Văn (tự sáng tác) : Ðoản viết lách « previous next »
Trang:  1  Send the topic Print
Hồng IV  [Xem 1057 lần]
Đỗ Hữu Tài
tai




I'm a baby
View Profile E-Mail
Hồng IV
February 12, 2005, 10:28 PM

Hồng IV

Không bao lâu mày được lịnh "tái nhập ngũ" 2 thằng một lần nữa khăn gói quả mướp lên lại Sài Gòn bỏ lại những bạn già mà lúc nào có nhậu là họ nhất định phải có 2 thằng mình, bỏ lại chiếc ghe với Dũng cùng những đêm bọn mình nằm trên mui nhìn trăng, sao, thỉnh thoảng cười rộn vì những chuyện tiếu lâm của 2 thằng, bỏ lại 2 căn nhà và 2 nồi cơm nguội ...
Sài Gòn đâu có gì quyến rũ ngoài con đường phải chọn "Hoà Lan" cái xứ mà 2 thằng chả rõ như thế nào, nhưng ở đó ...Mày chắc biết, địa điểm vẫn là căn nhà "Cô Ba Bida" sao lọ rứa ! Vấn đề rất dễ hiểu vì có chiếc ghe của thằng Thành cũng là "khách sạn" của 2 thằng, phải công nhận nếu không có nó chịu chứa tụi mình hơi vất vả đó, lần này chỉ có 2 đứa nên sự đi lại cũng thoải mái nhà cô Ba chả có gì gây phiền toái cho 2 thằng và ngược lại, tụi mình chỉ chờ có tiền là dzọt cả ngày khỏi bận bịu nấu nướng, hôm nào mấy bạn hiền chi khá khá thì tụi mình ăn ngon, nếu ít thì qua quán cơm ở bên chợ cầu kho đớp một bụng cũng xong .
Những ngày đầu 2 thằng hơi thê thảm há mày, cái việc tắm rửa, giặt giũ là cả một vấn đề vì còn lạ nước, lạ cái nên tụi mình phải an phận của kẻ ăn nhờ ở đậu, không dám tự nhiên theo ý muốn dù rằng tiền bạc rất sòng phẳng, cho nên mới có một buổi trưa ở hồ tắm Nguyễn Bỉnh Khiêm . Nhớ lại tao vẫn còn ngượng chín người, tụi mình tới đó chưa tới giờ mở cửa nên chưa có ai vào (ngoài những người hội viên) chỉ có 2 đứa mò vô, lẽ tất nhiên họ đâu cho tắm (đang giờ tập mà) 2 thằng chịu không đặng, nóng quá, mồ hôi ướt cả người, nên lặng lẽ làm mặt "chai" đi vào chỗ phòng tắm để cho người tắm trước khi vào hồ bơi một màn phớt tỉnh như Ăng Lê " tao biểu tụi mình ra về họ sẽ nghĩ thì ra 2 thằng này vào đây để tắm thây kệ thiên hạ miễn sao mình sạch sẽ thoải mái thôi mày nhỉ "
Dần dà 2 thằng được cảm tình của những người ở nhà cô Ba (có phải nhờ bộ mặt ăn khách của mày) vì vậy vấn đề nan giải của mấy ngày đầu cũng được dễ dàng . 2 thằng khỏi phải " đi tắm dạo và ngủ trưa dạo nữa" Nếu chỉ là cảm tình thường thôi thì có gì đâu dáng nói, đằng này lại nặng kí hơn (đã kể thì tao đành phải kể hết vậy) hỏng hiểu 2 thằng có cái nét gì đặc biệt, nếu nói "bô giai" thì tao đành từ chối (mày thì được) còn tiền bạc ? Tụi mình thuộc loại Cái Bang có nhiều túi, bằng chứng là mỗi sáng phải thức dậy sớm chờ tiền . Ai ai cũng rõ cơ mà, còn tánh tình ư ! Ái chà! khó nói quá mày ạ! Nhưng điều này mình khả dĩ cũng có điểm để gọi là ...Ngay cả thằng Thành là cái tên tối ngày chỉ biết lầm lì ít nói vậy mà cũng được ngó ngàng tới huống hồ gì 2 thằng độc thân vui tánh như bọn mình . Về vấn đề tình cảm thì mấy ai đoán được trước nhưng khi nó tới thì cũng khó ...tránh .
