Văn (tự sáng tác) : Ðoản viết lách « previous next »
Trang:  1   2  Send the topic Print
BIỂN NHỚ! ...và những Ä‘oản khúc tiếp nối ...  [Xem 1964 lần]
Bánh Ngó





View Profile
Re:BIỂN NHỚ! ...và những đoản khúc tiếp nối ...
November 06, 2003, 01:38 PM

Mùa đông đến , vào đọc truyện of NTTH thấy buồn quá , nhớ đến câu chuyện of mình đã được dấu kín trong lòng từ lâu ... BN rất thích đọc truyện of NTTH viết .

Cám Æ¡n bạn chia sẽ vá»›i NN room . 
Phiêu Lãng




Bay theo mây gió
View Profile
Re:BIỂN NHỚ! ...và những đoản khúc tiếp nối ...
November 08, 2003, 04:07 PM

[color=Blue]BN ui,

Muốn hết buồn thì post ra như NTTH là xong [/color]

Mỗi ngày sống là món quà tặng của Thượng đế !!!
th
E-Mail
Re:BIỂN NHỚ! ...và những đoản khúc tiếp nối ...
November 27, 2003, 08:25 PM

Cám ơn BN và PL nha!

[color=Blue][b][size=5]N[/size][size=2]hững ngày cuồi tuần sao nó dài quá Biển ơi! Em làm đủ mọi chuyện mà vẫn không hết ngày. Em lái xe loanh-quanh, em ghé vào một tiệm cắt tóc. Nhìn khách trong tiệm, em định quay lưng, nhưng em lại đổi ý, em nhủ lòng "thôi kệ, việc gì mà phải câu nệ người cắt nữa..." Họ hỏi em cắt kiểu nào? Em bảo kiểu nào cũng được, cắt sao cũng được... Chết rồi, em điên mất rồi Biển ơi! có bao giờ em lại dễ dãi đến thế đâu? có bao giờ em hài lòng với bất cứ người thợ cắt tóc nào cho em đâu? Cứ mỗi lần đi cắt tóc về, nhìn mình trong gương, em đều thất vọng, em đều phải đi một vài đường kéo để sửa lại theo ý mình. Nhưng bây giờ, em mặc kệ, không còn quan trọng nữa, em chỉ muốn giết cái thì giờ trống trải của em mà thôi...

Không ngờ nửa tiếng sau, mọi người trong tiệm đều trầm trồ mái tóc ngắn của em, kiểu tóc làm em khác hẳn lúc mới bước chân vào, chắc chắn người thợ này phải có cái nhìn của một hoạ-sĩ thì mới có thể dùng 10 ngón tay không cần lược để biến mái tóc em thành một đổi mới, một ngộ-nghĩnh. Mái tóc này ngày trước chắc chắn sẽ làm em hãnh diện nơi chỗ đông người, nhưng bây giờ...

Sáng nay vừa tan lễ ra, đã có tiếng gọi vội vã đằng sau, bảo lâu lắm không thấy em đâu? em biến nơi nào mà không ai gặp?... Em nói em là con chim trốn nắng, nên em sợ không dám ra ngoài... Vâng, em là con chim trốn nắng, nếu em không trốn trong cái vỏ ốc của em, chắc chắn em sẽ bị thiêu đốt bởi những gì chung quanh em phải thế không Biển?...

Có người hỏi làm cách nào để giữ nguyên thành một Biển Nhớ?... Em bảo cứ để yên những lời dài giòng tâm sự của em với Biển như vậy cho đến một ngày nào đó em không còn gì để kể-lể... cho đến một ngày nào đó em bỏ Biển em đi, hay một ngày nào đó em có ý định nhảy xuống Biển em sẽ viết di chúc để uỷ thác làm chuyện đó... Thế mà đêm qua em lại nằm mơ... Em mơ em thấy em chạy ra biển vào một sáng thật là sớm, mặt trời vừa nghe bước chân em đã mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, gió đi về thổi lồng-lộng mái tóc thật dài như mây của em, những con sóng bạc đầu như đang kêu gào, mời mọc... em thấy em rơi từ trên cao, em rơi vào lòng Biển, Biển đưa 2 tay ôm chầm lấy em... Nhưng sau đó, em không thấy em nữa... Em chỉ thấy có một con chim Hải Âu lẻ loi đứng trên mõm đá thật cao đang ríu rít gọi tên... [/size] [/b] [/color]
th
E-Mail
Re:BIỂN NHỚ! ...và những đoản khúc tiếp nối ...
November 30, 2003, 08:38 PM

[color=Blue][b][size=5]C[/size][size=2]ũng như mọi đêm, giấc ngủ đến với em sao chậm chạp lười biếng đến thế không biết, để em cứ phải trăn trở hoài trên giường. Em lộn đầu này, em xoay kiểu khác vậy mà giấc ngủ vẫn không thèm đến. Em nghe biết bao CD thế mà giấc ngủ vẫn không chịu về...

