Chinh phục & khám phá : Đời sống & Xã hội « previous next »
Trang:  1   2  Send the topic Print
Bên lề Sắn, Khoai  [Xem 2909 lần]
EastWind





View Profile E-Mail
Bên lề Sắn, Khoai
October 10, 2008, 10:55 AM

[color=Purple]
[font=Tahoma]

Có lẽ được sinh ra là để thấy được những cảnh gánh chịu khổ ải, bất công, đau thương hay vì một lẽ lý tưởng để rồi rơi vào chiều sâu không thực tế ?. Nhiều lúc con người ta muốn trốn về một góc nào đó, xa lánh không còn muốn nghe, trông những lời thán oán vì nó làm cho tâm mình được ơ thờ, tĩnh lặng. Thời gian lớn dần và rồi cứ thế giống như một chiếc cây non, trưởng thành qua các tầng vỏ bao bọc quanh thân. Lớp trong mịn màng, trắng trong còn lớp ngoài chịu nắng, phơi sương trở nên cứng ngắc, sần sùi và xấu xí.

Con người ta cũng vậy, họ cũng không khác gì một trong các loài cây sống trong một khu rừng rậm rạp ở trái đất này, ta thấy đó. Cây nào mạnh, khỏe cậy mình vươn cành lên cao đón ánh mặt trời che lấp đi những cây con yếu ớt, run rẩy vì cái ẩm lạnh bốc lên từ mấy chiếc lá ủ mục nằm xếp lớp trên mặt đất, ngậm ngùi. Họ sao không tự bóc lớp vỏ ngoài để tặng cho đời điều trân quý, thực tâm bên trong ?, mà xô xát nhau bằng bề mặt xù xì và để lại cho nhau các vết cứa hằng khó phai nhạt thăng trầm ở mãi cho kiếp kiếp về sau.

Một người nào đó đã nói về những người có tâm hồn mang nghiệp cầm bút: "Nếu bạn viết từ cảm xúc chân thực của mình thì ngòi viết của bạn sẽ không bị bẻ cong".

Mặc dù viết rất tệ nhưng "ham viết", đó là sở thích của nhiều người & tôi.

-&-&-

[b]Sắn, Khoai[/b]

Củ Sắn: vị mát, ngọt, nhiều nÆ°á»›c ---> ăn nhiều sẽ bị hạ nhiệt, khó tiêu. 
Củ Khoai: có vị ngọt, nhiều tinh bột --> ăn nhiều sẽ mập và bứ.
Cả hai gôp lại đều được nhân gian sử dụng làm thức để nuôi sống con người.


Ngày nọ có hai người đàn ông một già, một trẻ ngồi ở bên lề quán cóc. Anh thanh niên than vãn:

- Anh ạ, con vợ của em từ lúc đi làm nó bướng quá thể !.

- Sao lại bướng ?.

- Em nói câu nào nó cứ liếng thoắng luận lẽ câu ấy.

- Thì ai bảo cậu lấy con vợ có chữ làm gì ?!.

- Ơ, thế anh bảo em lấy ai ?.

- Thì lấy củ khoai, củ sắn tha hồ mà đè đầu !!.



[b]Vượt cạn[/b]

Lùn chỉ đứa bé nằm trong nôi, một đứa con trai đầu lòng kháu khỉnh.

- Cũng tại nó mà suýt chết !.

- Làm gì đình đám dị bà !, một đứa buồn hiu làm cho 2 đứa tụi nó chơi với nhau thì đỡ khổ cho bà chứ sao.

- Hết sanh được tao mới nói !.

Tin giật gân thình lình được con Lùn quăng ra cái Ä‘á»™p làm cho con Phượng hóng chuyện mở to con mắt nhìn con Lùn mặt xanh mÆ°á»›t, da bủng bủng, lo âu. 

- Bố khỉ ... mày cứ kiểu trả lời lấp lửng tía tao mới hiểu !.

- Ờ thì tao bị sát nhau đó muah 

- Chết cha, rồi sao nữa ?

- Y tá mới hè nhau đè lên bụng đẩy ra nhưng tới nửa chừng cái là tao hết biết luôn. Mở mắt nghe người ta vỗ tay mừng la ầm ầm: "Nó sống rồi". Mày biết đó, ban đầu có chừng đó người sau tao thấy thành đúp bồ luôn.