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Nghĩa lý gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu (Thơ Xuân Diệu ?)
Làm sao cắt nghĩa được ? Làm sao biện giải nếu một người đó bảo rằng mình lạm dụng ? Có nói gì thì cũng là cái cứu cánh không điểm tựa phải không mày ? Một vài thằng không hiểu chỉ nhìn vào cái tình cảm của cô Sáu dành cho mày hoặc cô Ba đã dành cho tao mới đặt thành vấn đề, nhưng ai rõ là 2 thằng chưa nói một lời nào, chưa một lần cầm tay thì có vấn đề gì ? Lạm dụng chỗ nào ? Tao phải công nhận cá tánh của 2 đứa giống nhau về ở điểm này không thích lợi dụng những người có ơn nghĩa mình đâu thể bán cái lương tâm để đổi lấy cái điểm dựa an toàn mà chờ ngày ra đi phải không mày ? Những thâm tình cao đẹp đó mình cứ để cho ngày tháng sự việc nó đã đến rồi nó sẽ trôi đi
Em chỉ là em gái thôi
Người em sầu mộng của muôn đời
Tình em như tuyết giăng đầu núi
Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời (thơ của ai)
Thôi thì mình hãy bỏ một phút để xin lỗi những ân tình đó mày nhỉ, thật ra lúc bấy giờ 2 thằng chỉ nghĩ tới bia Hoà Lan nên những việc ngoài chương trình phải gác lại, vướng víu chỉ thêm khó xử, thà một nhát dao ngọt lịm còn hơn chờ vết thương ăn lủng tim .
Trong thời gian 2 thằng vững như bàn thạch cũng là lúc cậu Ba lên Sài Gòn nên mấy cậu cháu có dịp ngồi chung bàn nhậu ...Vẽ mệt nghỉ, lâu lâu cậu Ba thường nhìn mấy cô chủ nợ í quên chủ nhân mà nói
"Coi dzậy chứ 2 thằng cháu tui dễ thương lắm à nhe"
Cậu Ba ơi ! 2 thằng cháu của cậu dễ thương từ lâu rồi, có điều rất sòng phẳng nợ nần, mượn trả, thiếu trả tất cả đều trả đủ . Nhưng cái tình cảm của con người thì biết làm sao trả được ? Bởi đâu có vay thì lấy gì để mà trả thưa cậu ! Tiếc quá
đến mãi bây giờ tao cũng còn thắc mắc 2 chữ "dễ thương" của cậu Ba nói là nghĩa gì ? Chắc mày hiểu chứ ...Nhắc lại những ngày xưa thân ái ấy tao thấy vui vui và không khỏi bùi ngùi mày ạ tao nhớ có câu người ta nói " Những ai thích viết về dĩ vãng là người sống nội tâm, sống nhiều với kỉ niệm" có lẽ đúng mày nhỉ ! Những gì đã qua đã gieo vào tâm hồn tao những hương vị ngọt ngào, đã cho tao những chất ngất say nồng của cuộc đời, của tình người, và cũng có những trái đắng mà tao phải cắn lầm một cách xót xa, cắn mà biết rằng mình sẽ tái tê vì trái đắng đó, bởi tao không còn lối thoát nào khác hơn mày ạ !Tao viết ra đoạn này nhưng chả có đầu đuôi mà lại khó hiểu nữa, thôi mày ạ tìm hiểu làm gì cho mệt óc chỉ nhớ những gì đáng nhớ, hãy quên những gì cần phải quên .
