tôi vuốt tóc em " Anh muốn cắn nát bờ môi suốt đời " em có vẻ dạn dĩ hơn " Vậy thì em không cho " Tôi cười " Em không cho hay là em cho không ? " rồi chúng tôi cùng cười, đó là lần đầu tiên em cười một cách tự nhiên, giờ đây với tiếng cười trong trẻo hồn nhiên tôi thấy em ngây ngô, dễ yêu như một em bé vậy và tôi vẫn yêu em ...Tiếng má Sáu gọi em vào nhà, em nói nhỏ " Thôi em về kẻo má la " Tôi gật đầu nhưng vẫn còn quyến luyến giây phút những sợi tóc vướng trên mặt, " Ừ thôi em ngủ ngon " rồi nhanh hơn con chim bay thả xuống con mồi tôi hôn nhẹ trên gò má em, em hoảng hốt, " Anh coi chừng má thấy " Tôi cười cười " Anh sẽ để má biết tụi mình nay mai " Tôi nói nhiều chớ chẳng có cái kế sách gì trong lúc này cả, có vẻ tôi tạo niềm tin cho ngày mai, cho hai đứa và cho tôi đúng hơn ...Tôi đưa mắt dõi theo từng bước cho tới khi em vào nhà, trước khi em khép cửa em nhìn tôi và chờ tôi trở về nhà .
MÆ°a đã tạnh nÆ°á»›c mÆ°a vẫn còn đọng lại trong vài hố nhỏ, cÆ¡n gió đêm thổi nhẹ vào người tôi thấy hÆ¡i lạnh lạnh, tôi cười má»™t mình " Ngồi mấy tiếng đồng hồ bên em không thấy lạnh vậy mà bây giờ lại thấy lạnh " Tôi châm Ä‘iếu thuốc cuối cùng thong thả bÆ°á»›c Ä‘i về, hai bên đường tiếng côn trùng tiếng dế cùng nhau hoà hợp thành má»™t bản nhạc reo vui rá»™n rã theo chân tôi, ánh trăng cÅ©ng rọi sáng sau cÆ¡n mÆ°a tưởng nhÆ° cảnh vật cùng đồng tình chia vui vá»›i tôi . Vừa Ä‘i tôi vừa lo nghÄ© bằng cách nào để má Sáu đồng ý cho tôi được vào nhà đây ? "  ai bảo nói ra chi " tôi tá»± trách nhÆ°ng lại trấn an" Thây kệ hãy ngủ rồi mai hãy tính " ...
Ngày mai rồi lại một ngày mai tôi chưa tìm ra được một phương cách nào để được sự chấp nhận của má Sáu, em không nói ra nhưng cũng mong tôi sớm thành công, rất may trong thời gian nầy tôi không cần phải lên Sài Gòn nên chúng tôi gặp nhau thường hơn và tình yêu của hai đứa cũng sâu đậm thắm thiết hơn và vẫn trong vòng lễ giáo, tôi gìn giữ em, tôi thương yêu em vì tôi biết em sẽ là của tôi ...
Sau khi định chắc về hai đứa ghé nhà Loan tán dóc, một hồi tôi định đưa em về khi chợt nhìn em, em nhìn tôi giọng buồn buồn," Em sợ mai mốt anh đi sẽ bỏ lại em một mình " Tôi chưng hửng vì câu nói của em, phải mất một phút tôi mới lên tiếng, " Tại sao em nói như vậy về anh ? em không tin tưởng anh ư ? " và em vội phân trần " Em tin anh chứ, tại em thấy nhiều người đi bỏ vợ con ở lại nên em mới nói vậy " Tôi suýt cười vì cái ý nghĩ trẻ con của em nhưng cố làm ra vẻ nghiêm nghị," Thôi để anh đưa em về kẻo khuya " Trên đường đi tôi chẳng nói câu nào mặc dù có rất nhiều điều để nói, em hình như cũng thế nhưng có lẽ thấy tôi lầm lì cho nên em cũng yên lặng, tôi chỉ nói một câu, " Em hãy suy nghĩ kỹ lời em nói vừa rồi " tôi quay về ngay, thật ra tôi đâu có giận hờn gì em vì tôi biết em nói rất đúng, vì điều em nghĩ sao thì em nói vậy chẳng qua tôi mượn cớ để chờ em xin lỗi vậy mà .
Sáng hôm sau tôi không Ä‘i uống cà phê nhÆ° mọi ngày vì phải Ä‘i ngang qua nhà em, tôi ngồi ở nhà chờ tin em, bữa ăn trÆ°a vừa xong tôi thả bá»™ lại nhà em, chỉ có mấy giờ không gặp mà lòng tôi đã bồn chồn nhá»› nhá»› lạ lùng làm sao, cá»™ng thêm sá»± việc tối qua làm tôi muốn gặp em ngay, vừa vào nhà tôi gặp em vá»›i cái cảnh vô cùng thú vị, em Ä‘ang nằm trên võng miệng nghêu ngao ca vọng cổ, tôi định ngồi xuống Ä‘i văng sát bên em chừng vài phút em quay người qua thấy tôi em giá»±t mình thẹn đỏ mặt " Anh tá»›i hồi nào  vậy ?" Tôi vá»™i đùa " Vừa đủ để nhức màng nhÄ© " tôi yêu cầu em ca tiếp nhÆ°ng em nhất định từ chối ... Mải nói chuyện tí nữa tôi quên cuá»™c hẹn phải làm sáng nay tôi hỏi, " Em đã nghÄ© gì câu nói đêm qua ?" Em rất tá»± nhiên, " Em đâu biết gì mà nghÄ© " tôi chỉ biết cười và nhìn em, tôi thấy em chẳng có chút gì giả tạo trong lời nói, tôi càng yêu em hÆ¡n, tôi vuốt nhẹ mái tóc em, tôi vá»™i thì thầm ... " Em rõ là con nít " tôi nói sang chuyện khác, em thường hay nhắc khéo " Má đã biết chuyện tụi mình, má không thích ai nhậu nhẹt trong nhà ..V..V và V..V..Tôi nghe chỉ cười chẳng nói gì ...