Những ngày long weekend vừa qua sao nó dài quá Biển ạ, em hết leo lên giường, em lại xuống giường, em lại mở computer, em lại gõ, em gõ vài chữ em lại chán. Em mở TV, coi mà chẳng hiểu gì cả cho dù em coi không biết lần này là lần thứ mấy, trí óc em đặc quánh như một loại kẹo mạch-nha nên làm em thêm mù mịt... Người quen, nhất định bắt em đến dự tiệc, mọi người biết em đang ĐAU nên tìm đủ cách để chiều chuộng em, thế nhưng sắp đến giờ nhập tiệc, tự nhiên em lại muốn đi về, mọi người tìm đủ cách, đủ lời để ngăn cản em, rốt cuộc em phải lén ra về, hình như đây là lần thứ 2 em đối với chủ nhà như vậy. Lần trước mọi người đang ngồi xem ca nhạc, lúc Trường Vũ hát, em rùng mình vì cái giọng rên rỉ nghe khủng khiêp quá, em đứng dậy xách bóp đi về mặc mọi người ngạc nhiên vì cái bất thường của em, em mà không về thì chắc em sẽ lao đầu xuống Biển mất...Ừ, mà dạo này em bất thường thật, em không còn là em của mọi khi nữa.

Hôm qua Canada gọi sang, từ lúc em cầm điện thoại cho đến lúc em bỏ xuống toàn là những lời năn nỉ, van xin, van xin em bước ra khỏi nhà, van xin em bước ra khỏi cái vỏ ốc em đang giam mình trong đó, bảo em hãy lấy một tuần sang Canada cho khuây khoả, hứa sẽ đưa em đi chơi, sẽ làm cho em lấy bình tĩnh trở lại, làm cho em vui... nhưng em bảo em sợ mọi người sẽ vây quanh em, em sợ cái nhìn của mọi người, em sợ cái nhìn đau của Mẹ, em sợ mọi người sẽ chất vấn em, chất vấn trái tim đau rữa nát của em, nhưng Canada bảo mọi người đã hứa là khi nào em sang, mọi người sẽ không đả động gì đến cái đau của em, chỉ muốn em tìm lại cái bình an của em thôi.

Bình an của em ư?... bình an của em là em muốn được ở một mình, không ai chung quanh em cả... Em bảo khi nào em lấy hết can đảm đóng cánh cửa sau lưng em, em sẽ đi đến một nơi nào đó không có ai bên cạnh, em sẽ ăn mừng cái Sinh-nhật của riêng em, em không cần quà, không cần hoa và không cần cả lời chúc...Em sẽ bỏ gánh sầu của em xuống, em sẽ quăng từng cái sầu của em vào trong lửa đỏ, em sẽ đốt hết tất cả, đốt hết để em thênh thang hơn... Nhưng Biển ơi!... tại sao lại là em hở Biển?...Tại sao?... Biển ơi!... hãy ôm em đi,... Biển ơi!... hãy cứu em!... [/size] [/b] [/color]
th
E-Mail
Re:BIỂN NHỚ! ...và những đoản khúc tiếp nối ...
February 04, 2004, 08:06 AM

[size=2][color=Blue][b]Biển sáng nay sóng to, gió sáng nay lồng lộng, bãi biển không người, những con sóng ùa vào oà vỡ dưới chân, xoá đi những vết chân chán chường của em vừa in đậm trên cát. Em nhặt được một con ốc biển vướng víu với một cụm rong, em cầm lên, em tháo những sợi rong đang bám chặt vào con ốc, em thả lại xuống nước, nhưng hình như em không đủ khả năng giải thoát con ốc biển như không đủ khả năng giải thoát chính em nên một lúc sau em lại thấy con ốc bị sóng đánh giạt vào bờ, cụm rong lại vẫn cứ đeo trên mình con ốc biển, như đang bao trùm trái tim em làm em nghẹn thở, làm trái tim em đau...