Ngày vui của mấy cậu cháu mình cũng chẳng được bao lâu đúng là bèo mây tan hợp mày nhỉ ! Hai thằng cháu dễ thương của cậu bỏ căn nhà của cô Ba Bida với chút nghẹn ngào se thắt ...Bởi được lịnh quá gấp nên bọn tao gồm thằng Minh, Thành chỉ kịp từ giã bữa cơm chợ Cầu kho bằng mấy dĩa cơm vội vã để kịp ra đến chỗ hẹn gần đó . Lần này tao không được chống mũi sào tao phải chun vô tấm vải che như mọi người làm "giỏ" bất đắc dĩ . Thây kệ, xin miễn thuận buồm xuôi gió để có bia Hoà Lan uống là được rồi, một sự việc mày làm cho tao rất xúc động, mặc dù cũng cùng mày đi một chuyến nhưng mày giữ tao lại để đi với mày .
Tình bạn của mày dành cho tao, tao chẳng biết viết sao cho đủ nghĩa xin lỗi mày nghe . Mày che chở, lo lắng đã bỏ mọi quyền lợi chỉ vì tao . Tao đã làm phiền mày nhiều quá đúng không mày ?
Vì ngồi trong tấm vải nên tao chẳng rõ những diễn biến của buổi chiều hôm đó ra sao (phải chi tao được ở ngoài thì lúc này mặc tình mà vẽ vời thêm ra) chỉ thỉnh thoảng nói với mày vài câu, cái tức của một thằng đã lỡ mang trong người máu "nghệ sĩ" mà tao phải nằm chèo queo trong tấm màn mà mặc cho chiếc ghe đưa đẩy không được nhìn cảnh sông nước hữu tình thế nào, không được nhìn lại Nhà Bè nước chảy ...Để nhớ lại dòng nước hiền hoà này tại sao nỡ khắt khe 2 thằng mình, để cho 2 đứa một phen khiếp vía . Không biết lúc chiếc ghe chạy qua chỗ mình đã bị bắt mày có nghĩ gì
Mãi tới lúc trời đen kịt tao mới được ngoi đầu ra, chưa được bao lâu thì mưa tầm tã mọi người nhốn nháo cả lên vì lạc đường mất liên lạc tên nào cũng ướt như chuột lột mấy gói thuốc cũng ướt sạch nên đã lạnh càng thêm lạnh . Loay hoay trên dòng sông thì phải gần 2 tiếng đồng hồ mới gặp được phe ta, khỏi nói cũng biết mọi người mừng như thế nào rồi, có điều không được may cho lắm là chưa gặp "cá lớn" nên bộ chỉ huy ra lênh tất cả taxi họp lại một nơi để chờ đêm mai . Lẽ tất nhiên cái khoảng thời gian đợi chờ đó nó dài thê thảm lại còn lo lắng cho khách nữa, vì vậy trời vừa sáng tội nghiệp mọi người vừa đói, lạnh, sợ dồn dập . Cũng may là họ gặp được những tên có lương tâm như bọn mình cho nên sau khi đưa mọi người tới một nơi an toàn tất cả bọn lại lo cái phần ăn và nước uống cho họ . Nhờ vậy 2 thằng được về thăm Phước Hoà lần cuối, vui, buồn luyến lưu ray rứt lắm lắm mày nhỉ !Mấy tháng trời 2 đứa phải rời xa nơi đầy ắp thâm tình, nồi vui mừng chưa kịp chia sẻ cùng ai những bạn già chưa kịp cụng ly, giờ trở về phải lo lắng mấy chục ổ bánh mì rồi phải vội vã ra đi, cũng nhờ vậy mà mày giao cho thằng Châu nhiệm vụ này
tao thương và nể mày ở tánh tình, cách cư xử dầu trong bất cứ tình huống nào cũng nhớ tới bạn bè .