Con Lùn cười nhe hàm răng cửa bự như răng thỏ coi bộ khoái chí trước con bạn vì sự hiện diện quan trọng của nó mà làm cho y tá với bác sĩ năm bảy người phải bu lại hầu hạ nó y như bà Nữ Hoàng đi ủy lạo dân chúng. Suýt xoa miệng, con Phượng nhìn bạn nhớ mang máng cái câu: "Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình" rồi nói vuốt đuôi con Lùn.

- Mày coi thường sức khỏe quá, nhỡ có chuyện gì bỏ chồng, bỏ con ....

Trách thì trách vậy chứ nó biết hai vợ chồng con Lùn mấy năm gần đây làm giàu kinh lắm, thậm chí có bầu con xo tới tháng thứ bảy nó còn chẳng ngán, cứ thế đáp máy bay vù vù về quê rồi băng băng lội ruộng phang mương tìm mua bán đất ai nghe cũng khen Lùn giỏi làm ăn, còn chê con Phượng với cuộc sống tàn tàn đi làm cho hãng có đồng nào xào hết đồng ấy. Nhưng con Phượng nó thích được đầu óc thảnh thơi, không muốn lo nghĩ chuyện tiền bạc, ganh đua. Hăng hái con Lùn kể tiếp:

- Mày thấy tao giờ là đỡ nhiều rồi đó, lúc mổ xong tao bị giữ lại bệnh viện nằm cả tuần, họ tiêm cho 2 lít máu xong mỗi ngày bị lấy ra 4-5 ống để thử nữa.

- Lấy máu làm gì ?

- Ờ, tao cÅ©ng thắc mắc nhÆ° mày vậy đó, hỏi hai ba lần y tá họ không có nói cho biết đâu, sau ông bác sÄ© má»›i nói thật và hỏi bệnh lý tao má»›i choáng ngữa là tao bị bệnh tim đó mày. Mày biết không, Ä‘ang mổ cái tim tao đứng im hết 3 giây, người ta phải chích Ä‘iện nó má»›i đập lại. Bác sÄ© bảo trường hợp tao muốn có thêm con sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tao có thể chết bất tá»­ nên hiện giờ họ Ä‘ang theo dõi để chá»­a trị. Sợ ha !. 

- Ừ, nghe mày hù tao cũng không dám có con ...hihi.

Nói xong, con Phượng cáo từ bạn nó ra về vì đã tá»›i giờ lo cÆ¡m chiều. Đạp xe trên con đường vắng, nó nghÄ© mông lung: "Người lá»›n thật là tệ, cứ bao nhiêu tá»™i lá»—i xấu xa gì đều mang đổ vấy hết lên đầu mấy con nít chẳng biết gì". 

Đôi khi cái chết mảy may đến trong gang tấc. Nó đến đúng lúc ở buổi giao thời với một khoảng khắc mà mọi người hân hoan vui đón mầm sống tí hon mở mắt chào đời với nỗi gian nan vượt cạn của người được gọi tiếng mẹ thân thương.


[/font]
[/color]
« Bổ sung: Oct 15, 2008, 4:56 pm - khanh »
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 15, 2008, 05:19 PM

[color=Brown]
[font=Tahoma]
[b]Cái bùi nhùi[/b]

Tắn đi ngang chổ Hỷ, nó liền sà vào gần bàn, chống tay cằm hỏi.

- Đang làm gì vậy ông ?

- Xem đồ bên "..." gởi sang

Nghiêng mình nó ké mắt nhìn vào màn hình của Hỷ. Chổ góc nào cũng ký tự đầy dẫy, nó nhếch miệng cười khẩy lòng tự hào cố hữu của bên "..."

- Chết ông rồi, làm việc international mà như vậy sao hợp tác được

- Ừ, nãy giờ đang ráp puzzle muốn nổ con mắt luôn nè

- Để phụ một tay cho lẹ nha

- Hay bà làm phụ tá theo tui qua bển 3 tháng đi

- Bộ ông khiến, sai được Thịnh bằng lòng ?

- Sao lại không ?

- Ai biết đâu nà, ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai ?.