Tiếng sấm to sáng nay làm em giật mình, hốt hoảng, em hét lên, em cuống cuồng ôm chặt lấy đống chăn trên giường. Tiếng sấm, tiếng mưa rơi ào làm em tỉnh ngủ, cho dù đêm qua giấc ngủ đến với em hình như quá nửa đêm. Cả tuần nay, sáng nào cũng mưa, những cơn mưa ban đầu thật to rồi nhỏ dần. Những cơn mưa do mùa thu mang lại, mang lại cả cái lành lạnh của buổi sáng về đây... Mai mốt này mùa đông cũng sẽ len lỏi về sớm hơn để trêu chọc em và... em sẽ thế nào khi đông về hở biển? Em sẽ thế nào khi tuyết rơi đầy bên ngoài?

Trưa nay em không đi ăn, em lười biếng đứng dậy, em lười biếng bước ra ngoài... những lời mời mọc làm em thêm mệt mỏi, em phải năn nỉ hãy để em yên, đừng bắt em đi. Em ngồi lặng im với cái headphone trên đầu, với những bản nhạc em nghe từ Bến xưa, tiếng hát của Vũ Khanh nghe như vỗ về, như vỗ về niềm đau của em đang có... Tiếng hát của Thanh Hà trong "Bay đi cánh chim Biển" nghe rã rời làm sao như đánh thức em..."Chẳng còn giấc mơ nào để giữ đôi chân em, chẳng còn tiếng nói nào để trách cứ em... Đất trời rộng sao em không bến đỗ? " Đất trời rộng quá sao em không có chỗ về? sao em không có chỗ tựa đầu hở biển? Em cũng như Hải Âu, cũng đã muốn ra đi nhiều lần, ra đi khỏi cái bóng không phải là cái bóng của riêng em, nhưng vẫn không đi được, bởi những vướng víu trên mình... nhưng bây giờ... những vướng víu cột chân em đó đang từ từ nới lỏng và rơi xuống.

Em vừa quyết định cho riêng em như Chim Hải Âu cũng đã quyết định bay đi thật xa, bay đi khỏi tầm với, khỏi cái bóng nào đó để mình được trở về mình, cho dù em biết con đường trước mặt sẽ làm em lao đao, sẽ làm em lo âu, bồn chồn, sẽ làm em chóng mặt. Nhưng cánh cửa em vừa bước ra ... một ngày rất gần sẽ em sẽ đóng lại, em sẽ khoá và em sẽ quăng chìa khoá xuống biển sâu và em sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại. Em vừa lấy can đảm để quyết định cho riêng em, với người khác thì chỉ là sự bình thường, nhưng sao với em to lớn quá, vì đây là lần đầu tiên em bước ra ngoài một mình mà không phải đi sau cái bóng của ai. Nhưng cái quyết định không hoán đổi dời ngày đó làm em sũng buồn, làm em muốn khóc... có phải em đang chạy trốn chính em không hả biển?...

Em đứng lên đến bên cửa sổ nhìn ra xa, trên trời mây xám vẫn bay, mưa không còn rơi nhưng... nước mắt em rơi!... [/b] [/color] [/size]
« Bổ sung: Feb 04, 2004, 8:08 am - Nguyenthitehat »
th
E-Mail
Re:BIỂN NHỚ! ...và những đoản khúc tiếp nối ...
February 05, 2004, 12:29 PM

[color=Blue][size=2][b]Sáng nay em ra Biển thật sớm, sớm đến nỗi mặt trời còn đang say sưa ngủ nên ánh sáng không đủ soi rõ con đường đưa em ra Biển, để em phải mò mẫm trên đầu những hòn đá nằm ngả nghiêng... để ngồi đây thật là lâu, nhìn ra khơi, thấy lờ mờ những ngọn sóng ngoài xa, để nghe những tiếng sóng vỗ dưới chân... để gậm nhấm nỗi buồn thiên thu của mình...giọt nước mắt em hình như đã cạn...không còn rơi, nhưng gió mùa thu đi về mang theo cái lạnh, cái lạnh mà chiếc áo len em đang mặc không đủ sưởi ấm... bởi hồn em đau, bởi trái tim em nặng trĩu...

Ô kìa, có má»™t con Chim Hải Âu vừa thức giấc, Ä‘ang im lìm đứng trên mỏm đá thật cao, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn xuống em... Mặt trời vừa trở mình... 
[/b] [/size] [/color] 
Trang:  1   2  Send the topic Print 
« previous next »