Sáng đó 2 đứa lại có buổi tiễn đưa gồm chị Hai và mấy đứa em, phải chi đi được đêm qua thì đỡ bùi ngùi biết mấy phải không mày ? Không có trùng phùng thì đâu có chia ly, không gặp gỡ ai biết nhớ thương . Tiễn 2 thằng đi chị Hai cố dằn cơn xúc động nói và dặn " 2 đứa đi cẩn thận nhớ viết thư về" mấy đứa em thì cứ nhìn anh Hai leo lên chiếc xe để trở lại ông Trịnh tao như thấy tô phở vừa ăn nó đi đâu mất xót xa lắm lắm mày ạ ! Bụng dạ tơi bời mà ngoài mặt 2 đứa thật tỉnh bơ, phải như vậy phải dứt khoát vì tụi mình đâu còn con đường nào khác sống với cuộc sống mà mình không thấy gì ở tương lai, 5 năm đã trả lời cho hiện tại rồi, thực tế ta được gì và những tháng năm sống đời lang bạt .Và trước mắt đây gần 100 người đã đang chịu đói lạnh cùng những chuyện không may nếu có xẩy ra, họ đã bỏ lại cái thiên đường để đi tìm hai chữ tự do .Thú thực nhìn họ tao bỗng nổi lên 2 chữ " từ bi" trong lòng, gương mặt vừa hốc hác vừa lo âu cứ hỏi rối rít an ninh của chuyến đó . Thông cảm cho hoàn cảnh của họ bọn mình an ủi là tất cả sẽ được ổn thoả mặc dù tụi mình cũng cùng chung những câu hỏi như họ hay nói đúng hơn là để trấn an chính mình .
Rồi mọi việc như tao vẽ sau một ngày yên lặng tất cả đều hớn hở ngồi an lành trên cá lớn . Riêng tao, tao cảm thấy nhẹ nhõm sung sướng, khoan khoái vô cùng vì mộng ước ấp ủ từ lâu nay đã thành sự thật . Còn mày ? Tao thấy có vẻ suy tư nhưng không tiện hỏi, tao không muốn phá tan cái giờ phút cuối đó . "Nhưng thiên tai còn chờ" hay chính con người chỉ vì chút lợi ích riêng tư mà gây ra ? Con tầu chạy chưa được bao xa thì bỗng kêu xình xịch, xình xịch vài tiếng rồi tắt hẳn, mặc cho mấy tay nghề cố sửa chữa, nó vẫn im tiếng một cách hững hờ tàn nhẫn . Bởi nó đã đang cắt đứt biết bao ước mơ, hy vọng của hơn trăm con người, tất cả đều cầu mong có một ơn lạ nào đó sẽ giúp, mọi lời cầu xin cùng Thượng Đế đều bị khước từ . Cá lớn vẫn lắc lư trên dòng nước, những lợn sóng vẫn đều đặn đẩy vào con tầu, và tao thấy cuộc đời đang sắp tan theo như những bọt biển . Cuối cùng cũng khám phá ra trong dầu có pha nhiều nước . Con người hại con người thì Thượng Đế can thiệp làm gì ?
Rất may gặp được con cá lớn khác do thằng bạn mày đưa về từ Phan Thiết mày và thằng Thành qua đó , còn tao, thằng Minh, Châu đành chờ số mệnh, và số mệnh vẫn ưu đãi bọn tao . Số là gặp mấy ghe đánh cá loại nhỏ sau một hồi điều đình (dĩ nhiên vàng là đề tài chánh) họ bằng lòng kéo vào bờ điều này còn gì vui hơn mày nhỉ bọn tao vội lội vào thì mới biết đây là Phước Tỉnh vùng đất đầy dẫy công an nhưng với những tai diễn viên nhà nghề như bọn tao thì ăn nhằm gì tụi tao bỏ lại đám khách xonng thì vừa đi vừ giỡn cứ như là dân trong vùng vậy . Từ đó tụi tao đón xe honda về lại Hội Bài chẳng mấy khó khăn.