              To Be Continued
                  12/21/03
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Re:Còn Trong Mộng Tưởng
December 24, 2003, 11:05 AM

                  [b]Đoạn Cuối [/b]

Tháng tám trời vẫn còn mưa tôi và em vẫn còn là cặp tình nhân yêu nhau với những buổi hẹn hò, tình yêu vẫn nồng say bức tường lễ giáo vẫn ngăn cách hai đứa, tôi vẫn ao ước được vào nhà em chúng tôi vẫn gặp nhau sau những đêm khi em bán xong . Nhưng đêm nay tôi nhất định thất hẹn " Tối nay anh gặp mấy người bạn chắc về trễ em ráng ngủ sớm, sáng mai gặp lại " Em cười buồn " Anh nhớ đừng nhậu say quá nhe " Ái chà sao cô nầy cũng biết vậy kìa ? tôi cũng gắng chống chế " Không có gì đâu em đừng lo " rồi tôi đi xuống bến, rượu ngon không có bạn hiền, tôi gặp đúng những bạn hiền chén thù chén tạc, ly gặp gỡ ly chào biệt, ly cuối cùng , cùng lúc đó tiệc tan tôi mới chịu về cảm thấy hơi nặng đầu buồn nôn, tôi chếnh choáng quày trở về, đi ngang qua nhà em tôi chợt nghĩ tới em tôi ngừng trước nhà em định gõ cửa, nhưng lấy tư cách gì đây ? Sực nhớ ra em ngủ trên ghế bố gần cửa sổ, tôi gõ nhẹ giọng nhừa nhựa " Anh đây, anh muốn nói chuyện với em " rồi tôi nằm lăn trên bộ ván nhỏ trước nhà ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời đêm nay vì có sao mà lắm sao nó quay chạy lòng vòng ngay trước mặt tôi, lại càng không rõ trăng chưa tròn hay đang khuyết .
Gió nhè nhẹ thổi vào mặt giúp tôi tỉnh táo phần nào, trí óc trở lại làm việc, tôi nghe người ta thường bảo khi uống quá chén ít có ai tự chủ được mình, tôi có lẽ cũng vậy, phải mất khá lâu mới tạm gọi bình thường, nhưng tôi biết tôi phải làm gì trong đêm nay ... "Anh vô nhà ngủ đi coi chừng trúng gió " Em lay tôi dậy " Má kêu anh vô nhà kìa " tôi vẫn nằm yên " Anh không sao đâu, em cứ ngủ đi " Em lo lắng nói " Nhưng ngoài nầy trời lạnh " tôi nhìn em cười " Có em bên cạnh thì làm gì anh cảm lạnh được " em cũng cười theo nhưng lại bước vào nhà, vài phút sau má Sáu ra lệnh," Tài ! sao mầy không vô nhà nằm ngủ ?!" Nghe tiếng má Sáu gọi tôi ngồi dậy ngay miệng lí nhí " Dạ cám ơn " rồi rón rén bước vào nhà ...
  Cuá»™c tình nào cÅ©ng khởi đầu bằng hò hẹn và được đền bù xứng đáng bằng đêm tân hôn.Tôi và em vui vầy đêm tân hôn ngay trên cái ghế bố em nằm ngủ, đêm tân hôn không tiếng pháo, không rượu nồng, không lời chúc mừng chỉ có lời ra lệnh của má và tình yêu của hai đứa, đêm tân hôn Ä‘Æ¡n giản đến Ä‘á»™ chỉ có ánh trăng làm chứng trong khe cá»­a và tiếng côn trùng thay cho những lời chia vui, những tiếng Ä‘á»™ng chung quanh được coi nhÆ° là thừa thãi để cho nghe má»—i má»™t tiếng dồn dập yêu thÆ°Æ¡ng của hai đứa, hai trái tim đập cùng má»™t nhịp những ấp ủ đợi chờ đã tích lÅ©y từ lâu và được chúng tôi trao cho nhau trong đêm nay để mở ngỏ cho tuổi cá»­a đời của đôi tình nhân để bên song cá»­a của vợ chồng, cám Æ¡n, cám Æ¡n em đã cho tôi má»™t đêm nồng ấm .