Mặt Há»· xệ xuống, thở dài thườn thượt bởi trên Há»· còn có cả khối người. Từ khi có việc ở bển, má»™t số người hăm hở đóng valy qua trụ cho hết hạn rồi về, ná»™i Há»· cÅ©ng đã làm chẳn tròn 10 lần bay tá»›i lui nhÆ°ng bức bách ở chổ người ta Ä‘i kéo được theo cả gia đình dọn sang ở không phải canh cánh gác tay lên trán nằm lo tình cảm vợ chồng xa cách nhÆ°ng vợ Há»· thì nhất định không chịu bỏ xứ để Ä‘i, thuyết phục hoài mà vẫn cứ nhận cái lắc đầu. Khi đọc mẩu tin thông báo tìm người, đồng nghiệp mấy người ở lại họ xì xầm nhỏ to tai nhau: "Có tăng lÆ°Æ¡ng gấp đôi tui cÅ©ng không bỏ gia đình mình Ä‘i nhận việc nÆ¡i xa, ai biết vợ mình hôm nay là vợ người ngày mai". Há»· nghe được dù bá»±c bá»™i nhÆ°ng vì tính Há»· năng Ä‘á»™ng, thích Ä‘i đến những chổ càng khó khăn, càng muốn để thá»­ sức của mình. 

- Tắn có hiểu vì sao khi tôi ở bên đó, vợ tôi ngày nào cũng gọi nói cả tiếng đồng hồ không dứt không ?. Nhiều khi đang ở ngoài công trường máy chạy ồn, tôi muốn ngắt phôn nhưng cô ấy không ngừng ....

- Hi hi

- .... Vậy mà khi tôi về, cô ấy cứ kiếm chuyện cãi cọ với tôi hoài hà.

- Ha ha .... thôi ông làm tiếp đi nha, khúc sau không còn khó nữa đâu.

Tắn vỗ vai Hỷ, nói xong đi thẳng đến chiều nó quay lại chổ đó đưa cho Hỷ mảnh giấy và một cái bùi nhùi.


[/font]
[/color]
« Bổ sung: Oct 16, 2008, 7:44 am - khanh »
Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 19, 2008, 08:07 PM

[quote]Có lẽ được sinh ra là để thấy được những cảnh gánh chịu khổ ải, bất công, đau thương hay vì một lẽ lý tưởng để rồi rơi vào chiều sâu không thực tế ?. Nhiều lúc con người ta muốn trốn về một góc nào đó, xa lánh không còn muốn nghe, trông những lời thán oán vì nó làm cho tâm mình được ơ thờ, tĩnh lặng. Thời gian lớn dần và rồi cứ thế giống như một chiếc cây non, trưởng thành qua các tầng vỏ bao bọc quanh thân. Lớp trong mịn màng, trắng trong còn lớp ngoài chịu nắng, phơi sương trở nên cứng ngắc, sần sùi và xấu xí.

Con người ta cũng vậy, họ cũng không khác gì một trong các loài cây sống trong một khu rừng rậm rạp ở trái đất này, ta thấy đó. Cây nào mạnh, khỏe cậy mình vươn cành lên cao đón ánh mặt trời che lấp đi những cây con yếu ớt, run rẩy vì cái ẩm lạnh bốc lên từ mấy chiếc lá ủ mục nằm xếp lớp trên mặt đất, ngậm ngùi. Họ sao không tự bóc lớp vỏ ngoài để tặng cho đời điều trân quý, thực tâm bên trong ?, mà xô xát nhau bằng bề mặt xù xì và để lại cho nhau các vết cứa hằng khó phai nhạt thăng trầm ở mãi cho kiếp kiếp về sau. [/quote]

[color=Purple]Những nhận xét và phân tích của chị rất sâu sắc và chính xác, càng đọc em càng thấy tâm mở mang thêm, thanks chị    [/color]

Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 23, 2008, 12:45 AM

Cảm Æ¡n em  , chị biết nhỏ cÅ©ng có những ý tưởng rất lạ hôm nào em vào viết tiếp cùng chị mục này nha, phản ảnh những gì từ cuá»™c sống mà chính mình cÅ©ng Ä‘ang lang man  , thỉnh thoảng để ý tưởng lệch đường tí xíu tìm nguồn viết nhỏ ạ, mạnh dạn lên nha
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 23, 2008, 01:33 AM

[color=Blue]
[font=Tahoma]
[b]Culture khác biệt[/b]


Có phải chính vì mang nặng tâm trạng cho bản thể hay vì niềm tin tôn giáo mà bản thân con người phải ngậm ngùi gạt lệ chối từ đi chữ hạnh phúc của chính mình chọn lựa và đối diện với sự thật khác đang diễn ra trong hoàn cảnh tự nhiên gọi là culture ?. Vậy, con đường "Trung Dung" mà trong kinh điển đạo Phật đề cập đến, nó có khó tìm lắm không ?.