Mày biết không trong thời gian mày ở ngoài khơi thì tao phải vội vã lên lại Sài Gòn với thằng Minh (mày quá rõ cá tánh của tao rồi) làm đủ mọi cách chỉ mong ra gặp lại bọn mày . Buồn cười nhất là được mời làm "giặc lái" họ thấy tao đi chung với mày mấy chuyến nên tưởng tao là dân thứ thiệt chứ đâu biết tao cầm sào chống chiếc ghe chạy vòng vòng . Rồi tao cùng được nhận bừa đi coi taxi . Có tiền cơm như ai vậy, không phải thằng tao không biết tính toán đâu nghe mày vì bên tao còn có thằng Minh cơ mà nhưng chỉ được một ngày họ "xù" tao . Tao cũng đâu có nản chạy đủ mọi cách nhất định phải gặp lại mày, và được toại nguyện như mày đã rõ nếu đêm đó tao không ghé lại nhà mà đi thẳng ra thì đâu biết mày đã về và lên Sài Gòn kiếm tao . Khi gặp lại nhau tao mừng lắm mày ạ cứ ngỡ 2 thằng sẽ ra cùng chuyến đó đâu ngờ mày ở lại chẳng lẽ tao đi ư mặc cho thằng Mình giục, tao không cần suy nghĩ mày đương nhiên hơn nó và tao rõ tao phải sống thêm những ngày dài ...
"Bôn ba không qua thời vận" đúng như bọn mình mày hả ? Chạy đôn chạy đáo rốt cuộc cũng trở về mái nhà xưa, lúc đi êm xuôi thì ở lại, lúc muốn được đi thì gặp trắc trở, thôi thì đành buông xuôi theo định mệnh đâu có ai cưỡng lại được mày hỉ .Từ đó tụi mình được lục lại nồi cơm nguội, được thả xuống bến tán dóc mỗi ngày mỗi đêm, được gặp lại mấy ông bạn già nhậu quên thôi . Vì vậy mới có mấy trận đánh lộn với bọn xóm trên mày còn nhớ ? Cớ sự cũng do thằng Châu gây ra, đang lúc nhậu đến hồi gay cấn thì hay tin nó bị đánh, làm mọi người phải ngưng để ra coi tình hình, và mày là thằng mở màn tao đứng kế đành phải nhập cuộc . Thế rồi cuộc chiến bùng nổ phe nào cũng có thể bị thương rất may chẳng có gì đáng tiếc xẩy ra, nhớ lại tao vẫn còn nổi da gà, phe địch là dân vai u thịt bắp còn phe ta vừa gầy, vừa xỉn, ê mày có rùng mình ? Vậy thôi sao cái bàn Bida mới khai trương thì thằng tao
là tên thiếu nợ đầu tiên suýt tí nữa bị ăn đòn đến nỗi phải mang cái quần ưng í của mày ra cầm . Ôi nếu kể về cái xứ nhỏ bé đó tao nghĩ khó kể một mạch cho hết nên gom lại những vấn đề "quan trọng" thôi mày nhé .
Rồi một lần nữa Sài Gòn lại vẫy gọi tao vừa gặp mày ở đường Phó Đức Chính nói chỉ được vài câu thì mày phải vội vã đi ngay đối với tao Sài Gòn đâu có lạ lùng gì, nhưng tình cảnh lúc bấy giờ tao bỡ ngỡ vô cùng vì ở đó tao được mấy người quen đâu . Rất may có cậu Ba mới vừa ra rồi hai cậu cháu dẫn nhau đi nhậu, từ đó 2 thầy trò như hình với bóng bất cứ cuộc nhậu nào có cậu là có tao cho nên phần ngoại giao tao biết thêm vài nhân vật có máu mặt và lẽ tất nhiên cái tửu lượng của tao cũng tăng dần .
(còn tiếp)

« Bổ sung: Feb 12, 2005, 10:35 pm - Đỗ Hữu Tài »
Trang:  1  Send the topic Print 
« previous next »