  Từ đó chúng tôi là vợ chồng má»™t cách danh chánh ngôn thuận, má Sáu tôi gọi là má, tôi rất hài lòng vì vừa gần gÅ©i tâm tình vừa được má kêu thằng Tài hoặc con nhÆ° người trong nhà, gia đình đều vui vẻ chấp nhận tôi và tôi cÅ©ng thấy tình yêu của hai đứa được bồi đắp bằng hai chữ danh nghÄ©a vợ chồng .Tuy không còn những buổi hẹn hò bù vào đó hai đứa kề cận bên nhau những bữa cÆ¡m đạm bạc mà tâm hồn lúc nào cÅ©ng sung sÆ°á»›ng chia cho nhau những ngọt bùi, vui vẻ, cuá»™c đời của tôi có ý nghÄ©a hÆ¡n từ lúc có em những chuyện vui buồn có hai đứa trong cuá»™c sống. Mấy cháu cứ bắt tôi kể chuyện, Mâu cô cháu dâu thỉnh thoảng nhắc lại chuyện dượng Út Ä‘á»™ng phòng, chị Hai lúc nào cÅ©ng dành cho tôi nhiều thiện cảm còn Nhiều, Loan thì Ä‘ua nhau chọc " Hai người tối ngày cứ ở vá»›i nhau trong nhà Ä‘iệu nầy sang năm chắc chắn thế nào cÅ©ng có thêm người quá " rồi hai cùng cười, má thì lúc nào cÅ©ng lo cho hai đứa, " Khi nào có người bán chiếu Ä‘i ngang tao mua cho tụi bây má»™t bá»™ gối" và hay nhắc " Mai mốt phải đãi tiệc để ra mắt bà con " .
  Đến má»™t buổi chiều kia thằng bạn cho hay sẽ Ä‘i vượt biên trong đêm, tôi nghe mà nghe lòng Ä‘au nhÆ° cắt, vợ chồng tôi lấy nhau chÆ°a hết tuần trăng mật, hÆ°Æ¡ng tình còn nồng ấm vậy mà đêm nay đành ra Ä‘i, tôi không dám nói cho em hay cÅ©ng không dám từ chối lời thằng bạn, đành vậy, rất may không có cá lá»›n chuyến Ä‘i được hủy bỏ, tôi mừng ra mặt vá»™i chạy về gặp em ở nhà Loan, em chẳng nói gì chỉ nhìn tôi rồi khóc, tôi dá»— mãi má»›i chịu thôi, vì sá»± việc đó để tránh tình trạng nầy tái diá»…n em thường thủ thỉ, " Em là vợ của anh, nếu anh Ä‘i đâu em bằng lòng Ä‘i theo đó " Tôi vô cùng cảm Ä‘á»™ng vá»›i lời nói đầy chân tình của em, tôi hôn lên tóc em và nói bằng cả lòng thành thật, " Anh hứa sẽ không bao giờ có trường hợp nầy xảy ra " Và chúng tôi đã để thời gian cô đọng ở má»™t góc nào đó ...
  Tháng Chín trời vẫn còn mÆ°a và cÆ¡n mÆ°a bất chợt nhẹ hạt vá»™i vã nhÆ° bám víu cố níu kéo những ngày tháng mÆ°a còn lại, tình yêu em dành cho tôi ngày thêm mặn nồng, chúng tôi ngập lặn trong hạnh phúc Ä‘ang có, tận hưởng những ngày vui chồng vợ. Cuá»™c đời cứ ngỡ sẽ êm ả trôi qua, nhÆ°ng rồi má»™t buổi chiều cuối tháng chín " Em coi thằng Hồng nó ghen vá»›i tụi mình kìa " tôi vừa nói vừa Ä‘Æ°a tay lấy Ä‘iếu thuốc của thằng bạn đã giúp đỡ cho tôi mấy tháng nay, chúng tôi cười nói trong lúc em Ä‘ang làm bữa cÆ¡m chiều, sau đó nó