Hiển có cô em gái đang học Luật năm thứ 3, về chuyên môn Lộc rất là giỏi không thua gì người bản xứ nhưng về điều cô mơ ước vẫn hoài mong mặc dù Lộc sinh ra và lớn lên ở một đất nước mà có lẽ khi đề cập đến sẽ bị kết vào tội đã cho người phụ nữ bình quyền với nam giới. Hồi đó theo phong tục khi con gái bước vào tuổi 20, gia đình đã đính hôn cô với một người chồng thật là xứng đôi. Nói về địa vị, tài sản hay tất cả những gì của một người thành đạt ở xã hội anh đều có nhưng duy chỉ một điều gần đến ngày cưới Lộc đã bất thình lình cãi lời cha mẹ và nhất quyết hủy hôn. Bạn bè, người quen ai cũng cho là Lộc khùng vì đã để đánh vuột mất điều mà người con gái nào cũng muốn có được cuộc sống sung sướng, giàu sang nhưng duy chỉ có gia đình mới sững sờ hiểu vì sao. Từ đó Lộc sống trong sự trách móc người tình, trách móc mình không đủ sức mạnh tinh thần để vượt qua sự trở ngại.

Qua khỏi hàng rào khuôn viên của công ty, Hiển và tôi rẽ vào lối National park.

- Tại sao ?.

- Vì phút chót Huấn mới nói cho Lộc biết là anh chàng muốn cưới Lộc làm vợ thứ hai.

- Thiệt hả ?.... hihi ... mắc cười quá.

- Cười gì chớ !. Ở nước tôi điều này là hiển nhiên.

- Nhưng cô em của ông cô không chịu làm như vậy thì ông có nghĩ là mình gay gắt với em không ?

- Tôi gay gắt ?, theo phong tục Lộc còn phải ở chung với Ba Mẹ tôi cho đến khi lấy chồng mới được ra ở riêng nữa kìa. Bởi đàn bà là vậy đó, chỉ biết phàn nàn và đòi hỏi mà thôi.

- Ờ cũng đúng mà cũng không trật, nhưng tôi thấy so với em ông, mình có cái may sinh ra là người Việt và được sống ở HL ... hihi ....

- A ... cũng chính vì ở HL cho nên tôi đang điên cái đầu đây này

- Nữa, lại có chuyện cho ông cằn nhằn nữa hả ?, công nhận ông đây nhiều chuyện ghê á.

- Ừ thì tại vì bà chưa lập gia đình nên tôi muốn hỏi bà nghĩ sao

- Sao là sao ?.

- Hôm nọ Lộc nói không muốn có chồng mà cô ấy khao khát muốn được có con !.

- Trời, tưởng gì .... hồi xưa còn khó chứ giờ dễ một cái ợt. Ông kêu cô ta đi bệnh viện xin donor há, muốn tóc vàng hay tóc xanh đều có hết. Tui xem báo luật mới ra họ yêu cầu bệnh viện phải cung cấp chi tiết đầy đủ về người cho cho người nhận.

- Thôi đi bà, như vậy gia đình tôi sẽ giết cô ấy mất.

- Vậy chứ còn ông ?.

- Tôi nhất định không cho cô ấy làm điều đó đâu thà ở giá chứ không thể làm mất danh giá gia đình.

- Danh giá gia đình hay vì danh dự của ông ?.

- Culture của bà khác của tụi tôi.

- Ừ bởi nên mạng sống ở đây rẻ hơn so với ở nước ông, buồn thiệt đó. Mai tui xin hồi hương ... hihhihi.