kêu tôi xuống bến nhậu trÆ°á»›c khi Ä‘i tôi nói, " Anh chắc về không kịp em khỏi phải chờ cá»­a anh " . Trời vừa sụp tối tôi trở về nhà trông thấy tôi em hỏi " Anh đói chÆ°a ? em dọn cÆ¡m cho anh " " À anh no rồi " tôi trả lời, em dọn đồ ra bán nhÆ° mọi ngày, chừng vài giờ sau tôi trở về cho em hay tôi có việc phải làm, em nhìn tôi, " Anh về kịp không ? em để sẵn cá»­a cho " Tôi vá»™i vàng nói, " Chắc khuya lắm anh má»›i xong để anh ngủ ở nhà thằng Hồng cÅ©ng được, sáng anh về " NhÆ° thói quen hay đây là má»™t cá»­ chỉ bày tỏ sá»± thÆ°Æ¡ng yêu tôi hôn nhẹ trên mái tóc em và nói vá»›i em " Em ngủ ngon " .
  Đến nhà thằng Hồng tôi má»›i vỡ lẽ, thì ra hai đứa phải Ä‘i trong đêm nay, đồ đạc đã sẵn sàng, dở khóc, dở cười tôi đành xuôi theo định mệnh, ra tá»›i chá»— hẹn chờ khá lâu tôi không thấy cá lá»›n, lòng tôi mừng thầm, chợt nghe tiếng ghe đổ, thế là hy vọng của tôi trôi theo dòng nÆ°á»›c, ghe từ từ chạy ra khỏi bến, tôi vẫn còn nuôi hy vọng có thể nào máy móc bị hÆ° hoặc dầu bỏ hÆ¡i nhiều nÆ°á»›c ...Bất cứ cái gì trục trặc cÅ©ng được miá»…n là ghe tấp vào bờ là tôi còn hy vọng, cái hy vọng cuối cùng của tôi má»™t lần nữa chết theo tiếng reo mừng " Chúng ta đã ra khỏi VÅ©ng Tàu rồi " mọi người la to tôi lặng thinh nghe rõ tiếng sóng biển vá»— vào thành ghe cÅ©ng nhÆ° tiếng em gọi tôi những vầng trăng dằn vặt tôi Ä‘au nhói trong lòng. Tôi ! má»™t tên nhu nhược, má»™t tên đào tẩu, má»™t tên phản bá»™i, tôi không khóc nhÆ°ng nÆ°á»›c mắt tôi rÆ¡i đều. Giờ nầy em Ä‘ang làm gì nhỉ ? trằn trọc không ngủ được vì thiếu cánh tay của tôi  làm chiếc gối, em Ä‘ang chờ sáng mai để được hôn nhẹ trên môi tôi, em hỡi hãy tha thứ cho tôi, tha thứ cho cái hẹn không trở lại của anh ...Gió Ä‘ang gào thét của từng lá»›p sóng vào tình yêu của anh đã chết Ä‘Æ°á»›i đáy biển, vÄ©nh biệt em, vÄ©nh biệt em yêu dấu, vÄ©nh biệt đôi môi ngây thÆ¡ khi nhìn tôi bất chợt, vÄ©nh biệt Sài Gòn, Há»™i Bài và những đêm trăng tròn hay Ä‘ang khuyết, vÄ©nh biệt Việt Nam nguồn đất đã cho tôi 23 năm qua.

  Ghe vẫn nhấp nhô theo từng lá»›p sóng xa Ä‘Æ°a xa dần, xa dần..Thế là hết tôi tá»± nói " Thật sá»± thế là hết " Biển không biết tàn nhẫn hay là hiền lành và biết đến bao giờ tôi tìm được cái tôi ?!
" Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
  Nghìn năm hồ dá»… mấy ai quên "
            Để ká»· niệm 16 năm  09/29/96
 
                12/24/03

Trang:  1   2  Send the topic Print 
« previous next »