Con đường đó cũng rất dễ tìm và cũng thật là khó khăn khi mình chấp thủ những gì là của mình.
[/font]
[/color]
« Bổ sung: Oct 23, 2008, 8:28 am - khanh »
Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 25, 2008, 03:48 PM

[color=Purple]Thanks chị khuyến khích và giải thích cho em  khg hiểu sao bây giờ lòng em trống rá»—ng hồn thÆ¡ cÅ©ng khg còn  , nhiều lúc em rất muốn viết xuống những việc xảy ra chung quanh mình, muốn viết má»™t cái gì đó ... nhÆ°ng đầu óc lá»™n xá»™n, khg tập trung được ý tưởng, từ ngữ thì hạn hẹp cho nên em thấy chán nãn không muốn viết nữa  ... Anyway, khi nào rãnh em sẽ cố gắng cầm bút viết trở lại để khg phụ lòng chị và cÅ©ng giúp cho tâm mình được nhẹ nhàng hÆ¡n.[/color]

Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 26, 2008, 01:28 PM

Có sao khg vậy em ?, có cần chị cho dá»±a lÆ°ng không nè    , hôm qua chị má»›i viết mail cho em chỉ được 1 Ä‘oạn nhÆ°ng phải ngÆ°ng vì mắc dẫn 2 cháu nhỏ Ä‘i chÆ¡i, tụi nhỏ nghỉ mùa Thu để ở nhà quậy quá chịu khg nổi em ạ  . Có chuyện chi buồn khổ thì từ từ giải quyết em nha, đừng có suy nghÄ© nhiều rồi ngã bệnh thì khổ lắm. Nhỏ nghe lời chị cái Ä‘i nha được không ?, ngoan Ä‘i cái chị gá»­i kẹo ngậm cho đời nó ngọt ngào má»™t chút dù có là đắng cay rồi thì giông bão sẽ qua    
Rồng Tà




khỉ nhất làng
View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
October 26, 2008, 08:23 PM

chà dạo nì NNgùi bị bị bị ....lười à  đáng bị đòn nha 

hy vọng K chá»­a được bịnh lười của NNgùi gấp để vườn thi nì không quá cô quạnh 

EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 03, 2008, 11:21 PM

Anh RT chời wÆ¡i thiệt á  ,  hỏng ý anh RT chăm sóc vườn 1 thgian để hai chị em Ä‘i du lịch cái nha 
EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 03, 2008, 11:28 PM

[color=Blue]
[font=Tahoma]
[b]Mất cái thùng nước[/b]

Có hai vợ chồng người thương binh hạng nặng, bác trai bị mất hết hai chân và bác gái một bên mắt bị hỏng và một bên chân phải đi bằng chân gỗ. Chiến tranh không những tàn phá sự màu mỡ của thiên nhiên mà còn hủy hoại cả niềm tin cũng như thể xác của con người.

Họ gặp nhau và lập nên má»™t mái ấm gia đình vá»›i bốn mặt con trai. Lúc ấy tiền lÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng binh hai vợ chồng gá»™p lại sống quá chật vật, bác gái má»›i Ä‘i ra xã xin được sá»± giúp đỡ để mở má»™t quán nhỏ thôi, bên vệ con đường ra tỉnh thành bán nÆ°á»›c và vài thứ lặt vặt để phụ thêm cho kinh tế gia đình bên cạnh việc bác trai ở nhà chăm đàn gà, vịt  và con cái.

Như mọi ngày ra mở quán, bác vẫn gánh theo đôi thùng nước sau khi trút đầy vào chiếc vại, bác mang ra phía sau để ở đấy đến chiều thì lại gánh về. Biết bao nhiêu ngày bác cứ đều đều gánh đi và quảy về y chang như vậy. Thế rồi một hôm, có chiếc xe khách ở đâu đến chở người đi Yên Hưng ghé vào xuống khách giãn gân cốt độ một lúc thì chạy đi, bác cũng bán được mấy điếu thuốc lá. Đến chiều khi hạ cửa đóng quán, bác mới phát hiện đôi thùng không cánh đã bay mất tiêu lên trời !. Ấm ức, bác kêu trời kêu đất cho đến tận cửa nhà mình bởi vì đó là món quà tình nghĩa của xã tặng cho gia đình giờ đã không có cái dùng mà cũng không biết phân trần ra sao với các anh ở xã. Đêm đến cứ trằn trọc mãi không thôi, xoay qua bên này, xoay qua bên kia cũng vẫn không thể nào nhắm mắt được vì cặp thùng mới cũng hết chục bạc, tự dưng khi không lại phải bỏ tiền ra sắm, thiệt là vô lý hết sức !. Thấy vợ không yên như thế, bác trai mới bảo:

-  Mình này, ngày mai mình cứ Ä‘i ra xã báo thật vá»›i các anh ấy và xin giúp cho thùng nÆ°á»›c má»›i, tôi nghÄ© sẽ được thôi.

- Thế nhưng người ta đã giúp mình ban đầu rồi, chả ai giúp mãi cho đâu.

-  Tôi vá»›i mình nếu không tàn tật thì đã không dá»… Ä‘i xin. Vả lại mình có công vá»›i đất nÆ°á»›c thì thùng nÆ°á»›c chừng ấy có đáng là bao.

Bác gái ngẫm nghĩ thấy có lý.

Thấm thoát rồi thì bốn đứa con đến tuổi trưởng thành, thằng Cả và thằng Hai đều vào phục vụ trong quân trường. Quẩn quanh nhà chỉ còn lại hai thằng Ba và Tư phụ đỡ, tuy vắng con là buồn là nhớ, nhưng đời sống của lính vẫn luôn là niềm ấp ủ thời son trẻ của hai bác chưa tròn thành bác cứ để cho con nó đi. Bác gái kể với vài người khách quen ghé lại quán là bác đã dặn hai anh em nó: "Trung với đảng, hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua". Mọi người nghe xong, vỗ tay trầm trồ thán phục hai bác là một gia đình gương mẫu. Nhưng ở một góc của quán có người khách mái tóc hoa râm đang nâng chén trà mỉm cười nhẹ, vì trong trí óc của ông nếu không nhớ nhầm thì hình như câu bác gái vừa nói đó, còn thiếu ở đoạn kết:

"Kẻ thù nào cÅ©ng đánh thắng !". 

Nếu thử bước ra ngoài trái đất và từ vũ trụ nhìn vào, thì mảnh đất cong hình chữ S ấy cũng tựa như cái thùng nước sóng sánh theo nhịp bước gánh oằn trên đôi vai gầy trãi qua bao thời nắng cùng mưa.

Cho một suy nghĩ cỏn con,

NĐK, 03.11.2008

[/font]
[/color]
« Bổ sung: Nov 04, 2008, 10:22 pm - khanh »
Rồng Tà




khỉ nhất làng
View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 04, 2008, 07:02 PM

hmm thui kiếm ai khác coi vườn Ä‘i, NNgùi, K, and RT Ä‘i du lịch chung nha 


EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 04, 2008, 11:29 PM

... anh RT lém ghê nÆ¡i  , anh làm k nhá»› tá»›i 1 câu người HL họ thường nói khi rÆ¡i vào trong hoàn cảnh 3 người thí dụ nhÆ° ở tình cảm đôi lứa hoặc cùng người thân Ä‘i đâu xa, nhất là Ä‘i du lịch mà bị cảm giác lẻ loi, má»™t mình: "de derde wiel", có nghÄ©a là làm "chiếc bánh xe thứ 3", hay anh RT Ä‘i vá»›i NN, k ở nhà mở party cho   
Rồng Tà




khỉ nhất làng
View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 05, 2008, 07:36 PM

Ä‘i vá»›i NN thì vui rồi K ui, nhÆ°ng sợ NNgùi kô dám Ä‘i và kô vui thui  Ä‘i 3 người vui hÆ¡n 2 người chứ K  có người giành này giành nọ, vui má»—i phút luôn 

EastWind





View Profile E-Mail
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 05, 2008, 11:00 PM

Ừa ..... mê hén ráng cầu sao cho RT dời nhà qua xứ Ma rốc cốc keng cho hết thấy mặt trời luôn 

Thôi, để RT làm bánh xe "rì sẹc" ông trời nhìn xuống coi dị lắm  
Ngậm Ngùi





View Profile
Re:Bên lề Sắn, Khoai
November 15, 2008, 06:51 PM

[color=Purple] Chị K Æ¡i, thôi để RT ở nhà coi vườn nha chị. 

RT à, con nít ở nhà chÆ¡i, theo người lá»›n khg vui đâu. RT ngoan Ä‘i nha, khi chị K và NN Ä‘i du lịch về sẽ mua kẹo cho RT hé    [/color]

Trên đời này có rất nhiều thứ không cần thiết phải biểu hiện bằng lời nói, nhưng nó lại khắc sâu mãi mãi không phai nhòa trong ký ức mỗi người, nó trở thành một dấu vết vĩnh hằng của cuộc sống
Trang:  1   2  Send the topic Print 
« previous next »